Sau Khi Mất Trí Nhớ Ta Và Kẻ Thù Yêu Nhau
Chương 36
Đối với người vô ưu vô lự mà nói, nghịch tuyết vẫn luôn là một chuyện vô cùng vui vẻ.
Xa Sơn Tuyết đồng dạng cũng lo lắng cho tương lai của Đại Diễn, nhưng mà y là kiểu người tâm rộng như biển lớn, không bao giờ sẽ lộ vẻ u buồn lên mặt. Y đi phía sau Kham Nguy, rất nhàn nhã mà chơi tuyết, dùng chúc thuật ngưng tụ thành các khối băng muôn hình vạn trạng, lưu lại bên đường.
Mỗi lần Kham Nguy quay đầu nhìn xuống, đều cảm thấy vạn phần đau mắt.
Hắn bước nhanh, rất mau liền dẫn Xa Sơn Tuyết vượt qua nhóm đệ tử tuần tra thứ nhất.
Ở trước mặt người ngoài, Xa Sơn Tuyết vẫn luôn vô cùng chú ý tới hình tượng Đại Quốc sư của mình, bất đắc dĩ dừng động tác nhỏ lại, thân thiện gật gật đầu với các đệ tử Thanh Thành đang đứng bên đường.
Đến tận khi đã đi xa rất xa rồi, Xa Sơn Tuyết vẫn có thể cảm giác được ánh mắt của đám đệ tử kia.
"Ta cảm thấy có lẽ bọn họ đã hiểu lầm gì rồi." Xa Sơn Tuyết nói với Kham Nguy.
"Chỉ là thêm hai ba cái lời đồn kỳ quái nữa thôi mà." Từ trước đến giờ Kham Nguy vẫn luôn không thèm để ý loại chuyện nhỏ này.
"Mà Cung Phụng quan không phải là đi về hướng này sao?" Xa Sơn Tuyết hỏi tiếp.
"Dù sao ngươi cũng không ngoan ngoãn chịu nghỉ ngơi," Kham Nguy nói: "Đi Cung Phụng quan làm gì."
Cái người này vẫn còn chưa hết giận đây mà, Xa Sơn Tuyết cảm thán lắc lắc đầu, chỉ cảm thấy Thanh Thành Kiếm Thánh đại danh đỉnh đỉnh, sao lại cứ tính toán chi li như nữ tử thế kia.
Đại Quốc sư không phát hiện bản thân đối với Kiếm Thánh đại nhân đánh giá một ngày thay đổi ba lần, tâm tư rất nhanh chuyển đến việc nhớ đường. Y yên lặng tính toán khoảng cách, đối chiếu với ký ức hồi trẻ, rất mau suy đoán được nơi Kham Nguy muốn mang y tới.
"Quân Tử đường?" Y có chút kinh ngạc thốt lên: "Sắp đến cuối năm rồi, lại chưa có ai tiếp nhận vị trí Phó chưởng môn, ngươi e rằng rất là bận rộn, để cho ta tới làm phiền thật sự không thành vấn đề sao?"
Cho ngươi xuống núi mới thật sự là phiền toái, Kham Nguy liếc y, nói với kiếm phó đang đứng chờ tại Quân Tử đường: "Ngươi đi sắp xếp chỗ ngồi cho Đại Quốc sư đi."
Thanh y kiếm phó nhận mệnh, nhanh chóng đưa đến một chiếc ghế cao có đệm lót mềm mại. Đồng thời đốt lò sưởi trong Quân Tử đường lên, còn rót trà nóng cho Xa Sơn Tuyết.
Lâm Uyển đã sớm đợi bên trong Quân Tử đường, ngoài ra thì người lúc trước đi cầu viện binh - Mẫn Cát, thậm chí ngay cả Lý Nhạc Thành và Cung Nhu cũng đang ở đây.
Xa Sơn Tuyết đi vào Quân Tử đường, liền bị một lớn ba nhỏ này ấn vào chỗ ngồi, bắt mạch bắt mạch, bưng trà bưng trà, nghe dạy bảo nghe dạy bảo.
Người bắt mạch chính là Lâm Uyển mặt đen như đít nồi, sau khi khám xong liền trở về Dược Thanh phong của mình hốt thuốc, bưng trà chính là Mẫn Cát, sau khi đưa cho Xa Sơn Tuyết thì đứng yên vô cùng im lặng, mà nghe dạy bảo thì không ai khác chính là Lý Nhạc Thành và Cung Nhu.
Kham Nguy không thèm để ý năm người bên này, hắn trực tiếp ngồi vào chỗ ngồi của mình, cầm lấy cái thiếp mời lúc trước mới nhìn được một nửa, nâng bút viết xuống chỉ thị.
Ngược lại là Xa Sơn Tuyết có chút ngơ ngác.
Lý Nhạc Thành cùng Cung Nhu tỏ vẻ bản thân tới là để nghe dạy bảo hành động tự nhiên, nhưng mà Xa Sơn Tuyết căn bản không hiểu được hai đứa nhỏ này tới đây làm gì, tại sao lại phải răn dạy?
"Sư phụ", Cung Nhu cúi đầu, lắp bắp nói: "Công báo ngày hôm nay, là do con giao cho nhóm chúc sư truyền xuống."
"Tiểu Tứ là nghe theo chủ ý của con", Lý Nhạc Thành nói: "Là do con không cân nhắc chu đáo, bôi nhọ sự trong sạch của sư phụ."
"Từ từ", Xa Sơn Tuyết vỗ nhẹ lên hai cái đầu đang cúi trước ngực y: "Vẫn là câu hỏi lần trước, các ngươi là ai vậy?"
Lý Nhạc Thành: "..."
Cung Nhu: "..."
Nữ đồ đệ duy nhất của Xa Sơn Tuyết "oa" một tiếng liền khóc nức nở, chùi toàn bộ nước mắt nước mũi của mình lên ống tay áo Tam sư huynh: "Không phải là sư phụ đã nhớ lại một ít chuyện rồi sao? Tại sao vẫn còn chưa nhớ ra chúng con vậyyy huhu?"
Nàng gào xong, liền ôm lấy chân Xa Sơn Tuyết.
"Sư phụ, con là Tứ đồ đệ cực kì thông minh nhanh trí của người, trước đây rõ ràng là người cưng chiều con nhất!"
Ở bên kia của Quân Tử đường, Kham Nguy mặt lạnh gõ gõ bút, ngại ồn ào.
Lý Nhạc Thành vội vã kéo Tứ sư muội lên, tiện tay bịt miệng nàng lại.
Xa Sơn Tuyết thì lại sờ cằm trầm tư, một hồi lâu sau mới nói với Cung Nhu: "Ta nghĩ đệ tử mà ta cưng chiều nhất chắc chắn không phải là ngươi, đúng không?"
Cung Nhu không thể nào tiếp tục gào khóc, chỉ có thể liều mạng chớp mắt, nhỏ ra hai giọt nước mắt, nhưng thật đáng tiếc, Xa Sơn Tuyết không nhìn thấy.
"Ngài đã nhớ ra gì sao?" Lý Nhạc Thành hỏi.
"Vẫn chưa", Xa Sơn Tuyết nói: "Nhưng mà không biết tại sao, đột nhiên rất muốn hỏi các ngươi đã hoàn thành việc học hay chưa?"
Bộp ——
Cung Nhu bị câu nói này dọa sợ đến nằm bẹp trên mặt đất, còn Lý Nhạc Thành thì lấy ra một chồng giấy dày từ hòm sách chưa từng rời khỏi người, mặt trên viết đầy những hàng chữ nhỏ li ti.
Xa Sơn Tuyết tiếp nhận xấp kiến thức này, tùy ý lật qua lật lại mấy cái, sau đó để sang một bên, đồng thời nói ra một câu làm cho Cung Nhu càng chìm sâu vào tuyệt vọng.
"Hiện tại, tỉ mỉ kể cho ta nghe một chút về chuyện công báo đi."
***
Cách đây không lâu, Lý Nhạc Thành và Cung Nhu sốt ruột xuống núi chính là vì chuyện này.
Từ khi mâu thuẫn giữa Đại Quốc sư với hoàng đế ngày càng trở nên gay gắt, bạch ngân Hộ bộ phát cho Cung Phụng viện ngày một ít, thu nhập của Phong Vũ bộ nhanh chóng nhảy vượt qua tiền nhan đèn của Cung Phụng quan các nơi, chiếm cứ vị trí đầu bảng trong Cung Phụng viện.
Đừng cho rằng mỗi tờ công báo chỉ bán được mấy đồng bạc mà coi thường nó, tích tiểu thành đại, như khi dòng nước nhỏ hội tụ cũng sẽ tạo thành biển lớn. Đại dương mênh mông Phong Vũ bộ một phần quy về quan lại trong Phong Vũ bộ, một phần quy về Cung Phụng viện, còn lại một phần quy về Cung Phụng quan ở các địa phương, trở thành khoản thu nhập thêm vô cùng trọng yếu đối với mỗi chúc sư địa phương.
Có được địa vị lớn như thế, đừng nói là ngừng một ngày không ra báo, cho dù chỉ là chậm mấy canh giờ thôi cũng đã là đại sự đối với nhóm chúc sư rồi, tất nhiên muốn lên núi Thanh Thành thỉnh giáo Đại Quốc sư.
"Ta có một thắc mắc", Xa Sơn Tuyết cắt ngang lời kể của Lý Nhạc Thành, nghi ngờ hỏi: "Ta không có đồ đệ nào đáng tin cậy một chút sao?"
Chỉ là ngắn ngủi ở chung trong chốc lát, Xa Sơn Tuyết cũng có thể cảm nhận được một luồng hơi thở non nớt không đáng tin cậy, chưa từng trải qua đại sự của hai người trẻ tuổi trước mặt. Nhưng mà nghe đâu y đã làm Đại Quốc sư mười mấy năm, chắc chắn không thể nào không dạy dỗ được một đồ đệ giỏi đến nơi đến chốn, đến nỗi không tìm được y liền như rắn mất đầu?
Cung Nhu bò dậy khỏi mặt đất, vỗ vỗ bụi bẩn trên đầu gối, nghe vậy trả lời: "Đại sư huynh Chương Hạc Nhã nửa năm trước xuất quan đi Ma Vực."
Lý Nhạc Thành: "Nhị sư huynh Ngu Khiêm... Mất tích hơn một tháng rồi."
Cung Nhu: "Tam sư huynh Lý Nhạc Thành, chính là người đang đứng trước mặt sư phụ đây, chỉ biết được đọc sách."
Cái tên Lý Nhạc Thành này vừa được nêu lên thì ngay lập tức chiếm được sự chú ý của Xa Sơn Tuyết, y nghiêng mặt sang phía Kham Nguy tỉ mỉ lắng nghe âm thanh nơi đó, nhưng mà không nghe thấy Kham Nguy có điểm gì khác thường.
Thực sự là kỳ quái, có thể làm cho Kham Nguy thuận miệng nói ra, vị Tam đồ đệ này của y đáng giá chú ý sao?
Xa Sơn Tuyết buông xuống chút phân thần ngắn ngủi này, nghe thấy Lý Nhạc Thành nói: "Đây là Tứ sư muội. Ngũ sư đệ cầm thiếp mời của ngài đi Võ Di lâu bồi dưỡng kĩ năng làm bẫy, tạm thời chưa truyền tin tức tới đây."
Cung Nhu tiếp lời: "Lục sư đệ được ngài phái đi làm việc gì đó, bây giờ cũng không liên lạc được."
Nói xong, hai người bọn họ liếc mắt nhìn nhau, lại cùng quay đầu sang nhìn Mẫn Cát bưng trà xong liền coi như mình không tồn tại.
"Còn có tiểu Thất không biết đã được ngài thu vào làm đệ tử chưa?", Lý Nhạc Thành nói: "Đệ tử thân truyền của ngài chính là những người ấy."
"Chỉ là thân truyền?" Xa Sơn Tuyết hỏi.
"Còn lại, bên trong Hồng Kinh không có chúc sư nào chưa từng được sư phụ chỉ dạy, cho dù là cái con khỉ vương Đỗ Nham đang tạm dẫn dắt Cung Phụng viện, chỉ cần sư phụ khai đàn tác pháp thì nhất định cũng sẽ đến xem." Lý Nhạc Thành giải thích.
"Nếu như tìm được Đại sư huynh thì bọn họ cũng không đến nỗi phải hỏi chúng con." Cung Nhu tiếp lời: "Trước khi con và Tam sư huynh xuống núi, nhóm chúc sư đã thương nghị ra mấy biện pháp, bọn họ cảm thấy rằng tin tức trên công báo ngày hôm nay chắc chắn là không có ai tin, không bằng thả ra ngoài, để cho dân chúng nhìn thấy bộ mặt thật của Hoàng đế."
Nhóm chúc sư bình dân mấy ngày qua bị đám huân quý thế gia chèn ép, tích đầy một bụng oán khí, muốn phát tiết ra thì không gì đáng trách.
Lý Nhạc Thành và Cung Nhu cũng cho là như thế, nhưng mà dù sao kinh nghiệm quá ít, suy nghĩ không chu đáo.
Bọn họ thân là đệ tử thân truyền của Xa Sơn Tuyết, đồng ý cho nhóm chúc sư làm như vậy, người ngoài không biết Xa Sơn Tuyết hôn mê lại còn mất trí nhớ, tất nhiên cho rằng hành động tập thể của nhóm chúc sư địa phương là được Đại Quốc sư sai khiến. Cái này vốn là không có vấn đề gì, nhưng mà bọn họ lại quên mất một chuyện vô cùng quan trọng.
Phong Vũ bộ thuộc Cung Phụng viện, nó phát hành công báo, rốt cuộc là đại biểu cho lời nói của Thánh Thượng, hay là đại biểu cho lời của Đại Quốc sư?
Xa Sơn Tuyết nói: "Kẻ ngu dốt chỉ biết đọc văn chương trên công báo, người thông minh một chút lại sẽ suy xét đến văn chương lập trường. Nếu như bài văn trên công báo là do Hoàng đế yêu cầu, đó là Hoàng đế ngu xuẩn. Nhưng nếu như là ta yêu cầu, mọi người sẽ cảm thấy rằng ta đang bán đáng thương bác đồng tình, là ta muốn dẫn dắt dân chúng đàm tiếu về Thánh Thượng."
Cung Nhu thật ra còn chưa kịp hiểu, chỉ là nàng lên núi gặp được Mẫn Cát, nghe thấy hắn thuật lại, trực giác cho rằng mình đã làm sai điều gì, vội vã hỏi: "Vậy thì có vấn đề gì không ạ?"
"Dù sao, xét đến cùng thì đứa cháu kia của ta là quân, mà ta lại là thần tử", Xa Sơn Tuyết nói: "Rất nhiều người nghe ta tin qua đời, có lẽ sẽ thương cảm ta, sau đó lại nghe tin ta không chết, ngược lại quy hoàng đế thế gia làm một phe, tất nhiên cảm thấy triều đình đấu tranh rối bời, không một ai suy nghĩ cho muôn dân bách tính cả. Đến khi thấy được ta bán đáng thương, suy nghĩ của bọn họ lại thay đổi, nói không chừng cho rằng quân muốn thần tử thần phải tử, ta giả chết chạy trốn cũng không sao, nhưng mà mưu toan phê bình Thánh Thượng thì chắc chắn cũng không phải hạng tốt lành gì."
"..." Cung Nhu mất một chút thời gian mới có thể hiểu rõ được dòng suy nghĩ, ngạc nhiên thốt lên: "Sao có thể?"
"Người đời chính là như vậy", Xa Sơn Tuyết bất đắc dĩ gõ đầu nàng một cái: "Xem ra kẻ giật dây thấu triệt hơn hai người các ngươi rồi."
Lý Nhạc Thành suy nghĩ sâu sắc hơn Cung Nhu một chút.
"Nhưng mà, như thế thì có sao đâu?" Hắn hỏi: "Danh tiếng quan trọng, thế nhưng trên thực tế lại không ảnh hưởng gì đến miếng cơm manh áo, người nọ hao tổn nhiều công sức như vậy chỉ để bôi nhọ danh dự của ngài sao?"
"Đấy chỉ là bước đầu tiên mà thôi." Xa Sơn Tuyết nói.
Ở bên kia Quân Tử đường, Kham Nguy đột nhiên gác bút lại.
Hắn ngẩng đầu lên hỏi: "Nếu như truyền ra tin tức, nói Vương công công bên cạnh Hoàng đế thực ra là người của ngươi..."
Xa Sơn Tuyết hỏi: "Đó là ai?"
Vương công công là ai, Lý Nhạc Thành cùng Cung Nhu đến từ Hồng Kinh lại càng hiểu rõ hơn, hai đứa nhỏ này mồm năm miệng mười nhao nhao giới thiệu cho y một hồi. Nghe xong, Xa Sơn Tuyết sờ sờ cằm, lười biện bạch cho bản thân, thở dài: "Xem ra ta phải ngồi vững danh đại gian thần không lung lay được rồi."
Cho dù Kham Nguy là người hiểu rõ Xa Sơn Tuyết nhất, sau khi nghe Vương công công thẳng thắn xong cũng sẽ nghi hoặc lúc trước Xa Sơn Xương bỏ mình, trong trận tranh đấu đến chết của mấy vị hoàng tử, Xa Sơn Tuyết có phải là đã động tay động chân gì đó hay không. Nếu như thế nhân biết được, thật không thể tưởng tượng nổi dân chúng sẽ nói Xa Sơn Tuyết thành cái hạng người gì.
Nhưng mà như thế nào đi chăng nữa thì vấy bẩn thanh danh cũng không phải là mục đích cuối cùng của kẻ giật dây.
Mấy ngày sau, sự tình quả nhiên phát triển như trong dự liệu của Xa Sơn Tuyết.
Nhóm chúc sư không tiếp tục truyền xuống công báo, mà các lão bản và ấn phường kiếm cơm dựa vào công báo lại đột nhiên nhận được sách khác. Bọn họ không thèm để ý trên đó viết cái gì, chỉ cần có thể bán được ra ngoài là ổn rồi. Rất nhanh, chuyện Vương công công nhờ vả Đại Quốc sư liền truyền khắp Cửu phủ Lục sơn, Tiên đế đã bị chết như thế nào được vẽ ra bảy, tám phiên bản, mỗi cái đều có một khách mời danh dự là Đại Quốc sư. Thật giống như chỉ trong nháy mắt, dân chúng đều không còn cảm thấy Hoàng đế muốn giết Đại Quốc sư thì có gì sai nữa, dù sao thù giết cha không đội trời chung ấy mà.
Hai mươi chín Tết, ở Bình phủ, một môn phái nhỏ phái đệ tử đánh chiếm thành Đan Châu.
Bọn họ đánh ra cờ hiệu, nói: Gian thần Đại Quốc sư mặc dù đã rời xa triều đình, nhưng vẫn còn để lại tâm phúc, ý đồ cải biến pháp tắc tổ tông, họa loạn triều cương. Vì bảo vệ thái bình cho thiên hạ, bọn họ nhất định phải khởi binh ——
Thanh quân trắc.(*)
(*) Thanh quân trắc: Thanh trừ loạn thần tặc tử bên cạnh vua.
Xa Sơn Tuyết đồng dạng cũng lo lắng cho tương lai của Đại Diễn, nhưng mà y là kiểu người tâm rộng như biển lớn, không bao giờ sẽ lộ vẻ u buồn lên mặt. Y đi phía sau Kham Nguy, rất nhàn nhã mà chơi tuyết, dùng chúc thuật ngưng tụ thành các khối băng muôn hình vạn trạng, lưu lại bên đường.
Mỗi lần Kham Nguy quay đầu nhìn xuống, đều cảm thấy vạn phần đau mắt.
Hắn bước nhanh, rất mau liền dẫn Xa Sơn Tuyết vượt qua nhóm đệ tử tuần tra thứ nhất.
Ở trước mặt người ngoài, Xa Sơn Tuyết vẫn luôn vô cùng chú ý tới hình tượng Đại Quốc sư của mình, bất đắc dĩ dừng động tác nhỏ lại, thân thiện gật gật đầu với các đệ tử Thanh Thành đang đứng bên đường.
Đến tận khi đã đi xa rất xa rồi, Xa Sơn Tuyết vẫn có thể cảm giác được ánh mắt của đám đệ tử kia.
"Ta cảm thấy có lẽ bọn họ đã hiểu lầm gì rồi." Xa Sơn Tuyết nói với Kham Nguy.
"Chỉ là thêm hai ba cái lời đồn kỳ quái nữa thôi mà." Từ trước đến giờ Kham Nguy vẫn luôn không thèm để ý loại chuyện nhỏ này.
"Mà Cung Phụng quan không phải là đi về hướng này sao?" Xa Sơn Tuyết hỏi tiếp.
"Dù sao ngươi cũng không ngoan ngoãn chịu nghỉ ngơi," Kham Nguy nói: "Đi Cung Phụng quan làm gì."
Cái người này vẫn còn chưa hết giận đây mà, Xa Sơn Tuyết cảm thán lắc lắc đầu, chỉ cảm thấy Thanh Thành Kiếm Thánh đại danh đỉnh đỉnh, sao lại cứ tính toán chi li như nữ tử thế kia.
Đại Quốc sư không phát hiện bản thân đối với Kiếm Thánh đại nhân đánh giá một ngày thay đổi ba lần, tâm tư rất nhanh chuyển đến việc nhớ đường. Y yên lặng tính toán khoảng cách, đối chiếu với ký ức hồi trẻ, rất mau suy đoán được nơi Kham Nguy muốn mang y tới.
"Quân Tử đường?" Y có chút kinh ngạc thốt lên: "Sắp đến cuối năm rồi, lại chưa có ai tiếp nhận vị trí Phó chưởng môn, ngươi e rằng rất là bận rộn, để cho ta tới làm phiền thật sự không thành vấn đề sao?"
Cho ngươi xuống núi mới thật sự là phiền toái, Kham Nguy liếc y, nói với kiếm phó đang đứng chờ tại Quân Tử đường: "Ngươi đi sắp xếp chỗ ngồi cho Đại Quốc sư đi."
Thanh y kiếm phó nhận mệnh, nhanh chóng đưa đến một chiếc ghế cao có đệm lót mềm mại. Đồng thời đốt lò sưởi trong Quân Tử đường lên, còn rót trà nóng cho Xa Sơn Tuyết.
Lâm Uyển đã sớm đợi bên trong Quân Tử đường, ngoài ra thì người lúc trước đi cầu viện binh - Mẫn Cát, thậm chí ngay cả Lý Nhạc Thành và Cung Nhu cũng đang ở đây.
Xa Sơn Tuyết đi vào Quân Tử đường, liền bị một lớn ba nhỏ này ấn vào chỗ ngồi, bắt mạch bắt mạch, bưng trà bưng trà, nghe dạy bảo nghe dạy bảo.
Người bắt mạch chính là Lâm Uyển mặt đen như đít nồi, sau khi khám xong liền trở về Dược Thanh phong của mình hốt thuốc, bưng trà chính là Mẫn Cát, sau khi đưa cho Xa Sơn Tuyết thì đứng yên vô cùng im lặng, mà nghe dạy bảo thì không ai khác chính là Lý Nhạc Thành và Cung Nhu.
Kham Nguy không thèm để ý năm người bên này, hắn trực tiếp ngồi vào chỗ ngồi của mình, cầm lấy cái thiếp mời lúc trước mới nhìn được một nửa, nâng bút viết xuống chỉ thị.
Ngược lại là Xa Sơn Tuyết có chút ngơ ngác.
Lý Nhạc Thành cùng Cung Nhu tỏ vẻ bản thân tới là để nghe dạy bảo hành động tự nhiên, nhưng mà Xa Sơn Tuyết căn bản không hiểu được hai đứa nhỏ này tới đây làm gì, tại sao lại phải răn dạy?
"Sư phụ", Cung Nhu cúi đầu, lắp bắp nói: "Công báo ngày hôm nay, là do con giao cho nhóm chúc sư truyền xuống."
"Tiểu Tứ là nghe theo chủ ý của con", Lý Nhạc Thành nói: "Là do con không cân nhắc chu đáo, bôi nhọ sự trong sạch của sư phụ."
"Từ từ", Xa Sơn Tuyết vỗ nhẹ lên hai cái đầu đang cúi trước ngực y: "Vẫn là câu hỏi lần trước, các ngươi là ai vậy?"
Lý Nhạc Thành: "..."
Cung Nhu: "..."
Nữ đồ đệ duy nhất của Xa Sơn Tuyết "oa" một tiếng liền khóc nức nở, chùi toàn bộ nước mắt nước mũi của mình lên ống tay áo Tam sư huynh: "Không phải là sư phụ đã nhớ lại một ít chuyện rồi sao? Tại sao vẫn còn chưa nhớ ra chúng con vậyyy huhu?"
Nàng gào xong, liền ôm lấy chân Xa Sơn Tuyết.
"Sư phụ, con là Tứ đồ đệ cực kì thông minh nhanh trí của người, trước đây rõ ràng là người cưng chiều con nhất!"
Ở bên kia của Quân Tử đường, Kham Nguy mặt lạnh gõ gõ bút, ngại ồn ào.
Lý Nhạc Thành vội vã kéo Tứ sư muội lên, tiện tay bịt miệng nàng lại.
Xa Sơn Tuyết thì lại sờ cằm trầm tư, một hồi lâu sau mới nói với Cung Nhu: "Ta nghĩ đệ tử mà ta cưng chiều nhất chắc chắn không phải là ngươi, đúng không?"
Cung Nhu không thể nào tiếp tục gào khóc, chỉ có thể liều mạng chớp mắt, nhỏ ra hai giọt nước mắt, nhưng thật đáng tiếc, Xa Sơn Tuyết không nhìn thấy.
"Ngài đã nhớ ra gì sao?" Lý Nhạc Thành hỏi.
"Vẫn chưa", Xa Sơn Tuyết nói: "Nhưng mà không biết tại sao, đột nhiên rất muốn hỏi các ngươi đã hoàn thành việc học hay chưa?"
Bộp ——
Cung Nhu bị câu nói này dọa sợ đến nằm bẹp trên mặt đất, còn Lý Nhạc Thành thì lấy ra một chồng giấy dày từ hòm sách chưa từng rời khỏi người, mặt trên viết đầy những hàng chữ nhỏ li ti.
Xa Sơn Tuyết tiếp nhận xấp kiến thức này, tùy ý lật qua lật lại mấy cái, sau đó để sang một bên, đồng thời nói ra một câu làm cho Cung Nhu càng chìm sâu vào tuyệt vọng.
"Hiện tại, tỉ mỉ kể cho ta nghe một chút về chuyện công báo đi."
***
Cách đây không lâu, Lý Nhạc Thành và Cung Nhu sốt ruột xuống núi chính là vì chuyện này.
Từ khi mâu thuẫn giữa Đại Quốc sư với hoàng đế ngày càng trở nên gay gắt, bạch ngân Hộ bộ phát cho Cung Phụng viện ngày một ít, thu nhập của Phong Vũ bộ nhanh chóng nhảy vượt qua tiền nhan đèn của Cung Phụng quan các nơi, chiếm cứ vị trí đầu bảng trong Cung Phụng viện.
Đừng cho rằng mỗi tờ công báo chỉ bán được mấy đồng bạc mà coi thường nó, tích tiểu thành đại, như khi dòng nước nhỏ hội tụ cũng sẽ tạo thành biển lớn. Đại dương mênh mông Phong Vũ bộ một phần quy về quan lại trong Phong Vũ bộ, một phần quy về Cung Phụng viện, còn lại một phần quy về Cung Phụng quan ở các địa phương, trở thành khoản thu nhập thêm vô cùng trọng yếu đối với mỗi chúc sư địa phương.
Có được địa vị lớn như thế, đừng nói là ngừng một ngày không ra báo, cho dù chỉ là chậm mấy canh giờ thôi cũng đã là đại sự đối với nhóm chúc sư rồi, tất nhiên muốn lên núi Thanh Thành thỉnh giáo Đại Quốc sư.
"Ta có một thắc mắc", Xa Sơn Tuyết cắt ngang lời kể của Lý Nhạc Thành, nghi ngờ hỏi: "Ta không có đồ đệ nào đáng tin cậy một chút sao?"
Chỉ là ngắn ngủi ở chung trong chốc lát, Xa Sơn Tuyết cũng có thể cảm nhận được một luồng hơi thở non nớt không đáng tin cậy, chưa từng trải qua đại sự của hai người trẻ tuổi trước mặt. Nhưng mà nghe đâu y đã làm Đại Quốc sư mười mấy năm, chắc chắn không thể nào không dạy dỗ được một đồ đệ giỏi đến nơi đến chốn, đến nỗi không tìm được y liền như rắn mất đầu?
Cung Nhu bò dậy khỏi mặt đất, vỗ vỗ bụi bẩn trên đầu gối, nghe vậy trả lời: "Đại sư huynh Chương Hạc Nhã nửa năm trước xuất quan đi Ma Vực."
Lý Nhạc Thành: "Nhị sư huynh Ngu Khiêm... Mất tích hơn một tháng rồi."
Cung Nhu: "Tam sư huynh Lý Nhạc Thành, chính là người đang đứng trước mặt sư phụ đây, chỉ biết được đọc sách."
Cái tên Lý Nhạc Thành này vừa được nêu lên thì ngay lập tức chiếm được sự chú ý của Xa Sơn Tuyết, y nghiêng mặt sang phía Kham Nguy tỉ mỉ lắng nghe âm thanh nơi đó, nhưng mà không nghe thấy Kham Nguy có điểm gì khác thường.
Thực sự là kỳ quái, có thể làm cho Kham Nguy thuận miệng nói ra, vị Tam đồ đệ này của y đáng giá chú ý sao?
Xa Sơn Tuyết buông xuống chút phân thần ngắn ngủi này, nghe thấy Lý Nhạc Thành nói: "Đây là Tứ sư muội. Ngũ sư đệ cầm thiếp mời của ngài đi Võ Di lâu bồi dưỡng kĩ năng làm bẫy, tạm thời chưa truyền tin tức tới đây."
Cung Nhu tiếp lời: "Lục sư đệ được ngài phái đi làm việc gì đó, bây giờ cũng không liên lạc được."
Nói xong, hai người bọn họ liếc mắt nhìn nhau, lại cùng quay đầu sang nhìn Mẫn Cát bưng trà xong liền coi như mình không tồn tại.
"Còn có tiểu Thất không biết đã được ngài thu vào làm đệ tử chưa?", Lý Nhạc Thành nói: "Đệ tử thân truyền của ngài chính là những người ấy."
"Chỉ là thân truyền?" Xa Sơn Tuyết hỏi.
"Còn lại, bên trong Hồng Kinh không có chúc sư nào chưa từng được sư phụ chỉ dạy, cho dù là cái con khỉ vương Đỗ Nham đang tạm dẫn dắt Cung Phụng viện, chỉ cần sư phụ khai đàn tác pháp thì nhất định cũng sẽ đến xem." Lý Nhạc Thành giải thích.
"Nếu như tìm được Đại sư huynh thì bọn họ cũng không đến nỗi phải hỏi chúng con." Cung Nhu tiếp lời: "Trước khi con và Tam sư huynh xuống núi, nhóm chúc sư đã thương nghị ra mấy biện pháp, bọn họ cảm thấy rằng tin tức trên công báo ngày hôm nay chắc chắn là không có ai tin, không bằng thả ra ngoài, để cho dân chúng nhìn thấy bộ mặt thật của Hoàng đế."
Nhóm chúc sư bình dân mấy ngày qua bị đám huân quý thế gia chèn ép, tích đầy một bụng oán khí, muốn phát tiết ra thì không gì đáng trách.
Lý Nhạc Thành và Cung Nhu cũng cho là như thế, nhưng mà dù sao kinh nghiệm quá ít, suy nghĩ không chu đáo.
Bọn họ thân là đệ tử thân truyền của Xa Sơn Tuyết, đồng ý cho nhóm chúc sư làm như vậy, người ngoài không biết Xa Sơn Tuyết hôn mê lại còn mất trí nhớ, tất nhiên cho rằng hành động tập thể của nhóm chúc sư địa phương là được Đại Quốc sư sai khiến. Cái này vốn là không có vấn đề gì, nhưng mà bọn họ lại quên mất một chuyện vô cùng quan trọng.
Phong Vũ bộ thuộc Cung Phụng viện, nó phát hành công báo, rốt cuộc là đại biểu cho lời nói của Thánh Thượng, hay là đại biểu cho lời của Đại Quốc sư?
Xa Sơn Tuyết nói: "Kẻ ngu dốt chỉ biết đọc văn chương trên công báo, người thông minh một chút lại sẽ suy xét đến văn chương lập trường. Nếu như bài văn trên công báo là do Hoàng đế yêu cầu, đó là Hoàng đế ngu xuẩn. Nhưng nếu như là ta yêu cầu, mọi người sẽ cảm thấy rằng ta đang bán đáng thương bác đồng tình, là ta muốn dẫn dắt dân chúng đàm tiếu về Thánh Thượng."
Cung Nhu thật ra còn chưa kịp hiểu, chỉ là nàng lên núi gặp được Mẫn Cát, nghe thấy hắn thuật lại, trực giác cho rằng mình đã làm sai điều gì, vội vã hỏi: "Vậy thì có vấn đề gì không ạ?"
"Dù sao, xét đến cùng thì đứa cháu kia của ta là quân, mà ta lại là thần tử", Xa Sơn Tuyết nói: "Rất nhiều người nghe ta tin qua đời, có lẽ sẽ thương cảm ta, sau đó lại nghe tin ta không chết, ngược lại quy hoàng đế thế gia làm một phe, tất nhiên cảm thấy triều đình đấu tranh rối bời, không một ai suy nghĩ cho muôn dân bách tính cả. Đến khi thấy được ta bán đáng thương, suy nghĩ của bọn họ lại thay đổi, nói không chừng cho rằng quân muốn thần tử thần phải tử, ta giả chết chạy trốn cũng không sao, nhưng mà mưu toan phê bình Thánh Thượng thì chắc chắn cũng không phải hạng tốt lành gì."
"..." Cung Nhu mất một chút thời gian mới có thể hiểu rõ được dòng suy nghĩ, ngạc nhiên thốt lên: "Sao có thể?"
"Người đời chính là như vậy", Xa Sơn Tuyết bất đắc dĩ gõ đầu nàng một cái: "Xem ra kẻ giật dây thấu triệt hơn hai người các ngươi rồi."
Lý Nhạc Thành suy nghĩ sâu sắc hơn Cung Nhu một chút.
"Nhưng mà, như thế thì có sao đâu?" Hắn hỏi: "Danh tiếng quan trọng, thế nhưng trên thực tế lại không ảnh hưởng gì đến miếng cơm manh áo, người nọ hao tổn nhiều công sức như vậy chỉ để bôi nhọ danh dự của ngài sao?"
"Đấy chỉ là bước đầu tiên mà thôi." Xa Sơn Tuyết nói.
Ở bên kia Quân Tử đường, Kham Nguy đột nhiên gác bút lại.
Hắn ngẩng đầu lên hỏi: "Nếu như truyền ra tin tức, nói Vương công công bên cạnh Hoàng đế thực ra là người của ngươi..."
Xa Sơn Tuyết hỏi: "Đó là ai?"
Vương công công là ai, Lý Nhạc Thành cùng Cung Nhu đến từ Hồng Kinh lại càng hiểu rõ hơn, hai đứa nhỏ này mồm năm miệng mười nhao nhao giới thiệu cho y một hồi. Nghe xong, Xa Sơn Tuyết sờ sờ cằm, lười biện bạch cho bản thân, thở dài: "Xem ra ta phải ngồi vững danh đại gian thần không lung lay được rồi."
Cho dù Kham Nguy là người hiểu rõ Xa Sơn Tuyết nhất, sau khi nghe Vương công công thẳng thắn xong cũng sẽ nghi hoặc lúc trước Xa Sơn Xương bỏ mình, trong trận tranh đấu đến chết của mấy vị hoàng tử, Xa Sơn Tuyết có phải là đã động tay động chân gì đó hay không. Nếu như thế nhân biết được, thật không thể tưởng tượng nổi dân chúng sẽ nói Xa Sơn Tuyết thành cái hạng người gì.
Nhưng mà như thế nào đi chăng nữa thì vấy bẩn thanh danh cũng không phải là mục đích cuối cùng của kẻ giật dây.
Mấy ngày sau, sự tình quả nhiên phát triển như trong dự liệu của Xa Sơn Tuyết.
Nhóm chúc sư không tiếp tục truyền xuống công báo, mà các lão bản và ấn phường kiếm cơm dựa vào công báo lại đột nhiên nhận được sách khác. Bọn họ không thèm để ý trên đó viết cái gì, chỉ cần có thể bán được ra ngoài là ổn rồi. Rất nhanh, chuyện Vương công công nhờ vả Đại Quốc sư liền truyền khắp Cửu phủ Lục sơn, Tiên đế đã bị chết như thế nào được vẽ ra bảy, tám phiên bản, mỗi cái đều có một khách mời danh dự là Đại Quốc sư. Thật giống như chỉ trong nháy mắt, dân chúng đều không còn cảm thấy Hoàng đế muốn giết Đại Quốc sư thì có gì sai nữa, dù sao thù giết cha không đội trời chung ấy mà.
Hai mươi chín Tết, ở Bình phủ, một môn phái nhỏ phái đệ tử đánh chiếm thành Đan Châu.
Bọn họ đánh ra cờ hiệu, nói: Gian thần Đại Quốc sư mặc dù đã rời xa triều đình, nhưng vẫn còn để lại tâm phúc, ý đồ cải biến pháp tắc tổ tông, họa loạn triều cương. Vì bảo vệ thái bình cho thiên hạ, bọn họ nhất định phải khởi binh ——
Thanh quân trắc.(*)
(*) Thanh quân trắc: Thanh trừ loạn thần tặc tử bên cạnh vua.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất