Sau Khi Mỹ Nhân Bệnh Tật Bị Tà Thần Quấn Thân
Chương 5
Sau khi được sự cho phép, Lâm Dục không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Cậu nắm tay vịn cầu thang, nhẹ nhàng leo lên, như một chú mèo con tao nhã cẩn trọng, chỉ phát ra vài tiếng “kẽo kẹt” nhỏ.
Giường ký túc xá không lớn, hai nam sinh khó có thể nằm thẳng, chỉ có thể nằm nghiêng.
Hạ Trầm nghiêng người sát vào thành giường, cho mèo nhỏ bị hoảng sợ một không gian.
Nhưng sau đó hắn phát hiện, Lâm Dục chỉ nằm một góc dưới chân hắn, người cuộn tròn lại như một quả bóng.
Đúng là chỉ chiếm góc nhỏ.
Hạ Trầm nhướn mày, nhỏ giọng hỏi: “Cậu nằm như vậy à?”
“Ừm.” Mặc dù đối phương không nhìn thấy nhưng Lâm Dục vẫn gật đầu: “Hạ Trầm, cảm ơn cậu…”
Cậu vừa bị dọa sợ nên giọng nói hơi lạc điệu, nghe vừa nhỏ nhẹ vừa đáng thương, như thể nếu nói lớn sẽ dọa cậu khóc vậy.
Hạ Trầm bất giác nhớ tới một số hình ảnh, cố gắng áp chế xao động trong lòng, liếm môi, dịu dàng nói: “Không có gì, ngủ đi.”
Một lát sau, hắn nằm thẳng người: “Chúng ta đổi đầu đi.”
Lâm Dục ngẩn ra: “Làm gì?”
“Không phải cậu sợ sao?” Hạ Trầm nhìn cậu “Đầu giường cách ban công xa hơn.”
Lâm Dục hiểu ý của hắn, đứng lên đổi vị trí với hắn.
“Cẩn thận.” Hạ Trầm nhắc nhở, nhưng mắt lại dán chặt lên làn da trắng.
Lâm Dục khom lưng, quỳ trên giường bò qua hướng ngược lại, trong lúc di chuyển, đồ ngủ vô tình bị kéo lên, nhưng vì đang trong tối nên cậu không để ý.
Hai người thuận lợi đổi đầu, cậu sợ Hạ Trầm không có chỗ nên dán chặt lên tường, nhỏ giọng nói: “Ngủ ngon.”
“Đừng sợ, tôi ở đây.” Hạ Trầm vén chăn chia một nửa cho cậu: “Ngủ ngon, mơ đẹp nhé.”
Lâm Dục nắm góc chăn, trong lòng thấy ấm áp.
Trước đây cậu cũng thấy quỷ trong ký túc xá nhưng bạn cùng phòng đều cho rằng cậu nhát gan, không coi trọng lắm.
Dù sao đa số sinh viên đều có chủ nghĩa duy vật, nhất là sinh viên nam khoa máy tính.
Có lẽ Hạ Trầm cũng không tin, nhưng hắn quá dịu dàng nên không từ chối yêu cầu quá đáng của cậu.
Lâm Dục đắp chăn, không nhịn được nhìn về phía ban công.
Lần này cậu không thấy gì nữa, quỷ hồn đã đi rồi.
Lại là trùng hợp sao, hay Hạ Trầm thật sự có năng lực đặc biệt mà chính hắn cũng không biết.
Còn có quỷ hồn vừa xuất hiện, Trần Sâm Sâm đã chết, nhưng rõ ràng ban ngày họ vừa học chung, sao đột nhiên…
***
Sáng sớm hôm sau, Lâm Dục mơ màng mở mắt.
Ý thức còn chưa hoàn toàn thanh tỉnh, cậu cảm giác dưới chân như bị thứ gì đè lên, hơi nóng phả vào lòng bàn chân, vừa tê vừa ngứa.
Cậu thử rút chân về, nhưng một bàn tay to lớn như gọng kìm sắt đã túm lấy mắt cá chân cậu.
Lâm Dục không nhịn được nhíu mày, đạp một cú theo phản xạ.
Thứ gì quấy nhiễu mộng đẹp của người ta vậy…
Giây tiếp theo, bên tai vang lên một tiếng rên quen thuộc.
Đầu óc Lâm Dục trống rỗng chốc lát rồi bỗng bật dậy, nhìn xuống chân.
Hai chân cậu gác trên lồng ngực rắn chắc, chân vừa giẫm lên quai hàm đẹp đẽ của người ta, mà Hạ Trầm thì đang ôm mũi.
Ký ức đêm qua tràn vào đầu, Lâm Dục hoảng hốt: “Xin lỗi, tôi không cố ý đá cậu đâu.”
Xong rồi, đây không phải lần đầu tiên cậu lấy oán báo oan, Hạ Trầm chắc chắn sẽ giận.
Trong đôi mắt đen như mực kia hiện lên một nụ cười bất đắc dĩ, Hạ Trầm trêu chọc: “Lâm Dục, cậu không thích mũi của tôi à?”
“Đương nhiên không phải!” Lâm Dục cà lăm: “Tôi thực sự không cố ý mà…”
Mũi Hạ Trầm rất đẹp, sống mũi cao, dù nhìn chính diện hay góc nghiêng đều hoàn hảo.
Lý Ngạn Thần còn từng nói đùa, mũi cao như vậy, năng lực ở phương diện đó chắc chắn rất mạnh…
“Được rồi, tôi biết cậu vô ý thôi.” Hạ Trầm nói.
Lâm Dục vội vàng thu lại ý nghĩ muốn chạy trốn, hai mắt rũ xuống, lúc này mới phát hiện mắt cá chân của mình còn ở trong tay đối phương.
Nhưng cậu không dám dùng lực nữa, yếu ớt nhắc nhở: “Cậu… cậu buông chân tôi ra trước được không?”
“Hử?” Hạ Trầm như mới phát hiện mình đang nắm chân cậu, đầu ngón tay vô tình hay cố ý lướt qua mắt cá chân nhô lên, rồi hắn lập tức thả tay ra như chưa có chuyện gì.
Lâm Dục lập tức thu chân lại, nơi bị cọ hơi nóng lên.
“Thảo nào tối qua tôi luôn có cảm giác thứ gì đó chui vào ngực mình.” Hạ Trầm cười hỏi: “Cậu rất sợ lạnh phải không?”
Vừa nghĩ tới chuyện mình nhét chân trong ngực bạn cùng phòng cả đêm, tai Lâm Dục liền đỏ lên, không dám nhìn Hạ Trầm: “Tôi tắm rửa sạch sẽ rồi.”
Trên vành tai trắng nõn nổi lên chút đỏ, hòa với nốt ruồi son, lộ ra một vẻ yêu dị khó nói.
Đồng tử Hạ Trầm co rút, màu đỏ đó như in sâu vào đôi mắt đen của hắn.
Hầu kết hắn khẽ trượt, vất vả lắm mới kiềm lại không tới cắn vành tai nho nhỏ kia.
Vành tai nóng lên có cảm giác rất tốt, mềm mại như chỉ dùng chút lực đã có thể nghiền nát.
Lâm Dục khẽ run lên, vô thức nghiêng đầu tránh bàn tay nóng rực kia.
“Tôi thấy có gì dính vào tai cậu.” Hạ Trầm lập tức buông tay, giải thích.
“Ồ…” Lâm Dục cũng sờ vành tai mình: “Không phải đâu, là nốt ruồi.”
“Ra vậy.” Hạ Trầm cười híp mắt nhìn cậu: “Nghe nói nốt ruồi trên vành tai đại diện cho phú quý, xem ra sau này cậu sẽ rất giàu đấy.”
“Xạo đấy.” Lâm Dục cười: “Nếu có thể nhìn được vận thế của một người dễ như vậy thì cần gì…”
“Xảy ra chuyện lớn rồi!” Ngoài cửa vang lên giọng nói cấp bách của Lý Ngạn Thần, cắt đứt nửa câu sau của cậu.
Lâm Dục giật nảy mình, nhớ tới quỷ hồn xuất hiện đêm qua.
Lý Ngạn Thần đẩy cửa ký túc xá, thở hổn hển: “Có án mạng!”
Biểu cảm Lâm Dục bình tĩnh bất ngờ: “Ai gặp án mạng?”
“Trần Sâm Sâm! Là Trần Sâm Sâm lớp chúng ta!” Lý Ngạn Thần hít một hơi: “Buổi sáng anh đi mua vé thì nghe Vương Thần lớp bên cạnh nói có xe cảnh sát tới, anh không nhịn được đi qua xem thì mới biết Trần Sâm Sâm lớp chúng ta nhảy lầu! Hôm qua cậu ta nhảy từ trên đỉnh tòa nhà khoa học công nghệ, sáng nay có người phát hiện nên báo cảnh sát!”
Tay Lâm Dục vô thức nắm chặt lại, giọng cũng khàn đi: “Tình huống hiện tại thế nào rồi?”
Tòa nhà khoa học kỹ thuật là tòa nhà cao nhất ở đại học A, nhảy lầu từ trên cao xuống, khó trách lại bi thảm như vậy…
“Cảnh sát đã phòng tỏa tòa nhà, may giờ là Quốc khánh chứ không sẽ gây náo loạn!” Lý Ngạn Thần cầm cốc trên bàn uống một hớp nước, vẻ mặt nghiêm túc thở dài: “Đang yên đang lành sao lại nhảy lầu tự sát chứ…”
Trần Sâm Sâm là ngường hướng nội, luôn đi một mình, dù có lời đồn cậu ta là gay nhưng không ảnh hưởng tới người khác nên mọi người chỉ trêu chọc vài câu.
Một bạn học cùng lớp đang sống sờ sờ, còn ở tầng trên phòng họ, bỗng nhiên chết đi.
“Chờ đã, chẳng lẽ…” Lý Ngạn Thần giật mình, nói nhỏ: “Có phải có người đẩy cậu ấy không…”
Trong đầu Lâm Dục hiện ra hình ảnh quỷ hồn đêm quả, chỉ nói: “Đợi kết quả điều tra của cảnh sát.”
Có rất nhiều thuyết dân gian về người tự sát, mà thuyết mọi người nghe nhiều nhất là người tự sát sẽ phải xuống địa ngục.
Trên thực tế, dù có chết bằng cách nào thì linh hồn sẽ rời khỏi thân thể khi vừa chết để đi vào luân hồi.
Nếu oán khí hoặc chấp niệm quá nặng thì linh hồn sẽ quanh quẩn ở nhân gian rồi trở thành quỷ.
Quỷ cũng có tốt xấu, như cha mẹ của Thanh Mai không yên tâm về con gái là quỷ tốt, chỉ cần giúp họ hoàn thành tâm nguyện thì họ sẽ rời nhân thế. Còn lệ quỷ có oán khí nặng, muốn giết người trả thù hoặc tìm kẻ chết thay thì cần có thiên sư ra tay.
Đêm qua Lâm Dục nhìn thấy oán khí trên người quỷ hồn của Trần Sâm Sâm, điều này cũng có nghĩa là có lẽ cậu ta không tự sát.
Rốt cuộc là ai giết người ở trường học?
Lâm Dục ngạc nhiên nghĩ, cho đến khi có thứ gì đó nắm tay cậu.
Cậu cúi đầu nhìn thì thấy một bàn tay đang vỗ về tay mình.
Hạ Trầm quan tâm hỏi: “Sắc mặt cậu không tốt lắm, có muốn ngủ thêm lúc nữa không?”
Lâm Dục khẽ lắc đầu: “Tôi không sao.”
Lý Ngạn Thần buông cốc nước, nhìn hai người, bỗng trợn mắt: “Gì đây? Sao hai người lại ngủ chung giường?”
Lâm Dục khó mở lời: “Em…”
“Hôm qua tôi mơ thấy ác mộng, sau khi tỉnh lại thì hơi sợ nên kêu Lâm Dục qua ngủ chung.” Hạ Trầm giải thích, giọng nói nghiêm túc, không giống vừa tỉnh dậy.
“Há…” Lý Ngạn Thần suýt nữa phun nước ra ngoài: “Không phải chứ Hạ Trầm??”
Vẻ mặt Hạ Trầm vẫn bình tĩnh: “Sao nào?”
“Một người cao to như cậu lại sợ khi mơ thấy ác mộng á?” Lý Ngạn Thần xoa cánh tay đang nổi da gà, mặt không thể tin: “Sao cậu còn nhát gan hơn Tiểu Dục thế?”
“Vóc dáng cao với nhát gan hay không có liên quan gì tới nhau?” Hạ Trầm cười: “Từ nhỏ tôi đã nhát gan rồi.”
“Phục!” Lý Ngạn Thần giơ ngón cái với hắn: “Người đàn ông chân chính là dám đối diện với nhược điểm của mình!”
Câu này khiến lỗ tai Lâm Dục nóng lên.
***
Lát sau, Lý Ngạn Thần xách va li rời đi.
Lâm Dục vệ sinh cá nhân xong thì xuống căn tin ăn sáng với Hạ Trầm.
Ngày đầu tiên của lễ Quốc Khánh, hầu hết sinh viên đã về nhà, mấy người còn ở lại thì bị giáo viên hướng dẫn bắt ở trong ký túc xá nên căn tin trống rỗng.
Lâm Dục ăn vài miếng, bỗng nói: “Tôi muốn tới tòa nhà khoa học kỹ thuật.”
Hạ Trầm gật đầu đáp: “Được, tôi đi với cậu.”
Khoa máy tính thường học ở tòa nhà khoa học kỹ thuật, lúc này cửa đã bị cảnh sát phong tỏa bằng dây.
Bởi vì thể chất đặc thù nên dù trên người có linh khí thì Lâm Dục cũng sẽ không hay tới mấy hiện trường xảy ra tai nạn, dù sao không ai biết được có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hay không.
Nhưng lần này, cậu đứng dưới bóng cây cách tòa nhà không xa, nhìn thi thể, cố gắng tưởng tượng lại cảnh tượng lúc ấy.
Trong thoáng chốc, cậu nhìn thấy một cơ thể gầy yếu nhảy xuống từ tầng cao nhất, chỉ mấy giây sau đã đập xuống đất.
Khi mặt chạm đất, cổ bị vặn ngược ra sau, toàn thân bị gãy thành nhiều mảnh.
Cậu ta nằm trên đất, ngẩng đầu lên với một tư thế quỷ dị, nhìn cậu với gương mặt be bét máu.
“A!” Lâm Dục giật mình, vô thức xoay người nhắm mắt lại, nhào vào trong ngực người phía sau.
“Sao vậy?” Hạ Trầm hơi do dự, rồi đưa tay nhẹ nhàng vuốt lưng cậu.
Lâm Dục hít sâu một hơi: “Vừa rồi…. tôi không nhịn được nghĩ tới cảnh Trần Sâm Sâm nhảy lầu.”
“Không sao đâu, đừng nghĩ nhiều.” Hạ Trầm vuốt lưng cậu, nhẹ nhàng an ủi, ánh mắt thì nhìn về phía đống thịt vụn trên đất.
Sau đó, đôi mắt rỗng tuếch kia bỗng trừng lớn, máu từ hai hốc mắt chảy ra, tư chi đã đứt gãy trên đất điên cuồng vặn vẹo, như gặp phải thứ gì đáng sợ.
“Cậu nhìn lại xem, đâu có gì đâu.” Hạ Trầm xoa mái tóc mềm, nhỏ giọng nói.
Lâm Dục nửa tin nửa ngờ nhìn sang, thì thấy một cảnh tượng khiến người ta kinh tởm.
Cậu lại nhanh chóng quay đầu đi, chôn cả mặt trên vai Hạ Trầm.
“Sao vậy?” Phía trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói nghi ngờ.
Mà ở chỗ cậu không nhìn thấy, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, tạo ra độ cong vừa sung sướng lại quỷ quyệt.
Cậu nắm tay vịn cầu thang, nhẹ nhàng leo lên, như một chú mèo con tao nhã cẩn trọng, chỉ phát ra vài tiếng “kẽo kẹt” nhỏ.
Giường ký túc xá không lớn, hai nam sinh khó có thể nằm thẳng, chỉ có thể nằm nghiêng.
Hạ Trầm nghiêng người sát vào thành giường, cho mèo nhỏ bị hoảng sợ một không gian.
Nhưng sau đó hắn phát hiện, Lâm Dục chỉ nằm một góc dưới chân hắn, người cuộn tròn lại như một quả bóng.
Đúng là chỉ chiếm góc nhỏ.
Hạ Trầm nhướn mày, nhỏ giọng hỏi: “Cậu nằm như vậy à?”
“Ừm.” Mặc dù đối phương không nhìn thấy nhưng Lâm Dục vẫn gật đầu: “Hạ Trầm, cảm ơn cậu…”
Cậu vừa bị dọa sợ nên giọng nói hơi lạc điệu, nghe vừa nhỏ nhẹ vừa đáng thương, như thể nếu nói lớn sẽ dọa cậu khóc vậy.
Hạ Trầm bất giác nhớ tới một số hình ảnh, cố gắng áp chế xao động trong lòng, liếm môi, dịu dàng nói: “Không có gì, ngủ đi.”
Một lát sau, hắn nằm thẳng người: “Chúng ta đổi đầu đi.”
Lâm Dục ngẩn ra: “Làm gì?”
“Không phải cậu sợ sao?” Hạ Trầm nhìn cậu “Đầu giường cách ban công xa hơn.”
Lâm Dục hiểu ý của hắn, đứng lên đổi vị trí với hắn.
“Cẩn thận.” Hạ Trầm nhắc nhở, nhưng mắt lại dán chặt lên làn da trắng.
Lâm Dục khom lưng, quỳ trên giường bò qua hướng ngược lại, trong lúc di chuyển, đồ ngủ vô tình bị kéo lên, nhưng vì đang trong tối nên cậu không để ý.
Hai người thuận lợi đổi đầu, cậu sợ Hạ Trầm không có chỗ nên dán chặt lên tường, nhỏ giọng nói: “Ngủ ngon.”
“Đừng sợ, tôi ở đây.” Hạ Trầm vén chăn chia một nửa cho cậu: “Ngủ ngon, mơ đẹp nhé.”
Lâm Dục nắm góc chăn, trong lòng thấy ấm áp.
Trước đây cậu cũng thấy quỷ trong ký túc xá nhưng bạn cùng phòng đều cho rằng cậu nhát gan, không coi trọng lắm.
Dù sao đa số sinh viên đều có chủ nghĩa duy vật, nhất là sinh viên nam khoa máy tính.
Có lẽ Hạ Trầm cũng không tin, nhưng hắn quá dịu dàng nên không từ chối yêu cầu quá đáng của cậu.
Lâm Dục đắp chăn, không nhịn được nhìn về phía ban công.
Lần này cậu không thấy gì nữa, quỷ hồn đã đi rồi.
Lại là trùng hợp sao, hay Hạ Trầm thật sự có năng lực đặc biệt mà chính hắn cũng không biết.
Còn có quỷ hồn vừa xuất hiện, Trần Sâm Sâm đã chết, nhưng rõ ràng ban ngày họ vừa học chung, sao đột nhiên…
***
Sáng sớm hôm sau, Lâm Dục mơ màng mở mắt.
Ý thức còn chưa hoàn toàn thanh tỉnh, cậu cảm giác dưới chân như bị thứ gì đè lên, hơi nóng phả vào lòng bàn chân, vừa tê vừa ngứa.
Cậu thử rút chân về, nhưng một bàn tay to lớn như gọng kìm sắt đã túm lấy mắt cá chân cậu.
Lâm Dục không nhịn được nhíu mày, đạp một cú theo phản xạ.
Thứ gì quấy nhiễu mộng đẹp của người ta vậy…
Giây tiếp theo, bên tai vang lên một tiếng rên quen thuộc.
Đầu óc Lâm Dục trống rỗng chốc lát rồi bỗng bật dậy, nhìn xuống chân.
Hai chân cậu gác trên lồng ngực rắn chắc, chân vừa giẫm lên quai hàm đẹp đẽ của người ta, mà Hạ Trầm thì đang ôm mũi.
Ký ức đêm qua tràn vào đầu, Lâm Dục hoảng hốt: “Xin lỗi, tôi không cố ý đá cậu đâu.”
Xong rồi, đây không phải lần đầu tiên cậu lấy oán báo oan, Hạ Trầm chắc chắn sẽ giận.
Trong đôi mắt đen như mực kia hiện lên một nụ cười bất đắc dĩ, Hạ Trầm trêu chọc: “Lâm Dục, cậu không thích mũi của tôi à?”
“Đương nhiên không phải!” Lâm Dục cà lăm: “Tôi thực sự không cố ý mà…”
Mũi Hạ Trầm rất đẹp, sống mũi cao, dù nhìn chính diện hay góc nghiêng đều hoàn hảo.
Lý Ngạn Thần còn từng nói đùa, mũi cao như vậy, năng lực ở phương diện đó chắc chắn rất mạnh…
“Được rồi, tôi biết cậu vô ý thôi.” Hạ Trầm nói.
Lâm Dục vội vàng thu lại ý nghĩ muốn chạy trốn, hai mắt rũ xuống, lúc này mới phát hiện mắt cá chân của mình còn ở trong tay đối phương.
Nhưng cậu không dám dùng lực nữa, yếu ớt nhắc nhở: “Cậu… cậu buông chân tôi ra trước được không?”
“Hử?” Hạ Trầm như mới phát hiện mình đang nắm chân cậu, đầu ngón tay vô tình hay cố ý lướt qua mắt cá chân nhô lên, rồi hắn lập tức thả tay ra như chưa có chuyện gì.
Lâm Dục lập tức thu chân lại, nơi bị cọ hơi nóng lên.
“Thảo nào tối qua tôi luôn có cảm giác thứ gì đó chui vào ngực mình.” Hạ Trầm cười hỏi: “Cậu rất sợ lạnh phải không?”
Vừa nghĩ tới chuyện mình nhét chân trong ngực bạn cùng phòng cả đêm, tai Lâm Dục liền đỏ lên, không dám nhìn Hạ Trầm: “Tôi tắm rửa sạch sẽ rồi.”
Trên vành tai trắng nõn nổi lên chút đỏ, hòa với nốt ruồi son, lộ ra một vẻ yêu dị khó nói.
Đồng tử Hạ Trầm co rút, màu đỏ đó như in sâu vào đôi mắt đen của hắn.
Hầu kết hắn khẽ trượt, vất vả lắm mới kiềm lại không tới cắn vành tai nho nhỏ kia.
Vành tai nóng lên có cảm giác rất tốt, mềm mại như chỉ dùng chút lực đã có thể nghiền nát.
Lâm Dục khẽ run lên, vô thức nghiêng đầu tránh bàn tay nóng rực kia.
“Tôi thấy có gì dính vào tai cậu.” Hạ Trầm lập tức buông tay, giải thích.
“Ồ…” Lâm Dục cũng sờ vành tai mình: “Không phải đâu, là nốt ruồi.”
“Ra vậy.” Hạ Trầm cười híp mắt nhìn cậu: “Nghe nói nốt ruồi trên vành tai đại diện cho phú quý, xem ra sau này cậu sẽ rất giàu đấy.”
“Xạo đấy.” Lâm Dục cười: “Nếu có thể nhìn được vận thế của một người dễ như vậy thì cần gì…”
“Xảy ra chuyện lớn rồi!” Ngoài cửa vang lên giọng nói cấp bách của Lý Ngạn Thần, cắt đứt nửa câu sau của cậu.
Lâm Dục giật nảy mình, nhớ tới quỷ hồn xuất hiện đêm qua.
Lý Ngạn Thần đẩy cửa ký túc xá, thở hổn hển: “Có án mạng!”
Biểu cảm Lâm Dục bình tĩnh bất ngờ: “Ai gặp án mạng?”
“Trần Sâm Sâm! Là Trần Sâm Sâm lớp chúng ta!” Lý Ngạn Thần hít một hơi: “Buổi sáng anh đi mua vé thì nghe Vương Thần lớp bên cạnh nói có xe cảnh sát tới, anh không nhịn được đi qua xem thì mới biết Trần Sâm Sâm lớp chúng ta nhảy lầu! Hôm qua cậu ta nhảy từ trên đỉnh tòa nhà khoa học công nghệ, sáng nay có người phát hiện nên báo cảnh sát!”
Tay Lâm Dục vô thức nắm chặt lại, giọng cũng khàn đi: “Tình huống hiện tại thế nào rồi?”
Tòa nhà khoa học kỹ thuật là tòa nhà cao nhất ở đại học A, nhảy lầu từ trên cao xuống, khó trách lại bi thảm như vậy…
“Cảnh sát đã phòng tỏa tòa nhà, may giờ là Quốc khánh chứ không sẽ gây náo loạn!” Lý Ngạn Thần cầm cốc trên bàn uống một hớp nước, vẻ mặt nghiêm túc thở dài: “Đang yên đang lành sao lại nhảy lầu tự sát chứ…”
Trần Sâm Sâm là ngường hướng nội, luôn đi một mình, dù có lời đồn cậu ta là gay nhưng không ảnh hưởng tới người khác nên mọi người chỉ trêu chọc vài câu.
Một bạn học cùng lớp đang sống sờ sờ, còn ở tầng trên phòng họ, bỗng nhiên chết đi.
“Chờ đã, chẳng lẽ…” Lý Ngạn Thần giật mình, nói nhỏ: “Có phải có người đẩy cậu ấy không…”
Trong đầu Lâm Dục hiện ra hình ảnh quỷ hồn đêm quả, chỉ nói: “Đợi kết quả điều tra của cảnh sát.”
Có rất nhiều thuyết dân gian về người tự sát, mà thuyết mọi người nghe nhiều nhất là người tự sát sẽ phải xuống địa ngục.
Trên thực tế, dù có chết bằng cách nào thì linh hồn sẽ rời khỏi thân thể khi vừa chết để đi vào luân hồi.
Nếu oán khí hoặc chấp niệm quá nặng thì linh hồn sẽ quanh quẩn ở nhân gian rồi trở thành quỷ.
Quỷ cũng có tốt xấu, như cha mẹ của Thanh Mai không yên tâm về con gái là quỷ tốt, chỉ cần giúp họ hoàn thành tâm nguyện thì họ sẽ rời nhân thế. Còn lệ quỷ có oán khí nặng, muốn giết người trả thù hoặc tìm kẻ chết thay thì cần có thiên sư ra tay.
Đêm qua Lâm Dục nhìn thấy oán khí trên người quỷ hồn của Trần Sâm Sâm, điều này cũng có nghĩa là có lẽ cậu ta không tự sát.
Rốt cuộc là ai giết người ở trường học?
Lâm Dục ngạc nhiên nghĩ, cho đến khi có thứ gì đó nắm tay cậu.
Cậu cúi đầu nhìn thì thấy một bàn tay đang vỗ về tay mình.
Hạ Trầm quan tâm hỏi: “Sắc mặt cậu không tốt lắm, có muốn ngủ thêm lúc nữa không?”
Lâm Dục khẽ lắc đầu: “Tôi không sao.”
Lý Ngạn Thần buông cốc nước, nhìn hai người, bỗng trợn mắt: “Gì đây? Sao hai người lại ngủ chung giường?”
Lâm Dục khó mở lời: “Em…”
“Hôm qua tôi mơ thấy ác mộng, sau khi tỉnh lại thì hơi sợ nên kêu Lâm Dục qua ngủ chung.” Hạ Trầm giải thích, giọng nói nghiêm túc, không giống vừa tỉnh dậy.
“Há…” Lý Ngạn Thần suýt nữa phun nước ra ngoài: “Không phải chứ Hạ Trầm??”
Vẻ mặt Hạ Trầm vẫn bình tĩnh: “Sao nào?”
“Một người cao to như cậu lại sợ khi mơ thấy ác mộng á?” Lý Ngạn Thần xoa cánh tay đang nổi da gà, mặt không thể tin: “Sao cậu còn nhát gan hơn Tiểu Dục thế?”
“Vóc dáng cao với nhát gan hay không có liên quan gì tới nhau?” Hạ Trầm cười: “Từ nhỏ tôi đã nhát gan rồi.”
“Phục!” Lý Ngạn Thần giơ ngón cái với hắn: “Người đàn ông chân chính là dám đối diện với nhược điểm của mình!”
Câu này khiến lỗ tai Lâm Dục nóng lên.
***
Lát sau, Lý Ngạn Thần xách va li rời đi.
Lâm Dục vệ sinh cá nhân xong thì xuống căn tin ăn sáng với Hạ Trầm.
Ngày đầu tiên của lễ Quốc Khánh, hầu hết sinh viên đã về nhà, mấy người còn ở lại thì bị giáo viên hướng dẫn bắt ở trong ký túc xá nên căn tin trống rỗng.
Lâm Dục ăn vài miếng, bỗng nói: “Tôi muốn tới tòa nhà khoa học kỹ thuật.”
Hạ Trầm gật đầu đáp: “Được, tôi đi với cậu.”
Khoa máy tính thường học ở tòa nhà khoa học kỹ thuật, lúc này cửa đã bị cảnh sát phong tỏa bằng dây.
Bởi vì thể chất đặc thù nên dù trên người có linh khí thì Lâm Dục cũng sẽ không hay tới mấy hiện trường xảy ra tai nạn, dù sao không ai biết được có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hay không.
Nhưng lần này, cậu đứng dưới bóng cây cách tòa nhà không xa, nhìn thi thể, cố gắng tưởng tượng lại cảnh tượng lúc ấy.
Trong thoáng chốc, cậu nhìn thấy một cơ thể gầy yếu nhảy xuống từ tầng cao nhất, chỉ mấy giây sau đã đập xuống đất.
Khi mặt chạm đất, cổ bị vặn ngược ra sau, toàn thân bị gãy thành nhiều mảnh.
Cậu ta nằm trên đất, ngẩng đầu lên với một tư thế quỷ dị, nhìn cậu với gương mặt be bét máu.
“A!” Lâm Dục giật mình, vô thức xoay người nhắm mắt lại, nhào vào trong ngực người phía sau.
“Sao vậy?” Hạ Trầm hơi do dự, rồi đưa tay nhẹ nhàng vuốt lưng cậu.
Lâm Dục hít sâu một hơi: “Vừa rồi…. tôi không nhịn được nghĩ tới cảnh Trần Sâm Sâm nhảy lầu.”
“Không sao đâu, đừng nghĩ nhiều.” Hạ Trầm vuốt lưng cậu, nhẹ nhàng an ủi, ánh mắt thì nhìn về phía đống thịt vụn trên đất.
Sau đó, đôi mắt rỗng tuếch kia bỗng trừng lớn, máu từ hai hốc mắt chảy ra, tư chi đã đứt gãy trên đất điên cuồng vặn vẹo, như gặp phải thứ gì đáng sợ.
“Cậu nhìn lại xem, đâu có gì đâu.” Hạ Trầm xoa mái tóc mềm, nhỏ giọng nói.
Lâm Dục nửa tin nửa ngờ nhìn sang, thì thấy một cảnh tượng khiến người ta kinh tởm.
Cậu lại nhanh chóng quay đầu đi, chôn cả mặt trên vai Hạ Trầm.
“Sao vậy?” Phía trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói nghi ngờ.
Mà ở chỗ cậu không nhìn thấy, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, tạo ra độ cong vừa sung sướng lại quỷ quyệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất