Sau Khi Mất Trí Nhớ Người Yêu Cũ Xuất Hiện
Chương 377: Chúa Tể Định Số
Diệp Sanh suy nghĩ một chút, lấy ống thuốc thử ra, đưa cho Ninh Vi Trần xem: "Diệp Vẫn bảo 【Linh Thương】 mang cho tôi một giọt súp nguyên thủy."
"Súp nguyên thủy?" Ninh Vi Trần rũ mắt nhìn, giọng điệu nghe không rõ cảm xúc hay tức giận.
Diệp Sanh nói: "Đúng vậy. Súp nguyên thủy có thể tạo ra hiệu quả "không gian" của người điều hành cấp S. Tôi sẽ đến Đế Quốc để xem ENIAC, và tôi chắc chắn 100% rằng mình sẽ không bị thương."
Ninh Vi Trần: "Đế Quốc không chỉ có ENIAC."
Diệp Sanh biết nỗi lo lắng của hắn.
Những gì xảy ra trong 【Năm Phá Kén】 có thể là cơn ác mộng kéo dài đối với Ninh Vi Trần. Người bị bỏ lại luôn là người đau khổ nhất.
Diệp Sanh không chắc liệu mình có mất kiểm soát sau khi chứng kiến người yêu chết trước mặt mình hay không.
Cho nên bây giờ, cậu chỉ có thể cực kì kiên nhẫn giải thích từng bước đi của mình cho Ninh Vi Trần.
"Tôi vẫn còn thiếu một đoạn ký ức cuối cùng —— ký ức về việc tôi rời xa cậu và chết trên Đảo Bướm sau khi chúng ta yêu nhau ở Thành phố Giải trí Thế giới."
"Sức mạnh của tôi được liên kết với ký ức của tôi. Chỉ bằng cách khôi phục toàn bộ sức mạnh của mình, tôi mới có thể tự tin đối mặt với 【Hồ Điệp】."
Giọng nói của Ninh Vi Trần rất bình tĩnh, lạnh lùng nói: "Em đã nói rồi, em sẽ xử lý Vùng Cấm Thần Minh."
Diệp Sanh nói: "Không. Ninh Vi Trần, kẻ thù lớn nhất của cậu không phải là Đảo Bướm hay Đế Quốc, mà là 【Thoi Vận Mệnh】 phải không?"
Ninh Vi Trần trầm mặc, hắn hiếm khi cáu kỉnh, nhưng bây giờ khóe môi nhếch lên tức giận, trong mắt hiện lên một cơn bão muốn xé nát mọi thứ.
Ninh Vi Trần thầm hận thấp giọng nói: "Ngay từ đầu em không nên thẳng thắn nói với anh về sợi tơ sinh mệnh."
Diệp Sanh nói: "Nếu cậu không thừa nhận thì tôi vẫn có thể suy ra."
Giống như lời nguyền của Theia đối với Anim.
Ninh Vi Trần cũng bị nơi khởi nguyên nguyền rủa.
Hắn thực sự sở hữu sức mạnh vượt qua mọi thứ và phá hủy mọi thời đại.
Nhưng Thoi Vận Mệnh giống như một người mẹ nghiêm khắc, nhìn chằm chằm vào đứa con mình sinh ra.
Vì thế Ninh Vi Trần bị khống chế khắp nơi.
Vì vậy, ở kiếp này, hắn đã từ từ vạch ra kế hoạch từ khi "thức tỉnh", đối phó với loài người và dị giáo. Chỉ chờ Đế quốc và Đảo Bướm hai bên lưỡng bại câu thương và bị tiêu diệt cùng với sợi tơ sinh mệnh.
Diệp Sanh nói: "Thoi Vận Mệnh vẫn luôn muốn phong ấn cậu."
Ninh Vi Trần khẽ động ngón tay, mỉm cười như đang nghiến răng nghiến lợi, sau đó nói: "Sao anh lại thông minh như vậy, anh yêu?"
Diệp Sanh thầm nghĩ, quả nhiên là như vậy. Cho nên Ninh Vi Trần căn bản không cách nào động đến Đảo Bướm. Bởi vì hai Phòng thí nghiệm Cực Điểm trên Đảo Bướm đều đang kiểm soát hai đầu con thoi. Sự xuất hiện của 【Thoi Vận Mệnh】 đối với Khronos tuyệt đối là một điều trí mạng.
Có lẽ Ninh Vi Trần cũng biết tính tình của cậu, nên hắn ngẩng đầu nhìn người yêu thật sâu: "Anh có biết lúc Năm Phá Kén em ngủ say như thế nào không, Sanh Sanh."
Ninh Vi Trần bình tĩnh nói.
"Em đã tạo ra cuộc đại thanh trừng, Đảo Bướm cũ bị chìm và 【Thoi Vận Mệnh】 xuất hiện."
"Thật ra trái đất vẫn rất hiền lành. Nó yêu thương mọi sinh vật trên bề mặt của nó."
"Nếu không có sự can thiệp của con người, 【Nơi Khởi Nguyên】 sẽ từ từ tự chữa lành và thảm họa sẽ không kéo dài lâu. Nhưng con người giống như những tên cướp xông vào và lấy đi mọi thứ."
"Ngày tận thế hiện tại chính là hậu quả mà nhân loại đang tìm kiếm. Dù Trái Đất không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đứng nhìn. Cuộc đấu tranh giữa loài người và dị giáo, khởi nguyên đã từ lâu không còn muốn can thiệp nữa, nó chỉ muốn phong ấn em."
"Bởi vì sức mạnh của em là mối đe dọa chết người đối với con người và vạn vật."
"Lịch sử loài người có thể lặp lại và tái tạo trong sáu triệu năm, chỉ là một khoảng khắc nhỏ bé trong tổng thời gian 13,8 tỷ năm. Nhưng khi em còn sống, mọi sinh vật trên trái đất sẽ sống mãi trong bóng tối của thời gian."
"Cho nên 【Thoi Vận Mệnh】 sẽ không quan tâm đ ến tranh đấu của dị giáo cùng nhân loại, nó vừa xuất hiện ra một khắc, nhất định nó sẽ khóa chặt em, phong ấn em." Ninh Vi Trần cong khóe môi, lạnh lùng nói: ""Mẹ" của em vừa tốt bụng vừa nghiêm khắc."
Khi Diệp Sanh nghe 【Năm Phá Kén】 từ trong miệng hắn.
Cảm giác bị ốm khi còn nhỏ lại hiện về trong lòng cậu.
Diệp Sanh hỏi: "Tại sao lúc đó cậu lại phá hủy Đảo Bướm và giải phóng 【Thoi Vận Mệnh】 khi lúc đó cậu rõ ràng không có sự chuẩn bị tốt."
Ninh Vi Trần: "Bởi vì trái tim của anh đã bị sợi tơ sinh mệnh xỏ xuyên qua."
Diệp Sanh: "Cái gì?"
Ninh Vi Trần lặng lẽ nhìn cậu, nói: "Chỉ có thả con thoi ra, dựa vào nó xoay chuyển, mới có thể lấy sợi tơ sinh mệnh trong trái tim anh ra."
Diệp Sanh im lặng một lúc lâu, sau đó nhắm mắt lại và cười ngớ ngẩn.
Trên thực tế, cậu đã đoán được rằng việc Ninh Vi Trần chìm vào giấc ngủ sâu trong Năm Phá Kén chắc chắn là bởi vì do chính cậu. Nhưng khi biết được sự thật, Diệp Sanh vẫn cảm thấy đau đớn trong lòng.
Ninh Vi Trần nói: "Khi đó, 1/3 sợi tơ sinh mệnh đã bị Lục Nguy chuyển hóa, mất đi hơi thở khởi nguyên, không thể bị con thoi bắt giữ và điều khiển. Vì vậy, 【Thoi Vận Mệnh】 không hoàn chỉnh không thể giết em hoàn toàn được."
"Nhưng chỉ cần còn tồn tại một sợi tơ sinh mệnh, con thoi có thể dễ dàng phong ấn em."
"Em cần sử dụng sức mạnh của 【Hồ Điệp】 để khiến tất cả các sợi tơ sinh mệnh trở nên vô hiệu. Bằng cách này, ngay cả khi 【Thoi Vận Mệnh】 được con người giải phóng, nó cũng sẽ không gây ra mối đe dọa nào cho em."
Bây giờ cuối cùng Diệp Sanh cũng biết Ninh Vi Trần vì mình đã làm những thứ gì trong 【Năm Phá Kén】. Cậu thông minh như vậy, sao có thể không nghĩ tới. Ninh Vi Trần trong【Năm Phá Kén】 không chỉ vì cậu mà nguyện ý bị phong ấn. Đồng thời, hắn công khai điểm yếu chí mạng của mình trước mặt mọi người.
Diệp Vẫn chắc chắn đã biết... vũ khí để đối phó với Ninh Vi Trần chính là 【Thoi Vận Mệnh】.
Diệp Sanh nghĩ đến những bức ảnh mà quản gia Lý gửi cho cậu.
Ảnh chụp của Ninh Vi Trần trên Đảo Bướm. Khi còn nhỏ, hắn sống dưới sự giám sát thận trọng của mọi người, trên danh nghĩa hắn là người thừa kế của Ninh gia, nhưng các nhà nghiên cứu lại sợ hắn như một con quái vật.
Ba lần thanh lọc trí nhớ và ba lần thanh lọc cảm xúc.
Vô số phương pháp điều trị bằng thuốc, sau đó là thời gian theo dõi quá trình cai nghiện kéo dài.
Căn bản cậu không dám nghĩ tới lúc nhỏ Ninh Vi Trần ở Đảo Bướm đã trải qua những gì.
Nghĩ đến đây, cậu không nhịn được cảm giác tức giận và...nỗi buồn khó tả dâng lên trong lòng, muốn hủy diệt tất cả. Cậu hiếm khi cảm thấy buồn.
Diệp Sanh nhắm mắt lại rồi lại mở ra.
Ninh Vi Trần ngồi đối diện cậu nhìn cậu, đôi mắt màu tím bạc trầm tĩnh mà sâu thẳm. Khi ở Hoài Thành, hắn có thể dễ dàng đóng bất kỳ vai nào, bởi vì hắn không bao giờ có thể tàn nhẫn với Diệp Sanh nên hắn rất giỏi làm nũng và tỏ ra đáng thương trước mặt Diệp Sanh một cách nhuần nhuyễn. Nhưng trên thực tế, căn bản Ninh Vi Trần không thích làm nũng, nếu có thể, hắn thà rằng để Diệp Sanh làm nũng đối với mình còn hơn. Chỉ là thể hiện sự yếu đuối là cách dễ dàng nhất để hắn đạt được mục đích với Diệp Sanh.
Mọi thứ hắn giả vờ chỉ là để che chắn hoàn toàn cho Diệp Sanh dưới đôi cánh của mình.
Hắn không muốn phải chịu đựng nỗi đau người yêu chết trong vòng tay mình một lần nữa.
Ninh Vi Trần nói: "Sanh Sanh, chỉ còn lại một bước cuối cùng."
Sau khi mối đe dọa từ 【Thoi Vận Mệnh】 bị loại bỏ.
Không ai có thể ngăn cản hắn.
Giọng nói của Diệp Sanh rất nhẹ nhàng, thậm chí còn có chút cay đắng, cậu nói: "Nhưng chẳng phải cậu cũng đang đánh cược sao, Ninh Vi Trần?"
Ninh Vi Trần không nói gì, nhìn về phía cậu.
Diệp Sanh nói: "Cậu đã bộc lộ điểm yếu của mình với Diệp Vẫn trong 【Năm Phá Kén】. Bây giờ, cậu muốn biết chuyện của người sáng lập, cậu chắc chắn rằng 【Hồ Điệp】 sẽ không nghi ngờ sao."
Cậu phát hiện ra rằng Ninh Vi Trần thực sự khá điên rồ.
Điên cuồng đến mức trong kế hoạch liền mạch, hai cái sai sót đều là bởi vì cậu.
Ninh Vi Trần rất muốn gặp người sáng lập cũng là vì cậu.
"Diệp Vẫn không ngu ngốc đến thế, và Lục Nguy cũng không chậm chạp như vậy. Bây giờ cậu nên ngừng đóng vai Khronos. Cậu không thể đến 【Phòng máy ENIAC】, chỉ có tôi mới có thể đi."
Diệp Sanh nói.
Ninh Vi Trần nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu rồi ngả người ra sau.
Hắn đưa đầu lưỡi chạm vào hàm răng, sau đó khẽ cười nhẹ gật đầu: "Ừ, anh nói đúng đấy anh yêu."
Giọng nói của hắn lạnh lùng và ý cười sâu thẳm, nhưng sự tức giận trong mắt hắn gần như vặn vẹo biến thành lửa. Một giây tiếp theo, Ninh Vi Trần ngẩng đầu, đấm vào mặt bàn đá dài, dùng giọng lạnh lùng: "Diệp Sanh, khi nào anh mới nghe vào tai một câu nói của em!"
Diệp Sanh nói: "Chuyện này chúng ta còn phải tranh cãi bao nhiêu lần nữa đây?"
Ninh Vi Trần: "Mặc kệ anh muốn cãi nhau bao nhiêu lần, em cũng có thể cùng anh cãi."
Diệp Sanh không muốn cãi nhau với hắn, hiếm khi cậu thấy Ninh Vi Trần tức giận như vậy.
Nhưng đằng sau sự tức giận, điều khiến cậu quan tâm hơn chính là sự lo được lo mất của Ninh Vi Trần đối với mình từ sâu trong xương cốt, cậu không dám nghĩ đến cảm giác kiếp trước của Ninh Vi Trần khi ôm lấy thân thể mình như thế nào.
Vì vậy Diệp Sanh đứng dậy và đi về phía Ninh Vi Trần.
Tình yêu là một điều điên rồ như vậy. Cậu đã đi qua rất nhiều nơi nguy hiểm và bắn rất nhiều phát súng một cách lạnh nhạt. Cậu đã sống sót trong hoàn cảnh tuyệt vọng, máu chảy ròng ròng và cô đơn lẻ loi một mình. Chưa bao giờ cậu cảm thấy như mình đang mắc kẹt trong một vũng lầy và cậu sẵn sàng làm như vậy.
Thực ra Diệp Sanh không thích hợp để làm những cử chỉ dịu dàng.
Cậu đứng trước cửa sổ cao từ trần đến sàn của biệt thự, dưới ánh sáng, một tầng màu vàng hiện ra trên mép áo sơ mi trắng của cậu. Thân hình thanh niên cao gầy và đứng thẳng, vòng eo thon, làn da rất trắng và đôi mắt đen láy nghiêm túc chưa từng thấy.
Diệp Sanh: "Ninh Vi Trần, tôi không để lại một viên đạn nào cho mình khi kết thúc 【U Linh Biển Chết】."
Trong mắt Ninh Vi Trần dường như tràn ngập sự tức giận màu máu.
Diệp Sanh nói: "Tôi giao phó mạng sống của mình cho cậu. Cho nên, cậu cũng nên tin tưởng tôi một lần."
Ninh Vi Trần thực sự tức giận, cười lớn. Hắn đưa tay ra, nắm lấy cổ tay Diệp Sanh, kéo cậu vào lòng. Một nụ hôn giận dữ, lo lắng và trút giận trực tiếp cắn vào môi Diệp Sanh. Diệp Sanh sửng sốt một lúc, nhưng cũng không đẩy ra. Đôi mắt của Ninh Vi Trần dường như chứa đầy máu, đỏ ngầu đến lạ thường. Hắn ấn vào gáy Diệp Sanh, cúi đầu, giọng điệu rõ ràng lạnh lùng như sương, nhưng giọng nói lại mềm mại như một lời yêu thương.
"Diệp Sanh, đôi lúc em tự hỏi liệu có phải anh cố ý hay không."
"Lần đầu gặp mặt, em đã làm anh khóc một lần, vậy anh muốn em phải trả lại anh một trăm lần hay mười nghìn lần?"
Trên thực tế, hắn đã trả lại hàng trăm lần rồi. Vào cái đêm hắn tỉnh dậy sau vô số cơn ác mộng trên Đảo Bướm, nước mắt vô thức rơi xuống tờ giấy vẽ, thấm đẫm nỗi buồn suốt tuổi thơ của hắn.
Diệp Sanh biết hiện tại tâm tình của hắn có chút mất khống chế.
Giống như dù đã biết Ninh Vi Trần là người điều hành thứ nhất nhưng vẫn không muốn hắn mạo hiểm.
Diệp Sanh hiếm khi chủ động, nhưng lần này cậu lại chủ động hôn Ninh Vi Trần.
Đôi môi lạnh như hoa chảy trong nước.
Diệp Sanh nói: "Tôi không cần cậu trả nợ."
Kiếp trước bọn họ đã đẩy nhau vào chỗ chết không biết bao nhiêu lần, yêu hận đã quấn chặt từ lâu.
"Cậu một mực lo lắng tôi có thể sẽ xảy ra chuyện gì, tôi không muốn cậu gặp nguy hiểm. Cậu không thể để lại thêm bất kỳ manh mối nào cho 【Hồ Điệp】."
Diệp Sanh nói: "Trong Thành Phố Kỳ Lạ, tôi đã giết Cố Sự Đại Vương. Bây giờ tôi có cả dị năng 【Khóa thủy triều】 và 【Tái bút】. "Không gian" từ súp nguyên thủy do Diệp Vẫn gửi đến cũng có thể cứu tôi khỏi cái chết. Tôi cần phải gặp người sáng lập, khôi phục mọi ký ức và làm chủ khẩu súng Định số."
Ninh Vi Trần nhìn cậu.
Diệp Sanh thở dài trong lòng, thu hồi ánh mắt, nói: "Tôi sẽ không có chuyện gì đâu. Dù sao... Tôi là người mà【Nơi Khởi Nguyên】 lựa chọn để giết cậu."
Ninh Vi Trần ấn vai cậu, nghe xong câu cuối cùng, cơn giận điên cuồng trong lòng dường như đã ngừng lại.
Hơi thở của nụ hôn của Diệp Sanh vẫn còn đọng lại trên môi hắn, mang theo một chút ngọt ngào bí ấn. Sanh Sanh của hắn có tính cách như vậy, nhưng đôi môi lại rất mềm mại.
Ninh Vi Trần hạ tay xuống ôm lấy Diệp Sanh. Màu đỏ trong mắt hắn đã giảm đi và hắn mỉm cười rất dịu dàng.
"Quả nhiên, anh cũng đoán được."
"Đúng vậy, anh chính là "vận mệnh" được nó lựa chọn."
【Nơi Khởi Nguyên】 chọn Diệp Sanh vì nó biết cậu có khả năng trở thành "Chúa tể Định số". Trái Đất đã cho Diệp Sanh nguồn năng lượng cho cả một kỷ nguyên thảm họa. Mục đích là để cậu gi ết chết Ninh Vi Trần. Giết "vị thần" không có kẻ thù trên thế giới này sau khi rời khỏi nó.
Lẽ ra họ phải là kẻ thù định mệnh.
Thật là hoang đường.
---Tác giả có lời muốn nói---
Cả hai người đều khá mạnh, Sanh Sanh biết sức mạnh của Tiểu Ninh và không bao giờ muốn Tiểu Ninh mạo hiểm.
Và Tiểu Ninh, người đã chứng kiến người yêu của mình chết trước mặt hắn ở kiếp trước, sẽ chỉ lo lắng hơn cho sự an toàn của Sanh Sanh.
Tôi không muốn tiết lộ truyện, nhưng tôi nghĩ mọi người có thể đoán được rằng nó gần như đã kết thúc ~ Lời tiên tri của Natalia là về việc thảm họa sẽ kết thúc như thế nào, và cũng là về hai người họ, hehe. Than ôi, tôi vẫn thích những kết thúc có hậu. Hôm qua tôi đã sửa lại U Linh Biển Chết và thay đổi một số từ ngữ. Mặc dù sau khi rời khỏi Hoài Thành, tôi đã viết về tất cả mọi người như những kẻ xấu, nhưng tôi vẫn không muốn thế giới bị phá hủy = =
---Editor có lời muốn nói---
Từ những ngày bắt đầu edit truyện mình đã thương em bé Ninh Ninh vô cùng huhu. Bao nhiêu gian khổ em nó phải chịu từ kiếp trước đến kiếp này khổ vãi l khổ ra.
Vốn dĩ là vị thần thong dong nằm chơi nơi đại dương tự dưng có thằng nhóc tới đập cho cục đá vào đầu xong rồi bị con người túm về train đ khác gì train pokemon -.- arrghhhh tôi sẽ hóa thành con chó gâu gâu gâu ẳng ẳng ẳng cắn hết lũ nhân loại xấu xa trên đảo bướm cắn luôn lũ dị giáo rồi cắn cmn cả trái đất luôn huhuhu
"Súp nguyên thủy?" Ninh Vi Trần rũ mắt nhìn, giọng điệu nghe không rõ cảm xúc hay tức giận.
Diệp Sanh nói: "Đúng vậy. Súp nguyên thủy có thể tạo ra hiệu quả "không gian" của người điều hành cấp S. Tôi sẽ đến Đế Quốc để xem ENIAC, và tôi chắc chắn 100% rằng mình sẽ không bị thương."
Ninh Vi Trần: "Đế Quốc không chỉ có ENIAC."
Diệp Sanh biết nỗi lo lắng của hắn.
Những gì xảy ra trong 【Năm Phá Kén】 có thể là cơn ác mộng kéo dài đối với Ninh Vi Trần. Người bị bỏ lại luôn là người đau khổ nhất.
Diệp Sanh không chắc liệu mình có mất kiểm soát sau khi chứng kiến người yêu chết trước mặt mình hay không.
Cho nên bây giờ, cậu chỉ có thể cực kì kiên nhẫn giải thích từng bước đi của mình cho Ninh Vi Trần.
"Tôi vẫn còn thiếu một đoạn ký ức cuối cùng —— ký ức về việc tôi rời xa cậu và chết trên Đảo Bướm sau khi chúng ta yêu nhau ở Thành phố Giải trí Thế giới."
"Sức mạnh của tôi được liên kết với ký ức của tôi. Chỉ bằng cách khôi phục toàn bộ sức mạnh của mình, tôi mới có thể tự tin đối mặt với 【Hồ Điệp】."
Giọng nói của Ninh Vi Trần rất bình tĩnh, lạnh lùng nói: "Em đã nói rồi, em sẽ xử lý Vùng Cấm Thần Minh."
Diệp Sanh nói: "Không. Ninh Vi Trần, kẻ thù lớn nhất của cậu không phải là Đảo Bướm hay Đế Quốc, mà là 【Thoi Vận Mệnh】 phải không?"
Ninh Vi Trần trầm mặc, hắn hiếm khi cáu kỉnh, nhưng bây giờ khóe môi nhếch lên tức giận, trong mắt hiện lên một cơn bão muốn xé nát mọi thứ.
Ninh Vi Trần thầm hận thấp giọng nói: "Ngay từ đầu em không nên thẳng thắn nói với anh về sợi tơ sinh mệnh."
Diệp Sanh nói: "Nếu cậu không thừa nhận thì tôi vẫn có thể suy ra."
Giống như lời nguyền của Theia đối với Anim.
Ninh Vi Trần cũng bị nơi khởi nguyên nguyền rủa.
Hắn thực sự sở hữu sức mạnh vượt qua mọi thứ và phá hủy mọi thời đại.
Nhưng Thoi Vận Mệnh giống như một người mẹ nghiêm khắc, nhìn chằm chằm vào đứa con mình sinh ra.
Vì thế Ninh Vi Trần bị khống chế khắp nơi.
Vì vậy, ở kiếp này, hắn đã từ từ vạch ra kế hoạch từ khi "thức tỉnh", đối phó với loài người và dị giáo. Chỉ chờ Đế quốc và Đảo Bướm hai bên lưỡng bại câu thương và bị tiêu diệt cùng với sợi tơ sinh mệnh.
Diệp Sanh nói: "Thoi Vận Mệnh vẫn luôn muốn phong ấn cậu."
Ninh Vi Trần khẽ động ngón tay, mỉm cười như đang nghiến răng nghiến lợi, sau đó nói: "Sao anh lại thông minh như vậy, anh yêu?"
Diệp Sanh thầm nghĩ, quả nhiên là như vậy. Cho nên Ninh Vi Trần căn bản không cách nào động đến Đảo Bướm. Bởi vì hai Phòng thí nghiệm Cực Điểm trên Đảo Bướm đều đang kiểm soát hai đầu con thoi. Sự xuất hiện của 【Thoi Vận Mệnh】 đối với Khronos tuyệt đối là một điều trí mạng.
Có lẽ Ninh Vi Trần cũng biết tính tình của cậu, nên hắn ngẩng đầu nhìn người yêu thật sâu: "Anh có biết lúc Năm Phá Kén em ngủ say như thế nào không, Sanh Sanh."
Ninh Vi Trần bình tĩnh nói.
"Em đã tạo ra cuộc đại thanh trừng, Đảo Bướm cũ bị chìm và 【Thoi Vận Mệnh】 xuất hiện."
"Thật ra trái đất vẫn rất hiền lành. Nó yêu thương mọi sinh vật trên bề mặt của nó."
"Nếu không có sự can thiệp của con người, 【Nơi Khởi Nguyên】 sẽ từ từ tự chữa lành và thảm họa sẽ không kéo dài lâu. Nhưng con người giống như những tên cướp xông vào và lấy đi mọi thứ."
"Ngày tận thế hiện tại chính là hậu quả mà nhân loại đang tìm kiếm. Dù Trái Đất không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đứng nhìn. Cuộc đấu tranh giữa loài người và dị giáo, khởi nguyên đã từ lâu không còn muốn can thiệp nữa, nó chỉ muốn phong ấn em."
"Bởi vì sức mạnh của em là mối đe dọa chết người đối với con người và vạn vật."
"Lịch sử loài người có thể lặp lại và tái tạo trong sáu triệu năm, chỉ là một khoảng khắc nhỏ bé trong tổng thời gian 13,8 tỷ năm. Nhưng khi em còn sống, mọi sinh vật trên trái đất sẽ sống mãi trong bóng tối của thời gian."
"Cho nên 【Thoi Vận Mệnh】 sẽ không quan tâm đ ến tranh đấu của dị giáo cùng nhân loại, nó vừa xuất hiện ra một khắc, nhất định nó sẽ khóa chặt em, phong ấn em." Ninh Vi Trần cong khóe môi, lạnh lùng nói: ""Mẹ" của em vừa tốt bụng vừa nghiêm khắc."
Khi Diệp Sanh nghe 【Năm Phá Kén】 từ trong miệng hắn.
Cảm giác bị ốm khi còn nhỏ lại hiện về trong lòng cậu.
Diệp Sanh hỏi: "Tại sao lúc đó cậu lại phá hủy Đảo Bướm và giải phóng 【Thoi Vận Mệnh】 khi lúc đó cậu rõ ràng không có sự chuẩn bị tốt."
Ninh Vi Trần: "Bởi vì trái tim của anh đã bị sợi tơ sinh mệnh xỏ xuyên qua."
Diệp Sanh: "Cái gì?"
Ninh Vi Trần lặng lẽ nhìn cậu, nói: "Chỉ có thả con thoi ra, dựa vào nó xoay chuyển, mới có thể lấy sợi tơ sinh mệnh trong trái tim anh ra."
Diệp Sanh im lặng một lúc lâu, sau đó nhắm mắt lại và cười ngớ ngẩn.
Trên thực tế, cậu đã đoán được rằng việc Ninh Vi Trần chìm vào giấc ngủ sâu trong Năm Phá Kén chắc chắn là bởi vì do chính cậu. Nhưng khi biết được sự thật, Diệp Sanh vẫn cảm thấy đau đớn trong lòng.
Ninh Vi Trần nói: "Khi đó, 1/3 sợi tơ sinh mệnh đã bị Lục Nguy chuyển hóa, mất đi hơi thở khởi nguyên, không thể bị con thoi bắt giữ và điều khiển. Vì vậy, 【Thoi Vận Mệnh】 không hoàn chỉnh không thể giết em hoàn toàn được."
"Nhưng chỉ cần còn tồn tại một sợi tơ sinh mệnh, con thoi có thể dễ dàng phong ấn em."
"Em cần sử dụng sức mạnh của 【Hồ Điệp】 để khiến tất cả các sợi tơ sinh mệnh trở nên vô hiệu. Bằng cách này, ngay cả khi 【Thoi Vận Mệnh】 được con người giải phóng, nó cũng sẽ không gây ra mối đe dọa nào cho em."
Bây giờ cuối cùng Diệp Sanh cũng biết Ninh Vi Trần vì mình đã làm những thứ gì trong 【Năm Phá Kén】. Cậu thông minh như vậy, sao có thể không nghĩ tới. Ninh Vi Trần trong【Năm Phá Kén】 không chỉ vì cậu mà nguyện ý bị phong ấn. Đồng thời, hắn công khai điểm yếu chí mạng của mình trước mặt mọi người.
Diệp Vẫn chắc chắn đã biết... vũ khí để đối phó với Ninh Vi Trần chính là 【Thoi Vận Mệnh】.
Diệp Sanh nghĩ đến những bức ảnh mà quản gia Lý gửi cho cậu.
Ảnh chụp của Ninh Vi Trần trên Đảo Bướm. Khi còn nhỏ, hắn sống dưới sự giám sát thận trọng của mọi người, trên danh nghĩa hắn là người thừa kế của Ninh gia, nhưng các nhà nghiên cứu lại sợ hắn như một con quái vật.
Ba lần thanh lọc trí nhớ và ba lần thanh lọc cảm xúc.
Vô số phương pháp điều trị bằng thuốc, sau đó là thời gian theo dõi quá trình cai nghiện kéo dài.
Căn bản cậu không dám nghĩ tới lúc nhỏ Ninh Vi Trần ở Đảo Bướm đã trải qua những gì.
Nghĩ đến đây, cậu không nhịn được cảm giác tức giận và...nỗi buồn khó tả dâng lên trong lòng, muốn hủy diệt tất cả. Cậu hiếm khi cảm thấy buồn.
Diệp Sanh nhắm mắt lại rồi lại mở ra.
Ninh Vi Trần ngồi đối diện cậu nhìn cậu, đôi mắt màu tím bạc trầm tĩnh mà sâu thẳm. Khi ở Hoài Thành, hắn có thể dễ dàng đóng bất kỳ vai nào, bởi vì hắn không bao giờ có thể tàn nhẫn với Diệp Sanh nên hắn rất giỏi làm nũng và tỏ ra đáng thương trước mặt Diệp Sanh một cách nhuần nhuyễn. Nhưng trên thực tế, căn bản Ninh Vi Trần không thích làm nũng, nếu có thể, hắn thà rằng để Diệp Sanh làm nũng đối với mình còn hơn. Chỉ là thể hiện sự yếu đuối là cách dễ dàng nhất để hắn đạt được mục đích với Diệp Sanh.
Mọi thứ hắn giả vờ chỉ là để che chắn hoàn toàn cho Diệp Sanh dưới đôi cánh của mình.
Hắn không muốn phải chịu đựng nỗi đau người yêu chết trong vòng tay mình một lần nữa.
Ninh Vi Trần nói: "Sanh Sanh, chỉ còn lại một bước cuối cùng."
Sau khi mối đe dọa từ 【Thoi Vận Mệnh】 bị loại bỏ.
Không ai có thể ngăn cản hắn.
Giọng nói của Diệp Sanh rất nhẹ nhàng, thậm chí còn có chút cay đắng, cậu nói: "Nhưng chẳng phải cậu cũng đang đánh cược sao, Ninh Vi Trần?"
Ninh Vi Trần không nói gì, nhìn về phía cậu.
Diệp Sanh nói: "Cậu đã bộc lộ điểm yếu của mình với Diệp Vẫn trong 【Năm Phá Kén】. Bây giờ, cậu muốn biết chuyện của người sáng lập, cậu chắc chắn rằng 【Hồ Điệp】 sẽ không nghi ngờ sao."
Cậu phát hiện ra rằng Ninh Vi Trần thực sự khá điên rồ.
Điên cuồng đến mức trong kế hoạch liền mạch, hai cái sai sót đều là bởi vì cậu.
Ninh Vi Trần rất muốn gặp người sáng lập cũng là vì cậu.
"Diệp Vẫn không ngu ngốc đến thế, và Lục Nguy cũng không chậm chạp như vậy. Bây giờ cậu nên ngừng đóng vai Khronos. Cậu không thể đến 【Phòng máy ENIAC】, chỉ có tôi mới có thể đi."
Diệp Sanh nói.
Ninh Vi Trần nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu rồi ngả người ra sau.
Hắn đưa đầu lưỡi chạm vào hàm răng, sau đó khẽ cười nhẹ gật đầu: "Ừ, anh nói đúng đấy anh yêu."
Giọng nói của hắn lạnh lùng và ý cười sâu thẳm, nhưng sự tức giận trong mắt hắn gần như vặn vẹo biến thành lửa. Một giây tiếp theo, Ninh Vi Trần ngẩng đầu, đấm vào mặt bàn đá dài, dùng giọng lạnh lùng: "Diệp Sanh, khi nào anh mới nghe vào tai một câu nói của em!"
Diệp Sanh nói: "Chuyện này chúng ta còn phải tranh cãi bao nhiêu lần nữa đây?"
Ninh Vi Trần: "Mặc kệ anh muốn cãi nhau bao nhiêu lần, em cũng có thể cùng anh cãi."
Diệp Sanh không muốn cãi nhau với hắn, hiếm khi cậu thấy Ninh Vi Trần tức giận như vậy.
Nhưng đằng sau sự tức giận, điều khiến cậu quan tâm hơn chính là sự lo được lo mất của Ninh Vi Trần đối với mình từ sâu trong xương cốt, cậu không dám nghĩ đến cảm giác kiếp trước của Ninh Vi Trần khi ôm lấy thân thể mình như thế nào.
Vì vậy Diệp Sanh đứng dậy và đi về phía Ninh Vi Trần.
Tình yêu là một điều điên rồ như vậy. Cậu đã đi qua rất nhiều nơi nguy hiểm và bắn rất nhiều phát súng một cách lạnh nhạt. Cậu đã sống sót trong hoàn cảnh tuyệt vọng, máu chảy ròng ròng và cô đơn lẻ loi một mình. Chưa bao giờ cậu cảm thấy như mình đang mắc kẹt trong một vũng lầy và cậu sẵn sàng làm như vậy.
Thực ra Diệp Sanh không thích hợp để làm những cử chỉ dịu dàng.
Cậu đứng trước cửa sổ cao từ trần đến sàn của biệt thự, dưới ánh sáng, một tầng màu vàng hiện ra trên mép áo sơ mi trắng của cậu. Thân hình thanh niên cao gầy và đứng thẳng, vòng eo thon, làn da rất trắng và đôi mắt đen láy nghiêm túc chưa từng thấy.
Diệp Sanh: "Ninh Vi Trần, tôi không để lại một viên đạn nào cho mình khi kết thúc 【U Linh Biển Chết】."
Trong mắt Ninh Vi Trần dường như tràn ngập sự tức giận màu máu.
Diệp Sanh nói: "Tôi giao phó mạng sống của mình cho cậu. Cho nên, cậu cũng nên tin tưởng tôi một lần."
Ninh Vi Trần thực sự tức giận, cười lớn. Hắn đưa tay ra, nắm lấy cổ tay Diệp Sanh, kéo cậu vào lòng. Một nụ hôn giận dữ, lo lắng và trút giận trực tiếp cắn vào môi Diệp Sanh. Diệp Sanh sửng sốt một lúc, nhưng cũng không đẩy ra. Đôi mắt của Ninh Vi Trần dường như chứa đầy máu, đỏ ngầu đến lạ thường. Hắn ấn vào gáy Diệp Sanh, cúi đầu, giọng điệu rõ ràng lạnh lùng như sương, nhưng giọng nói lại mềm mại như một lời yêu thương.
"Diệp Sanh, đôi lúc em tự hỏi liệu có phải anh cố ý hay không."
"Lần đầu gặp mặt, em đã làm anh khóc một lần, vậy anh muốn em phải trả lại anh một trăm lần hay mười nghìn lần?"
Trên thực tế, hắn đã trả lại hàng trăm lần rồi. Vào cái đêm hắn tỉnh dậy sau vô số cơn ác mộng trên Đảo Bướm, nước mắt vô thức rơi xuống tờ giấy vẽ, thấm đẫm nỗi buồn suốt tuổi thơ của hắn.
Diệp Sanh biết hiện tại tâm tình của hắn có chút mất khống chế.
Giống như dù đã biết Ninh Vi Trần là người điều hành thứ nhất nhưng vẫn không muốn hắn mạo hiểm.
Diệp Sanh hiếm khi chủ động, nhưng lần này cậu lại chủ động hôn Ninh Vi Trần.
Đôi môi lạnh như hoa chảy trong nước.
Diệp Sanh nói: "Tôi không cần cậu trả nợ."
Kiếp trước bọn họ đã đẩy nhau vào chỗ chết không biết bao nhiêu lần, yêu hận đã quấn chặt từ lâu.
"Cậu một mực lo lắng tôi có thể sẽ xảy ra chuyện gì, tôi không muốn cậu gặp nguy hiểm. Cậu không thể để lại thêm bất kỳ manh mối nào cho 【Hồ Điệp】."
Diệp Sanh nói: "Trong Thành Phố Kỳ Lạ, tôi đã giết Cố Sự Đại Vương. Bây giờ tôi có cả dị năng 【Khóa thủy triều】 và 【Tái bút】. "Không gian" từ súp nguyên thủy do Diệp Vẫn gửi đến cũng có thể cứu tôi khỏi cái chết. Tôi cần phải gặp người sáng lập, khôi phục mọi ký ức và làm chủ khẩu súng Định số."
Ninh Vi Trần nhìn cậu.
Diệp Sanh thở dài trong lòng, thu hồi ánh mắt, nói: "Tôi sẽ không có chuyện gì đâu. Dù sao... Tôi là người mà【Nơi Khởi Nguyên】 lựa chọn để giết cậu."
Ninh Vi Trần ấn vai cậu, nghe xong câu cuối cùng, cơn giận điên cuồng trong lòng dường như đã ngừng lại.
Hơi thở của nụ hôn của Diệp Sanh vẫn còn đọng lại trên môi hắn, mang theo một chút ngọt ngào bí ấn. Sanh Sanh của hắn có tính cách như vậy, nhưng đôi môi lại rất mềm mại.
Ninh Vi Trần hạ tay xuống ôm lấy Diệp Sanh. Màu đỏ trong mắt hắn đã giảm đi và hắn mỉm cười rất dịu dàng.
"Quả nhiên, anh cũng đoán được."
"Đúng vậy, anh chính là "vận mệnh" được nó lựa chọn."
【Nơi Khởi Nguyên】 chọn Diệp Sanh vì nó biết cậu có khả năng trở thành "Chúa tể Định số". Trái Đất đã cho Diệp Sanh nguồn năng lượng cho cả một kỷ nguyên thảm họa. Mục đích là để cậu gi ết chết Ninh Vi Trần. Giết "vị thần" không có kẻ thù trên thế giới này sau khi rời khỏi nó.
Lẽ ra họ phải là kẻ thù định mệnh.
Thật là hoang đường.
---Tác giả có lời muốn nói---
Cả hai người đều khá mạnh, Sanh Sanh biết sức mạnh của Tiểu Ninh và không bao giờ muốn Tiểu Ninh mạo hiểm.
Và Tiểu Ninh, người đã chứng kiến người yêu của mình chết trước mặt hắn ở kiếp trước, sẽ chỉ lo lắng hơn cho sự an toàn của Sanh Sanh.
Tôi không muốn tiết lộ truyện, nhưng tôi nghĩ mọi người có thể đoán được rằng nó gần như đã kết thúc ~ Lời tiên tri của Natalia là về việc thảm họa sẽ kết thúc như thế nào, và cũng là về hai người họ, hehe. Than ôi, tôi vẫn thích những kết thúc có hậu. Hôm qua tôi đã sửa lại U Linh Biển Chết và thay đổi một số từ ngữ. Mặc dù sau khi rời khỏi Hoài Thành, tôi đã viết về tất cả mọi người như những kẻ xấu, nhưng tôi vẫn không muốn thế giới bị phá hủy = =
---Editor có lời muốn nói---
Từ những ngày bắt đầu edit truyện mình đã thương em bé Ninh Ninh vô cùng huhu. Bao nhiêu gian khổ em nó phải chịu từ kiếp trước đến kiếp này khổ vãi l khổ ra.
Vốn dĩ là vị thần thong dong nằm chơi nơi đại dương tự dưng có thằng nhóc tới đập cho cục đá vào đầu xong rồi bị con người túm về train đ khác gì train pokemon -.- arrghhhh tôi sẽ hóa thành con chó gâu gâu gâu ẳng ẳng ẳng cắn hết lũ nhân loại xấu xa trên đảo bướm cắn luôn lũ dị giáo rồi cắn cmn cả trái đất luôn huhuhu
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất