Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Nghĩ Mình Là Alpha
Chương 6
Edit: Toả Toả
Hôm đó, Lâm Miên Lý đã có một đêm đầy những giấc mơ hỗn loạn, chen lẫn trong đó là một số ký ức bị lãng quên, nhưng sáng hôm sau, những hình ảnh này đã bị tiêu tán đi bởi tiếng nhạc ồn ào náo động từ bên ngoài cửa phòng.
Hắn đầu bù tóc rối mở cửa bước ra, trong đại sảnh, một con tinh linh trí năng hình dáng như quả trứng, cả người trắng như tuyết, rất đáng yêu, đang cầm một cái loa mini, sôi nổi khoa tay múa chân khắp nơi ở trong đại sảnh, như bị điên.
Nó gần như muốn nhảy lên người Lâm Miên Lý.
Cái thứ đồ chơi gì đây??
Lúc này, cánh cửa đối diện cũng mở ra, Giang Ẩn tựa vào cạnh cửa, quả đầu chính xác là vừa mới rời giường, cúi đầu bật màn hình ảo của thiết bị đầu cuối, hai tay gõ nhanh một hồi, tinh linh trí năng lúc này mới dừng lại, im lặng đứng trước mặt mọi người.
Lâm Miên Lý không thể tin được: "Cái này là do cậu thiết kế?"
Giang Ẩn cũng dùng vẻ mặt ấy nhìn hắn: "Cậu nghiêm túc sao? Tôi sẽ làm chuyện ngu xuẩn như vậy à?"
"....... Hình như không."
Những người ở hai phòng khác cũng đi ra, Nghiêm Tử Dịch cười làm lành nói: "Xin lỗi mọi người, là tôi là tôi, tôi lo lắng hôm nay không dậy được nên lắp báo thức cho nó, nhưng bởi vì tay nghề của tôi.... Ừm, không quá khéo léo, nên nó đã không vào phòng của tôi......."
Mặt Giang Ẩn không chút thay đổi nói: "Với âm lượng và động tác này, cho dù nó có vào phòng của cậu cũng sẽ như không thôi."
Nghiêm Tử Dịch vồ lấy người Tiểu Bạch, gọi ra mà hình ảo của nó: "Tôi sẽ sửa lại nó."
"Không cần, cậu đừng chạm vào nó." Giang Ẩn vươn người: "Tôi đã sửa rồi."
Vẻ mặt Nghiêm Tử Dịch sùng bái: "Nhanh như vậy?! Đại ca, lúc nào đó anh giúp tôi viết chương trình gọi tôi dậy nhé!!"
Giang Ẩn quay đầu đi vào nhà vệ sinh: "Không rảnh."
Nghiêm Tử Dịch khoa trương ôm lấy Tiểu Bạch mà khóc: "Huhuhu tôi hiện tại chưa có loại kỹ thuật này oa oa."
Lâm Miên Lý bị một trận ồn ào này làm tỉnh đến không thể tỉnh hơn được nữa, dở khóc dở cười cũng đi vào nhà vệ sinh.
"Tại sao cậu ấy không đặt báo thức trên thiết bị đầu cuối của mình?" Phòng tắm khá rộng, ba người tắm chung cũng không thành vấn đề.
Giang Ẩn: "Bởi vì cậu ta là heo, chuông báo thức bình thường sẽ không đánh thức được cậu ta."
Lâm Miên Lý: "....... Tôi cảm thấy cậu nên uyển chuyển một chút."
Nghiêm Tử Dịch vẫn đang ở ngoài cửa đấy.
"Không cần, cậu ta cũng cảm thấy như vậy."
Nghiêm Tử Dịch không dám giận cũng không dám nói, cậu ta thật sự cảm thấy anh Giang nói đúng.
Trong lớp học của lớp thực nghiệm cơ giáp 1, mọi người cũng không khác nhau lắm, mười người trong số họ được nhận từ các trường khác, phần lớn họ mặc trang phục không giống nhau, liếc mắt một cái liền có thể thấy sự khác biệt.
Tần Huyền vừa bước vào lớp, ánh mắt liền dán vào một nam sinh ngồi ở hàng ghế sau.
Đồng phục học sinh xanh đen của Tinh Minh càng làm cho làn da lộ ra của nam sinh trở nên trắng trẻo, thanh tú như ngọc. Hắn đang quay đầu nói chuyện với người khác, có thể thấy vẻ mặt của hắn có chút lạnh lùng, nhưng theo sự hiểu biết của Tần Huyền về hắn, tâm trạng của nam sinh lúc này rất tốt.
Có thể là bởi vì ánh mắt của anh ta dừng ở trên người Lâm Miên Lý quá lâu, Lâm Miên Lý nhận thấy, ngẩng đầu nhìn qua.
Tim Tần Huyền đột nhiên nhảy dựng, nhưng nhìn thấy Lâm Miên Lý chỉ liếc mắt nhìn anh ta một cái, ánh mắt liền rơi vào chỗ khác, tựa hồ chỉ là một người xa lạ bình thường.
Xem ra, mất trí nhớ là sự thật nên không thể nhận ra anh ta.
Tần Huyền hơi cúi đầu, khóe miệng cong lên không rõ ràng, đây chính là một cơ hội tốt.
Lúc này, anh ta cảm thấy có một ánh mắt đang nhìn thẳng vào mình, Tần Huyền nhìn thấy đó chính là người đang ngồi bên cạnh Lâm Miên Lý. Anh ta biết người này, cậu ta tên là Giang Ẩn.
Đó là một Alpha rất mạnh.
Tần Huyền nhíu mày, tuy rằng trước kia có từng nghe qua, nhưng sau khi thật sự đối diện, anh ta mới phát hiện ánh mắt của người này khiến cho anh ta cảm thấy rất áp bức.
Rõ ràng Giang Ẩn đang ngồi, dáng vẻ thả lỏng, nhưng lại làm cho anh ta có cảm giác như bị nhìn từ trên cao xuống, rất không thoải mái.
May mắn thay, đúng lúc này, một giọng nói đã kéo anh ta ra.
"Xin chào, bạn học, bạn có muốn ngồi ở đây không? Có một chỗ ở đây."
Tần Huyền nhìn sang, một Omega đang ngồi trước mặt Lâm Miên Lý vẫy tay với anh ta.
Anh ta thoải mái đi qua: "Tốt quá, cảm ơn."
Nữ sinh Omega kia tên là Hứa Già Già, thấy thế càng thêm vui vẻ: "Không có chi, lớp chúng ta lại có thêm một Alpha xinh đẹp như vậy, thật tuyệt!"
Tần Huyền ngồi xuống trước mặt Giang Ẩn, quay đầu chào họ: "Xin chào, tôi tên là Tần Huyền, tôi đến từ một trường trung học ở Phổ Huy tinh."
Vệ Gia Du ngồi bên cạnh Lâm Miên Lý vừa nhìn thấy Tần Huyền, hai mắt liền sáng lên: "Xin chào, xin chào, tôi tên Vệ Gia Du, bạn học mới thật đẹp trai nha."
Khi Tần Huyền cười, trên má xuất hiện một đôi lúm đồng tiền nông càng làm tăng thêm vẻ dịu dàng đáng yêu của anh ta, đồng thời đè nén một chút hung hãn của Alpha: "Tôi lại không thể đẹp trai như hai người này. Có thể giới thiệu một chút không?"
Anh ta nhìn về phía Lâm Miên Lý.
Lâm Miên Lý dừng lại, hơi gật đầu: "Chào, Lâm Miên Lý."
"Tên anh ấy là Lâm Miên Lý, còn người này là Giang Ẩn. Họ là học bá kiêm trùm trường và là mặt tiền của trường chúng tôi đó! Bọn họ rất lợi hại!" Vệ Gia Du nói.
Lâm Miên Lý bất đắc dĩ nhìn cậu: "Nói hay lắm."
"Hehe." Vệ Gia Du vò vò đầu.
Cậu lấy ra một bộ bài Tarot cổ truyền từ thời cổ đại đến nay, bói toán cho mọi người, vài người vừa chơi vừa bàn tán xôn xao.
Nghiêm Tử Dịch nói: "Đột nhiên tôi cảm thấy được mình trời sinh là người thắng cuộc. Hai vị đại lão đều là bạn cùng phòng của tôi. Bởi vì chuyện này, chưa từng có ít Omega tìm tới tôi để thêm bạn tốt."
Hứa Già Già cười hì hì nói: "Nhưng cậu đến bây giờ đều không có bạn gái nha, những Omega đó cũng không nhằm vào cậu, thật đúng là trời sinh là người thắng cuộc mà."
Nghiêm Tử Dịch bị hung hăng đâm một đao, quở trách nói: "Tôi nói nè Già Già, miệng có thể hạ thủ lưu tình một chút không, cậu cứ như vậy là tìm không được Alpha đâu."
Hứa Già Già không chút để ý: "Không sao hết, thức ăn tinh thần của tôi chính là CP."
"...... Cậu đã quên hầu hết thức ăn tinh thần của cậu đến từ đâu à?"
Hứa Già Già lập tức thay đổi sắc mặt, hết sức thành tâm thành khẩn xin lỗi: "Thực xin lỗi anh Dịch, suýt chút nữa em đã quên mất anh là gián điệp số một do nhóm "Bíp bíp giảm giá" của chúng ta phái tới."
Nghiêm Tử Dịch lập tức đặt một ngón tay lên môi cô: "Cậu nhỏ giọng một chút!"
Hứa Già Già quay đầu lại nói: "Không sao đâu, bọn họ đang tán gẫu thôi à, cảnh đẹp làm sao, chụp nhanh lên để góp vui với các chị em trong nhóm."
Vài người quay đầu lại, hóa ra là Lâm Miên Lý và Giang Ẩn, hai người cũng không để ý tới họ, mà là đang nhỏ giọng nói chuyện.
Nghiêm Tử Dịch: "Không hổ là trưởng nhóm Bíp bíp của chúng ta, có thể tận dụng mọi thứ để lấy kẹo, bội phục."
Tần Huyền nghe hồi lâu cũng không hiểu: "Các cậu đang nói nhóm gì vậy?"
Hứa Già Già nhìn anh ta, lộ ra một biểu cảm ý vị thâm trường: "Nhóm của tụi này chỉ có người cùng sở thích mới được gia nhập, hơn nữa nhất định phải là Omega."
Tần Huyền kinh ngạc: "Nghiêm Tử Dịch không phải là Alpha sao?"
"Tôi đương nhiên là Alpha, là bị Vệ Gia Du cưỡng ép gia nhập, bắt tôi kể cho họ nghe về cuộc sống hằng ngày trong ký túc xá của hai người đó." Cậu ta liếc nhìn Vệ Gia Du một cái: "Tôi thật sự không thể hiểu nỗi, anh Miên Alpha như vậy, hoạt động tương tác với Giang Ẩn cũng rất là bình thường, các người rốt cuộc là trong hoạt động thường ngày......."
Cậu đang nói giữa chừng, đột nhiên nhớ tới chuyện đêm qua, yết hầu nhấp nhô một cái.
Hứa Già Già mẫn cảm nhận ra điều gì đó, lập tức túm lấy cậu ta: "Làm sao vậy làm sao vậy? Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?"
Nghiêm Tử Dịch lắc đầu, vứt bỏ cảm giác kỳ quái của mình, cố gắng dùng những từ đơn giản và dễ hiểu để nói về chuyện chọn phòng tối qua.
Cuối cùng thêm một câu: "Đừng nói chuyện này ở trong nhóm, các cậu nghe một chút là được rồi."
Nói xong ngẩng đầu, chỉ thấy Vệ Gia Du với Hứa Già Già đang nắm lấy tay nhau, hai má ửng hồng nói: "Chị em, thật ngọt ah ah ah ah ah!"
Nghiêm Tử Dịch: "......." Trực giác của cậu ta cảm thấy phải tránh xa bọn họ, nếu không sẽ bị lệch lạc theo.
Vẻ mặt của Tần Huyền ở bên cạnh trở nên có chút kỳ quái, Nghiêm Tử Dịch chỉ coi anh ta cũng giống như mình mà vỗ vai anh ta rất hiểu ý: "Người anh em, làm quen đi. Trong trường có khá nhiều người ship cặp này đấy."
Khoé môi Tần Huyền giật giật: "Trường học của các người thật đặc biệt, thích ship song Alpha?"
"Trước kia là ship anh em song Alpha, nay đã thay đổi, bọn họ cảm thấy anh Miên sẽ phân hoá thành Omega, ship CP thôi, giới tính không thành vấn đề, thích ship như thế nào thì ship như thế ấy."
Tần Huyền dường như có chút đăm chiêu.
Hai người đang ở tâm điểm của đề tài đều không chú ý tới họ đang nói cái gì, mà vẫn nhỏ giọng nói chuyện.
Giang Ẩn nhẹ nhàng chống lưng ghế dựa: "Cậu biết người này sao?"
Lâm Miên Lý: "Tần Huyền? Không biết, cậu không phải cũng biết tôi không nhớ rõ ai hết sao?"
"Cậu ta giống như biết cậu."
Lâm Miên Lý sửng sốt, nhưng Tần Huyền vừa rồi lại không có biểu hiện gì hết, tại sao?
"Chuyện các người quen nhau từ trước chỉ là phỏng đoán thôi. Nhưng trực giác của tôi nói chung là khá chính xác."
Lâm Miên Lý không nói nên lời: "Ồ, chẳng hạn?"
Giang Ẩn vuốt vuốt cằm: "Hiện tại tôi quả thực là có một trực giác lớn hơn nữa, nhưng vẫn đang đợi. Sau khi kiểm chứng xong tôi sẽ nói cho cậu biết. Tôi nghĩ trực giác của mình là đúng."
Lâm Miên Lý mở thiết bị đầu cuối cá nhân ra, tìm bạn tốt, cũng không có người nào tên là Tần Huyền, vì vậy nhướng mày nhìn anh: "Xin lỗi, tôi thật sự không biết cậu ta."
Giang Ẩn nở một nụ cười: "Sự vắng mặt của cậu ta trong danh sách chỉ cho thấy rằng hai người có thể có một mối quan hệ bình thường, nhưng không có nghĩa là cậu không biết cậu ta."
Lâm Miên Lý nghĩ, người này thật sự rất kiêu ngạo.
Hôm đó, Lâm Miên Lý đã có một đêm đầy những giấc mơ hỗn loạn, chen lẫn trong đó là một số ký ức bị lãng quên, nhưng sáng hôm sau, những hình ảnh này đã bị tiêu tán đi bởi tiếng nhạc ồn ào náo động từ bên ngoài cửa phòng.
Hắn đầu bù tóc rối mở cửa bước ra, trong đại sảnh, một con tinh linh trí năng hình dáng như quả trứng, cả người trắng như tuyết, rất đáng yêu, đang cầm một cái loa mini, sôi nổi khoa tay múa chân khắp nơi ở trong đại sảnh, như bị điên.
Nó gần như muốn nhảy lên người Lâm Miên Lý.
Cái thứ đồ chơi gì đây??
Lúc này, cánh cửa đối diện cũng mở ra, Giang Ẩn tựa vào cạnh cửa, quả đầu chính xác là vừa mới rời giường, cúi đầu bật màn hình ảo của thiết bị đầu cuối, hai tay gõ nhanh một hồi, tinh linh trí năng lúc này mới dừng lại, im lặng đứng trước mặt mọi người.
Lâm Miên Lý không thể tin được: "Cái này là do cậu thiết kế?"
Giang Ẩn cũng dùng vẻ mặt ấy nhìn hắn: "Cậu nghiêm túc sao? Tôi sẽ làm chuyện ngu xuẩn như vậy à?"
"....... Hình như không."
Những người ở hai phòng khác cũng đi ra, Nghiêm Tử Dịch cười làm lành nói: "Xin lỗi mọi người, là tôi là tôi, tôi lo lắng hôm nay không dậy được nên lắp báo thức cho nó, nhưng bởi vì tay nghề của tôi.... Ừm, không quá khéo léo, nên nó đã không vào phòng của tôi......."
Mặt Giang Ẩn không chút thay đổi nói: "Với âm lượng và động tác này, cho dù nó có vào phòng của cậu cũng sẽ như không thôi."
Nghiêm Tử Dịch vồ lấy người Tiểu Bạch, gọi ra mà hình ảo của nó: "Tôi sẽ sửa lại nó."
"Không cần, cậu đừng chạm vào nó." Giang Ẩn vươn người: "Tôi đã sửa rồi."
Vẻ mặt Nghiêm Tử Dịch sùng bái: "Nhanh như vậy?! Đại ca, lúc nào đó anh giúp tôi viết chương trình gọi tôi dậy nhé!!"
Giang Ẩn quay đầu đi vào nhà vệ sinh: "Không rảnh."
Nghiêm Tử Dịch khoa trương ôm lấy Tiểu Bạch mà khóc: "Huhuhu tôi hiện tại chưa có loại kỹ thuật này oa oa."
Lâm Miên Lý bị một trận ồn ào này làm tỉnh đến không thể tỉnh hơn được nữa, dở khóc dở cười cũng đi vào nhà vệ sinh.
"Tại sao cậu ấy không đặt báo thức trên thiết bị đầu cuối của mình?" Phòng tắm khá rộng, ba người tắm chung cũng không thành vấn đề.
Giang Ẩn: "Bởi vì cậu ta là heo, chuông báo thức bình thường sẽ không đánh thức được cậu ta."
Lâm Miên Lý: "....... Tôi cảm thấy cậu nên uyển chuyển một chút."
Nghiêm Tử Dịch vẫn đang ở ngoài cửa đấy.
"Không cần, cậu ta cũng cảm thấy như vậy."
Nghiêm Tử Dịch không dám giận cũng không dám nói, cậu ta thật sự cảm thấy anh Giang nói đúng.
Trong lớp học của lớp thực nghiệm cơ giáp 1, mọi người cũng không khác nhau lắm, mười người trong số họ được nhận từ các trường khác, phần lớn họ mặc trang phục không giống nhau, liếc mắt một cái liền có thể thấy sự khác biệt.
Tần Huyền vừa bước vào lớp, ánh mắt liền dán vào một nam sinh ngồi ở hàng ghế sau.
Đồng phục học sinh xanh đen của Tinh Minh càng làm cho làn da lộ ra của nam sinh trở nên trắng trẻo, thanh tú như ngọc. Hắn đang quay đầu nói chuyện với người khác, có thể thấy vẻ mặt của hắn có chút lạnh lùng, nhưng theo sự hiểu biết của Tần Huyền về hắn, tâm trạng của nam sinh lúc này rất tốt.
Có thể là bởi vì ánh mắt của anh ta dừng ở trên người Lâm Miên Lý quá lâu, Lâm Miên Lý nhận thấy, ngẩng đầu nhìn qua.
Tim Tần Huyền đột nhiên nhảy dựng, nhưng nhìn thấy Lâm Miên Lý chỉ liếc mắt nhìn anh ta một cái, ánh mắt liền rơi vào chỗ khác, tựa hồ chỉ là một người xa lạ bình thường.
Xem ra, mất trí nhớ là sự thật nên không thể nhận ra anh ta.
Tần Huyền hơi cúi đầu, khóe miệng cong lên không rõ ràng, đây chính là một cơ hội tốt.
Lúc này, anh ta cảm thấy có một ánh mắt đang nhìn thẳng vào mình, Tần Huyền nhìn thấy đó chính là người đang ngồi bên cạnh Lâm Miên Lý. Anh ta biết người này, cậu ta tên là Giang Ẩn.
Đó là một Alpha rất mạnh.
Tần Huyền nhíu mày, tuy rằng trước kia có từng nghe qua, nhưng sau khi thật sự đối diện, anh ta mới phát hiện ánh mắt của người này khiến cho anh ta cảm thấy rất áp bức.
Rõ ràng Giang Ẩn đang ngồi, dáng vẻ thả lỏng, nhưng lại làm cho anh ta có cảm giác như bị nhìn từ trên cao xuống, rất không thoải mái.
May mắn thay, đúng lúc này, một giọng nói đã kéo anh ta ra.
"Xin chào, bạn học, bạn có muốn ngồi ở đây không? Có một chỗ ở đây."
Tần Huyền nhìn sang, một Omega đang ngồi trước mặt Lâm Miên Lý vẫy tay với anh ta.
Anh ta thoải mái đi qua: "Tốt quá, cảm ơn."
Nữ sinh Omega kia tên là Hứa Già Già, thấy thế càng thêm vui vẻ: "Không có chi, lớp chúng ta lại có thêm một Alpha xinh đẹp như vậy, thật tuyệt!"
Tần Huyền ngồi xuống trước mặt Giang Ẩn, quay đầu chào họ: "Xin chào, tôi tên là Tần Huyền, tôi đến từ một trường trung học ở Phổ Huy tinh."
Vệ Gia Du ngồi bên cạnh Lâm Miên Lý vừa nhìn thấy Tần Huyền, hai mắt liền sáng lên: "Xin chào, xin chào, tôi tên Vệ Gia Du, bạn học mới thật đẹp trai nha."
Khi Tần Huyền cười, trên má xuất hiện một đôi lúm đồng tiền nông càng làm tăng thêm vẻ dịu dàng đáng yêu của anh ta, đồng thời đè nén một chút hung hãn của Alpha: "Tôi lại không thể đẹp trai như hai người này. Có thể giới thiệu một chút không?"
Anh ta nhìn về phía Lâm Miên Lý.
Lâm Miên Lý dừng lại, hơi gật đầu: "Chào, Lâm Miên Lý."
"Tên anh ấy là Lâm Miên Lý, còn người này là Giang Ẩn. Họ là học bá kiêm trùm trường và là mặt tiền của trường chúng tôi đó! Bọn họ rất lợi hại!" Vệ Gia Du nói.
Lâm Miên Lý bất đắc dĩ nhìn cậu: "Nói hay lắm."
"Hehe." Vệ Gia Du vò vò đầu.
Cậu lấy ra một bộ bài Tarot cổ truyền từ thời cổ đại đến nay, bói toán cho mọi người, vài người vừa chơi vừa bàn tán xôn xao.
Nghiêm Tử Dịch nói: "Đột nhiên tôi cảm thấy được mình trời sinh là người thắng cuộc. Hai vị đại lão đều là bạn cùng phòng của tôi. Bởi vì chuyện này, chưa từng có ít Omega tìm tới tôi để thêm bạn tốt."
Hứa Già Già cười hì hì nói: "Nhưng cậu đến bây giờ đều không có bạn gái nha, những Omega đó cũng không nhằm vào cậu, thật đúng là trời sinh là người thắng cuộc mà."
Nghiêm Tử Dịch bị hung hăng đâm một đao, quở trách nói: "Tôi nói nè Già Già, miệng có thể hạ thủ lưu tình một chút không, cậu cứ như vậy là tìm không được Alpha đâu."
Hứa Già Già không chút để ý: "Không sao hết, thức ăn tinh thần của tôi chính là CP."
"...... Cậu đã quên hầu hết thức ăn tinh thần của cậu đến từ đâu à?"
Hứa Già Già lập tức thay đổi sắc mặt, hết sức thành tâm thành khẩn xin lỗi: "Thực xin lỗi anh Dịch, suýt chút nữa em đã quên mất anh là gián điệp số một do nhóm "Bíp bíp giảm giá" của chúng ta phái tới."
Nghiêm Tử Dịch lập tức đặt một ngón tay lên môi cô: "Cậu nhỏ giọng một chút!"
Hứa Già Già quay đầu lại nói: "Không sao đâu, bọn họ đang tán gẫu thôi à, cảnh đẹp làm sao, chụp nhanh lên để góp vui với các chị em trong nhóm."
Vài người quay đầu lại, hóa ra là Lâm Miên Lý và Giang Ẩn, hai người cũng không để ý tới họ, mà là đang nhỏ giọng nói chuyện.
Nghiêm Tử Dịch: "Không hổ là trưởng nhóm Bíp bíp của chúng ta, có thể tận dụng mọi thứ để lấy kẹo, bội phục."
Tần Huyền nghe hồi lâu cũng không hiểu: "Các cậu đang nói nhóm gì vậy?"
Hứa Già Già nhìn anh ta, lộ ra một biểu cảm ý vị thâm trường: "Nhóm của tụi này chỉ có người cùng sở thích mới được gia nhập, hơn nữa nhất định phải là Omega."
Tần Huyền kinh ngạc: "Nghiêm Tử Dịch không phải là Alpha sao?"
"Tôi đương nhiên là Alpha, là bị Vệ Gia Du cưỡng ép gia nhập, bắt tôi kể cho họ nghe về cuộc sống hằng ngày trong ký túc xá của hai người đó." Cậu ta liếc nhìn Vệ Gia Du một cái: "Tôi thật sự không thể hiểu nỗi, anh Miên Alpha như vậy, hoạt động tương tác với Giang Ẩn cũng rất là bình thường, các người rốt cuộc là trong hoạt động thường ngày......."
Cậu đang nói giữa chừng, đột nhiên nhớ tới chuyện đêm qua, yết hầu nhấp nhô một cái.
Hứa Già Già mẫn cảm nhận ra điều gì đó, lập tức túm lấy cậu ta: "Làm sao vậy làm sao vậy? Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?"
Nghiêm Tử Dịch lắc đầu, vứt bỏ cảm giác kỳ quái của mình, cố gắng dùng những từ đơn giản và dễ hiểu để nói về chuyện chọn phòng tối qua.
Cuối cùng thêm một câu: "Đừng nói chuyện này ở trong nhóm, các cậu nghe một chút là được rồi."
Nói xong ngẩng đầu, chỉ thấy Vệ Gia Du với Hứa Già Già đang nắm lấy tay nhau, hai má ửng hồng nói: "Chị em, thật ngọt ah ah ah ah ah!"
Nghiêm Tử Dịch: "......." Trực giác của cậu ta cảm thấy phải tránh xa bọn họ, nếu không sẽ bị lệch lạc theo.
Vẻ mặt của Tần Huyền ở bên cạnh trở nên có chút kỳ quái, Nghiêm Tử Dịch chỉ coi anh ta cũng giống như mình mà vỗ vai anh ta rất hiểu ý: "Người anh em, làm quen đi. Trong trường có khá nhiều người ship cặp này đấy."
Khoé môi Tần Huyền giật giật: "Trường học của các người thật đặc biệt, thích ship song Alpha?"
"Trước kia là ship anh em song Alpha, nay đã thay đổi, bọn họ cảm thấy anh Miên sẽ phân hoá thành Omega, ship CP thôi, giới tính không thành vấn đề, thích ship như thế nào thì ship như thế ấy."
Tần Huyền dường như có chút đăm chiêu.
Hai người đang ở tâm điểm của đề tài đều không chú ý tới họ đang nói cái gì, mà vẫn nhỏ giọng nói chuyện.
Giang Ẩn nhẹ nhàng chống lưng ghế dựa: "Cậu biết người này sao?"
Lâm Miên Lý: "Tần Huyền? Không biết, cậu không phải cũng biết tôi không nhớ rõ ai hết sao?"
"Cậu ta giống như biết cậu."
Lâm Miên Lý sửng sốt, nhưng Tần Huyền vừa rồi lại không có biểu hiện gì hết, tại sao?
"Chuyện các người quen nhau từ trước chỉ là phỏng đoán thôi. Nhưng trực giác của tôi nói chung là khá chính xác."
Lâm Miên Lý không nói nên lời: "Ồ, chẳng hạn?"
Giang Ẩn vuốt vuốt cằm: "Hiện tại tôi quả thực là có một trực giác lớn hơn nữa, nhưng vẫn đang đợi. Sau khi kiểm chứng xong tôi sẽ nói cho cậu biết. Tôi nghĩ trực giác của mình là đúng."
Lâm Miên Lý mở thiết bị đầu cuối cá nhân ra, tìm bạn tốt, cũng không có người nào tên là Tần Huyền, vì vậy nhướng mày nhìn anh: "Xin lỗi, tôi thật sự không biết cậu ta."
Giang Ẩn nở một nụ cười: "Sự vắng mặt của cậu ta trong danh sách chỉ cho thấy rằng hai người có thể có một mối quan hệ bình thường, nhưng không có nghĩa là cậu không biết cậu ta."
Lâm Miên Lý nghĩ, người này thật sự rất kiêu ngạo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất