Sau Khi Mở Cửa Hàng Món Kho, Tôi Phất Lên [Mỹ Thực]
Chương 25:
Tiểu Cầm xin lỗi: "Xin lỗi, hôm qua là em quá bướng bỉnh, sau này em sẽ tốt với anh hơn, anh có thể tha thứ cho em không?"
Khóe miệng Từ Phong khẽ mỉm cười: "Nhóc ngốc, sao anh có thể giận em, chỉ là em có thể đồng ý với anh không, sau này không thể bướng bỉnh không để ý tới anh nữa nhé?"
Tiểu Cầm gật đầu.
Từ Phong: "Anh xin nghỉ giúp em rồi, giờ đưa em về ký túc xá nghỉ ngơi, anh có mua bữa sáng cho em, buổi chiều chúng ta cùng tới tìm chủ quán bán đầu thỏ."
Do bị viêm dạ dày, bác sĩ dặn dò Tiểu Cầm chỉ có thể ăn thức ăn lỏng hoặc thức ăn sệt, kiêng dầu mỡ kiêng cay.
Cháo rất thanh đạm, Tiểu Cầm miễn cưỡng ăn vài miếng, sau đó ăn không vô nữa.
Từ Phong nhấn mạnh nói: "Cháo thịt nạc cũng không rẻ, mười mấy đồng một tô, em ăn thêm mấy muỗng nữa đi."
Tiểu Cầm hoảng hốt nhớ tới, nguyên nhân mỗi lần tức giận đều là vì Từ Phong nhắc tới giá cả, nói cô hiền lành, tiết kiệm tiền, nếu là bình thường, cô ấy chắc chắn không quan tâm tới cậu ta.
Mới vừa trải qua một trận bệnh nặng, Tiểu Cầm lại nâng tô cháo lên gắng gượng ăn vài miếng.
Từ Phong còn nói: "Đúng rồi, đơn viện phí đưa anh giữ đi, tránh cho em làm mất, có đơn viện phí rồi, đến lúc đó tìm chủ quán bồi thường."
Buổi chiều, dòng người lục tục tràn vào phố ăn vặt.
Tiểu Cầm và Từ Phong cũng tới, phía trước chính là quầy hàng bán đầu thỏ của Vương Quân.
Từ Phong chậm lại bước chân, tìm đơn viện phí từ trong túi áo khoác, đi về phía sạp hàng của Vương Quân.
Tiểu Cầm ở phía trước đi cách một khoảng thì dừng lại, nhận ra người sau lưng chưa đi lên: "Từ Phong, anh dừng làm gì, mau tới đây, em xem định vị của chủ quán gửi, phải vào trong một quãng ."
Tiểu Cầm cho rằng Từ Phong không biết chuyện Nhan Yên đổi vị trí, chủ động nhắc nhở.
Khuôn mặt Từ Phong tái nhợt, gay rồi, thiếu chút nữa quên mất.
Lần trước bởi vì Tiểu Cầm muốn ăn đầu thỏ ko của quán bánh cuộn trái cây Nhan Ký, nên cậu ta mua ở quán khác, sau đó thấy điệu bộ vui vẻ của Tiểu Cầm, đôi mắt xinh đẹp, trêu đầu quả tim cậu ta ngứa ngáy, đâm lao phải theo lao, bèn không giải thích.
Tiểu Cầm vẫn đang giục: "Lo lắng làm gì, lại đây!"
Tâm tư xoay chuyển cả trăm lần, trong đầu Từ Phong loé lên mấy ý nghĩ.
Thẳng thắng với Tiểu Cầm? Không được, vừa mới nảy lên ý nghĩ này, gần như ngay lập tức bị cậu ta bác bỏ, không dễ gì thái độ của Tiểu Cầm với cậu ta mới trở nên tốt hơn, cậu ta không thể thừa nhận.
Sau khi đã đưa ra quyết định, Từ Phong mỉm cười xoay qua, đi về phía Tiểu Cầm.
Cái quán ăn vặt tên bánh cuộn trái cây Nhan Ký đó, mỗi ngày buôn bán bận rộn như thế, chủ quán bận đến mức chân không chạm đất, chắc chắn không nhớ được ai với ai.
Đến lúc đó chỉ cần cậu ta một mực chắc chắn, đã mua đầu thỏ quá sạp hàng của cô, trả tiền mặt, nên không có ghi chép chuyển khoản, đến lúc đó cô chủ quán mọc ra 100 cái miệng cũng khôn giải thích rõ được, không thể làm gì khác là phải đến tiền thuốc cho bọn họ.
Hai người đi vào trong, thoáng cái đã nhìn thấy quán xe ăn vặt màu hồng phấn ở quầy hàng cuối cùng, vô cùng bắt mắt.
Thứ bắt mắt không phải chỉ quán ăn vặt màu hồng nhạt độc nhất của cô, mà là hàng dài xếp ở trước sạp hàng.
Tiểu Cầm nói: "Chờ lát nữa ít người, chúng ta tranh thủ qua tìm chủ quán nói lý lẽ."
Nhan Yên với cô ấy tuổi tác tương đồng, một cô gái trẻ như thế ra ngoài buôn bán, cực kỳ khổ nhọc, làm ăn không dễ dàng.
Tiểu Cầm nghĩ làm cố gắng để Nhan Yên giảm thiểu tổn thất, không bồi thường tiền thuốc, cũng không sao cả.
Khóe miệng Từ Phong khẽ mỉm cười: "Nhóc ngốc, sao anh có thể giận em, chỉ là em có thể đồng ý với anh không, sau này không thể bướng bỉnh không để ý tới anh nữa nhé?"
Tiểu Cầm gật đầu.
Từ Phong: "Anh xin nghỉ giúp em rồi, giờ đưa em về ký túc xá nghỉ ngơi, anh có mua bữa sáng cho em, buổi chiều chúng ta cùng tới tìm chủ quán bán đầu thỏ."
Do bị viêm dạ dày, bác sĩ dặn dò Tiểu Cầm chỉ có thể ăn thức ăn lỏng hoặc thức ăn sệt, kiêng dầu mỡ kiêng cay.
Cháo rất thanh đạm, Tiểu Cầm miễn cưỡng ăn vài miếng, sau đó ăn không vô nữa.
Từ Phong nhấn mạnh nói: "Cháo thịt nạc cũng không rẻ, mười mấy đồng một tô, em ăn thêm mấy muỗng nữa đi."
Tiểu Cầm hoảng hốt nhớ tới, nguyên nhân mỗi lần tức giận đều là vì Từ Phong nhắc tới giá cả, nói cô hiền lành, tiết kiệm tiền, nếu là bình thường, cô ấy chắc chắn không quan tâm tới cậu ta.
Mới vừa trải qua một trận bệnh nặng, Tiểu Cầm lại nâng tô cháo lên gắng gượng ăn vài miếng.
Từ Phong còn nói: "Đúng rồi, đơn viện phí đưa anh giữ đi, tránh cho em làm mất, có đơn viện phí rồi, đến lúc đó tìm chủ quán bồi thường."
Buổi chiều, dòng người lục tục tràn vào phố ăn vặt.
Tiểu Cầm và Từ Phong cũng tới, phía trước chính là quầy hàng bán đầu thỏ của Vương Quân.
Từ Phong chậm lại bước chân, tìm đơn viện phí từ trong túi áo khoác, đi về phía sạp hàng của Vương Quân.
Tiểu Cầm ở phía trước đi cách một khoảng thì dừng lại, nhận ra người sau lưng chưa đi lên: "Từ Phong, anh dừng làm gì, mau tới đây, em xem định vị của chủ quán gửi, phải vào trong một quãng ."
Tiểu Cầm cho rằng Từ Phong không biết chuyện Nhan Yên đổi vị trí, chủ động nhắc nhở.
Khuôn mặt Từ Phong tái nhợt, gay rồi, thiếu chút nữa quên mất.
Lần trước bởi vì Tiểu Cầm muốn ăn đầu thỏ ko của quán bánh cuộn trái cây Nhan Ký, nên cậu ta mua ở quán khác, sau đó thấy điệu bộ vui vẻ của Tiểu Cầm, đôi mắt xinh đẹp, trêu đầu quả tim cậu ta ngứa ngáy, đâm lao phải theo lao, bèn không giải thích.
Tiểu Cầm vẫn đang giục: "Lo lắng làm gì, lại đây!"
Tâm tư xoay chuyển cả trăm lần, trong đầu Từ Phong loé lên mấy ý nghĩ.
Thẳng thắng với Tiểu Cầm? Không được, vừa mới nảy lên ý nghĩ này, gần như ngay lập tức bị cậu ta bác bỏ, không dễ gì thái độ của Tiểu Cầm với cậu ta mới trở nên tốt hơn, cậu ta không thể thừa nhận.
Sau khi đã đưa ra quyết định, Từ Phong mỉm cười xoay qua, đi về phía Tiểu Cầm.
Cái quán ăn vặt tên bánh cuộn trái cây Nhan Ký đó, mỗi ngày buôn bán bận rộn như thế, chủ quán bận đến mức chân không chạm đất, chắc chắn không nhớ được ai với ai.
Đến lúc đó chỉ cần cậu ta một mực chắc chắn, đã mua đầu thỏ quá sạp hàng của cô, trả tiền mặt, nên không có ghi chép chuyển khoản, đến lúc đó cô chủ quán mọc ra 100 cái miệng cũng khôn giải thích rõ được, không thể làm gì khác là phải đến tiền thuốc cho bọn họ.
Hai người đi vào trong, thoáng cái đã nhìn thấy quán xe ăn vặt màu hồng phấn ở quầy hàng cuối cùng, vô cùng bắt mắt.
Thứ bắt mắt không phải chỉ quán ăn vặt màu hồng nhạt độc nhất của cô, mà là hàng dài xếp ở trước sạp hàng.
Tiểu Cầm nói: "Chờ lát nữa ít người, chúng ta tranh thủ qua tìm chủ quán nói lý lẽ."
Nhan Yên với cô ấy tuổi tác tương đồng, một cô gái trẻ như thế ra ngoài buôn bán, cực kỳ khổ nhọc, làm ăn không dễ dàng.
Tiểu Cầm nghĩ làm cố gắng để Nhan Yên giảm thiểu tổn thất, không bồi thường tiền thuốc, cũng không sao cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất