Sau Khi Mất Trí Nhớ Người Yêu Cũ Xuất Hiện

Chương 382: 【 Jeremiel 】(4)

Trước Sau
So với Lục Nguy, bài báo về Lục An ít hơn rất nhiều.

Lục An mắc bệnh tim bẩm sinh, nằm liệt giường từ nhỏ. Theo thời gian, cơ thể cậu ta dường như thấm đẫm vị đắng của một loại thuốc. Khuôn mặt cậu ta ốm yếu, xanh xao nhưng đôi mắt lại như đôi mắt của nai rừng, ẩm ướt như cơn mưa và ẩn chứa ý cười.

Nhìn những bức ảnh, khó có thể tưởng tượng một thanh niên trong sáng, sạch sẽ như vậy nay lại trở thành 【Thảm Họa】khiến cả thế giới khiếp sợ.

Tuy nhiên, với tư cách là quan chấp hành cấp S, Turing đã tiếp xúc với quá nhiều người. Anh cũng có thể nhìn ra thông qua nụ cười trong trẻo của Lục An, người thanh niên trên giường bệnh không hề vô hại như bề ngoài.

Nghĩ lại thì, không ai lớn lên trên Đảo Bướm cũ là một kẻ yếu đuối thực sự. Hơn nữa, cậu ta còn là con của Burris và là em trai của Lục Nguy.

Nhưng Lục An vẫn khác với những người khác. So với Thái tử Thái tử phi, Diệp Vẫn Lục Nguy, thiện ý của cậu ta đối với thế giới này quá rõ ràng. Có lẽ chỉ đến khi mạng sống như sợi dây treo lơ lửng mới nhận ra được giá trị của cuộc sống, Lục An thực sự thích mọi thứ bên ngoài phòng bệnh.

Tuy nhiên, cậu ta là【Thảm Họa】.

Suốt buổi chiều, Turing cố gắng tìm hiểu về Đảo Bướm cũ từ những sự kiện đã qua của năm người. Khi đến 【Nhạc Viên】 để điều tra vụ án mất trộm, anh nhận được một số thông tin rời rạc từ tiến sĩ Nghiêm. Nhưng Turing lần lượt nhìn thấy những sự thật khiến anh bàng hoàng trong những giấc mơ do tiềm thức của Diệp Sanh dệt nên.

Hóa ra Thái tử và Thái tử phi là những người bạn từ thời thơ ấu và sau đó họ yêu nhau.

Thì ra Thảm Họa và người cầm quyền đã quen biết nhau từ khi còn nhỏ.

Hóa ra Hồ Điệp chính là Lục Nguy.

Hóa ra nhật ký của tiến sĩ Nghiêm đã viết về kế hoạch cấy ghép 【Súp nguyên thủy】, và người cuối cùng được chọn là Diệp Vẫn Lục An.

Turing lấy ra một bức ảnh từ điện thoại của mình. Nhìn nhóm năm người trong ảnh, anh một lần nữa khẳng định【Kẻ Dệt Mộng】 dệt nên những giấc mơ mà không hề liên quan đến tâm trạng của nhân vật chính. Với tính cách lạnh lùng và độc đoán của thống đốc kiếp trước, làm sao cậu có thể có được bức ảnh như vậy?

Diệp Sanh nghiêng đầu, bình tĩnh hỏi: "Anh đang nhìn cái gì thế?"

Turing rùng mình, sau đó yên lặng đưa điện thoại qua.

"Diệp Sanh, tôi muốn biết nhiều hơn về 【Hồ Điệp】 nên tôi chú ý hơn đến những sự kiện trong quá khứ của cậu. Đây là bức ảnh tôi tìm thấy về quá khứ của cậu."

Diệp Sanh: "..." Lúc trước bọn họ có chụp ảnh cùng nhau? Điên rồi à. Ai dám chụp ảnh nhóm cho bọn họ?

Burris, Ninh Tri Nhất, tiến sĩ Tần, mối quan hệ giữa ba người họ đã hoàn toàn đóng băng và bọn họ không hợp nhau.

Tương ứng với bọn họ thì lứa nhỏ hơn cũng ít gặp nhau. Mặc dù cậu và Ninh Vi Trần có một khoảng thời gian ái muội, nhưng về sau, bọn họ đều là người xa lạ, một năm chỉ gặp nhau được mấy lần.

Tại sao bọn họ lại chụp ảnh cùng nhau?

Nhưng Diệp Sanh nhận điện thoại của Turing, xem ảnh bên trong thì hoàn toàn im lặng.

Trong ảnh là bữa tiệc tốt nghiệp "trung học" của họ.

Không có trường trung học nào trên Đảo Bướm Cũ. Những gì 【Kẻ Dệt Mộng】 đọc chắc hẳn là ký ức của Diệp Sanh về Học viện Quân sự số 1, sau đó chuyển thể thành dạng thế này.

Đầu óc Burris bị nước vào, mỗi năm sẽ tổ chức bữa tiệc họp mặt dị năng giả ở Học viện Quân sự, cậu và Diệp Vẫn với tư cách là đại diện đặc biệt của Đảo Bướm, chỉ đến để ký tên.

Nhưng trên thế giới này không có dị năng giả và không có thảm họa. Bọn họ chỉ là một nhóm học sinh trung học bình thường.

Trong ảnh, Diệp Sanh đang dựa vào cửa sổ, một chân cong lại, trên tay cầm một mảnh giấy viết thư.

Tóc cậu đen tuyền, vẻ mặt lạnh lùng, khi cúi đầu xuống phần da sau gáy càng trắng hơn.

Trên thế giới này không có giết chóc, cũng sẽ không thúc giục con người trưởng thành. Vì vậy, sự lạnh lùng của Diệp Sanh là cảm giác xa cách chỉ có ở thanh thiếu niên.

Đôi chân dài của cậu được bọc trong chiếc quần jean, thẳng tắp và sắc sảo. Quần áo được mặc nghiêm chỉnh, áo nhét gọn gàng vào trong quần, thắt lưng trông mảnh mai. Cánh tay, bả vai và lưng đều trông hơi gầy nhưng tràn đầy sức mạnh. Ánh sáng ở giữa nhà không chiếu tới góc cạnh cửa sổ, chỉ có một tia ánh trăng từ khe cửa sổ lọt vào, quấn lấy quai hàm rõ ràng của Diệp Sanh.

Trong ảnh, vẻ mặt của cậu không nói nên lời, trông như giây tiếp theo cậu sắp đánh người.

Nhưng người khiến cậu tức giận dường như đã biết rõ cậu từ lâu, không coi trọng chuyện đó, càng ngày càng dựa gần hơn.

Một bàn tay từ trên cao kéo ra tờ giấy viết thư. Những ngón tay thon dài và trắng nõn, sức mạnh của chúng không thể coi thường.

Ninh Vi Trần xắn tay áo sơ mi trắng lên, vóc người hắn cao hơn cậu mấy cm nên khi đến gần, cậu cảm thấy rõ ràng có cảm giác bị áp bách. Hắn kéo tờ giấy ra, thản nhiên nhếch khóe môi, như đang hỏi cậu đang xem cái gì vậy. Ánh trăng cũng phủ sương lên mi hắn, hắn có đôi mắt đào hoa tiêu chuẩn, trời sinh ẩn chứa tình cảm, nhưng lúc này hắn đang nhìn cậu thì lại hiếm khi mà hắn không cười.

Bức ảnh này của Turing đã được tìm thấy trên một diễn đàn. Hồi cấp hai, mọi người đều sốc vì Lục Nguy mật báo với giáo viên chủ nhiệm và tung tin đồn họ yêu nhau sớm.

Thế nên sau này hai người họ đã được xếp thành CP trong mắt các bạn cùng lớp. Một nhóm người đứng sau lưng hai đương sự để tìm kiếm manh mối về tình yêu của họ.

Có một chú thích bên cạnh bức ảnh này.

【 Bức ảnh được chụp vào ngày tốt nghiệp trung học của họ. Đàn anh Diệp nhận được lời tuyên chiến từ một tên ngốc, muốn đánh nhau với anh ấy trên sân thượng. Kết quả, đàn anh Ninh tưởng là thư tình nên mới xảy ra cảnh tượng này. Haha đây không phải là ghen sao? 【Xòe tay ra】】

【 Với tính cách của Diệp Sanh, anh ấy có thể chịu đựng được việc Ninh Vi Trần ở gần mình như vậy, có lẽ là vì anh ấy thích người ta. Đúng như mong đợi về một người yêu từ thời thơ ấu. 】

Diệp Sanh: "..." Khi tìm được 【Kẻ Dệt Mộng】, nhất định cậu phải cho tên dị giáo ngốc nghếch ở diễn đàn thứ tư này một trận đòn thật mạnh.

Ở giữa phòng, ba người Diệp Vẫn, Lục Nguy và Lục An đang ngồi.

Lục Nguy ngày ngày đánh nhau trốn học và vi phạm nội quy của trường, nhưng khi phải nhìn chằm chằm vào chuyện yêu sớm của người khác, hắn lại là một người gương mẫu trong trường và là một sự trợ giúp đắc lực cho giáo viên.

Hắn ngồi ở một đầu ghế sofa, hai chân duỗi thẳng tự nhiên, ngón tay kẹp điếu thuốc.

Trong làn khói, tàn thuốc biến thành một chấm đỏ tươi, rõ ràng đã bị dập tắt.

Lục Nguy ngửa cổ hút một điếu thuốc, nhếch mép cười lạnh nhìn hai người đối diện, người anh cả có cảm giác áp bức mãnh liệt.

Diệp Vẫn đối mặt với anh trai mình mỗi ngày và từ lâu đã trở nên bất khả xâm phạm. So với Diệp Sanh, lời cảnh cáo cùng uy hiếp của Lục Nguy đối với cô còn chưa đủ! Vì vậy, cô đã hào phóng cho Lục An xem món quà tốt nghiệp của mình.

Diệp Vẫn đã tự mình tạo ra một con chip thế giới. Hai tay nắm chặt, bảo Lục An đoán xem quà nằm trong tay nào.

Lục An nhìn chằm chằm vào tay cô, trầm ngâm rồi mỉm cười.

Lục Nguy lo lắng cho Lục An yêu sớm, chủ yếu là vì hắn lo Lục An sinh ra đã mắc bệnh tim, không nên quá xúc động. Giới trẻ ngày nay ai mà không nói về một mối tình là như là đã chết đi sống lại vậy. Ví dụ như cặp đôi gay bên cửa sổ, ha hả. Hơn nữa, Diệp Vẫn là em gái của Diệp Sanh, sao cô ấy có thể là người tốt được?

Nghĩ đến đây, Lục Nguy nhìn Diệp Vẫn rồi cười khẩy.

Cảnh này đã được ghi lại trong bức ảnh này.

Chú thích bên cạnh nó là.

【 Sếp Lục không phải đang bắt gian thì cũng là đang trên đường đi bắt gian ahahahahaha. 【cười nham hiểm】】

【 Các người cho rằng Diệp Vẫn và Lục An thật sự có quan hệ gì với nhau sao? 】

【 Sẽ không. Nếu thực sự có quan hệ gì thì đôi mắt tinh tường của sếp Lục đã sớm nổi bão rồi. Anh ấy tìm đường còn giỏi hơn cả chúng ta. Trước kia chuyện Ninh Diệp yêu sớm là do anh ta tuồn ra hahahahaha. 】

【 Lục đại ca lúc ở một mình kiêu ngạo, điên cuồng, độc đoán như vậy, nhưng khi gặp phải anh em nhà họ Diệp, ngày nào cũng lật xe, trở thành ủy viên kỷ luật. 】

Tuy Turing buôn chuyện nhưng anh chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày mình sẽ buôn chuyện đến trên người người cầm quyền và thống đốc.

Anh ta thận trọng nhìn Diệp Sanh và giải thích: "Đây đều là những ký ức do 【Kẻ Dệt Mộng】 tạo ra khi nó bắt được ký ức của chúng ta, và chúng được chế tạo một cách tùy ý."

Anh đã đưa ra bản thiết kế của một khuôn viên trường đại học, còn mọi thứ khác đều được giao cho 【Kẻ Dệt Mộng】.

Diệp Sanh nói: "Tôi biết."

Turing do dự một lát, thận trọng nói: "【Kẻ Dệt Mộng】 ghi lại ký ức của chúng ta. Diệp Sanh, ký ức về anh em nhà họ Lục của cậu không có nhiều. Tôi chỉ tìm thấy một bức ảnh chụp chung của năm người các cậu. Nhưng lại có rất nhiều chi tiết về mối quan hệ thân thiết của cậu với Thái tử."

Đủ nhiều đến mức có thể viết một cuốn tiểu thuyết dài hàng trăm nghìn từ về tình yêu thời thơ ấu và gương vỡ lại lành. Triết lý giải trí cho đến chết ở diễn đàn thứ tư cũng được thể hiện trong 【Kẻ Dệt Mộng】.

Diệp Sanh: "..."

Cậu tiếp tục theo dõi liên kết và phát hiện ra rằng ở trong thế giới này, cậu và Ninh Vi Trần cũng đã quen biết nhau từ năm chín tuổi. Và lần đầu tiên họ gặp nhau là một trận đánh nhau. Bọn họ đã sống chung trong thời thơ ấu.

Bọn họ là bạn cùng bàn thời trung học cơ sở và mối quan hệ của bọn họ giống như lửa và nước. Sau khi bị Lục Nguy báo cáo chuyện yêu sớm của mình, sắc mặt Diệp Sanh tối sầm đến mức muốn ăn thịt người, sau khi Ninh Vi Trần ngạc nhiên, hắn đã cười một lúc lâu, cảm thấy thật buồn cười và thú vị.

Cậu xem từng bức ảnh một. Những bức ảnh đều đã được 【Kẻ Dệt Mộng】 điều chỉnh, nhưng Diệp Sanh nhìn thoáng qua vẫn có thể thấy rằng chúng tương ứng với những gì đã xảy ra trên Đảo Bướm trong thực tế.

Diệp Sanh luôn cảm thấy tình cảm kiếp trước của mình rất mơ hồ và khó tìm thấy. Nụ hôn ở Thành phố Giải trí Thế giới dường như chỉ là một cảm xúc bất chợt.

Nhưng khoảng thời gian bọn họ ở bên nhau cả ngày lẫn đêm đã được ghi lại trong những bức ảnh và tất cả đều hiện rõ trong tầm mắt.

Khi đó Diệp Sanh mới nhận ra rằng thì ra đã có một dòng nước ngầm dâng trào từ lâu.

【Kẻ Dệt Mộng】 đã cho cậu một góc nhìn hoàn chỉnh, góc nhìn của người ngoài cuộc.

Thế giới giải trí đến chết này thực sự đã đạt được điều mà Ninh Vi Trần nói, mọi người đều biết bọn họ yêu nhau và chứng kiến ​​họ yêu nhau. Trong bản thiết kế của những giấc mơ, lần đầu tiên bọn họ gặp nhau vẫn là khi họ chín tuổi. Hết cảnh này đến cảnh khác, từng khung hình, từ nơi Đảo Bướm đầy bóng hình đao kiếm đã phát triển thành một dòng nước chảy dài không bị gián đoạn.

Chín tuổi.

【 Trời ơi, Diệp Sanh đánh cũng tàn nhẫn quá. Nhưng Ninh Vi Trần lớn lên ở nước ngoài và đã tiếp xúc với súng từ khi còn nhỏ. Không có lý do gì mà khi hắn chín tuổi không thể đánh bại Diệp Sanh nha? 】

【 Không phải là do đánh không lại, mà là khi còn nhỏ thiếu tá quá đáng yêu, không nhìn thấy Thái tử gia đã sững sờ trong giây lát sao. 】

【 Lầu trên sao dám nói thế, hehehehe. 】

Mười tuổi.

【 Thật trẻ con, tại sao ngồi trên đoàn tàu hoa anh đào lại còn tháo tai nghe của người khác chứ? 】

【 Diệp Vẫn: Được rồi được rồi, lại là em sẽ đội nồi thêm lần nữa vì chuyện yêu đương của các anh. 】

Mười một tuổi.

【 Tôi không biết Ninh Vi Trần có thể vẽ tranh nha. 】

【 Tất nhiên là anh ấy có thể vẽ. Giáo viên dạy vẽ được Ninh gia thuê là một họa sĩ nổi tiếng thế giới. Tuy nhiên, anh ấy chỉ thích vẽ người bạn nhỏ ngồi cùng bàn của mình và tự mình thưởng thức nó sau khi vẽ xong. 】

Mười hai tuổi.

【 Trong phòng y tế, Diệp Sanh thực sự đã chủ động c ởi quần áo và nhờ người giúp cậu ấy bôi thuốc. Tôi có bị mù không? 】

【 Cái này thì có gì đâu? Các người không thấy cảnh lúc Diệp Sanh bị ốm nặng và định tự mình chống đỡ, kết quả là bị người bạn cùng bàn nhìn cậu ấy bằng ánh mắt lạnh lùng và nhéo cằm để cho cậu ấy uống thuốc sao? 】

【 Hiss, bọn họ không đánh nhau à? 】

【 Không có. 】

Mười ba tuổi.

【 Chụp ảnh từ trên sân thượng, bọn họ thật sự rất thích lẻn ra ngoài.

Bọn họ cãi nhau à?

Tại sao trông sắc mặt bọn họ khó coi thế? 】

【 Tôi không ngờ rằng sự tương tác riêng tư của họ lại khác so với thường ngày. 】

Mười bốn tuổi.

【 Tôi phát hiện ra rằng từ nhỏ Diệp Sanh đã thực sự ghét giao lưu xã giao với người khác. Mỗi lần có tiệc, anh ấy đều tìm một góc không ai quan tâm và ngồi một mình. 】

【 Thái tử rất hợp với nơi này. Tuy nhiên, anh ấy luôn vô thức quay đầu lại, anh ấy đang tìm kiếm cái gì vậy? 】

Mười lăm tuổi.

【 Oa, Diệp Sanh thực sự đã mỉm cười. Ôi trời ơi...đẹp quá, làm tôi choáng ngợp cả đời. 】

【 Nụ cười của Diệp Sanh có lẽ cũng khó nhìn thấy như cảm xúc thật của Ninh Vi Trần. 】

Mười sáu tuổi.

【 Không cố ý, chỉ là chụp lén được, ánh mắt khi Ninh Vi Trần quay đầu lại nhìn Diệp Sanh. Đôi mắt của Thái tử rất dễ gây hiểu lầm, đôi mắt hoa đào vốn có tính cách tùy tiện, dường như anh ta có thể dễ dàng vướng vào một mối quan hệ vô cùng ái muội và tràn đầy tình cảm.

Nhưng bây giờ cách anh nhìn Diệp Sanh quá thuần khiết. Nó thuần khiết đến mức khiến tôi có cảm giác rằng anh yêu cậu ấy nhiều đến mức hoàn toàn bất lực không biết phải làm sao với người bên cạnh mình. 】

【 Chắc chắn là do yêu đến mức tận cùng. Thái tử là ảnh đế đeo mặt nạ của thế giới danh vọng. Anh bất lực đến mức không thể làm gì khác ngoài việc cười. 】

Mười bảy tuổi.

【 Đối với tôi, Diệp Sanh luôn cho tôi cảm giác giống như một lưỡi kiếm mang theo sương tuyết và gió lạnh. Vì vậy rất hiếm khi đọc được sự ngạc nhiên và do dự trong mắt Diệp Sanh.

Một người như anh ấy thì làm sao có thể thích trồng hoa được? 】

Mười tám tuổi.

【 Bởi vì thiếu tá luôn có những ngoại lệ, từ cho phép đến gần, cho phép nhìn chăm chú, cho phép chạm vào, cho đến cho phép mình chìm xuống. 】

【 Ngoại lệ lớn nhất thực ra là Diệp Sanh bắt đầu bày tỏ suy nghĩ của mình nhỉ. Anh ấy chưa bao giờ lên kế hoạch cho một người bạn đồng hành của riêng mình. Diệp Sanh không thích giả vờ. Thậm chí anh ấy còn không thèm bày tỏ cảm xúc của mình và cho người khác biết. Nhưng bây giờ, anh ấy sẽ lên tiếng giải thích về quyết định của mình. 】

Mười chín.



【 Bức ảnh cuối cùng trước khi bọn họ trở thành người xa lạ. Ninh Vi Trần đã suy nghĩ gì khi ném chìa khóa đi? 】

【 Anh ấy đã nói lời tạm biệt hai lần. Âm thanh cuối cùng có phải là dành cho chính anh ấy không? 】

【 Lúc đầu tôi nghĩ đó là do trời sinh không hợp, nhưng không ngờ hóa ra lại là duyên trời tác hợp. 】

Diệp Sanh luôn cảm thấy ngôn ngữ là một thứ rất nhạt nhẽo.

Ở kiếp trước cậu hiếm khi nói chuyện. Bởi vì với thân phận địa vị của mình, thậm chí cậu không cần giao tiếp nếu muốn đạt được mục tiêu của mình. Một người im lặng và quái gở sẽ không bao giờ nghĩ trong đời mình sẽ nói ra câu "tôi yêu cậu" từ chính miệng mình.

Nhưng khi thật sự nói ra, Diệp Sanh cũng không cảm thấy xấu hổ, vẻ mặt dịu dàng nhìn người yêu, trong lòng cậu trở nên rất nhẹ nhàng.

Sau khi Ninh Vi Trần cứng người một lát, đôi mắt màu tím bạc của hắn tràn đầy máu, hắn cắn cậu như bị điên rồi.

Hắn giữ lấy mặt cậu, hô hấp phát run, xâm nhập vào trong khoang miệng cậu giống như một con dã thú chỉ biết cướp bóc, đấu đá lung tung.

Diệp Sanh không hề tránh né.

Cuối cùng Ninh Vi Trần cắn lên bờ vai của cậu.

Diệp Sanh cảm thấy hắn đang hận cậu.

Ninh Vi Trần luôn là người làm bất cứ điều gì để đạt được mục tiêu của mình. Ninh Vi Trần còn ghét việc bị mất kiểm soát hơn cả cậu. Cậu chết trên đường đi tìm người sáng lập Đế Quốc ở kiếp trước. Năm Phá Kén, cậu rơi xuống biển và chết, để lại cho hắn một cơn ác mộng vĩnh viễn. Và trong đời này, thực sự có vẻ như những sai lầm tương tự đang xảy ra lần nữa.

Nhưng cảm xúc của Ninh Vi Trần lại sụp đổ đến cực điểm, hắn lại lộ ra vẻ bình tĩnh đến không ngờ.

Mái tóc dài màu bạch kim của hắn buông xuống và quấn quanh người Diệp Sanh.

Ninh Vi Trần dùng ngón tay ấn lên khóe môi Diệp Sanh, hôn cậu, trong mắt hắn đọng đầy sắc máu băng tuyết, nhưng hắn lại mỉm cười nói với cậu: "Em cũng yêu anh." Giọng nói bình đạm, rõ ràng nghe như một lời tỏ tình và một lời nguyền rủa...

Ninh Vi Trần: "Bình an trở về đi, Sanh Sanh."

Hắn nói.

"Đừng khiến em cảm thấy rằng thực sự có thể tàn nhẫn hơn một chút với mối tình đầu của mình."

Diệp Sanh lật lại lần nữa. Kỳ thực lúc đầu ngủ cạnh Ninh Vi Trần trong lớp một cách không phòng vệ, có phải là sự thỏa hiệp không? Thì ra từ kiếp trước cậu đã yêu hắn nhiều như vậy.

Turing nhìn Thái tử phi như thể nhìn thấy quỷ. Trong lúc nhất thời, anh kinh ngạc phát hiện, trong mắt Thái tử phi có vẻ như có chút ý cười.

Nhưng nụ cười này chỉ thoáng qua, quá yếu ớt và mờ mịt không chân thật.

Turing đã đọc đi đọc lại bài viết này không biết bao nhiêu lần. Tâm tình của anh rất phức tạp. Đặc biệt là khi nghĩ đến thân phận kiếp trước của hai người trên Đảo Bướm cũ, nhìn những bức ảnh này càng thấy phức tạp hơn.

Turing nói: "Cuối bài viết có một đoạn video. Đó là về người cầm quyền và Thảm Họa."

Diệp Sanh nhìn xuống và đọc đoạn đó, ngay lập tức cậu nhận ra sự tương ứng với một sự kiện cụ thể.

"Đoạn video này là do Lục Nguy cho tôi xem, đó là cái hắn gọi là bằng chứng yêu sớm."

Nhưng cậu hiểu em gái mình. Khi Diệp Vẫn còn nhỏ, cô đã sống trong bóng tối quá lâu. Khoảnh khắc cô nhìn thấy ánh sáng trở lại, tình yêu của cô dành cho thế giới dâng trào vô hạn.

Lục An là một người bạn tốt mà cô quen biết trong bóng tối, đối với Diệp Vẫn mà nói, cậu ta là người thân, là bạn bè nhưng không thể là người yêu.

Sau đó cô được Burris dạy dỗ, và theo thời gian, Diệp Vẫn đã mất đi khả năng "yêu" từ lâu. Sự ngưỡng mộ của cô dành cho tiến sĩ Tần và sự ngưỡng mộ dành cho Diệp Sanh là những thói quen đã hình thành từ khi còn nhỏ. Burris đã dạy cô rất nhiều điều nhưng ông ta không dạy cô cách "yêu".

Đối với Diệp Vẫn, "người thân" là những cảm xúc chân thực và dễ nắm bắt nhất trên thế giới. Ngoài ra, cô nhìn mọi thứ trên đời một cách say mê nhưng cô cũng chỉ "nhìn" vào nó mà thôi.

Sự thờ ơ lạnh nhạt của người cầm quyền hiện tại ở Đảo Bướm có thể được nhìn thấy từ rất sớm.

Về phần Lục An.

Lục An khi còn nhỏ đã sớm phát triển, không thể không nhìn ra mối quan hệ căng thẳng giữa Lục Nguy và Burris. Trong tình huống ở Đảo Bướm, việc cậu ta và Diệp Vẫn gặp nhau sẽ không phải là điều tốt. Cho nên cậu ta rất ít khi chủ động đi tìm Diệp Vẫn, lần duy nhất cậu ta mong chờ gặp mặt chính là lúc cậu ta rời đi.

Bấm vào video. Bối cảnh của video chắc chắn là phía sau bệnh viện trên Đảo Bướm.

Hình ảnh được chụp từ góc độ giám sát.

Mọi thứ trên Đảo Bướm đều được trang bị thiết bị có độ chính xác cao, có thể nhìn thấy rõ bụi bay lơ lửng.

Dây thường xuân héo úa leo lên ngôi nhà trắng cũ kỹ.

Vào lúc chạng vạng của mùa hè, Diệp Vẫn nhẹ nhàng đẩy cửa ngôi nhà cũ ra.

Cô bước tới, dùng tay che mắt thiếu niên ngồi trên xe lăn, tuy đã hạ giọng xuống mức thấp nhất nhưng vẫn không nhịn được ý cười.

"Đoán xem em là ai?"

Cây đa to lớn soi bóng cây qua khung cửa sổ của ngôi nhà cũ.

Lục An bất đắc dĩ buông cuốn sách trong tay xuống, phối hợp với cô: "Anh không đoán được thì sẽ có hình phạt sao?"

Diệp Vẫn: "Đoán sai không bị phạt, đoán đúng có thưởng."

Lục An cười: "Phần thưởng là gì? Lại là một đống dữ liệu mà tiến sĩ Tần nhờ em sắp xếp à?"

Diệp Vẫn nói: "Không. Lần này là anh trai em phạt em chép sách."

Lục An: "Em đã làm gì vậy? Sao anh trai em lại phạt em chép sách."

Diệp Vẫn: "Em không làm gì cả, em chỉ hỏi một câu thôi, anh ấy có thật sự ghét anh Vi Trần không? Thế là anh trai em tức giận."

Lục An nhịn cười: "Ừ, thật là ấm ức."

Diệp Sanh có ký ức về việc Đảo Bướm cấy ghép【Súp nguyên thủy】.

Lục An được chuyển từ phòng bệnh đến phòng thí nghiệm. Cậu ta bị các nhân viên của Đảo Bướm thay đổi gần một nửa dòng máu của Lục Nguy để thích ứng với logic hủy diệt. Diệp Sanh không tận mắt chứng kiến ​​quá trình này nhưng sau đó cậu đã đi tìm manh mối về án mất trộm. Một nhà nghiên cứu đỏ mặt khóc lóc kêu lên: "Đừng giết tôi, thống đốc, đừng giết tôi... Lục An, Lục An đồng ý việc này."

Lần đầu tiên【Thảm Họa】sử dụng sức mạnh của mình là vì để cứu anh trai cậu ta. Sau khi ghép súp nguyên thủy, Lục An thừa hưởng đồng tử màu đen tối màu của mẹ và bắt đầu chuyển sang màu nhạt. Màu xanh trong suốt, trắng đến trong suốt. Mái tóc cậu ta có màu nâu mềm mại, khi còn nhỏ cậu ta đã nằm trên giường, trông giống như một thiên thần nhỏ bước ra từ trong Kinh Thánh.

Nhưng Đảo Bướm lại thúc giục con người trưởng thành. Khi Lục An trở thành thiếu niên, sự thuần khiết như thiên thần đó đã tiêu tan rất nhiều.

Mặc dù vậy, cậu ta vẫn là người tốt bụng nhất trong số năm người họ. Cậu ta gây ra một trận động đất mạnh 9 độ richter, ôm lấy người anh trai đã chết của mình và cùng nhau rơi xuống vực sâu.

Lục An đồng ý cấy ghép súp nguyên thủy.

Cậu ta đồng ý với Đảo Bướm để biến mình thành vũ khí tối thượng. Đồng ý ngủ say mãi mãi.

Trong cả đời, Diệp Sanh đã gặp được Lục Nguy và cũng đã gặp được Diệp Vẫn, nhưng cậu chưa bao giờ gặp được Lục An.

Lục An, người đã trở thành 【Thảm Họa】, tỉnh dậy dưới đáy biển sâu của Thái Bình Dương, cậu ta sẽ cảm thấy thế nào khi nhìn thấy anh trai mình đang liều mạng không màng tất cả hồi sinh em trai mình bằng cái giá phải trả là tận thế?

Và Lục Nguy, 【Hồ Điệp】, người đã khao khát sợi tơ sinh mệnh bấy lâu nay. Khi nhìn thấy em trai mình, liệu gã có rơi nước mắt để thể hiện tình cảm anh em sâu sắc của mình, hay là gã ngay lập tức nắm lấy vai Lục An và nói ra kế hoạch của mình với vẻ mặt hung ác nham hiểm.

Ninh Vi Trần nói.

Súp nguyên thủy chia thành hai logic về cơ bản thì chỉ có bọn họ mới có thể đem đối phương cùng nhau đi chết.

Vì thế Diệp Vẫn ẩn cư trên Đảo Lữ tám mươi năm, khi đi ra, cô đã tính toán tới cái chết của chính mình.

Turing nói: "【Kẻ Dệt Mộng】 ở phía tây thành phố."

Diệp Sanh vốn muốn chiến đấu và kết thúc nhanh chóng, nhưng thế giới này quá ôn hòa, ngay cả gió cũng ấm áp và dễ chịu.

Khi đi qua ngã tư, cậu quay đầu nhìn lại màn hình lớn ở quảng trường. Lễ kỷ niệm ngày thành lập trường lần này rất hoành tráng và bọn họ đã viết ra tất cả những người mà bọn họ muốn mời. Một bức ảnh cận cảnh của cậu và Ninh Vi Trần cũng được đưa ra.

Trong hiện thực, những con người sống trong hận thù và giết chóc, mạng sống như sợi dây treo, đều có một nơi ổn định và bình yên để thuộc về ở nơi đây.

Sau khi tìm thấy 【Kẻ Dệt Mộng】, Diệp Sanh phát hiện ra rằng đó không phải là người máy mô phỏng sinh học mà là một con côn trùng nhỏ.

Màu trắng, giống như một con sâu bướm. Nó đang chìm vào giấc ngủ dài, đôi mắt nhắm chặt. Turing không lãng phí thêm lời nào nữa, đeo kính vào, dùng ngón tay gõ gõ vào sợi dây kính màu bạc. Sau đó, dữ liệu màu xanh giống như biển, ngay lập tức bao phủ thấu kính của anh.

Turing lấy ra một cây bút và một mảnh giấy.

Anh vẽ bản đồ của Jeremiel một cách nhanh chóng và dễ dàng.

Đúng như Diệp Sanh dự đoán, ở Jeremiel, những kẻ dị giáo trong mỗi diễn đàn được chia thành các khu diễn đàn.

Những kẻ dị giáo bình thường không thể tiếp cận Vùng Cấm Thần Minh, vì vậy 【Kẻ Dệt Mộng】 không có địa chỉ của Vùng Cấm Thần Minh trong đầu.

Diệp Sanh nhắm vào vị trí của diễn đàn thứ bảy trước.

Nơi này có tên gọi tắt là khu thứ bảy của Đế Quốc.

Diệp Sanh nói: "Chúng ta đi khu thứ bảy đi."

Sau khi tạo lại bản đồ từ giấc mơ của Kẻ Dệt Mộng. Turing và Diệp Sanh bắt đầu thoát khỏi giấc mơ. Đây chỉ là dị giáo cấp B và không gây ra mối đe dọa nào cho họ. Turing tìm thấy phần cuối của liên kết dữ liệu do 【Kẻ Dệt Mộng】 tạo ra và dùng ngón tay kéo nó ra. Họ trở về nơi màu trắng tinh khôi kia rồi đi về phía cánh cửa hơi hé mở.

Sau khi rời đi, Diệp Sanh nghĩ tới điều gì đó và nói: "Bất kỳ kẻ dị giáo nào từ diễn đàn thứ tư khi đang ngủ, tiềm thức của chúng nó cũng có thể bị bắt giữ sao?"

Turing nói: "Cấp bậc không thể quá cao, dưới cấp A."

Diệp Sanh đã tiết lộ thân phận kiếp trước của mình nên cậu không cần phải giấu giếm điều gì về Search.

Cậu lấy điện thoại di động ra. Sau khi bị cậu đánh một đòn, nỗi nhớ quê hương của cậu bé Mắt To đã biến mất vì tức giận, nó chơi game một lúc rồi đi thẳng vào giấc ngủ. Có một loạt biểu tượng "zzzz" xuất hiện bên cạnh nó và chỉ còn thiếu một bảng treo trên đầu, viết "Đừng làm phiền".

"Anh có thể đọc được thế giới trong tâm trí nó không?" Nếu bọn họ có thể lấy được một số thông tin ENIAC thông qua Search, đây sẽ là sự hỗ trợ rất nhiều cho bọn họ.

Sau khi Turing biết cậu là thống đốc. anh không còn ngạc nhiên với những gì Diệp Sanh lấy ra nữa.

"Một kẻ dị giáo cấp D."

Turing giơ tay chạm vào nút bên cạnh mắt kính, anh cho rằng việc đọc luồng thông tin của phần mềm màu đỏ này sẽ rất đơn giản. Nhưng thấu kính của anh lại trống rỗng. Turing nói: "Tôi, tôi không đọc được, bên trên người nó có một tầng mã hóa. Loại cấp độ mã hóa này... Tôi đã từng trải qua khi phá cửa vào Jeremiel."

Turing càng nói, anh càng sợ hãi.

Diệp Sanh gật đầu và cũng không làm anh khó xử.

Đối mặt với đôi mắt cực kỳ phức tạp của Turing, Diệp Sanh giải thích: "Nó là do ENIAC sáng tạo ra, cho nên không thể đọc được là chuyện bình thường."

Turing cảm thấy sớm muộn gì mình cũng sẽ chết lặng nếu ở lại cùng Diệp Sanh, nên gật đầu: "Được."

Turing vẫn còn có chút lo lắng trước khi đến khu thứ bảy của Đế Quốc.

Turing nói: "Khu thứ bảy Đế Quốc là một khu vực do Cố Sự Đại Vương quản lý. Cố Sự Đại Vương hành động quỷ quyệt, chúng ta nên cẩn thận một chút."

Diệp Sanh: "Không cần."

Khi đến khu thứ bảy Đế Quốc, nó chẳng khác gì cậu về nhà.

Thông tin về cái chết của từng tên dị giáo cấp A vẫn được báo cáo theo thời gian thực trên màn hình thế giới của Jeremiel.

Tất nhiên, điều quan trọng nhất là quỹ đạo hành động của từng quan chấp hành S.

Warning: 【Đầu Bếp】 Tọa độ thời gian thực 【15.00, -4.00】

Warning: 【Demeter】 Tọa độ thời gian thực 【-77,00, 39,80】

Warning! Warning!

Trên màn hình lớn luôn thay đổi, Diệp Sanh nhìn thấy một người quen thuộc, kẻ bị giết chỉ là một kẻ dị giáo cấp E, nó không thể thu hút được bất kỳ sự chú ý nào và ngay lập tức chìm trong biển phát sóng. Nhưng vì người giết nó là 【Hạ Văn Thạch】 nên Diệp Sanh vẫn nhận ra điều đó.

Cậu chỉ có thể nhìn thấy một chút phía trước.

【 Dị giáo cấp E, Người Nằm Trên Đường Ray. Thuộc về diễn đàn: diễn đàn thứ bảy. Địa chỉ tử vong: Ga tàu điện ngầm Kim Hồ, Hoài Thành, Trung Quốc. Người giết: Hạ Văn Thạch. 】

Hạ Văn Thạch?

Diệp Sanh nheo mắt lại.

Turing nói: "Trung Quốc là quốc gia gần nhất với nơi Thảm Họa thức tỉnh, cũng là nơi bị ảnh hưởng nhiều nhất. Nhưng đừng lo lắng, Tổng cục đã phái Lạc Hằng tới trấn thủ Hoài Thành."

Diệp Sanh nói: "Tôi đã nhìn thấy tên một đàn anh loài người của tôi ở Hoài Thành."

Turing: "Hả?"

Diệp Sanh nói: "Thảm Họa thức tỉnh, ngoại trừ lễ hội cuồng hoan của dị giáo, liệu con người cũng sẽ bị ảnh hưởng, rất nhiều người sẽ thức tỉnh dị năng hay không."

Turing: "Đúng vậy."

Diệp Sanh nói: "Trách không được."

Trước kia mỗi ngày Hạ Văn Thạch đi khám phá những ngôi nhà ma ám để tiết lộ bí mật về những ngôi nhà ma ám và đi tìm đường chết như thế nào.



Bây giờ tận thế đã đến, có thể coi như hắn đã đạt được điều mình mong muốn. Hắn có thể nhìn thấy "con ma" mà hắn vẫn luôn nghĩ tới.

Rời khỏi khu thứ tư Đế Quốc và đi thẳng dọc theo điểm truyền tải mạng do ENIAC thiết kế.

Chẳng mấy chốc bọn họ đã đến khu thứ bảy Đế Quốc.

Có cổng ra vào an ninh tại khu thứ bảy Đế Quốc. Có lẽ vì nó sợ những kẻ dị giáo từ các khu khác sẽ đột nhập vào trong đó. Những kẻ dị giáo ở khu thứ bảy khi còn sống đều là con người, bọn họ vốn kiêu ngạo từ trong xương tủy và đương nhiên không muốn cùng chung sống với những kẻ dị giáo khác.

Khu thứ năm Đế Quốc tràn ngập nhiều loại động vật và thực vật đột biến với vẻ ngoài kỳ lạ và xấu xí. Khu thứ sáu Đế Quốc tràn ngập đủ loại ô nhiễm tinh thần cao cấp.

Mà ở khu thứ bảy, Diệp Sanh nhìn thấy một thành phố còn đẫm máu hơn cả Thành Phố Kỳ Lạ.

Nhưng nó vẫn không kinh khủng bằng Thành Phố Kỳ Lạ, Thành Phố Mùa Xuân của Cố Sự Đại Vương, nơi những hạt giống được chôn xuống vào ngày đầu tiên ở thành phố, và mỗi hơi thở đều gần kề với cái chết.

Turing, "Chúng ta phải tìm cách tránh qua nhân viên kiểm tra an ninh."

Diệp Sanh: "Không cần phiền phức như vậy."

Cậu bước vào và lấy bút chuyện xưa ra, cậu dùng Search để chụp ảnh nhân viên kiểm tra an ninh.

【Tên phân loại: Cố Sự Đại Vương】

【Tên quỷ: Người Nghiện Net】

【Cấp bậc: Cấp C】

【Tổng quan: Nhân viên kiểm tra an ninh là một người nghiện Internet nặng.

Sinh thời chết đột ngột ở tiệm net, sau khi chết cũng muốn tiếp tục lên mạng. 】

"Dừng lại! Các người là ai? Các người trông không giống người khu thứ bảy, các người có phải..."

【post scriptum: Cút.】

Nhân viên kiểm tra an ninh đột nhiên im lặng, run rẩy nhìn Diệp Sanh, khuôn mặt run rẩy như một cái sàng, sợ hãi tột độ mở cửa cho cậu.

Turing, người chứng kiến ​​tất cả những điều này: "..."

Những kẻ có thể tiếp cận Vùng Cấm Thần Minh chắc chắn là những sinh vật đứng đầu trong bảy khu của Đế Quốc. Giống như lúc trước, Quỷ Mẫu, với tư cách là một dị giáo cấp A+, có thể thoải mái đưa ra các liên kết đến Diễn đàn Đế Quốc và giao dịch với Lý Kiến Dương.

Diệp Sanh chưa bao giờ nhận được bất kỳ lời khiêu khích hay đe dọa nào trên đường đi. Turing đi theo sau cậu như thể đang nằm mơ.

Anh cho rằng vì không thể sử dụng được dị năng của mình nên chắc chắn bọn họ phải vâng vâng dạ dạ trốn đông trốn tây ở khu thứ bảy. Nhưng không ngờ, sau khi vào thành phố, Diệp Sanh lại đi thẳng trên con đường chính. Những kẻ dị giáo đang trong các loại tử trạng thê thảm khác nhau bên cạnh, thấy cậu, bọn nó gần như sợ hãi đến mức suýt rớt mất đầu và rút lui ba thước.

Turing: "..." Cậu ta đang thật sự giả vờ làm Cố Sự Đại Vương sao?

Diệp Sanh có thể cảm nhận được nơi có giá trị thần quái mạnh nhất là ở trung tâm thành phố. Cậu xác định được một người đàn ông mặc quần áo thời nhà Đường ở Trung Quốc ở gần quảng trường thành phố. Một kẻ dị giáo cấp A. Khi nhìn thấy kẻ dị giáo trong bộ quần áo thời nhà Đường, cậu đã viết một đoạn tái bút trước khi đến gần.

【post scriptum: Chỉ cho tôi đường đến Vùng Cấm Thần Minh. 】

Khi Turing nhìn thấy người đàn ông mặc quần áo thời nhà Đường này, anh ta đã nín thở và nói: "Đây là kẻ dị giáo cấp A."

Đúng lúc Turing đang suy nghĩ kỹ về biện pháp đối phó. Khi bọn họ đến gần, người đàn ông chạm vào mắt và run rẩy đứng dậy. Gã đỡ lấy con mắt suýt rơi ra ngoài, lắp vào rồi lắp bắp nói: "Đứng, đứng, đứng, đứng không dậy nổi, sếp. Tôi không biết đường đi vào Vùng Cấm Thần Minh. Chuyện, chuyện, chuyện như thế này thường chỉ có những kẻ dị giáo cấp A+ mới có tin tức."

Gã gần như đã khóc khi gã nói. Một kẻ dị giáo với khuôn mặt dữ tợn, vẻ ngoài nham hiểm rơi rớt lung tung nhưng Turing có thể nhìn thấy vẻ mặt ấm ức và sợ hãi trên mặt gã.

Diệp Sanh: "Hiện tại ở Jeremiel có kẻ dị giáo cấp A+ nào không? Ngoại trừ những kẻ ở khu thứ tư."

Người đàn ông mặc đồ nhà Đường: "Có có có! Sếp, khu thứ năm có một cái đầu heo!"

Turing:...Chúng ta có thực sự muốn gặp một kẻ dị giáo cấp A+ thuộc diễn đàn thứ năm khi chúng ta hoàn toàn không thể sử dụng dị năng của mình không?

Nhưng anh lại nghĩ tới Diệp Sanh đi dọc đường một cách suôn sẻ, giống như đi dạo trong vườn.

Anh lại nuốt câu này trong im lặng. Đi theo thống đốc thôi.

Người đàn ông mặc đồ nhà Đường nói: "Mạch Triết vốn là một "con heo có trái tim như người". Khi bắt đầu thảm họa, nó được dùng để cung cấp nội tạng cho con người. Nhưng sau khi thức tỉnh dị năng, nó hành động như một người lãnh đạo và kêu gọi tất cả động vật trong phòng thí nghiệm từng được sử dụng cho "Thí nghiệm người-động vật" đều chạy trốn, và Mạch Triết cũng ăn thịt toàn bộ con người trong viện nghiên cứu!"

Con người đã thực hiện rất nhiều nghiên cứu trên người động vật và việc tạo ra các cơ quan và gen của động vật có thể sử dụng được ở người là điều mà nhiều nhà khoa học đã và đang làm. Các thí nghiệm trên động vật tàn ác và vô nhân đạo đã bị báo cáo vô số lần.

Kẻ dị giáo cấp A+ thuộc diễn đàn thứ năm này là một con heo.

Nó có bản tính cơ bản của một con heo, ham ăn biếng làm, việc ở lại Jeremiel cũng sẽ không ngoại lệ.

Diệp Sanh gật đầu. Có đường từ khu thứ bảy đến khu thứ năm nhưng đường nhanh nhất là đi qua khu thứ sáu.

Diệp Sanh đã có bùa vàng của Nhà Truyền Giáo, nếu không sử dụng thì phí.

Turing đi theo cậu, cảm giác như đang nằm mơ.

Trong giấc mơ của 【Kẻ Dệt Mộng】 không có thảm họa, nên Diệp Sanh thời trung học có vẻ là một chàng trai lạnh lùng, lười nói chuyện, trong lớp đeo tai nghe và nằm sấp xuống ngủ. Thung lũng bướm phía sau tựa như đôi cánh mới của thiếu niên. Nhưng bây giờ, Diệp Sanh đang đứng trong bóng tối của khu thứ bảy Đế Quốc, tận hưởng ánh mắt của tất cả những kẻ dị giáo.

Máu chảy thành sông dưới chân cậu, loại giết chóc máu lạnh này đã hoàn toàn khắc sâu vào xương cốt cậu.

Một tấm bùa vàng của Nhà Truyền Giáo. Nhân tiện, cậu đã trở thành vị khách danh dự ở khu thứ sáu Đế Quốc.

Tìm được đường đến Vùng Cấm Thần Minh dễ dàng như vậy, nếu không có Diệp Sanh ở bên cạnh, Turing sẽ cho rằng mình vẫn đang nằm mơ.

【Tên phân loại: Hội Trưởng Hiệp Hội Bảo Vệ Động Thực Vật】

【Tên quỷ: Mạch Triết】

【Cấp bậc: Cấp A+】

【Tổng quan: Sớm muộn gì tôi cũng sẽ biến heo thành người và người thành heo. Phù. 】

Vốn dĩ Diệp Sanh có dị năng của Animus. Anim, kẻ có huyết thống tối cao, từ lâu đã đàn áp con dân của nó đến tận xương tủy.

Mạch Triết lăn từ trên cầu thang xuống, cơ thể cồng kềnh của nó chất đầy những lớp thịt. Nó chỉ là một con heo nhà, ham ăn biếng làm, năng lực của nó có lẽ là thấp nhất trong số những kẻ dị giáo cấp A+. Nhìn thấy Diệp Sanh, Mạch Triết trợn tròn mắt heo, điên cuồng vỗ cánh như hai cái quạt, nghĩ rằng nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.

Diệp Sanh chưa hỏi cái gì, Mạch Triết đã giải thích vị trí Vùng Cấm Thần Minh.

Heo rất thiển cận, tham lam và ích kỷ.

Tất nhiên, điều kiện tiên quyết để nó bộc lộ bản chất thực sự là Diệp Sanh đã trấn áp nó ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Vùng Cấm Thần Minh nằm ở trên bầu trời.

Mạch Triết dùng móng heo cẩn thận thả Diệp Sanh đi. Vùng Cấm Thần Minh là nơi ở của ba người điều hành đầu tiên và là nơi bảy người điều hành lớn tổ chức các cuộc họp, nhưng thực tế không có người ở đó. 【Thảm Họa】 đang ngủ say, 【Hồ Điệp】 đang sống ẩn dật và 【Khronos】 hiếm khi xuất hiện. Giữa những người điều hành kiêng kị lẫn nhau và chỉ gặp nhau một lần khi bắt đầu 【Trò chơi Khải Minh】.

Hiện tại, ENIAC lẽ ra là người duy nhất nằm trong Vùng Cấm Thần Minh. Nó đang canh giữ nơi này.

Diệp Sanh có một "không gian". Cậu có thể vào được, nhưng Turing thì không.

Diệp Sanh nói: "Anh không thể vào Vùng Cấm Thần Minh, chỉ cần đợi bên ngoài và chú ý đến lối ra. Tôi sợ rằng ENIAC cuối cùng sẽ cá chết lưới rách, dứt khoát phá hủy nơi này."

Turing: "Được." Anh đưa cái chip kia dạy cho Diệp Sanh. "Lên đường bình an."

Bắt đầu từ khu thứ bảy Đế Quốc. Khi Diệp Sanh ở Đế Quốc, mỗi bước đi của cậu đều thoải mái, như thể đang về nhà. Turing gần như nghi ngờ liệu cậu có thực sự là người điều hành thứ bảy hay không.

Diệp Sanh cầm con chip. Turing muốn tiêu diệt ENIAC, khôi phục những nhịp cầu thông tin trên khắp thế giới và mang lại ánh sáng mới cho mọi thành phố. Nhưng lần này mục đích Diệp Sanh đến Jeremiel thật đơn giản. Cậu chỉ muốn tìm hiểu về người sáng lập Đế Quốc.

Cậu và Ninh Vi Trần lớn lên cùng nhau và biết rất rõ thực lực của nhau. Tại Thành phố Giải trí Thế giới, họ cũng từng có thời gian tay trong tay và trở thành kẻ thù của Đảo Bướm Đế Quốc. Năm Phá Kén là nỗi đau đến mức nào mà khiến Ninh Vi Trần đời này lo lắng cho cậu nhiều như vậy.

Hàng nghìn ngôi sao đã hình thành nên một biển sao mộng mơ và xinh đẹp trên dải Ngân hà.

Khoảnh khắc Diệp Sanh bước vào Vùng Cấm Thần Minh.

Những người điều hành ở Vùng Cấm Thần Minh đã được nhắc nhở.

Trong biển sâu nở đầy hoa bách hợp trắng.

Vô số sợi tơ đỏ như máu quấn vào nhau trong bóng tối.

Những sợi tơ sinh mệnh phân giải nước biển và phân giải đá.

Gã chỉ bị thương nhẹ khi tái tổ chức lại chân và bàn chân, điều này rất bất tiện nên thường phải ngồi trên xe lăn nhưng 【Hồ Điệp】 vẫn chưa mất khả năng đi lại.

Bất cứ nơi nào gã đi qua, sương mù tràn ngập trong không khí, chúng quấn quanh những bông hoa bách hợp màu trắng thanh nhã và tươi mới, những sợi tơ đỏ giống như những xúc tu và cũng giống như nhụy h0a.

Nhìn từ xa, nó không giống hoa bách hợp mà giống một biển hoa bỉ ngạn hơn. Ở cuối biển mạn châu sa hoa màu đỏ tươi này, trong một chiếc quan tài màu đen làm bằng đá, một người đang ngủ say.

Fensalir 【Sao Khải Minh】 vỡ ra, năng lượng khổng lồ tràn vào nơi này, chúng bay lơ lửng xung quanh 【Thảm Họa】, thấm vào cơ thể cậu từng chút một.

Lục An cũng trưởng thành.

Lục Nguy nhìn thấy khuôn mặt đang say ngủ của em trai mình, nhẹ giọng nói.

"Thức dậy nhanh lên, An An."

Lục Nguy đưa tay ra và đẩy một bông hoa bách hợp bên cạnh quan tài màu đen sang một bên. Nhưng khoảnh khắc đầu ngón tay gã chạm vào bông hoa bách hợp, dường như gã nhận ra điều gì đó, dùng một chút lực, bông hoa bách hợp trắng tinh mỏng manh kia vỡ tan thành từng mảnh giữa các ngón tay của 【Hồ Điệp】.

Lục Nguy ngẩng đầu lên, xuyên qua biển sâu, tầm nhìn của gã im lặng bao trùm khắp Jeremiel.

Có người đang đến Vùng Cấm Thần Minh.

Khronos muốn gã mở cơ sở dữ liệu nguồn của ENIAC.

Gã nghĩ mình sẽ đợi cho đến khi Khronos lộ bộ mặt thật của mình.

Không ngờ người đến lại không phải vị thần sinh ra đã là thần này.

Trên môi【Hồ Điệp】lộ ra một nụ cười quái dị: "Tôi vẫn có chút thất vọng."

Và phía bên kia.

Ninh Vi Trần cũng nhận được thông báo từ Jeremiel.

Có người đang đến Vùng Cấm Thần Minh.

Đương nhiên Ninh Vi Trần biết đó là ai...

Với tư cách là người điều hành thứ nhất, hắn đã bị vị khách này làm cho phát điên.

Tuyết đang rơi ở Bắc Kinh. Nhiệt độ đầu đông năm nay lạnh đến bất ngờ, tuyết rơi dày đặc, không khí tràn ngập những hạt lạnh lẽo.

Ninh Vi Trần nhận được tin báo, Ninh Trí Viễn gần như đã thuyết phục được Diệp Vẫn.

Diệp Vẫn đồng ý khởi động Phòng thí nghiệm Cực Điểm. Bây giờ tất cả những gì nó cần là chữ ký của Tổng cục Cục Phi tự nhiên và chữ ký của Liên Hợp Quốc.

Trước khi bắt đầu hành trình đến Đảo Bướm, Ninh Vi Trần nhận được một nhiệm vụ do Ninh gia sắp xếp, yêu cầu hắn đến Hoài Thành ký một văn bản.

Thân là người thừa kế của nhà họ Ninh, đương nhiên hắn không thể lạnh lùng thờ ơ chỉ ngồi nhìn ngày tận thế được. Tiêu chuẩn tuyển dụng quan chấp hành trước đây của Cục Phi tự nhiên là C, nhưng giờ đây bất kỳ ai có dị năng đều có thể tham gia và trở thành quan chấp hành. Do có quá nhiều người thì việc sử dụng dị năng càng thường xuyên sẽ đẩy nhanh quá trình dị hóa. Tài liệu mà hắn phải ký đều liên quan đến thuốc sinh học.

Sau khi Ninh Vi Trần rời khỏi thủ đô, hắn đã đổi màu tóc về như cũ. Khi xuống máy bay, trong gió tuyết, Trình Tắc nhìn thấy hắn thở dài một hơi.

Quản gia Lý đã đợi hắn ở Hoài Thành đã lâu, cầm tài liệu xuyên qua đám đông đi về phía hắn.

"Thiếu gia."

Giống như ngày đầu tiên ở ga Bắc Hoài Thành, đoàn tàu vừa đến trạm.

—— Thiếu gia, chào mừng đến với Hoài Thành.

Lần đầu tiên gặp mặt, Trình Tắc đã cảm thấy Ninh Vi Trần rất nguy hiểm, hiện tại loại cảm giác áp bức này càng trở nên nặng nề hơn.

Chỉ là lúc đầu Ninh Vi Trần còn giả vờ ôn hòa khách khí, nhưng hiện tại, hắn thậm chí không muốn giả vờ nữa.

Đôi chân dài của hắn giẫm lên tuyết, không khí chết chóc gần như hòa quyện với trời đất.

Không ai ngờ rằng khi Ninh Vi Trần trở lại Hoài Thành lần này, tình hình lại trở nên như vậy.

Ninh Vi Trần đi tới, trên mái tóc đen có vài bông tuyết rơi.

Quản gia Lý chu đáo đưa cho hắn một chiếc ô.

Nhưng Ninh Vi Trần không nhận.

Hắn chỉ ngước mắt lên, mỉm cười với Trình Tắc rồi nói: "Ký ngay sao? Cục trưởng Trình, tôi đang vội."

---Editor có lời muốn nói---

Hay vãi một đoạn "giấc mơ" về nơi mà thế giới không có thảm họa, không có dị năng như lấp đầy những tiếc nuối mà do đám người ích kỷ đã gây họa cho Ninh Sanh z, mặc dù một số nhân vật ngoài lề có OOC trong giấc mơ này nhưng đôi trẻ vẫn ngọt như nhau huhuhu dù có là kiếp nạn như nào họ vẫn sẽ yêu nhau aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa tôi đi trết đây huhuhuhu chương này dài nma đáng giá quá huhu

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau