Sau Khi Mở Cửa Hàng Món Kho, Tôi Phất Lên [Mỹ Thực]
Chương 28:
Tiểu Cầm bỗng nhiên tỉnh ngộ, thực ra lúc trước nguyên nhân cô ấy với Từ Phong thường xuyên chiến tranh lạnh, phần lớn đều là đến từ mặt tiền tài, cô ấy tiêu tiền như nước, Từ Phong khá tính toán, có lúc còn nói với cô ấy, dù tiền cô ấy tiêu đều là của chính cô ấy.
Thẩm Viên thấy cô ấy tâm sự nặng nề, đề nghị nói: "Cậu cũng là sinh viên đại học Giang Nam nhỉ, vừa vặn tôi định về ký túc xá, trên đường đi chúng ta tâm sự."
Một cô gái khác từ trong đoàn người đi ra: "Tôi là bạn cùng phòng của Tiểu Cầm, cùng đi đi!"
Nhìn thấy Linh Linh, Tiểu Cầm khịt khịt mũi, càng thấy oan ức.
…
Cũng trong lúc đó, bên tai Nhan Yên truyền đến một âm thanh máy móc lạnh lẽo --
【 Đã hoàn thành 15%, cách tiến độ mở khóa còn cần 85%. 】
Nhan Yên: "!!!"
Thu sạp về nhà, Nhan Yên nhận được video trò chuyện của Lâm Ngọc Lan, nói Vương Quân hôm nay gặp phải phiền phức rồi.
Hình như bởi vì bán đầu thỏ để qua đêm cho học sinh ăn, bị viêm dạ dày, Vương Quân đương nhiên không chịu thừa nhận.
Sau đó tìm đến nhân viên quản lý phố ăn vặt, sau khi trải qua kiểm tra, Vương Quân mua bán đồ kho ôi thiu, không phù hợp quy chuẩn, bị phạt hai ngàn đồng đồng thời chỉnh đốn và cải cách, đền cho bạn học sinh nữ tiền thuốc thang và phí bồi bổ dinh dưỡng 500 đồng.
Theo chị Lâm nói, đây không phải lần đầu tiên Vương Quân làm chuyện này.
Lúc trước có một chủ quán bán mực Teppanyaki, Vương Quân đỏ mắt với việc buôn bán của người khác, nên cũng bắt đầu bán mực Teppanyaki, dựa theo cách bán giá rẻ để bán số lượng lớn, phá đổ đối phương.
Qua một quãng thời gian, mực nướng của Teppanyaki của Vương Quân bán trở về giá cả bình thường, nhưng việc làm ăn cũng dần dần ảm đạm.
Bởi vì vị món ăn của quán ông ta kém xa quán trước, chỉ có người ham rẻ mới có thể đi mua mực nướng kiểu Teppanyaki của Vương Quân, bây giờ không còn ưu điểm duy nhất, chuyện làm ăn đương nhiên xuống dốc không phanh.
Nói tới chủ quán bán mực nướng kiểu Teppanyaki bị Vương Quân chèn ép phải rời 9đi, khiến chị Lâm rất thổn thức.
Kết thúc trò chuyện với chị Lâm, Nhan Yên trở nên im lặng.
Không biết tại sao, cô luôn cảm thấy ngày hôm nay đột nhiên tiến độ tăng thêm 10%, có lẽ nào có liên quan tới Vương Quân?
Đầu óc cô mơ hồ, hoàn toàn không phát hiện ra tiến độ thu được dựa vào cách nào?
Có một cảm giác vô lực trên trời có cả núi kho báu, nhưng không có cách nào lấy dùng.
Sắc trời dần tối, bên ngoài gió rít gào, kéo ra một khe cửa sổ, làn gió tiến vào thổi rèm cửa bay phần phật.
Đang ngủ mơ mơ màng màng, bỗng nghe thấy một âm thanh máy móc lạnh lẽo --
【 Hiện nay đã hoàn thành 35%, cách tiến độ mở khóa còn cần 65%. 】
Trong đầu Nhan Yên hơi lùng bùng.
Dùng ngón tay đẩy mí mắt ra, nhìn thấy bên trong khung hiện đã hoàn thành 35%, xác nhận không sai.
Cô nặng nề nằm trở lại giường lớn mềm mại, hoàn toàn không đoán được tính tình của hệ thống này.
Thích làm gì làm, Nhan Yên mặc kệ.
Lúc ăn sáng, Nhan Yên đặt điện thoại qua vẫn luôn kêu ting ting qua bên cạnh.
Cô mở wechat, hình như là bài đăng trên một diễn đàn lớn được một người trong nhóm chia sẻ.
Chưa chờ cô mở bài đăng ra, đã nghe thấy mẹ Hoàng Tú Lan nói: "Lúc ăn cơm thì ăn cho đàng hoàng, đừng có chơi điện thoại mỗi ngày."
Nhan Yên bất đắc dĩ, cô đâu có chơi điện thoại mỗi ngày, cô phản bác lại, Hoàng Tú Lan cứ cằn nhẵn mãi, không thể làm gì khác hơn là để điện thoại xuống.
Cơm nước xong xuôi, Nhan Yên phụ trách rửa chén.
Ở nhà họ Nhan có một quy định, người nấu cơm người không rửa chén.
Thẩm Viên thấy cô ấy tâm sự nặng nề, đề nghị nói: "Cậu cũng là sinh viên đại học Giang Nam nhỉ, vừa vặn tôi định về ký túc xá, trên đường đi chúng ta tâm sự."
Một cô gái khác từ trong đoàn người đi ra: "Tôi là bạn cùng phòng của Tiểu Cầm, cùng đi đi!"
Nhìn thấy Linh Linh, Tiểu Cầm khịt khịt mũi, càng thấy oan ức.
…
Cũng trong lúc đó, bên tai Nhan Yên truyền đến một âm thanh máy móc lạnh lẽo --
【 Đã hoàn thành 15%, cách tiến độ mở khóa còn cần 85%. 】
Nhan Yên: "!!!"
Thu sạp về nhà, Nhan Yên nhận được video trò chuyện của Lâm Ngọc Lan, nói Vương Quân hôm nay gặp phải phiền phức rồi.
Hình như bởi vì bán đầu thỏ để qua đêm cho học sinh ăn, bị viêm dạ dày, Vương Quân đương nhiên không chịu thừa nhận.
Sau đó tìm đến nhân viên quản lý phố ăn vặt, sau khi trải qua kiểm tra, Vương Quân mua bán đồ kho ôi thiu, không phù hợp quy chuẩn, bị phạt hai ngàn đồng đồng thời chỉnh đốn và cải cách, đền cho bạn học sinh nữ tiền thuốc thang và phí bồi bổ dinh dưỡng 500 đồng.
Theo chị Lâm nói, đây không phải lần đầu tiên Vương Quân làm chuyện này.
Lúc trước có một chủ quán bán mực Teppanyaki, Vương Quân đỏ mắt với việc buôn bán của người khác, nên cũng bắt đầu bán mực Teppanyaki, dựa theo cách bán giá rẻ để bán số lượng lớn, phá đổ đối phương.
Qua một quãng thời gian, mực nướng của Teppanyaki của Vương Quân bán trở về giá cả bình thường, nhưng việc làm ăn cũng dần dần ảm đạm.
Bởi vì vị món ăn của quán ông ta kém xa quán trước, chỉ có người ham rẻ mới có thể đi mua mực nướng kiểu Teppanyaki của Vương Quân, bây giờ không còn ưu điểm duy nhất, chuyện làm ăn đương nhiên xuống dốc không phanh.
Nói tới chủ quán bán mực nướng kiểu Teppanyaki bị Vương Quân chèn ép phải rời 9đi, khiến chị Lâm rất thổn thức.
Kết thúc trò chuyện với chị Lâm, Nhan Yên trở nên im lặng.
Không biết tại sao, cô luôn cảm thấy ngày hôm nay đột nhiên tiến độ tăng thêm 10%, có lẽ nào có liên quan tới Vương Quân?
Đầu óc cô mơ hồ, hoàn toàn không phát hiện ra tiến độ thu được dựa vào cách nào?
Có một cảm giác vô lực trên trời có cả núi kho báu, nhưng không có cách nào lấy dùng.
Sắc trời dần tối, bên ngoài gió rít gào, kéo ra một khe cửa sổ, làn gió tiến vào thổi rèm cửa bay phần phật.
Đang ngủ mơ mơ màng màng, bỗng nghe thấy một âm thanh máy móc lạnh lẽo --
【 Hiện nay đã hoàn thành 35%, cách tiến độ mở khóa còn cần 65%. 】
Trong đầu Nhan Yên hơi lùng bùng.
Dùng ngón tay đẩy mí mắt ra, nhìn thấy bên trong khung hiện đã hoàn thành 35%, xác nhận không sai.
Cô nặng nề nằm trở lại giường lớn mềm mại, hoàn toàn không đoán được tính tình của hệ thống này.
Thích làm gì làm, Nhan Yên mặc kệ.
Lúc ăn sáng, Nhan Yên đặt điện thoại qua vẫn luôn kêu ting ting qua bên cạnh.
Cô mở wechat, hình như là bài đăng trên một diễn đàn lớn được một người trong nhóm chia sẻ.
Chưa chờ cô mở bài đăng ra, đã nghe thấy mẹ Hoàng Tú Lan nói: "Lúc ăn cơm thì ăn cho đàng hoàng, đừng có chơi điện thoại mỗi ngày."
Nhan Yên bất đắc dĩ, cô đâu có chơi điện thoại mỗi ngày, cô phản bác lại, Hoàng Tú Lan cứ cằn nhẵn mãi, không thể làm gì khác hơn là để điện thoại xuống.
Cơm nước xong xuôi, Nhan Yên phụ trách rửa chén.
Ở nhà họ Nhan có một quy định, người nấu cơm người không rửa chén.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất