Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Và Tình Địch He

Chương 11: Hẹn hò

Trước Sau
Edit: Phong Nguyệt

Nữ sinh có đầu ổ quạ đứng dậy đi ra mở cửa, cửa vừa mở, cảnh sát lập tức ập vào, nhanh chóng bắt gọn sáu người, sáu người chết trân tại chỗ.

Lúc bị áp giải ra ngoài, bị camera chụp "tách tách", họ giơ tay che mặt, hệt như chuột qua đường.

Trang tin tức đăng tải quá trình triệt phá băng nhóm lừa đảo lên weibo chính thức, Hạ Nhạc Nhiên mặc đồng phục tù né tránh ánh mắt, dưới sự tra hỏi của cảnh sát, tường thuật rõ mọi chuyện: "Sáu người chúng tôi tìm nhược điểm của đối tượng, sau đó viết kịch bản rồi tiến hành ra tay. Về đạo cụ, chúng tôi thường mua trên mạng rồi xử lý một chút. Về ghi âm, tôi biết nói tiếng bụng và bắt chước giọng của một số người, vả lại còn có phần mềm chỉnh sửa âm thanh và video, thuận lợi tạo ghi âm giả.

*Nói tiếng bụng là một môn nghệ thuật sân khấu mà người nghệ sĩ cố gắng phát ngôn sao cho khuôn miệng càng ít cử động càng tốt, khiến cho khán giả có cảm giác như âm thanh của họ là do một người khác tạo ra. (Wikipedia)

"Giống như lần này bẫy Đàm Trì, chúng tôi tốn mấy vạn mua thuỷ quân và hot search để tạo dư luận."

Tiếp đó là đoạn ghi âm của Đàm Trì và Hạ Nhạc Nhiên.

Ngoài ra, cảnh sát còn bổ sung thêm bốn vụ lừa đảo, đánh giá ngắn gọn rồi cảm ơn công dân ưu tú Đàm Trì đã cung cấp tin tức có ích cho vụ án.

Sau cùng, trang tin tức tag Đàm Trì, tặng một lá cờ đo đỏ xinh xinh.

Đàm Trì chuyển phát Weibo.

Cố Kiều rèn sắt khi còn nóng, dùng tài khoản "phòng làm việc Đàm Trì" sắp xếp lại chứng cứ "ngủ với fan", kèm theo đoạn video Khổng Tú mang khuôn mặt hốc hác tường thuật cách bôi nhọ Đàm Trì thông qua nhiều con đường internet, ấp úng nói mình là fan Văn Yến Bác, cuối cùng cứng đầu nói "Chúng tôi chỉ bảo vệ idol của mình!"

Cố Kiều phát chứng cứ liên quan, đệ đơn cáo buộc 7 người trong hai vụ án, kèm một lá thư của luật sư.

【Hôm nay trang tin tức tag Đàm Trì, chính thức làm sáng tỏ!!】

【Bây giờ còn có đường dây vu khống bôi nhọ để tống tiền nữa! Đệt, đỉnh lưu bị theo dõi thật thảm!】

【Các phương tiện truyền thông đã chính thức làm rõ, anti đừng có chém gió nữa nhé! Ai từng mắng Đàm Trì thì hãy đi xin lỗi anh ấy đi! Anh ấy gầy một vòng rồi kìa!】

【Trước kia nghe nói Đàm Trì khi gặp chuyện trái pháp luật thích alo cảnh sát, không ngờ là thật!】

【Băng nhóm lừa đảo ngu ngốc, cơ mà mấy cái kia giống thật ghê, nợ Đàm Trì một câu xin lỗi, không thể không nói trở mình thật đỉnh!】

【Sốc vì hành động trâu bò này!】

【Lúc trước những kẻ bảo Đàm Trì cút khỏi giới giải trí, nói anh ấy không xứng làm người đi đâu rồi? Sau này nhớ ăn dưa lý trí!】

【Mấy tin kiểu này khi nào mới chịu thôi, há miệng bịa đặt cho đã rồi biến mất tiêu!】

【Nghe nói có người muốn chỉnh Đàm Trì, hai vụ scandal liên tiếp đều có liên quan. Lại có tin đối phương không phải người trong giới giải trí mà là VC* trong nước.】

*VC: Nhà đầu tư mạo hiểm, là những người cung cấp vốn cho các công ty được coi là có rủi ro cao nhưng có tiềm năng tăng trưởng mạnh để đổi lấy cổ phần ở các công ty.

【Liên quan đến VC, trong nước chỉ có ba nhà nổi tiếng, VC Lâm Hạ, VC Ánh Tú, VC Lam Diễm, không nghe nói có liên quan đến Đàm Trì. Cùng lắm là ông chủ Lam Diễm- Đàm Diêm Hồng cũng họ Đàm.】

【Chắc Đàm gia không vì Đàm Trì cùng họ Đàm mà ngứa mắt chứ? Vậy thì tấu hài quá】

【Cuối cùng cũng chờ được thanh minh, hy vọng Tiểu Thảm Tử không gặp phải những chuyện này nữa!】

Dư luận trên mạng dần dần phát triển theo hướng tốt đẹp, một trăm vạn fans bị mất từ vụ scandal ngủ với fan đã trở về sau mấy tiếng, bọn họ đua nhau làm nũng dưới Weibo nói sau này không rời đi nữa.

Đàm Trì khoanh chân ngồi trên sofa lướt bình luận, tâm trạng cực kỳ sung sướng.

Cậu vừa giương mắt lên liền thấy Trình Hoài ra khỏi WC, anh mặt một chiếc áo sơmi đen, không gài hai nút trên cùng, không có vẻ lười biếng, ngược lại có chút lạnh nhạt.

Đàm Trì lồm cồm đứng dậy, nhảy vù lên người anh, hai tay vòng lấy cổ anh, hai chân kẹp eo anh, gấp gáp muốn chia sẻ sung sướng, cười xán lạn nói: "Trình Hoài Trình Hoài! Không ai mắng em nữa! Fans của em đã trở lại!"

Không có gì tốt hơn chia sẻ chuyện vui vẻ với người yêu.

Trình Hoài bị đâm sầm một cái, khó khăn ổn định thân hình, vô thức đỡ lấy vòng eo mảnh khảnh của Đàm Trì: "Tốt lắm."

Sao lại gầy như vậy?

Phải bồi bổ thôi.

Đàm Trì nâng mặt anh, khóe môi nhếch cao: "Thế nên trẫm muốn ban thưởng!"



Ngay lúc Trình Hoài nghi hoặc, Đàm Trì nâng mặt anh, hai mắt dừng ở cánh môi anh, nhớ tới lần trước bị Trình Hoài chê kỹ thuật hôn quá tệ, cậu đặc biệt đi tìm 50 cảnh hôn để xem ở bệnh viện.

Nghĩ vậy, cậu rướn người hôn môi Trình Hoài, để tránh ngã xuống, lần nữa vòng tay ôm cổ Trình Hoài.

Mới đầu, môi cậu chỉ dán khít môi Trình Hoài mà quên đổi cách hô hấp, cứ xoay một chỗ như chiếc compa. Dẫu vẫn cứng nhắc, song với tư cách là học sinh ưu tú, cậu tự thúc đẩy mình phải đạt A+.

Nháy mắt đó, trong đầu Trình Hoài như có sóng dữ, hai mắt phản chiếu hàng mi run rẩy, hơi thở ấm áp truyền đến từ chóp mũi, cánh môi mềm như bông của Đàm Trì, và cả cảm giác gãi không đúng chỗ...

Đàm Trì cũng không hề dễ chịu, đoán mình chỉ cỡ B-, âm thầm đếm thời gian, 20 giây qua đi, đối phương không hề đáp lại, cậu cực kỳ tủi thân.

Không phải như thế!

Sau khi mất trí nhớ cậu mới trở nên ngu ngốc ở phương diện này, nếu cho cậu thời gian học tập...

Khoảng cách như gần như xa này, Trình Hoài cũng không chịu nổi, trong đầu anh không ngừng giao chiến. Một thanh âm chất vấn anh: Thật sự muốn đối xử với cậu ta như kim chủ? Cậu ta dụ hoặc mi, chẳng lẽ mi liền bị cậu ta mê hoặc? Mi muốn giống những thằng đê tiện khác?

Một thanh âm trào phúng nói: Hiện tại cậu ta là của cậu, chính cậu ta dâng mình tới cửa.

Hai âm thanh này càng lúc càng ầm ĩ, nhưng người trong ngực là người anh nhung nhớ bảy năm ròng, hơi thở ấm áp và đôi môi mềm mại không ngừng lôi kéo lý trí anh lao xuống dốc.

"Trình Hoài..." Hai mắt Đàm Trì ướt dầm ướt dề, cắn môi dưới khó khăn lùi ra sau.

Alpha của cậu, có phải.... không thích cậu không?

Trình Hoài không cho cậu rời đi, trước khi cậu rút lui, ngậm lấy môi cậu, đè người lên tường, không ngừng ma sát đôi môi.

Đúng vậy, là của anh.

Mặc kệ Đàm Trì có giả vờ hay không, ít nhất hiện tại Đàm Trì là của anh.

Nếu nói ba mươi giây chủ động kia như đang làm bài tập thì giờ phút này cậu gần như có thể ngửi được hormone nồng đậm đang vây lấy mình, hơi thở mãnh liệt làm cậu khó thở, thậm chí ý thức được nguy hiểm, nó không ngừng ăn mòn thần kinh của cậu.

Cố tình thân thể lại như bị điện giật, đánh mất cơ hội chạy trốn.

Loại cảm giác này làm cậu thấy xa lạ, nhưng cậu đang không ngừng tiếp nhận.

Trước kia, trước kia cũng thế này sao?

Kết thúc nụ hôn, Đàm Trì đỏ bừng mặt, nhìn Trình Hoài cũng hổn hển như mình, ở bầu không khí mập mờ, cậu chợt phát hiện tư thế kì quái giữa hai người, khuôn mặt bỗng nóng ran, vội vàng leo xuống, lúng túng vác ba lô chạy ra ngoài, "Em em em, em đi công tác."

Trình Hoài đứng tại chỗ, thật lâu sau mới giơ tay sờ đôi môi dính hơi thở của Đàm Trì, mờ mịt sau dư vị: "Cậu ta không đẩy mình ra."

Hơn nữa, anh có thể nhìn thấy vành tai đo đỏ, hai mắt mê mang của Đàm Trì.

Hình như xấu hổ đến mức chạy ra ngoài.

Bên ngoài, Đàm Trì vọt tới WC công cộng vốc nước rửa mặt, vất vả hạ độ nóng trên mặt xuống, cậu mở to mắt nhìn gương mặt đỏ ửng trên gương, "Mi mặt đỏ cái gì? Không phải mi thường xuyên cùng anh ấy làm như vậy sao? Ra vẻ cái gì!"

Có điều không thể không nói, kỹ thuật hôn của Trình Hoài thật điêu luyện.

Không đúng, chờ cậu khôi phục ký ức chắc chắn còn điêu luyện hơn cả Trình Hoài!

Ra khỏi WC, Đàm Trì thấy Trình Hoài và Văn Yến Bác theo PD* lên Porsche thông qua cửa sổ, tuy cậu biết đây là vì chương trình, nhưng cậu vẫn thấy chua lòm.

*PD viết tắt của từ Project director có nghĩa là giám đốc dự án người chịu trách nhiệm có dự án nào đó mà họ nhận làm theo yêu cầu của khách hàng.

"Không được, mình phải nghĩ cách!"

Đàm Trì sờ cằm, sau khi về phòng dọn dẹp, bỏ đồ dùng cần thiết vào balo và ra khỏi phòng thì thấy Tạ Ly ngồi xổm ở cửa chờ cậu, hai người đập tay nhau, làm tư thế V cho nhiếp ảnh gia đi theo chụp.

Đàm Trì và Tạ Ly lên xe đến cổ trấn hẹn hò, nhiếp ảnh gia ngồi xổm phía sau, hai người hàn huyên một lát, khi đến một trung tâm thương mại nhộn nhịp, Đàm Trì dừng xe bên cạnh, vờ ôm bụng, yếu ớt nói: "Không xong rồi, buổi sáng ăn đồ thiêu, em vào trong tìm WC."

Cậu vừa nói chuyện vừa đeo khẩu trang, mang kính râm, đội mũ lưỡi trai lên, vác ba lô đã chuẩn bị sẵn lên vai, sau đó đẩy cửa xuống xe.

"Vậy em..." Tạ Ly nhìn một loạt hành động kỳ lạ của cậu, mà kì lạ chỗ nào thì nghĩ không ra.

Đàm Trì không đợi nhiếp ảnh gia theo xuống, hòa vào dòng người nhanh như gió, hệt như cá lội về biển mà tránh né nhiếp ảnh gia, vội vàng vào WC.

Sau đó, cậu móc điện thoại ra gọi cho tổng đạo diễn thuyết minh ý đồ của mình: "Thêm quy tắc có thể đổi người hẹn hò đi."



"Không có chương trình nào làm như vậy cả." Tổng đạo diễn sờ đầu trọc, khó xử nói.

"Hiện tại có."

"Không được thật mà." Tổng đạo diễn kiên quyết từ chối.

Đàm Trì trầm mặc: "Quy tắc trò chơi nói chỉ cần tôi hẹn hò đủ hai tiếng là được, giờ tôi sẽ tìm đối tượng khác hẹn hò."

Tổng đạo diễn: "!!!"

Thanh niên, cậu đừng có mà ngang ngược!

Đàm Trì ngắt điện thoại.

Mười phút sau, một thanh niên cao gầy mặc áo giáp da quần da, mái tóc quăn màu nâu che khuất đôi mắt, kính hamo ở dưới mắt che khuất một phần ba dung mạo vốn có.

Duy nhất không thay đổi là đôi giày chơi bóng bản giới hạn dưới chân Đàm Trì.

Cậu gửi ba lô ở quầy giữ đồ, quay đầu liền thấy nhiếp ảnh rướn cổ đi sang bên này, Đàm Trì đè thấp vành nón tai bèo bước ra từ bên hông trung tâm thương mại.

Tạ Ly nhìn thấy một tờ giấy, phát hiện Đàm Trì mất tích bèn xuống xe vọt vào trung tâm thương mại, sau khi chạm mặt với nhiếp ảnh gia liền buộc đi tìm người trước, song người đông quá, cô suy nghĩ một chút rồi đi nhờ nhân viên quầy lễ tân phát loa.

"Đàm Trì tiên sinh, ở quầy lễ tân có cô Tạ Ly đang đợi ngài, xin mời đến quầy."

Lặp lại hai lần, khách hàng trong trung tâm thương mại lập tức nghĩ tới người bị bôi đen dạo gần đây, ai ăn dưa hay từng xem chương trình yêu đương đều nhận ra Đàm Trì trong loa là ai, tức khắc dẫn đến một trận xôn xao, hệt như có hỏa nhãn kim tinh.

Đàm Trì nghe thấy loa phát thanh càng đi nhanh hơn, sau đó thấy người đối diện hét chói tai chỉ vào cậu: "Aaaaaaa! Đàm Trì!!"

Cậu quay người lại, thấy Tạ Ly và nhiếp ảnh xa vừa đi về hướng này vừa ngó xung quanh, có thể nói trước có sói sau có hổ, quay đầu thấy bên cạnh cửa hàng bán thiết bị âm thanh đặt biển quảng cáo: "Tùy ý biểu diễn, giai điệu tuyệt vời."

"Kệ đi." Đàm Trì cầm mic bấm chọn mội bài hát trên thiết bị, kéo kính râm xuống quan sát hai bên, thấy nữ sinh hưng phấn xông tới, cậu hơi khom người, đổi thành tiếng Quảng Đông: "Kế tiếp, tôi sẽ biểu diễn bài《Tam quốc chiến》cho mọi người nghe."

Mấy nữ sinh kích động nhìn nhau, có người nghi hoặc: "Đàm Trì biết tiếng Quảng Đông?"

"Không thể nào? Nhận sai người rồi, chúng ta đến nơi khác xem đi."

Đàm Trì cầm mic hát theo nhạc đệm, phát ra âm thanh trầm thấp, ban đầu tầm mắt cậu còn thường thường dõi theo xung quanh, nhưng chưa đến nửa phút đã bị chìm đắm trong âm nhạc, hoàn toàn tập trung ca hát.

Hát xong một bài, Tạ Ly và nhiếp ảnh gia còn đang tìm cậu khắp nơi, mà trước cửa tiệm cho thuê băng đĩa có một đám người vây xung quanh, Đàm Trì lại tùy tiện chọn bài《Sao băng》của Tạ Diễm.

Tạ Diễm chiếm một vị trí nhỏ trong ký ức ít ỏi của cậu,.

Tạ Diễm là người làm âm nhạc, chẳng những rất huyệt huyết mà còn rất chấp nhất, hắn còn là ông chủ công ty Cảnh Tượng, nâng không ít ca sĩ, được gọi cha đỡ đầu của giới âm nhạc. Những ca sĩ được hắn coi trọng, bạo hồng trong một hai ngày là chuyện thường.

"Nhẹ nhàng, tôi nhẹ nhàng," Đàm Trì trầm thấp ngâm nga, mỉm cười cầm mic.

Nói cậu thích ca hát, không bằng nói cậu hưởng thụ tất cả những gì ca hát mang lại.

Người xung quanh cửa hàng càng ngày càng đông, trong ngoài ba tầng, ít nhiều cũng bị âm thanh cuốn hút này cảm nhiễm.

Trình Chanh Chanh đang hẹn hò ở quán cafe trên lầu ba của trung tâm thương mại, cô cắn ống hút hút một ngụm trà sữa, hơi thẹn thùng nhìn Tạ Diễm đối diện, kiềm chế kích động dào dạt, hỏi: "Tạ Diễm, anh cảm thấy em hát thế nào?"

Khác với Trình Chanh Chanh trang điểm tinh xảo, Tạ Diễm lại trông thoải mái nhàn hạ hơn, hắn dùng thìa khuấy cafe, nhún vai nói: "Chưa từng nghe."

Chương trình này nói dễ nghe là chương trình theo dõi yêu đương, thực tế là buổi xem mắt cao cấp.

Nếu không phải người trong nhà buộc hắn tham gia, hắn sẽ không tới.

Trình Chanh Chanh chép miệng, dẫu cô thấy hẹn hò với Tạ Diễm không khác gì nhặt được chiếc bánh từ trên trời rơi xuống, nhưng sự ghét bỏ làm cô hiểu sâu hơn về cha đỡ đầu độc mồm độc miệng này, vội vàng cúi đầu uống một ngụm trà sữa.

Có gì khiến ca sĩ nhục nhã hơn câu "Chưa từng nghe" của cha đỡ đầu?

"Đó là cái gì tiếng gì?" Tạ Diễm nhíu mày, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tuy rất nhỏ, dường như có thể bỏ qua, nhưng hắn vẫn nghe thấy.

Hết chương 11

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau