Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Và Tình Địch He
Chương 40: Điên rồi!
Dòng nước ấm áp từ trên cao xối xuống làm cả hai ướt nhẹp, phòng tắm bị hơi nước bao phủ, hơi nóng bốc lên cao rồi dần dần hạ xuống.
Tí tách.
Tí tách.
Hai bên lâm vào giằng co không hồi kết, Trình Hoài trầm mặc, cảm giác tội nghiệt làm lòng anh nặng trĩu, dịu dàng xoa mặt Đàm Trì, lại không có động tác gì khác.
Đàm Trì cắn môi, vòng tay ôm chặt cổ anh, hô hấp lúc nặng lúc nhẹ, tim đập đến nỗi muốn rớt ra ngoài.
Không ai bước thêm một bước.
Đàm Trì thấp thỏm chờ mong, mãi không thấy anh có động tác gì, bèn nói trắng ra: “Chúng ta làm đi.”
“Em biết kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì không?” Trình Hoài nhếch môi, lại không thấy ý cười, giọng điệu trầm thấp pha lẫn chua xót.
Đàm Trì bình ổn tâm tình, nghiêm túc nói: “Em biết sẽ rất đau.”
Trình Hoài giật mình, hôn trán cậu, cúi đầu nhìn cậu một cái thật sâu, khẽ cười tự giễu: “... Cái gì em cũng không biết, Đàm Trì. Em không biết hiện tại tôi rất muốn cắt đứt đường lui của em, làm em không thể rời xa tôi... Có lẽ sẽ chiếm lấy em ngay tại đây, nhưng không được.”
“... Cắt đứt đường lui?” Đàm Trì càng nghe càng thấy không thích hợp, từng câu từng chữ khiến xao động trong cậu dần dần nguội lạnh, lạnh nhạt nhìn anh hỏi: “Anh đã làm gì có lỗi với em?”
Đệt mợ, thật vất vả lấy hết can đảm chuẩn bị tạo em bé, kết quả hư hư thật thật phát hiện bí mật kinh thiên động địa!
Hơi nữa cái gì không được?
“Nếu có, em có tha thứ cho tôi không?”
Đàm Trì thấy anh đánh trống lảng, tra hỏi: “Em hỏi lại một lần, anh làm gì có lỗi với em?”
Nhất định cậu đã bỏ qua chuyện gì đó.
Trình Hoài đã nhìn ra câu trả lời từ trong ánh mắt kiên định của cậu, càng thấy mỉa mai hơn.
Sẽ không tha thứ có phải không?
“Anh có chịu nói không?” Đàm Trì nhíu mày hỏi lại.
Trình Hoài rũ mắt, khẽ cười, qua loa nói: “Không phải chuyện gì quan trọng.”
Hừ! Giữa chồng chồng không có tín nhiệm thì thôi, còn học được cách che giấu?
Đàm Trì nghẹn một bụng hỏa, cười nghiến răng nghiến lợi hỏi: Thật không? Vậy đêm nay có làm không?”
Không quan trọng? Làm cũng không quan trọng, không làm cũng không quan trọng!
Nếu trả lờ làm, cậu sẽ đá đứt đường con cháu của anh, không tin tưởng thì làm cái quần, nếu trả lời không làm thì chính là trong lòng có quỷ!
“Không phải bây giờ.” Trình Hoài biết cậu lại xù lông, hôn trán cậu an ủi.
Không phải bây giờ? Lung tung gì thế? Chắc chắn là chột dạ!
Sau khi ly hôn, cẩu nam nhân một bên thả thính một bên giấu giấu giếm giếm.
“Không làm thì không làm! Phiền quá đi!” Đàm Trì tức giận đẩy người ra, lau nước trên mặt, tiêu sái rời khỏi phòng, đóng sầm cửa. Cậu che mặt, điều chỉnh sắc mặt xong, nghe thấy bên trong truyền ra tiếng tắm rửa, xuyên qua kính nhìn bóng dáng mơ hồ, bực mình lầm bầm “hay lắm” “hay lắm” “hay lắm”.
Cẩu nam nhân thấy cậu tức giận cũng không biết chạy ra dỗ mà còn có tâm tình tắm rửa?
Hơi lạnh điều hòa thổi qua làm Đàm Trì rùng mình.
Cậu hít một hơi thật sâu, thoáng nhìn đồng hồ treo tường chỉ con số mười, vừa lúc tới giờ sống về đêm, đòi hỏi thất bại làm cậu tức giận, vô cùng thích hợp đi giải tỏa.
Lát sau, Đàm Trì thay quần áo ướt, lấy vài bộ phù hợp với mình trong phòng để đồ, thuận tiện cải trang rồi ra khỏi nhà.
Người trong danh bạ có thể uống rượu với cậu chỉ có Cố Kiều, cậu bá đạo gọi người ra quán bar. Hai người gặp nhau ở quán bar, thoải mái trò chuyện tình hình gần đây, anh một ly tôi một ly, uống đến mặt đỏ tai hồng, cầm mic nhảy nhót hát hò, cuối cùng mệt lả nằm trên sofa.
“Cố Kiều! Anh nói xem, anh muốn làm tình với chồng anh... Anh ta rõ ràng rất thích anh,” Đàm Trì đỏ mặt ngã lên sofa, ôm chai rượu hớp một ngụm, vỗ chai tức giận: “Nhưng anh ta từ chối anh!”
Vẫn rất tức giận!
Cố Kiều cười ngây ngô, chỉ vào cậu: “Chắc chắn là cậu ta không lên được!”
“Không, không thể nào!” Đàm Trì gõ chai rượu xuống đất, giãy giụa bò dậy, gương mặt đỏ rực, trừng mắt cãi lại: “Tôi không tin!”
Cố Kiều thấy cậu thở hổn hển, cảm thấy buồn cười, bước đến vỗ vai cậu, hơi thở nồng nặc mùi rượu: “Đúng vậy, cậu là 1, cậu ta cũng là 1, cậu là 0, cậu ta cũng là 0, hai người... Hahahahaha, đụng số!”
Đàm Trì ngẩng đầu ngã vào sô pha, thở hổn hển, vừa ấm ức vừa khó chịu, mơ màng nghĩ hình như ban nãy cũng có dấu hiện như thế, lại nghĩ tới câu “Không được”, bỗng dưng được khai sáng.
...Đụng số?
Alpha và Omega cũng đụng số? Cái gì cần có hai bên đều có, không ai nói Alpha không thể là 0, Omega không thể là 1...
“Phá, phá án!” Đàm Trì giơ tay che mắt, thở phì phò đưa ra kết luận, nhất thời không biết nên khóc hay nên cười: “Anh ấy, anh ấy là 0 trong Alpha, chắc... chắc vì thế nên tôi mới ly hôn với anh ấy! Anh ấy nên nói sớm! Tôi là Omega mạnh nhất thế giới! Tôi, tôi có thể làm 1!”
Cố Kiều quan sát cậu, ánh mắt lập lòe, nhắm mắt mệt mỏi ghé lên người cậu, ngửi mùi rượu nồng nặc trên người cậu, hai tay rũ xuống như muốn ôm lấy cậu, cuối cùng không làm gì, khàn khàn gọi “Đàm Trì.”
“Hả?”
“Đàm Trì...”
“Ở đây.”
“Tôi thích cậu.” Cố Kiều dán tai lên ngực cậu, nghe thấy nhịp tim có tiết tấu, cẩn thận như con thú nhỏ, đêm nay hắn hơi quá chén, tự lẩm bẩm: “Sao không chịu đi theo tôi? Tôi thích cậu trước, cậu nói mình thích Văn Yến Bác nên tôi ở bên cạnh chờ cậu, nhưng cậu... sao cậu bỗng quay sang thích Trình Hoài... Rõ ràng trước kia cậu rất ghét cậu ta.”
Đàm Trì mềm như bông, nỗ lực chống tay xuống sofa, cúi đầu choáng váng nhìn người bị lây dính bi thương, đầu óc đặc quánh không biết hắn đang làm gì, nghi hoặc hỏi: “Cố Kiều?”
Sao người đại diện lại làm nũng vậy?
Cố Kiều giương mắt, không biết đỏ mắt từ bao giờ, “Tôi có thể ôm cậu một cái không?”
“Tới đây, ôm tiểu đáng thương một cái!” Đàm Trì ngồi thẳng người, cười xán lạn dang hai tay: “Ba ôm một cái.”
Cố Kiều ôm Đàm Trì, gác cằm lên vai cậu, cả người dần dần thả lỏng.
Lúc này, cửa bị đẩy ra, Trình Hoài và Ngụy Yến lòng nóng như lửa đốt vừa liếc một cái đã thấy hai người ôm nhau trên sofa, gần như đồng thời lao đến tách hai người ra.
Trình Hoài tắm nước lạnh nửa tiếng đã hoàn toàn bình tĩnh lại, ra phòng tắm không thấy bóng dáng Đàm Trì đâu, phát giác không thích hợp, nơi giải sầu của Đàm Trì chỉ có mấy chỗ, tìm mấy chỗ không gặp, bèn tới đây thử vận.
Vừa khéo gặp Ngụy Yến trước cửa, hai người không hẹn mà cùng nhau chạy tới đây.
Trình Hoài giữ chặt bả vai Đàm Trì, Ngụy Yến ôm Cố Kiều, hai người đàn ông tỉnh táo liếc mắt nhìn nhau, sau đó liếc nhìn người trong lòng, ánh mắt phức tạp lại mãnh liệt.
Tâm tình của Ngụy Yến rất vi diệu.
Không ngờ Đàm Trì chính là người Cố Kiều thích!
Đàm Trì bị kéo một cái, được ai đó ôm vào lòng, mê man nhìn gương mặt quen thuộc, đột nhiên từ một biến thành hai, hoảng hốt nói, “Anh, anh tới làm gì?”
Cậu giãy giụa như cá chạch, Trình Hoài bế người ra ngoài, “Bắt người.”
Đàm Trì không mở mắt nổi, không biết lẩm bẩm cái gì, chọn tư thế thoải mái rồi nhắm mắt ngủ.
Thấy người sắp ra khỏi bao sương, Cố Kiều bị giam trong lòng Ngụy Yến tránh thoát gông xiềng, xông lên ngăn cản, đỏ bừng mắt Trình Hoài, gào thét: “Không được đi! Cậu dựa vào đâu mang cậu ấy đi! Cậu có tư cách gì?! Tôi yêu cậu ấy trước, tôi ở bên cạnh cậu ấy nhiều năm! Trình Hoài, cậu chưa từng làm gì cho cậu ấy, cậu chỉ biết tổn thương cậu ấy! Cậu chỉ biết tự cho là đúng làm cậu ấy xất bất xang bang! Cậu không có tư cách! Cậu không xứng!”
Trình Hoài chờ hắn dần dần bình tĩnh từ trong điên cuồng, kế đó thê lương trừng anh.
Thật lâu sau, Trình Hoài mới nhàn nhạt nói: “Em ấy không yêu cậu.”
Cố Kiều như bị đập tỉnh, ánh mắt ảm đạm, trong lòng lạnh lẽo, lời từ chối ngầm của Đàm Trì đã bị Trình Hoài vạch trần. Hắn đi vòng vòng, hai tay che mặt thấp giọng nức nở.
Không có gì tàn nhẫn hơn sự thật bị vạch trần.
Khi Trình Hoài nhấc chân bước ra ngoài, Cố Kiều bình tĩnh nói: “Đúng vậy, cậu ấy không yêu tôi, cậu ấy yêu cậu.”
Trình Hoài không nói gì.
“Năm đó vì bắt cậu ấy rời khỏi giới giải trí, ba cậu ấy đã nói chuyện tiêu tiền chữa tai cho Đàm Trì, Đàm Trì tức giận thề không hát nữa,” Cố Kiều dừng lại, “Vậy mà chỉ tiếp xúc với cậu một lần, cậu ấy đã quay về giới âm nhạc. Lẽ ra tôi sớm biết mới phải.”
Trình Hoài mím môi nhìn người ngủ say trong lòng.
Hóa ra là thế.
“Bảo vệ cậu ấy cho tốt.” Chóp mũi hắn ê ẩm.
Giống như hoàn toàn tạm biệt thứ gì đó.
Trình Hoài ôm Đàm Trì rời khỏi bao sương, Ngụy Yến bắt chéo chân thờ ơ ngồi trên sô pha, từ đầu đến cuối không hề nhúc nhích, thấy trò hay hạ màn, vỗ tay bốp bốp, nhìn Cố Kiều đè nén tiếng khóc, cười cay nghiệt: “Sao vậy, không ầm ĩ nữa à? Không chạy theo giành lại người cậu thích?”
Cố Kiều lau nước mắt, bò dậy liếc anh ta một cái, thất tha thất thểu đi ra.
Ra ngoài, gió lạnh thổi qua làm hắn hơi tỉnh táo, nhớ đến chuyện ban nãy, cảm thấy vô cùng xấu hổ, tự phỉ nhổ mình. Hắn ôm áo khoác, phát hiện Ngụy Yến đi theo phía sau một khoảng không xa không gần, nghĩ đến người này thấy dáng vẻ điên khùng của hắn lại thấy bực bội và mất mặt.
“Đi đâu?” Ngụy Yến lạnh lẽo hỏi.
Tâm trạng trông có vẻ không tốt lắm.
Cố Kiều mặc kệ anh ta, khoanh tay đi về phía công viên nhộn nhịp, không thèm nhìn anh ta một cái.
“Hỏi cậu đó?” Ngụy Yến chưa từng bị người ta làm lơ, phát hiện thỏ con dám mặt nặng mày nhẹ với mình, cộng thêm trận lộn xộn vừa nãy, giọng điệu trở nên bén nhọn và lạnh lẽo.
Đm khó hầu!
Cố Kiều bước đến đài phun nước, ngẩng đầu nhìn mấy trăm vòi phun nước phun trào, từng đợt từng đợt làm trái tim hắn như chấn động lại như tĩnh lặng.
Sau một lúc lâu, hắn bất ngờ xoay người nhìn Ngụy Yến đang khoanh tay âm trầm đứng đằng xa, nói: “Tôi muốn yêu đương.”
Ngụy Yến không biết sao cảm thấy tức giận, cười nhạo: “Cậu cảm thấy cậu đủ tư cách cùng tôi yêu đương?”
Cầu không được thì xem anh ta như lốp xe dự phòng! Anh ta không tiện như vậy.
“Đương nhiên tôi không đủ tư cách,” Cố Kiều không nhanh không chậm nói: “Ý tôi là kết thúc quan hệ của chúng ta đi. Tôi không muốn hồ đồ như vậy mãi, tôi muốn tìm một người yêu đương, giống như cách Đàm Trì quên Văn Yến Bác.”
Ngụy Yến đỏ mắt trừng hắn, âm trầm bước đến giữ cằm hắn, mỉa mai nói: “Yêu đương? Cậu cảm thấy ai thèm một người tùy tiện lên giường với người khác?”
Đêm nay tuyệt thật.
“... Mẹ tôi đã sắp xếp một buổi xem mắt cho tôi vào ngày mai,” Cố Kiều gạt tay anh ta, quay đầu nói: “Chắc chắn sẽ gặp được người thích hợp.”
Ngụy Yến đã hiểu, hóa ra hắn muốn nghênh đón cuộc sống mới, vậy nên hôm nay muốn hoàn toàn cắt đứt dây dưa, chẳng qua từ trước đến nay Ngụy Yến không phải là người mặc người đùa giỡn, anh ta kéo người vào lòng, mặc kệ Cố Kiều giãy giụa, khẽ nói bên tai hắn: “Nhìn tôi dễ bị đùa bỡn lắm sao?”
“Ngụy Yến, buông tay!” Cố Kiều hoảng hốt, giãy giụa đẩy ra.
“Tôi chưa nói dừng,” Ngụy Yến dùng sức giữ chặt cổ tay hắn, âm trầm nói: “Cậu thử dừng xem!”
*
Hôm sau.
Đàm Trì nói một là một hai là hai, nói bổ sung giấy đăng ký kết hôn là bổ sung giấy đăng ký kết hôn, suy đi nghĩ lại mấy câu trong phòng tắm, cảm thấy cậu không cho Trình Hoài đủ cảm giác an toàn nên mới khiến anh miên man suy nghĩ.
Dứt khoát làm ngay và luôn.
Đàm Trì về nhà trộm sổ hộ khẩu, bảo Trình Hoài chuẩn bị gặp ở Cục Dân Chính lúc ba giờ chiều. Khi tách ra, Trình Hoài ôm cậu từ phía sau, trầm mặc đề nghị trì hoãn, Đàm Trì không phải người dễ dàng thay dổi kế hoạch, dứt khoát từ chối.
Vấn đề là về Đàm gia lấy sổ hộ khẩu.
Khó.
Rất khó.
Phải trộm.
Tại sao là trộm? Bởi vì không cần thiết thương lượng với Đàm gia, cũng không cần thiết thông báo.
Cậu về Đàm gia, đám người hầu cung kính tiếp đón, hận không thể cung phụng cậu như cung phụng tổ tiên. Chưa hưởng thụ đãi ngộ thiếu gia được mấy phút đã thấy một người vội vàng lao xuống, cười khinh miệt ra lệnh đuổi khách: “Ai cho anh vào!? Bảo tiêu! Ném người ra cho tôi!”
Đàm Dập, là em trai xúi quẩy của cậu.
Đàm Trì khẽ nhấp trà, thong thả đặt tách trà xuống, chống đầu cười như không cười nhìn cậu ta, thuật lại một lần: “Ai cho cậu vào!? Bảo tiêu! Ném người ra cho tôi!”
Bốn bảo tiêu ập vào, thấy tình huống trước mặt thì khó xử, do dự không dám ra tay.
“Thất thần làm gì! Tin tôi đuổi các người không!” Đàm Dập gầm nhẹ.
Đàm Trì lạnh lùng liếc bảo tiêu, híp mắt cười nói: “Thất thần làm gì! Tin tôi đuổi các người không!”
Giọng điệu thờ ơ, song “người thừa kế Đàm gia” nhấn mạnh thêm vài phần.
“Làm gì vậy?”
Trên lầu truyền đến âm thanh nhàn nhã uy nghi của một người phụ nữ, liếc thấy tình huống lập tức có chút không vui.
Đàm Trì nhìn về phía âm thanh, thấy Thẩm Giai Tuệ mặc sườn xám õng ẹo xuống lầu, cao ngạo như núi tuyết, vi diệu liếc cậu một cái, ngồi xuống ghế, ưu nhã liếc bảo tiêu: “Còn không mau đi ra ngoài.”
Bốn bảo tiêu định nhúc nhích.
“Haizz,” Đàm Trì thở một hơi dài, ôm ngực thất vọng nói: “Ba tôi nói tôi là người thừa kế Đàm gia, không ngờ tôi chưa kịp lên tiếng, để mẹ kế lên tiếng trước, bảo tiêu đã nhúc nhích, thật biết nghe lời.”
Sắc mặt Thẩm Giai Tuệ lạnh lẽo, ánh mắt đắc ý.
Không nhìn xem nhà này ai là chủ nhà này!
Bốn bảo tiêu nhìn nhau, cứng người: Rốt cuộc đi hay không?
“Không biết tưởng đâu mẹ kế và em trai mới là người thừa kế, còn tôi là người mua nước tương cho nhà này.” Đàm Trì cười dạt dào nhìn bảo tiêu, “Bọn họ không thèm nghe lời tôi nói.”
Dù Thẩm Giai Tuệ và Đàm Dập là cường hào ác bá thì hôm nay cũng phải sml!
Bốn bảo tiêu không dám nhúc nhích, họ đã hiểu được, hôm nay đại thiếu gia trở về đoạt quyền.
Bây giờ bọn họ không biết điều, Đàm Diêm Hồng có thể khai trừ, mấy năm sau chờ Đàm Trì kế vị cũng có thể khai trừ giống vậy.
Thẩm Giai Tuệ thấy họ dừng lại, kính cẩn với Đàm Trì, sắc mặt trầm xuống, “Rốt cuộc cậu muốn thế nào?”
“Ồ, không có gì...” Đàm Trì nhàn nhã dựa sofa, nhìn bảo tiêu cười, chỉ vào Đàm Dập và Thẩm Giai Tuệ gằn từng chữ: “Ném, từng, người, từng, người, ra, ngoài.”
Nếu không làm sao lén lút tìm sổ hộ khẩu được?
“Cậu!” Thẩm Giai Tuệ đứng bật dậy, không nghĩ tới thằng ngu xuẩn này to gan như vậy, run rẩy chỉ vào cậu: “Hỗn xược! Cậu coi đây là chỗ nào?”
Đàm Dập khinh miệt uy hiếp: “Anh dám!”
“Đây là nhà tôi, có gì không dám?” Đàm Trì cười tươi hơn, hai chân thay đổi tư thế, tay phải làm động tác mời, ung dung hạ lệnh: “Ném người ra ngoài ngay bây giờ.”
Bốn bảo tiêu trao đổi ánh mắt, khom lưng xin lỗi Đàm Dập và Thẩm Giai Tuệ, “Tiểu thiếu gia, phu nhân, đừng làm chúng tôi khó xử.”
Nói xong đồng loạt tiến tới bắt giữ hai người đang giãy giụa, kéo ra ngoài.
“Buông tôi ra!” Đàm Dập cảm thấy như bị bắt tới đồn cảnh sát, cả người không ổn.
Thẩm Giai Tuệ vẫn duy trì tư thái tiểu thư hào môn, cắn răng nói: “Các người nghe nó? Các người không biết tôi họ Thẩm? Anh tôi là Thẩm Diệp!”
Bọn bảo tiêu hiểu mà không nói: Nơi này là Đàm gia không phải Thẩm gia.
Nhìn hai người dần khuất khỏi tầm mắt, Đàm Trì trắng trợn sai người hầu tìm sổ hộ khẩu, binh hoang mã loạn tới hai tiếng sau mới tìm được vật cần tìm.
Đàm Dập bị đuổi ra tức run người, mặt nhăn mày nhó mắng Thẩm Giai Tuệ một hồi: “Tại bà đó! Bà không nên gả cho ba tôi, nhìn xem! Đàm Trì trở về là có thể tùy tiện cưỡi lên đầu tôi! Phiền chết được!”
Thẩm Giai Tuệ khổ sở muốn phản bác cũng không thể phản bác được gì, chỉ có thể dùng tình yêu cảm hóa, thiếu niên 17 tuổi nào nghe nổi, mắng hết câu này tới câu khác.
Mắng đã rồi quay đầu nhìn biệt thự, xoay người bỏ đi, mặc kệ Thẩm Giai Tuệ.
Thẩm Giai Tuệ từ nhỏ đã hết mực yêu thương cậu ta, không nỡ nói nặng một câu, cưng chiều vô pháp vô thiên, hiện giờ khuyên một câu Đàm Dập cũng không thèm nghe. Thẩm Giai Tuệ tức tối khóc một hồi, hòng làm thiếu niên mềm lòng, ai ngờ vừa ngẩng đầu đã không thấy bóng dáng đâu, vừa tức vừa giận, lau nước mắt, nhìn biệt thự nghiến răng nghiến lợi: “Đều tại nó! Đều tại nó! Nếu không phải Đàm Trì trở về, Dập Dập không hận mình đến vậy!”
Tất cả đều tại kẻ dư thừa này!
Sao lần nào cũng tốt số như vậy? Một lần hai lần, bà ta không tin lần nào cậu cũng tốt số!
Bà ta lau nước mắt, không bao lâu lại khôi phục dáng vẻ kiêu căng, móc di động đi về phía trước, gọi điện thoại nói vài câu với ai đó, gật gật đầu, “Lần này đừng để thất bại.”
Bên kia liên tục chắc chắn.
Đàm Trì cầm sổ hộ khẩu ra khỏi biệt thự, cậu lái chiếc Lamborghini của Trình Hoài ra khỏi gara, trên đường trở về, đi ngang qua một cửa hàng bánh kem, nghĩ tuy là kết hôn lần hai nhưng cũng phải chúc mừng một phen, bèn vào tiệm mua một cái.
Trùng hợp bên cạnh có cửa hàng bán hoa, cậu mua thêm một bó hoa hồng.
Khởi động xe lần nữa, Lamborghini chết máy. Đàm Trì xoa huyệt thái dương ngửa mặt thở dài, “Quả nhiên không thể làm chuyện xấu.”
Đàm Trì xuống xe lấy điện thoại tìm xe tải, thấy một chiếc taxi bên lề, ngồi vào, báo địa chỉ rồi ôm bánh kem chơi di động, mùi hoa oải hương nhàn nhạt quanh quẩn trong xe, xen lẫn mùi rượu.
Đàm Trì có chút buồn ngủ, lắc đầu nói chuyện phiếm cho tỉnh táo: “Bác tài, trên xe bác có xịt nước hoa hả?”
“Không phải nước hoa.” Tài xế đáp.
Đàm Trì buồn ngủ, di động từ trong tay trượt xuống, sau đó hôn mê bất tỉnh.
Ý thức quay về lần nữa là khi cậu bị người ta dùng nước lạnh hất tỉnh, tay chân bị trói trên ghế không thể động đậy, hai mắt bị vải đen bịt kín, sợ hãi hoảng hốt chiếm cứ đại não, có điều cậu nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
Là ai? Ai bắt cóc cậu?
“Đại ca, giết thật à? Là tiểu mỹ nhân đó.” Có một giọng nói trầm đục lưu manh, thậm chí có thể phát giác gã đang nhìn cậu bằng ánh mắt xấu xa.
Tiếp đó, người đàn ông thô tục có giọng khàn cười lạnh: “Giết? Quá lãng phí. Kim chủ bên kia nói đem người này đi bán, một vụ làm ăn lời hai phần.”
Sống lưng Đàm Trì lạnh lẽo, cố gắng thả lỏng hô hấp, giảm bớt độ tồn tại của mình.
Không phải bắt cóc mà là buôn người.
Nghe một hồi, cậu nhận ra sáu người trong phòng đều là kẻ khó xơi, có hai người không có ý tốt với cậu, bị vị đại ca kia ngăn lại muốn đem bán kiếm tiền. Sau đó Đàm Trì mới biết được vì sao bọn chúng hất tỉnh cậu.
Nhóm người này muốn cậu ca hát.
—— Chưa bao giờ gặp qua nhóm tội phạm dùng ca hát mua vui.
Đàm Trì biết tạm thời sẽ không có nguy hiểm, một bên ca hát giảm bớt căng thẳng, một bên nghĩ cách cởi dây thừng, cậu lên vài nốt cao khiến bụi bặm xung quanh muốn chấn động theo.
Đồng thời cậu không ngừng tìm nút thắt đằng sau, dây thừng đã nới lỏng không ít.
Hát tới bài thứ mười, bên ngoài vang lên tiếng xột xoạt, cửa bị đá một cái rầm, Đàm Trì nghe thấy Trình Hoài sốt ruột gọi tên cậu, không kịp kinh ngạc thì phát hiện ngoài âm thanh của Trình Hoài còn có những tiếng bước chân lộn xộn khác, vô cùng hỗn loạn.
Tiếng gậy gộc va chạm lanh lảnh chui vào mang nhĩ cậu.
Ầm ĩ một hồi, Đàm Trì nhanh chóng tháo nút thắt, tên bắt cóc giọng khàn hốt hoảng chạy tới muốn bê cậu chạy, Đàm Trì đã cởi xong dây thừng, chuẩn xác đá vào đầu gối đối phương.
Gã đàn ông giọng khàn quỳ xuống trước mặt cậu.
Đàm Trì tháo dây bịt mắt, ánh sáng lọt vào tầm mắt, không đợi thích ứng đã lập tức cúi đầu gỡ dây trói chân.
Nơi này không phải cao ốc hoặc nhà xưởng hoang như Đàm Trì nghĩ, mà là một căn nhà nhỏ bốn bức tường, cỡ bằng một lớp học, là một khu nhà cũ.
Dùng vũ khí đánh nhau ở đây không phải lựa chọn tốt, bè lũ còn lại nghe tin cũng chạy vào tham dự, không ít người nằm xả lai dưới đất.
Trình Hoài dẫn theo mấy bảo tiêu không khác dự đoán của Đàm Trì lắm.
Đàm Trì gần như muốn hỏi theo bản năng: Sao anh không báo nguy?
Bọn bắt cóc thấy cậu muốn chạy, gào thét xông lên, như muốn xé xác cậu, Đàm Trì sợ tới mức nắm dây thừng quăng lên người bọn chúng, xoay người đá gã chạy lên tiếp viện.
Giằng co cỡ bảy tám phút, tình hình chiến đấu bất lợi với Trình Hoài, tiếng còi cảnh sát bỗng vang lên, một loạt cảnh sát ập vào.
Bọn bắt cóc thấy không có đường lui, quyết định cá chết lưới rách, dời mục tiêu lên người Trình Hoài và Đàm Trì, nhất trí dùng gậy gộc vào dao xông tới.
Đàm Trì xử lý tên cầm dao rồi lui về khu an toàn, thấy Trình Hoài quật ngã gã đại ca, có người cầm gậy sắt nhào lên từ đằng sau.
Đàm Trì không nghĩ ngợi xông lên đẩy Trình Hoài ra.
Gậy sắt đập thẳng vào đầu Đàm Trì, đầu óc ong ong ong, máu tươi chảy xuống, sức lực như bị rút cạn, chậm rãi trượt xuống.
“Trì Trì!”
“Trì Trì!”
Có người không ngừng gọi tên cậu, trong ánh mắt mơ hồ, cậu thấy tình huống trở nên hỗn loạn, rốt cuộc chịu không nổi nhắm hai mắt lại.
Thế giới u ám.
—— “Lần này cậu hãm hại tôi, sớm muộn gì tôi cũng hãm hại chết cậu!"
—— “Thi đấu thứ nhất, hữu nghị thứ hai! Ai thua phải kêu đối phương là anh trai!”...
——【Hôm nay bắt đầu yêu đương đi | Trình Hoài x Đàm Trì | ngọt sủng |ABO| ẩn hôn | thanh mai trúc mã】
——【Ly A Ly: Cái đó nhầm rồi, để em gửi bản chính liền cho!】
Đàm Trì mở mắt ra, nhìn thấy trần nhà bóng loáng, trong đầu hiện lên vài hình ảnh kì quái, không kịp nghiên cứu đã có người nặng nề cầm tay cậu gọi một tiếng “Trì Trì”, hai mắt đỏ ửng nhìn cậu.
...Là A Trình.
“Sau này không được xông lên chắn cho tôi,” Trình Hoài nắm tay cậu, nhẹ nhàng cọ mu bàn tay cậu, nhìn chằm chằm cậu: “Em cho rằng mình có mấy cái mạng.”
Đàm Trì yếu ớt cười cười, ngoan ngoãn “ò” một tiếng.
Bọn bắt cóc bị cảnh sát bắt về thẩm tra kẻ chủ mưu, bọn bắt cóc mới đầu không muốn khai, sau đó có người đến thăm, đột nhiên quay đầu chủ động hợp tác với cảnh sát, khai kẻ chủ mưu là bà chủ Thẩm Giai Tuệ của Đàm gia, có ghi âm làm chứng, làm Thẩm Giai Tuệ không kịp trở tay.
Không lâu sau đó mở phiên tòa đợi xét xử.
Đàm Trì gọi điện cho chương trình xin nghỉ, nằm bệnh viện hôn mê mấy ngày, những hình ảnh vụn vặt luôn xuất hiện trong đầu cậu, lại không phân tích ra được gì, cũng không quá để ý.
Tới kỳ 9 chương trình yêu đương, Đàm Trì hồi phục sức khỏe trở về biệt thự, Ngụy Yến bất ngờ rời khỏi.
Có điều không có chuyện gì lớn.
Kỳ trước Trình Hoài và Đàm Trì có số phiếu đứng đầu, đạt được chiến tích không tầm thường, chủ đề kỳ này là “Tỏ tình”, tổ xuất sắc có thể lựa chọn địa phương lãng mạn nhất để thổ lộ, cũng có thể không có ai để tỏ tình.
“Tôi chọn cao ốc Bác Đằng, tôi nhớ ở đó có đài phun nước rất đẹp, hơn nữa tối còn có thể nhìn thấy pháo hoa.” Đàm Trì thương lượng với tổ chương trình.
Lựa chọn này không nằm trong danh sách.
Nhưng tổ chương trình lại gật đầu ok.
Hô hấp Trình Hoài hơi trật nhịp, ánh mắt lóe lóe, tự trấn định: “Tôi chọn công viên hải dương.”
Chỉ là trùng hợp.
Trì Trì biết cao ốc Bác Đằng là bởi vì trong đồng nhân đó là nơi hai người ở bên nhau, nên Trì Trì mới muốn đi.
Tối hôm sau.
Đàm Trì đứng trên tầng cao nhất của cao ốc Bác Đằng nhìn cảnh sắc xa hoa phía dưới, trong lúc chờ Trình Hoài, cậu tranh thủ đi vệ sinh, thấy WC chỉ phân hai loại nam nữ, lại bắt đầu nghi hoặc: “Kỳ lạ, nếu Alpha và Omega đi chung một WC, lỡ phát sinh gì đó thì sao?
Cậu không kịp nghĩ nhiều, đi WC xong lại quay về tầng cao nhất.
Bỗng thấy Văn Yến Bác ôm một đóa hoa hồng xanh chậm rãi đi về phía cậu, trên mặt treo nụ cười nho nhã, tặng hoa cho cậu, nói, “Tớ nhớ cậu và tớ đều cùng thích hoa hồng xanh.”
Đàm Trì không hiểu ra sao, không nhận hoa, ngược lại nghi hoặc nhìn Văn Yến Bác: “Ngại quá, tôi không thích hoa hồng xanh, tôi thích hoa hướng dương rực rỡ.”
Không phải y nên tỏ tình với Trình Hoài sao?
Tới đây tìm cậu làm gì? Huyền huyễn thật.
Hơn nữa, hoa hồng xanh... Trong tình yêu kỵ nhất màu xanh! Ăn no rững mỡ chắc. Cậu nghi ngờ Văn Yến Bác đang ám chỉ, cậu có chứng cứ!
【Trời má! Trời má! Xấu hổ moi chân!】
【Không được không được! Hoa hồng xanh! Anh đang đùa đó hả? Tiểu Thảm Tử vô cùng thích hoa hướng dương, trước kia toàn quyên hoa hướng dương cho tiểu học!】
【Trời ạ, Văn Yến Bác muốn tỏ tình với Đàm Trì! Trình Hoài nhanh đến đây! Nhanh đến đây!】
Văn Yến Bác ngạc nhiên mở to mắt, cười nói: “Không sao, lần sau tớ tặng hoa hướng dương là được.”
Lúc yêu vô cùng dịu dàng, lúc không yêu cả người toàn gai nhọn, không cho ai đến gần.
Đàm Trì ho khan, cảm thấy y đi nhầm chỗ rồi, một Omega không thể tỏ tình với một Omega khác được.
—— Văn Yến Bác bị chương trình ép cầm kịch bản tình tay ba?
—— Vận may cức chó thật.
“Tớ hi vọng mấy kỳ sau chúng ta có thể thử bên nhau.” Văn Yến Bác mỉm cười ôn hòa, không hề lùi bước, “Tớ thích cậu, Đàm Trì.”
Đàm Trì hoài nghi mình bị ảo giác, nuốt một ngụm nước miếng, hoảng sợ nhìn y.
——OO luyến?
——Từ từ, người anh em, cậu không thích hợp!
Thật lâu sau cậu mới tìm về giọng của mình, lễ phép lại quyết tuyệt nói: “Cậu là người tốt, nhưng tôi và cậu không có khả năng. Tôi, không có ham mê kia.”
Cậu không thể sửa tính hướng của mình trong một sớm một chiều được!
So ra, cậu thích Alpha hơn, không thích Omega yếu ớt mỏng manh.
Văn Yến Bác biết cậu không dễ dàng chấp nhận, không nhụt chí, nhét hoa hồng xanh vào lòng cậu: “Tớ còn thích cậu, tớ sẽ chờ cậu.”
Y chu đáo không nói thêm gì nữa, xoay người tiêu sái phất phất tay rời đi.
Đàm Trì nhìn bóng dáng của y, trong đầu chậm rãi toát ra dấu chấm hỏi.
...Rốt cuộc sao lại từ thích Alpha chuyển sang thích Omega? Thật huyền huyễn.
Văn Yến Bác vừa đi khỏi thì bắt gặp Trình Hoài ở cầu thang, tầm mắt hai người giao nhau, tia lửa điện ngầm xoẹt qua, Văn Yến Bác ôm ngực khẽ cười: “Trình Hoài, Đàm Trì thích tớ nhiều năm như vậy sẽ không dễ dàng thay đổi.”
Trình Hoài ôm một bó hoa hướng dương đẹp đẽ, nhàn nhạt nói: “Thật không?”
“Thật.”
“Tôi chỉ biết có người không biết tự lượng sức.” Trình Hoài mặc kệ y, đi về phía trước.
Văn Yến Bác bị ám chỉ, sắc mặt âm u, bước vào thang máy ôm ngực nghĩ: Y không tin Đàm Trì si mê mình nhiều năm như vậy mà chưa đến một tháng đã di tình biệt luyến! Đối tượng còn là tình địch trước đây!
Trình Hoài tặng hoa hướng dương cho Đàm Trì, đang định quỳ một gối, Đàm Trì cầm hoa hướng dương bước tới giơ tay chặn môi anh, cười nói: “Đây là sân nhà của em, để em.”
Trình Hoài dở khóc dở cười, “Em muốn làm cái gì?”
Người nên tỏ tình không phải anh sao?
“Lát nữa anh sẽ biết.” Đàm Trì kéo anh ngồi lên ghế dài, đặt hoa hướng dương bên cạnh, sau đó lấy guitar từ sau ghế ra, tìm tư thế thoải mái gảy đàn, cười nói: “Sau đây là bài hát dành tặng anh.”
Trình Hoài cười dịu dàng nhìn cậu.
“Em thích mùa xuân có anh, ngày mùa hè dần sinh trưởng trong lòng em, em thích vị cafe, vị hồng trà, vị trà xanh trong anh, em thích tìm sự khác biệt...” Đàm Trì vừa gảy đàn vừa hát, mỉm cười hạnh phúc nhìn Trình Hoài, thấy khóe môi anh cong lên, gảy nốt cuối cùng, mặt đầy ý cười: “Em thật sự... Thực thích anh.”
【Aaaaaaaa! Chết mất! Đây là cảm giác yêu đương với Tiểu Thảm Tử hả?】
【Trời ạ trời ạ, quá ngọt! Yêu đương với người có tài đúng là khác bọt!】
【Không phải tui muốn ship tại các người ép tui!】
【Sao biến thành Đàm Trì tỏ tình rồi! Không phải Trình Hoài sao? Huhu nhưng tôi thích lém!】
“Mấy kỳ sau cùng nhau nhé?” Đàm Trì hỏi.
Như vậy sẽ không còn bất an nữa nhỉ?
Trình Hoài cười, lấy gàn guitar hát nửa bài, Đàm Trì thấy anh không đáp, đoạt guitar đứng dậy, nhướng mày uy hiếp: “Cùng nhau chứ?”
Trình Hoài thấy dáng vẻ tiểu bá vương của cậu, “Như em muốn.”
“Vậy còn tạm được.” Đàm Trì đắc ý.
【Hết máu, đệt mẹ, Tiểu Thảm Tử thật biết cách yêu đương.】
Pháo hoa bắn hơi trễ nên Trình Hoài kéo Đàm Trì đến thủy cung xem cá, 11 giờ lại về xem pháo hoa, đủ loại kiểu dáng nở rộ trên không trung.
Vỡ tung tóe lại sáng ngời.
Dù thời gian vô cùng ngắn ngủi.
“Cho em.”
Một chiếc thùng giấy dừng trong lòng Đàm Trì, giương mắt thấy dư quang pháo hoa phản chiếu sườn mặt Trình Hoài, tô vẽ ý cười nhàn nhạt. Đàm Trì không do dự mở mở ra, bên trong là một chú nhím nhỏ.
Đàm Trì tò mò, thử duỗi tay chọc chọc.
Vật nhỏ thu mình, giấu tay chân mình đi.
Một món quà vô cùng ý nghĩ.
Ghi hình xong, về biệt thự nghỉ ngơi, rửa mặt xong, Đàm Trì đi ngủ sớm, nhưng cậu ngủ không an ổn, ký ức nối gót nhau tới, từ từ ăn mòn thần kinh cậu.
Tuôn trào như thủy triều.
Thẩm Giai Tuệ hãm hại Ôn Nhược Lan, lợi dụng chứng trầm cảm của Sở Lăng, gọi điện thoại khiêu khích, ép Ôn Nhược Lan rời khỏi giới giải trí. Sau khi bà gả cho Đàm Diêm Hồng, Thẩm Giai Tuệ lại khiến Ôn Nhược Lan mất mặt ở giới thượng lưu khắp nơi, ép bà rời khỏi Đàm gia.
Vậy còn chưa đủ, khi Đàm Diêm Hồng tìm được cậu, để củng cố địa vị bà chủ Đàm gia, Thẩm Giai Tuệ bẫy Ôn Nhược Lan gả cho giáo sư Nghiêm... Lỗ tai, lỗ tai cậu cũng do Thẩm Giai Tuệ một tay thúc đẩy!
Báo thù, cậu muốn thừa dịp Đàm Diêm Hồng bôi nhọ cậu, làm bộ cùng đường trở về... Thay Ôn Nhược Lan báo thù, thay bản thân báo thù!
Vì sao cậu không thể hát? Đều do Thẩm Giai Tuệ làm hại!
“Mình phải đi về!” Đàm Trì sột xoạt ngồi dậy, thở hồng hộc, trán đầy mồ hôi lạnh, sau khi lấy lại bình tĩnh phát hiện một cánh tay cường tráng hữu lực gác bên eo mình, cả người cứng đờ, men theo cánh tay nhìn về phía chủ nhân.
Cậu hít thở không thông nhìn người đàn ông từ từ mở mắt ra, hai mắt trợn to.
Khoảng thời gian này cậu đã làm cái gì? Cưỡng hôn Trình Hoài? Tuyên bố với toàn thế giới rằng mình thích Trình Hoài? Nhiều lần thâm tình bày tỏ? Sống chung với Trình Hoài? Bắt Trình Hoài kêu Ôn Nhược Lan là mẹ? Kêu Trình Hoài là ông xã bảo bối thân ái? Còn suýt nữa đè Trình Hoài ra làm?
Quan trọng là suýt nữa cậu và Trình Hoài đã chạy đến Cục Dân Chính kết hôn!
Quan trọng hơn là vì sao đối thủ một mất một còn không đấm cậu tỉnh mà còn hùa theo cậu? Nếu thượng đế không thích cậu có thể trừng phạt cậu, chứ đừng để sau khi cậu mất trí nhớ chạy theo đối thủ một mất một còn kêu ông xã, khó chịu hơn chết một trăm lần nữa!
Vấn đề cực kỳ lớn.
- ----------
Tác giả có lời muốn nói:
Đàm Trì: Gấp! Làm thế nào uyển chuyển nói cho đối thủ một mất một còn rằng đây là hiểu lầm? Không phải tui tình nguyện yêu cậu, chỉ là tui không thể khống chế hành động của mình mà thôi!!!
Tí tách.
Tí tách.
Hai bên lâm vào giằng co không hồi kết, Trình Hoài trầm mặc, cảm giác tội nghiệt làm lòng anh nặng trĩu, dịu dàng xoa mặt Đàm Trì, lại không có động tác gì khác.
Đàm Trì cắn môi, vòng tay ôm chặt cổ anh, hô hấp lúc nặng lúc nhẹ, tim đập đến nỗi muốn rớt ra ngoài.
Không ai bước thêm một bước.
Đàm Trì thấp thỏm chờ mong, mãi không thấy anh có động tác gì, bèn nói trắng ra: “Chúng ta làm đi.”
“Em biết kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì không?” Trình Hoài nhếch môi, lại không thấy ý cười, giọng điệu trầm thấp pha lẫn chua xót.
Đàm Trì bình ổn tâm tình, nghiêm túc nói: “Em biết sẽ rất đau.”
Trình Hoài giật mình, hôn trán cậu, cúi đầu nhìn cậu một cái thật sâu, khẽ cười tự giễu: “... Cái gì em cũng không biết, Đàm Trì. Em không biết hiện tại tôi rất muốn cắt đứt đường lui của em, làm em không thể rời xa tôi... Có lẽ sẽ chiếm lấy em ngay tại đây, nhưng không được.”
“... Cắt đứt đường lui?” Đàm Trì càng nghe càng thấy không thích hợp, từng câu từng chữ khiến xao động trong cậu dần dần nguội lạnh, lạnh nhạt nhìn anh hỏi: “Anh đã làm gì có lỗi với em?”
Đệt mợ, thật vất vả lấy hết can đảm chuẩn bị tạo em bé, kết quả hư hư thật thật phát hiện bí mật kinh thiên động địa!
Hơi nữa cái gì không được?
“Nếu có, em có tha thứ cho tôi không?”
Đàm Trì thấy anh đánh trống lảng, tra hỏi: “Em hỏi lại một lần, anh làm gì có lỗi với em?”
Nhất định cậu đã bỏ qua chuyện gì đó.
Trình Hoài đã nhìn ra câu trả lời từ trong ánh mắt kiên định của cậu, càng thấy mỉa mai hơn.
Sẽ không tha thứ có phải không?
“Anh có chịu nói không?” Đàm Trì nhíu mày hỏi lại.
Trình Hoài rũ mắt, khẽ cười, qua loa nói: “Không phải chuyện gì quan trọng.”
Hừ! Giữa chồng chồng không có tín nhiệm thì thôi, còn học được cách che giấu?
Đàm Trì nghẹn một bụng hỏa, cười nghiến răng nghiến lợi hỏi: Thật không? Vậy đêm nay có làm không?”
Không quan trọng? Làm cũng không quan trọng, không làm cũng không quan trọng!
Nếu trả lờ làm, cậu sẽ đá đứt đường con cháu của anh, không tin tưởng thì làm cái quần, nếu trả lời không làm thì chính là trong lòng có quỷ!
“Không phải bây giờ.” Trình Hoài biết cậu lại xù lông, hôn trán cậu an ủi.
Không phải bây giờ? Lung tung gì thế? Chắc chắn là chột dạ!
Sau khi ly hôn, cẩu nam nhân một bên thả thính một bên giấu giấu giếm giếm.
“Không làm thì không làm! Phiền quá đi!” Đàm Trì tức giận đẩy người ra, lau nước trên mặt, tiêu sái rời khỏi phòng, đóng sầm cửa. Cậu che mặt, điều chỉnh sắc mặt xong, nghe thấy bên trong truyền ra tiếng tắm rửa, xuyên qua kính nhìn bóng dáng mơ hồ, bực mình lầm bầm “hay lắm” “hay lắm” “hay lắm”.
Cẩu nam nhân thấy cậu tức giận cũng không biết chạy ra dỗ mà còn có tâm tình tắm rửa?
Hơi lạnh điều hòa thổi qua làm Đàm Trì rùng mình.
Cậu hít một hơi thật sâu, thoáng nhìn đồng hồ treo tường chỉ con số mười, vừa lúc tới giờ sống về đêm, đòi hỏi thất bại làm cậu tức giận, vô cùng thích hợp đi giải tỏa.
Lát sau, Đàm Trì thay quần áo ướt, lấy vài bộ phù hợp với mình trong phòng để đồ, thuận tiện cải trang rồi ra khỏi nhà.
Người trong danh bạ có thể uống rượu với cậu chỉ có Cố Kiều, cậu bá đạo gọi người ra quán bar. Hai người gặp nhau ở quán bar, thoải mái trò chuyện tình hình gần đây, anh một ly tôi một ly, uống đến mặt đỏ tai hồng, cầm mic nhảy nhót hát hò, cuối cùng mệt lả nằm trên sofa.
“Cố Kiều! Anh nói xem, anh muốn làm tình với chồng anh... Anh ta rõ ràng rất thích anh,” Đàm Trì đỏ mặt ngã lên sofa, ôm chai rượu hớp một ngụm, vỗ chai tức giận: “Nhưng anh ta từ chối anh!”
Vẫn rất tức giận!
Cố Kiều cười ngây ngô, chỉ vào cậu: “Chắc chắn là cậu ta không lên được!”
“Không, không thể nào!” Đàm Trì gõ chai rượu xuống đất, giãy giụa bò dậy, gương mặt đỏ rực, trừng mắt cãi lại: “Tôi không tin!”
Cố Kiều thấy cậu thở hổn hển, cảm thấy buồn cười, bước đến vỗ vai cậu, hơi thở nồng nặc mùi rượu: “Đúng vậy, cậu là 1, cậu ta cũng là 1, cậu là 0, cậu ta cũng là 0, hai người... Hahahahaha, đụng số!”
Đàm Trì ngẩng đầu ngã vào sô pha, thở hổn hển, vừa ấm ức vừa khó chịu, mơ màng nghĩ hình như ban nãy cũng có dấu hiện như thế, lại nghĩ tới câu “Không được”, bỗng dưng được khai sáng.
...Đụng số?
Alpha và Omega cũng đụng số? Cái gì cần có hai bên đều có, không ai nói Alpha không thể là 0, Omega không thể là 1...
“Phá, phá án!” Đàm Trì giơ tay che mắt, thở phì phò đưa ra kết luận, nhất thời không biết nên khóc hay nên cười: “Anh ấy, anh ấy là 0 trong Alpha, chắc... chắc vì thế nên tôi mới ly hôn với anh ấy! Anh ấy nên nói sớm! Tôi là Omega mạnh nhất thế giới! Tôi, tôi có thể làm 1!”
Cố Kiều quan sát cậu, ánh mắt lập lòe, nhắm mắt mệt mỏi ghé lên người cậu, ngửi mùi rượu nồng nặc trên người cậu, hai tay rũ xuống như muốn ôm lấy cậu, cuối cùng không làm gì, khàn khàn gọi “Đàm Trì.”
“Hả?”
“Đàm Trì...”
“Ở đây.”
“Tôi thích cậu.” Cố Kiều dán tai lên ngực cậu, nghe thấy nhịp tim có tiết tấu, cẩn thận như con thú nhỏ, đêm nay hắn hơi quá chén, tự lẩm bẩm: “Sao không chịu đi theo tôi? Tôi thích cậu trước, cậu nói mình thích Văn Yến Bác nên tôi ở bên cạnh chờ cậu, nhưng cậu... sao cậu bỗng quay sang thích Trình Hoài... Rõ ràng trước kia cậu rất ghét cậu ta.”
Đàm Trì mềm như bông, nỗ lực chống tay xuống sofa, cúi đầu choáng váng nhìn người bị lây dính bi thương, đầu óc đặc quánh không biết hắn đang làm gì, nghi hoặc hỏi: “Cố Kiều?”
Sao người đại diện lại làm nũng vậy?
Cố Kiều giương mắt, không biết đỏ mắt từ bao giờ, “Tôi có thể ôm cậu một cái không?”
“Tới đây, ôm tiểu đáng thương một cái!” Đàm Trì ngồi thẳng người, cười xán lạn dang hai tay: “Ba ôm một cái.”
Cố Kiều ôm Đàm Trì, gác cằm lên vai cậu, cả người dần dần thả lỏng.
Lúc này, cửa bị đẩy ra, Trình Hoài và Ngụy Yến lòng nóng như lửa đốt vừa liếc một cái đã thấy hai người ôm nhau trên sofa, gần như đồng thời lao đến tách hai người ra.
Trình Hoài tắm nước lạnh nửa tiếng đã hoàn toàn bình tĩnh lại, ra phòng tắm không thấy bóng dáng Đàm Trì đâu, phát giác không thích hợp, nơi giải sầu của Đàm Trì chỉ có mấy chỗ, tìm mấy chỗ không gặp, bèn tới đây thử vận.
Vừa khéo gặp Ngụy Yến trước cửa, hai người không hẹn mà cùng nhau chạy tới đây.
Trình Hoài giữ chặt bả vai Đàm Trì, Ngụy Yến ôm Cố Kiều, hai người đàn ông tỉnh táo liếc mắt nhìn nhau, sau đó liếc nhìn người trong lòng, ánh mắt phức tạp lại mãnh liệt.
Tâm tình của Ngụy Yến rất vi diệu.
Không ngờ Đàm Trì chính là người Cố Kiều thích!
Đàm Trì bị kéo một cái, được ai đó ôm vào lòng, mê man nhìn gương mặt quen thuộc, đột nhiên từ một biến thành hai, hoảng hốt nói, “Anh, anh tới làm gì?”
Cậu giãy giụa như cá chạch, Trình Hoài bế người ra ngoài, “Bắt người.”
Đàm Trì không mở mắt nổi, không biết lẩm bẩm cái gì, chọn tư thế thoải mái rồi nhắm mắt ngủ.
Thấy người sắp ra khỏi bao sương, Cố Kiều bị giam trong lòng Ngụy Yến tránh thoát gông xiềng, xông lên ngăn cản, đỏ bừng mắt Trình Hoài, gào thét: “Không được đi! Cậu dựa vào đâu mang cậu ấy đi! Cậu có tư cách gì?! Tôi yêu cậu ấy trước, tôi ở bên cạnh cậu ấy nhiều năm! Trình Hoài, cậu chưa từng làm gì cho cậu ấy, cậu chỉ biết tổn thương cậu ấy! Cậu chỉ biết tự cho là đúng làm cậu ấy xất bất xang bang! Cậu không có tư cách! Cậu không xứng!”
Trình Hoài chờ hắn dần dần bình tĩnh từ trong điên cuồng, kế đó thê lương trừng anh.
Thật lâu sau, Trình Hoài mới nhàn nhạt nói: “Em ấy không yêu cậu.”
Cố Kiều như bị đập tỉnh, ánh mắt ảm đạm, trong lòng lạnh lẽo, lời từ chối ngầm của Đàm Trì đã bị Trình Hoài vạch trần. Hắn đi vòng vòng, hai tay che mặt thấp giọng nức nở.
Không có gì tàn nhẫn hơn sự thật bị vạch trần.
Khi Trình Hoài nhấc chân bước ra ngoài, Cố Kiều bình tĩnh nói: “Đúng vậy, cậu ấy không yêu tôi, cậu ấy yêu cậu.”
Trình Hoài không nói gì.
“Năm đó vì bắt cậu ấy rời khỏi giới giải trí, ba cậu ấy đã nói chuyện tiêu tiền chữa tai cho Đàm Trì, Đàm Trì tức giận thề không hát nữa,” Cố Kiều dừng lại, “Vậy mà chỉ tiếp xúc với cậu một lần, cậu ấy đã quay về giới âm nhạc. Lẽ ra tôi sớm biết mới phải.”
Trình Hoài mím môi nhìn người ngủ say trong lòng.
Hóa ra là thế.
“Bảo vệ cậu ấy cho tốt.” Chóp mũi hắn ê ẩm.
Giống như hoàn toàn tạm biệt thứ gì đó.
Trình Hoài ôm Đàm Trì rời khỏi bao sương, Ngụy Yến bắt chéo chân thờ ơ ngồi trên sô pha, từ đầu đến cuối không hề nhúc nhích, thấy trò hay hạ màn, vỗ tay bốp bốp, nhìn Cố Kiều đè nén tiếng khóc, cười cay nghiệt: “Sao vậy, không ầm ĩ nữa à? Không chạy theo giành lại người cậu thích?”
Cố Kiều lau nước mắt, bò dậy liếc anh ta một cái, thất tha thất thểu đi ra.
Ra ngoài, gió lạnh thổi qua làm hắn hơi tỉnh táo, nhớ đến chuyện ban nãy, cảm thấy vô cùng xấu hổ, tự phỉ nhổ mình. Hắn ôm áo khoác, phát hiện Ngụy Yến đi theo phía sau một khoảng không xa không gần, nghĩ đến người này thấy dáng vẻ điên khùng của hắn lại thấy bực bội và mất mặt.
“Đi đâu?” Ngụy Yến lạnh lẽo hỏi.
Tâm trạng trông có vẻ không tốt lắm.
Cố Kiều mặc kệ anh ta, khoanh tay đi về phía công viên nhộn nhịp, không thèm nhìn anh ta một cái.
“Hỏi cậu đó?” Ngụy Yến chưa từng bị người ta làm lơ, phát hiện thỏ con dám mặt nặng mày nhẹ với mình, cộng thêm trận lộn xộn vừa nãy, giọng điệu trở nên bén nhọn và lạnh lẽo.
Đm khó hầu!
Cố Kiều bước đến đài phun nước, ngẩng đầu nhìn mấy trăm vòi phun nước phun trào, từng đợt từng đợt làm trái tim hắn như chấn động lại như tĩnh lặng.
Sau một lúc lâu, hắn bất ngờ xoay người nhìn Ngụy Yến đang khoanh tay âm trầm đứng đằng xa, nói: “Tôi muốn yêu đương.”
Ngụy Yến không biết sao cảm thấy tức giận, cười nhạo: “Cậu cảm thấy cậu đủ tư cách cùng tôi yêu đương?”
Cầu không được thì xem anh ta như lốp xe dự phòng! Anh ta không tiện như vậy.
“Đương nhiên tôi không đủ tư cách,” Cố Kiều không nhanh không chậm nói: “Ý tôi là kết thúc quan hệ của chúng ta đi. Tôi không muốn hồ đồ như vậy mãi, tôi muốn tìm một người yêu đương, giống như cách Đàm Trì quên Văn Yến Bác.”
Ngụy Yến đỏ mắt trừng hắn, âm trầm bước đến giữ cằm hắn, mỉa mai nói: “Yêu đương? Cậu cảm thấy ai thèm một người tùy tiện lên giường với người khác?”
Đêm nay tuyệt thật.
“... Mẹ tôi đã sắp xếp một buổi xem mắt cho tôi vào ngày mai,” Cố Kiều gạt tay anh ta, quay đầu nói: “Chắc chắn sẽ gặp được người thích hợp.”
Ngụy Yến đã hiểu, hóa ra hắn muốn nghênh đón cuộc sống mới, vậy nên hôm nay muốn hoàn toàn cắt đứt dây dưa, chẳng qua từ trước đến nay Ngụy Yến không phải là người mặc người đùa giỡn, anh ta kéo người vào lòng, mặc kệ Cố Kiều giãy giụa, khẽ nói bên tai hắn: “Nhìn tôi dễ bị đùa bỡn lắm sao?”
“Ngụy Yến, buông tay!” Cố Kiều hoảng hốt, giãy giụa đẩy ra.
“Tôi chưa nói dừng,” Ngụy Yến dùng sức giữ chặt cổ tay hắn, âm trầm nói: “Cậu thử dừng xem!”
*
Hôm sau.
Đàm Trì nói một là một hai là hai, nói bổ sung giấy đăng ký kết hôn là bổ sung giấy đăng ký kết hôn, suy đi nghĩ lại mấy câu trong phòng tắm, cảm thấy cậu không cho Trình Hoài đủ cảm giác an toàn nên mới khiến anh miên man suy nghĩ.
Dứt khoát làm ngay và luôn.
Đàm Trì về nhà trộm sổ hộ khẩu, bảo Trình Hoài chuẩn bị gặp ở Cục Dân Chính lúc ba giờ chiều. Khi tách ra, Trình Hoài ôm cậu từ phía sau, trầm mặc đề nghị trì hoãn, Đàm Trì không phải người dễ dàng thay dổi kế hoạch, dứt khoát từ chối.
Vấn đề là về Đàm gia lấy sổ hộ khẩu.
Khó.
Rất khó.
Phải trộm.
Tại sao là trộm? Bởi vì không cần thiết thương lượng với Đàm gia, cũng không cần thiết thông báo.
Cậu về Đàm gia, đám người hầu cung kính tiếp đón, hận không thể cung phụng cậu như cung phụng tổ tiên. Chưa hưởng thụ đãi ngộ thiếu gia được mấy phút đã thấy một người vội vàng lao xuống, cười khinh miệt ra lệnh đuổi khách: “Ai cho anh vào!? Bảo tiêu! Ném người ra cho tôi!”
Đàm Dập, là em trai xúi quẩy của cậu.
Đàm Trì khẽ nhấp trà, thong thả đặt tách trà xuống, chống đầu cười như không cười nhìn cậu ta, thuật lại một lần: “Ai cho cậu vào!? Bảo tiêu! Ném người ra cho tôi!”
Bốn bảo tiêu ập vào, thấy tình huống trước mặt thì khó xử, do dự không dám ra tay.
“Thất thần làm gì! Tin tôi đuổi các người không!” Đàm Dập gầm nhẹ.
Đàm Trì lạnh lùng liếc bảo tiêu, híp mắt cười nói: “Thất thần làm gì! Tin tôi đuổi các người không!”
Giọng điệu thờ ơ, song “người thừa kế Đàm gia” nhấn mạnh thêm vài phần.
“Làm gì vậy?”
Trên lầu truyền đến âm thanh nhàn nhã uy nghi của một người phụ nữ, liếc thấy tình huống lập tức có chút không vui.
Đàm Trì nhìn về phía âm thanh, thấy Thẩm Giai Tuệ mặc sườn xám õng ẹo xuống lầu, cao ngạo như núi tuyết, vi diệu liếc cậu một cái, ngồi xuống ghế, ưu nhã liếc bảo tiêu: “Còn không mau đi ra ngoài.”
Bốn bảo tiêu định nhúc nhích.
“Haizz,” Đàm Trì thở một hơi dài, ôm ngực thất vọng nói: “Ba tôi nói tôi là người thừa kế Đàm gia, không ngờ tôi chưa kịp lên tiếng, để mẹ kế lên tiếng trước, bảo tiêu đã nhúc nhích, thật biết nghe lời.”
Sắc mặt Thẩm Giai Tuệ lạnh lẽo, ánh mắt đắc ý.
Không nhìn xem nhà này ai là chủ nhà này!
Bốn bảo tiêu nhìn nhau, cứng người: Rốt cuộc đi hay không?
“Không biết tưởng đâu mẹ kế và em trai mới là người thừa kế, còn tôi là người mua nước tương cho nhà này.” Đàm Trì cười dạt dào nhìn bảo tiêu, “Bọn họ không thèm nghe lời tôi nói.”
Dù Thẩm Giai Tuệ và Đàm Dập là cường hào ác bá thì hôm nay cũng phải sml!
Bốn bảo tiêu không dám nhúc nhích, họ đã hiểu được, hôm nay đại thiếu gia trở về đoạt quyền.
Bây giờ bọn họ không biết điều, Đàm Diêm Hồng có thể khai trừ, mấy năm sau chờ Đàm Trì kế vị cũng có thể khai trừ giống vậy.
Thẩm Giai Tuệ thấy họ dừng lại, kính cẩn với Đàm Trì, sắc mặt trầm xuống, “Rốt cuộc cậu muốn thế nào?”
“Ồ, không có gì...” Đàm Trì nhàn nhã dựa sofa, nhìn bảo tiêu cười, chỉ vào Đàm Dập và Thẩm Giai Tuệ gằn từng chữ: “Ném, từng, người, từng, người, ra, ngoài.”
Nếu không làm sao lén lút tìm sổ hộ khẩu được?
“Cậu!” Thẩm Giai Tuệ đứng bật dậy, không nghĩ tới thằng ngu xuẩn này to gan như vậy, run rẩy chỉ vào cậu: “Hỗn xược! Cậu coi đây là chỗ nào?”
Đàm Dập khinh miệt uy hiếp: “Anh dám!”
“Đây là nhà tôi, có gì không dám?” Đàm Trì cười tươi hơn, hai chân thay đổi tư thế, tay phải làm động tác mời, ung dung hạ lệnh: “Ném người ra ngoài ngay bây giờ.”
Bốn bảo tiêu trao đổi ánh mắt, khom lưng xin lỗi Đàm Dập và Thẩm Giai Tuệ, “Tiểu thiếu gia, phu nhân, đừng làm chúng tôi khó xử.”
Nói xong đồng loạt tiến tới bắt giữ hai người đang giãy giụa, kéo ra ngoài.
“Buông tôi ra!” Đàm Dập cảm thấy như bị bắt tới đồn cảnh sát, cả người không ổn.
Thẩm Giai Tuệ vẫn duy trì tư thái tiểu thư hào môn, cắn răng nói: “Các người nghe nó? Các người không biết tôi họ Thẩm? Anh tôi là Thẩm Diệp!”
Bọn bảo tiêu hiểu mà không nói: Nơi này là Đàm gia không phải Thẩm gia.
Nhìn hai người dần khuất khỏi tầm mắt, Đàm Trì trắng trợn sai người hầu tìm sổ hộ khẩu, binh hoang mã loạn tới hai tiếng sau mới tìm được vật cần tìm.
Đàm Dập bị đuổi ra tức run người, mặt nhăn mày nhó mắng Thẩm Giai Tuệ một hồi: “Tại bà đó! Bà không nên gả cho ba tôi, nhìn xem! Đàm Trì trở về là có thể tùy tiện cưỡi lên đầu tôi! Phiền chết được!”
Thẩm Giai Tuệ khổ sở muốn phản bác cũng không thể phản bác được gì, chỉ có thể dùng tình yêu cảm hóa, thiếu niên 17 tuổi nào nghe nổi, mắng hết câu này tới câu khác.
Mắng đã rồi quay đầu nhìn biệt thự, xoay người bỏ đi, mặc kệ Thẩm Giai Tuệ.
Thẩm Giai Tuệ từ nhỏ đã hết mực yêu thương cậu ta, không nỡ nói nặng một câu, cưng chiều vô pháp vô thiên, hiện giờ khuyên một câu Đàm Dập cũng không thèm nghe. Thẩm Giai Tuệ tức tối khóc một hồi, hòng làm thiếu niên mềm lòng, ai ngờ vừa ngẩng đầu đã không thấy bóng dáng đâu, vừa tức vừa giận, lau nước mắt, nhìn biệt thự nghiến răng nghiến lợi: “Đều tại nó! Đều tại nó! Nếu không phải Đàm Trì trở về, Dập Dập không hận mình đến vậy!”
Tất cả đều tại kẻ dư thừa này!
Sao lần nào cũng tốt số như vậy? Một lần hai lần, bà ta không tin lần nào cậu cũng tốt số!
Bà ta lau nước mắt, không bao lâu lại khôi phục dáng vẻ kiêu căng, móc di động đi về phía trước, gọi điện thoại nói vài câu với ai đó, gật gật đầu, “Lần này đừng để thất bại.”
Bên kia liên tục chắc chắn.
Đàm Trì cầm sổ hộ khẩu ra khỏi biệt thự, cậu lái chiếc Lamborghini của Trình Hoài ra khỏi gara, trên đường trở về, đi ngang qua một cửa hàng bánh kem, nghĩ tuy là kết hôn lần hai nhưng cũng phải chúc mừng một phen, bèn vào tiệm mua một cái.
Trùng hợp bên cạnh có cửa hàng bán hoa, cậu mua thêm một bó hoa hồng.
Khởi động xe lần nữa, Lamborghini chết máy. Đàm Trì xoa huyệt thái dương ngửa mặt thở dài, “Quả nhiên không thể làm chuyện xấu.”
Đàm Trì xuống xe lấy điện thoại tìm xe tải, thấy một chiếc taxi bên lề, ngồi vào, báo địa chỉ rồi ôm bánh kem chơi di động, mùi hoa oải hương nhàn nhạt quanh quẩn trong xe, xen lẫn mùi rượu.
Đàm Trì có chút buồn ngủ, lắc đầu nói chuyện phiếm cho tỉnh táo: “Bác tài, trên xe bác có xịt nước hoa hả?”
“Không phải nước hoa.” Tài xế đáp.
Đàm Trì buồn ngủ, di động từ trong tay trượt xuống, sau đó hôn mê bất tỉnh.
Ý thức quay về lần nữa là khi cậu bị người ta dùng nước lạnh hất tỉnh, tay chân bị trói trên ghế không thể động đậy, hai mắt bị vải đen bịt kín, sợ hãi hoảng hốt chiếm cứ đại não, có điều cậu nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
Là ai? Ai bắt cóc cậu?
“Đại ca, giết thật à? Là tiểu mỹ nhân đó.” Có một giọng nói trầm đục lưu manh, thậm chí có thể phát giác gã đang nhìn cậu bằng ánh mắt xấu xa.
Tiếp đó, người đàn ông thô tục có giọng khàn cười lạnh: “Giết? Quá lãng phí. Kim chủ bên kia nói đem người này đi bán, một vụ làm ăn lời hai phần.”
Sống lưng Đàm Trì lạnh lẽo, cố gắng thả lỏng hô hấp, giảm bớt độ tồn tại của mình.
Không phải bắt cóc mà là buôn người.
Nghe một hồi, cậu nhận ra sáu người trong phòng đều là kẻ khó xơi, có hai người không có ý tốt với cậu, bị vị đại ca kia ngăn lại muốn đem bán kiếm tiền. Sau đó Đàm Trì mới biết được vì sao bọn chúng hất tỉnh cậu.
Nhóm người này muốn cậu ca hát.
—— Chưa bao giờ gặp qua nhóm tội phạm dùng ca hát mua vui.
Đàm Trì biết tạm thời sẽ không có nguy hiểm, một bên ca hát giảm bớt căng thẳng, một bên nghĩ cách cởi dây thừng, cậu lên vài nốt cao khiến bụi bặm xung quanh muốn chấn động theo.
Đồng thời cậu không ngừng tìm nút thắt đằng sau, dây thừng đã nới lỏng không ít.
Hát tới bài thứ mười, bên ngoài vang lên tiếng xột xoạt, cửa bị đá một cái rầm, Đàm Trì nghe thấy Trình Hoài sốt ruột gọi tên cậu, không kịp kinh ngạc thì phát hiện ngoài âm thanh của Trình Hoài còn có những tiếng bước chân lộn xộn khác, vô cùng hỗn loạn.
Tiếng gậy gộc va chạm lanh lảnh chui vào mang nhĩ cậu.
Ầm ĩ một hồi, Đàm Trì nhanh chóng tháo nút thắt, tên bắt cóc giọng khàn hốt hoảng chạy tới muốn bê cậu chạy, Đàm Trì đã cởi xong dây thừng, chuẩn xác đá vào đầu gối đối phương.
Gã đàn ông giọng khàn quỳ xuống trước mặt cậu.
Đàm Trì tháo dây bịt mắt, ánh sáng lọt vào tầm mắt, không đợi thích ứng đã lập tức cúi đầu gỡ dây trói chân.
Nơi này không phải cao ốc hoặc nhà xưởng hoang như Đàm Trì nghĩ, mà là một căn nhà nhỏ bốn bức tường, cỡ bằng một lớp học, là một khu nhà cũ.
Dùng vũ khí đánh nhau ở đây không phải lựa chọn tốt, bè lũ còn lại nghe tin cũng chạy vào tham dự, không ít người nằm xả lai dưới đất.
Trình Hoài dẫn theo mấy bảo tiêu không khác dự đoán của Đàm Trì lắm.
Đàm Trì gần như muốn hỏi theo bản năng: Sao anh không báo nguy?
Bọn bắt cóc thấy cậu muốn chạy, gào thét xông lên, như muốn xé xác cậu, Đàm Trì sợ tới mức nắm dây thừng quăng lên người bọn chúng, xoay người đá gã chạy lên tiếp viện.
Giằng co cỡ bảy tám phút, tình hình chiến đấu bất lợi với Trình Hoài, tiếng còi cảnh sát bỗng vang lên, một loạt cảnh sát ập vào.
Bọn bắt cóc thấy không có đường lui, quyết định cá chết lưới rách, dời mục tiêu lên người Trình Hoài và Đàm Trì, nhất trí dùng gậy gộc vào dao xông tới.
Đàm Trì xử lý tên cầm dao rồi lui về khu an toàn, thấy Trình Hoài quật ngã gã đại ca, có người cầm gậy sắt nhào lên từ đằng sau.
Đàm Trì không nghĩ ngợi xông lên đẩy Trình Hoài ra.
Gậy sắt đập thẳng vào đầu Đàm Trì, đầu óc ong ong ong, máu tươi chảy xuống, sức lực như bị rút cạn, chậm rãi trượt xuống.
“Trì Trì!”
“Trì Trì!”
Có người không ngừng gọi tên cậu, trong ánh mắt mơ hồ, cậu thấy tình huống trở nên hỗn loạn, rốt cuộc chịu không nổi nhắm hai mắt lại.
Thế giới u ám.
—— “Lần này cậu hãm hại tôi, sớm muộn gì tôi cũng hãm hại chết cậu!"
—— “Thi đấu thứ nhất, hữu nghị thứ hai! Ai thua phải kêu đối phương là anh trai!”...
——【Hôm nay bắt đầu yêu đương đi | Trình Hoài x Đàm Trì | ngọt sủng |ABO| ẩn hôn | thanh mai trúc mã】
——【Ly A Ly: Cái đó nhầm rồi, để em gửi bản chính liền cho!】
Đàm Trì mở mắt ra, nhìn thấy trần nhà bóng loáng, trong đầu hiện lên vài hình ảnh kì quái, không kịp nghiên cứu đã có người nặng nề cầm tay cậu gọi một tiếng “Trì Trì”, hai mắt đỏ ửng nhìn cậu.
...Là A Trình.
“Sau này không được xông lên chắn cho tôi,” Trình Hoài nắm tay cậu, nhẹ nhàng cọ mu bàn tay cậu, nhìn chằm chằm cậu: “Em cho rằng mình có mấy cái mạng.”
Đàm Trì yếu ớt cười cười, ngoan ngoãn “ò” một tiếng.
Bọn bắt cóc bị cảnh sát bắt về thẩm tra kẻ chủ mưu, bọn bắt cóc mới đầu không muốn khai, sau đó có người đến thăm, đột nhiên quay đầu chủ động hợp tác với cảnh sát, khai kẻ chủ mưu là bà chủ Thẩm Giai Tuệ của Đàm gia, có ghi âm làm chứng, làm Thẩm Giai Tuệ không kịp trở tay.
Không lâu sau đó mở phiên tòa đợi xét xử.
Đàm Trì gọi điện cho chương trình xin nghỉ, nằm bệnh viện hôn mê mấy ngày, những hình ảnh vụn vặt luôn xuất hiện trong đầu cậu, lại không phân tích ra được gì, cũng không quá để ý.
Tới kỳ 9 chương trình yêu đương, Đàm Trì hồi phục sức khỏe trở về biệt thự, Ngụy Yến bất ngờ rời khỏi.
Có điều không có chuyện gì lớn.
Kỳ trước Trình Hoài và Đàm Trì có số phiếu đứng đầu, đạt được chiến tích không tầm thường, chủ đề kỳ này là “Tỏ tình”, tổ xuất sắc có thể lựa chọn địa phương lãng mạn nhất để thổ lộ, cũng có thể không có ai để tỏ tình.
“Tôi chọn cao ốc Bác Đằng, tôi nhớ ở đó có đài phun nước rất đẹp, hơn nữa tối còn có thể nhìn thấy pháo hoa.” Đàm Trì thương lượng với tổ chương trình.
Lựa chọn này không nằm trong danh sách.
Nhưng tổ chương trình lại gật đầu ok.
Hô hấp Trình Hoài hơi trật nhịp, ánh mắt lóe lóe, tự trấn định: “Tôi chọn công viên hải dương.”
Chỉ là trùng hợp.
Trì Trì biết cao ốc Bác Đằng là bởi vì trong đồng nhân đó là nơi hai người ở bên nhau, nên Trì Trì mới muốn đi.
Tối hôm sau.
Đàm Trì đứng trên tầng cao nhất của cao ốc Bác Đằng nhìn cảnh sắc xa hoa phía dưới, trong lúc chờ Trình Hoài, cậu tranh thủ đi vệ sinh, thấy WC chỉ phân hai loại nam nữ, lại bắt đầu nghi hoặc: “Kỳ lạ, nếu Alpha và Omega đi chung một WC, lỡ phát sinh gì đó thì sao?
Cậu không kịp nghĩ nhiều, đi WC xong lại quay về tầng cao nhất.
Bỗng thấy Văn Yến Bác ôm một đóa hoa hồng xanh chậm rãi đi về phía cậu, trên mặt treo nụ cười nho nhã, tặng hoa cho cậu, nói, “Tớ nhớ cậu và tớ đều cùng thích hoa hồng xanh.”
Đàm Trì không hiểu ra sao, không nhận hoa, ngược lại nghi hoặc nhìn Văn Yến Bác: “Ngại quá, tôi không thích hoa hồng xanh, tôi thích hoa hướng dương rực rỡ.”
Không phải y nên tỏ tình với Trình Hoài sao?
Tới đây tìm cậu làm gì? Huyền huyễn thật.
Hơn nữa, hoa hồng xanh... Trong tình yêu kỵ nhất màu xanh! Ăn no rững mỡ chắc. Cậu nghi ngờ Văn Yến Bác đang ám chỉ, cậu có chứng cứ!
【Trời má! Trời má! Xấu hổ moi chân!】
【Không được không được! Hoa hồng xanh! Anh đang đùa đó hả? Tiểu Thảm Tử vô cùng thích hoa hướng dương, trước kia toàn quyên hoa hướng dương cho tiểu học!】
【Trời ạ, Văn Yến Bác muốn tỏ tình với Đàm Trì! Trình Hoài nhanh đến đây! Nhanh đến đây!】
Văn Yến Bác ngạc nhiên mở to mắt, cười nói: “Không sao, lần sau tớ tặng hoa hướng dương là được.”
Lúc yêu vô cùng dịu dàng, lúc không yêu cả người toàn gai nhọn, không cho ai đến gần.
Đàm Trì ho khan, cảm thấy y đi nhầm chỗ rồi, một Omega không thể tỏ tình với một Omega khác được.
—— Văn Yến Bác bị chương trình ép cầm kịch bản tình tay ba?
—— Vận may cức chó thật.
“Tớ hi vọng mấy kỳ sau chúng ta có thể thử bên nhau.” Văn Yến Bác mỉm cười ôn hòa, không hề lùi bước, “Tớ thích cậu, Đàm Trì.”
Đàm Trì hoài nghi mình bị ảo giác, nuốt một ngụm nước miếng, hoảng sợ nhìn y.
——OO luyến?
——Từ từ, người anh em, cậu không thích hợp!
Thật lâu sau cậu mới tìm về giọng của mình, lễ phép lại quyết tuyệt nói: “Cậu là người tốt, nhưng tôi và cậu không có khả năng. Tôi, không có ham mê kia.”
Cậu không thể sửa tính hướng của mình trong một sớm một chiều được!
So ra, cậu thích Alpha hơn, không thích Omega yếu ớt mỏng manh.
Văn Yến Bác biết cậu không dễ dàng chấp nhận, không nhụt chí, nhét hoa hồng xanh vào lòng cậu: “Tớ còn thích cậu, tớ sẽ chờ cậu.”
Y chu đáo không nói thêm gì nữa, xoay người tiêu sái phất phất tay rời đi.
Đàm Trì nhìn bóng dáng của y, trong đầu chậm rãi toát ra dấu chấm hỏi.
...Rốt cuộc sao lại từ thích Alpha chuyển sang thích Omega? Thật huyền huyễn.
Văn Yến Bác vừa đi khỏi thì bắt gặp Trình Hoài ở cầu thang, tầm mắt hai người giao nhau, tia lửa điện ngầm xoẹt qua, Văn Yến Bác ôm ngực khẽ cười: “Trình Hoài, Đàm Trì thích tớ nhiều năm như vậy sẽ không dễ dàng thay đổi.”
Trình Hoài ôm một bó hoa hướng dương đẹp đẽ, nhàn nhạt nói: “Thật không?”
“Thật.”
“Tôi chỉ biết có người không biết tự lượng sức.” Trình Hoài mặc kệ y, đi về phía trước.
Văn Yến Bác bị ám chỉ, sắc mặt âm u, bước vào thang máy ôm ngực nghĩ: Y không tin Đàm Trì si mê mình nhiều năm như vậy mà chưa đến một tháng đã di tình biệt luyến! Đối tượng còn là tình địch trước đây!
Trình Hoài tặng hoa hướng dương cho Đàm Trì, đang định quỳ một gối, Đàm Trì cầm hoa hướng dương bước tới giơ tay chặn môi anh, cười nói: “Đây là sân nhà của em, để em.”
Trình Hoài dở khóc dở cười, “Em muốn làm cái gì?”
Người nên tỏ tình không phải anh sao?
“Lát nữa anh sẽ biết.” Đàm Trì kéo anh ngồi lên ghế dài, đặt hoa hướng dương bên cạnh, sau đó lấy guitar từ sau ghế ra, tìm tư thế thoải mái gảy đàn, cười nói: “Sau đây là bài hát dành tặng anh.”
Trình Hoài cười dịu dàng nhìn cậu.
“Em thích mùa xuân có anh, ngày mùa hè dần sinh trưởng trong lòng em, em thích vị cafe, vị hồng trà, vị trà xanh trong anh, em thích tìm sự khác biệt...” Đàm Trì vừa gảy đàn vừa hát, mỉm cười hạnh phúc nhìn Trình Hoài, thấy khóe môi anh cong lên, gảy nốt cuối cùng, mặt đầy ý cười: “Em thật sự... Thực thích anh.”
【Aaaaaaaa! Chết mất! Đây là cảm giác yêu đương với Tiểu Thảm Tử hả?】
【Trời ạ trời ạ, quá ngọt! Yêu đương với người có tài đúng là khác bọt!】
【Không phải tui muốn ship tại các người ép tui!】
【Sao biến thành Đàm Trì tỏ tình rồi! Không phải Trình Hoài sao? Huhu nhưng tôi thích lém!】
“Mấy kỳ sau cùng nhau nhé?” Đàm Trì hỏi.
Như vậy sẽ không còn bất an nữa nhỉ?
Trình Hoài cười, lấy gàn guitar hát nửa bài, Đàm Trì thấy anh không đáp, đoạt guitar đứng dậy, nhướng mày uy hiếp: “Cùng nhau chứ?”
Trình Hoài thấy dáng vẻ tiểu bá vương của cậu, “Như em muốn.”
“Vậy còn tạm được.” Đàm Trì đắc ý.
【Hết máu, đệt mẹ, Tiểu Thảm Tử thật biết cách yêu đương.】
Pháo hoa bắn hơi trễ nên Trình Hoài kéo Đàm Trì đến thủy cung xem cá, 11 giờ lại về xem pháo hoa, đủ loại kiểu dáng nở rộ trên không trung.
Vỡ tung tóe lại sáng ngời.
Dù thời gian vô cùng ngắn ngủi.
“Cho em.”
Một chiếc thùng giấy dừng trong lòng Đàm Trì, giương mắt thấy dư quang pháo hoa phản chiếu sườn mặt Trình Hoài, tô vẽ ý cười nhàn nhạt. Đàm Trì không do dự mở mở ra, bên trong là một chú nhím nhỏ.
Đàm Trì tò mò, thử duỗi tay chọc chọc.
Vật nhỏ thu mình, giấu tay chân mình đi.
Một món quà vô cùng ý nghĩ.
Ghi hình xong, về biệt thự nghỉ ngơi, rửa mặt xong, Đàm Trì đi ngủ sớm, nhưng cậu ngủ không an ổn, ký ức nối gót nhau tới, từ từ ăn mòn thần kinh cậu.
Tuôn trào như thủy triều.
Thẩm Giai Tuệ hãm hại Ôn Nhược Lan, lợi dụng chứng trầm cảm của Sở Lăng, gọi điện thoại khiêu khích, ép Ôn Nhược Lan rời khỏi giới giải trí. Sau khi bà gả cho Đàm Diêm Hồng, Thẩm Giai Tuệ lại khiến Ôn Nhược Lan mất mặt ở giới thượng lưu khắp nơi, ép bà rời khỏi Đàm gia.
Vậy còn chưa đủ, khi Đàm Diêm Hồng tìm được cậu, để củng cố địa vị bà chủ Đàm gia, Thẩm Giai Tuệ bẫy Ôn Nhược Lan gả cho giáo sư Nghiêm... Lỗ tai, lỗ tai cậu cũng do Thẩm Giai Tuệ một tay thúc đẩy!
Báo thù, cậu muốn thừa dịp Đàm Diêm Hồng bôi nhọ cậu, làm bộ cùng đường trở về... Thay Ôn Nhược Lan báo thù, thay bản thân báo thù!
Vì sao cậu không thể hát? Đều do Thẩm Giai Tuệ làm hại!
“Mình phải đi về!” Đàm Trì sột xoạt ngồi dậy, thở hồng hộc, trán đầy mồ hôi lạnh, sau khi lấy lại bình tĩnh phát hiện một cánh tay cường tráng hữu lực gác bên eo mình, cả người cứng đờ, men theo cánh tay nhìn về phía chủ nhân.
Cậu hít thở không thông nhìn người đàn ông từ từ mở mắt ra, hai mắt trợn to.
Khoảng thời gian này cậu đã làm cái gì? Cưỡng hôn Trình Hoài? Tuyên bố với toàn thế giới rằng mình thích Trình Hoài? Nhiều lần thâm tình bày tỏ? Sống chung với Trình Hoài? Bắt Trình Hoài kêu Ôn Nhược Lan là mẹ? Kêu Trình Hoài là ông xã bảo bối thân ái? Còn suýt nữa đè Trình Hoài ra làm?
Quan trọng là suýt nữa cậu và Trình Hoài đã chạy đến Cục Dân Chính kết hôn!
Quan trọng hơn là vì sao đối thủ một mất một còn không đấm cậu tỉnh mà còn hùa theo cậu? Nếu thượng đế không thích cậu có thể trừng phạt cậu, chứ đừng để sau khi cậu mất trí nhớ chạy theo đối thủ một mất một còn kêu ông xã, khó chịu hơn chết một trăm lần nữa!
Vấn đề cực kỳ lớn.
- ----------
Tác giả có lời muốn nói:
Đàm Trì: Gấp! Làm thế nào uyển chuyển nói cho đối thủ một mất một còn rằng đây là hiểu lầm? Không phải tui tình nguyện yêu cậu, chỉ là tui không thể khống chế hành động của mình mà thôi!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất