Sau Khi Mất Trí Nhớ Người Yêu Cũ Xuất Hiện
Chương 404: Ngoại Truyện (1)
---Nếu quá trình tự chữa lành của nơi khởi nguyên không bị gián đoạn---
"Cháu có bao giờ cảm thấy tò mò rằng ông muốn những bức ảnh của 【Nhạc Viên】 này để làm gì không?"
【Linh Thương】 đang nằm trên giường bệnh, trên tay cầm một chồng ảnh và vẫy tay với Diệp Sanh.
Diệp Sanh ngồi ở bên cạnh ông lão gọt quả táo, bình tĩnh nói: "Trước kia không phải ông đã nói rồi sao? Người sắp chết đều thích nhớ lại quá khứ."
【Linh Thương】 trợn mắt, mắng cậu là "thằng nhãi con", đưa cho Diệp Sanh tất cả những bức ảnh ông đã biên soạn: "Khi còn trẻ ông đến 【Nhạc Viên】, ông cũng viết ra một điều tiếc nuối."
Diệp Sanh ngẩng đầu lên và liếc nhìn ông già, có vẻ ngạc nhiên rằng ông, một người không có dị năng, thực sự có thể sống sót sau khi đi đến 【Nhạc Viên】.
"Không ngờ phải không?" Ông lão cũng cười đắc ý, nhưng chưa kịp kiêu ngạo bao lâu, ông lại ho một trận suýt chút nữa đã tắt thở.
Diệp Sanh đưa cho ông một ly nước: "Quả thật không ngờ được, sau khi ông viết ra điều tiếc nuối lại không bị Bóng Tối Nhạc Viên gi ết chết sao?"
Ông già nói: "Cái bóng không thể nhìn thấy ông."
Diệp Sanh: "Hả?"
Ông lão chậm rãi nhấp một ngụm trà nóng: "Đừng quên, ông là người may mắn trong thời đại thảm họa."
Diệp Sanh: "Ông đã viết điều tiếc nuối gì?"
Ông già: "Haha, cháu đoán xem."
Diệp Sanh cũng lười để ý tới ông, tiếp tục gọt táo.
Lưỡi dao mỏng cắt dọc theo vỏ táo, để lại vỏ táo nguyên vẹn và đều nhau.
Ông lão lại trợn mắt: "Nói chuyện với cháu thật sự rất nhàm chán."
Ông ậm ừ nói: "Ông khác với những người si tình như các cháu. Ông viết nguyện vọng là vì hy vọng thế giới hòa bình."
Diệp Sanh: "..." Kể từ khi cậu và Ninh Vi Trần vì nhau mà cùng nhau vứt bỏ dị năng. Danh tiếng của cậu là "người si tình" đã lan rộng. Nhưng Diệp Sanh không quan tâm đ ến những hư danh này. Đã từng là "Thái tử phi sảy thai", còn sợ làm "người si tình" sao?
Ông lão nói: "Trong hoàn cảnh bình thường, ở Nhạc Viên, "hòa bình thế giới" không thể được viết là điều tiếc nuối. Bởi vì nó không thể dùng làm mỏ neo, nhưng ông là người may mắn, ông khá đặc biệt."
Ông có vẻ là một người đàn ông may mắn, nhưng mọi người đều biết rằng thân phận chân thật nhất của ông là một kẻ bị ruồng bỏ. Một người đàn ông cô độc, bị thời gian lãng quên và bỏ rơi.
Ông lão mỉm cười, trong mắt có chút ánh sáng lấp lánh, nói: "Điều ông viết trong Tiệm chụp ảnh Tiếc Nuối là, "Nếu quá trình tự chữa lành của khởi nguyên không bị gián đoạn thì tốt rồi.""
Diệp Sanh: "Giám đốc đã đưa cho ông câu trả lời chưa?"
Ông già nói: "Đưa rồi. Những bức ảnh này chính là câu trả lời."
Sau khi Diệp Sanh gọt táo xong, cậu đặt chúng lên đ ĩa hoa quả gần đó. Cậu lau tay, nhìn từng bức ảnh ông lão đã sắp xếp, không thấy có gì bất thường.
"Tuy rằng trong ảnh nhìn không ra cái gì, nhưng ông thật sự đã nhìn thấy thế giới kia ở Nhạc Viên." Sắc mặt ông lão có chút hoài niệm, mỉm cười, thanh âm nhẹ nhàng như thở dài: "Tiểu Diệp, nếu quá trình tự chữa lành của khởi nguyên không bị gián đoạn. Chắc chắn cháu sẽ không đi đến cuối cùng mà không còn lại gì cả."
Diệp Sanh cụp mắt xuống và không nói gì.
Sau khi rời khỏi bệnh viện số 3 thành phố Hoài Thành, Ninh Vi Trần lái xe đến đón cậu. Sau khi mọi chuyện trở lại bình thường, trước mắt Diệp Sanh có vô số lựa chọn. Nhưng cuối cùng, cậu vẫn quay trở lại Hoài Thành để chăm sóc và đưa ông lão đi hết quãng đường cuối cùng.
Và cuộc tấn công liên tục của Hạ Văn Thạch và Hoàng Kỳ Kỳ trên điện thoại cuối cùng đã nhắc nhở Diệp Sanh rằng cậu vẫn còn là sinh viên đại học.
"Khởi Nguyên" đã xóa đi ký ức của người bình thường, không ai nhớ được chuyện gì đã xảy ra trong thời đại thảm họa, nhưng những nguy hiểm tiềm ẩn của thảm họa vẫn còn đó.
Ninh Vi Trần bị ép buộc phải trở thành người đứng đầu nhà họ Ninh và tâm trạng của hắn cảm thấy rất khó chịu, tuy nhiên, hắn muốn có một thân phận bình thường để có thể công khai tự do yêu đương với Diệp Sanh thì lại chỉ có thể chấp nhận như vậy.
Diệp Sanh ngồi vào ghế phụ, Ninh Vi Trần nhìn thấy trên tay cậu đang cầm một xấp ảnh Nhạc Viên, nhướng mày: "Lần này đừng để Cục Phi tự nhiên lừa anh đi làm việc cho bọn họ nữa."
Ninh Vi Trần nhớ rằng lúc trước Diệp Sanh đã đi qua mười nơi nguy hiểm nhất.
Diệp Sanh: "Hiện tại đã không còn Cục Phi tự nhiên nào cả."
Ninh Vi Trần cười khẩy, gật đầu, nói đùa: "Ừ, bây giờ bọn họ gọi là Cục Điều Tra."
Diệp Sanh đặt bức ảnh sang một bên. Tình trạng hiện tại của thế giới nằm trong dự đoán của cậu.
D*c vọng của con người là vô tận. Jeremiel thất thủ, và bây giờ một đế quốc tội phạm mới đã xuất hiện. Tất nhiên, đế quốc tội phạm bao gồm các cựu dị năng giả này, trình độ nguy hiểm của bọn họ như tờ giấy đối với Ninh Vi Trần và Diệp Sanh.
Bây giờ tất cả mọi người đều đã mất đi dị năng của mình, thế giới đã được cải tổ lại, với những thứ hạng mới và những cuộc đối đầu mới.
Là cựu người điều hành thứ nhất của Đế Quốc Dị Giáo, Ninh Vi Trần không có hứng thú với những tội phạm bị truy nã. "Tối nay anh muốn ăn gì?"
Diệp Sanh nói: "Chúng ta tới làng đại học ăn cơm đi."
Ninh Vi Trần: "Được."
Ninh Vi Trần và Diệp Sanh đã là những nhân vật có ảnh hưởng trước khi rời Hoài Thành. Bây giờ hai người đã trở lại, sự xuất hiện của họ tự nhiên gây ra vô số sóng gió, hơn nữa chiếc nhẫn trên tay cũng không khác gì thông báo chính thức. Ngoài ra, thân phận của Diệp Sanh cũng không phải là một anh chàng lạnh lùng bình thường đến từ khu ổ chuột. Có rất nhiều nghi ngờ, và diễn đàn trực tuyến đang sôi động đến mức khí thế ngất trời.
Trên thực tế, sau khi ăn xong, Diệp Sanh đã đến ngôi nhà ma ám "Scare You" của Hạ Văn Thạch.
Chủ đề ngôi nhà ma mới mà Hạ Văn Thạch ấp ủ bấy lâu nay cuối cùng đã hoàn thành.
Làng cổ, quan tài, minh hôn, tân nương. Cuối cùng, Hạ Văn Thạch quyết định đặt tên là 【Đào Yêu】
Trước đây Hạ Văn Thạch đã kiếm được rất nhiều tiền từ Alice, và hắn đã là thế hệ giàu có đời thứ hai từ trước, có thể nói rằng hắn đã sử dụng toàn bộ số tiền của mình để giải quyết chủ đề này. Ông chủ Hạ đã bỏ ra một số tiền khổng lồ để thuê một địa điểm rộng gần 1.600 mét vuông bên cạnh chỉ để xây dựng ngôi nhà ma ám theo chủ đề này.
【Đào Yêu】 được đánh giá cao và trở nên phổ biến khắp cả nước sau khi ra mắt. Rất nhiều người đã để lại những bình luận, với 【Đào Yêu】, khi mười người bước vào, ngay lập tức có tám người rời khỏi. Điều này cho thấy 【Đào Yêu】 đáng sợ đến mức nào.
Ban đầu Diệp Sanh đến đây để dọn dẹp những thứ cậu để lại trong ngôi nhà ma, nhưng không ngờ lại gặp được Lạc Hưng Ngôn. Ngoài Lạc Hưng Ngôn, ở đây còn có Trần Xuyên Huệ.
Lạc Hưng Ngôn giơ tờ giấy trong tay lên, nheo mắt nói: "Phong thủy của Hoài Thành có phải không tốt hay không. Trước đây có 【Đô Thị Dạ Hành Giả】, bây giờ có một 【Bọ Cạp】 nằm trong top ba trong danh sách truy nã." Trong thời kỳ thảm họa, bọn họ sẽ không coi trọng cựu dị năng giả cấp A này. Nhưng giờ đây, 【Bọ Cạp】 đã trở thành một tên tội phạm gây rối khiến người dân Trung Quốc khiếp sợ.
Trần Xuyên Huệ nói: "Xem ra cậu phải ở lại Hoài Thành trong một khoảng thời gian dài."
Lạc Hưng Ngôn: "..." Xui xẻo.
Black đột nhiên bắt đầu vẫy đuôi một cách phấn khích. "Hả?" Trần Xuyên Huệ ngẩng đầu liền nhìn thấy Diệp Sanh cùng Ninh Vi Trần đang đẩy cửa đi vào.
Cô chợt đứng dậy. Lạc Hưng Ngôn cũng vậy, khi nhìn thấy Diệp Sanh và Ninh Vi Trần, anh trở nên tràn đầy năng lượng và đôi mắt trở nên phấn khích.
"Này, Thái tử và Thái tử phi!"
Ninh Vi Trần nhướng mày khi nhìn thấy những người của Cục Phi tự nhiên, bình tĩnh vòng tay qua vai Diệp Sanh, mỉm cười tao nhã và dịu dàng với họ: "Chúng tôi chỉ đến đây để lấy chút đồ vật, và chúng tôi sẽ sớm rời đi. Các người đang bận." Ý là, cút đi, đừng nghĩ đến việc kéo vợ tôi tiếp tục làm việc cho các người.
Diệp Sanh bình tĩnh nói: "Các người bắt được tội phạm truy nã ở đây à?"
Trần Xuyên Huệ thành thật nói: "Đồn cảnh sát đưa manh mối cho chúng tôi, nơi này cũng chính là nơi 【Bọ Cạp】 xuất hiện lần cuối."
Bên kia, Hạ Văn Thạch giúp một người đàn ông cao lớn bị dọa đến mức chân yếu ớt bước ra khỏi chủ đề ngôi nhà ma【Đào Yêu】, "Nếu bạn hài lòng, hãy nhớ đánh giá năm sao cho chúng tôi. Hehe, hoan nghênh bạn quay lại lần sau."
Người đàn ông cao 1,8 mét khóc lóc thảm thiết, hung hăng hất tay hắn ra và nói: "Cút đi! Có giết tôi tôi cũng không đến lần thứ hai! Ông chủ của mấy người nhất định là một đồ khốn nạn âm u mới có thể thiết kế ra thứ này. Có rảnh thì đi bệnh viện khám đi!"
"...Tại sao lại chửi người chứ?"
Hạ Văn Thạch vẫy tay để anh ta rời đi, sau đó nhăn mặt vuốt mũi một cách thất vọng.
Khi quay lại và nhìn thấy Lạc Hưng Ngôn, Diệp Sanh và Ninh Vi Trần, ông chủ Hạ lập tức trở nên phấn khích.
"Ồ! Tiểu Diệp, sao các cậu lại ở đây?"
Tuy nhiên, sự nhiệt tình của Hạ Văn Thạch dành cho nhóm đàn em chỉ kéo dài được một giây vì hắn nhìn thấy Trần Xuyên Huệ.
Dù Diệp Sanh, Ninh Vi Trần và những người khác có đẹp trai đến đâu thì cuối cùng họ vẫn là đàn ông. Hạ Văn Thạch, một thẳng nam, gần như trợn mắt khi nhìn thấy Trần Xuyên Huệ.
Lạc Hưng Ngôn tạt một gáo nước lạnh: "Ông chủ, tôi khuyên anh nên từ bỏ ý nghĩ không đúng đắn của mình đi."
"..." Hạ Văn Thạch thẹn quá thành giận: "Tôi còn chưa hỏi cô ấy là ai!"
Ngôi nhà ma "Scare You" ban đầu nổi tiếng ở Đại học Hoài An vì đội ngũ nhân viên đẹp trai và gái xinh. Hiện tại một đám người đã thu hút vô số người ở ven đường chú ý.
Trần Xuyên Huệ chủ động giới thiệu. "Xin chào, tôi tên là Trần Xuyên Huệ, đây là Black."
Cô nhấc con rắn lên và đưa cho Hạ Văn Thạch xem.
Hạ Văn Thạch: "..." Suy nghĩ của Hạ Văn Thạch biến mất khi hắn nhìn con rắn đầu tam giác cực kỳ độc này.
Lạc Hưng Ngôn chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó mình sẽ ngồi cùng bàn với cựu người điều hành thứ nhất của Jeremiel và thống đốc quan chấp chính của Đảo Bướm cũ.
Tuy nhiên kinh ngạc thì cũng sớm kinh ngạc rồi.
Giờ đây 【Vận Mệnh】 đã tước đi giá trị thần quái của toàn bộ thế giới và trả nó về "Khởi Nguyên".
Mọi người đều quay trở lại tình trạng ban đầu, khi họ cùng nhau trải qua những khoảnh khắc trong ngôi nhà ma.
Lạc Hưng Ngôn nhìn Diệp Sanh rồi nhìn Ninh Vi Trần, nghiêm túc nói: "Thái tử, Thái tử phi, hai người xem hiện tại chúng ta đều bị mắc kẹt ở Hoài Thành. Hay chúng ta thành lập một đội thợ săn tiền thưởng nhỏ —— tôi sẽ đưa cho hai người tất cả số tiền để chạy việc vặt."
Chỉ cần hoàn thành những nhiệm vụ mà hiệu trưởng giao, sau đó thả anh ta tự do là được.
Ninh Vi Trần cười: "Bao nhiêu tiền?"
Lạc Hưng Ngôn: "Hả? Cậu đang hỏi về phần thưởng cho tội phạm bị truy nã à?"
Ninh Vi Trần bình tĩnh nói: "Không, tôi hỏi hiệu trưởng Thiên Dụ của các người, cần bao nhiêu tiền để có thể giữ cho mớ rắc rối này cách xa tôi và Sanh Sanh."
Lạc Hưng Ngôn: "..." Nhiều tiền thì ghê à!
Hạ Văn Thạch thất tình, nhưng hắn nhanh chóng vui vẻ lấy lại tinh thần. "Các người đang nói về cái gì vậy? À, nhân tiện, 【Đào Yêu】 vừa mới kết thúc. Tiểu Diệp, mọi người có muốn chơi một lúc không?" Hạ Văn Thạch ngẩng cao đầu và rất tự hào: "Anh không còn là ông chủ suýt đóng cửa ngôi nhà ma như trước kia nữa rồi!"
Lạc Hưng Ngôn có ấn tượng với 【Đào Yêu】, "Ngôi nhà ma ám theo chủ đề mà anh định ra mắt vào ngày lễ tình nhân Trung Quốc năm ngoái? Bây giờ mới làm xong à?"
Hạ Văn Thạch cảm thấy chột dạ: "Ừ, chuyện tốt thì gian nan, chuyện tốt thì gian nan."
Lạc Hưng Ngôn nói: "Tôi nhớ ra rồi, mũ phượng và áo cưới của tân nương đều do Thái tử phi của chúng tôi làm."
Hạ Văn Thạch bị Lạc Hưng Ngôn lây nhiễm và quen với việc gọi Diệp Sanh là Thái tử phi, hắn hào hứng nói: "Đúng, đúng. Tất cả đều là do Tiểu Diệp khâu từng đường kim mũi chỉ."
Diệp Sanh: "..." Khâu từng đường kim mũi chỉ cái rắm!
Sau khi Hoàng Kỳ Kỳ đi vệ sinh xong, cô đến quầy lễ tân và bàng hoàng khi thấy nhiều người như vậy. "Tiểu Diệp?! Đàn em Ninh?!"
Giờ chơi【Đào Yêu】lúc hai giờ đã được đặt kín chỗ. Nhưng ông chủ Hạ đã bí mật làm vài thao tác đen tối và sắp xếp để chính mình cùng đám người Diệp Sanh bước vào.
Ban đầu Diệp Sanh không muốn chơi, nhưng sau khi Ninh Vi Trần nghe nói Diệp Sanh đã tự mình trang trí tất cả đồ trang trí cho lễ cưới trong ngôi nhà ma ám nên hắn có hứng thú chơi. Để đi cùng hắn, Diệp Sanh cũng theo hắn đi vào.
Đối với một quan chấp hành cấp S, bất kỳ ngôi nhà ma ám nào cũng giống như đang chơi đồ hàng. Nhân tiện thì Lạc Hưng Ngôn cũng gọi La Hành và những người khác đến.
La Hành, Turing và Dư Chính Nghị sẽ không ở lại Hoài Thành quá lâu, thậm chí sẽ sớm rời khỏi Trung Quốc.
Và Lạc Hưng Ngôn cũng sẽ rời đi sau khi bắt được 【Bọ Cạp】 ở Hoài Thành, vì vậy đây là khoảng thời gian ngắn ngủi hiếm hoi tụ tập ở bên nhau, chưa kể còn có Diệp Sanh và Ninh Vi Trần ở đây.
Mọi người đều không từ chối.
Trước khi vào nhà ma, để trải nghiệm tốt hơn, họ cần đeo bịt mắt. Lạc Hưng Ngôn cảm thấy quá ngu ngốc và lấy ra một chiếc kính râm từ ngăn kéo.
Hạ Văn Thạch đau lòng: "Các người có thể vui lòng tôn trọng ngôi nhà ma ám của tôi không!"
Lạc Hưng Ngôn: "Được rồi."
La Hành mắc chứng ở sạch và không muốn chạm vào bất cứ thứ gì trong ngôi nhà ma ám. Kính của Turing rất bất tiện khi lấy ra khỏi người. Mà Diệp Sanh và Ninh Vi Trần thì càng khỏi nói nữa. Cuối cùng chỉ có Trần Xuyên Huệ miễn cưỡng tuân theo quy củ, đeo bịt mắt vào. Dư Chính Nghị và Lạc Hưng Ngôn cùng nhau đeo kính râm để trông thật ngầu.
Những người khác đều sợ hãi, nhưng nhìn bộ dáng của những người này, họ cảm thấy những tấm vé này rất đáng giá.
Trần Xuyên Huệ có thể bước đi với trực giác đáng sợ ngay cả khi cô ở trong bóng tối, đối với cô, việc cô có bịt mắt hay không không quan trọng.
Lạc Hưng Ngôn đang thì thầm trò chuyện với Diệp Sanh: "Tôi nhớ rõ trong này có một cảnh đóng vai tân nương ngồi trên kiệu hoa —— Thái tử phi! Tôi cảm thấy cảnh này phù hợp với cậu đấy!"
Diệp Sanh lạnh lùng hỏi: "Tại sao?"
Lạc Hưng Ngôn nói: "Bởi vì đây là chiếc áo cưới do cậu khâu từng đường kim mũi chỉ. Cậu không thể hối hận mỗi năm đều cầm sợi chỉ vàng để may áo cưới cho người khác phải không*? Cái —— đệt!" Anh ta khá tự hào về những gì mình nói. Sau khi bị La Hành mắng là người mù chữ, Lạc Hưng Ngôn luôn thích dùng thành ngữ và thơ để thể hiện mình là người có học. Nhưng chẳng bao lâu sau, sự phấn khích của anh chuyển sang lời chửi tục.
*Đây là câu thơ mang ý nghĩa: Tôi vô cùng ghét việc năm nào tôi cũng cầm trên tay những sợi chỉ vàng để may quần áo cưới cho các tiểu thư nhà giàu. (苦恨年年压金线,为他人作嫁衣裳) Nó thể hiện tâm tư sâu kín của cô gái nghèo mà không hề giấu diếm.
Giây đầu tiên Diệp Sanh bước vào, cậu gần như đã quen thuộc với cơ quan ở đây. Cậu trực tiếp đẩy Lạc Hưng Ngôn vào nấm mồ hàng vạn người trong chủ đề 【Đào Yêu】.
Lạc Hưng Ngôn rơi vào trong một đống đạo cụ "người chết", anh ta tức giận đến mức nắm lấy cái đầu đạo cụ đẫm máu và đập vào đó.
Một trận mưa máu, ngay cả những bông hoa đào rơi xuống từ cơ quan cũng nhuốm màu đỏ tươi.
Trần Xuyên Huệ miễn cưỡng tháo khăn bịt mắt ra và bảo vệ Black.
Lạc Hưng Ngôn đập một mảnh máu thịt vào người La Hành. La Hành hít một hơi thật sâu, quay đầu lại nói với Dư Chính Nghị: "Cạnh hố xác có một đống cát, chúng ta hãy chôn cậu ta trước để lấp đi oán hận của thôn ma này."
Turing: "..."
Ninh Vi Trần cảm thấy đi theo nhóm người này thật sự phá hỏng hứng thú nên đã kéo Diệp Sanh và rời đi giữa chừng. Diệp Sanh chán ghét nói: "Cậu nghe bọn họ nói bậy bạ đi. Áo cưới là đồ giả mà Hạ Văn Thạch mua 100 tệ, còn chiếc mũ phượng được tôi dán lại bằng keo nước. Tốt nhất cậu đừng nên mong đợi gì cả."
Ninh Vi Trần cười nói: "Em đã mong đợi điều gì? Em đã từng nhìn thấy anh trong bộ váy cưới trước đây. Anh rất đẹp nên đương nhiên chỉ có thể một mình em nhìn thấy mà thôi. Em đến đây chỉ để nhanh chóng thoát khỏi bọn họ."
Ninh Vi Trần trực tiếp dẫn cậu đi đường tắt. Lối tắt là một cái giếng khô có hoa đào nở rộ bên cạnh. Trước khi kéo dây nhảy xuống giếng khô, Ninh Vi Trần đưa tay về phía Diệp Sanh.
Diệp Sanh nhìn thấy rõ tấm biển bên cạnh giếng khô, mỉm cười chấp nhận số mệnh của mình: "Được."
Dù mối quan hệ của họ có thẳng thắn công khai đến đâu thì vì một nhóm người như vậy nên những cuộc hẹn hò của họ luôn biến thành những cuộc bỏ trốn yêu đương vụng trộm.
Sau khi bọn họ rời khỏi ngôi nhà ma 【Đào Yêu】, Lạc Hưng Ngôn và những người khác bị mắc kẹt một thời gian. Ngoài việc Ninh Vi Trần thay đổi cơ quan, họ còn tìm ra một số manh mối liên quan về 【Bọ Cạp】ở bên trong.
Sau khi Diệp Sanh về nhà tắm rửa, cậu tìm một cuốn album ảnh và đặt tất cả ảnh của ông lão vào.
Mặc dù ở trong Nhạc Viên nhưng từ lâu ông đã biết rằng Nhạc Viên không có câu trả lời cho việc làm lại mọi thứ.
Nhưng là một người may mắn, ông già lại viết điều tiếc nuối là toàn bộ thời đại này.
Điều gì sẽ xảy ra nếu quá trình tự chữa lành của khởi nguyên không bị gián đoạn.
Ông lão nói: "Tiểu Diệp, nếu quá trình tự chữa lành của khởi nguyên không bị gián đoạn. Chắc chắn cháu sẽ không đi đến cuối cùng mà không còn lại gì cả."
Lời của ông lão chính là cái kết mà ban đầu "Khởi Nguyên" đã sắp đặt cho "Vận Mệnh".
Nhưng đến bây giờ, Diệp Sanh vẫn chưa mất đi mọi thứ. Cậu vẫn còn người yêu và chút tình bạn thân quen.
Nhưng quê hương nơi cậu lớn lên khi còn nhỏ rốt cuộc lại khác. Dù là cậu hay Ninh Vi Trần, "gốc rễ" của bọn họ đều ở Đảo Bướm cũ.
Cho dù sau này bọn họ có hận thù nó đến thế... Mảnh đất đẫm máu đó quả thực đã chứng kiến tất cả những gì bọn họ đã trải qua.
Bản phúng điếu nguyên gốc của 【Chuông Mùa Xuân】, có lẽ bây giờ không còn được nhiều người nhớ đến nữa.
Diệp Sanh lật qua album ảnh, những bức ảnh mà ông già chọn chắc chắn là được chọn ngẫu nhiên. Những bức ảnh này có ý nghĩa đặc biệt đối với 【Linh Thương】. Nhưng với cậu, đó chỉ là một khung cảnh bình dị. Diệp Sanh đặt cuốn album ảnh lên bàn đầu giường, Ninh Vi Trần có vài việc phải về muộn, sau khi Diệp Sanh nhắm mắt lại, cậu rất ít khi nằm mơ, nhưng lần này cậu lại mơ thấy Đảo Bướm.
Năm thảm họa thứ chín, tiến sĩ Tần trở về từ nơi khởi nguyên và báo cho bọn họ một tin vui khiến cả thế giới chấn động.
"Cháu có bao giờ cảm thấy tò mò rằng ông muốn những bức ảnh của 【Nhạc Viên】 này để làm gì không?"
【Linh Thương】 đang nằm trên giường bệnh, trên tay cầm một chồng ảnh và vẫy tay với Diệp Sanh.
Diệp Sanh ngồi ở bên cạnh ông lão gọt quả táo, bình tĩnh nói: "Trước kia không phải ông đã nói rồi sao? Người sắp chết đều thích nhớ lại quá khứ."
【Linh Thương】 trợn mắt, mắng cậu là "thằng nhãi con", đưa cho Diệp Sanh tất cả những bức ảnh ông đã biên soạn: "Khi còn trẻ ông đến 【Nhạc Viên】, ông cũng viết ra một điều tiếc nuối."
Diệp Sanh ngẩng đầu lên và liếc nhìn ông già, có vẻ ngạc nhiên rằng ông, một người không có dị năng, thực sự có thể sống sót sau khi đi đến 【Nhạc Viên】.
"Không ngờ phải không?" Ông lão cũng cười đắc ý, nhưng chưa kịp kiêu ngạo bao lâu, ông lại ho một trận suýt chút nữa đã tắt thở.
Diệp Sanh đưa cho ông một ly nước: "Quả thật không ngờ được, sau khi ông viết ra điều tiếc nuối lại không bị Bóng Tối Nhạc Viên gi ết chết sao?"
Ông già nói: "Cái bóng không thể nhìn thấy ông."
Diệp Sanh: "Hả?"
Ông lão chậm rãi nhấp một ngụm trà nóng: "Đừng quên, ông là người may mắn trong thời đại thảm họa."
Diệp Sanh: "Ông đã viết điều tiếc nuối gì?"
Ông già: "Haha, cháu đoán xem."
Diệp Sanh cũng lười để ý tới ông, tiếp tục gọt táo.
Lưỡi dao mỏng cắt dọc theo vỏ táo, để lại vỏ táo nguyên vẹn và đều nhau.
Ông lão lại trợn mắt: "Nói chuyện với cháu thật sự rất nhàm chán."
Ông ậm ừ nói: "Ông khác với những người si tình như các cháu. Ông viết nguyện vọng là vì hy vọng thế giới hòa bình."
Diệp Sanh: "..." Kể từ khi cậu và Ninh Vi Trần vì nhau mà cùng nhau vứt bỏ dị năng. Danh tiếng của cậu là "người si tình" đã lan rộng. Nhưng Diệp Sanh không quan tâm đ ến những hư danh này. Đã từng là "Thái tử phi sảy thai", còn sợ làm "người si tình" sao?
Ông lão nói: "Trong hoàn cảnh bình thường, ở Nhạc Viên, "hòa bình thế giới" không thể được viết là điều tiếc nuối. Bởi vì nó không thể dùng làm mỏ neo, nhưng ông là người may mắn, ông khá đặc biệt."
Ông có vẻ là một người đàn ông may mắn, nhưng mọi người đều biết rằng thân phận chân thật nhất của ông là một kẻ bị ruồng bỏ. Một người đàn ông cô độc, bị thời gian lãng quên và bỏ rơi.
Ông lão mỉm cười, trong mắt có chút ánh sáng lấp lánh, nói: "Điều ông viết trong Tiệm chụp ảnh Tiếc Nuối là, "Nếu quá trình tự chữa lành của khởi nguyên không bị gián đoạn thì tốt rồi.""
Diệp Sanh: "Giám đốc đã đưa cho ông câu trả lời chưa?"
Ông già nói: "Đưa rồi. Những bức ảnh này chính là câu trả lời."
Sau khi Diệp Sanh gọt táo xong, cậu đặt chúng lên đ ĩa hoa quả gần đó. Cậu lau tay, nhìn từng bức ảnh ông lão đã sắp xếp, không thấy có gì bất thường.
"Tuy rằng trong ảnh nhìn không ra cái gì, nhưng ông thật sự đã nhìn thấy thế giới kia ở Nhạc Viên." Sắc mặt ông lão có chút hoài niệm, mỉm cười, thanh âm nhẹ nhàng như thở dài: "Tiểu Diệp, nếu quá trình tự chữa lành của khởi nguyên không bị gián đoạn. Chắc chắn cháu sẽ không đi đến cuối cùng mà không còn lại gì cả."
Diệp Sanh cụp mắt xuống và không nói gì.
Sau khi rời khỏi bệnh viện số 3 thành phố Hoài Thành, Ninh Vi Trần lái xe đến đón cậu. Sau khi mọi chuyện trở lại bình thường, trước mắt Diệp Sanh có vô số lựa chọn. Nhưng cuối cùng, cậu vẫn quay trở lại Hoài Thành để chăm sóc và đưa ông lão đi hết quãng đường cuối cùng.
Và cuộc tấn công liên tục của Hạ Văn Thạch và Hoàng Kỳ Kỳ trên điện thoại cuối cùng đã nhắc nhở Diệp Sanh rằng cậu vẫn còn là sinh viên đại học.
"Khởi Nguyên" đã xóa đi ký ức của người bình thường, không ai nhớ được chuyện gì đã xảy ra trong thời đại thảm họa, nhưng những nguy hiểm tiềm ẩn của thảm họa vẫn còn đó.
Ninh Vi Trần bị ép buộc phải trở thành người đứng đầu nhà họ Ninh và tâm trạng của hắn cảm thấy rất khó chịu, tuy nhiên, hắn muốn có một thân phận bình thường để có thể công khai tự do yêu đương với Diệp Sanh thì lại chỉ có thể chấp nhận như vậy.
Diệp Sanh ngồi vào ghế phụ, Ninh Vi Trần nhìn thấy trên tay cậu đang cầm một xấp ảnh Nhạc Viên, nhướng mày: "Lần này đừng để Cục Phi tự nhiên lừa anh đi làm việc cho bọn họ nữa."
Ninh Vi Trần nhớ rằng lúc trước Diệp Sanh đã đi qua mười nơi nguy hiểm nhất.
Diệp Sanh: "Hiện tại đã không còn Cục Phi tự nhiên nào cả."
Ninh Vi Trần cười khẩy, gật đầu, nói đùa: "Ừ, bây giờ bọn họ gọi là Cục Điều Tra."
Diệp Sanh đặt bức ảnh sang một bên. Tình trạng hiện tại của thế giới nằm trong dự đoán của cậu.
D*c vọng của con người là vô tận. Jeremiel thất thủ, và bây giờ một đế quốc tội phạm mới đã xuất hiện. Tất nhiên, đế quốc tội phạm bao gồm các cựu dị năng giả này, trình độ nguy hiểm của bọn họ như tờ giấy đối với Ninh Vi Trần và Diệp Sanh.
Bây giờ tất cả mọi người đều đã mất đi dị năng của mình, thế giới đã được cải tổ lại, với những thứ hạng mới và những cuộc đối đầu mới.
Là cựu người điều hành thứ nhất của Đế Quốc Dị Giáo, Ninh Vi Trần không có hứng thú với những tội phạm bị truy nã. "Tối nay anh muốn ăn gì?"
Diệp Sanh nói: "Chúng ta tới làng đại học ăn cơm đi."
Ninh Vi Trần: "Được."
Ninh Vi Trần và Diệp Sanh đã là những nhân vật có ảnh hưởng trước khi rời Hoài Thành. Bây giờ hai người đã trở lại, sự xuất hiện của họ tự nhiên gây ra vô số sóng gió, hơn nữa chiếc nhẫn trên tay cũng không khác gì thông báo chính thức. Ngoài ra, thân phận của Diệp Sanh cũng không phải là một anh chàng lạnh lùng bình thường đến từ khu ổ chuột. Có rất nhiều nghi ngờ, và diễn đàn trực tuyến đang sôi động đến mức khí thế ngất trời.
Trên thực tế, sau khi ăn xong, Diệp Sanh đã đến ngôi nhà ma ám "Scare You" của Hạ Văn Thạch.
Chủ đề ngôi nhà ma mới mà Hạ Văn Thạch ấp ủ bấy lâu nay cuối cùng đã hoàn thành.
Làng cổ, quan tài, minh hôn, tân nương. Cuối cùng, Hạ Văn Thạch quyết định đặt tên là 【Đào Yêu】
Trước đây Hạ Văn Thạch đã kiếm được rất nhiều tiền từ Alice, và hắn đã là thế hệ giàu có đời thứ hai từ trước, có thể nói rằng hắn đã sử dụng toàn bộ số tiền của mình để giải quyết chủ đề này. Ông chủ Hạ đã bỏ ra một số tiền khổng lồ để thuê một địa điểm rộng gần 1.600 mét vuông bên cạnh chỉ để xây dựng ngôi nhà ma ám theo chủ đề này.
【Đào Yêu】 được đánh giá cao và trở nên phổ biến khắp cả nước sau khi ra mắt. Rất nhiều người đã để lại những bình luận, với 【Đào Yêu】, khi mười người bước vào, ngay lập tức có tám người rời khỏi. Điều này cho thấy 【Đào Yêu】 đáng sợ đến mức nào.
Ban đầu Diệp Sanh đến đây để dọn dẹp những thứ cậu để lại trong ngôi nhà ma, nhưng không ngờ lại gặp được Lạc Hưng Ngôn. Ngoài Lạc Hưng Ngôn, ở đây còn có Trần Xuyên Huệ.
Lạc Hưng Ngôn giơ tờ giấy trong tay lên, nheo mắt nói: "Phong thủy của Hoài Thành có phải không tốt hay không. Trước đây có 【Đô Thị Dạ Hành Giả】, bây giờ có một 【Bọ Cạp】 nằm trong top ba trong danh sách truy nã." Trong thời kỳ thảm họa, bọn họ sẽ không coi trọng cựu dị năng giả cấp A này. Nhưng giờ đây, 【Bọ Cạp】 đã trở thành một tên tội phạm gây rối khiến người dân Trung Quốc khiếp sợ.
Trần Xuyên Huệ nói: "Xem ra cậu phải ở lại Hoài Thành trong một khoảng thời gian dài."
Lạc Hưng Ngôn: "..." Xui xẻo.
Black đột nhiên bắt đầu vẫy đuôi một cách phấn khích. "Hả?" Trần Xuyên Huệ ngẩng đầu liền nhìn thấy Diệp Sanh cùng Ninh Vi Trần đang đẩy cửa đi vào.
Cô chợt đứng dậy. Lạc Hưng Ngôn cũng vậy, khi nhìn thấy Diệp Sanh và Ninh Vi Trần, anh trở nên tràn đầy năng lượng và đôi mắt trở nên phấn khích.
"Này, Thái tử và Thái tử phi!"
Ninh Vi Trần nhướng mày khi nhìn thấy những người của Cục Phi tự nhiên, bình tĩnh vòng tay qua vai Diệp Sanh, mỉm cười tao nhã và dịu dàng với họ: "Chúng tôi chỉ đến đây để lấy chút đồ vật, và chúng tôi sẽ sớm rời đi. Các người đang bận." Ý là, cút đi, đừng nghĩ đến việc kéo vợ tôi tiếp tục làm việc cho các người.
Diệp Sanh bình tĩnh nói: "Các người bắt được tội phạm truy nã ở đây à?"
Trần Xuyên Huệ thành thật nói: "Đồn cảnh sát đưa manh mối cho chúng tôi, nơi này cũng chính là nơi 【Bọ Cạp】 xuất hiện lần cuối."
Bên kia, Hạ Văn Thạch giúp một người đàn ông cao lớn bị dọa đến mức chân yếu ớt bước ra khỏi chủ đề ngôi nhà ma【Đào Yêu】, "Nếu bạn hài lòng, hãy nhớ đánh giá năm sao cho chúng tôi. Hehe, hoan nghênh bạn quay lại lần sau."
Người đàn ông cao 1,8 mét khóc lóc thảm thiết, hung hăng hất tay hắn ra và nói: "Cút đi! Có giết tôi tôi cũng không đến lần thứ hai! Ông chủ của mấy người nhất định là một đồ khốn nạn âm u mới có thể thiết kế ra thứ này. Có rảnh thì đi bệnh viện khám đi!"
"...Tại sao lại chửi người chứ?"
Hạ Văn Thạch vẫy tay để anh ta rời đi, sau đó nhăn mặt vuốt mũi một cách thất vọng.
Khi quay lại và nhìn thấy Lạc Hưng Ngôn, Diệp Sanh và Ninh Vi Trần, ông chủ Hạ lập tức trở nên phấn khích.
"Ồ! Tiểu Diệp, sao các cậu lại ở đây?"
Tuy nhiên, sự nhiệt tình của Hạ Văn Thạch dành cho nhóm đàn em chỉ kéo dài được một giây vì hắn nhìn thấy Trần Xuyên Huệ.
Dù Diệp Sanh, Ninh Vi Trần và những người khác có đẹp trai đến đâu thì cuối cùng họ vẫn là đàn ông. Hạ Văn Thạch, một thẳng nam, gần như trợn mắt khi nhìn thấy Trần Xuyên Huệ.
Lạc Hưng Ngôn tạt một gáo nước lạnh: "Ông chủ, tôi khuyên anh nên từ bỏ ý nghĩ không đúng đắn của mình đi."
"..." Hạ Văn Thạch thẹn quá thành giận: "Tôi còn chưa hỏi cô ấy là ai!"
Ngôi nhà ma "Scare You" ban đầu nổi tiếng ở Đại học Hoài An vì đội ngũ nhân viên đẹp trai và gái xinh. Hiện tại một đám người đã thu hút vô số người ở ven đường chú ý.
Trần Xuyên Huệ chủ động giới thiệu. "Xin chào, tôi tên là Trần Xuyên Huệ, đây là Black."
Cô nhấc con rắn lên và đưa cho Hạ Văn Thạch xem.
Hạ Văn Thạch: "..." Suy nghĩ của Hạ Văn Thạch biến mất khi hắn nhìn con rắn đầu tam giác cực kỳ độc này.
Lạc Hưng Ngôn chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó mình sẽ ngồi cùng bàn với cựu người điều hành thứ nhất của Jeremiel và thống đốc quan chấp chính của Đảo Bướm cũ.
Tuy nhiên kinh ngạc thì cũng sớm kinh ngạc rồi.
Giờ đây 【Vận Mệnh】 đã tước đi giá trị thần quái của toàn bộ thế giới và trả nó về "Khởi Nguyên".
Mọi người đều quay trở lại tình trạng ban đầu, khi họ cùng nhau trải qua những khoảnh khắc trong ngôi nhà ma.
Lạc Hưng Ngôn nhìn Diệp Sanh rồi nhìn Ninh Vi Trần, nghiêm túc nói: "Thái tử, Thái tử phi, hai người xem hiện tại chúng ta đều bị mắc kẹt ở Hoài Thành. Hay chúng ta thành lập một đội thợ săn tiền thưởng nhỏ —— tôi sẽ đưa cho hai người tất cả số tiền để chạy việc vặt."
Chỉ cần hoàn thành những nhiệm vụ mà hiệu trưởng giao, sau đó thả anh ta tự do là được.
Ninh Vi Trần cười: "Bao nhiêu tiền?"
Lạc Hưng Ngôn: "Hả? Cậu đang hỏi về phần thưởng cho tội phạm bị truy nã à?"
Ninh Vi Trần bình tĩnh nói: "Không, tôi hỏi hiệu trưởng Thiên Dụ của các người, cần bao nhiêu tiền để có thể giữ cho mớ rắc rối này cách xa tôi và Sanh Sanh."
Lạc Hưng Ngôn: "..." Nhiều tiền thì ghê à!
Hạ Văn Thạch thất tình, nhưng hắn nhanh chóng vui vẻ lấy lại tinh thần. "Các người đang nói về cái gì vậy? À, nhân tiện, 【Đào Yêu】 vừa mới kết thúc. Tiểu Diệp, mọi người có muốn chơi một lúc không?" Hạ Văn Thạch ngẩng cao đầu và rất tự hào: "Anh không còn là ông chủ suýt đóng cửa ngôi nhà ma như trước kia nữa rồi!"
Lạc Hưng Ngôn có ấn tượng với 【Đào Yêu】, "Ngôi nhà ma ám theo chủ đề mà anh định ra mắt vào ngày lễ tình nhân Trung Quốc năm ngoái? Bây giờ mới làm xong à?"
Hạ Văn Thạch cảm thấy chột dạ: "Ừ, chuyện tốt thì gian nan, chuyện tốt thì gian nan."
Lạc Hưng Ngôn nói: "Tôi nhớ ra rồi, mũ phượng và áo cưới của tân nương đều do Thái tử phi của chúng tôi làm."
Hạ Văn Thạch bị Lạc Hưng Ngôn lây nhiễm và quen với việc gọi Diệp Sanh là Thái tử phi, hắn hào hứng nói: "Đúng, đúng. Tất cả đều là do Tiểu Diệp khâu từng đường kim mũi chỉ."
Diệp Sanh: "..." Khâu từng đường kim mũi chỉ cái rắm!
Sau khi Hoàng Kỳ Kỳ đi vệ sinh xong, cô đến quầy lễ tân và bàng hoàng khi thấy nhiều người như vậy. "Tiểu Diệp?! Đàn em Ninh?!"
Giờ chơi【Đào Yêu】lúc hai giờ đã được đặt kín chỗ. Nhưng ông chủ Hạ đã bí mật làm vài thao tác đen tối và sắp xếp để chính mình cùng đám người Diệp Sanh bước vào.
Ban đầu Diệp Sanh không muốn chơi, nhưng sau khi Ninh Vi Trần nghe nói Diệp Sanh đã tự mình trang trí tất cả đồ trang trí cho lễ cưới trong ngôi nhà ma ám nên hắn có hứng thú chơi. Để đi cùng hắn, Diệp Sanh cũng theo hắn đi vào.
Đối với một quan chấp hành cấp S, bất kỳ ngôi nhà ma ám nào cũng giống như đang chơi đồ hàng. Nhân tiện thì Lạc Hưng Ngôn cũng gọi La Hành và những người khác đến.
La Hành, Turing và Dư Chính Nghị sẽ không ở lại Hoài Thành quá lâu, thậm chí sẽ sớm rời khỏi Trung Quốc.
Và Lạc Hưng Ngôn cũng sẽ rời đi sau khi bắt được 【Bọ Cạp】 ở Hoài Thành, vì vậy đây là khoảng thời gian ngắn ngủi hiếm hoi tụ tập ở bên nhau, chưa kể còn có Diệp Sanh và Ninh Vi Trần ở đây.
Mọi người đều không từ chối.
Trước khi vào nhà ma, để trải nghiệm tốt hơn, họ cần đeo bịt mắt. Lạc Hưng Ngôn cảm thấy quá ngu ngốc và lấy ra một chiếc kính râm từ ngăn kéo.
Hạ Văn Thạch đau lòng: "Các người có thể vui lòng tôn trọng ngôi nhà ma ám của tôi không!"
Lạc Hưng Ngôn: "Được rồi."
La Hành mắc chứng ở sạch và không muốn chạm vào bất cứ thứ gì trong ngôi nhà ma ám. Kính của Turing rất bất tiện khi lấy ra khỏi người. Mà Diệp Sanh và Ninh Vi Trần thì càng khỏi nói nữa. Cuối cùng chỉ có Trần Xuyên Huệ miễn cưỡng tuân theo quy củ, đeo bịt mắt vào. Dư Chính Nghị và Lạc Hưng Ngôn cùng nhau đeo kính râm để trông thật ngầu.
Những người khác đều sợ hãi, nhưng nhìn bộ dáng của những người này, họ cảm thấy những tấm vé này rất đáng giá.
Trần Xuyên Huệ có thể bước đi với trực giác đáng sợ ngay cả khi cô ở trong bóng tối, đối với cô, việc cô có bịt mắt hay không không quan trọng.
Lạc Hưng Ngôn đang thì thầm trò chuyện với Diệp Sanh: "Tôi nhớ rõ trong này có một cảnh đóng vai tân nương ngồi trên kiệu hoa —— Thái tử phi! Tôi cảm thấy cảnh này phù hợp với cậu đấy!"
Diệp Sanh lạnh lùng hỏi: "Tại sao?"
Lạc Hưng Ngôn nói: "Bởi vì đây là chiếc áo cưới do cậu khâu từng đường kim mũi chỉ. Cậu không thể hối hận mỗi năm đều cầm sợi chỉ vàng để may áo cưới cho người khác phải không*? Cái —— đệt!" Anh ta khá tự hào về những gì mình nói. Sau khi bị La Hành mắng là người mù chữ, Lạc Hưng Ngôn luôn thích dùng thành ngữ và thơ để thể hiện mình là người có học. Nhưng chẳng bao lâu sau, sự phấn khích của anh chuyển sang lời chửi tục.
*Đây là câu thơ mang ý nghĩa: Tôi vô cùng ghét việc năm nào tôi cũng cầm trên tay những sợi chỉ vàng để may quần áo cưới cho các tiểu thư nhà giàu. (苦恨年年压金线,为他人作嫁衣裳) Nó thể hiện tâm tư sâu kín của cô gái nghèo mà không hề giấu diếm.
Giây đầu tiên Diệp Sanh bước vào, cậu gần như đã quen thuộc với cơ quan ở đây. Cậu trực tiếp đẩy Lạc Hưng Ngôn vào nấm mồ hàng vạn người trong chủ đề 【Đào Yêu】.
Lạc Hưng Ngôn rơi vào trong một đống đạo cụ "người chết", anh ta tức giận đến mức nắm lấy cái đầu đạo cụ đẫm máu và đập vào đó.
Một trận mưa máu, ngay cả những bông hoa đào rơi xuống từ cơ quan cũng nhuốm màu đỏ tươi.
Trần Xuyên Huệ miễn cưỡng tháo khăn bịt mắt ra và bảo vệ Black.
Lạc Hưng Ngôn đập một mảnh máu thịt vào người La Hành. La Hành hít một hơi thật sâu, quay đầu lại nói với Dư Chính Nghị: "Cạnh hố xác có một đống cát, chúng ta hãy chôn cậu ta trước để lấp đi oán hận của thôn ma này."
Turing: "..."
Ninh Vi Trần cảm thấy đi theo nhóm người này thật sự phá hỏng hứng thú nên đã kéo Diệp Sanh và rời đi giữa chừng. Diệp Sanh chán ghét nói: "Cậu nghe bọn họ nói bậy bạ đi. Áo cưới là đồ giả mà Hạ Văn Thạch mua 100 tệ, còn chiếc mũ phượng được tôi dán lại bằng keo nước. Tốt nhất cậu đừng nên mong đợi gì cả."
Ninh Vi Trần cười nói: "Em đã mong đợi điều gì? Em đã từng nhìn thấy anh trong bộ váy cưới trước đây. Anh rất đẹp nên đương nhiên chỉ có thể một mình em nhìn thấy mà thôi. Em đến đây chỉ để nhanh chóng thoát khỏi bọn họ."
Ninh Vi Trần trực tiếp dẫn cậu đi đường tắt. Lối tắt là một cái giếng khô có hoa đào nở rộ bên cạnh. Trước khi kéo dây nhảy xuống giếng khô, Ninh Vi Trần đưa tay về phía Diệp Sanh.
Diệp Sanh nhìn thấy rõ tấm biển bên cạnh giếng khô, mỉm cười chấp nhận số mệnh của mình: "Được."
Dù mối quan hệ của họ có thẳng thắn công khai đến đâu thì vì một nhóm người như vậy nên những cuộc hẹn hò của họ luôn biến thành những cuộc bỏ trốn yêu đương vụng trộm.
Sau khi bọn họ rời khỏi ngôi nhà ma 【Đào Yêu】, Lạc Hưng Ngôn và những người khác bị mắc kẹt một thời gian. Ngoài việc Ninh Vi Trần thay đổi cơ quan, họ còn tìm ra một số manh mối liên quan về 【Bọ Cạp】ở bên trong.
Sau khi Diệp Sanh về nhà tắm rửa, cậu tìm một cuốn album ảnh và đặt tất cả ảnh của ông lão vào.
Mặc dù ở trong Nhạc Viên nhưng từ lâu ông đã biết rằng Nhạc Viên không có câu trả lời cho việc làm lại mọi thứ.
Nhưng là một người may mắn, ông già lại viết điều tiếc nuối là toàn bộ thời đại này.
Điều gì sẽ xảy ra nếu quá trình tự chữa lành của khởi nguyên không bị gián đoạn.
Ông lão nói: "Tiểu Diệp, nếu quá trình tự chữa lành của khởi nguyên không bị gián đoạn. Chắc chắn cháu sẽ không đi đến cuối cùng mà không còn lại gì cả."
Lời của ông lão chính là cái kết mà ban đầu "Khởi Nguyên" đã sắp đặt cho "Vận Mệnh".
Nhưng đến bây giờ, Diệp Sanh vẫn chưa mất đi mọi thứ. Cậu vẫn còn người yêu và chút tình bạn thân quen.
Nhưng quê hương nơi cậu lớn lên khi còn nhỏ rốt cuộc lại khác. Dù là cậu hay Ninh Vi Trần, "gốc rễ" của bọn họ đều ở Đảo Bướm cũ.
Cho dù sau này bọn họ có hận thù nó đến thế... Mảnh đất đẫm máu đó quả thực đã chứng kiến tất cả những gì bọn họ đã trải qua.
Bản phúng điếu nguyên gốc của 【Chuông Mùa Xuân】, có lẽ bây giờ không còn được nhiều người nhớ đến nữa.
Diệp Sanh lật qua album ảnh, những bức ảnh mà ông già chọn chắc chắn là được chọn ngẫu nhiên. Những bức ảnh này có ý nghĩa đặc biệt đối với 【Linh Thương】. Nhưng với cậu, đó chỉ là một khung cảnh bình dị. Diệp Sanh đặt cuốn album ảnh lên bàn đầu giường, Ninh Vi Trần có vài việc phải về muộn, sau khi Diệp Sanh nhắm mắt lại, cậu rất ít khi nằm mơ, nhưng lần này cậu lại mơ thấy Đảo Bướm.
Năm thảm họa thứ chín, tiến sĩ Tần trở về từ nơi khởi nguyên và báo cho bọn họ một tin vui khiến cả thế giới chấn động.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất