Sau Khi Nam Phụ Phá Sản

Chương 5: Gặp nạn

Trước Sau
Edit: Cải S

Lúc ra khỏi trại ngựa trời cũng đã chạng vạng tối, cơ thể người già rất dễ cảm thấy mệt mỏi đâu như mấy thanh niên sức lực dồi dào linh hoạt được. Mới lên xe một chút ông cụ đã thắt dây an toàn rồi ngã đầu lên ghế ngủ một giấc.

Trên trang web toàn một đám thúc giục chương mới, Trần Trản liếc nhìn một cái quyết định nhắm mắt dưỡng thần tranh thủ suy nghĩ tình tiết chương tiếp theo.

"Ầm" một tiếng, tiếng lốp xe nổ được phóng đại vô tận trong đêm đen.

Xe buộc phải phanh thắng gấp, cả người cậu ngã dồn về trước do quán tính cũng may được dây an toàn kéo ngược trở lại. Loại trải nghiệm này không mấy vui vẻ, Trần Trản quan sát quang cảnh ngoài cửa sổ thì thấy xe còn chưa vào thành phố.

Ông cụ: "Đừng lo, có lốp dự phòng."

Trần Trản nhìn Ân Vinh Lân đóng hết cửa kính xe lại, thản nhiên nói: "E rằng vấn đề không nằm ở lốp xe đâu."

Đường này vừa nhỏ hẹp lại còn vắng vẻ, nếu là do đá nhọn đâm thủng thì không sao nhưng mà lỡ như là có người làm thì... ha hả.

Như có cùng suy nghĩ với nhau Ân Vinh Lan bật đèn pha lên sáng nhất nhằm xác nhận suy đoán đó, có thể nhìn thấy hai bóng người mờ mờ ở trong lùm cỏ phía trước.

Trẩn Trản không khỏi cảm thấy lo lắng: "Từ xưa đến nay đi đường tắt chưa bao giờ là ý hay mà."

Ông cụ không nói gì mà gọi luôn cho cảnh sát.

Ân Vinh Lan quan sát kĩ phía sau bằng kính chiếu hậu: "Không có đồng bọn."

Con đường này tuy là hẻo lánh nhưng cũng không phải không có ai đi ngang qua, hai tên cướp không thể cùng bọn cậu so coi ai kiên nhẫn hơn ai bèn rút dao lao thẳng vào đối phương.

Trần Trảo tháo dây an toàn ra: "Tôi xuống xem thử."

Ông cụ vội ngăn cậu lại: "Đừng manh động."

Trần Trản lý trí phân tích: "Ngồi chờ tụi nó lại phá cửa xe thì người bị động là chúng ta."

Ân Vinh Lan: "Xe còn chạy được, đâm thẳng vào tụi nó là xong chuyện."

"..."

Này hình như không phải nói cho vui ha.

Ông cụ hắng giọng: "Cho tụi nó một bài học là được rồi, đừng gây ra án mạng."

Trần Trản cảm nhận được đầu xe rõ là bị nghiêng xuống, nhíu mày: "Khí bị rò rỉ nghiêm trọng quá có thể không đâm tụi nó được."

Ông cụ đè lại trán đang nổi gân xanh, thanh niên bây giờ sao mà giống xã hội đen quá vậy.

Tốc độ khởi động của xe không bằng tốc độ của một người đang xông lên, trước khi người kia chạy vọt lên thì Trần Trản đã xuống xe trước một bước.

Bọn cướp sửng sốt trước hành động của cậu.

Trần Trản: "Nói về đánh nhau, đó giờ tao chưa sợ bố con thằng nào đâu."

Từ nhỏ tới giờ hễ nói gì đến cha mẹ cậu là Trần Trản chưa bao giờ nhiều lời làm gì mà toàn dùng nắm đấm nói chuyện.

Ông cụ nhịn không được kéo cửa kính xe xuống: "Nhịn chút, nó có vũ khí đó."

Trần Trản: "Con cũng có."

Rất lưu loát dứt khoát cởi thắt lưng ra.

Ba phần lưu manh bảy phần đẹp trai, đây vốn là loạt động tác rất chi là hung hãn thế nhưng chả hiểu sao cái quần lại tụt xuống một đoạn.

Mí mắt Trần Trản giật giật, mấy nay ăn uống chả nhiêu mà còn phải tính toán từng li nên người cũng gầy đi rồi. Cái quần này ban đầu cậu mặc vừa mà giờ lại rộng thùng thình muốn tụt xuống luôn.

Bọn cướp chỉ muốn lấy tiền chứ không muốn gây án mạng, cầm dao quơ loạn trên không bước từng bước nhỏ đến: "Đưa tiền đây!"

Trần Trản quất thắt lưng chào hỏi, trong khi đối phương đang né tránh thì nện một đấm vào mặt. Sau đó nhấc cao chân đá vào người gã, đúng là phong cách đánh nhau điển hình của du côn.

Suy xét vẫn còn một tên nữa nên không dám đánh quá hăng mỗi tên này, đang phân tâm thì thấy tên còn lại đã nằm rạp trên đất từ lâu.

Không biết Ân Vinh Lan xuống xe lúc nào, dáng người thẳng tắp, ngoại trừ đôi mắt sắc sảo hơn bình thường anh vẫn mang tới cảm giác là người điềm đạm ôn hòa có phần hờ hững.

Nếu không phải nhìn thấy tên cướp đang ôm bụng kêu la trên mặt đất, suýt chút nữa Trần Trản đã tin cậu mới là người xấu.

Ân Vinh Lan quét mắt nhìn qua, tầm mắt dừng lại ở vòng eo lộ ra: "Màu sắc rất đặc biệt."

Trần Trản bình tĩnh kéo quần lên thắt lại thắt lưng, nhướng mày nhìn anh: "Anh có ý kiến gì với quần xanh lá cây à?"

Ân Vinh Lan lắc đầu tỏ vẻ tôn trọng.

Lăn qua lăn lại một hồi thêm việc đến đồn cảnh sát làm biên bản, lúc về đến nhà đã có thể thấy sao ngoài cửa sổ.

Bật máy tính lên như thường lệ, khi ánh sáng màn hình lóe lên Trần Trản không khỏi suy nghĩ xem có nên nghỉ một đêm hay không. Nghĩ đến số dư trong tài khoản bỗng chốc thấy hăng hái ngay.

[Hệ thống: Vậy người đàn ông đội mũ lưỡi trai thần bí kia là ai?]

Trần Trản đang gõ chữ ha một tiếng khe khẽ: "Mi cũng vậy mà cũng đọc truyện của tao."



[Hệ thống: Đêm dài rảnh rỗi.]

"Từ từ chờ chút,'' Trần Trản uống một ngụm trà nghỉ ngơi chút, sờ sờ cằm: "Tính tình tốt hơn nhiều nè."

Không phải là lại đổi hệ thống đó chứ?

[Hệ thống: Đúng vậy, tên kia đổi nghề rồi.]

Trần Trản không đem nguyên nhân đổ cho mình mà chỉ thảo luận: "Bây giờ mi có thể coi, nhưng sau này mi muốn coi phải xì tiền đây. Không có tiền thì dùng vật phẩm của mi mà đổi cũng được."

[Hệ thống: ...]

Lực chú ý của Trần Trản lần nữa tập trung vào máy tính, cả căn phòng chốc lát chỉ nghe thấy tiếng tạch tạch gõ bàn phím.

[Hệ thống tập trung nhìn màn hình: Oa, mũ lưỡi trai vậy mà là fan cuồng!

...Trời ơi, các anh còn đánh nhau luôn.

...Làm tốt lắm, đối với mấy tên biến thái cuồng theo dõi như này báo cảnh sát là đúng.

...Cái gì? Anh còn phát hiện hắn theo dõi các ngôi sao khác, tức giận tẩn cho nó thêm trận nữa!

...Chỉ có thể làm fan Khương Dĩnh, những người khác đều là rác rưởi?

...Cái thứ fan only nhà anh!]

Không để ý đến mấy lời nói nhảm vớ vẩn trong đầu thì mạch suy nghĩ hôm nay quả thực rất trôi chảy. Trần Trản đăng chương truyện đã viết xong lên, kiểm tra lại thu nhập xong cười đến thấy cả nếp nhăn.

Ở đâu cũng có cú đêm, chỉ vài phút đồng hồ cậu lại một lần nữa bằng chính thực lực của mình đưa Khương Dĩnh lên hot search ngồi.

Trước khi Khương Dĩnh lấn sang con đường diễn xuất thì vốn là thành viên của một nhóm nhạc, nhưng do có thành viên chen vào làm con giáp thứ 13 nhà người ta dẫn đến nhóm tan rã.

Hiện tại cô vừa kết thúc một cảnh quay, nữ diễn viên ban đầu còn nhiệt tình bắt chuyện với cô mấy nay lại né tránh có vẻ không muốn nói chuyện.

Quản lý đưa nước sang thở dài nói: "Lòng đố kỵ của đàn bà ấy mà."

Khương Dĩnh cảm thấy rất kì lạ, với địa vị hiện tại của cô trong giới giải trí ít có ai dám công khai tỏ thái độ như vậy.

Quản lý: "Ekip bỏ tiền ra mua hot search thế mà lại bị em đè xuống dưới, sao có thể không tức chứ?"

Khương Dĩnh dừng động tác vặn nắp chai: "Hot search?"

Quản lý đưa điện thoại cho cô xem.

#Fan_Khương_Dĩnh# #Fan_cuồng_đại_chiến_fan_only#

Hai tiêu đề cái trên cái dưới chiếm top hot search.

Quản lý lại thở dài: "Bây giờ em đang quay phim nên độ hot cũng thấp, vừa hay Trần Trản làm náo lên đúng lúc."

Khương Dĩnh nhíu mày... Dịp may này thật sự rất khéo.

Đối phương không nói quá cũng không bôi đen, vì để duy trì độ hot cô đành chọn mặc kệ. Nếu như sau khi hưởng ké fame n lần mà lại bị tra ra, chắc chắn cư dân mạng sẽ coi cô là người mưu mô.

Thở dài, cầm kịch bản đi hỏi đạo diễn.

Bên cạnh hộp dụng cụ lộn xộn, Diêm Thành Tắt vẻ mặt lạnh nhạt lướt điện thoại không hay có người đi đến.

Khương Dĩnh đang định mở miệng thì thấy nội dung trên màn hình:

Thưởng một ngư lôi, hóng chương mới.

"..."

Khương Dĩnh ho nhẹ một tiếng, bốn mắt nhìn nhau. Diêm Thành Tắc giấu vẻ xấu hổ trong mắt, khôi phục vẻ nghiêm nghị thường ngày: "Có chuyện gì?"

Khương Dĩnh nhìn gã chằm chằm: "Cảnh mưa là đêm nay hay mai?"

Diêm Thành Tắc: "Xe chở nước bảo mai mới tới."

Khương Dĩnh gật gật đầu, xoay người rời đi.

Nhiếp ảnh gia ngồi bên cạnh thấy một màn này: "Đạo diễn Diêm, ông cũng coi à?"

Diêm Thành Tắc xụ mặt: "Phải quay phim ở hoang vu hẻo lánh mấy tháng trời, coi bừa thử chút thôi."

Nhiếp ảnh gia vẻ mặt tôi hiểu mà, Diêm Thành Tắc thường ngày vô cùng nghiêm túc, gã cũng không hay trò chuyện hay tụm lại giao lưu với người khác.

Ai ngờ kỹ sư ánh sáng cũng là người chung đạo: "Tôi cũng hay lén thưởng cho nó mấy lần."

Bốn mắt nhìn nhau, ăn ý nở nụ cười với hàm răng trắng tinh... Chỉ cần ông có xem thì tụi mình đều là anh em ruột khác mẹ khác cha.

Trần Trản biết truyện mình nổi, nhưng không biết nó đã nổi đến tận trong đoàn phim.



Đêm khuya mất ngủ, trong nhà cũng không có TV. Vì để bản thân không nằm trên giường như tên ngốc Trần Trản bật đèn, bắt đầu nghịch điện thoại.

Cần phải sắp xếp thời gian ngủ nghỉ hợp lí, một bên lướt bình luận một bên quyết định lập thời gian biểu đến sáng.

[Cây Liễu Bên Bờ Hồ: Công khai là fan only còn đánh nhau với fan cuồng, ông được cái gì?]

Trần Trản cảm thấy người này rất thú vị, giống như đang bất mãn nhưng lại tặng thưởng cho cậu. Thôi thì nể mặt đồng tiền vậy, cậu trả lời: [Được tạm lưu 10 ngày theo thủ tục hành chính.]

Cây Liễu Bên Bờ Hồ chắc là bị câu trả lời của cậu làm cho cảm động rồi, còn thưởng thêm một lần nữa.

Từ bình luận chửi rủa biến thành nửa khen nửa chê, Trần Trản lướt thêm chút suy nghĩ dần dần lệch đi.

Bất giác cậu lại nghĩ tới Ân Vinh Lan.

Kỹ thuật cưỡi ngựa tuyệt vời, khí chất tao nhã, những đặc điểm này đáng ra phải có ở một ông chủ giàu có. Nhưng mỗi lần lén thăm dò tin tức từ ông cụ thì trông không giống chỉ đơn giản là người tốt. Nhất là ban sáng khi anh nhìn xác chết ngựa con, ánh mắt rất bình thản tựa như trong mắt anh nó không khác gì một con kiến vô tình bị giẫm chết ven đường.

"Hệ thống" Trần Trản hỏi "Ân Vinh Lan có khi nào là trùm cuối không?"

[Hệ thống: Trùm cuối không phải là anh hả?]

"..." Trần Trản im lặng chốc lát, mím môi "Xin lỗi, tao quên mất tiêu."

Bầu không khí thoáng lâm vào lúng túng, Trần Trản bình tĩnh uống ngụm nước: "Ân Vinh Lan có thân phận gì đặc biệt không?"

[Hệ thống: Sao em biết?]

Trần Trản à một tiếng.

[Hệ thống: Tiểu thuyết chỉ triển khai xoay quanh nam nữ chính, em chỉ biết trong tiểu thuyết viết gì thôi còn lại thì không rành lắm.]

Trần Trản nhíu mày, hệ thống lại lên tiếng.

[Em đã gửi file nguyên tác sang hòm thư của anh đó, muốn đọc thử nội dung tiểu thuyết bất cứ lúc nào cũng được.]

"...Khỏi cần."

Cậu có kí ức của nguyên chủ nên biết được nội dung tình tiết cơ bản đã xảy ra. Trong kí ức này, vẫn không có bất kỳ thông tin nào liên quan đến Ân Vinh Lan.

Trần Trản: "Theo mi, anh ta là người tốt hay xấu?"

[Hệ thống: Người xấu. Gần mực thì đen thôi, xung quanh nhân vật phản diện chắc chắn toàn mấy tên không có ý gì tốt.]

Tuy hơi vô lí nhưng lại rất thuyết phục.

Một đêm trôi qua, sáng tinh mơ Trần Trản đúng giờ sang nhà ông cụ ăn ké cơm.

Khả năng nấu nướng của cậu bình thường nhưng kỹ năng chiên trứng cực kì tuyệt vời, ông cụ hết lời khen ngợi.

Trần Trản lấy tranh thêu làm mấy đêm liền ra: "Chút quà mọn, biểu thị tấm lòng thôi."

Ông cụ nhìn chằm chằm tranh thêu chữ thập nhìn không ra hình dạng: "Đây là... Trư Bát Giới cõng vợ?"

Trần Trản ngẩng đầu, sửa lại lời ông: "Chồn cáo chúc Tết gà[1]."

"Thêu rất..." Vốn muốn khen hình nhưng không cách nào làm trái lương tâm được, thay đổi lời: "Rất sinh động."

Trần Trản: "Ông tìm một chỗ treo lên đi, làm đồ trang trí."

Tuy ông cụ tuổi đã lớn thị lực cũng không tốt nhưng khiếu thẩm mỹ cơ bản vẫn không bị ảnh hưởng: "Có hơi không hợp với cách bài trí đồ trong phòng."

"Tren trên cửa" Trần Trản chờ mỗi câu này "Trừ tà."

Dù sao treo cửa cũng chỉ là đề phòng bất trắc, chủ yếu là muốn cảnh báo cho người nào đó.

_____________________

Đôi lời của tác giả:

Trần Trản: Chắc chắn anh ta không phải trùm ẩn?

Hệ thống: Nhấn mạnh lần cuối, trong truyện này nam phụ độc ác chỉ có mỗi anh!

Trần Trản: Nhân tiện, hình như mấy chương gần đây biểu hiện tao có hơi dịu dàng nhỉ, đúng lúc thể hiện chút.

Hệ thống:... Đừng, đừng qua đây, anh muốn làm gì?

Trần Trản (nụ cười dần trở nên biến thái): Mi đoán xem.



[1]Chồn cáo chúc Tết gà: Giả bộ thân thiện nhằm thực hiện mưu đồ xấu

Hết chương 5

Chiều mưa nhẹ rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau