Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Và Tình Địch He
Chương 38: Đồ Ngốc
Đàm Trì tỉnh lại, ngẩn ngơ nhìn trần nhà trắng xóa, mùi nước sát trùng nồng nặc làm cậu nhớ lại chuyện phát sinh trước khi mình ngất xỉu—— Cậu xảy thai.
Bảo bối mất rồi.
Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, cậu vô thức dời mắt nhìn, thấy là Tạ Ly mang kính đen phong trần mệt mỏi, không biết sao vô cùng mất mát, đỏ mắt lom khom ngồi dậy.
Có phải Trình Hoài biết rồi không?
"Em dọa chết chị rồi!" Tạ Ly vội vã chạy đến đỡ cậu, thấy cậu bình yên vô sự, khuôn mặt mới giãn ra, túm tay cậu trách móc: "Nếu Trình Hoài không gọi đạo diễn xin nghỉ cho em, chị cũng không biết em kích động tới mức ngất xỉu!"
Trước khi đi, mẹ Đàm Trì gọi điện thoại bảo cô trông chừng Đàm Trì. Tuy Trình Hoài đưa Đàm Trì đến bệnh viện, nhưng hai người như nước với lửa, cô không dám trông chờ Trình Hoài chăm nom gì Đàm Trì.
Vừa nhận được tin là lập tức từ địa điểm quay chạy đến.
Đàm Trì nhìn thấy người thân, thả lỏng cảnh giác, bộc lộ hết thảy oan ức, không dám nghĩ nhóc con bị xảy khi nào, mắt càng lúc càng đỏ.
"Chị ơi..."
"Em sao vậy?" Tạ Ly cũng nhận thấy cậu không thích hợp, vỗ vỗ tay cậu, ôn nhu nói: "Có chuyện gì nói ra đi, thế nào cũng có biện pháp giải quyết."
Hai người họ không cách nhau bao xa, Tạ Ly chỉ sinh sớm hơn Đàm Trì có vài ngày.
Hai người không có khoảng cách chị em, thường xuyên gọi thẳng tên đối phương. Nếu Đàm Trì gọi chị ơi, vậy chắc chắn là trời sập!
Đàm Trì đau khổ lắc đầu, cuộn người ôm đầu gối, muốn nói lại thôi, cuối cùng đỏ mắt nhìn cô: "Em, em xảy thai."
Tạ Ly dùng 2000% nghiêm túc chuẩn bị lắng nghe nan đề thế kỷ, vẻ mặt tức thì tan vỡ, mấy trăm dấu chấm hỏi từ từ xuất hiện, hai mắt trợn tròng: "...?"
Xảy thai, thiếu niên cậu nghiêm túc hả?
Tui khuyên cậu đừng kể chuyện cười ở thời điểm nghiêm túc nghe chưa!
"Chuyện này... Khụ, có phải không có khả năng lắm không?" Sau một lúc lâu cô mới tìm về giọng của mình, muốn nói đầu em bị cửa kẹp hả, lại thấy Đàm Trì thê lương như củ cải héo, bèn sửa lời.
Đàm Trì vùi đầu sâu vào đầu gối, nhìn ánh mắt khiếp sợ của Tạ Ly, rầu rĩ nói: "Chị biết đó, em và Trình Hoài ẩn hôn mấy năm nay, mới mang thai vài tháng."
"Hóa thạch" Tạ Ly lại bị vỡ một miếng, hít thở không thông, kiềm chế cảm giác hít đường, nỗ lực lấy lại bình tĩnh: Em chắc chắn hai người không phải tình địch một mất một còn, hận không thể đạp đối phương xuống vũng bùn, sau đó đạp thêm vài cái hả?
Hơn nữa ẩn hôn, mang thai.
Hai từ này nghe quen quen. Nhưng, nhưng con trai có thể mang thai sao? Tưởng ABO chắc?
"Tháng trước em bị tai nạn xe mất trí nhớ." Đàm Trì rũ mắt nhìn ra trải giường trắng tinh, cả người ngột ngạt.
"Mất trí nhớ?" Tạ Ly hít một hơi lạnh, vậy mà cậu có thể che giấu đến mức không ai nghi ngờ tí gì, có điều nghĩ đến cậu không dám để cho người khác biết, lại xót xa và khó chịu.
Đàm Trì rầu rĩ gật đầu, từ từ kể mọi chuyện phát sinh sau khi mất trí nhớ, giọng điệu uể oải đau đớn.
Có lẽ là một mình đắm chìm trong bi thương, cậu không nhìn thấy sắc mặt phức tạp của Tạ Ly khi nghe thấy một đống giả thiết quen thuộc, chúng vỡ ra rồi dán lại, dán lại rồi tiếp tục vỡ ra, như lật thuyền trong mương, không biết nên bày vẻ mặt gì cho đúng.
"Chắc chắn Trình Hoài đang trách em không biết bảo vệ con." Cậu hoàn toàn vùi đầu vào đầu gối, khiến người ta vô cùng đau xót.
"Không đâu, làm sao có chuyện đó..." Tạ Ly cạn lời kéo tay cậu qua, thề son sắt: "Trình Hoài đang giúp em làm thủ tục, hắn rất bận."
Cô đã hoàn toàn tiếp thu tình huống sau khi mất trí nhớ của Đàm Trì, nhớ tới hôm đó Đàm Trì đọc đồng nhân của cô, từng việc từng việc trùng khớp, hoảng hốt ý thức được một vấn đề đáng sợ.
—— Sau khi mất trí nhớ, Đàm Trì coi đồng nhân thành ký ức tạm thời!
Chuyện làm người ta khó thở nhất trên đời không phải là em trai muốn hủy thi diệt tích thủ phạm viết đồng nhân cho mình! Mà là em trai mất trí nhớ xem đồng nhân văn là thật, điên cuồng thả thính tình địch, có lẽ đã truy tới tay!
Kích động không? Thuyền cập bến rồi kích động không?
Tạ Ly không hề kích động, ngược lại còn thấy lạnh lòng, như có một cây đao bóng loáng treo trên đầu, lơ đễnh một cái sẽ rơi xuống ngay. Cô có thể tưởng tượng được sau khi Đàm Trì khôi phục ký ức, thực sự có khả năng nghiền xương mình thành tro.
"Em nghỉ ngơi trước đi, chị ra ngoài rót nước cho em." Tạ Ly ấn người nằm lên giường, thuận tiện dịch chăn cho cậu, thành khẩn nói: "Yên tâm, không phải chỉ xảy thai thôi sao? Đứa này không có duyên còn có đứa khác."
Sắc mặt Đàm Trì tái nhợt muốn nói gì đó, cuối cùng không nói gì.
Tạ Ly lao ra phòng bệnh, thuận tay đóng cửa phòng lại, ngẩng đầu liền thấy Trình Hoài xử lý thủ tục xong xuôi bước tới đây, khi đối phương nhìn thấy cô, hai mày nhăn lại, đáy mắt ánh lên vẻ không vui.
Tạ Ly không rảnh quan tâm Trình Hoài có vui hay không, ba bước gộp thành hai tiến lên, "Trình Hoài, chúng ta tâm sự đi."
"Tôi và Tạ tiểu thư không có gì để nói." Trình Hoài thấy cô đi ra từ phòng bệnh của Đàm Trì, càng nhăn mày hơn, "Nhưng vô cùng cảm ơn Tạ tiểu thư bớt thời giờ đi thăm Trì Trì."
Trì Trì?!
Gọi thân mật cỡ này rồi? Trình ảnh đế tỉnh tỉnh, Đàm Trì là tình địch kiêm đối thủ một mất một còn của cậu, sao cậu có thể bá đạo tuyên bố chủ quyền như vậy được!
Đầu Tạ Ly bị "xong rồi xong rồi" chiếm đóng, tránh hai người càng đi càng xa, căng da đầu nghiêm túc nói: "Chúng ta tâm sự về Đàm Trì, chuyện cực kỳ quan trọng."
Trình Hoài trầm mặc một lát, cười nói: "Được."
Lại thêm một tình địch, hoặc là tình địch phái tới.
Để tránh Đàm Trì ở phòng bệnh chờ lâu, hai người đi thang máy lên sân thượng, Vừa lên sân thượng, Tạ Ly lập tức nhìn anh bằng ánh mắt nghiêm túc xen lẫn hèn mọn: "Trình Hoài, nếu lúc trước Đàm Trì có hành động kỳ quặc gì thì cậu đừng để trong lòng nhé, nếu nó nói thích cậu yêu cậu thì chắc chắn không phải lời thật lòng. Tôi thấy cậu luôn kiên định thích Văn Yến Bác, mong rằng sau này cậu vẫn kiên trì thích cậu ta, còn Đàm Trì, cậu coi như... coi như đánh rắm đi."
Nếu không, chờ Đàm Trì khôi phục ký ức cô sẽ bị xé xác mất!
Trình Hoài ôm ngực, quan sát cô một hồi, lịch sự cười hỏi: "Cô tới khuyên tôi chia tay với Trì Trì?"
Không ngờ trong khoảng thời gian ngắn ngủi, Trì Trì đã kể hết cho Tạ Ly nghe. Cậu công khai với người khác làm anh rất vui. Đáng tiếc người trước mắt không phải tới chúc phúc mà là tới chia rẽ.
Đây là ngày đầu tiên bọn họ bên nhau.
"Đúng! Tôi hi vọng cậu và Đàm Trì chia tay!" Tạ Ly gật đầu thật mạnh, mười ngón tay đan vào nhau chờ mong nhìn anh, gần như cầu xin: "Đúng lúc Trì Trì đang khó chịu, là thời cơ chia tay tốt nhất."
Cổ họng Trình Hoài phát ra một tiếng bật cười, ánh mắt lại lạnh lẽo: "Cô ra lệnh cho tôi?"
Tạ Ly bị khí tràng trước mặt dọa sợ, rụt vai chần chờ hỏi: "Trình Hoài, cậu... không phải cậu thật sự thích Đàm Trì chứ?"
"Tạ tiểu thư, tôi có thể nói thật cho cô biết, tôi và Trì Trì đang chuẩn bị kết hôn." Trình Hoài lạnh lẽo nhìn nàng, gằn từng chữ: "Ai cũng không thể phá hoại."
Nói xong, anh xoay người rời khỏi sân thượng.
Tạ Ly hỗn độn trong gió: "..."
Tạ Ly không có gì dựa vào: "???"
Hôm nay sóng to gió lớn quá nhiều, hết đợt này tới đợt khác đánh chiếc thuyền vạn năm không lung lay tơi bời, cô lại bị câu "chuẩn bị kết hôn" spam, hận không thể cắn chăn khóc huhu, không dám tiếp tục che giấu, nếu không trinh tiết Đàm Trì không giữ nổi mất.
Chờ Đàm Trì khôi phục ký ức, cô không bị cắt cổ mới lạ.
"Tôi là chị họ Đàm Trì!" Tạ Ly chạy lên ngăn người lại, cố giữ bình tĩnh đối diện ánh mắt lạnh lùng của Trình Hoài, hít một hơi thật sâu: "Mặc kệ cậu tin hay không, tôi cũng không ngờ tình huống phát triển đến nông nỗi này! Hơn nữa tôi cũng mới biết!"
Chị họ... Trì Trì?
Trình Hoài sửng sốt, nhớ tới tương tác thân mật của hai người trong chương tình, sắc mặt hơi hoàn hoãn: "Tôi sẽ không chia tay với Trì Trì."
"Tôi gửi một file cho cậu, cậu nhìn đi..." Tạ Ly lấy di động gửi file cho Trình Hoài, giải thích ngắn gọn: "Tôi và Đàm Trì không học chung cấp ba, nhưng quan hệ rất tốt, Đàm Trì thường xuyên kể chuyện của hai người cho tôi nghe, nên có nhiều chuyện tôi cũng biết..."
Trình Hoài không mở ra ngay mà nhàn nhạt nhìn cô.
"Hồi trước tôi không có phim đóng, vừa lúc bước chân lên thuyền của hai người," Tạ Ly dừng lại, có chút xấu hổ, "Chán quá nên viết một bộ ABO về hai người, kết hợp thêm vài chuyện tôi biết. Trước khi Đàm Trì bị tai nạn đã đọc qua bộ đó, vì thế nó cho rằng đó là ký ức của mình, hiện giờ còn tưởng mình xảy thai."
Hy vọng anh trai trước mặt sẽ duy trì trạng thái lịch sự, không xé xác cô!
Trình Hoài trầm mặc một lát, đầu ngón tay cầm di động trở nên trắng bệch, ánh mắt lặng thinh: "... Tôi biết rồi."
Tạ Ly: "...?"
Sau đó...?
"Tôi xuống xem Trì Trì." Trình Hoài nhàn nhạt nói, nhấc chân bước xuống lầu.
"Trình Hoài..." Tạ Ly hậu tri hậu giác gọi anh, nhíu mày nhìn bóng lưng cô đơn của anh, nhất thời không biết nói gì, gãi đầu nghi hoặc nói: "Biết chân tướng hẳn là... sắp chia tay nhỉ?"
Trinh tiết của em họ chắc còn cứu được.
Trình Hoài trở về phòng bệnh, thấy Đàm Trì trốn trong chăn như rùa rút đầu, bèn ngồi xuống mép giường, vạch chăn ra, thấy hốc mắt cậu đỏ rực, vừa đau lòng vừa khổ sở, xoa mặt cậu, nhàn nhạt cười hỏi: "Khóc?"
Với mấy từ ít ỏi của Tạ Ly, anh đã có thể liên hệ được những hành động gần đây của cậu và những từ như Alpha, Omega, mang thai... mà trước kia chỉ xem như Đàm Trì nói bậy bạ, không để trong lòng. Nhưng mấy câu nói của cô đã nghiệm chứng những chi tiết anh xem nhẹ.
Vậy thì sao? Sau khi mất trí nhớ, người Trì Trì yêu không phải Văn Yến Bác mà là anh.
"Trình Hoài..." Đàm Trì được anh an ủi, uất ức khó chịu dâng trào, quỳ gối ôm anh khóc nấc lên, vùi đầu lòng anh, nghẹn ngào nói: "Làm sao bây giờ? Con mất rồi... Em không biết là từ khi nào... Lúc nó còn, em em không cảm thấy gì... Lúc mất đi rồi em cảm thấy mình là thằng khốn, chắc chắc nó sẽ trách em không quan tâm nó..."
Trình Hoài xót xa gác cằm lên đầu cậu, khẽ vỗ về gáy cậu, nhẹ giọng dỗ dành: "Không đâu, chúng ta và nó chỉ là không có duyên. Không phải em sai, con mất rồi, chúng ta có thể..."
Đàn ông không thể sinh con.
Anh dừng lại rồi nói: "Chúng ta có thể nhận nuôi một đứa."
Vẫn là cái này đáng tin hơn.
Đàm Trì lắc đầu, khóc dữ dội hơn, lại bướng bỉnh không muốn để anh nhìn thấy dáng vẻ chật vật của mình, sau một lúc lâu bá đạo nói: "Em muốn tự sinh, một đứa con của riêng chúng ta."
Trình Hoài nhất thời không biết bày vẻ mặt gì, dở khóc dở cười: "Vậy... nếu không sinh được thì sao?"
Nên nói sao với bạn trai nhỏ đầy đầu đều là ABO rằng thực tế đàn ông không thể sinh con?
"Không thể nào." Đàm Trì bướng bỉnh khẳng định, có lẽ phát tiết xong rồi, trải qua biến cố lớn, không nỡ rời khỏi ôm ấp của Alpha, nhão giọng nói: "Nếu không sinh được chắc chắn là vấn đề của anh."
Trình Hoài bất ngờ bị ụp nồi, cố tình không thể nói đạo lý với kẻ đầu óc có bệnh, đành ôm người thật chặt.
Không thể khôi phục ký ức.
Chỉ cần không khôi phục ký ức, người Trì Trì yêu sẽ mãi mãi là anh.
Thật lâu sau, Đàm Trì dần dần bình tĩnh lại, suy nghĩ xem bảo bối mất khi nào, thoáng ngẫm lại từng chuyện, cảm thấy mấu chốt ở chỗ tai nạn xe cộ kia, gần đây không có chuyện gì làm cậu có khả năng xảy thai, bèn hỏi: "Anh tìm được người gây ra tai nạn cho em chưa?"
Trình Hoài không biết sao tự nhiên cậu hỏi chuyện này, hơi ngập ngừng: "Tài xế gây chuyện bỏ chạy đã tìm được rồi, là lưu manh trong vùng, trong tài khoản có hai mươi vạn được chuyển đến, tài khoản gửi đến... là tài khoản của quản gia cũ của Đàm gia."
"Cũ?"
"Quản gia đó đã rời đi mấy năm trước, hiện tại ở thành bắc, lúc anh bảo anh hai điều tra, người này tiếp tục mai danh ẩn tích, tạm thời có không tin tức gì."
Đàm Trì trầm mặc, "Không gấp, em cảm thấy chúng ta sắp đến gần chân tướng rồi.
"Còn có một việc anh chưa kịp nói với em." Trình Hoài mím môi, sắc mặt hơi nặng nề: "Năm đó em bị vây đánh trong hẻm tối, anh đã phái người điều tra đám lưu manh kia rồi, anh hai phát hiện bọn họ nghe theo sai khiến của Thẩm gia, bọn họ muốn giết chết em."
Đàm Trì không nhớ rõ chuyện bị tập kích, nhưng không trở ngại lòng tin cậu dành cho Trình Hoài, ngạc nhiên ló đầu ra: "Có tổ chức có âm mưu, nếu em đoán không sai, Thẩm Diệp không đến mức vì Đàm Dập mà ra tay giết em, nhưng Thẩm Giai Tuệ thì có thể lắm."
"Đúng vậy." Trình Hoài nói.
Khóe mắt Đàm Trì nổi lên ý cười, trên mặt chứa vài phần ngoan lệ: "Người Thẩm gia đúng là ngang ngược. Chỉ sợ chuyện họ làm không chỉ có một hai vụ."
Dường như mỗi lần nhắc tới Thẩm gia, cảm xúc của cậu không thể khống chế. Thậm chí khi thấy người thật còn tự dựng gai nhọn.
6 giờ chiều, Đàm Trì và Trình Hoài một trước một sau đến hiện trường quay chương trình, Tạ Diễm và Mặc Tô Tô nấu cơm dưới bếp, các MC còn lại ngồi trong phòng khách, thấy Đàm Trì còn nhìn bằng ánh mắt mới lạ.
Tầm mắt Tạ Ly dạo qua dạo lại giữa Đàm Trì và Trình Hoài, cắn ống hút trà sữa, dịch lại gần hỏi cậu chia tay chưa.
Đang chuẩn bị dò hỏi, Trình Hoài xem kịch bản cách đó không xa giương mắt nhàn nhạt nhìn cô, nhu hòa lại ẩn chứa lạnh lẽo, làm cô đứng ngồi không yên, sống lưng như bị kim chích.
Tạ Ly sợ tới mức đứng bật dậy, hoảng loạn lùi về chiếc sofa khác, câm miệng tiếp tục hút trà sữa.
Không, không chia tay!?
Sắc mặt Trình Hoài hơi hòa hoãn.
Tạ Ly trộm nhìn anh, đau khổ nghĩ: Coi bộ Trình Hoài thật sự thích Đàm Trì!
Đm cho dù thuyền có cập bến đi nữa thì cũng không quan trọng bằng trinh tiết của thằng em! Đáng sợ nhất là đêm nay hai người còn ngủ chung một phòng! Nếu Trình Hoài nổi thú tính đè người ra làm, Đàm Trì còn ngây thơ dâng mình lên...
Hay chia phòng lần nữa đi?!
Đàm Trì đi WC trở về, mở notebook ra liền thấy một tờ giấy có nét chữ xinh đẹp —— 11 giờ đêm nay, gặp nhau ở WC thứ hai.
Bảo bối mất rồi.
Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, cậu vô thức dời mắt nhìn, thấy là Tạ Ly mang kính đen phong trần mệt mỏi, không biết sao vô cùng mất mát, đỏ mắt lom khom ngồi dậy.
Có phải Trình Hoài biết rồi không?
"Em dọa chết chị rồi!" Tạ Ly vội vã chạy đến đỡ cậu, thấy cậu bình yên vô sự, khuôn mặt mới giãn ra, túm tay cậu trách móc: "Nếu Trình Hoài không gọi đạo diễn xin nghỉ cho em, chị cũng không biết em kích động tới mức ngất xỉu!"
Trước khi đi, mẹ Đàm Trì gọi điện thoại bảo cô trông chừng Đàm Trì. Tuy Trình Hoài đưa Đàm Trì đến bệnh viện, nhưng hai người như nước với lửa, cô không dám trông chờ Trình Hoài chăm nom gì Đàm Trì.
Vừa nhận được tin là lập tức từ địa điểm quay chạy đến.
Đàm Trì nhìn thấy người thân, thả lỏng cảnh giác, bộc lộ hết thảy oan ức, không dám nghĩ nhóc con bị xảy khi nào, mắt càng lúc càng đỏ.
"Chị ơi..."
"Em sao vậy?" Tạ Ly cũng nhận thấy cậu không thích hợp, vỗ vỗ tay cậu, ôn nhu nói: "Có chuyện gì nói ra đi, thế nào cũng có biện pháp giải quyết."
Hai người họ không cách nhau bao xa, Tạ Ly chỉ sinh sớm hơn Đàm Trì có vài ngày.
Hai người không có khoảng cách chị em, thường xuyên gọi thẳng tên đối phương. Nếu Đàm Trì gọi chị ơi, vậy chắc chắn là trời sập!
Đàm Trì đau khổ lắc đầu, cuộn người ôm đầu gối, muốn nói lại thôi, cuối cùng đỏ mắt nhìn cô: "Em, em xảy thai."
Tạ Ly dùng 2000% nghiêm túc chuẩn bị lắng nghe nan đề thế kỷ, vẻ mặt tức thì tan vỡ, mấy trăm dấu chấm hỏi từ từ xuất hiện, hai mắt trợn tròng: "...?"
Xảy thai, thiếu niên cậu nghiêm túc hả?
Tui khuyên cậu đừng kể chuyện cười ở thời điểm nghiêm túc nghe chưa!
"Chuyện này... Khụ, có phải không có khả năng lắm không?" Sau một lúc lâu cô mới tìm về giọng của mình, muốn nói đầu em bị cửa kẹp hả, lại thấy Đàm Trì thê lương như củ cải héo, bèn sửa lời.
Đàm Trì vùi đầu sâu vào đầu gối, nhìn ánh mắt khiếp sợ của Tạ Ly, rầu rĩ nói: "Chị biết đó, em và Trình Hoài ẩn hôn mấy năm nay, mới mang thai vài tháng."
"Hóa thạch" Tạ Ly lại bị vỡ một miếng, hít thở không thông, kiềm chế cảm giác hít đường, nỗ lực lấy lại bình tĩnh: Em chắc chắn hai người không phải tình địch một mất một còn, hận không thể đạp đối phương xuống vũng bùn, sau đó đạp thêm vài cái hả?
Hơn nữa ẩn hôn, mang thai.
Hai từ này nghe quen quen. Nhưng, nhưng con trai có thể mang thai sao? Tưởng ABO chắc?
"Tháng trước em bị tai nạn xe mất trí nhớ." Đàm Trì rũ mắt nhìn ra trải giường trắng tinh, cả người ngột ngạt.
"Mất trí nhớ?" Tạ Ly hít một hơi lạnh, vậy mà cậu có thể che giấu đến mức không ai nghi ngờ tí gì, có điều nghĩ đến cậu không dám để cho người khác biết, lại xót xa và khó chịu.
Đàm Trì rầu rĩ gật đầu, từ từ kể mọi chuyện phát sinh sau khi mất trí nhớ, giọng điệu uể oải đau đớn.
Có lẽ là một mình đắm chìm trong bi thương, cậu không nhìn thấy sắc mặt phức tạp của Tạ Ly khi nghe thấy một đống giả thiết quen thuộc, chúng vỡ ra rồi dán lại, dán lại rồi tiếp tục vỡ ra, như lật thuyền trong mương, không biết nên bày vẻ mặt gì cho đúng.
"Chắc chắn Trình Hoài đang trách em không biết bảo vệ con." Cậu hoàn toàn vùi đầu vào đầu gối, khiến người ta vô cùng đau xót.
"Không đâu, làm sao có chuyện đó..." Tạ Ly cạn lời kéo tay cậu qua, thề son sắt: "Trình Hoài đang giúp em làm thủ tục, hắn rất bận."
Cô đã hoàn toàn tiếp thu tình huống sau khi mất trí nhớ của Đàm Trì, nhớ tới hôm đó Đàm Trì đọc đồng nhân của cô, từng việc từng việc trùng khớp, hoảng hốt ý thức được một vấn đề đáng sợ.
—— Sau khi mất trí nhớ, Đàm Trì coi đồng nhân thành ký ức tạm thời!
Chuyện làm người ta khó thở nhất trên đời không phải là em trai muốn hủy thi diệt tích thủ phạm viết đồng nhân cho mình! Mà là em trai mất trí nhớ xem đồng nhân văn là thật, điên cuồng thả thính tình địch, có lẽ đã truy tới tay!
Kích động không? Thuyền cập bến rồi kích động không?
Tạ Ly không hề kích động, ngược lại còn thấy lạnh lòng, như có một cây đao bóng loáng treo trên đầu, lơ đễnh một cái sẽ rơi xuống ngay. Cô có thể tưởng tượng được sau khi Đàm Trì khôi phục ký ức, thực sự có khả năng nghiền xương mình thành tro.
"Em nghỉ ngơi trước đi, chị ra ngoài rót nước cho em." Tạ Ly ấn người nằm lên giường, thuận tiện dịch chăn cho cậu, thành khẩn nói: "Yên tâm, không phải chỉ xảy thai thôi sao? Đứa này không có duyên còn có đứa khác."
Sắc mặt Đàm Trì tái nhợt muốn nói gì đó, cuối cùng không nói gì.
Tạ Ly lao ra phòng bệnh, thuận tay đóng cửa phòng lại, ngẩng đầu liền thấy Trình Hoài xử lý thủ tục xong xuôi bước tới đây, khi đối phương nhìn thấy cô, hai mày nhăn lại, đáy mắt ánh lên vẻ không vui.
Tạ Ly không rảnh quan tâm Trình Hoài có vui hay không, ba bước gộp thành hai tiến lên, "Trình Hoài, chúng ta tâm sự đi."
"Tôi và Tạ tiểu thư không có gì để nói." Trình Hoài thấy cô đi ra từ phòng bệnh của Đàm Trì, càng nhăn mày hơn, "Nhưng vô cùng cảm ơn Tạ tiểu thư bớt thời giờ đi thăm Trì Trì."
Trì Trì?!
Gọi thân mật cỡ này rồi? Trình ảnh đế tỉnh tỉnh, Đàm Trì là tình địch kiêm đối thủ một mất một còn của cậu, sao cậu có thể bá đạo tuyên bố chủ quyền như vậy được!
Đầu Tạ Ly bị "xong rồi xong rồi" chiếm đóng, tránh hai người càng đi càng xa, căng da đầu nghiêm túc nói: "Chúng ta tâm sự về Đàm Trì, chuyện cực kỳ quan trọng."
Trình Hoài trầm mặc một lát, cười nói: "Được."
Lại thêm một tình địch, hoặc là tình địch phái tới.
Để tránh Đàm Trì ở phòng bệnh chờ lâu, hai người đi thang máy lên sân thượng, Vừa lên sân thượng, Tạ Ly lập tức nhìn anh bằng ánh mắt nghiêm túc xen lẫn hèn mọn: "Trình Hoài, nếu lúc trước Đàm Trì có hành động kỳ quặc gì thì cậu đừng để trong lòng nhé, nếu nó nói thích cậu yêu cậu thì chắc chắn không phải lời thật lòng. Tôi thấy cậu luôn kiên định thích Văn Yến Bác, mong rằng sau này cậu vẫn kiên trì thích cậu ta, còn Đàm Trì, cậu coi như... coi như đánh rắm đi."
Nếu không, chờ Đàm Trì khôi phục ký ức cô sẽ bị xé xác mất!
Trình Hoài ôm ngực, quan sát cô một hồi, lịch sự cười hỏi: "Cô tới khuyên tôi chia tay với Trì Trì?"
Không ngờ trong khoảng thời gian ngắn ngủi, Trì Trì đã kể hết cho Tạ Ly nghe. Cậu công khai với người khác làm anh rất vui. Đáng tiếc người trước mắt không phải tới chúc phúc mà là tới chia rẽ.
Đây là ngày đầu tiên bọn họ bên nhau.
"Đúng! Tôi hi vọng cậu và Đàm Trì chia tay!" Tạ Ly gật đầu thật mạnh, mười ngón tay đan vào nhau chờ mong nhìn anh, gần như cầu xin: "Đúng lúc Trì Trì đang khó chịu, là thời cơ chia tay tốt nhất."
Cổ họng Trình Hoài phát ra một tiếng bật cười, ánh mắt lại lạnh lẽo: "Cô ra lệnh cho tôi?"
Tạ Ly bị khí tràng trước mặt dọa sợ, rụt vai chần chờ hỏi: "Trình Hoài, cậu... không phải cậu thật sự thích Đàm Trì chứ?"
"Tạ tiểu thư, tôi có thể nói thật cho cô biết, tôi và Trì Trì đang chuẩn bị kết hôn." Trình Hoài lạnh lẽo nhìn nàng, gằn từng chữ: "Ai cũng không thể phá hoại."
Nói xong, anh xoay người rời khỏi sân thượng.
Tạ Ly hỗn độn trong gió: "..."
Tạ Ly không có gì dựa vào: "???"
Hôm nay sóng to gió lớn quá nhiều, hết đợt này tới đợt khác đánh chiếc thuyền vạn năm không lung lay tơi bời, cô lại bị câu "chuẩn bị kết hôn" spam, hận không thể cắn chăn khóc huhu, không dám tiếp tục che giấu, nếu không trinh tiết Đàm Trì không giữ nổi mất.
Chờ Đàm Trì khôi phục ký ức, cô không bị cắt cổ mới lạ.
"Tôi là chị họ Đàm Trì!" Tạ Ly chạy lên ngăn người lại, cố giữ bình tĩnh đối diện ánh mắt lạnh lùng của Trình Hoài, hít một hơi thật sâu: "Mặc kệ cậu tin hay không, tôi cũng không ngờ tình huống phát triển đến nông nỗi này! Hơn nữa tôi cũng mới biết!"
Chị họ... Trì Trì?
Trình Hoài sửng sốt, nhớ tới tương tác thân mật của hai người trong chương tình, sắc mặt hơi hoàn hoãn: "Tôi sẽ không chia tay với Trì Trì."
"Tôi gửi một file cho cậu, cậu nhìn đi..." Tạ Ly lấy di động gửi file cho Trình Hoài, giải thích ngắn gọn: "Tôi và Đàm Trì không học chung cấp ba, nhưng quan hệ rất tốt, Đàm Trì thường xuyên kể chuyện của hai người cho tôi nghe, nên có nhiều chuyện tôi cũng biết..."
Trình Hoài không mở ra ngay mà nhàn nhạt nhìn cô.
"Hồi trước tôi không có phim đóng, vừa lúc bước chân lên thuyền của hai người," Tạ Ly dừng lại, có chút xấu hổ, "Chán quá nên viết một bộ ABO về hai người, kết hợp thêm vài chuyện tôi biết. Trước khi Đàm Trì bị tai nạn đã đọc qua bộ đó, vì thế nó cho rằng đó là ký ức của mình, hiện giờ còn tưởng mình xảy thai."
Hy vọng anh trai trước mặt sẽ duy trì trạng thái lịch sự, không xé xác cô!
Trình Hoài trầm mặc một lát, đầu ngón tay cầm di động trở nên trắng bệch, ánh mắt lặng thinh: "... Tôi biết rồi."
Tạ Ly: "...?"
Sau đó...?
"Tôi xuống xem Trì Trì." Trình Hoài nhàn nhạt nói, nhấc chân bước xuống lầu.
"Trình Hoài..." Tạ Ly hậu tri hậu giác gọi anh, nhíu mày nhìn bóng lưng cô đơn của anh, nhất thời không biết nói gì, gãi đầu nghi hoặc nói: "Biết chân tướng hẳn là... sắp chia tay nhỉ?"
Trinh tiết của em họ chắc còn cứu được.
Trình Hoài trở về phòng bệnh, thấy Đàm Trì trốn trong chăn như rùa rút đầu, bèn ngồi xuống mép giường, vạch chăn ra, thấy hốc mắt cậu đỏ rực, vừa đau lòng vừa khổ sở, xoa mặt cậu, nhàn nhạt cười hỏi: "Khóc?"
Với mấy từ ít ỏi của Tạ Ly, anh đã có thể liên hệ được những hành động gần đây của cậu và những từ như Alpha, Omega, mang thai... mà trước kia chỉ xem như Đàm Trì nói bậy bạ, không để trong lòng. Nhưng mấy câu nói của cô đã nghiệm chứng những chi tiết anh xem nhẹ.
Vậy thì sao? Sau khi mất trí nhớ, người Trì Trì yêu không phải Văn Yến Bác mà là anh.
"Trình Hoài..." Đàm Trì được anh an ủi, uất ức khó chịu dâng trào, quỳ gối ôm anh khóc nấc lên, vùi đầu lòng anh, nghẹn ngào nói: "Làm sao bây giờ? Con mất rồi... Em không biết là từ khi nào... Lúc nó còn, em em không cảm thấy gì... Lúc mất đi rồi em cảm thấy mình là thằng khốn, chắc chắc nó sẽ trách em không quan tâm nó..."
Trình Hoài xót xa gác cằm lên đầu cậu, khẽ vỗ về gáy cậu, nhẹ giọng dỗ dành: "Không đâu, chúng ta và nó chỉ là không có duyên. Không phải em sai, con mất rồi, chúng ta có thể..."
Đàn ông không thể sinh con.
Anh dừng lại rồi nói: "Chúng ta có thể nhận nuôi một đứa."
Vẫn là cái này đáng tin hơn.
Đàm Trì lắc đầu, khóc dữ dội hơn, lại bướng bỉnh không muốn để anh nhìn thấy dáng vẻ chật vật của mình, sau một lúc lâu bá đạo nói: "Em muốn tự sinh, một đứa con của riêng chúng ta."
Trình Hoài nhất thời không biết bày vẻ mặt gì, dở khóc dở cười: "Vậy... nếu không sinh được thì sao?"
Nên nói sao với bạn trai nhỏ đầy đầu đều là ABO rằng thực tế đàn ông không thể sinh con?
"Không thể nào." Đàm Trì bướng bỉnh khẳng định, có lẽ phát tiết xong rồi, trải qua biến cố lớn, không nỡ rời khỏi ôm ấp của Alpha, nhão giọng nói: "Nếu không sinh được chắc chắn là vấn đề của anh."
Trình Hoài bất ngờ bị ụp nồi, cố tình không thể nói đạo lý với kẻ đầu óc có bệnh, đành ôm người thật chặt.
Không thể khôi phục ký ức.
Chỉ cần không khôi phục ký ức, người Trì Trì yêu sẽ mãi mãi là anh.
Thật lâu sau, Đàm Trì dần dần bình tĩnh lại, suy nghĩ xem bảo bối mất khi nào, thoáng ngẫm lại từng chuyện, cảm thấy mấu chốt ở chỗ tai nạn xe cộ kia, gần đây không có chuyện gì làm cậu có khả năng xảy thai, bèn hỏi: "Anh tìm được người gây ra tai nạn cho em chưa?"
Trình Hoài không biết sao tự nhiên cậu hỏi chuyện này, hơi ngập ngừng: "Tài xế gây chuyện bỏ chạy đã tìm được rồi, là lưu manh trong vùng, trong tài khoản có hai mươi vạn được chuyển đến, tài khoản gửi đến... là tài khoản của quản gia cũ của Đàm gia."
"Cũ?"
"Quản gia đó đã rời đi mấy năm trước, hiện tại ở thành bắc, lúc anh bảo anh hai điều tra, người này tiếp tục mai danh ẩn tích, tạm thời có không tin tức gì."
Đàm Trì trầm mặc, "Không gấp, em cảm thấy chúng ta sắp đến gần chân tướng rồi.
"Còn có một việc anh chưa kịp nói với em." Trình Hoài mím môi, sắc mặt hơi nặng nề: "Năm đó em bị vây đánh trong hẻm tối, anh đã phái người điều tra đám lưu manh kia rồi, anh hai phát hiện bọn họ nghe theo sai khiến của Thẩm gia, bọn họ muốn giết chết em."
Đàm Trì không nhớ rõ chuyện bị tập kích, nhưng không trở ngại lòng tin cậu dành cho Trình Hoài, ngạc nhiên ló đầu ra: "Có tổ chức có âm mưu, nếu em đoán không sai, Thẩm Diệp không đến mức vì Đàm Dập mà ra tay giết em, nhưng Thẩm Giai Tuệ thì có thể lắm."
"Đúng vậy." Trình Hoài nói.
Khóe mắt Đàm Trì nổi lên ý cười, trên mặt chứa vài phần ngoan lệ: "Người Thẩm gia đúng là ngang ngược. Chỉ sợ chuyện họ làm không chỉ có một hai vụ."
Dường như mỗi lần nhắc tới Thẩm gia, cảm xúc của cậu không thể khống chế. Thậm chí khi thấy người thật còn tự dựng gai nhọn.
6 giờ chiều, Đàm Trì và Trình Hoài một trước một sau đến hiện trường quay chương trình, Tạ Diễm và Mặc Tô Tô nấu cơm dưới bếp, các MC còn lại ngồi trong phòng khách, thấy Đàm Trì còn nhìn bằng ánh mắt mới lạ.
Tầm mắt Tạ Ly dạo qua dạo lại giữa Đàm Trì và Trình Hoài, cắn ống hút trà sữa, dịch lại gần hỏi cậu chia tay chưa.
Đang chuẩn bị dò hỏi, Trình Hoài xem kịch bản cách đó không xa giương mắt nhàn nhạt nhìn cô, nhu hòa lại ẩn chứa lạnh lẽo, làm cô đứng ngồi không yên, sống lưng như bị kim chích.
Tạ Ly sợ tới mức đứng bật dậy, hoảng loạn lùi về chiếc sofa khác, câm miệng tiếp tục hút trà sữa.
Không, không chia tay!?
Sắc mặt Trình Hoài hơi hòa hoãn.
Tạ Ly trộm nhìn anh, đau khổ nghĩ: Coi bộ Trình Hoài thật sự thích Đàm Trì!
Đm cho dù thuyền có cập bến đi nữa thì cũng không quan trọng bằng trinh tiết của thằng em! Đáng sợ nhất là đêm nay hai người còn ngủ chung một phòng! Nếu Trình Hoài nổi thú tính đè người ra làm, Đàm Trì còn ngây thơ dâng mình lên...
Hay chia phòng lần nữa đi?!
Đàm Trì đi WC trở về, mở notebook ra liền thấy một tờ giấy có nét chữ xinh đẹp —— 11 giờ đêm nay, gặp nhau ở WC thứ hai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất