Sau Khi Mất Trí Nhớ Ta Và Kẻ Thù Yêu Nhau
Chương 47
"Chúc Long..." Lý Nhạc Thành lẩm bẩm.
"Là gì vậy?" Cung Nhu hỏi: "Là cái con giun đại bự này á hả?"
Trong lúc bọn họ nói chuyện, bóng đen hẹp dài đã bắt đầu uốn lượn thân thể giữa không trung như một con mãng xà, chỉ là một chút động tác như vậy, tất cả mọi người mới phát hiện ra dị dạng.
Cái bóng đen này không có ánh sáng.
Hình dung như vậy có lẽ có chút kỳ quái, nhưng lúc bọn họ nhìn thấy bóng đen ấy, câu nói này đã nảy ra đầu tiên.
Chỉ thấy hai con mắt nó phát sáng rực rỡ, cùng với ánh sao đồng thời chiếu rọi khắp đồi núi chập trùng, màu xanh thẫm trải dài từ đỉnh đến tận chân núi, đường ray Thiết Long lấp lánh ánh bạc uốn lượn trên mặt đất. Cứ cho là đầu tháng không có trăng, nhưng sao trời đêm nay cũng đủ để làm cho mọi cảnh vật trên vùng đất này hiện rõ, ngoại trừ bóng đen kia. Ánh sáng chiếu vào thân thể nó, sau đó cũng không xuất hiện ở nhân gian nữa.
Dù cho hai mắt nó còn sáng hơn cả ánh sao, kết quả vẫn là như vậy, giống như có người đào ra một cái động ở nơi đây.
"Nhưng mà nhìn thế này lại không giống lắm." Không hề chú ý Cung Nhu hỏi cái gì, Lý Nhạc Thành híp mắt lại, tiếp tục lẩm bẩm.
"Nói chuyện", Cung Nhu cũng cảm nhận được một tia quen biết với cái bóng đen này, nàng nói: "Không phải chúng ta đã từng thấy cái này rồi sao? Ở... ở núi Thanh Thành, đúng rồi, chính là cái thứ đã nuốt Lưu Bá Quang ấy."
Được nàng nhắc nhở, Lý Nhạc Thành trầm mặc trong chốc lát, cũng nhớ ra chuyện này.
Sau khi khôi phục ký ức, đôi mắt sư phụ đã trở lại bình thường, hơn nữa lập tức lại xảy ra chuyện Chú Tuyết thành họa, Lý Nhạc Thành cũng tạm thời quên mất việc từng nhìn thấy bóng đen trong mắt sư phụ.
Mà muốn liên hệ cái bóng đen nọ với cái bóng đen này cũng chẳng dễ dàng gì. Ngày ấy nhìn thoáng qua trên núi Thanh Thành, Lý Nhạc Thành nhiều nhất chỉ nghĩ đến sư phụ dùng chú thuật chế tác ra loại chú thú gì đó, có thể ăn thi thể, thật thuận tiện biết bao. Nhưng mà cái thứ trước mắt này... Sư phụ, ngài rốt cuộc đã làm thế nào mà có thể nhét được thân rồng uy vũ thế kia vào trong mắt mình?
Xa Sơn Tuyết cũng rất muốn biết.
Y chỉ là mất trí nhớ không tới một tháng thôi, đúng không? Hơn bảy mươi năm qua, Chúc Long chi loại chỉ dài được nửa tấc, vì sao lại đột nhiên trở nên to như vậy trong khoảng thời gian chưa tới một tháng này? !
Phong thuỷ núi Thanh Thành thích hợp nuôi rồng sao? ? ! ! !
Cho dù trong lòng đang rít gào không ngừng từng hồi, Xa Sơn Tuyết vẫn như cũ duy trì trấn định. Y đứng ở đỉnh núi đối diện Chúc Long chi loại, cầm một cái pháp linh tiện tay lấy được trước khi đi ra từ chỗ đệ tử, chốc chốc có nhịp điệu mà lay động. Âm thanh leng keng lanh lảnh nhấc lên từng gợn sóng tại thế giới không nhìn thấy, hóa thành tầng tầng áp chế cấm chế.
Vừa ép Chúc Long chi loại về phía núi, y vừa hô lên: "Yên lặng."
Hai chữ này phát ra từ cổ họng Xa Sơn Tuyết, chưa mở miệng liền bị chuyển biến thành một tiếng hét dài, trầm thấp mà uy nghiêm, tựa như âm thanh từ ngàn xưa vọng lại, chứ không phải vào ngay giờ phút này.
Xa xa, lúc này đổi thành Lý Nhạc Thành nắm chặt tay Cung Nhu.
"Là, là long ngôn sao?" Hắn kích động đến hai gò má đỏ bừng: "Trước giờ sư phụ chưa từng nói người biết cái này!"
"Long ngôn lại là cái gì nữa?" Cung Nhu hôm nay đã bị bất ngờ quá nhiều lần: "Này này! Không phải nói rồng cũng là một loại thụy thú không tồn tại sao? Thế mà sư phụ nuôi một con sống luôn?"
"Muội thì biết cái gì!" Lý Nhạc Thành không hề có ý định rời mắt khỏi người sư phụ mình phía xa xa, bởi vậy cũng không chú ý tới đám người xung quanh, bất kể là chúc sư, quan văn, hay là sơn phỉ, lệ quỷ, đều đang yên lặng nghe hắn giảng giải: "Nếu là các đời lịch đại dùng để tuyên bố quân quyền thần thụ, hay là cái loại ai đó ở nơi nào đấy vào ngày nọ tháng kia năm ấy nhìn thấy một con rồng, loại này đương nhiên là bịa đặt. Thế nhưng Chúc Long... Chúc Long chính là thần thú tồn tại còn trước cả khi Ma Vực xuất hiện!"
"Tường thụy?" Có người hỏi.
"Không phải, trong truyền thuyết cổ đại càng giống hung thú hơn một chút." Lý Nhạc Thành theo bản năng trả lời.
"Hung thú? ! ! !" Đám người xung quanh hắn trăm miệng một lời kêu lên.
Cung Nhu đứng sau hỏi tiếp: "Loại ăn thịt người ư?"
Bị vô số tiếng hô đồng thanh dọa sợ nhảy dựng lên, Lý Nhạc Thành mờ mịt nhìn đám người vây quanh mình, nói: "Không phải đã ăn rồi sao?"
"Đúng nha, Lưu Bá Quang." Cung Nhu nhớ tới.
Chờ giây lát, nàng và tất cả mọi người chợt ý thức được lời Lý Nhạc Thành nói là có ý gì, đồng loạt hoảng sợ quay đầu, nhìn về phía cái bóng đen đang uốn lượn vẫy đuôi trên không trung kia.
Đồng thời cũng nhìn thấy nó bị Đại quốc sư đánh bay, đập xuống đất.
Tất cả mọi người: "..."
Thật giống như cũng không có gì ghê gớm lắm.
"Không đúng", Tôn sơn chủ đứng trong đám đông, cau mày nói: "To như vậy bị nện xuống đất, sao lại không phát ra một tiếng động nào?"
Được hắn nhắc nhở như vậy, những người khác mới để ý tới. Theo lý mà nói, bất kể là Chúc Long hay là giao trùng, với cái thân hình còn đồ sộ hơn cả xe kéo Thiết Long thế kia, nếu như rơi trên mặt đất, tất nhiên phải đập đến đất rung núi chuyển, bụi bay mù mịt, quét sạch cả một góc lớn rừng cây ấy chứ. Thế nhưng, khi bóng đen Chúc Long này rơi xuống, ngoại trừ kinh sợ bay hai con chim thì không còn gì khác.
Chuyện này không có khả năng lắm.
Trừ phi rơi xuống là Chúc Long giả.
Ngay lúc có người vừa lén lút thở phào nhẹ nhõm, trong rừng chợt vang lên âm thanh xẹt xẹt, các loại động vật nhỏ cùng sâu bọ thi nhau chạy trốn, cây cỏ dồn dập lay động. Một lát sau, bóng đen lúc trước bọn họ nhìn thấy xuyên qua rừng, phi tới.
Nhìn ở khoảng cách gần như thế, bóng đen vẫn chỉ là bóng đen, không có thêm vảy hay sừng. Nếu không phải mang trên mình một đôi mắt sáng quắc thế kia, thoạt nhìn nó càng giống một con rắn đầu to không vảy hơn là rồng.
Đám người đứng bên xe kéo Thiết Long vẫn là bị con rắn đầu to này dọa sợ lùi hết về sau, hoang mang hoảng loạn muốn chui vào trong Thiết Long.
Chỉ có điều, bóng đen cũng không thèm nhìn bọn họ, trực tiếp phóng như bay về phía thi thể của văn sĩ râu dê, đồng thời há rộng cái miệng lớn đen ngòm của nó.
Mắt thấy nó sắp nuốt thi thể văn sĩ râu dê xuống, Xa Sơn Tuyết đuổi theo phía sau liền ném pháp linh trong tay ra.
Pháp linh leng keng hóa thành một đạo lưu quang, trước khi bóng đen kịp chạm vào thi thể văn sĩ râu dê, một đạo linh quang bay ra khỏi thi thể, đi vào trong pháp linh. Sau đó thân thể khô gầy của văn sĩ râu dê liền trực tiếp phong hóa, biến thành cát bụi, hòa vào trong lòng đất.
Thu được hồn râu dê, Xa Sơn Tuyết thu hồi pháp linh không còn phát ra được âm thanh.
"Có bản lĩnh ngươi lại đây ăn luôn đi." Nhắm chặt hai mắt, y lạnh lùng nói với bóng đen.
Cảm giác được nội tâm phẫn nộ của y, tất cả mọi người đồng cảm run một cái cho bóng đen.
Bóng đen nghẹn ngào hai tiếng, phát hiện Xa Sơn Tuyết không hề bị lay động, liền im lặng.
Xa Sơn Tuyết lại nhìn về phía đám người bên cạnh xe kéo Thiết Long.
"Người nuôi kim tinh đi sửa chữa đường ray Thiết Long, người đã học thú ngữ đi động viên thú kéo xe, sơn phỉ toàn bộ trói lại. Đúng rồi, còn có Thiên Nhận phái chưởng môn, ta nhớ ngươi gọi là Tôn Đại Dũng đúng không?" Xa Sơn Tuyết gật đầu với Tôn sơn chủ: "Hẳn là nhớ không lầm, xung quanh đây chỉ có núi Thiên Hành có môn phái."
Tôn sơn chủ thụ sủng nhược kinh: "Đại quốc sư biết ta?"
Coi tông môn khắp nơi là họa lớn, Xa Sơn Tuyết đã từng học thuộc tên chưởng môn, đánh giá võ công tâm pháp của hết thảy các môn phái lớn nhỏ trong Đại Diễn, thậm chí của cả người Man, nhưng tất nhiên y sẽ không nói ra chuyện này, mà chỉ bảo rằng: "Cả môn phái vào rừng làm cướp, ngươi phải cho ta được một cái lý do."
Tôn sơn chủ còn đang định kể ra chuỗi ngày xui xẻo của hắn, lời bật thốt lên lại là: "Đại Quốc sư cẩn thận!"
Bóng đen đang nằm rạp trên đất đột nhiên vút lên trời, cái đuôi thật dài quét ngang sang bên cạnh, đầu tiên là đánh bay thú kéo xe đang run lẩy bẩy qua một bên, tiện thể cuốn theo xe kéo Thiết Long, cùng với mấy thanh ray Thiết Long cong vẹo.
Xa Sơn Tuyết chỉ kịp đưa tay ra chặn một chút, Tôn sơn chủ và môn nhân của mình cũng kết thành kiếm trận chống lại, mà dư uy của đuôi bóng đen vẫn cứ làm cho mười mấy đệ tử phái Thiên Nhận ngã xuống, trong đó có không ít người ngừng thở.
Thế nhưng dám giết người!
Xa Sơn Tuyết nuôi vật ấy lâu như vậy, vẫn chưa từng thấy nó dữ dằn thế này bao giờ.
Đối với những thứ không phải là người, câu nói thịt người là độc e rằng cũng không phải là vô căn cứ.
"Tốt lắm." Xa Sơn Tuyết cắn răng nói: "Ta vốn dĩ còn định cho ngươi đi ra hóng gió một chút đấy."
Nói xong, y không tiếp tục nương tay.
Cảm ứng linh lực của y, bắc đẩu thất tinh trên bầu trời đột nhiên phát ra ánh sáng kì dị, mà trên đất, Xa Sơn Tuyết cũng không dùng pháp kiếm hay bất cứ pháp khí nào, trước tiên đầu ngón tay bấm quyết, thuần túy dùng linh khí áp chế, cách khoảng không đánh bóng đen một trận.
Bóng đen lúc này giống như là một quả bóng, ở giữa không trung bị lực đạo từ bốn phương tám hướng đá tới đá lui. Đợi đến khi Xa Sơn Tuyết buông ra linh lực, bóng đen liền ngã bộp xuống mặt đất, nhìn qua giống như thể sắp tan thành một bãi nước.
Đáng tiếc, cho dù nó thoạt nhìn thê thảm đến đâu, lúc này cũng sẽ không có người thương cảm cho nó.
Xa Sơn Tuyết nắm lấy đuôi bóng đen, hít sâu một hơi.
Cuồng phong đột nhiên nổi lên, bóng đen rầm rì một tiếng, vô pháp kháng cự bị thu hồi vào trong hai hốc mắt.
Mãi cho đến khi thu hồi toàn bộ bóng đen, xác nhận không còn sót lại thứ gì, Xa Sơn Tuyết mới nhắm mắt lại.
Cung Nhu lôi kéo Lý Nhạc Thành chạy lên, muốn nói cho sư phụ, nàng sắp bị y hù chết.
Tiếng bước chân của nàng quá dễ nhận ra, chỉ lo lắng Tứ đồ đệ của mình lại gặp phải tai họa gì, Xa Sơn Tuyết vội vã quay đầu lại, mở ra đôi mắt vẫn chưa hoàn toàn hết bùa chú.
Nhìn từ bên ngoài, đôi mắt này không khác mấy so với đôi mắt Cung Nhu đã từng nhìn thấy trong quá khứ.
Nhưng lần này Cung tiểu Tứ sẽ không bị lừa nữa, mũi nàng đau xót, nói: "Sư phụ, con mắt của người có phải là..."
Trong quá khứ thường có chúc sư dùng một phần thân thể mình làm môi giới để sử dụng bí thuật. Nhưng mà sau khi Xa Sơn Tuyết chỉnh lý lại cái hệ thống hỗn loạn của Cung Phụng viện thì chuyện như vậy cũng rất ít xảy ra. Thế nhưng Cung Nhu đã từng chứng kiến vài lần. Thảm trạng máu me đầm đìa lúc đó đã lưu lại bóng ma sâu sắc trong lòng nàng.
Chỉ có điều, lần này nàng đúng thật đã hiểu lầm tình huống của sư phụ mình, Xa Sơn Tuyết cùng với mấy Chúc sư muốn thực hiện các loại chúc chú tỷ lệ thành công chưa tới ba phần mười, chỉ có thể dùng máu thịt của mình để tăng cao tỷ lệ kia hoàn toàn khác nhau.
Xa Sơn Tuyết không thể giải thích, chỉ có thể động viên mà sờ sờ đầu nàng, thuận tiện tịch thu cái nỏ độc kia.
Vào lúc này, Lý Nhạc Thành mới chần chừ nhắc nhở: "Sư phụ, mắt của người...đang phát sáng."
Nghe vậy, Xa Sơn Tuyết quay đầu nhìn Lý Nhạc Thành nhắm mắt lại.
Y vốn dĩ chỉ là muốn chớp mắt mấy cái, lại không ngờ rằng, lúc nhắm mắt, thế nhưng lại đột nhiên cảm giác được linh lực của mình bị đôi mắt hấp thu một phần hai, một loại y cũng chưa từng thấy bí thuật lấy y làm trung tâm mở ra. Đồng thời, tất cả mọi người ở đây cũng cảm giác mắt mình tối sầm lại, ngay cả gió Bắc lạnh lẽo không ngừng gào thét bên tai cũng biến mất không còn chút tăm hơi.
Nói như vậy có hơi không đúng, gió Bắc vẫn là như cũ thổi vi vút, thứ biến mất chính là những người còn sống và lệ quỷ trong sơn cốc.
Bí thuật khai triển mang bọn họ đi, chỉ để lại thú kéo xe đang thoi thóp, đường ray Thiết Long đứt gãy cong vẹo, xe kéo Thiết Long ngã lật nhào, đám cây cối nghiêng nghiêng ngả ngả cùng với mấy cỗ thi thể sơn phỉ.
Chờ đến khi sức mạnh bí thuật hoàn toàn biến mất, mây đen cuồn cuộn từ bốn phương tám hướng hội tụ lại, bổ khuyết lên lỗ hổng giữa không trung, sau đó, hoa tuyết lại một lần nữa rơi xuống.
Một nén nhang sau, trong sơn cốc yên ắng, hiện lên cảnh tượng Kham Nguy nhìn thấy sau khi đến.
"Là gì vậy?" Cung Nhu hỏi: "Là cái con giun đại bự này á hả?"
Trong lúc bọn họ nói chuyện, bóng đen hẹp dài đã bắt đầu uốn lượn thân thể giữa không trung như một con mãng xà, chỉ là một chút động tác như vậy, tất cả mọi người mới phát hiện ra dị dạng.
Cái bóng đen này không có ánh sáng.
Hình dung như vậy có lẽ có chút kỳ quái, nhưng lúc bọn họ nhìn thấy bóng đen ấy, câu nói này đã nảy ra đầu tiên.
Chỉ thấy hai con mắt nó phát sáng rực rỡ, cùng với ánh sao đồng thời chiếu rọi khắp đồi núi chập trùng, màu xanh thẫm trải dài từ đỉnh đến tận chân núi, đường ray Thiết Long lấp lánh ánh bạc uốn lượn trên mặt đất. Cứ cho là đầu tháng không có trăng, nhưng sao trời đêm nay cũng đủ để làm cho mọi cảnh vật trên vùng đất này hiện rõ, ngoại trừ bóng đen kia. Ánh sáng chiếu vào thân thể nó, sau đó cũng không xuất hiện ở nhân gian nữa.
Dù cho hai mắt nó còn sáng hơn cả ánh sao, kết quả vẫn là như vậy, giống như có người đào ra một cái động ở nơi đây.
"Nhưng mà nhìn thế này lại không giống lắm." Không hề chú ý Cung Nhu hỏi cái gì, Lý Nhạc Thành híp mắt lại, tiếp tục lẩm bẩm.
"Nói chuyện", Cung Nhu cũng cảm nhận được một tia quen biết với cái bóng đen này, nàng nói: "Không phải chúng ta đã từng thấy cái này rồi sao? Ở... ở núi Thanh Thành, đúng rồi, chính là cái thứ đã nuốt Lưu Bá Quang ấy."
Được nàng nhắc nhở, Lý Nhạc Thành trầm mặc trong chốc lát, cũng nhớ ra chuyện này.
Sau khi khôi phục ký ức, đôi mắt sư phụ đã trở lại bình thường, hơn nữa lập tức lại xảy ra chuyện Chú Tuyết thành họa, Lý Nhạc Thành cũng tạm thời quên mất việc từng nhìn thấy bóng đen trong mắt sư phụ.
Mà muốn liên hệ cái bóng đen nọ với cái bóng đen này cũng chẳng dễ dàng gì. Ngày ấy nhìn thoáng qua trên núi Thanh Thành, Lý Nhạc Thành nhiều nhất chỉ nghĩ đến sư phụ dùng chú thuật chế tác ra loại chú thú gì đó, có thể ăn thi thể, thật thuận tiện biết bao. Nhưng mà cái thứ trước mắt này... Sư phụ, ngài rốt cuộc đã làm thế nào mà có thể nhét được thân rồng uy vũ thế kia vào trong mắt mình?
Xa Sơn Tuyết cũng rất muốn biết.
Y chỉ là mất trí nhớ không tới một tháng thôi, đúng không? Hơn bảy mươi năm qua, Chúc Long chi loại chỉ dài được nửa tấc, vì sao lại đột nhiên trở nên to như vậy trong khoảng thời gian chưa tới một tháng này? !
Phong thuỷ núi Thanh Thành thích hợp nuôi rồng sao? ? ! ! !
Cho dù trong lòng đang rít gào không ngừng từng hồi, Xa Sơn Tuyết vẫn như cũ duy trì trấn định. Y đứng ở đỉnh núi đối diện Chúc Long chi loại, cầm một cái pháp linh tiện tay lấy được trước khi đi ra từ chỗ đệ tử, chốc chốc có nhịp điệu mà lay động. Âm thanh leng keng lanh lảnh nhấc lên từng gợn sóng tại thế giới không nhìn thấy, hóa thành tầng tầng áp chế cấm chế.
Vừa ép Chúc Long chi loại về phía núi, y vừa hô lên: "Yên lặng."
Hai chữ này phát ra từ cổ họng Xa Sơn Tuyết, chưa mở miệng liền bị chuyển biến thành một tiếng hét dài, trầm thấp mà uy nghiêm, tựa như âm thanh từ ngàn xưa vọng lại, chứ không phải vào ngay giờ phút này.
Xa xa, lúc này đổi thành Lý Nhạc Thành nắm chặt tay Cung Nhu.
"Là, là long ngôn sao?" Hắn kích động đến hai gò má đỏ bừng: "Trước giờ sư phụ chưa từng nói người biết cái này!"
"Long ngôn lại là cái gì nữa?" Cung Nhu hôm nay đã bị bất ngờ quá nhiều lần: "Này này! Không phải nói rồng cũng là một loại thụy thú không tồn tại sao? Thế mà sư phụ nuôi một con sống luôn?"
"Muội thì biết cái gì!" Lý Nhạc Thành không hề có ý định rời mắt khỏi người sư phụ mình phía xa xa, bởi vậy cũng không chú ý tới đám người xung quanh, bất kể là chúc sư, quan văn, hay là sơn phỉ, lệ quỷ, đều đang yên lặng nghe hắn giảng giải: "Nếu là các đời lịch đại dùng để tuyên bố quân quyền thần thụ, hay là cái loại ai đó ở nơi nào đấy vào ngày nọ tháng kia năm ấy nhìn thấy một con rồng, loại này đương nhiên là bịa đặt. Thế nhưng Chúc Long... Chúc Long chính là thần thú tồn tại còn trước cả khi Ma Vực xuất hiện!"
"Tường thụy?" Có người hỏi.
"Không phải, trong truyền thuyết cổ đại càng giống hung thú hơn một chút." Lý Nhạc Thành theo bản năng trả lời.
"Hung thú? ! ! !" Đám người xung quanh hắn trăm miệng một lời kêu lên.
Cung Nhu đứng sau hỏi tiếp: "Loại ăn thịt người ư?"
Bị vô số tiếng hô đồng thanh dọa sợ nhảy dựng lên, Lý Nhạc Thành mờ mịt nhìn đám người vây quanh mình, nói: "Không phải đã ăn rồi sao?"
"Đúng nha, Lưu Bá Quang." Cung Nhu nhớ tới.
Chờ giây lát, nàng và tất cả mọi người chợt ý thức được lời Lý Nhạc Thành nói là có ý gì, đồng loạt hoảng sợ quay đầu, nhìn về phía cái bóng đen đang uốn lượn vẫy đuôi trên không trung kia.
Đồng thời cũng nhìn thấy nó bị Đại quốc sư đánh bay, đập xuống đất.
Tất cả mọi người: "..."
Thật giống như cũng không có gì ghê gớm lắm.
"Không đúng", Tôn sơn chủ đứng trong đám đông, cau mày nói: "To như vậy bị nện xuống đất, sao lại không phát ra một tiếng động nào?"
Được hắn nhắc nhở như vậy, những người khác mới để ý tới. Theo lý mà nói, bất kể là Chúc Long hay là giao trùng, với cái thân hình còn đồ sộ hơn cả xe kéo Thiết Long thế kia, nếu như rơi trên mặt đất, tất nhiên phải đập đến đất rung núi chuyển, bụi bay mù mịt, quét sạch cả một góc lớn rừng cây ấy chứ. Thế nhưng, khi bóng đen Chúc Long này rơi xuống, ngoại trừ kinh sợ bay hai con chim thì không còn gì khác.
Chuyện này không có khả năng lắm.
Trừ phi rơi xuống là Chúc Long giả.
Ngay lúc có người vừa lén lút thở phào nhẹ nhõm, trong rừng chợt vang lên âm thanh xẹt xẹt, các loại động vật nhỏ cùng sâu bọ thi nhau chạy trốn, cây cỏ dồn dập lay động. Một lát sau, bóng đen lúc trước bọn họ nhìn thấy xuyên qua rừng, phi tới.
Nhìn ở khoảng cách gần như thế, bóng đen vẫn chỉ là bóng đen, không có thêm vảy hay sừng. Nếu không phải mang trên mình một đôi mắt sáng quắc thế kia, thoạt nhìn nó càng giống một con rắn đầu to không vảy hơn là rồng.
Đám người đứng bên xe kéo Thiết Long vẫn là bị con rắn đầu to này dọa sợ lùi hết về sau, hoang mang hoảng loạn muốn chui vào trong Thiết Long.
Chỉ có điều, bóng đen cũng không thèm nhìn bọn họ, trực tiếp phóng như bay về phía thi thể của văn sĩ râu dê, đồng thời há rộng cái miệng lớn đen ngòm của nó.
Mắt thấy nó sắp nuốt thi thể văn sĩ râu dê xuống, Xa Sơn Tuyết đuổi theo phía sau liền ném pháp linh trong tay ra.
Pháp linh leng keng hóa thành một đạo lưu quang, trước khi bóng đen kịp chạm vào thi thể văn sĩ râu dê, một đạo linh quang bay ra khỏi thi thể, đi vào trong pháp linh. Sau đó thân thể khô gầy của văn sĩ râu dê liền trực tiếp phong hóa, biến thành cát bụi, hòa vào trong lòng đất.
Thu được hồn râu dê, Xa Sơn Tuyết thu hồi pháp linh không còn phát ra được âm thanh.
"Có bản lĩnh ngươi lại đây ăn luôn đi." Nhắm chặt hai mắt, y lạnh lùng nói với bóng đen.
Cảm giác được nội tâm phẫn nộ của y, tất cả mọi người đồng cảm run một cái cho bóng đen.
Bóng đen nghẹn ngào hai tiếng, phát hiện Xa Sơn Tuyết không hề bị lay động, liền im lặng.
Xa Sơn Tuyết lại nhìn về phía đám người bên cạnh xe kéo Thiết Long.
"Người nuôi kim tinh đi sửa chữa đường ray Thiết Long, người đã học thú ngữ đi động viên thú kéo xe, sơn phỉ toàn bộ trói lại. Đúng rồi, còn có Thiên Nhận phái chưởng môn, ta nhớ ngươi gọi là Tôn Đại Dũng đúng không?" Xa Sơn Tuyết gật đầu với Tôn sơn chủ: "Hẳn là nhớ không lầm, xung quanh đây chỉ có núi Thiên Hành có môn phái."
Tôn sơn chủ thụ sủng nhược kinh: "Đại quốc sư biết ta?"
Coi tông môn khắp nơi là họa lớn, Xa Sơn Tuyết đã từng học thuộc tên chưởng môn, đánh giá võ công tâm pháp của hết thảy các môn phái lớn nhỏ trong Đại Diễn, thậm chí của cả người Man, nhưng tất nhiên y sẽ không nói ra chuyện này, mà chỉ bảo rằng: "Cả môn phái vào rừng làm cướp, ngươi phải cho ta được một cái lý do."
Tôn sơn chủ còn đang định kể ra chuỗi ngày xui xẻo của hắn, lời bật thốt lên lại là: "Đại Quốc sư cẩn thận!"
Bóng đen đang nằm rạp trên đất đột nhiên vút lên trời, cái đuôi thật dài quét ngang sang bên cạnh, đầu tiên là đánh bay thú kéo xe đang run lẩy bẩy qua một bên, tiện thể cuốn theo xe kéo Thiết Long, cùng với mấy thanh ray Thiết Long cong vẹo.
Xa Sơn Tuyết chỉ kịp đưa tay ra chặn một chút, Tôn sơn chủ và môn nhân của mình cũng kết thành kiếm trận chống lại, mà dư uy của đuôi bóng đen vẫn cứ làm cho mười mấy đệ tử phái Thiên Nhận ngã xuống, trong đó có không ít người ngừng thở.
Thế nhưng dám giết người!
Xa Sơn Tuyết nuôi vật ấy lâu như vậy, vẫn chưa từng thấy nó dữ dằn thế này bao giờ.
Đối với những thứ không phải là người, câu nói thịt người là độc e rằng cũng không phải là vô căn cứ.
"Tốt lắm." Xa Sơn Tuyết cắn răng nói: "Ta vốn dĩ còn định cho ngươi đi ra hóng gió một chút đấy."
Nói xong, y không tiếp tục nương tay.
Cảm ứng linh lực của y, bắc đẩu thất tinh trên bầu trời đột nhiên phát ra ánh sáng kì dị, mà trên đất, Xa Sơn Tuyết cũng không dùng pháp kiếm hay bất cứ pháp khí nào, trước tiên đầu ngón tay bấm quyết, thuần túy dùng linh khí áp chế, cách khoảng không đánh bóng đen một trận.
Bóng đen lúc này giống như là một quả bóng, ở giữa không trung bị lực đạo từ bốn phương tám hướng đá tới đá lui. Đợi đến khi Xa Sơn Tuyết buông ra linh lực, bóng đen liền ngã bộp xuống mặt đất, nhìn qua giống như thể sắp tan thành một bãi nước.
Đáng tiếc, cho dù nó thoạt nhìn thê thảm đến đâu, lúc này cũng sẽ không có người thương cảm cho nó.
Xa Sơn Tuyết nắm lấy đuôi bóng đen, hít sâu một hơi.
Cuồng phong đột nhiên nổi lên, bóng đen rầm rì một tiếng, vô pháp kháng cự bị thu hồi vào trong hai hốc mắt.
Mãi cho đến khi thu hồi toàn bộ bóng đen, xác nhận không còn sót lại thứ gì, Xa Sơn Tuyết mới nhắm mắt lại.
Cung Nhu lôi kéo Lý Nhạc Thành chạy lên, muốn nói cho sư phụ, nàng sắp bị y hù chết.
Tiếng bước chân của nàng quá dễ nhận ra, chỉ lo lắng Tứ đồ đệ của mình lại gặp phải tai họa gì, Xa Sơn Tuyết vội vã quay đầu lại, mở ra đôi mắt vẫn chưa hoàn toàn hết bùa chú.
Nhìn từ bên ngoài, đôi mắt này không khác mấy so với đôi mắt Cung Nhu đã từng nhìn thấy trong quá khứ.
Nhưng lần này Cung tiểu Tứ sẽ không bị lừa nữa, mũi nàng đau xót, nói: "Sư phụ, con mắt của người có phải là..."
Trong quá khứ thường có chúc sư dùng một phần thân thể mình làm môi giới để sử dụng bí thuật. Nhưng mà sau khi Xa Sơn Tuyết chỉnh lý lại cái hệ thống hỗn loạn của Cung Phụng viện thì chuyện như vậy cũng rất ít xảy ra. Thế nhưng Cung Nhu đã từng chứng kiến vài lần. Thảm trạng máu me đầm đìa lúc đó đã lưu lại bóng ma sâu sắc trong lòng nàng.
Chỉ có điều, lần này nàng đúng thật đã hiểu lầm tình huống của sư phụ mình, Xa Sơn Tuyết cùng với mấy Chúc sư muốn thực hiện các loại chúc chú tỷ lệ thành công chưa tới ba phần mười, chỉ có thể dùng máu thịt của mình để tăng cao tỷ lệ kia hoàn toàn khác nhau.
Xa Sơn Tuyết không thể giải thích, chỉ có thể động viên mà sờ sờ đầu nàng, thuận tiện tịch thu cái nỏ độc kia.
Vào lúc này, Lý Nhạc Thành mới chần chừ nhắc nhở: "Sư phụ, mắt của người...đang phát sáng."
Nghe vậy, Xa Sơn Tuyết quay đầu nhìn Lý Nhạc Thành nhắm mắt lại.
Y vốn dĩ chỉ là muốn chớp mắt mấy cái, lại không ngờ rằng, lúc nhắm mắt, thế nhưng lại đột nhiên cảm giác được linh lực của mình bị đôi mắt hấp thu một phần hai, một loại y cũng chưa từng thấy bí thuật lấy y làm trung tâm mở ra. Đồng thời, tất cả mọi người ở đây cũng cảm giác mắt mình tối sầm lại, ngay cả gió Bắc lạnh lẽo không ngừng gào thét bên tai cũng biến mất không còn chút tăm hơi.
Nói như vậy có hơi không đúng, gió Bắc vẫn là như cũ thổi vi vút, thứ biến mất chính là những người còn sống và lệ quỷ trong sơn cốc.
Bí thuật khai triển mang bọn họ đi, chỉ để lại thú kéo xe đang thoi thóp, đường ray Thiết Long đứt gãy cong vẹo, xe kéo Thiết Long ngã lật nhào, đám cây cối nghiêng nghiêng ngả ngả cùng với mấy cỗ thi thể sơn phỉ.
Chờ đến khi sức mạnh bí thuật hoàn toàn biến mất, mây đen cuồn cuộn từ bốn phương tám hướng hội tụ lại, bổ khuyết lên lỗ hổng giữa không trung, sau đó, hoa tuyết lại một lần nữa rơi xuống.
Một nén nhang sau, trong sơn cốc yên ắng, hiện lên cảnh tượng Kham Nguy nhìn thấy sau khi đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất