Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Nghĩ Mình Là Alpha

Chương 41

Trước Sau
Edit: Toả Toả

Chuyện mà nhóm tuyển thủ không biết chính là hội trường và phòng phát sóng trực tiếp lúc này đã sôi trào.

Tất cả mọi người đều đang suy nghĩ, đội Thiên Cực ở trung tâm chủ đề, nhất là Lâm Miên Lý và Giang Ẩn, ít nhất bây giờ xem ra đã bị tất cả các tuyển thủ nhắm tới, liệu bọn họ có thể sống sót thành công hay không?

Bọn họ chỉ có hai người là cực kỳ mạnh mẽ, mà đối thủ của bọn họ là 40 người tinh anh!

Đạn mạc trên màn hình vút qua rào rạt, có một số vẫn tràn ngập tin tưởng Lâm Miên Lý và Giang Ẩn như trước, không ngừng cổ vũ cho bọn họ, có người nói 40 tuyển thủ kia rất quá đáng.

Nhưng cho dù đạn mạc có rào rạt như thế nào cũng không ảnh hưởng đến các tuyển thủ trên sân thi đấu.

Trường trung học Tinh Minh, nhà trường đã tổ chức cho cả trường cùng nhau xem trực tiếp, cả thầy lẫn trò đều không muốn bỏ lỡ, đây là đội Thiên Cực của bọn họ, là người đến từ tinh cầu của bọn họ đó!!

Vệ Gia Du vừa xem vừa hét: "Bọn họ sao có thể làm như vậy! Không biết xấu hổ, rất không biết xấu hổ! Tôi khinh thường bọn họ!"

Lỗ Đan: "Nhưng hành động của bọn họ không hề vi phạm quy tắc. Nguyên nhân chính là trận đấu đầu tiên của anh Giang và anh Miên khiến người ta quá ấn tượng, bọn họ sợ."

Nghiêm Tử Dịch: "Nhưng như vậy cũng quá...... Tôi nhớ thi đấu đồng đội trước kia cũng có hợp tác, nhưng nhiều lắm cũng là hai ba tổ đội cùng hợp tác thôi chứ không có nhiều như vậy, anh Giang với anh Miên thật sự quá phô trương rồi, điệu thấp* chút có được không!"

(*) Điệu thấp: Khiêm tốn, kín tiếng, kín đáo, lặng lẽ, âm thầm... Đại loại là không nổi bật, không để người khác chú ý đến mình.

Vệ Gia Du phản bác: "Điệu thấp cái gì mà điệu thấp, bọn họ tài giỏi như vậy đó rồi sao, có muốn điệu thấp cũng không làm được."

Nói thì nói vậy nhưng mọi người vẫn có chút lo lắng.

Lúc này, Hứa Già Già nhìn các bạn học của mình, trịnh trọng nghiêm túc nói: "Tôi tin nhóm của bọn họ."

Vệ Gia Du nhìn về phía cô: "Hở?"

Hứa Già Già lặp lại: "Tôi tin bọn họ sẽ có thể trốn thoát thành công khỏi những người này, bọn họ rất thông minh, nhất định sẽ có cách."

Tất cả mọi người gật đầu, đúng vậy, quân đến tướng chặn, nước đến đất ngăn*, bọn họ nhất định sẽ không sao hết!

(*) Binh lai tương đáng, thuỷ lai thổ yểm: Bất kể đối phương dùng thủ đoạn nào cũng sẽ có cách tương ứng để đối phó.

Sau khi trận đấu bắt đầu, tất cả mọi người đều cùng hành động, đồng thời bao vây Lâm Miên Lý và Giang Ẩn, 10 phút sau, bọn họ buộc phải tách ra ở lối vào cầu thang trên tầng bốn.

Nhưng cũng còn đỡ là không phải ai cũng vây quanh tấn công bọn họ, dù sao bọn họ cũng chỉ có hai người, nếu cả 40 người đều tới thì không còn chỗ đứng.

Trước khi tách ra, Giang Ẩn hô lên với hắn: "Đợi tôi, tôi sẽ tới tìm cậu nhanh thôi."

Lâm Miên Lý nhìn anh lần cuối rồi quay lưng bỏ chạy.

Khương Dương Băng đuổi theo hắn không buông, không hề lơi lỏng, vừa rồi giao đấu với nhau Lâm Miên Lý mới biết Khương Dương Băng thật sự rất mạnh, tóc đỏ cũng rất mạnh.

Lại còn có những đội ngũ khác giống như hổ rình mồi.

Lâm Miên Lý một người trốn nhiều người đuổi, trong tòa nhà bị phá vỡ này giống như một cơn lốc xoáy, khi chạm trán với tuyển thủ khác còn có thể thu hút họ tham gia vào đội quân bao vây tấn công.

Nửa đường hắn còn tình cờ gặp Tần Huyền và Phí Long, nhưng hai người kia vừa thấy hắn thì lập tức bỏ chạy.

Không trách bọn họ được, đều là bởi vì nó quá đáng sợ, cảm giác như một bầy thây ma đang truy đuổi một người sống bằng xương bằng thịt vậy.

Sau hơn 20 phút đuổi đuổi dừng dừng, Lâm Miên Lý vẫn bị chặn ở tầng bảy.

Phía sau không có tường mà là một cửa sổ lớn từ trần đến sàn nối liền vài tầng trên và dưới, nhưng tầng này không có kính, tất cả đều bị vỡ.

Tóc đỏ vừa đánh vừa hung dữ nói: "Có đầu hàng không? Nếu cậu đầu hàng tôi sẽ nhẹ nhàng loại bỏ cậu."

Lâm Miên Lý phớt lờ cậu ta, động tác vẫn nhanh nhẹn như trước.

Khương Dương Băng ép Lâm Miên Lý đến lỗ thủng bên lề toà nhà, tóc đỏ cũng liên tục tiến lên quấy nhiễu Lâm Miên Lý.

Ban đầu mọi chuyện vẫn ổn, nhưng tình hình càng ngày càng trở nên tồi tệ hơn đối với Lâm Miên Lý. Hắn đột nhiên tiến một bước lớn sang một bên, né tránh Khương Dương Băng và tóc đỏ, xoay người bắt lấy bàn tay của kẻ đang đánh lén phía sau, rồi đẩy người đó về phía lỗ thủng.

Người nọ kinh hãi, trong cơn khủng hoảng lại trở ngược bắt lấy cánh tay Lâm Miên Lý, muốn kéo mình trở lại.

Lâm Miên Lý không phản kháng, theo sức của người đó mà ngã về phía lỗ thủng, cả người sắp ngã xuống.

Một khi ngã xuống, Lâm Miên Lý sẽ bị loại.

Trong lòng Khương Dương Băng giật mình, nhưng cuối cùng vẫn cố kìm lại không đi kéo hắn, dù sao đây cũng là một trận đấu, mặc dù đang ở tầng bảy nhưng nếu ngã xuống cũng sẽ không chết.

Đã có người vui vẻ kêu lên.

Ngay sau đó, trước mắt bao người, Lâm Miên Lý trực tiếp quay lưng về phía cửa sổ nhảy xuống.

Nhóm người tinh anh: "???"

Khương Dương Băng lập tức tiến lên kiểm tra, Lâm Miên Lý cũng không có ngã xuống, hắn bắt được mép cửa sổ của tầng dưới.

Chuyện này quá mạo hiểm, hắn làm sao có thể không nhìn mà cũng dám nhảy?

Lỡ như lớp kính ở tầng dưới đó không vỡ thì phải làm sao? Hắn không có chỗ để bám lấy, sẽ rơi thẳng xuống.

Hơn nữa, việc nắm lấy mép cửa sổ đó trong thời gian ngắn và cấp bách như vậy không phải là điều mà người bình thường có thể làm được, cậu cho rằng đây là phim điện ảnh à!



Là nhảy lầu đó trời!

Trừ khi đó là một người lính được huấn luyện đặc biệt, tựa như Thiệu Giác, nhất định sẽ không thành vấn đề, hơn nữa cũng sẽ rất nhẹ nhàng.

"Đựu mẹ đệt đệt đệt, vậy cũng được?" Tóc đỏ trợn mắt há mồm, cậu ta nhìn Khương Dương Băng bên cạnh: "Đại ca, anh có thể chứ?"

Khương Dương Băng không trả lời câu hỏi của cậu ta mà nói: "Phía dưới có người."

"Hả?" Tóc đỏ lập tức cúi đầu nhìn, quả nhiên thấy một tuyển thủ tóc vàng đang đi tới trước mặt Lâm Miên Lý.

Lâm Miên Lý vẫn chưa kịp đứng lên.

"Ê ê ê tóc vàng, mau ném cậu ta xuống đi! Đó là Lâm Miên Lý!" Tóc đỏ kêu lên.

Nhưng mà cái người tóc vàng kia thậm chí còn không ngẩng đầu lên, cúi người xuống đưa tay ra với Lâm Miên Lý.

Tóc đỏ: "Ớ??? Đừng nói với tôi là cậu sẽ kéo cậu ta lên nhá."

Lâm Miên Lý ngẩng đầu nhìn Lai An, cũng có chút ngạc nhiên, bọn họ là đối thủ của nhau.

Lai An nghiêm túc nhìn hắn.

Lâm Miên Lý không thật sự nắm lấy tay cậu, mà nói với cậu: "Cậu tránh ra."

Lai An thật sự ngoan ngoãn lui lại ba bước.

Lâm Miên Lý động tác lưu loát đi lên.

Tóc đỏ: "............"

Người đó là ai? Rốt cuộc là tên ngốc nào lại vứt bỏ số điểm đã được giao tới cửa vậy?

Phía sau có tiếng gió vang lên, tóc đỏ đem tức giận chuyển đến trên người đang nhân cơ hội bọn họ không chú ý mà đánh lén này, một cú ném qua vai tuyệt đẹp đã ném người đó từ tầng bảy xuống.

Khương Dương Băng không ngờ Lâm Miên Lý có thể trốn thoát theo cách này, nói với tóc đỏ: "Đi, trước tiên chúng ta hãy lấy điểm, gặp được nhóm của Lâm Miên Lý thì ra tay lần nữa."

Cơ hội tốt nhất đã bị bỏ lỡ, mọi người không thể nào tiếp tục đuổi theo hai người đó, những người từng hợp tác trước đây lại trở thành kẻ thù của nhau.

Nhìn thấy tóc đỏ hai ba chiêu đạt được điểm, đã có người quay người chạy đi.

Hai người này cũng không dễ đối phó.

Ở tầng sáu, Lâm Miên Lý đứng dậy vỗ vỗ tay, nhìn Lai An, gật đầu nói cảm ơn.

Hắn nhớ rõ Lai An chưa từng cùng những người khác bao vây tấn công bọn họ.

Đồng đội của Lai An không dám tới gần quá, đứng ở rất xa nhìn lại.

"Không có gì, tôi cảm thấy bọn họ làm như vậy là không tốt, không công bằng." Lai An ấp úng.

Lâm Miên Lý: "Không có gì là không công bằng, miễn là nó nằm trong quy tắc, hãy nghĩ về những gì chúng tôi đã làm lần trước."

Lai An mở rồi ngậm miệng, không nói.

Lâm Miên Lý: "Tôi sẽ không làm phiền các cậu, các cậu đi đi, trước khi tôi đổi ý."

Lai An lặng lẽ gật đầu, quay người đi theo đồng đội của mình.

Lâm Miên Lý thấy xung quanh không có ai, hắn nắm chặt tay, cảnh giác rời khỏi nơi đó.

Trong vòng hai phút, Khương Dương Băng và tóc đỏ đi xuống cửa sổ sát đất ở tầng sáu, nhưng đúng như dự đoán, Lâm Miên Lý đã không còn ở đó nữa.

Khương Dương Băng nhìn xung quanh, vừa nhấc chân chuẩn bị rời đi, đột nhiên cánh mũi khẽ nhúc nhích, bắt được một mùi khác thường trong không khí.

Nhẹ nhàng đến mức tưởng như là ảo giác của anh ta, nhưng hương vị ngọt ngào băng giá ám ảnh người ta lại quen thuộc đến khó tả.

Đây là mùi Pheromone mà anh ta đã ngửi thấy cách đây không lâu, thuộc về Pheromone của Lâm Miên Lý.

Lúc trước khi đuổi theo người đang chạy trốn, Lâm Miên Lý có phát ra Pheromone áp chế, tất cả mọi người đều bị Pheromone của hắn quất cho tái mặt, sức chiến đấu giảm đi không ít, không thể không phát ra Pheromone từ trước đến nay của mình để chống cự. Toàn bộ toà nhà nát đều tràn ngập các Pheromone khác nhau của Alpha, va chạm với nhau.

Khi đó Pheromone của Lâm Miên Lý tuy rằng ngọt thanh lạnh lẽo, nhưng lực công kích rất mạnh, thái độ thù địch rất lớn.

Nhưng mà mùi hương trong không khí lúc này đã hoàn toàn không có sức công kích, lộ ra mềm mại từ bên trong cốt tuỷ, mang theo cảm giác mềm mại khó tả, khiến cho tim của Khương Dương Băng nhanh chóng đập thình thịch.

Đồng tử của anh ta run lên, hầu kết nhấp nhô, muốn ngửi nó rõ ràng hơn nhưng lại phát hiện hương Pheromone kia đã biến mất, không thể tìm thấy nữa.

"Cậu ấy bị sao vậy?" Khương Dương Băng thì thào.

Tóc đỏ tìm kiếm cẩn thận trên tầng này, đừng nói là Lâm Miên Lý, ngay cả một bóng người cũng không có, trận đấu đã trôi qua hơn một phần ba thời gian, tiếp theo sẽ càng thêm kịch liệt.

Lâm Miên Lý hiện tại cảm thấy rất khó chịu, đêm qua hắn đã phát tình giả, tưởng rằng kỳ phát tình thật sau một hai ngày nữa mới đến, kết quả hôm nay lại bị nhiều Pheromone của Alpha tác động như vậy, kỳ phát tình thật sự đã đến rồi.

Nắm tay hắn siết chặt, lúc nhảy xuống nắm lấy mép cửa sổ, lòng bàn tay vô tình bị mảnh thủy tinh cắt vào, không thể khống chế được mà tràn Pheromone ra, đành để Lai An lập tức rời đi trước.

Khi bị bọn họ chặn ở lỗ thủng trên tầng bảy, hắn thật ra không cần phải mạo hiểm mà nhảy lầu, cũng có thể đảm bảo rằng mình sẽ không bị loại bỏ dưới sự bao vây của những người đó.



Đó là bởi vì hắn đã nhận ra cơ thể mình có gì đó không ổn, nếu không đi, hắn có thể sẽ phát tình ngay tại chỗ.

"Hộc —— Hộc ——" Lâm Miên Lý cắn răng kìm nén hơi thở, lúc này hắn có thể cảm nhận được người trong toà nhà đã không còn nhiều lắm, hắn đi đến chỗ cầu thang, gần đó cũng không có người, có thể nghe thấy tiếng đánh nhau của mấy tầng khác.

Giang Ẩn đâu? Giang Ẩn đâu rồi?

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, Lâm Miên Lý cảm giác được Pheromone trong cơ thể đang dâng trào dữ dội, hắn phải dùng hết sức lực mới có thể kiềm chế không cho Pheromone bộc phát hoàn toàn.

Nhưng vẫn không thể tránh khỏi tràn ra một ít.

Hắn vừa đi lên lầu vừa nghĩ, nếu Giang Ẩn không đến, hắn cũng chỉ có thể sử dụng thuốc cách trở giả A, mỗi khi ra ngoài hắn đều sẽ mang theo nó, để phòng ngừa.

Nghĩ đến đây, hắn mới nhớ tới hắn vốn định dùng thuốc cách trở, không cần Giang Ẩn giúp đỡ.

Nhưng mà......

Lâm Miên Lý dùng sức cắn khớp hàm, nếu bây giờ hắn đối mặt với nhóm người của Khương Dương Băng, cơ hội chiến thắng của hắn sẽ không nhiều.

Mặc dù vậy, ở bên ngoài Lâm Miên Lý cũng không có gì khác lúc trước, ngoại trừ hô hấp có chút gấp gáp, sắc mặt cũng không tái nhợt như trước, vành tai còn có chút đỏ ửng, môi cắn ra một chút máu.

Không có dấu hiệu nào cho thấy hắn sắp đến kỳ phát tình.

Hắn liếc nhìn chiếc camera mini ở giữa không trung đang đi theo mình, nghĩ thầm phải tìm cơ hội để loại bỏ thứ này mới được.

Khán giả đang xem phát sóng trực tiếp bị cái liếc mắt của Lâm Miên Lý khiến cho rung động, đạn mạc điên cuồng quét qua:

【A a a a rốt cuộc cũng nhìn vào camera rồi, tôi luôn cho rằng camera đi theo sau Lâm Miên Lý là vô hình nên cậu ấy không nhìn thấy!!!】

【Đẹp đẹp đẹp đẹp trai quá, vừa A vừa đẹp! Anh Lâm Miên Lý tới cưới em đi!!】

【Lầu trên đừng có truyền bá những tư tưởng tà ma ngoại đạo nữa, OO là không thể, AO mới là chính đạo, cho dù O có lợi hại đến đâu thì cuối cùng vẫn phải lấy chồng.】

【Cút, thẳng A ngu si ung thư ở đâu ra vậy, quản trị viên có đang xem không, làm ơn ném tên đó ra ngoài đi!】

【Omega sớm muộn gì cũng phải lấy chồng? Còn mày sớm hay muộn gì cũng chết thôi, vì hoà bình và ổn định xã hội mày có thể thực hiện nghĩa vụ này sớm hơn được không, ngu ngục XX, XXX mày.】

Tiếp theo chính là một trận cãi lộn.

Một phút sau.

【Người dùng XXXXX bị cấm nói trong 10 phút.】

【Người dùng XX bị cấm nói trong 5 phút.】

【Người dùng XXX bị cấm nói trong 10 phút.】

......

【Quản trị viên 03: Xin hãy phát biểu đạn mạc một cách văn minh.】

Lâm Miên Lý đi thẳng đến tầng chín, cẩn thận lắng nghe, không nghe thấy âm thanh gì mới bước tới.

Bước chân của hắn hơi lắc lư, tầm nhìn có chút mờ mịt, hắn đưa tay lên dụi mắt.

Không được.

Camera đi theo phía sau hắn, cách ba mét quay bóng dáng hắn, ở cuối hành lang này có ánh sáng trắng và bức tường sụp đổ.

Bóng dáng của Lâm Miên Lý dưới ánh đèn có vẻ vừa gầy lại vừa cao.

Hắn tiến lên phía trước hai bước, đột ngột quay lại không hề báo trước mà bước vào một căn phòng, sau đó phịch một tiếng đóng sập cửa lại.

Camera: "??"

Khán giả đặc biệt thích Lâm Miên Lý bùng nổ: Đồ cái camera nát, mau tìm cái lỗ để đi vào đi!

Song camera vòng vo nửa ngày, vách tưởng của phòng này thế mà lại hoàn hảo không có hư hao gì, một vết nứt cũng không có.

Nó đành phải ỉu xìu quay lại, đạo diễn đã cắt một cảnh quay khác để đưa nó lên màn ảnh.

Trong phòng, Lâm Miên Lý ngồi ở trên mặt đất tận bên trong cùng, dựa vào tường ngẩng đầu lên, lộ ra hầu kết yếu ớt của mình.

Hắn rốt cuộc cũng không thể chịu thêm được nữa, Pheromone được phóng ra một cách tràn trề, nó xông lên tận đỉnh đầu hắn với cảm giác còn mạnh hơn gấp mấy lần lần phát tình giả đêm qua.

Mỗi một chỗ trên da thịt đều ướt đẫm mồ hôi, dường như chỉ cần một lần chạm nhẹ là nước sẽ chảy ra.

Các đốt ngón tay bình thường cứng rắn đến mức làm cho các tuyển thủ khác phải sợ hãi lộ ra một màu hồng quyến rũ, giống như một quả đào mật chín mọng.

Mỗi một bộ phận trên cơ thể hắn đều không tiếng động kêu gào khao khát, cơ thể cực kỳ trống rỗng, trái tim cũng trống rỗng theo.

Kỳ phát tình lần thứ hai của hắn tới rồi, không có ai ở bên cạnh hắn, trên người chỉ có một khối thuốc cách trở giả A được thân nhiệt sưởi ấm.

Tác giả có điều muốn nói:

Lâm Miên Lý: Thời điểm mấu chốt thì không thấy đâu, cậu có ích lợi gì?

Giang Ẩn: QAQ Anh đang chạy như bay đến đây, bà xã ráng nhịn chút nữa đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau