Sau Khi Mất Trí Nhớ Ta Trêu Chọc Chồng Cũ
Chương 20
Lộc Chanh là công ty giải trí, Bùi Uyển cũng không phải người nắm cương vị về kỹ thuật nên cũng không có nhiều thứ cần bàn giao.
Có điều nếu như Tòng Húc không đến thì cậu ta sẽ còn lề mà lề mề, thử xem có cơ hội thay đổi gì hay không, vài ba ngày nữa mới đi.
Tòng Húc vừa đến ——
Bùi Uyển đứng cạnh bàn làm việc, thùng giấy chứa đồ vật đặt trên ghế, kéo ngăn kéo ra ném đồ vật vào trong thùng, gây ra tiếng động bịch bịch.
Trong văn phòng chỉ có hai người họ.
Tòng Húc không thúc giục, ngồi sau bàn lướt điện thoại.
Tốt xấu gì cũng là đến làm nên hôm nay cậu ăn mặc hơi nghiêm túc, áo sơ mi, âu phục thêm nút tay áo, đồng hồ tùy tiện lấy từ kệ thủy tinh trên kệ quần áo, lấy thật "không khéo", hơi đắt, Vacheron Constantin Perpetual Calendar*. (*Hãng đồng hồ cao cấp, ở thời điểm hiện tại giá thấp nhất của 1 chiếc đồng hồ hãng này khoảng 400 triệu VND)
Bùi Uyển vừa mới nhấc đầu lên nhìn thấy chiếc đồng hồ: "..."
Tòng Húc giơ điện thoại lên lướt trước mặt, không cần cố ý nhìn Bùi Uyển, không nhanh không chậm nói: "Nếu thấy ngứa mắt thì đừng nhìn."
Bùi Uyển im lặng, tiếp tục ném đồ vật vào trong thùng giấy, nhìn Tòng Húc ở sau bàn.
Tòng Húc cũng không nhìn cậu ta, dùng tay đeo đồng hồ nâng lên tiếp tục lướt điện thoại.
Dáng vẻ này rơi vào trong mắt Bùi Uyển, so với năm đó còn làm cho cậu ta cảm thấy chướng mắt hơn.
Dựa vào cái gì? Anh ta dựa vào cái gì?
Hiện tại không ai bì nổi như vậy, chẳng phải là vì...
Tòng Húc giống như có máy nghe trộm dưới đáy lòng cậu ta, mở miệng nói: "Vì tôi tìm được chồng cũ có tiền chứ sao."
Bùi Uyển: "......"
Tòng Húc nhất tâm nhị dụng*, xem tiếp phần《 Thường Hoan Hỉ 》chưa xem trên máy bay, vừa đọc vừa nói, nhưng mắt thủy chung vẫn ở trên màn hình. (*ám chỉ 1 đến 1 suy nghĩ nhưng chia làm 2 luồng cảm nhận và được hiểu như 1 suy nghĩ nhưng có 2 hướng đi)
Bùi Uyển vẫn còn ở tại chỗ không có động tĩnh gì, Tòng Húc hỏi: "Thu thập xong rồi?"
Bùi Uyển đứng cách một chiếc bàn, chăm chú nhìn Tòng Húc, bất động, không mở miệng.
Tòng Húc đã nhanh chóng xem xong chương cuối của 《 Thường Hoan Hỉ 》, cũng không di chuyển tầm mắt.
Một lát sau, Bùi Uyển nói: "Anh ly hôn cũng không liên quan gì đến tôi. Đuổi tôi đi thì trong lòng anh cảm thấy vui sướng không?"
Tòng Húc lật cổ tay, nhìn đồng hồ: "Sắp đến bữa trưa rồi."
Tòng Húc phiên thủ đoạn, nhìn nhìn thời gian: "Mau cơm trưa."
"......" Bùi Uyển: "Nếu hiện tại lưu luyến như vậy, trước đây cần gì phải ly hôn?"
Cuối cùng Tòng Húc cũng để điện thoại xuống, vì cậu đã đọc xong tiểu thuyết rồi, không chỉ mình kết thúc mà cả hai phiên ngoại cũng đã đọc xong.
Trong cốt truyện của tiểu thuyết, sau khi Thường Hoan Hỉ và chồng của cô ấy trải qua cuộc sống hôn nhân gia đình đủ thứ chuyện gà bay chó sủa, vẫn yêu thương như lúc bắt đầu, sinh ra một đôi long phượng thai*. (*sinh đôi cả trai lẫn gái)
Từ Mộ Mộ cao chạy xa bay, nhờ người khác cầm hai bao lì xì gửi cho Thường Hoan Hỉ, Thường Hoan Hỉ nhận được rồi đưa cho bạn trai cũ của Từ Mộ Mộ.
Bạn trai cũ vừa mới mua nhà xong, đang bố trí nhà cửa, thiếu tiền khắp nơi.
Nhận tiền, cả bạn trai cũ và Thường Hoan Hỉ đều không nhắc đến Từ Mộ Mộ, chỉ nói: "Cảm ơn trời đất, có hai tháng tiền thuê nhà rồi, không cần ngủ ở nhà chưa xây xong rồi."
Trong phiên ngoại, bạn trai cũ thuận lợi thi xong chứng chỉ nhận tư cách làm luật sư, đổi công việc, cũng dọn sang nhà mới.
Khu vực nhà mới có một cô gái thường xuyên dắt chó đi dạo, bạn trai cũ dậy sớm chạy bộ, hai người vừa gặp đã yêu.
Tòng Húc nhìn sâu vào người đối diện, dùng kiểu câu của Bùi Uyển đáp lễ: "Nếu hiện tại hối hận, trước đây cần gì phải chia tay?"
Bùi Uyển: "......"
Tòng Húc cười không thèm để ý, nhưng câu nói chọc vào tim: "Hiện tại Phương Bạc Vũ rất giàu, luật sư nổi tiếng, có văn phòng riêng, cũng không phải cậu trai nghèo trước đây thuê phòng ở và đi làm bằng tàu điện ngầm.
Bùi Uyển: "......"
Tòng Húc dù bận vẫn ung dung: "Còn muốn nói nữa không? Nếu cậu muốn tiếp tục," tiếp tục xen vào việc của người khác, "Tôi cũng không ngại tiếp chuyện."
Bùi Uyển bị giận đến bực mình, nhanh chóng thu thập đồ vật, ôm thùng giấy rời khỏi.
Lúc đi đến cửa, Bùi Uyển xoay người.
Tòng Húc thầm nghĩ, vị này cũng thật giống với nhân vật phản diện điển hình trong tiểu thuyết, giống như con gián đánh mãi không chết, đến cuối cùng cũng phải cho người khác thêm khó chịu.
Quả nhiên, Bùi Uyển nói: "Lộc Chanh không vị trí cho anh, anh chẳng biết làm gì cả."
Rồi liên quan gì đến cậu?
Rảnh rỗi lo cái mẹ gì vậy?
Tòng Húc không thèm trả lời: "Giúp tôi đóng cửa lại, cảm ơn."
"......"
Bùi Uyển đi rồi, trong phòng làm việc chỉ còn mình Tòng Húc, thật là yên tĩnh.
Tòng Húc đứng dậy, đi vòng ra sau bàn, lật xem vài tập tài liệu ở góc bàn, chính là một số công việc mà Bùi Uyển đã bàn giao lại khi từ chức.
Một là: Nghệ sĩ trực thuộc công tu ăn nhậu, cờ bạc và mại dâm bị phanh phui, lên hot search, ảnh hưởng rất xấu, đang đi quan hệ để xử lý.
Hai là: Trong các phim truyền hình Lộc Chanh chịu trách nhiệm sản xuất, có một bộ cần đổi diễn viên và đẩy nhanh tiến độ quay lại, đang bàn bạc tìm kiếm diễn viên.
Còn lại, ngoại trừ bản quyền của《 Không đường thối lui 》, chính là những công việc lặt vặt mà Bùi Uyển vẫn luôn chịu trách nhiệm.
Nhờ thế Tòng Húc mới biết, thì ra Bùi Uyển làm ở Lộc Chanh nhiều năm như vậy là làm những việc này.
Tóm tắt sơ sơ là: Liên hệ với vài người ở bên công ty như các ngôi sao, đạo diễn, nhà đầu tư, sếp, lãnh đạo,... giúp họ đặt vé máy bay, khách sạn, thu xếp đưa đón, chiêu đãi,...
Loại này việc......
Tòng Húc suy nghĩ, liên hệ với rất nhiều người, đáng tiếc chỉ là thay mặt cho Lộc Chanh, còn bản thân thì không đủ mặt mũi, cũng không có thực quyền nắm giữ tài nguyên trong công ty.
Giống như phục vụ của nhà hàng ra mặt tiếp đón.
Khó trách trước đó dám cúp điện thoại của Chư Hầu. E là liên hệ nhiều với những người nổi tiếng và tai to mặt lớn, tưởng mình cũng trở nên trâu bò.
Tòng Húc sắp xếp lại tài liệu, nhìn thời gian, đứng dậy đi ăn trưa.
Mới vừa mở cửa, chưa kịp đi ra ngoài, chóp mũi liền ngửi được một mùi hương nước hoa nam cực nhạt.
Tòng Húc đi ra ngoài, nhìn thấy Lục Thận Phi, hơi buồn cười: "Hôm nay anh..."
Một tay Lục Thận Phi đút túi, tác phong thận trọng: "Đi thôi, xuống lầu ăn trưa."
Canteen.
Tòng Húc và Lục Thận Phi cũng giống như các nhân viên khác, dùng muôi múc cơm, lấy nước trái cây, giống như lúc đi ăn thời còn học cấp ba và đại học.
Điểm khác biệt là không cần trả tiền, nhiều rau và thịt, còn có trái cây miễn phí.
Sau khi ngồi xuống, Tòng Húc mở đôi đũa dùng một lần ra, khen: "Phúc lợi thật tốt."
Lục Thận Phi đầu tiên là tách đôi đũa ra rồi đưa cho Tòng Húc, Tòng Húc cầm lấy, đưa đôi đũa đã mở được một nửa cho anh.
Cực kỳ tự nhiên.
Các nhân viên ngồi cách đó không xa mắt đi mày lại: Đây là tình tiết sắp hợp lại ư?!
Cũng không biết ở bên phía Lục Thận Phi, trước khi kết hôn họ từng yêu đương, trước khi yêu đương họ còn là bạn bè nhiều năm.
Lúc còn làm bạn, Lục Thận Phi động tác nhanh nhẹn, sẽ đưa đôi đũa đã tách xong đưa cho Tòng Húc.
Những năm đó vẫn luôn như vậy.
Mà ở phía Tòng Húc, cậu không biết là cuộc chiến tranh lạnh đầu tiên giữa cậu và Lục Thận Phi, bắt đầu từ một đôi đũa như thế ——
Cậu không nhận đũa.
Tay cầm đũa của Lục Thận Phi giữ thật lâu trên không.
Hiện giờ Tòng Húc nhận đũa như thường, đáy lòng Lục Thận Phi tự nhiên dâng trào cảm xúc, nắm đôi đũa, lặng yên nhìn người đối diện.
Tòng Húc đang ăn cơm, giương mắt: "?"
Lục Thận Phi: "Hương vị thế nào."
"Nói thật thì." Tòng Húc: "Hương vị của các canteen đều không khác nhau lắm, chỉ xem dì lấy đồ ăn có cho thịt hay không."
Lục Thận Phi bị chọc cười. (Truyện chỉ được đăng tại wattpad: morethantenyears, đừng mang ra nơi khác.)
Tòng Húc bắt đầu nói chuyện công việc với anh: "Bùi Uyển đi rồi, em tiếp nhận công việc của cậu ta à?"
Lục Thận Phi: "Trước đây cậu ta làm ở chi nhánh khác, ở bên này có người khác chịu trách nhiệm công việc của cậu ta."
Nói cách khác, những công việc đó vốn đã có người làm.
Tòng Húc hỏi thẳng: "Vậy em làm gì đây?"
Lục Thận Phi: "Em đi theo anh, có một hạng mục mới."
Tòng Húc vừa ăn vừa nghe: "Ừ."
"Trước tiên đàm phán xong chuyện bản quyền của một tiểu thuyết," Lục Thận Phi, "Chính là cái em đã biết."
Tòng Húc nhướng mày, một lát sau hỏi: "Không phải do Phí Bằng Trình chịu trách nhiệm à?"
Lục Thận Phi: "Không phải, vốn dĩ là do anh chịu trách nhiệm, cậu ta chỉ thay anh quản lý."
À đúng rồi, Tòng Húc nhớ ra, lúc trước khi Phí Bằng Trình đến bệnh viện là để gặp Lục Thận Phi, chính là vì dự án này.
Tòng Húc thoải mái hào phóng: "Được rồi."
Không cảm thấy đi theo chồng cũ làm việc có vấn đề gì, cũng không cho rằng giấu diếm thân phận "trà trộn" vào công ty mua bản quyền có gì không ổn.
Dù sao với thân phận hiện tại của cậu, không có ảnh hưởng đến giá bản quyền, cũng không có khả năng ảnh hưởng đến việc ra quyết định của Lộc Chanh.
Cậu chỉ đơn giản muốn đến Lộc Chanh.
Chỉ là tại sao lại "muốn" ——
Tòng Húc cũng không biết.
Tối hôm qua lúc Lục Thận Phi hỏi cậu qua điện thoại, Tòng Húc còn chưa tự hỏi bản thân gần như đã thuận theo bản năng, trực tiếp đồng ý.
Sau khi đồng ý, trực giác mách bảo cậu: Cậu có lẽ nên đến, nhất định cần phải đến.
Tòng Húc cũng không biết vì sao mình lại nghĩ như vậy, nên lựa chọn thuận theo nội tâm, trước tiên đến Lộc Chanh thử xem.
Sau khi đến thì trực giác "nhất định cần" kia càng thêm mãnh liệt, gần như là ý niệm toát ra từ bản năng.
Lúc này Tòng Húc ngẫm lại: Đến Lộc Chanh chắc là đã được ra quyết định xong từ trước khi cậu mất trí nhớ.
Cho nên, bán bản quyền và đến Lộc Chanh? Cuối cùng là trước đây cậu định làm gì?
Tòng Húc không biết.
Giống như việc tại sao trước khi mất trí nhớ cậu còn tình cảm với Lục Thận Phi nhưng lại lựa chọn ly hôn, cậu cũng không biết.
Mà tình cảm đã qua có thể buông xuống, dù sao hiện tại cậu cũng không có cảm giác gì đối với Lục Thận Phi, quy tắc công việc hoàn toàn khác ——
Muốn bán bản quyền, bên phía Lộc Chanh dù sao cũng là bên A mua bản quyền, lại còn là công ty giải trí có năng lực sản xuất phim điện ảnh.
Tòng Húc: Đến dò xét tình huống, đối với một tác giả muốn bán bản quyền như cậu không có chỗ nào xấu.
Lúc Chư Hầu nói chuyện bán bản quyền với cậu chẳng phải luôn phun trào sao: Đừng nhìn giá trị con người cậu cao, những kim chủ ra tiền mới là ba ba.
Các ba ba muốn cải biên thế nào thì cải biên thế đó, sửa đến sửa đi nát nhừ bị fan nguyên tác mắng chửi cũng có thể kéo tác giả vào làm đệm lưng.
Đệm lưng còn tốt, có thể đưa cậu đi cúng tế luôn.
Tòng Húc: Yếu đuối, bất lực, đáng thương vô cùng.
(Tám nhảm xíu: Cái này đúng là tình trạng chung của phim truyền hình chuyển thể bên Trung >.< Nhiều khi xem không nổi luôn)
Ăn cơm trưa xong quay trở lại phòng làm việc, vừa mới ngồi xuống đã nhận được tin nhắn từ Chư Hầu.
Nói bên phía Lộc Chanh trả lời, bọn họ chấp nhận giá bản quyền 3000 vạn, phân chia lợi nhuận thì không thể, trừ khi thầy Tự đồng ý tự mình vào tổ sản xuất phim.
Chư Hầu: "Thật ra bên đó đã có ý này từ sớm, có điều cậu vẫn luôn không lộ mặt, nhiều nhất chỉ làm cố vấn biên kịch nên anh đã uyển chuyển từ chối thay cậu."
Ngừng một chút lại nói: "Hơn nữa trước đó chúng ta còn ăn mệt bởi phía công ty điện ảnh. Anh mở một trang web, cậu là một tác giả viết sách, không làm lại những người trong ngành sản xuất đó."
Tòng Húc nắm được điểm chính: "Có hại sao?"
Chư Hầu: "Đúng vậy, cậu quên rồi sao? Vụ kiện tụng của《 Ánh trăng hôm qua 》 kia khiến tâm mệt, cuối cùng thắng được thì sao, cũng chỉ bồi thường mười mấy vạn. Là cậu thiếu mười mấy vạn đó hay là anh thiếu mười mấy vạn."
Sau khi《 Thường Hoan Hỉ 》 kết thúc, 《 Ánh trăng hôm qua 》là một tiểu thuyết huyền nghi* hiện đại. Là quyển sách thứ hai sau khi Tòng Húc dùng bút danh Tự Mạc, đến nay đang chiếm vị trí số 1 trên bảng xếp hạng của Kiếm Hồng. (*thể loại lấy sự hồi hộp, bí ẩn làm chủ đề)
Nhưng trong tất cả tiểu thuyết thì nó lại là cuốn có giá bản quyền rẻ nhất. Cũng vì bản quyền quyển này mà dính phải một vụ kiện vi phạm bản quyền kéo dài hơn 2 năm ——
Lúc ký hợp đồng, bên phía làm phim chỉ mua bản quyền của bộ phim truyền hình trực tuyến, không có quyền đối với phần tiếp theo và các bộ phim truyền hình liên quan. Nhưng sau khi phim nổi tiếng lại nhanh chóng tìm người viết kịch bản cho 《 Ánh trăng hôm nay 2》, quay chụp tiếp.
Vì Kiếm Hồng và Tòng Húc đều cách xa lĩnh vực điện ảnh và truyền hình nên không biết có 《 Ánh trăng hôm nay 2》, đến khi biết thì《 Ánh trăng hôm nay 2》 đã chính thức được lan truyền rồi.
Mặc kệ Kiếm Hồng công khai chỉ trích, thương lượng riêng như thế nào đi nữa, các nhà làm phim và đài phát sóng vẫn không hề lay chuyển. Trái lại còn mượn cơ hội lăng xê, làm cho 《 Ánh trăng hôm nay 2》lên hot search nhiều lần. Cuối cùng chẳng những phát sóng đúng lịch trình, còn nhờ sức nóng còn sót lại của phần 1, tiếp lửa cho phần 2, thu được một mớ hời.
Sau đó chính là kiện cáo, lề mà lề mề kéo dài hai năm, thắng, đối phương kháng án, tái kiện, duy trì phán quyết ban đầu, bồi thường mười sáu vạn.
Tòng Húc: "???"
Một ngày cậu còn kiếm được hơn mười sau vạn!
Nhắc tới việc này, Chư Hầu: "Đầu anh lại đau."
Tòng Húc: Cậu muốn bình tĩnh.
Tòng Húc: "Công ty kia tên là gì?"
Chư Hầu thấy kỳ lạ hỏi: "Cậu quên cả cái này ư?"
Chư Hầu: "Công ty đó ban đầu tên 'Hoa Văn', hiện tại đổi tên thành 'Ngân Hà Hoa Văn'."
Ngân Hà Hoa Văn?
Chân Tòng Húc khẽ chống trên mặt đất, ghế làm việc xoay 180 độ.
Ngoài cửa sổ, nghiêng xa xa có một tòa nhà, phía trên mái ghi bốn chữ "Ngân Hà Hoa Văn" rạng rõ chói mắt dưới ánh mặt trời.
Công viên Văn hóa và Sáng tạo, Câu lạc bộ Golf.
Ngân Hà Hoa Văn Thiều tổng một tay cầm gậy golf, một tay ôm bả vai Phí Bằng Trình, vỗ vỗ: "Quyết định rồi nhé, lúc nào sắp xếp thời gian, cậu gọi cả Lục tổng đến, chúng ta ăn một bữa, tâm sự về quyển sách kia, xem có cơ hội hợp tác không nhé."
Phí Bằng Trình cười: "Ông mời sao?"
Thiều tổng hào phóng nói: "Tôi mời, đương nhiên là tôi mời."
Phí Bằng Trình cười nhưng trong lòng cười lạnh: Hợp tác với ông? Công ty lộn xộng, đội ngũ nát, vì kiếm tiền mà không từ thủ đoạn, ai muốn cùng hợp tác.
Lộc Chanh, phòng làm việc của Lục Thận Phi.
Tổ biên kịch trong công ty và vài biên kịch tự do thường hợp tác đang phân công công việc, đem toàn bộ cốt truyện 《 Không đường thối lui 》, từ nhân vật đến cốt truyện chính và sự kiện thúc đẩy đều được vạch ra chi tiết.
Được in xong đựng trong cặp tài liệu, để ở trên bàn.
Lúc Lục Thận Phi chuẩn bị cho giai đoạn đầu đã để tổ biên kịch đọc hết nội dung tổng thể.
Chỉ là chưa xem nguyên tác*. (*Nguyên tác là bản gốc hay truyện gốc, bữa giờ quen dùng nhưng quên chú thích:v)
Một lần nữa cầm dự án về, thời gian vừa đúng lúc, Lục Thận Phi cầm nguyên tác đã được trợ lý in ra.
Tự Mạc có thói quen ở mỗi quyển sách đều có lời tựa*, lời tựa đều hay dùng góc nhìn của người thứ nhất. (*lời mở đầu chương)
Lời tựa ngôi thứ nhất của quyển sách chỉ có một câu:
Chồng ơi, có người bắt nạt em.
Tại phòng làm việc riêng cách đó mấy bức tường.
Tòng Húc dùng máy tính mở 《 Ánh trăng hôm qua》trên trang Kiếm Hồng ra.
Lời tựa ——
Hôm nay anh ấy phun nước hoa tôi thích.
Tôi lơ đãng, hơi suy nghĩ miên man......
Tòng Húc: "......" Gì?
Có điều nếu như Tòng Húc không đến thì cậu ta sẽ còn lề mà lề mề, thử xem có cơ hội thay đổi gì hay không, vài ba ngày nữa mới đi.
Tòng Húc vừa đến ——
Bùi Uyển đứng cạnh bàn làm việc, thùng giấy chứa đồ vật đặt trên ghế, kéo ngăn kéo ra ném đồ vật vào trong thùng, gây ra tiếng động bịch bịch.
Trong văn phòng chỉ có hai người họ.
Tòng Húc không thúc giục, ngồi sau bàn lướt điện thoại.
Tốt xấu gì cũng là đến làm nên hôm nay cậu ăn mặc hơi nghiêm túc, áo sơ mi, âu phục thêm nút tay áo, đồng hồ tùy tiện lấy từ kệ thủy tinh trên kệ quần áo, lấy thật "không khéo", hơi đắt, Vacheron Constantin Perpetual Calendar*. (*Hãng đồng hồ cao cấp, ở thời điểm hiện tại giá thấp nhất của 1 chiếc đồng hồ hãng này khoảng 400 triệu VND)
Bùi Uyển vừa mới nhấc đầu lên nhìn thấy chiếc đồng hồ: "..."
Tòng Húc giơ điện thoại lên lướt trước mặt, không cần cố ý nhìn Bùi Uyển, không nhanh không chậm nói: "Nếu thấy ngứa mắt thì đừng nhìn."
Bùi Uyển im lặng, tiếp tục ném đồ vật vào trong thùng giấy, nhìn Tòng Húc ở sau bàn.
Tòng Húc cũng không nhìn cậu ta, dùng tay đeo đồng hồ nâng lên tiếp tục lướt điện thoại.
Dáng vẻ này rơi vào trong mắt Bùi Uyển, so với năm đó còn làm cho cậu ta cảm thấy chướng mắt hơn.
Dựa vào cái gì? Anh ta dựa vào cái gì?
Hiện tại không ai bì nổi như vậy, chẳng phải là vì...
Tòng Húc giống như có máy nghe trộm dưới đáy lòng cậu ta, mở miệng nói: "Vì tôi tìm được chồng cũ có tiền chứ sao."
Bùi Uyển: "......"
Tòng Húc nhất tâm nhị dụng*, xem tiếp phần《 Thường Hoan Hỉ 》chưa xem trên máy bay, vừa đọc vừa nói, nhưng mắt thủy chung vẫn ở trên màn hình. (*ám chỉ 1 đến 1 suy nghĩ nhưng chia làm 2 luồng cảm nhận và được hiểu như 1 suy nghĩ nhưng có 2 hướng đi)
Bùi Uyển vẫn còn ở tại chỗ không có động tĩnh gì, Tòng Húc hỏi: "Thu thập xong rồi?"
Bùi Uyển đứng cách một chiếc bàn, chăm chú nhìn Tòng Húc, bất động, không mở miệng.
Tòng Húc đã nhanh chóng xem xong chương cuối của 《 Thường Hoan Hỉ 》, cũng không di chuyển tầm mắt.
Một lát sau, Bùi Uyển nói: "Anh ly hôn cũng không liên quan gì đến tôi. Đuổi tôi đi thì trong lòng anh cảm thấy vui sướng không?"
Tòng Húc lật cổ tay, nhìn đồng hồ: "Sắp đến bữa trưa rồi."
Tòng Húc phiên thủ đoạn, nhìn nhìn thời gian: "Mau cơm trưa."
"......" Bùi Uyển: "Nếu hiện tại lưu luyến như vậy, trước đây cần gì phải ly hôn?"
Cuối cùng Tòng Húc cũng để điện thoại xuống, vì cậu đã đọc xong tiểu thuyết rồi, không chỉ mình kết thúc mà cả hai phiên ngoại cũng đã đọc xong.
Trong cốt truyện của tiểu thuyết, sau khi Thường Hoan Hỉ và chồng của cô ấy trải qua cuộc sống hôn nhân gia đình đủ thứ chuyện gà bay chó sủa, vẫn yêu thương như lúc bắt đầu, sinh ra một đôi long phượng thai*. (*sinh đôi cả trai lẫn gái)
Từ Mộ Mộ cao chạy xa bay, nhờ người khác cầm hai bao lì xì gửi cho Thường Hoan Hỉ, Thường Hoan Hỉ nhận được rồi đưa cho bạn trai cũ của Từ Mộ Mộ.
Bạn trai cũ vừa mới mua nhà xong, đang bố trí nhà cửa, thiếu tiền khắp nơi.
Nhận tiền, cả bạn trai cũ và Thường Hoan Hỉ đều không nhắc đến Từ Mộ Mộ, chỉ nói: "Cảm ơn trời đất, có hai tháng tiền thuê nhà rồi, không cần ngủ ở nhà chưa xây xong rồi."
Trong phiên ngoại, bạn trai cũ thuận lợi thi xong chứng chỉ nhận tư cách làm luật sư, đổi công việc, cũng dọn sang nhà mới.
Khu vực nhà mới có một cô gái thường xuyên dắt chó đi dạo, bạn trai cũ dậy sớm chạy bộ, hai người vừa gặp đã yêu.
Tòng Húc nhìn sâu vào người đối diện, dùng kiểu câu của Bùi Uyển đáp lễ: "Nếu hiện tại hối hận, trước đây cần gì phải chia tay?"
Bùi Uyển: "......"
Tòng Húc cười không thèm để ý, nhưng câu nói chọc vào tim: "Hiện tại Phương Bạc Vũ rất giàu, luật sư nổi tiếng, có văn phòng riêng, cũng không phải cậu trai nghèo trước đây thuê phòng ở và đi làm bằng tàu điện ngầm.
Bùi Uyển: "......"
Tòng Húc dù bận vẫn ung dung: "Còn muốn nói nữa không? Nếu cậu muốn tiếp tục," tiếp tục xen vào việc của người khác, "Tôi cũng không ngại tiếp chuyện."
Bùi Uyển bị giận đến bực mình, nhanh chóng thu thập đồ vật, ôm thùng giấy rời khỏi.
Lúc đi đến cửa, Bùi Uyển xoay người.
Tòng Húc thầm nghĩ, vị này cũng thật giống với nhân vật phản diện điển hình trong tiểu thuyết, giống như con gián đánh mãi không chết, đến cuối cùng cũng phải cho người khác thêm khó chịu.
Quả nhiên, Bùi Uyển nói: "Lộc Chanh không vị trí cho anh, anh chẳng biết làm gì cả."
Rồi liên quan gì đến cậu?
Rảnh rỗi lo cái mẹ gì vậy?
Tòng Húc không thèm trả lời: "Giúp tôi đóng cửa lại, cảm ơn."
"......"
Bùi Uyển đi rồi, trong phòng làm việc chỉ còn mình Tòng Húc, thật là yên tĩnh.
Tòng Húc đứng dậy, đi vòng ra sau bàn, lật xem vài tập tài liệu ở góc bàn, chính là một số công việc mà Bùi Uyển đã bàn giao lại khi từ chức.
Một là: Nghệ sĩ trực thuộc công tu ăn nhậu, cờ bạc và mại dâm bị phanh phui, lên hot search, ảnh hưởng rất xấu, đang đi quan hệ để xử lý.
Hai là: Trong các phim truyền hình Lộc Chanh chịu trách nhiệm sản xuất, có một bộ cần đổi diễn viên và đẩy nhanh tiến độ quay lại, đang bàn bạc tìm kiếm diễn viên.
Còn lại, ngoại trừ bản quyền của《 Không đường thối lui 》, chính là những công việc lặt vặt mà Bùi Uyển vẫn luôn chịu trách nhiệm.
Nhờ thế Tòng Húc mới biết, thì ra Bùi Uyển làm ở Lộc Chanh nhiều năm như vậy là làm những việc này.
Tóm tắt sơ sơ là: Liên hệ với vài người ở bên công ty như các ngôi sao, đạo diễn, nhà đầu tư, sếp, lãnh đạo,... giúp họ đặt vé máy bay, khách sạn, thu xếp đưa đón, chiêu đãi,...
Loại này việc......
Tòng Húc suy nghĩ, liên hệ với rất nhiều người, đáng tiếc chỉ là thay mặt cho Lộc Chanh, còn bản thân thì không đủ mặt mũi, cũng không có thực quyền nắm giữ tài nguyên trong công ty.
Giống như phục vụ của nhà hàng ra mặt tiếp đón.
Khó trách trước đó dám cúp điện thoại của Chư Hầu. E là liên hệ nhiều với những người nổi tiếng và tai to mặt lớn, tưởng mình cũng trở nên trâu bò.
Tòng Húc sắp xếp lại tài liệu, nhìn thời gian, đứng dậy đi ăn trưa.
Mới vừa mở cửa, chưa kịp đi ra ngoài, chóp mũi liền ngửi được một mùi hương nước hoa nam cực nhạt.
Tòng Húc đi ra ngoài, nhìn thấy Lục Thận Phi, hơi buồn cười: "Hôm nay anh..."
Một tay Lục Thận Phi đút túi, tác phong thận trọng: "Đi thôi, xuống lầu ăn trưa."
Canteen.
Tòng Húc và Lục Thận Phi cũng giống như các nhân viên khác, dùng muôi múc cơm, lấy nước trái cây, giống như lúc đi ăn thời còn học cấp ba và đại học.
Điểm khác biệt là không cần trả tiền, nhiều rau và thịt, còn có trái cây miễn phí.
Sau khi ngồi xuống, Tòng Húc mở đôi đũa dùng một lần ra, khen: "Phúc lợi thật tốt."
Lục Thận Phi đầu tiên là tách đôi đũa ra rồi đưa cho Tòng Húc, Tòng Húc cầm lấy, đưa đôi đũa đã mở được một nửa cho anh.
Cực kỳ tự nhiên.
Các nhân viên ngồi cách đó không xa mắt đi mày lại: Đây là tình tiết sắp hợp lại ư?!
Cũng không biết ở bên phía Lục Thận Phi, trước khi kết hôn họ từng yêu đương, trước khi yêu đương họ còn là bạn bè nhiều năm.
Lúc còn làm bạn, Lục Thận Phi động tác nhanh nhẹn, sẽ đưa đôi đũa đã tách xong đưa cho Tòng Húc.
Những năm đó vẫn luôn như vậy.
Mà ở phía Tòng Húc, cậu không biết là cuộc chiến tranh lạnh đầu tiên giữa cậu và Lục Thận Phi, bắt đầu từ một đôi đũa như thế ——
Cậu không nhận đũa.
Tay cầm đũa của Lục Thận Phi giữ thật lâu trên không.
Hiện giờ Tòng Húc nhận đũa như thường, đáy lòng Lục Thận Phi tự nhiên dâng trào cảm xúc, nắm đôi đũa, lặng yên nhìn người đối diện.
Tòng Húc đang ăn cơm, giương mắt: "?"
Lục Thận Phi: "Hương vị thế nào."
"Nói thật thì." Tòng Húc: "Hương vị của các canteen đều không khác nhau lắm, chỉ xem dì lấy đồ ăn có cho thịt hay không."
Lục Thận Phi bị chọc cười. (Truyện chỉ được đăng tại wattpad: morethantenyears, đừng mang ra nơi khác.)
Tòng Húc bắt đầu nói chuyện công việc với anh: "Bùi Uyển đi rồi, em tiếp nhận công việc của cậu ta à?"
Lục Thận Phi: "Trước đây cậu ta làm ở chi nhánh khác, ở bên này có người khác chịu trách nhiệm công việc của cậu ta."
Nói cách khác, những công việc đó vốn đã có người làm.
Tòng Húc hỏi thẳng: "Vậy em làm gì đây?"
Lục Thận Phi: "Em đi theo anh, có một hạng mục mới."
Tòng Húc vừa ăn vừa nghe: "Ừ."
"Trước tiên đàm phán xong chuyện bản quyền của một tiểu thuyết," Lục Thận Phi, "Chính là cái em đã biết."
Tòng Húc nhướng mày, một lát sau hỏi: "Không phải do Phí Bằng Trình chịu trách nhiệm à?"
Lục Thận Phi: "Không phải, vốn dĩ là do anh chịu trách nhiệm, cậu ta chỉ thay anh quản lý."
À đúng rồi, Tòng Húc nhớ ra, lúc trước khi Phí Bằng Trình đến bệnh viện là để gặp Lục Thận Phi, chính là vì dự án này.
Tòng Húc thoải mái hào phóng: "Được rồi."
Không cảm thấy đi theo chồng cũ làm việc có vấn đề gì, cũng không cho rằng giấu diếm thân phận "trà trộn" vào công ty mua bản quyền có gì không ổn.
Dù sao với thân phận hiện tại của cậu, không có ảnh hưởng đến giá bản quyền, cũng không có khả năng ảnh hưởng đến việc ra quyết định của Lộc Chanh.
Cậu chỉ đơn giản muốn đến Lộc Chanh.
Chỉ là tại sao lại "muốn" ——
Tòng Húc cũng không biết.
Tối hôm qua lúc Lục Thận Phi hỏi cậu qua điện thoại, Tòng Húc còn chưa tự hỏi bản thân gần như đã thuận theo bản năng, trực tiếp đồng ý.
Sau khi đồng ý, trực giác mách bảo cậu: Cậu có lẽ nên đến, nhất định cần phải đến.
Tòng Húc cũng không biết vì sao mình lại nghĩ như vậy, nên lựa chọn thuận theo nội tâm, trước tiên đến Lộc Chanh thử xem.
Sau khi đến thì trực giác "nhất định cần" kia càng thêm mãnh liệt, gần như là ý niệm toát ra từ bản năng.
Lúc này Tòng Húc ngẫm lại: Đến Lộc Chanh chắc là đã được ra quyết định xong từ trước khi cậu mất trí nhớ.
Cho nên, bán bản quyền và đến Lộc Chanh? Cuối cùng là trước đây cậu định làm gì?
Tòng Húc không biết.
Giống như việc tại sao trước khi mất trí nhớ cậu còn tình cảm với Lục Thận Phi nhưng lại lựa chọn ly hôn, cậu cũng không biết.
Mà tình cảm đã qua có thể buông xuống, dù sao hiện tại cậu cũng không có cảm giác gì đối với Lục Thận Phi, quy tắc công việc hoàn toàn khác ——
Muốn bán bản quyền, bên phía Lộc Chanh dù sao cũng là bên A mua bản quyền, lại còn là công ty giải trí có năng lực sản xuất phim điện ảnh.
Tòng Húc: Đến dò xét tình huống, đối với một tác giả muốn bán bản quyền như cậu không có chỗ nào xấu.
Lúc Chư Hầu nói chuyện bán bản quyền với cậu chẳng phải luôn phun trào sao: Đừng nhìn giá trị con người cậu cao, những kim chủ ra tiền mới là ba ba.
Các ba ba muốn cải biên thế nào thì cải biên thế đó, sửa đến sửa đi nát nhừ bị fan nguyên tác mắng chửi cũng có thể kéo tác giả vào làm đệm lưng.
Đệm lưng còn tốt, có thể đưa cậu đi cúng tế luôn.
Tòng Húc: Yếu đuối, bất lực, đáng thương vô cùng.
(Tám nhảm xíu: Cái này đúng là tình trạng chung của phim truyền hình chuyển thể bên Trung >.< Nhiều khi xem không nổi luôn)
Ăn cơm trưa xong quay trở lại phòng làm việc, vừa mới ngồi xuống đã nhận được tin nhắn từ Chư Hầu.
Nói bên phía Lộc Chanh trả lời, bọn họ chấp nhận giá bản quyền 3000 vạn, phân chia lợi nhuận thì không thể, trừ khi thầy Tự đồng ý tự mình vào tổ sản xuất phim.
Chư Hầu: "Thật ra bên đó đã có ý này từ sớm, có điều cậu vẫn luôn không lộ mặt, nhiều nhất chỉ làm cố vấn biên kịch nên anh đã uyển chuyển từ chối thay cậu."
Ngừng một chút lại nói: "Hơn nữa trước đó chúng ta còn ăn mệt bởi phía công ty điện ảnh. Anh mở một trang web, cậu là một tác giả viết sách, không làm lại những người trong ngành sản xuất đó."
Tòng Húc nắm được điểm chính: "Có hại sao?"
Chư Hầu: "Đúng vậy, cậu quên rồi sao? Vụ kiện tụng của《 Ánh trăng hôm qua 》 kia khiến tâm mệt, cuối cùng thắng được thì sao, cũng chỉ bồi thường mười mấy vạn. Là cậu thiếu mười mấy vạn đó hay là anh thiếu mười mấy vạn."
Sau khi《 Thường Hoan Hỉ 》 kết thúc, 《 Ánh trăng hôm qua 》là một tiểu thuyết huyền nghi* hiện đại. Là quyển sách thứ hai sau khi Tòng Húc dùng bút danh Tự Mạc, đến nay đang chiếm vị trí số 1 trên bảng xếp hạng của Kiếm Hồng. (*thể loại lấy sự hồi hộp, bí ẩn làm chủ đề)
Nhưng trong tất cả tiểu thuyết thì nó lại là cuốn có giá bản quyền rẻ nhất. Cũng vì bản quyền quyển này mà dính phải một vụ kiện vi phạm bản quyền kéo dài hơn 2 năm ——
Lúc ký hợp đồng, bên phía làm phim chỉ mua bản quyền của bộ phim truyền hình trực tuyến, không có quyền đối với phần tiếp theo và các bộ phim truyền hình liên quan. Nhưng sau khi phim nổi tiếng lại nhanh chóng tìm người viết kịch bản cho 《 Ánh trăng hôm nay 2》, quay chụp tiếp.
Vì Kiếm Hồng và Tòng Húc đều cách xa lĩnh vực điện ảnh và truyền hình nên không biết có 《 Ánh trăng hôm nay 2》, đến khi biết thì《 Ánh trăng hôm nay 2》 đã chính thức được lan truyền rồi.
Mặc kệ Kiếm Hồng công khai chỉ trích, thương lượng riêng như thế nào đi nữa, các nhà làm phim và đài phát sóng vẫn không hề lay chuyển. Trái lại còn mượn cơ hội lăng xê, làm cho 《 Ánh trăng hôm nay 2》lên hot search nhiều lần. Cuối cùng chẳng những phát sóng đúng lịch trình, còn nhờ sức nóng còn sót lại của phần 1, tiếp lửa cho phần 2, thu được một mớ hời.
Sau đó chính là kiện cáo, lề mà lề mề kéo dài hai năm, thắng, đối phương kháng án, tái kiện, duy trì phán quyết ban đầu, bồi thường mười sáu vạn.
Tòng Húc: "???"
Một ngày cậu còn kiếm được hơn mười sau vạn!
Nhắc tới việc này, Chư Hầu: "Đầu anh lại đau."
Tòng Húc: Cậu muốn bình tĩnh.
Tòng Húc: "Công ty kia tên là gì?"
Chư Hầu thấy kỳ lạ hỏi: "Cậu quên cả cái này ư?"
Chư Hầu: "Công ty đó ban đầu tên 'Hoa Văn', hiện tại đổi tên thành 'Ngân Hà Hoa Văn'."
Ngân Hà Hoa Văn?
Chân Tòng Húc khẽ chống trên mặt đất, ghế làm việc xoay 180 độ.
Ngoài cửa sổ, nghiêng xa xa có một tòa nhà, phía trên mái ghi bốn chữ "Ngân Hà Hoa Văn" rạng rõ chói mắt dưới ánh mặt trời.
Công viên Văn hóa và Sáng tạo, Câu lạc bộ Golf.
Ngân Hà Hoa Văn Thiều tổng một tay cầm gậy golf, một tay ôm bả vai Phí Bằng Trình, vỗ vỗ: "Quyết định rồi nhé, lúc nào sắp xếp thời gian, cậu gọi cả Lục tổng đến, chúng ta ăn một bữa, tâm sự về quyển sách kia, xem có cơ hội hợp tác không nhé."
Phí Bằng Trình cười: "Ông mời sao?"
Thiều tổng hào phóng nói: "Tôi mời, đương nhiên là tôi mời."
Phí Bằng Trình cười nhưng trong lòng cười lạnh: Hợp tác với ông? Công ty lộn xộng, đội ngũ nát, vì kiếm tiền mà không từ thủ đoạn, ai muốn cùng hợp tác.
Lộc Chanh, phòng làm việc của Lục Thận Phi.
Tổ biên kịch trong công ty và vài biên kịch tự do thường hợp tác đang phân công công việc, đem toàn bộ cốt truyện 《 Không đường thối lui 》, từ nhân vật đến cốt truyện chính và sự kiện thúc đẩy đều được vạch ra chi tiết.
Được in xong đựng trong cặp tài liệu, để ở trên bàn.
Lúc Lục Thận Phi chuẩn bị cho giai đoạn đầu đã để tổ biên kịch đọc hết nội dung tổng thể.
Chỉ là chưa xem nguyên tác*. (*Nguyên tác là bản gốc hay truyện gốc, bữa giờ quen dùng nhưng quên chú thích:v)
Một lần nữa cầm dự án về, thời gian vừa đúng lúc, Lục Thận Phi cầm nguyên tác đã được trợ lý in ra.
Tự Mạc có thói quen ở mỗi quyển sách đều có lời tựa*, lời tựa đều hay dùng góc nhìn của người thứ nhất. (*lời mở đầu chương)
Lời tựa ngôi thứ nhất của quyển sách chỉ có một câu:
Chồng ơi, có người bắt nạt em.
Tại phòng làm việc riêng cách đó mấy bức tường.
Tòng Húc dùng máy tính mở 《 Ánh trăng hôm qua》trên trang Kiếm Hồng ra.
Lời tựa ——
Hôm nay anh ấy phun nước hoa tôi thích.
Tôi lơ đãng, hơi suy nghĩ miên man......
Tòng Húc: "......" Gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất