Sau Khi Nam Phụ Độc Ác Gả Cho Phản Diện Tàn Tật
Chương 10
Thẩm Du cũng đã chuẩn bị tinh thần cho tình huống xấu nhất khi Sở Trần và Lệ Nhiên ở bên nhau, nhưng giờ lại thấy Sở Trần thực ra cũng không tệ lắm, nấu cơm rất ngon, nói chuyện làm việc cũng khá quy củ, cảm giác như kiểu khám phá được tài nguyên trên một tinh cầu bị bỏ hoang vậy.
Trước khi đi, Thẩm Du còn nhìn nhìn Sở Trần.
Hy vọng thời gian cuối cùng của con trai bà có thể vui vẻ chút.
Hai người đi rồi, Sở Trần lười nhác nằm dài ra sofa, còn ngáp một cái.
Ăn no xong, Sở Trần có hơi buồn ngủ.
Lệ Nhiên điều khiển xe lăn tới bên cạnh cậu.
Anh nhìn thoáng qua phần cổ tinh tế của Sở Trần, bên trên còn có dấu hôn nhạt nhẽo chưa tan hết, là của một kẻ nào đó không biết tên lưu lại trên người cậu.
Nghĩ đến tin tức lúc trước mình đọc được, Lệ Nhiên không khỏi nhíu mày.
Anh biết trước kia Sở Trần là dạng người gì, một trong những nguyên nhân kết hôn là vì sau khi gặp mặt, anh cảm thấy Sở Trần không giống như trong lời đồn, ở bên cậu chắc sẽ rất thú vị, còn một nguyên nhân khác là vì không muốn đi gặp những người mà Thẩm Du sắp xếp.
Lúc Sở Trần nói thích anh, muốn ở bên anh, khi đó anh chỉ nghe thôi mà đã cảm thấy không nhịn được rồi.
Một người đàn ông có thể chấp nhận quá khứ của người yêu, nhưng không thể chấp nhận tương lai vẫn sẽ xảy ra những chuyện đó được.
Đây cũng không liên quan đến tình yêu, đó chỉ là lòng chiếm hữu mà thôi.
Anh cần phải nhắc nhở Sở Trần chuyện này một chút mới được.
“Sở Trần.” Lệ Nhiên khẽ gọi.
“Ưm?” Sở Trần mở hé mắt, lười nhác đáp một tiếng.
“Trước đó em nói gì với mẹ tôi trong bếp vậy?”
“Cũng không có gì, mẹ chỉ nhắc em là thời gian của anh chỉ còn hai năm, dặn em phải chăm sóc anh.”
Lệ Nhiên rũ mi: “Vậy sao?”
Sở Trần: “Anh sao vậy?”
Lệ Nhiên không nói gì.
Sở Trần hơi kỳ quái nhìn Lệ Nhiên, sau đó cậu nhướn mày, duỗi thẳng hai chân đặt lên đùi anh rồi hỏi: “Rốt cuộc là làm sao? Tâm trạng không tốt hả?”
Lệ Nhiên: “Ừm.”
Sở Trần nhìn lướt qua lông mày đang hơi cau lại của Lệ Nhiên.
Nghĩ đến những gì Thẩm Du đã nói, cậu khẽ cười, đứng dậy dựa lại gần Lệ Nhiên rồi tủm tỉm hỏi: “Sao vậy? Sợ em cắm sừng anh như mẹ anh nói sao? Lại còn cố tình làm chuyện đó trước mặt anh ấy hả….”
Lệ Nhiên nhìn Sở Trần, ánh mắt lạnh băng.
Sở Trần không nói nữa, chỉ nhìn nhìn đôi môi khô ráo của Lệ Nhiên.
Cậu làm việc gì cũng muốn thuận theo tâm ý của mình, giờ trong lòng cũng mới chỉ có chút ý tưởng liền không chút do dự hôn anh.
Môi Lệ Nhiên mềm hơn cậu nghĩ, Sở Trần có thể cảm nhận được anh đột nhiên thở gấp, rõ ràng là chẳng có chút kinh nghiệm gì, Sở Trần đã dâng mình lên mà anh vẫn không hề nhúc nhích, cả người cứng đờ.
Thậm chí còn không hé miệng.
Như thể đã bị doạ sợ ấy.
Nhìn dáng vẻ ngây thơ của Lệ Nhiên, trong lòng Sở Trần buồn cười, cậu vừa dán lên môi Lệ Nhiên, vừa ậm ừ nói: “Em nhớ là phần dưới đùi của anh mới bị thương thôi, không ảnh hưởng tới chuyện kia chứ?”
Lệ Nhiên hơi khựng lại, rũ mi không đáp.
Loại chuyện này…..
Sao Sở Trần có thể hỏi ra miệng vậy chứ?
Sở Trần lại chẳng hề cảm thấy bản thân nói gì không đúng, cậu chỉ cố ý đè lên rồi nói bên tai Lệ Nhiên: “Nếu anh thực sự không yên tâm…..vậy không bằng đêm nào cũng làm em tới mức không xuống nổi giường, như vậy em sẽ không hơi đâu mà tìm người khác.”
Bàn tay Lệ Nhiên đột nhiên nắm chặt xe lăn.
Anh mím chặt môi, một tay đẩy Sở Trần ra, không nói năng gì điều khiển xe lăn ra ngoài.
“Anh đi đâu?” Sở Trần hỏi.
Lệ Nhiên không nói gì, cứ vậy đi thẳng.
Sở Trần cũng không hỏi nữa.
Cậu ngồi lại sofa, nhún nhún vai nhìn dáng vẻ chạy trối chết của Lệ Nhiên. Nhớ tới phản ứng vừa rồi của anh, Sở Trần không nhịn được giơ tay sờ sờ môi mình, khẽ cười.
Hôm nay chiếm hời được của Lệ Nhiên rồi.
Hôn thích ghê.
Nhưng Lệ Nhiên đúng là thật biết nói đùa.
Mấy tên đàn ông bên ngoài làm sao ngon được như Lệ Nhiên chứ? Chỉ riêng đôi chân dài của anh thôi là Sở Trần đã muốn dính lấy anh trọn hai năm rồi.
Hơn nữa xe lăn gì đó vẫn luôn là đạo cụ tốt.
Sở Trần còn đang kim ốc tàng kiều, làm sao rảnh ra ngoài ăn vụng được.
Hơn nữa cậu cũng vẫn có điểm mấu chốt đạo đức, nếu đã kết hôn với Lệ Nhiên thì chắc chắn sẽ không ra ngoài làm bậy đâu.
Sở Trần vươn vai, chuẩn bị lên lầu ngủ một giấc trong lúc chờ Lệ Nhiên về. Nhưng vừa mới ngả lưng xuống giường thì máy truyền tin vang lên.
Cậu nhìn lướt qua, là tin nhắn của Sở Nguy Vân.
Sở Nguy Vân: [Đã xem tin tức chưa?]
Sở Trần: “………”
Giờ là mấy giờ rồi mà bây giờ Sở gia mới phát hiện vậy?
Hơn nữa còn không làm ầm lên, đúng là chuyện lạ.
Sở Trần lười để ý đến Sở Nguy Vân, cậu cứ vậy ngủ mất, hai giờ sau mới tỉnh dậy, dựa vào đầu giường, chậm rãi mở máy truyền tin, mà Sở Nguy Vân đã gửi thêm cho cậu ít nhất mười tin nhắn rồi.
Sở Trần nhìn lướt qua, cũng chẳng có gì quan trọng, liền nhắn lại cho Sở Nguy Vân: [Xem rồi.]
Sở Nguy Vân: [Sao giờ mới nhắn lại? Con có biết bên này đang sốt ruột lắm không hả! Có phải con đã thấy tin nhắn rồi mà cố tình không nhắn lại không thế?]
Sở Trần: [Ông thông minh ghê.]
Đây là thừa nhận à?
Lại còn thản nhiên như vậy!
Sở Nguy Vân tức chết.
Sao ông ta lại sinh ra đứa con như Sở Trần chứ?
Nó tới để đòi nợ à??
Sở Nguy Vân: [Con còn không biết xấu hổ thừa nhận à? Thế mà chẳng có chút hối cải nào! Nếu không phải trước đó con làm ra cái việc kia ở tiệc đính hôn thì giờ chuyện của con với Hoắc gia đã xong rồi, còn phải khốn khổ như bây giờ sao?]
Sở Trần: [Còn cách nào đâu, tôi là con trai ông mà, không quản được nửa người dưới cũng rất bình thường. Cha nào con nấy đấy chứ.]
Sở Nguy Vân: “……..”
Sở Nguy Vân gần như thở không ra hơi.
Ông ta nổi khùng lên gõ một đống, đang định gửi sang cho Sở Trần thì thấy cậu gửi tin mới.
Sở Trần: [Tôi đã nói với ông rồi, chuyện đã như thế, kêu ca cũng có nghĩa lý gì nữa đâu. Sáng nay lúc mới đăng tin, dì Phong đã liên lạc với tôi rồi, từng lời đều có vẻ rất không vui vì tôi bị gièm pha như vậy, dù sao thì nó cũng ảnh hưởng tới cả Hoắc gia. Trên mạng giờ có rất nhiều người nói những lời khó nghe, chửi bới tôi, cũng nói sang cả dì Phong. Ông tốt nhất là nên chi ít tiền áp tin này xuống đi. Tôi thấy trước đó ông đăng bài ám chỉ quan hệ giữa tôi và dì Phong rất tốt, chắc là cũng đã chi không ít tiền ấy nhỉ?]
Sở Nguy Vân hơi khựng lại.
Lúc trước Sở Trần cùng Phong Như Vân đi dạo phố, ông ta không tin tưởng Sở Trần, sợ Sở Trần nói nhưng không làm, lại sợ Sở Trần không trả tiền nên đã cố ý thuê người đi theo chụp ảnh Sở Trần và Phong Như Vân đi mua sắm cùng nhau.
Sau đó lại đăng tin lên, quả thực cũng là ý của ông ta.
Chuyện này ông ta không hề nói với Sở Trần, nhưng không ngờ cậu lại đoán được.
Sở Nguy Vân: [Thì sao? Ba làm vậy không phải là vì con à?]
Sở Trần trợn trắng mắt, chẳng hề cảm thấy có chỗ nào là vì mình cả.
Sở Trần: [Được rồi, mọi người đều hiểu chuyện này là vì ai, ông không cần nói với tôi làm gì đâu, tôi thấy ở phương diện này đầu óc ông không ổn lắm, sau này đừng có tuỳ ý hành động nữa. Sau này có ý tưởng gì thì nhớ hỏi tôi trước, dù sao tôi mới là người làm trực tiếp, không có ai hiểu rõ tình hình hiện tại hơn tôi đâu.]
Sở Nguy Vân bị Sở Trần nhắc nhở một hồi, còn bị nói đầu óc không ổn, nhất thời lại muốn nổi khùng, nhưng Sở Trần nói cũng rất có lý, ít nhất mỗi lần xảy ra chuyện, Sở Nguy Vân đều chỉ có thể bất đắc dĩ tới tìm Sở Trần.
Mà chuyện Sở Trần đi khách sạn với trai bao ngay trong buổi tối đính hôn chẳng qua cũng chỉ là một tin tức bình thường, có lẽ người khác thấy rồi cũng thôi, nhưng ông ta vừa mới thuê thuỷ quân thổi phồng mối quan hệ giữa Sở Trần và Phong Như Vân, còn nói chờ mong hôn lễ của Sở Trần và Hoắc Lăng thì lại có người nhắc chuyện này, đúng là có vấn đề.
Sở Nguy Vân: [Được, biết rồi.]
Sở Trần: [Còn có chuyện này nữa. Tôi định ngày mai sẽ đến Hoắc gia, sẽ dùng đến số tiền ông đã cho tôi, coi như là dùng chuyện đó nhận lỗi với dì Phong. Tới khi đó ông cứ chờ tin của tôi đi.]
Sở Nguy Vân: [Được. Nhớ ngoan ngoãn một chút, biết chưa?]
Sở Trần: [Biết rồi.]
Sở Trần lại nằm thêm một lát mới chậm rãi rời giường.
Đã 4h chiều rồi.
Sở Trần xuống lầu, liếc mắt đã thấy Lệ Nhiên về rồi, đang ngồi trên sofa.
Cậu đang định bước tới trêu chọc Lệ Nhiên thì đã thấy người kia dùng ánh mắt lạnh nhạt xa cách, còn hơi chút trào phúng nhìn mình.
…..Ồi.
Bạn nhỏ Lệ Phần thế chỗ rồi.
Là do lúc trước bị cậu hôn, ngượng ngùng quá nên để nhân cách khác ra à?
Hơi bị đáng yêu nha.
Sở Trần không nhịn được nhếch khoé miệng, giả bộ như không phát hiện Lệ Nhiên đã biến thành Lệ Phần, cậu bước qua ngồi cạnh Lệ Phần, làm nũng nói: “Ông xã, anh về rồi nha.”
Lệ Phần cười lạnh: “Tránh xa tôi ra chút. Tôi không phải ông xã của cậu.”
“Ò. Thì ra là anh hai à.”
Sở Trần nhìn đôi môi hơi khô của Lệ Phần rồi nói, “Hai người giống nhau quá đi mất. Em không phân biệt được, làm sao bây giờ?”
“Không sao.” Lệ Phần lạnh lùng đáp, “Lần sau tôi cũng sẽ làm như bây giờ, nhắc nhở cậu trước khi cậu tiến tới.”
“Vậy thì làm phiền anh hai rồi.” Sở Trần cười nói, “Hơn nữa em còn đang lo sau này anh hai sẽ cố ý không lên tiếng, làm em tưởng anh chính là Lệ Nhiên đây…..”
Lệ Phần nhíu chặt mày, khinh miệt liếc nhìn Sở Trần rồi cười lạnh, còn nói như đinh đóng cột, “Cậu yên tâm, tôi chắc chắn không bao giờ thèm làm việc đó.”
Gió: lại muốn cap màn hình zồi
Trước khi đi, Thẩm Du còn nhìn nhìn Sở Trần.
Hy vọng thời gian cuối cùng của con trai bà có thể vui vẻ chút.
Hai người đi rồi, Sở Trần lười nhác nằm dài ra sofa, còn ngáp một cái.
Ăn no xong, Sở Trần có hơi buồn ngủ.
Lệ Nhiên điều khiển xe lăn tới bên cạnh cậu.
Anh nhìn thoáng qua phần cổ tinh tế của Sở Trần, bên trên còn có dấu hôn nhạt nhẽo chưa tan hết, là của một kẻ nào đó không biết tên lưu lại trên người cậu.
Nghĩ đến tin tức lúc trước mình đọc được, Lệ Nhiên không khỏi nhíu mày.
Anh biết trước kia Sở Trần là dạng người gì, một trong những nguyên nhân kết hôn là vì sau khi gặp mặt, anh cảm thấy Sở Trần không giống như trong lời đồn, ở bên cậu chắc sẽ rất thú vị, còn một nguyên nhân khác là vì không muốn đi gặp những người mà Thẩm Du sắp xếp.
Lúc Sở Trần nói thích anh, muốn ở bên anh, khi đó anh chỉ nghe thôi mà đã cảm thấy không nhịn được rồi.
Một người đàn ông có thể chấp nhận quá khứ của người yêu, nhưng không thể chấp nhận tương lai vẫn sẽ xảy ra những chuyện đó được.
Đây cũng không liên quan đến tình yêu, đó chỉ là lòng chiếm hữu mà thôi.
Anh cần phải nhắc nhở Sở Trần chuyện này một chút mới được.
“Sở Trần.” Lệ Nhiên khẽ gọi.
“Ưm?” Sở Trần mở hé mắt, lười nhác đáp một tiếng.
“Trước đó em nói gì với mẹ tôi trong bếp vậy?”
“Cũng không có gì, mẹ chỉ nhắc em là thời gian của anh chỉ còn hai năm, dặn em phải chăm sóc anh.”
Lệ Nhiên rũ mi: “Vậy sao?”
Sở Trần: “Anh sao vậy?”
Lệ Nhiên không nói gì.
Sở Trần hơi kỳ quái nhìn Lệ Nhiên, sau đó cậu nhướn mày, duỗi thẳng hai chân đặt lên đùi anh rồi hỏi: “Rốt cuộc là làm sao? Tâm trạng không tốt hả?”
Lệ Nhiên: “Ừm.”
Sở Trần nhìn lướt qua lông mày đang hơi cau lại của Lệ Nhiên.
Nghĩ đến những gì Thẩm Du đã nói, cậu khẽ cười, đứng dậy dựa lại gần Lệ Nhiên rồi tủm tỉm hỏi: “Sao vậy? Sợ em cắm sừng anh như mẹ anh nói sao? Lại còn cố tình làm chuyện đó trước mặt anh ấy hả….”
Lệ Nhiên nhìn Sở Trần, ánh mắt lạnh băng.
Sở Trần không nói nữa, chỉ nhìn nhìn đôi môi khô ráo của Lệ Nhiên.
Cậu làm việc gì cũng muốn thuận theo tâm ý của mình, giờ trong lòng cũng mới chỉ có chút ý tưởng liền không chút do dự hôn anh.
Môi Lệ Nhiên mềm hơn cậu nghĩ, Sở Trần có thể cảm nhận được anh đột nhiên thở gấp, rõ ràng là chẳng có chút kinh nghiệm gì, Sở Trần đã dâng mình lên mà anh vẫn không hề nhúc nhích, cả người cứng đờ.
Thậm chí còn không hé miệng.
Như thể đã bị doạ sợ ấy.
Nhìn dáng vẻ ngây thơ của Lệ Nhiên, trong lòng Sở Trần buồn cười, cậu vừa dán lên môi Lệ Nhiên, vừa ậm ừ nói: “Em nhớ là phần dưới đùi của anh mới bị thương thôi, không ảnh hưởng tới chuyện kia chứ?”
Lệ Nhiên hơi khựng lại, rũ mi không đáp.
Loại chuyện này…..
Sao Sở Trần có thể hỏi ra miệng vậy chứ?
Sở Trần lại chẳng hề cảm thấy bản thân nói gì không đúng, cậu chỉ cố ý đè lên rồi nói bên tai Lệ Nhiên: “Nếu anh thực sự không yên tâm…..vậy không bằng đêm nào cũng làm em tới mức không xuống nổi giường, như vậy em sẽ không hơi đâu mà tìm người khác.”
Bàn tay Lệ Nhiên đột nhiên nắm chặt xe lăn.
Anh mím chặt môi, một tay đẩy Sở Trần ra, không nói năng gì điều khiển xe lăn ra ngoài.
“Anh đi đâu?” Sở Trần hỏi.
Lệ Nhiên không nói gì, cứ vậy đi thẳng.
Sở Trần cũng không hỏi nữa.
Cậu ngồi lại sofa, nhún nhún vai nhìn dáng vẻ chạy trối chết của Lệ Nhiên. Nhớ tới phản ứng vừa rồi của anh, Sở Trần không nhịn được giơ tay sờ sờ môi mình, khẽ cười.
Hôm nay chiếm hời được của Lệ Nhiên rồi.
Hôn thích ghê.
Nhưng Lệ Nhiên đúng là thật biết nói đùa.
Mấy tên đàn ông bên ngoài làm sao ngon được như Lệ Nhiên chứ? Chỉ riêng đôi chân dài của anh thôi là Sở Trần đã muốn dính lấy anh trọn hai năm rồi.
Hơn nữa xe lăn gì đó vẫn luôn là đạo cụ tốt.
Sở Trần còn đang kim ốc tàng kiều, làm sao rảnh ra ngoài ăn vụng được.
Hơn nữa cậu cũng vẫn có điểm mấu chốt đạo đức, nếu đã kết hôn với Lệ Nhiên thì chắc chắn sẽ không ra ngoài làm bậy đâu.
Sở Trần vươn vai, chuẩn bị lên lầu ngủ một giấc trong lúc chờ Lệ Nhiên về. Nhưng vừa mới ngả lưng xuống giường thì máy truyền tin vang lên.
Cậu nhìn lướt qua, là tin nhắn của Sở Nguy Vân.
Sở Nguy Vân: [Đã xem tin tức chưa?]
Sở Trần: “………”
Giờ là mấy giờ rồi mà bây giờ Sở gia mới phát hiện vậy?
Hơn nữa còn không làm ầm lên, đúng là chuyện lạ.
Sở Trần lười để ý đến Sở Nguy Vân, cậu cứ vậy ngủ mất, hai giờ sau mới tỉnh dậy, dựa vào đầu giường, chậm rãi mở máy truyền tin, mà Sở Nguy Vân đã gửi thêm cho cậu ít nhất mười tin nhắn rồi.
Sở Trần nhìn lướt qua, cũng chẳng có gì quan trọng, liền nhắn lại cho Sở Nguy Vân: [Xem rồi.]
Sở Nguy Vân: [Sao giờ mới nhắn lại? Con có biết bên này đang sốt ruột lắm không hả! Có phải con đã thấy tin nhắn rồi mà cố tình không nhắn lại không thế?]
Sở Trần: [Ông thông minh ghê.]
Đây là thừa nhận à?
Lại còn thản nhiên như vậy!
Sở Nguy Vân tức chết.
Sao ông ta lại sinh ra đứa con như Sở Trần chứ?
Nó tới để đòi nợ à??
Sở Nguy Vân: [Con còn không biết xấu hổ thừa nhận à? Thế mà chẳng có chút hối cải nào! Nếu không phải trước đó con làm ra cái việc kia ở tiệc đính hôn thì giờ chuyện của con với Hoắc gia đã xong rồi, còn phải khốn khổ như bây giờ sao?]
Sở Trần: [Còn cách nào đâu, tôi là con trai ông mà, không quản được nửa người dưới cũng rất bình thường. Cha nào con nấy đấy chứ.]
Sở Nguy Vân: “……..”
Sở Nguy Vân gần như thở không ra hơi.
Ông ta nổi khùng lên gõ một đống, đang định gửi sang cho Sở Trần thì thấy cậu gửi tin mới.
Sở Trần: [Tôi đã nói với ông rồi, chuyện đã như thế, kêu ca cũng có nghĩa lý gì nữa đâu. Sáng nay lúc mới đăng tin, dì Phong đã liên lạc với tôi rồi, từng lời đều có vẻ rất không vui vì tôi bị gièm pha như vậy, dù sao thì nó cũng ảnh hưởng tới cả Hoắc gia. Trên mạng giờ có rất nhiều người nói những lời khó nghe, chửi bới tôi, cũng nói sang cả dì Phong. Ông tốt nhất là nên chi ít tiền áp tin này xuống đi. Tôi thấy trước đó ông đăng bài ám chỉ quan hệ giữa tôi và dì Phong rất tốt, chắc là cũng đã chi không ít tiền ấy nhỉ?]
Sở Nguy Vân hơi khựng lại.
Lúc trước Sở Trần cùng Phong Như Vân đi dạo phố, ông ta không tin tưởng Sở Trần, sợ Sở Trần nói nhưng không làm, lại sợ Sở Trần không trả tiền nên đã cố ý thuê người đi theo chụp ảnh Sở Trần và Phong Như Vân đi mua sắm cùng nhau.
Sau đó lại đăng tin lên, quả thực cũng là ý của ông ta.
Chuyện này ông ta không hề nói với Sở Trần, nhưng không ngờ cậu lại đoán được.
Sở Nguy Vân: [Thì sao? Ba làm vậy không phải là vì con à?]
Sở Trần trợn trắng mắt, chẳng hề cảm thấy có chỗ nào là vì mình cả.
Sở Trần: [Được rồi, mọi người đều hiểu chuyện này là vì ai, ông không cần nói với tôi làm gì đâu, tôi thấy ở phương diện này đầu óc ông không ổn lắm, sau này đừng có tuỳ ý hành động nữa. Sau này có ý tưởng gì thì nhớ hỏi tôi trước, dù sao tôi mới là người làm trực tiếp, không có ai hiểu rõ tình hình hiện tại hơn tôi đâu.]
Sở Nguy Vân bị Sở Trần nhắc nhở một hồi, còn bị nói đầu óc không ổn, nhất thời lại muốn nổi khùng, nhưng Sở Trần nói cũng rất có lý, ít nhất mỗi lần xảy ra chuyện, Sở Nguy Vân đều chỉ có thể bất đắc dĩ tới tìm Sở Trần.
Mà chuyện Sở Trần đi khách sạn với trai bao ngay trong buổi tối đính hôn chẳng qua cũng chỉ là một tin tức bình thường, có lẽ người khác thấy rồi cũng thôi, nhưng ông ta vừa mới thuê thuỷ quân thổi phồng mối quan hệ giữa Sở Trần và Phong Như Vân, còn nói chờ mong hôn lễ của Sở Trần và Hoắc Lăng thì lại có người nhắc chuyện này, đúng là có vấn đề.
Sở Nguy Vân: [Được, biết rồi.]
Sở Trần: [Còn có chuyện này nữa. Tôi định ngày mai sẽ đến Hoắc gia, sẽ dùng đến số tiền ông đã cho tôi, coi như là dùng chuyện đó nhận lỗi với dì Phong. Tới khi đó ông cứ chờ tin của tôi đi.]
Sở Nguy Vân: [Được. Nhớ ngoan ngoãn một chút, biết chưa?]
Sở Trần: [Biết rồi.]
Sở Trần lại nằm thêm một lát mới chậm rãi rời giường.
Đã 4h chiều rồi.
Sở Trần xuống lầu, liếc mắt đã thấy Lệ Nhiên về rồi, đang ngồi trên sofa.
Cậu đang định bước tới trêu chọc Lệ Nhiên thì đã thấy người kia dùng ánh mắt lạnh nhạt xa cách, còn hơi chút trào phúng nhìn mình.
…..Ồi.
Bạn nhỏ Lệ Phần thế chỗ rồi.
Là do lúc trước bị cậu hôn, ngượng ngùng quá nên để nhân cách khác ra à?
Hơi bị đáng yêu nha.
Sở Trần không nhịn được nhếch khoé miệng, giả bộ như không phát hiện Lệ Nhiên đã biến thành Lệ Phần, cậu bước qua ngồi cạnh Lệ Phần, làm nũng nói: “Ông xã, anh về rồi nha.”
Lệ Phần cười lạnh: “Tránh xa tôi ra chút. Tôi không phải ông xã của cậu.”
“Ò. Thì ra là anh hai à.”
Sở Trần nhìn đôi môi hơi khô của Lệ Phần rồi nói, “Hai người giống nhau quá đi mất. Em không phân biệt được, làm sao bây giờ?”
“Không sao.” Lệ Phần lạnh lùng đáp, “Lần sau tôi cũng sẽ làm như bây giờ, nhắc nhở cậu trước khi cậu tiến tới.”
“Vậy thì làm phiền anh hai rồi.” Sở Trần cười nói, “Hơn nữa em còn đang lo sau này anh hai sẽ cố ý không lên tiếng, làm em tưởng anh chính là Lệ Nhiên đây…..”
Lệ Phần nhíu chặt mày, khinh miệt liếc nhìn Sở Trần rồi cười lạnh, còn nói như đinh đóng cột, “Cậu yên tâm, tôi chắc chắn không bao giờ thèm làm việc đó.”
Gió: lại muốn cap màn hình zồi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất