Sau Khi Mất Trí Nhớ Ta Trêu Chọc Chồng Cũ
Chương 2
Editor: Xoài
Địa chỉ: morethantenyears.wordpress.com
Tòng Húc khôi phục khá tốt, chỉ số các hạng mục kiểm tra bình thường, số lần đau đầu ngày càng ít, tinh thần cũng càng ngày càng tốt hơn.
Cậu ở phòng đơn VIP, có sô pha, TV và còn có một ban công lớn, bác sĩ và y tá cứ cách ba giờ vào kiểm tra một lần. Mẹ Tòng chăm sóc không rời một bước, ba Tòng làm cho cậu mỗi ngày ba bữa không trùng lặp.
Hai ngày đầu, Tòng Húc rất không quen, sống quá tốt, ăn quá ngon, mọi thứ đều là cao cấp nhất.
Cậu nghe ba mẹ ngồi trên sô pha nói chuyện, bàn chuyện mua nhà, nhà phố kiểu gì, nhà đơn lẻ, nhà view hồ ——
Ba Tống: "Căn nhà đó hình như 20 triệu." (20 triệu NDT ~ hơn 72 tỷ VND)
Tòng Húc hít sâu một hơi.
Mẹ Tòng: "Cũng không đắt lắm, chỉ có 20 triệu."
Tòng Húc đang ăn dâu tây suýt nữa bị sặc: Vậy mà còn không đắt?
Ba Tòng thỉnh thoảng xem cổ phiếu trên di động.
Mẹ Tòng bâng quơ hỏi: "Có lỗ không?"
Ba Tòng khụt khịt: "Dạo này thị trường không tốt, toàn màu xanh."
Ngữ khí không để ý: "Tôi không mua nhiều, chắc lỗ mấy trăm ngàn gì đó." (100 ngàn NDT~361 triệu VND)
Tòng Húc: Hả? Vậy mà còn không nhiều?
Lỗ Đạt Đạt thường xuyên đến đây, thường là ban ngày, hỏi cậu ta hiện tại đang làm gì, béo béo nửa dựa nửa nằm ở cuối giường lướt điện thoại, nói với Tòng Húc:"À, tớ mở một công ty."
Lắc lắc chìa khóa xe Porsche trong tay, âm thầm khoe với người mất trí nhớ: "Tự mình làm ông chủ, cũng tàm tạm, thứ ba thế giới."
Tòng Húc nhìn dáng vẻ của cậu ta, ở trong chăn giơ chân đá cậu ta một cái.
Lỗ Đạt Đạt có vẻ thích thú, và người đàn ông ngả người ra sau: "Tớ né!"
Tòng Húc lại đá.
Lỗ Đạt Đạt: "Ta lại né nè!"
Tòng Húc vươn chân từ trong chăn tới, chân trần đạp thẳng lên Lỗ Đạt Đạt mặt, thân thể to béo của Lỗ Đạt Đạt không còn nhanh nhẹn như hồi 20 tuổi, không tránh được, bị chân Tòng Húc dẫm lên mặt: "Đệch!"
Tòng Húc cũng hơi ngoài ý muốn, không ngờ cậu ta né không được, kinh ngạc: "Cậu không được."
Lỗ Đạt Đạt nổi giận: "Sao có thể nói đàn ông không được!?"
Tòng Hùng cười: "Hiện tại chắc cậu 150 cân hả?" Sắp nằm thành một đống thịt, bảo sao trốn không được.
Lỗ Đạt Đạt lau mặt bị dẫm, thè lưỡi, hừ hừ hai tiếng, nhíu mày: "Cậu không rửa chân mấy ngày rồi?"
Tòng Húc lại duỗi chân: "Trong trí nhớ của tớ lần rửa chân gần đây là 6 năm trước."
Lỗ Đạt Đạt nằm ở cuối giường, đạp rơi giày da: "Tớ cho cậu nếm thử mùi vị của đại gia dùng chậu vàng 24K ngâm chân. Xem đây!"
Ba mẹ Tòng ngồi ở sô pha nhìn bọn họ quậy phá, sắp cười chết, cười cười xong, hai vợ chồng đối diện nhau, trong mắt vừa vui mừng lại vừa xúc động.
Đã bao lâu rồi họ không nhìn thấy con trai họ cười sảng khoái như vậy?
Ngược lại mất trí nhớ dường như lại trở thành một chuyện tốt, làm Tòng Húc trở lại dáng vẻ không lo không nghĩ trước đây, muốn cười liền cười, muốn quậy liền quậy.
Cảm xúc mẹ Tòng giâng trào, sợ Tòng Húc nhìn thấy sẽ hỏi tới, đơn giản đứng dậy đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: "Ai da, đầu giường không có bó hoa, thật là đơn điệu, mẹ đi mua một bó hoa."
Tòng Húc đang cùng Lỗ Đạt Đạt đùa giỡn, không phát hiện có điều gì khác thường, nói: "Dạ vâng."
Lỗ Đạt Đạt vô thức sờ túi quần, xì: "Dì ơi, dì giúp con mua một bao thuốc lá."
Ba Tòng cũng đứng dậy theo, đung đưa cánh tay: "Tôi cũng đi luôn, đi bộ đi bộ,"
Từ phòng bệnh đi ra, mẹ Tòng giơ tay đỡ trán, hốc mắt đỏ lên trong nháy mắt, ba Tòng cũng đuổi theo kịp, ôm lấy bả vai vợ, siết chặt an ủi: "Không sao đâu, mọi thứ đều ổn, Tiểu Húc hiện tại rất tốt."
Mẹ Tòng nghẹn ngào, đau lòng nói: "Ông có thấy không, vừa rồi ông có thấy không, con trai chúng ta nên là như vậy! Như vậy! Nếu không phải vì tên họ Lục kia, trước đây Tòng Húc sẽ trở nên như vậy sao?"
Mẹ Tòng càng nghĩ càng không chịu được:: "Mấy năm trước, nó chẳng bao giờ nở nụ cười! Chẳng bao giờ vui vẻ được như vậy!?"
Mẹ Tòng: "Ông cũng thấy rồi đó, khi quên hết những việc đó, nó lại bắt đầu cười, lại có thể vui vẻ!"
Mẹ Tòng tức giận: "Đều do Lục Thận Phi! Tất cả đều tại cậu ta!" Bà tức giận đến mức tay run rẩy.
Ba Tòng chỉ có thể vừa đi vừa an ủi bà: "Đúng là do cậu ta sai, tất cả đều tại cậu ta."
Vợ chồng bên nhau đã lâu, tính tình vợ mình ba Tòng hiểu rất rõ, cũng không nói thêm gì khác, chỉ nói: "Lúc này bà muốn nói gì cũng được, nhưng lát nữa trở lại phòng bệnh, bà đừng làm cho con trai nhìn thấy."
Mẹ Tòng đã nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, lau mắt, cùng ông vào thang máy xuống lầu: "Tôi biết rồi."
Sau khi ba mẹ Tòng mang hoa và thuốc lá lên, một người về nhà nấu cơm, một người đi mua trái cây, chỉ còn Lỗ Đạt Đạt ở lại chăm Tòng Húc.
Lỗ Đạt Đạt ra ban công hút thuốc, Tòng Húc mặc đồ bệnh nhân dựa vào lan can ban công, trên đầu là trời xanh nắng vàng, phía dưới lầu người đi đường trong vườn hoa, mọi thứ đều im ắng.
Tòn Húc khom lưng, cánh tay chống lên lan can, nghiêng đầu nhìn Lỗ Đạt Đạt, Lỗ Đạt Đạt lão luyện ngậm điếu thuốc lá, híp mắt nhìn cậu: "Sao vậy?"
Biểu cảm Tòng Húc nhẹ nhàng thản nhiên, thu hồi ánh mắt, nhìn ra nơi xa xa, cười cười:" Không có gì, chỉ là cảm thấy..." Dừng lại một chút "Giống như hiện tại cũng khá tốt."
Lỗ Đạt Đạt đánh giá hai chữ "khá tốt" này, im lặng một lát, hút một hơi thuốc, rút điếu thuốc ra, thở dài cảm thán: "Đúng vậy."
Tòng Húc giống tiểu hài tử hòi vấn đề ngốc nghếch, lại cười cười, vẻ mặt sáng ngời, quay đầu nhìn Lỗ Đạt Đạt: "Cậu hiện tại tốt không?"
"Tớ á?" Lỗ Đạt Đạt nhướng mày: "Tốt nha."
Tòng Húc hỏi tiếp: "Mọi người đều tốt hả?"
Lỗ Đạt Đạt gật đầu, kiên nhẫn trả lời: "Tốt."
Tòng Húc: "Ba mẹ tớ tốt không?"
Lỗ Đạt Đạt: "Tốt."
Tòng Húc: "Tớ tốt không?"
Lỗ Đạt Đạt nhìn Tòng Húc, gật đầu: "Tốt, cậu hiện tại rất tốt."
Tòng Húc cười.
Câu hỏi của cậu nhìn như không đầu không đuôi, nhưng "sống tốt không" là vấn đề căn bản, cũng là vấn đề cậu quan tâm nhất.
Cậu mất trí nhớ, cái gì cũng quên, quên những việc đã xảy ra trong 6 năm trung gian kia, mà cũng không quan trọng, chỉ cần mọi người đều tốt là được.
Lúc đầu Lỗ Đạt Đạt không có phản ứng lại, hút một hơi thuốc xong, đến gần vỗ vỗ bả vai Tòng Húc, nói: "Thật sự..."
Tòng Húc quay đầu nhìn cậu: "Hả?"
Lỗ Đạt Đạt xúc động thở dài: "Thật sự, cậu mất trí nhớ một chút cũng không thay đổi."
Vẫn luôn quan tâm để ý những người bên cạnh.
Tòng Húc cười, đắc ý nói: "Đó là chuyện đương nhiên."
Lỗ Đạt Đạt nhìn chằm chằm Tòng Húc tươi cười, muốn nói lại thôi, muốn nói thật ra lâu lắm rồi cậu không cười như vậy, nhưng dừng lại, nhịn xuống không nói.
Âm thầm cảm thấy, lần tai nại xe cộ này có lẽ là ông trời giúp Tòng Húc, làm cho cậu quên đi ký ức, quên đi những chuyện không vui, tìm lại chính mình ngày xưa.
Lỗ Đạt Đạt đang dâng trào cảm xúc trong long, bỗng nhiên nghe Tòng Húc nói: "Đúng rồi, 200 tệ kia cậu đã trả tớ chưa."
Lỗ Đạt Đạt không kịp phản ứng: "200 tệ gì?"
Tòng Húc nhướng nhướng mày, ánh mắt ám chỉ.
Lỗ Đạt Đạt nhớ ra: "...Nào có."
Tòng Húc tiếp tục hỏi: "Trả rồi?"
Chuyện từ 800 năm trước, Lỗ Đạt Đạt đã sớm không còn nhớ rõ, chỉ thuận miệng trả lời: "Trả rồi."
Tòng Húc: "Thật sự trả rồi?"
Lỗ Đạt Đạt quay trở về phòng: "Trả rồi trả rồi."
"Cậu đừng có nhắc 200 tệ đó, hiện tại tớ là người đã có vợ!"
Tòng Húc đi theo cậu: "Nếu cậu còn chưa trả, lần sau vợ cậu tới, tớ..." Bỗng nhiên dừng lại.
Lỗ Đạt Đạt cho rằng thân thể cậu xảy ra vấn đề gì, vội hỏi: "Làm sao vậy?"
Tòng Húc nhìn cậu ta, nói: "Tại sao Lục Thận Phi hai ngày nay chưa tới thăm tớ?"
Lỗ Đạt Đạt ngạc nhiên: "Hả, anh ta à, anh ta ——"
Lỗ Đạt Đạt nhanh chóng kiếm cớ: "Anh ta bận rộn làm việc, đi công tác, cực kỳ bận rộn."
Tòng Húc có chút nghi ngờ, ngồi ở bên giường: "Tại sao anh ấy cũng không gọi điện thoại cho tớ?"
Điện thoại ——
Lỗ Đạt Đạt suy nghĩ thật nhanh, biết việc ly hôn Tòng Húc sớm muộn gì cũng sẽ biết, nhưng vẫn muốn kéo dài được bao lâu thì hay bấy nhiêu, ít nhất là đến khi thân thể cậu khôi phục.
Lỗ Đạt Đạt: "Gọi! Có gọi qua! Gọi cho ba mẹ cậu, còn gọi cho tớ, anh ta rất bận, cậu thì lại cần tĩnh dưỡng, nên không gọi cho cậu."
Lại nói tiếp: "Di động của cậu không phải đã rơi vỡ lúc bị tai nạn mà."
Tòng Húc nghĩ lại thấy cũng đúng, trước đây Lục Thận Phi vội vàng đi học, vội vàng làm thêm, cũng sẽ không liên lạc.
Lỗ Đạt Đạt vẫn là người có nguyên tắc: "Trước tiên cậu hãy chăm sóc cơ thể tốt lên đã."
Tòng Húc gật đầu: "Được rồi."
Chờ ba mẹ Tòng tới, Lỗ Đạt Đạt lấy cớ hút thuốc, ánh mắt mang theo ý bảo ba Tòng cùng ra ngoài.
Vấn đề có liên quan đến Lục Thận Phi, bọn họ đều thật cẩn thận, cũn thật chần chừ.
Ba Tòng: "Sớm muộn gì nó cũng sẽ biết."
Lỗ Đạt Đạt: "Đúng vậy, cũng không lừa được mấy ngày."
Ba Tòng đưa ra quyết định: "Như thế này đi, chờ nó xuất viện, bác sẽ nói cho nó."
Nguyên tắc của mọi người chuyện chăm sóc thân thể Tòng Húc tốt lên là quan trọng nhất, khôi phục trước, những chuyện khác nói sau.
Cố ý giấu diếm cũng là ý tốt, sợ kích thích Tòng Húc, dù sao ai cũng biết, 6 năm này bất kể xảy ra chuyện gì, bất kể có ly hôn không thì ít nhất Tòng Húc từng rất yêu Lục Thận Phi.
Giấu diếm, kéo dài, giống như người lớn dỗ trẻ nhỏ bị ốm, xuất viện mua kẹo ăn, xuất việc mua đồ chơi.
Đều là xuất phát từ quan tâm và yêu quý.
Đối với chuyện này Tòng Húc hoàn toàn không biết gì cả, ở trong bệnh viện ăn ngon uống tốt, thỉnh thoảng còn có bạn bè thay phiên nhau tới thăm.
Hôm nay ba mẹ Tòng đều không có ở đây, Lỗ Đạt Đạt có việc, ngồi một lúc rồi đi, chỉ còn mình Tòng Húc cô độc ở phòng bệnh.
Tòng Húc nhàn rỗi buồn chán đi dạo trong phòng, vừa đi, liền nhìn thấy điện thoại của ba Tòng để trên bàn trà.
Tòng Húc vừa nghĩ tới, liền đi qua cầm di động lên.
Đó là di động chuyên dùng xem cổ phiếu của ba Tòng, không có mật mã, danh bạ không có ai, không có ứng dụng nào khác, trống rỗng.
Tòng Húc vào mục tin nhắn, không nghĩ nhiều, trực tiếp bấm một chuỗi dãy số, bấm mấy chữ, gửi đi ——
【 Đang bận sao? Em ở bệnh viện thật là buồn chán. Tòng Húc. 】
Tòng Húc gửi tin nhắn xong, không chờ tin trả lời, cậu hiểu Lục Thận Phi, nếu rất bận, anh sẽ không trả lời ngay, chờ cũng vô dụng.
Tòng Húc buông di động, tiếp tục đi bộ trong phòng, vài phút sau, di động trên bàn trà vang lên.
Trên màn hình sáng lên, là cuộc gọi từ dãy số mà Tòng Húc vừa gửi tin nhắn đi.
Lục Thận Phi.
Tòng Húc cười, sau đó ngồi xuống sô pha.
Còn chưa nói gì, đầu bên kia điện thoại liền bang lên giọng nói trầm thấp quen thuộc: "Ở đâu."
Ở đâu?
Tòng Húc cảm thấy câu hỏi này rất kỳ lạ, còn có thể ở đâu, cũng chưa xuất viện mà.
Tòng Húc: "Bệnh viên."
Phía bên kia: "Bệnh biện nào?"
Tòng Húc càng cảm thấy kỳ lạ, không phải anh ấy từng tới rồi sao, cũng không chuyển viện, còn có thể là bệnh viện nào.
Tòng Húc: "Thì là bệnh viện gần nhà ba mẹ em đó."
Lục Thận Phi: "Giờ anh sẽ đến đó."
Thành phố A, trên ngã tư, một chiếc xe thương vụ màu xám bạc đột nhiên quay đầu.
Trong xe, trợ lý khó hiểu nhìn về phía ghế sau: "Thành phố C? Bây giờ sao."
Hết chương 2.
Địa chỉ: morethantenyears.wordpress.com
Tòng Húc khôi phục khá tốt, chỉ số các hạng mục kiểm tra bình thường, số lần đau đầu ngày càng ít, tinh thần cũng càng ngày càng tốt hơn.
Cậu ở phòng đơn VIP, có sô pha, TV và còn có một ban công lớn, bác sĩ và y tá cứ cách ba giờ vào kiểm tra một lần. Mẹ Tòng chăm sóc không rời một bước, ba Tòng làm cho cậu mỗi ngày ba bữa không trùng lặp.
Hai ngày đầu, Tòng Húc rất không quen, sống quá tốt, ăn quá ngon, mọi thứ đều là cao cấp nhất.
Cậu nghe ba mẹ ngồi trên sô pha nói chuyện, bàn chuyện mua nhà, nhà phố kiểu gì, nhà đơn lẻ, nhà view hồ ——
Ba Tống: "Căn nhà đó hình như 20 triệu." (20 triệu NDT ~ hơn 72 tỷ VND)
Tòng Húc hít sâu một hơi.
Mẹ Tòng: "Cũng không đắt lắm, chỉ có 20 triệu."
Tòng Húc đang ăn dâu tây suýt nữa bị sặc: Vậy mà còn không đắt?
Ba Tòng thỉnh thoảng xem cổ phiếu trên di động.
Mẹ Tòng bâng quơ hỏi: "Có lỗ không?"
Ba Tòng khụt khịt: "Dạo này thị trường không tốt, toàn màu xanh."
Ngữ khí không để ý: "Tôi không mua nhiều, chắc lỗ mấy trăm ngàn gì đó." (100 ngàn NDT~361 triệu VND)
Tòng Húc: Hả? Vậy mà còn không nhiều?
Lỗ Đạt Đạt thường xuyên đến đây, thường là ban ngày, hỏi cậu ta hiện tại đang làm gì, béo béo nửa dựa nửa nằm ở cuối giường lướt điện thoại, nói với Tòng Húc:"À, tớ mở một công ty."
Lắc lắc chìa khóa xe Porsche trong tay, âm thầm khoe với người mất trí nhớ: "Tự mình làm ông chủ, cũng tàm tạm, thứ ba thế giới."
Tòng Húc nhìn dáng vẻ của cậu ta, ở trong chăn giơ chân đá cậu ta một cái.
Lỗ Đạt Đạt có vẻ thích thú, và người đàn ông ngả người ra sau: "Tớ né!"
Tòng Húc lại đá.
Lỗ Đạt Đạt: "Ta lại né nè!"
Tòng Húc vươn chân từ trong chăn tới, chân trần đạp thẳng lên Lỗ Đạt Đạt mặt, thân thể to béo của Lỗ Đạt Đạt không còn nhanh nhẹn như hồi 20 tuổi, không tránh được, bị chân Tòng Húc dẫm lên mặt: "Đệch!"
Tòng Húc cũng hơi ngoài ý muốn, không ngờ cậu ta né không được, kinh ngạc: "Cậu không được."
Lỗ Đạt Đạt nổi giận: "Sao có thể nói đàn ông không được!?"
Tòng Hùng cười: "Hiện tại chắc cậu 150 cân hả?" Sắp nằm thành một đống thịt, bảo sao trốn không được.
Lỗ Đạt Đạt lau mặt bị dẫm, thè lưỡi, hừ hừ hai tiếng, nhíu mày: "Cậu không rửa chân mấy ngày rồi?"
Tòng Húc lại duỗi chân: "Trong trí nhớ của tớ lần rửa chân gần đây là 6 năm trước."
Lỗ Đạt Đạt nằm ở cuối giường, đạp rơi giày da: "Tớ cho cậu nếm thử mùi vị của đại gia dùng chậu vàng 24K ngâm chân. Xem đây!"
Ba mẹ Tòng ngồi ở sô pha nhìn bọn họ quậy phá, sắp cười chết, cười cười xong, hai vợ chồng đối diện nhau, trong mắt vừa vui mừng lại vừa xúc động.
Đã bao lâu rồi họ không nhìn thấy con trai họ cười sảng khoái như vậy?
Ngược lại mất trí nhớ dường như lại trở thành một chuyện tốt, làm Tòng Húc trở lại dáng vẻ không lo không nghĩ trước đây, muốn cười liền cười, muốn quậy liền quậy.
Cảm xúc mẹ Tòng giâng trào, sợ Tòng Húc nhìn thấy sẽ hỏi tới, đơn giản đứng dậy đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: "Ai da, đầu giường không có bó hoa, thật là đơn điệu, mẹ đi mua một bó hoa."
Tòng Húc đang cùng Lỗ Đạt Đạt đùa giỡn, không phát hiện có điều gì khác thường, nói: "Dạ vâng."
Lỗ Đạt Đạt vô thức sờ túi quần, xì: "Dì ơi, dì giúp con mua một bao thuốc lá."
Ba Tòng cũng đứng dậy theo, đung đưa cánh tay: "Tôi cũng đi luôn, đi bộ đi bộ,"
Từ phòng bệnh đi ra, mẹ Tòng giơ tay đỡ trán, hốc mắt đỏ lên trong nháy mắt, ba Tòng cũng đuổi theo kịp, ôm lấy bả vai vợ, siết chặt an ủi: "Không sao đâu, mọi thứ đều ổn, Tiểu Húc hiện tại rất tốt."
Mẹ Tòng nghẹn ngào, đau lòng nói: "Ông có thấy không, vừa rồi ông có thấy không, con trai chúng ta nên là như vậy! Như vậy! Nếu không phải vì tên họ Lục kia, trước đây Tòng Húc sẽ trở nên như vậy sao?"
Mẹ Tòng càng nghĩ càng không chịu được:: "Mấy năm trước, nó chẳng bao giờ nở nụ cười! Chẳng bao giờ vui vẻ được như vậy!?"
Mẹ Tòng: "Ông cũng thấy rồi đó, khi quên hết những việc đó, nó lại bắt đầu cười, lại có thể vui vẻ!"
Mẹ Tòng tức giận: "Đều do Lục Thận Phi! Tất cả đều tại cậu ta!" Bà tức giận đến mức tay run rẩy.
Ba Tòng chỉ có thể vừa đi vừa an ủi bà: "Đúng là do cậu ta sai, tất cả đều tại cậu ta."
Vợ chồng bên nhau đã lâu, tính tình vợ mình ba Tòng hiểu rất rõ, cũng không nói thêm gì khác, chỉ nói: "Lúc này bà muốn nói gì cũng được, nhưng lát nữa trở lại phòng bệnh, bà đừng làm cho con trai nhìn thấy."
Mẹ Tòng đã nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, lau mắt, cùng ông vào thang máy xuống lầu: "Tôi biết rồi."
Sau khi ba mẹ Tòng mang hoa và thuốc lá lên, một người về nhà nấu cơm, một người đi mua trái cây, chỉ còn Lỗ Đạt Đạt ở lại chăm Tòng Húc.
Lỗ Đạt Đạt ra ban công hút thuốc, Tòng Húc mặc đồ bệnh nhân dựa vào lan can ban công, trên đầu là trời xanh nắng vàng, phía dưới lầu người đi đường trong vườn hoa, mọi thứ đều im ắng.
Tòn Húc khom lưng, cánh tay chống lên lan can, nghiêng đầu nhìn Lỗ Đạt Đạt, Lỗ Đạt Đạt lão luyện ngậm điếu thuốc lá, híp mắt nhìn cậu: "Sao vậy?"
Biểu cảm Tòng Húc nhẹ nhàng thản nhiên, thu hồi ánh mắt, nhìn ra nơi xa xa, cười cười:" Không có gì, chỉ là cảm thấy..." Dừng lại một chút "Giống như hiện tại cũng khá tốt."
Lỗ Đạt Đạt đánh giá hai chữ "khá tốt" này, im lặng một lát, hút một hơi thuốc, rút điếu thuốc ra, thở dài cảm thán: "Đúng vậy."
Tòng Húc giống tiểu hài tử hòi vấn đề ngốc nghếch, lại cười cười, vẻ mặt sáng ngời, quay đầu nhìn Lỗ Đạt Đạt: "Cậu hiện tại tốt không?"
"Tớ á?" Lỗ Đạt Đạt nhướng mày: "Tốt nha."
Tòng Húc hỏi tiếp: "Mọi người đều tốt hả?"
Lỗ Đạt Đạt gật đầu, kiên nhẫn trả lời: "Tốt."
Tòng Húc: "Ba mẹ tớ tốt không?"
Lỗ Đạt Đạt: "Tốt."
Tòng Húc: "Tớ tốt không?"
Lỗ Đạt Đạt nhìn Tòng Húc, gật đầu: "Tốt, cậu hiện tại rất tốt."
Tòng Húc cười.
Câu hỏi của cậu nhìn như không đầu không đuôi, nhưng "sống tốt không" là vấn đề căn bản, cũng là vấn đề cậu quan tâm nhất.
Cậu mất trí nhớ, cái gì cũng quên, quên những việc đã xảy ra trong 6 năm trung gian kia, mà cũng không quan trọng, chỉ cần mọi người đều tốt là được.
Lúc đầu Lỗ Đạt Đạt không có phản ứng lại, hút một hơi thuốc xong, đến gần vỗ vỗ bả vai Tòng Húc, nói: "Thật sự..."
Tòng Húc quay đầu nhìn cậu: "Hả?"
Lỗ Đạt Đạt xúc động thở dài: "Thật sự, cậu mất trí nhớ một chút cũng không thay đổi."
Vẫn luôn quan tâm để ý những người bên cạnh.
Tòng Húc cười, đắc ý nói: "Đó là chuyện đương nhiên."
Lỗ Đạt Đạt nhìn chằm chằm Tòng Húc tươi cười, muốn nói lại thôi, muốn nói thật ra lâu lắm rồi cậu không cười như vậy, nhưng dừng lại, nhịn xuống không nói.
Âm thầm cảm thấy, lần tai nại xe cộ này có lẽ là ông trời giúp Tòng Húc, làm cho cậu quên đi ký ức, quên đi những chuyện không vui, tìm lại chính mình ngày xưa.
Lỗ Đạt Đạt đang dâng trào cảm xúc trong long, bỗng nhiên nghe Tòng Húc nói: "Đúng rồi, 200 tệ kia cậu đã trả tớ chưa."
Lỗ Đạt Đạt không kịp phản ứng: "200 tệ gì?"
Tòng Húc nhướng nhướng mày, ánh mắt ám chỉ.
Lỗ Đạt Đạt nhớ ra: "...Nào có."
Tòng Húc tiếp tục hỏi: "Trả rồi?"
Chuyện từ 800 năm trước, Lỗ Đạt Đạt đã sớm không còn nhớ rõ, chỉ thuận miệng trả lời: "Trả rồi."
Tòng Húc: "Thật sự trả rồi?"
Lỗ Đạt Đạt quay trở về phòng: "Trả rồi trả rồi."
"Cậu đừng có nhắc 200 tệ đó, hiện tại tớ là người đã có vợ!"
Tòng Húc đi theo cậu: "Nếu cậu còn chưa trả, lần sau vợ cậu tới, tớ..." Bỗng nhiên dừng lại.
Lỗ Đạt Đạt cho rằng thân thể cậu xảy ra vấn đề gì, vội hỏi: "Làm sao vậy?"
Tòng Húc nhìn cậu ta, nói: "Tại sao Lục Thận Phi hai ngày nay chưa tới thăm tớ?"
Lỗ Đạt Đạt ngạc nhiên: "Hả, anh ta à, anh ta ——"
Lỗ Đạt Đạt nhanh chóng kiếm cớ: "Anh ta bận rộn làm việc, đi công tác, cực kỳ bận rộn."
Tòng Húc có chút nghi ngờ, ngồi ở bên giường: "Tại sao anh ấy cũng không gọi điện thoại cho tớ?"
Điện thoại ——
Lỗ Đạt Đạt suy nghĩ thật nhanh, biết việc ly hôn Tòng Húc sớm muộn gì cũng sẽ biết, nhưng vẫn muốn kéo dài được bao lâu thì hay bấy nhiêu, ít nhất là đến khi thân thể cậu khôi phục.
Lỗ Đạt Đạt: "Gọi! Có gọi qua! Gọi cho ba mẹ cậu, còn gọi cho tớ, anh ta rất bận, cậu thì lại cần tĩnh dưỡng, nên không gọi cho cậu."
Lại nói tiếp: "Di động của cậu không phải đã rơi vỡ lúc bị tai nạn mà."
Tòng Húc nghĩ lại thấy cũng đúng, trước đây Lục Thận Phi vội vàng đi học, vội vàng làm thêm, cũng sẽ không liên lạc.
Lỗ Đạt Đạt vẫn là người có nguyên tắc: "Trước tiên cậu hãy chăm sóc cơ thể tốt lên đã."
Tòng Húc gật đầu: "Được rồi."
Chờ ba mẹ Tòng tới, Lỗ Đạt Đạt lấy cớ hút thuốc, ánh mắt mang theo ý bảo ba Tòng cùng ra ngoài.
Vấn đề có liên quan đến Lục Thận Phi, bọn họ đều thật cẩn thận, cũn thật chần chừ.
Ba Tòng: "Sớm muộn gì nó cũng sẽ biết."
Lỗ Đạt Đạt: "Đúng vậy, cũng không lừa được mấy ngày."
Ba Tòng đưa ra quyết định: "Như thế này đi, chờ nó xuất viện, bác sẽ nói cho nó."
Nguyên tắc của mọi người chuyện chăm sóc thân thể Tòng Húc tốt lên là quan trọng nhất, khôi phục trước, những chuyện khác nói sau.
Cố ý giấu diếm cũng là ý tốt, sợ kích thích Tòng Húc, dù sao ai cũng biết, 6 năm này bất kể xảy ra chuyện gì, bất kể có ly hôn không thì ít nhất Tòng Húc từng rất yêu Lục Thận Phi.
Giấu diếm, kéo dài, giống như người lớn dỗ trẻ nhỏ bị ốm, xuất viện mua kẹo ăn, xuất việc mua đồ chơi.
Đều là xuất phát từ quan tâm và yêu quý.
Đối với chuyện này Tòng Húc hoàn toàn không biết gì cả, ở trong bệnh viện ăn ngon uống tốt, thỉnh thoảng còn có bạn bè thay phiên nhau tới thăm.
Hôm nay ba mẹ Tòng đều không có ở đây, Lỗ Đạt Đạt có việc, ngồi một lúc rồi đi, chỉ còn mình Tòng Húc cô độc ở phòng bệnh.
Tòng Húc nhàn rỗi buồn chán đi dạo trong phòng, vừa đi, liền nhìn thấy điện thoại của ba Tòng để trên bàn trà.
Tòng Húc vừa nghĩ tới, liền đi qua cầm di động lên.
Đó là di động chuyên dùng xem cổ phiếu của ba Tòng, không có mật mã, danh bạ không có ai, không có ứng dụng nào khác, trống rỗng.
Tòng Húc vào mục tin nhắn, không nghĩ nhiều, trực tiếp bấm một chuỗi dãy số, bấm mấy chữ, gửi đi ——
【 Đang bận sao? Em ở bệnh viện thật là buồn chán. Tòng Húc. 】
Tòng Húc gửi tin nhắn xong, không chờ tin trả lời, cậu hiểu Lục Thận Phi, nếu rất bận, anh sẽ không trả lời ngay, chờ cũng vô dụng.
Tòng Húc buông di động, tiếp tục đi bộ trong phòng, vài phút sau, di động trên bàn trà vang lên.
Trên màn hình sáng lên, là cuộc gọi từ dãy số mà Tòng Húc vừa gửi tin nhắn đi.
Lục Thận Phi.
Tòng Húc cười, sau đó ngồi xuống sô pha.
Còn chưa nói gì, đầu bên kia điện thoại liền bang lên giọng nói trầm thấp quen thuộc: "Ở đâu."
Ở đâu?
Tòng Húc cảm thấy câu hỏi này rất kỳ lạ, còn có thể ở đâu, cũng chưa xuất viện mà.
Tòng Húc: "Bệnh viên."
Phía bên kia: "Bệnh biện nào?"
Tòng Húc càng cảm thấy kỳ lạ, không phải anh ấy từng tới rồi sao, cũng không chuyển viện, còn có thể là bệnh viện nào.
Tòng Húc: "Thì là bệnh viện gần nhà ba mẹ em đó."
Lục Thận Phi: "Giờ anh sẽ đến đó."
Thành phố A, trên ngã tư, một chiếc xe thương vụ màu xám bạc đột nhiên quay đầu.
Trong xe, trợ lý khó hiểu nhìn về phía ghế sau: "Thành phố C? Bây giờ sao."
Hết chương 2.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất