Sau Khi Mất Trí Nhớ Tình Yêu Của Tôi Muốn Lật Xe
Chương 2
Editor: Browniie | Chương 02
Trang 36 trong sách giáo khoa là tác phẩm 《 Trần tình biểu 》(1), năm ba Trung học cơ sở Tạ Hoài Thanh đã đọc qua rồi, chỉ cần nhìn lướt qua, cậu vẫn có thể nhớ sương sương. Cậu xem lại hai lượt, nhớ mấy chỗ không quen mắt lắm, sau đó lật lại từ đầu xem sách giáo khoa học kỳ này, trong lòng ước tính tiến độ theo kịp chắc hẳn không có vấn đề.
Sau khi tan học, Tạ Hoài Thanh lượn lờ quanh trường làm quen với hoàn cảnh, khi chuẩn bị quay lại lớp 2 thì bị một cậu chàng chặn đầu: "Bạn gì ới, có thể giúp mình đưa tài liệu này cho Hoắc Thành lớp bạn không, cứ bảo là thầy Triệu đưa cho cậu ấy."
Hoắc Thành... Tạ Hoài Thanh giật mình, cái tên này cậu thấy rồi này. Trên nhãn bộ đồng phục để nhà kia có viết hai chữ rồng bay phượng múa, có vẻ là "Hoắc Thành" đấy, cũng chả biết có phải cùng một tên trong miệng cậu chàng này hay không nữa.
Tạ Hoài Thanh có xíu xiu tò mò người ấy là ai, nhưng có vẻ hiện tại rõ ràng cậu đếch nhận ra người ta.
"Ngại quá, người cậu nói tôi không quen, cậu tìm người khác giúp đi."
Cậu vừa dứt lời, thì một bàn tay vươn ra cầm lấy tài liệu trên tay cậu chàng kia.
"Tôi là Hoắc Thành đây, đưa tôi đi."
Tạ Hoài Thanh quay đầu nhìn người nọ, hơi hơi kinh ngạc, là bạn ngồi cạnh nói số trang cho cậu đây mà. Cậu nhìn Hoắc Thành, đột nhiên có một cảm giác, bộ đồng phục thừa ra trong nhà kia là của người này, chỉ là cậu không hiểu sao mình lại bỏ quần áo của người khác vào cặp sách nhỉ.
Tuy rằng không rõ nguyên nhân, nhưng Tạ Hoài Thanh nghĩ chắc chuyện này cỏn con thôi, tìm được người rồi, mai mang trả người ta vậy.
Cậu chàng tới đưa tài liệu đi rồi, Tạ Hoài Thanh cũng xoay người muốn đi vào lớp, ấy thế mà Hoắc Thành lại nhanh chân chặn trước người cậu.
Tạ Hoài Thanh dùng ánh mắt biểu đạt sự chấm hỏi của mình.
Hoắc Thành nói: "Cậu mới nói cái gì cơ? Không quen tớ... Có quá đáng quá không zợ?"
Khóe môi hắn cong lên, nhưng trong ánh mắt hiện lên vẻ nghiêm túc. Thậm chí Tạ Hoài Thanh còn cảm nhận được chút... bi thương? Điều này khiến Tạ Hoài Thanh cực kỳ khó hiểu, cậu chỉ là không nhớ rõ bạn học này thôi mà, có cần thương tâm đến vậy không.
Chẳng qua vừa rồi nể tình Hoắc Thành giúp cậu một xíu, thái độ Tạ Hoài Thanh cũng tốt hơn: "Xin lỗi, tôi quên mất tên của cậu."
Hoắc Thành nhìn cậu chằm chằm trong chốc lát, đột nhiên cười lên: "Giả vờ giống chưa kìa."
Giả vờ? Tạ Hoài Thanh nhíu mày, cảm thấy người này khó hỉu thật sự luôn đấy.
Cách đó không xa có mấy bạn nữ túm tụm lại nhìn về phía này, cậu không thích bị vây xem, cũng lười phí lời giải thích, nên vòng qua người trước mặt rồi thẳng tiến.
Hoắc Thành chậm rì rì lẽo đẽo theo sau, hoài nghi có phải Tạ Hoài Thanh còn dỗi vụ lần trước không nhỉ.
Trong lòng có tâm sự, đi học cũng chẳng thiết tha, còn thường thường quay sang bên Tạ Hoài Thanh ngó một cái. Giáo viên ngữ văn là một cô giáo trung niên nữ tính 40 tuổi, thành tích ngữ văn của Hoắc Thành hay kéo chân, là đối tượng theo dõi trọng điểm khi đi học của cô, lần này hắn tự mình đâm đầu vào họng súng, chẳng lý nào cô lại buông tha cả.
Tần Xuân Diễm cầm sách giáo khoa dạo xuống bục giảng, lướt qua người Hoắc Thành, gõ gõ ngón tay lên mặt bàn: "Câu này có nghĩa gì nhỉ, em giải thích chút đi."
Tâm tư Hoắc Thành dùng cả vào việc nghiền ngẫm thái độ Tạ Hoài Thanh đối với mình rồi, giải thích câu nào hắn còn không biết nữa kìa. Thân cao 1mTạ Hoài Thanh của hắn hơi cong về phía trước, dùng bút chọc chọc lưng ghế bàn trước.
Bàn trước dựng thẳng sách lên, chỉ vào một câu được đánh dấu bằng bút highlight: "Tầm mông quốc ân, trừ thần tẩy mã."
Hoắc Thành có hơi mông lung: "Ý của những lời này là, "Ta sẽ sớm nhận được ân sủng quốc gia, để ta đi... tắm cho ngựa"."
Nói xong đến bản thân cũng thấy không đúng cho lắm, quả nhiên, cả lớp cười ầm lên.
Hoắc Thành theo bản năng nhìn về người bên cạnh, Tạ Hoài Thanh không cười, cũng không ngẩng đầu nhìn hắn, một bộ chả liên quan gì đến tui.
Giọng điệu Tần Xuân Diễm oán hận: "Còn để anh đi tắm cho ngựa cơ, Bì Mã Ôn (2) nhà anh, đi học không nghe giảng, đầu ngoái ra ngoài cửa sổ, bên ngoài có cái gì? Gì gỉ gì gi có cái gì đẹp?"
Hoắc Thành da mặt dày, bị phê bình mặt không đỏ lòng không run, trước khi ngồi xuống còn quay đầu nhìn Tạ Hoài Thanh một cái.
Vâng, đẹp lắm.
Sau khi tập thể dục theo đài thì có 15 phút giải lao giữa giờ, Hoắc Thành trở lại lớp, tình cờ nhìn thấy lớp trưởng Trình Phỉ ôm một chồng sách đi về phía cuối lớp học. Hắn nhìn nhìn Tạ Hoài Thanh ngồi nghiêm túc làm bài trên bàn, đi ra chặn Trình Phỉ: "Lão Lương để cậu đến nói lại tiến độ học tập cho Tạ Hoài Thanh à?"
"Đúng vậy, sao thế?"
Hoắc Thành nói: "Cậu nghỉ ngơi đi, để tôi giảng cho."
Trình Phỉ ngạc nhiên liếc mắt nhìn hắn: "Cậu? Thôi bỏ đi, Tạ Hoài Thanh mới xuất viện thôi đấy, cậu tính làm gì đây."
Hoắc Thành nói có sách mách có chứng: "Tôi giảng mấy câu hỏi của đề thi cho cậu ấy, tiện đưa mấy môn khác luôn."
Trình Phỉ do dự, lớp 2 bây giờ có Tạ Hoài Thanh với Hoắc Thành tham gia vào đội tuyển vật lý, mà cô thì dốt đặc cán mai, thành tích Tạ Hoài Thanh so với cô thì một trời một vực, mấy cái ghi chép này của cô chắc cũng chả có ích gì cho lắm.
"Ờ thôi cũng được, vậy hai cậu nói chuyện cẩn thận đấy, đừng có chành chọe nhau." Trình Phỉ dặn dò.
Hoắc Thành kỳ quái liếc cô một cái: "Tôi chành chọe với người ta khi nào?"
Trình Phỉ dò radar mấy lần trong đầu, hai người kia quả thật chẳng có mâu thuẫn nào dùng đến nắm đấm thật, nhưng lại mang đến cho người ta một cảm giác giương cung bạt kiếm đối chọi gay gắt.
Có lẽ đấy là cách mắng nhau bình thường của học sinh giỏi chăng.
Trở lại chỗ ngồi của mình, Trình Phỉ không nhịn được ngó về phía sau. Trịnh Hạo Từ cầm túi khoai tây lát thò mặt tới: "Nhìn gì đó?"
Trình Phỉ nhíu mày ghét bỏ nói: "Tớ giảm béo, cách xa nhau ra."
"Cậu gầy như vậy, giảm cái gì béo." Thấy Trình Phỉ không để ý tới mình, Trịnh Hạo Từ dõi theo ánh mắt cô nhìn về phía sau —
Hoắc Thành lôi ra từ trong ngăn bàn một chồng bài thi và một cuốn sách đặt lên bàn, như hiến bảo bối, ngồi vào vị trí trước mặt Tạ Hoài Thanh, nhẹ nhàng gõ gõ mặt bàn.
Tạ Hoài Thanh đang đọc sách ngẩng đầu lên, nghe thấy Hoắc Thành nói: "Nè, ghi chép trong khoảng thời gian vừa rồi."
Tạ Hoài Thanh trưng vẻ lạnh nhạt: "Không cần." Ứ muốn có quan hệ với người này đâu.
Hoắc Thành thoáng yên tâm. Dùng thái độ lạnh lùng như vậy đối xử với hắn mới đúng là Tạ Hoài Thanh chứ, bằng không hắn sẽ cho rằng người này bị tráo đổi linh hồn rồi.
"Cơ mà hai tuần cậu lỡ bài vở rồi. Với cả, đây là nhiệm vụ lão Lương giao cho tớ ấy, nếu không hoàn thành tớ sẽ bị lải nhải chết mất thôi."
Tiềm thức báo động cho Tạ Hoài Thanh biết người này rất chi là khó đối phó, vì tránh lãng phí nước bọt, cậu quyết đoán lựa chọn nhận lấy: "Cảm ơn, xem xong tôi trả lại cậu."
Hoắc Thành: "......"
Trở tay hổng kịp.
Trong tưởng tượng của Hoắc Thành, Tạ Hoài Thanh nên đốp lại một câu "Liên quan gì đến tôi" chứ. Hắn đã chuẩn bị bài năn nỉ ỉ ôi, để Tạ Hoài Thanh nhận ghi chép hắn tỉ mỉ chuẩn bị — ngữ văn hắn không học được, còn hỏi mấy bạn học có thành tích tốt mượn ghi chép, tổng hợp tinh hoa đất trời trong đấy lại cơ mà.
Trăm triệu lần không nghĩ tới, thuận lợi quá mức.
Hoắc Thành im lặng, Tạ Hoài Thanh liếc mắt nhìn hắn: "Còn việc gì à?"
"Nếu không," Hoắc Thành không tin tà, "Tớ giảng cho cậu một xíu."
Tạ Hoài Thanh bé ngoan biết nghe lời phải, mở sách giáo khoa ra: "OK."
Hoắc Thành đè lại khiếp sợ trong lòng, nghiêm túc chỉ cho Tạ Hoài Thanh mấy bài cậu bỏ lỡ trong hai tuần, sau khi xong Tạ Hoài Thanh còn lễ phép nói cảm ơn với hắn.
Trình Phỉ và Trịnh Hạo Từ ở góc khác của lớp học xem đến trợn mắt há mồm.
Trịnh Hạo Từ: "Chuyện gì vừa xảy ra vậy? Từ khi nào mà quan hệ của hai đứa kia tốt như vậy?"
"Không biết, sợ hết hồn, khoai lát của cậu đưa tớ miếng." Trình Phỉ tự nhủ trong lòng, sao trước kia không phát hiện khoai này ăn ngon thế nhể, "Cậu nói xem, tên kia liệu có ghi chép sai nội dung gì hố bạn học Tạ không."
Trịnh Hạo Từ phản bác: "Không đâu nhá, anh Thành không phải người như vậy. Với cả thủ đoạn này ngu người như thế, lấy chỉ số thông minh của học thần mà còn không phát hiện được hả."
Sau khi Tạ Hoài Thanh nhận ghi chép thì lại cúi đầu tiếp tục làm việc của mình, rặt một vẻ đóng cửa từ chối tiếp khách. Hoắc Thành thất thần trở lại chỗ ngồi, Trịnh Hạo Từ lập tức cầm khoai lát chạy tới, mắt nhỏ ngắm trộm Tạ Hoài Thanh: "Sao lại thế hả anh?"
Hoắc Thành giả ngu: "Cái gì sao lại thế?"
"Em thấy hết rồi." Trịnh Hạo Từ nhỏ giọng nói, "Bảo sao bình thường anh còn chả thèm ghi bài, đột nhiên lại mua một quyển vở hoa hoa cỏ cỏ, hóa ra là cố ý chuẩn bị cho người ta à nha?"
Hoắc Thành lười giải thích với hắn: "Đồ ăn cũng không bịt được miệng mày à?"
Lời nói của Trịnh Hạo Từ một chữ cũng không bay lung tung quẹo thẳng vào tai Tạ Hoài Thanh, gieo hạt giống nghi hoặc trong lòng cậu. Thật ra cậu thèm vào biết mấy cái việc vớ vỉn này, chỉ tránh thính lực của cậu tốt quá mà thôi.
Sau khi tan học, Tạ Hoài Thanh ngồi vào bàn học, ngẫm lại ngày hôm nay, đối với cậu mà nói, có thể xem như là ngày đầu tiên chuyển trường.
Lần này trở lại trường học không giống như trong tưởng tượng của cậu, mất trí nhớ không mang đến bất tiện nhiều cho lắm. Chương trình học của cấp 3 cậu cũng học xong rồi, tập thể dục theo đài thì giống trường cũ, không cần học lại lần nữa. Kể cả bố cục trường học, họ của giáo viên bộ môn, quen một tí là có thể nhớ kĩ rồi.
Hết thảy đều giống như cậu mong đợi, ngoại trừ Hoắc Thành.
Bài kiểm tra và ghi chép Hoắc Thành đưa cậu đặt trên mặt bàn. Bài kiểm tra của các môn được phân loại rõ ràng, mỗi môn lại dán giấy ghi chú. Ghi chép thì dựa theo môn học và thứ tự chương trình, nội dung kỹ càng tỉ mỉ, logic rõ ràng.
Dựa theo lời nói của Trịnh Hạo Từ, ghi chép này có vẻ là do Hoắc Thành đặc biệt giúp cậu ghi. Việc như này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cậu, như thể trước kia quan hệ của bọn họ không tồi cho lắm.
Còn cả bộ đồng phục kia nữa. Đó là đồng phục mùa đông, lớn hơn một cỡ so với Tạ Hoài Thanh, lúc cậu hôn mê tỉnh dậy thì nó đã yên vị trong cặp sách.
Tạ Hoài Thanh mơ hồ cảm thấy dường như giữa bọn họ có chuyện gì đã phát sinh, người kia thì nhớ rõ ràng tất cả, còn cậu thì ngẫm lại ra sao cũng đều công cốc, cảm giác này thật sự không tốt, khiến Tạ Hoài Thanh lần đầu tiên bởi vì mất trí nhớ mà bực bội.
Căn cứ theo lời dặn của bác sĩ, Tạ Hoài Thanh không thể vận động mạnh, vì thế lúc học thể dục, các bạn nam thì chơi bóng rổ, cậu lại ngồi ngoài sân bóng, trông cặp giúp các bạn.
Thứ sáu không có tiết tự học buổi tối. Thể dục là tiết cuối cùng của buổi chiều này, chuông reo lên đồng nghĩa với việc tan học, tâm trạng tự do nhảy nhót của chúng bạn bộc lộ hết trên sân. Mấy trai chạy chơi, nhảy nhót thoải mái, ánh mặt trời rọi lên bóng hình thanh xuân, tùy tiện chớp một ảnh thôi cũng là một bức tranh dạt dào sức sống tuổi trẻ.
Tạ Hoài Thanh ngồi dưới bóng râm của cây hòe già, nhìn thấy Hoắc Thành ném được một cú ba điểm. Tạ Hoài Thanh cũng chơi bóng rổ, có thể nhìn ra Hoắc Thành là chủ lực của đội bọn họ.
Cậu ngồi trên băng ghế dài cách sân bóng rổ lớp 2 một đoạn, không nhìn rõ mặt mũi người trong sân. Nhưng Hoắc Thành cao lớn hút mắt, cực kỳ nổi bật trong đám đông, hơn nữa Tạ Hoài Thanh phải thừa nhận, bởi vì bộ đồng phục dư ra kia mà cậu cực kỳ chú ý tới Hoắc Thành.
Cậu vẫn chưa mang đồng phục trả Hoắc Thành, bởi vì chưa muốn chủ động đối thoại với hắn, cậu đang đợi Hoắc Thành mở lời trước. Nhưng chuyện là người kia rõ ràng cố ý lắc lư uốn éo trước mặt cậu hai ngày nay, thế mà lại đếch thèm nhắc tới vụ áo đồng phục.
Hiện tại thời tiết cũng ấm dần, học sinh đã thay sang đồng phục mùa thu mỏng hơn một chút. Hoắc Thành thoạt nhìn cũng chả phải người cẩn thận gì cho cam, nên Tạ Hoài Thanh cực kỳ nghi ngờ người kia đã quên mất rồi, nên cậu tính thứ hai trực tiếp mang tới trả người ta.
Hoắc Thành ném được vào mấy quả thì hơi thất thần, liên tục quay đầu nhìn về phía cây hòe ngoài sân bóng.
Hắn chả phải người có thể nghẹn chuyện trong lòng. Tạ Hoài Thanh khác thường như thế, hắn không quen, luôn muốn hỏi người kia sao lại thế này, nhưng vẫn luôn không tìm được một cơ hội chỉ có đôi ta. Trước mắt là một cơ hội tốt, hôm nay mà không hỏi, thì lại phải chờ hết một cái cuối tuần.
Vì thế hắn giơ tay báo hiệu ngừng lại, nói với thầy thể dục mình không thoải mái, muốn nghỉ một chút.
Mấy cậu chàng cùng đội kêu rên: "Anh Thành anh đừng đi ~, anh mà không ở đây bọn em thua mất."
Hoắc Thành lộ vẻ mặt thống khổ đớn đau, không sức lực xua xua tay: "Đau dạ dày, thật sự không kiên trì được." Nói xong chậm rì rì dịch dịch ra bên ngoài.
Lúc hắn dịch được đến dưới gốc cây hòe, Tạ Hoài Thanh đang cúi đầu làm đề thi, nhận ra có người lại gần, ngẩng đầu nhìn thoáng qua, thấy là Hoắc Thành thì lại cúi xuống.
Hoắc Thành cách Tạ Hoài Thanh mấy bước chân đang đứng yên, uống mấy ngụm nước, sau đó không dấu vết tò tò lại gần Tạ Hoài Thanh, ngồi bên cạnh cậu.
Tạ Hoài Thanh không thèm phản ứng tí nào, lại còn giải đề một cách nhanh chóng.
"Khụ, nè," Hoắc Thành thanh thanh giọng, thử nói, "Cậu có thể đỡ tớ đến phòng y tế một chuyến hông?"
Ở đây nhiều người nhiều miệng, hắn sợ đang nói chuyện bị tên trời đánh nào chõ miệng vào mất, nên đành lên kế hoạch mời Tạ Hoài Thanh đến nơi nào yên tĩnh một xíu.
Tạ Hoài Thanh không thèm ngẩng đầu, nhàn nhạt nói: "Cậu không thể tự đi à?"
"Giúp xíu đi mò." Giọng Hoắc Thành rất nhẹ, dường như vô cùng suy yếu, "Tớ sợ đi nửa đường tớ đã xỉu cái đùng mất."
Tạ Hoài Thanh: "........" Giả vờ cũng giống ghê cơ.
***
Chú thích:
(1): "Trần tình biểu" của Lý Mật trong "Tam quốc chí". Năm 263, Quý Hán mất nước, Chinh tây tướng quân nghe tiếng Lý Mật, viết thư muốn vời, Mật một mực không theo. Châu quận nhiều lần muốn trưng Mật làm quan, đều bị lấy cớ chăm sóc bà nội mà từ chối. Năm 267, lập làm thái tử, hạ chiếu mộ binh Lý Mật vào triều làm Thái tử tiển mã, Lý Mật vì thế viết trần thuật nguyên nhân từ chối, lời văn thống thiết. Trần tình biểu được văn nhân An Tử Thuận đánh giá là một trong ba kiệt tác lớn của văn trữ tình
(2): Bì Mã Ôn là quan nhỏ chăn ngựa, nhưng cũng có nhiều quan lớn nhỏ như giám sát, phó giám, Linh mục.
Có hai phiên bản của Bì Mã Ôn.
Có câu nói: Cái gọi là Bì Mã Ôn có nghĩa là người thời Đông Hán nhốt khỉ trong chuồng, để tránh bệnh dịch ngựa hiệu quả hơn, vì vậy loài khỉ được gọi là Bì Mã Ôn.
Một cách nói khác: Tránh bệnh dịch ở ngựa bắt nguồn từ một truyền thuyết dân gian thời xa xưa, đó là trộn nước tiểu của khỉ yêu cầu giữ chức Bì Mã Ôn, nhưng thực chất đó là một sự lớn đối với Tôn Ngộ Không bởi trời cao. (Theo baidu)
Trang 36 trong sách giáo khoa là tác phẩm 《 Trần tình biểu 》(1), năm ba Trung học cơ sở Tạ Hoài Thanh đã đọc qua rồi, chỉ cần nhìn lướt qua, cậu vẫn có thể nhớ sương sương. Cậu xem lại hai lượt, nhớ mấy chỗ không quen mắt lắm, sau đó lật lại từ đầu xem sách giáo khoa học kỳ này, trong lòng ước tính tiến độ theo kịp chắc hẳn không có vấn đề.
Sau khi tan học, Tạ Hoài Thanh lượn lờ quanh trường làm quen với hoàn cảnh, khi chuẩn bị quay lại lớp 2 thì bị một cậu chàng chặn đầu: "Bạn gì ới, có thể giúp mình đưa tài liệu này cho Hoắc Thành lớp bạn không, cứ bảo là thầy Triệu đưa cho cậu ấy."
Hoắc Thành... Tạ Hoài Thanh giật mình, cái tên này cậu thấy rồi này. Trên nhãn bộ đồng phục để nhà kia có viết hai chữ rồng bay phượng múa, có vẻ là "Hoắc Thành" đấy, cũng chả biết có phải cùng một tên trong miệng cậu chàng này hay không nữa.
Tạ Hoài Thanh có xíu xiu tò mò người ấy là ai, nhưng có vẻ hiện tại rõ ràng cậu đếch nhận ra người ta.
"Ngại quá, người cậu nói tôi không quen, cậu tìm người khác giúp đi."
Cậu vừa dứt lời, thì một bàn tay vươn ra cầm lấy tài liệu trên tay cậu chàng kia.
"Tôi là Hoắc Thành đây, đưa tôi đi."
Tạ Hoài Thanh quay đầu nhìn người nọ, hơi hơi kinh ngạc, là bạn ngồi cạnh nói số trang cho cậu đây mà. Cậu nhìn Hoắc Thành, đột nhiên có một cảm giác, bộ đồng phục thừa ra trong nhà kia là của người này, chỉ là cậu không hiểu sao mình lại bỏ quần áo của người khác vào cặp sách nhỉ.
Tuy rằng không rõ nguyên nhân, nhưng Tạ Hoài Thanh nghĩ chắc chuyện này cỏn con thôi, tìm được người rồi, mai mang trả người ta vậy.
Cậu chàng tới đưa tài liệu đi rồi, Tạ Hoài Thanh cũng xoay người muốn đi vào lớp, ấy thế mà Hoắc Thành lại nhanh chân chặn trước người cậu.
Tạ Hoài Thanh dùng ánh mắt biểu đạt sự chấm hỏi của mình.
Hoắc Thành nói: "Cậu mới nói cái gì cơ? Không quen tớ... Có quá đáng quá không zợ?"
Khóe môi hắn cong lên, nhưng trong ánh mắt hiện lên vẻ nghiêm túc. Thậm chí Tạ Hoài Thanh còn cảm nhận được chút... bi thương? Điều này khiến Tạ Hoài Thanh cực kỳ khó hiểu, cậu chỉ là không nhớ rõ bạn học này thôi mà, có cần thương tâm đến vậy không.
Chẳng qua vừa rồi nể tình Hoắc Thành giúp cậu một xíu, thái độ Tạ Hoài Thanh cũng tốt hơn: "Xin lỗi, tôi quên mất tên của cậu."
Hoắc Thành nhìn cậu chằm chằm trong chốc lát, đột nhiên cười lên: "Giả vờ giống chưa kìa."
Giả vờ? Tạ Hoài Thanh nhíu mày, cảm thấy người này khó hỉu thật sự luôn đấy.
Cách đó không xa có mấy bạn nữ túm tụm lại nhìn về phía này, cậu không thích bị vây xem, cũng lười phí lời giải thích, nên vòng qua người trước mặt rồi thẳng tiến.
Hoắc Thành chậm rì rì lẽo đẽo theo sau, hoài nghi có phải Tạ Hoài Thanh còn dỗi vụ lần trước không nhỉ.
Trong lòng có tâm sự, đi học cũng chẳng thiết tha, còn thường thường quay sang bên Tạ Hoài Thanh ngó một cái. Giáo viên ngữ văn là một cô giáo trung niên nữ tính 40 tuổi, thành tích ngữ văn của Hoắc Thành hay kéo chân, là đối tượng theo dõi trọng điểm khi đi học của cô, lần này hắn tự mình đâm đầu vào họng súng, chẳng lý nào cô lại buông tha cả.
Tần Xuân Diễm cầm sách giáo khoa dạo xuống bục giảng, lướt qua người Hoắc Thành, gõ gõ ngón tay lên mặt bàn: "Câu này có nghĩa gì nhỉ, em giải thích chút đi."
Tâm tư Hoắc Thành dùng cả vào việc nghiền ngẫm thái độ Tạ Hoài Thanh đối với mình rồi, giải thích câu nào hắn còn không biết nữa kìa. Thân cao 1mTạ Hoài Thanh của hắn hơi cong về phía trước, dùng bút chọc chọc lưng ghế bàn trước.
Bàn trước dựng thẳng sách lên, chỉ vào một câu được đánh dấu bằng bút highlight: "Tầm mông quốc ân, trừ thần tẩy mã."
Hoắc Thành có hơi mông lung: "Ý của những lời này là, "Ta sẽ sớm nhận được ân sủng quốc gia, để ta đi... tắm cho ngựa"."
Nói xong đến bản thân cũng thấy không đúng cho lắm, quả nhiên, cả lớp cười ầm lên.
Hoắc Thành theo bản năng nhìn về người bên cạnh, Tạ Hoài Thanh không cười, cũng không ngẩng đầu nhìn hắn, một bộ chả liên quan gì đến tui.
Giọng điệu Tần Xuân Diễm oán hận: "Còn để anh đi tắm cho ngựa cơ, Bì Mã Ôn (2) nhà anh, đi học không nghe giảng, đầu ngoái ra ngoài cửa sổ, bên ngoài có cái gì? Gì gỉ gì gi có cái gì đẹp?"
Hoắc Thành da mặt dày, bị phê bình mặt không đỏ lòng không run, trước khi ngồi xuống còn quay đầu nhìn Tạ Hoài Thanh một cái.
Vâng, đẹp lắm.
Sau khi tập thể dục theo đài thì có 15 phút giải lao giữa giờ, Hoắc Thành trở lại lớp, tình cờ nhìn thấy lớp trưởng Trình Phỉ ôm một chồng sách đi về phía cuối lớp học. Hắn nhìn nhìn Tạ Hoài Thanh ngồi nghiêm túc làm bài trên bàn, đi ra chặn Trình Phỉ: "Lão Lương để cậu đến nói lại tiến độ học tập cho Tạ Hoài Thanh à?"
"Đúng vậy, sao thế?"
Hoắc Thành nói: "Cậu nghỉ ngơi đi, để tôi giảng cho."
Trình Phỉ ngạc nhiên liếc mắt nhìn hắn: "Cậu? Thôi bỏ đi, Tạ Hoài Thanh mới xuất viện thôi đấy, cậu tính làm gì đây."
Hoắc Thành nói có sách mách có chứng: "Tôi giảng mấy câu hỏi của đề thi cho cậu ấy, tiện đưa mấy môn khác luôn."
Trình Phỉ do dự, lớp 2 bây giờ có Tạ Hoài Thanh với Hoắc Thành tham gia vào đội tuyển vật lý, mà cô thì dốt đặc cán mai, thành tích Tạ Hoài Thanh so với cô thì một trời một vực, mấy cái ghi chép này của cô chắc cũng chả có ích gì cho lắm.
"Ờ thôi cũng được, vậy hai cậu nói chuyện cẩn thận đấy, đừng có chành chọe nhau." Trình Phỉ dặn dò.
Hoắc Thành kỳ quái liếc cô một cái: "Tôi chành chọe với người ta khi nào?"
Trình Phỉ dò radar mấy lần trong đầu, hai người kia quả thật chẳng có mâu thuẫn nào dùng đến nắm đấm thật, nhưng lại mang đến cho người ta một cảm giác giương cung bạt kiếm đối chọi gay gắt.
Có lẽ đấy là cách mắng nhau bình thường của học sinh giỏi chăng.
Trở lại chỗ ngồi của mình, Trình Phỉ không nhịn được ngó về phía sau. Trịnh Hạo Từ cầm túi khoai tây lát thò mặt tới: "Nhìn gì đó?"
Trình Phỉ nhíu mày ghét bỏ nói: "Tớ giảm béo, cách xa nhau ra."
"Cậu gầy như vậy, giảm cái gì béo." Thấy Trình Phỉ không để ý tới mình, Trịnh Hạo Từ dõi theo ánh mắt cô nhìn về phía sau —
Hoắc Thành lôi ra từ trong ngăn bàn một chồng bài thi và một cuốn sách đặt lên bàn, như hiến bảo bối, ngồi vào vị trí trước mặt Tạ Hoài Thanh, nhẹ nhàng gõ gõ mặt bàn.
Tạ Hoài Thanh đang đọc sách ngẩng đầu lên, nghe thấy Hoắc Thành nói: "Nè, ghi chép trong khoảng thời gian vừa rồi."
Tạ Hoài Thanh trưng vẻ lạnh nhạt: "Không cần." Ứ muốn có quan hệ với người này đâu.
Hoắc Thành thoáng yên tâm. Dùng thái độ lạnh lùng như vậy đối xử với hắn mới đúng là Tạ Hoài Thanh chứ, bằng không hắn sẽ cho rằng người này bị tráo đổi linh hồn rồi.
"Cơ mà hai tuần cậu lỡ bài vở rồi. Với cả, đây là nhiệm vụ lão Lương giao cho tớ ấy, nếu không hoàn thành tớ sẽ bị lải nhải chết mất thôi."
Tiềm thức báo động cho Tạ Hoài Thanh biết người này rất chi là khó đối phó, vì tránh lãng phí nước bọt, cậu quyết đoán lựa chọn nhận lấy: "Cảm ơn, xem xong tôi trả lại cậu."
Hoắc Thành: "......"
Trở tay hổng kịp.
Trong tưởng tượng của Hoắc Thành, Tạ Hoài Thanh nên đốp lại một câu "Liên quan gì đến tôi" chứ. Hắn đã chuẩn bị bài năn nỉ ỉ ôi, để Tạ Hoài Thanh nhận ghi chép hắn tỉ mỉ chuẩn bị — ngữ văn hắn không học được, còn hỏi mấy bạn học có thành tích tốt mượn ghi chép, tổng hợp tinh hoa đất trời trong đấy lại cơ mà.
Trăm triệu lần không nghĩ tới, thuận lợi quá mức.
Hoắc Thành im lặng, Tạ Hoài Thanh liếc mắt nhìn hắn: "Còn việc gì à?"
"Nếu không," Hoắc Thành không tin tà, "Tớ giảng cho cậu một xíu."
Tạ Hoài Thanh bé ngoan biết nghe lời phải, mở sách giáo khoa ra: "OK."
Hoắc Thành đè lại khiếp sợ trong lòng, nghiêm túc chỉ cho Tạ Hoài Thanh mấy bài cậu bỏ lỡ trong hai tuần, sau khi xong Tạ Hoài Thanh còn lễ phép nói cảm ơn với hắn.
Trình Phỉ và Trịnh Hạo Từ ở góc khác của lớp học xem đến trợn mắt há mồm.
Trịnh Hạo Từ: "Chuyện gì vừa xảy ra vậy? Từ khi nào mà quan hệ của hai đứa kia tốt như vậy?"
"Không biết, sợ hết hồn, khoai lát của cậu đưa tớ miếng." Trình Phỉ tự nhủ trong lòng, sao trước kia không phát hiện khoai này ăn ngon thế nhể, "Cậu nói xem, tên kia liệu có ghi chép sai nội dung gì hố bạn học Tạ không."
Trịnh Hạo Từ phản bác: "Không đâu nhá, anh Thành không phải người như vậy. Với cả thủ đoạn này ngu người như thế, lấy chỉ số thông minh của học thần mà còn không phát hiện được hả."
Sau khi Tạ Hoài Thanh nhận ghi chép thì lại cúi đầu tiếp tục làm việc của mình, rặt một vẻ đóng cửa từ chối tiếp khách. Hoắc Thành thất thần trở lại chỗ ngồi, Trịnh Hạo Từ lập tức cầm khoai lát chạy tới, mắt nhỏ ngắm trộm Tạ Hoài Thanh: "Sao lại thế hả anh?"
Hoắc Thành giả ngu: "Cái gì sao lại thế?"
"Em thấy hết rồi." Trịnh Hạo Từ nhỏ giọng nói, "Bảo sao bình thường anh còn chả thèm ghi bài, đột nhiên lại mua một quyển vở hoa hoa cỏ cỏ, hóa ra là cố ý chuẩn bị cho người ta à nha?"
Hoắc Thành lười giải thích với hắn: "Đồ ăn cũng không bịt được miệng mày à?"
Lời nói của Trịnh Hạo Từ một chữ cũng không bay lung tung quẹo thẳng vào tai Tạ Hoài Thanh, gieo hạt giống nghi hoặc trong lòng cậu. Thật ra cậu thèm vào biết mấy cái việc vớ vỉn này, chỉ tránh thính lực của cậu tốt quá mà thôi.
Sau khi tan học, Tạ Hoài Thanh ngồi vào bàn học, ngẫm lại ngày hôm nay, đối với cậu mà nói, có thể xem như là ngày đầu tiên chuyển trường.
Lần này trở lại trường học không giống như trong tưởng tượng của cậu, mất trí nhớ không mang đến bất tiện nhiều cho lắm. Chương trình học của cấp 3 cậu cũng học xong rồi, tập thể dục theo đài thì giống trường cũ, không cần học lại lần nữa. Kể cả bố cục trường học, họ của giáo viên bộ môn, quen một tí là có thể nhớ kĩ rồi.
Hết thảy đều giống như cậu mong đợi, ngoại trừ Hoắc Thành.
Bài kiểm tra và ghi chép Hoắc Thành đưa cậu đặt trên mặt bàn. Bài kiểm tra của các môn được phân loại rõ ràng, mỗi môn lại dán giấy ghi chú. Ghi chép thì dựa theo môn học và thứ tự chương trình, nội dung kỹ càng tỉ mỉ, logic rõ ràng.
Dựa theo lời nói của Trịnh Hạo Từ, ghi chép này có vẻ là do Hoắc Thành đặc biệt giúp cậu ghi. Việc như này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cậu, như thể trước kia quan hệ của bọn họ không tồi cho lắm.
Còn cả bộ đồng phục kia nữa. Đó là đồng phục mùa đông, lớn hơn một cỡ so với Tạ Hoài Thanh, lúc cậu hôn mê tỉnh dậy thì nó đã yên vị trong cặp sách.
Tạ Hoài Thanh mơ hồ cảm thấy dường như giữa bọn họ có chuyện gì đã phát sinh, người kia thì nhớ rõ ràng tất cả, còn cậu thì ngẫm lại ra sao cũng đều công cốc, cảm giác này thật sự không tốt, khiến Tạ Hoài Thanh lần đầu tiên bởi vì mất trí nhớ mà bực bội.
Căn cứ theo lời dặn của bác sĩ, Tạ Hoài Thanh không thể vận động mạnh, vì thế lúc học thể dục, các bạn nam thì chơi bóng rổ, cậu lại ngồi ngoài sân bóng, trông cặp giúp các bạn.
Thứ sáu không có tiết tự học buổi tối. Thể dục là tiết cuối cùng của buổi chiều này, chuông reo lên đồng nghĩa với việc tan học, tâm trạng tự do nhảy nhót của chúng bạn bộc lộ hết trên sân. Mấy trai chạy chơi, nhảy nhót thoải mái, ánh mặt trời rọi lên bóng hình thanh xuân, tùy tiện chớp một ảnh thôi cũng là một bức tranh dạt dào sức sống tuổi trẻ.
Tạ Hoài Thanh ngồi dưới bóng râm của cây hòe già, nhìn thấy Hoắc Thành ném được một cú ba điểm. Tạ Hoài Thanh cũng chơi bóng rổ, có thể nhìn ra Hoắc Thành là chủ lực của đội bọn họ.
Cậu ngồi trên băng ghế dài cách sân bóng rổ lớp 2 một đoạn, không nhìn rõ mặt mũi người trong sân. Nhưng Hoắc Thành cao lớn hút mắt, cực kỳ nổi bật trong đám đông, hơn nữa Tạ Hoài Thanh phải thừa nhận, bởi vì bộ đồng phục dư ra kia mà cậu cực kỳ chú ý tới Hoắc Thành.
Cậu vẫn chưa mang đồng phục trả Hoắc Thành, bởi vì chưa muốn chủ động đối thoại với hắn, cậu đang đợi Hoắc Thành mở lời trước. Nhưng chuyện là người kia rõ ràng cố ý lắc lư uốn éo trước mặt cậu hai ngày nay, thế mà lại đếch thèm nhắc tới vụ áo đồng phục.
Hiện tại thời tiết cũng ấm dần, học sinh đã thay sang đồng phục mùa thu mỏng hơn một chút. Hoắc Thành thoạt nhìn cũng chả phải người cẩn thận gì cho cam, nên Tạ Hoài Thanh cực kỳ nghi ngờ người kia đã quên mất rồi, nên cậu tính thứ hai trực tiếp mang tới trả người ta.
Hoắc Thành ném được vào mấy quả thì hơi thất thần, liên tục quay đầu nhìn về phía cây hòe ngoài sân bóng.
Hắn chả phải người có thể nghẹn chuyện trong lòng. Tạ Hoài Thanh khác thường như thế, hắn không quen, luôn muốn hỏi người kia sao lại thế này, nhưng vẫn luôn không tìm được một cơ hội chỉ có đôi ta. Trước mắt là một cơ hội tốt, hôm nay mà không hỏi, thì lại phải chờ hết một cái cuối tuần.
Vì thế hắn giơ tay báo hiệu ngừng lại, nói với thầy thể dục mình không thoải mái, muốn nghỉ một chút.
Mấy cậu chàng cùng đội kêu rên: "Anh Thành anh đừng đi ~, anh mà không ở đây bọn em thua mất."
Hoắc Thành lộ vẻ mặt thống khổ đớn đau, không sức lực xua xua tay: "Đau dạ dày, thật sự không kiên trì được." Nói xong chậm rì rì dịch dịch ra bên ngoài.
Lúc hắn dịch được đến dưới gốc cây hòe, Tạ Hoài Thanh đang cúi đầu làm đề thi, nhận ra có người lại gần, ngẩng đầu nhìn thoáng qua, thấy là Hoắc Thành thì lại cúi xuống.
Hoắc Thành cách Tạ Hoài Thanh mấy bước chân đang đứng yên, uống mấy ngụm nước, sau đó không dấu vết tò tò lại gần Tạ Hoài Thanh, ngồi bên cạnh cậu.
Tạ Hoài Thanh không thèm phản ứng tí nào, lại còn giải đề một cách nhanh chóng.
"Khụ, nè," Hoắc Thành thanh thanh giọng, thử nói, "Cậu có thể đỡ tớ đến phòng y tế một chuyến hông?"
Ở đây nhiều người nhiều miệng, hắn sợ đang nói chuyện bị tên trời đánh nào chõ miệng vào mất, nên đành lên kế hoạch mời Tạ Hoài Thanh đến nơi nào yên tĩnh một xíu.
Tạ Hoài Thanh không thèm ngẩng đầu, nhàn nhạt nói: "Cậu không thể tự đi à?"
"Giúp xíu đi mò." Giọng Hoắc Thành rất nhẹ, dường như vô cùng suy yếu, "Tớ sợ đi nửa đường tớ đã xỉu cái đùng mất."
Tạ Hoài Thanh: "........" Giả vờ cũng giống ghê cơ.
***
Chú thích:
(1): "Trần tình biểu" của Lý Mật trong "Tam quốc chí". Năm 263, Quý Hán mất nước, Chinh tây tướng quân nghe tiếng Lý Mật, viết thư muốn vời, Mật một mực không theo. Châu quận nhiều lần muốn trưng Mật làm quan, đều bị lấy cớ chăm sóc bà nội mà từ chối. Năm 267, lập làm thái tử, hạ chiếu mộ binh Lý Mật vào triều làm Thái tử tiển mã, Lý Mật vì thế viết trần thuật nguyên nhân từ chối, lời văn thống thiết. Trần tình biểu được văn nhân An Tử Thuận đánh giá là một trong ba kiệt tác lớn của văn trữ tình
(2): Bì Mã Ôn là quan nhỏ chăn ngựa, nhưng cũng có nhiều quan lớn nhỏ như giám sát, phó giám, Linh mục.
Có hai phiên bản của Bì Mã Ôn.
Có câu nói: Cái gọi là Bì Mã Ôn có nghĩa là người thời Đông Hán nhốt khỉ trong chuồng, để tránh bệnh dịch ngựa hiệu quả hơn, vì vậy loài khỉ được gọi là Bì Mã Ôn.
Một cách nói khác: Tránh bệnh dịch ở ngựa bắt nguồn từ một truyền thuyết dân gian thời xa xưa, đó là trộn nước tiểu của khỉ yêu cầu giữ chức Bì Mã Ôn, nhưng thực chất đó là một sự lớn đối với Tôn Ngộ Không bởi trời cao. (Theo baidu)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất