Sau Khi Nam Phụ Phá Sản

Chương 67: Đứa con của số phận

Trước Sau
Đang lúc nhắm mắt cầu nguyện, Trần Trản như thể phát hiện thấy gì, đột nhiên quay đầu lại.

Có người tụ tập nói cười, có người selfie trước cổng, thoạt nhìn không gì khác thường.

Ân Vinh Lan nghiêng mặt nhìn cậu: "Làm sao vậy?"

Trần Trản: "Cảm giác bị thứ gì rình rập."

Thanh niên cách đó không xa đang quay lưng về phía cậu selfie cứng đờ cả mặt, thầm nghĩ giác quan thứ sáu nhạy đến vậy mà không làm thám tử tư thì quá phí của trời.

Bỗng chốc có chút đồng tình Ân Vinh Lan, dự là sau này đến cơ hội ngoại tình cũng không có.

Bởi vì quyên tiền hương khói không ít, sau khi Trần Trản cầu nguyện hoàn tất, người trong miếu mời hai người họ ăn một bữa cơm chay.

Sóng di động trên núi không tốt, mất một phút mới lên Weibo thành công.

Khương Dĩnh cũng không phải là người vô tội duy nhất bị liên luỵ, cái tên Bùi Ân Thu bay lên hot search ngay tiếp sau cô.

Có người tiếc nuối chiến hạm vỡ đôi, có người chất vấn vì sao không làm rõ ngay từ đầu.

Thẳng thắn mà nói, dù cho lúc đó Bùi Ân Thu có lên tiếng thì cũng chỉ thành càng tô càng đen. Tiếc rằng rất nhiều người theo bản năng quên đi sự thật này, nhắm vào điểm mù mà bắt đầu công kích.

Bùi Ân Thu cũng là một người thông minh, chỉ đăng vỏn vẹn một dòng tin trên Weibo: Là bạn thật, nhưng không đến đẳng cấp nam thần.

Bài đăng gần nhất của Trần Trản vẫn còn là bài công khai tình cảm mấy ngày trước, thấy thế thuận tay tag Bùi Ân Thu một cái, kèm chữ: Là bạn thật.

Diễn biến tiếp theo cậu không nhọc lòng quan tâm, tin tưởng ekip truyền thông của Bùi Ân Thu sẽ nhanh chóng xử lý tốt chuyện này. Nếu xử lý thoả đáng không chừng còn có thể giúp nghệ sĩ của mình thu hoạch được một lượng fan.

Quá trình rèn luyện điều độ trong thời gian này phát huy hiệu quả, lần đầu tiên sau chuyến leo núi không bị đau nhức.

Trong trạng thái hài lòng chào đón thứ hai đầu tuần, Trần Trản chính thức mở truyện mới:

Để thân phận của nam thần có thể giữ được bí mật trong một thời gian dài, không thể thiếu một số nhân tố hỗ trợ.

Trong chuyện này, không thể không nhắc đến một nhân vật then chốt, vì bảo vệ danh tính cá nhân, chúng ta tạm thời gọi anh ta là công tử Đàm.

Công tử Đàm là một anh chàng ngậm thìa vàng tiếng tăm lẫy lừng trong giới.

Lúc trước cảnh diễn của nam thần bị xoá toàn bộ, nên tôi muốn nhờ anh ấy giúp đầu tư bộ phim mới.

Đương độ tuổi trẻ ngông cuồng, nhưng vì trong bữa tiệc có mặt cha anh, công tử Đàm xem như cũng có tiết chế.

Mà đến lần gặp sau lại không vui vẻ được như vậy.

Thái độ của anh tương đối ngang ngược, cằm từ đầu đến cuối không hạ thấp xuống một li. Thời điểm rót rượu chẳng biết vì sao tay run một cái, chiếc ly vỡ nát trên sàn.

Công tử Đàm nhanh chóng điều chỉnh trạng thái, ánh mắt bễ nghễ nhìn nam thần.

"Dọn sạch mảnh vỡ ngay."

Vài người bạn bên cạnh vội vã trấn an nói: "Thôi mà Thường Minh, khó khăn lắm mới được ra ngoài thư giãn, chớ chấp nhặt chi mấy người này."

Đối mặt người làm khó dễ, nam thần khẽ cau mày.

Lúc đó tôi đã có chút nghi ngờ thân phận của nam thần, nhưng sau khi thấy tình cảnh này, cho rằng chính mình cả nghĩ quá rồi.

"Đừng lo." Người bị hại trái lại còn an ủi tôi.

Nhẫn nhịn nhưng vẫn kiêu ngạo, ánh mắt cứng cỏi bất khuất, ngay khoảnh khắc này, lòng tôi bật thốt lên --

Nam thần quả thật kiên cường.

...

Nhân số theo dõi tác giả không ít, đăng tải truyện không lâu, đã đón lấy làn sóng khen thưởng đầu tiên.

【 Lâm Đông Đông: Xin cho tôi nói thẳng, cái danh tính cá nhân này, đúng là được bảo vệ vô cùng tốt! 】

【 Thần Thú Grasse: Chuẩn, đọc hết rồi mà tôi vẫn không biết nhân vật phụ tên là Đàm Thường Minh. 】

【 Vua Chó Cỏ: Thường Minh nhập vai công tử bột vô cùng xuất sắc, gián tiếp thúc đẩy tác giả nảy sinh tình cảm. 】

【 Tam H: Tác giả không muốn công khai thân phận của người ta, xin mọi người suy nghĩ kỹ trước khi bình luận... Còn về Thường Minh, người đâu mà xuất sắc thế này? 】

Không biết có phải do bây giờ đang thịnh trào lưu chặt chém, chủ đề nổi trội của Weibo cùng ngày chính là # Công tử Đàm là ai #.

Độ chú ý không tính là đặc biệt nhiều, nhưng vẫn chiếm vị trí tương đối dễ thấy.



Đương sự vốn đang dự tiệc với bạn bè ở quán bar, sau suốt đêm hoan ca chuẩn bị đăng chút tranh ảnh lên mạng, khi nhìn thấy hot search thì nụ cười nháy mắt đọng lại.

Những người khác đương nhiên cũng trông thấy, thậm chí có người còn phát hiện sớm hơn anh mấy phút, chỉ là ngại mặt mũi khó nói thôi.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, cuối cùng vẫn là một cậu bạn tương đối thân thiết bật chai rượu ngồi xuống bên cạnh, vỗ vỗ vai anh: "Thường Minh này..."

"Đừng gọi tôi là Thường Minh!" Người trẻ tuổi đột nhiên nghiêng mặt đi, rồi từ từ quay trở lại, giọng nói chậm rãi ỉu xìu: "Tôi không phải là Thường Minh."

Cậu bạn sờ mũi một cái: "Tụi này đều biết ông vô tội mà."

"Đúng vậy." Một người khác vội vàng phụ hoạ: "Huống chi xem như cậu còn để Ân Vinh Lan nợ ân tình một lần, người bình thường muốn tranh cũng tranh không nổi."

Đàm Thường Minh trừng mắt nhìn người nọ chòng chọc.

Người kia cười gượng rồi ngồi trở lại chỗ cũ.

"Tại sao?" Đàm Thường Minh nghiến răng nghiến lợi nhìn màn hình.

Tại sao người đầu tiên xui xẻo lại chính là mình?

Một thanh niên ngồi góc trái vẫn luôn không nói lời nào, giớ khắc này anh ta nhàn nhạt mở miệng: "Chết sớm sớm siêu thoát. Có lẽ vì cậu có "mức độ phạm tội" nhẹ nhất."

Lời vừa ra khỏi miệng, làm hết thảy những người còn lại phải suy ngẫm.

Thanh niên đứng lên chuẩn bị rời đi, thời điểm sắp đến cửa, hơi nghiêng mặt: "Thường Minh, nhớ tính tiền."

Trong phòng lặng ngắt như tờ, một chốc sau vang lên tiếng ly rượu vỡ nát, mọi người hợp lực đè lại Đàm Thường Minh đang giương nanh múa vuốt chực lao tới, mà vẫn không ngăn được anh gào lên --

"Đã nói đừng có gọi tôi là Thường Minh!"

.

"Hắt xì."

Trần Trản nhìn cửa sổ, đang đóng, quần áo ở nhà vốn cũng đủ dày.

Chẳng được bao lâu, lại hắt hơi thêm một cái.

Ngửa mặt nhìn lên trần nhà, chẳng lẽ có người đang mắng cậu?

Hôm nay là mở hàng, sợ bị đầu voi đuôi chuột, Trần Trản cố ý tránh chọn tình tiết quá khoa trương, dùng bút pháp tăng tiến tuần tự.

Đi tới bên cửa sổ thông khí, hiện tại tuyết đọng đã tan tương đối, gần như chỉ cần lướt mắt một cái là có thể thấy phóng viên núp ló dưới cành lá héo khô.

Tầng này không cao lại không đóng rèm cửa sổ, một phóng viên trong đó đúng lúc chạm mắt với cậu, ngượng ngùng gãi gãi đầu.

Trần Trản cười cười, xuống lầu đem cho bọn họ mấy ly nước ấm, thật lòng cầu thị nói: "Trước đây đã có người chụp được ảnh hẹn hò tản bộ, đăng thêm vài tấm tương tự cũng không gây được bao nhiêu chú ý."

Phóng viên cũng biết, chỉ đơn thuần muốn thử vận mà thôi.

Đã uống nước của người ta, chính chủ còn đích thân xuống nói chuyện, phóng viên cũng không tiện chai mặt ở lại. Đương nhiên nguyên nhân chủ yếu là do Trần Trản đã phát hiện có người chụp trộm, sẽ không làm chuyện gì khác người cho thiên hạ nhòm ngó.

Mỉm cười nhìn theo bọn họ đi khỏi, Trần Trản gọi cho Ân Vinh Lan: "Muốn gặp nhau một chút không?"

Không lâu sau, trong khu dân cư xuất hiện một chiếc ô tô màu đen.

Ân Vinh Lan khoá xe cẩn thận, khi xuống còn xách theo một thùng tôm đông lạnh.

Nhìn xung quanh một vòng: "Không có phóng viên?"

Trần Trản: "Đuổi đi rồi."

Ân Vinh Lan cầm đồ ăn sang cửa đối diện.

Tin tức đưa tin tấp nập, ông lão hiển nhiên cũng đã biết quan hệ của bọn họ. Đại khái là lúc trước cũng có chuẩn bị tâm lý, thái độ biểu hiện vẫn bình thường như xưa.

Khi Ân Vinh Lan quay người đến trước cửa nhà Trần Trản, ông lão dùng một giọng bình tĩnh mở miệng: "Con đường là bản thân mình chọn, sau này nhớ không được oán trách nhau."

Ân Vinh Lan hơi giật mình, rồi cười nói: "Sẽ không đâu."

Trần Trản thay xong quần áo đang đứng tưới hoa trong phòng, nghe thấy động tĩnh cũng không quay đầu lại nói: "Còn tưởng anh sẽ bị kéo lại sạc cho một lớp giáo dục tư tưởng chứ."

Ân Vinh Lan tiếp lấy bình tưới, hoàn thành công cuộc tưới hoa dang dở. Đợi đến khi trút cạn giọt nước cuối cùng trong bình, mới tựa như lơ đãng nói: "Anh đã xem truyện mới."

Nhưng hot search vẫn không có chỗ cho tên của y.

Trần Trản thì lại vô cùng bình tĩnh, tay đút túi nhìn đăm đăm bùn đất đã tưới ướt nhẹp: "Ổn định lâu dài mới là cách chăm cây chính xác."



Tình cảm vừa mới chớm, không nên làm chuyện quá khác người.

Dạo phố dùng cơm dễ bị chụp trộm, có lúc nổi tiếng quá mức cũng không hẳn là chuyện tốt. Hai bên ăn ý đặt địa điểm hẹn hò tại trong phòng.

"Cùng xem phim không?"

Bình thường đều là người khác nịnh nọt chủ động tìm đề tài, nhưng thời điểm Ân Vinh Lan bên cạnh Trần Trản, y lại trở thành bên chủ động.

Trần Trản nghĩ nghĩ, gật đầu, sang bên cạnh rót hai ly trà nóng.

Cậu chọn một bộ phim kịch tính gần đây đang làm mưa làm gió trở lại trên mạng, trong màn ảnh nam chính bị đồng liêu năm xưa đau khổ chất vấn: "Ngươi là ai? Ngươi rốt cuộc là ai!"

Đây vốn là lúc cảm xúc được đẩy lên cao trào, mà màn hình lại chi chít "Đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, tại hạ Đàm Thường Minh" vân vân mây mây.

Cuối cùng Trần Trản không thể không chủ động ẩn đi mấy chữ này.

Ân Vinh Lan: "Sáng sớm cập nhật, xem ra không ít người đã đọc."

Bản thân Trần Trản cũng không ngờ dân chúng lại chấp nhất với một cái tên đến thế, cau mày: "Ảnh hưởng không tốt đến trải nghiệm xem phim."

May mà chất lượng bộ phim này rất khá, miễn cưỡng cũng xem được.

Xem phim một lúc, bên ngoài đã tối đen như mực.

Ân Vinh Lan không hề có hành động vượt giới hạn nào, mặc áo khoác nói thêm mấy câu rồi chủ động ra về. Sau khi xác định quan hệ, trên một số phương diện y còn câu nệ hơn trước.

Trần Trản cũng không thích tiến triển quá chóng vánh, khi bên nhau luôn vừa đúng độ.

Sau sóng gió tình cảm, Vương Thành nhận lời mời đến sự kiện, thuyết phục Trần Trản tham gia một buổi ra mắt sản phẩm.

Ru rú trong nhà mấy ngày, ra ngoài hóng mát một chút, tâm trạng cũng theo đó thư thái hơn.

Hôm nay là sự kiện ra mắt của một thương hiệu nổi tiếng, minh tinh trình diện không ít, ngoài ra một số người đam mê e-sport cũng được mời đến.

Không biết có phải do cố tình xếp đặt hay không, vị trí ngồi của Trần Trản ngay cạnh Bùi Ân Thu, khi cậu đến nơi, đối phương đang trò chuyện với một nghệ sĩ nam gần đó.

Lúc này Bùi Ân Thu nói cười rất đúng mực, nhưng thân thể căng rất thẳng, mơ hồ toát ra chút bài xích.

Còn một lúc lâu nữa mới bắt đầu chương trình, nghệ sĩ nam đứng dậy đi vệ sinh, Bùi Ân Thu thấy Trần Trản, nụ cười lúc này mới thật hơn mấy phần.

Quét mắt xem nhãn tên trên chỗ ngồi của nghệ sĩ nam vừa nãy, Trần Trản nhíu mày: "Kế Đông Vũ?"

Bùi Ân Thu: "Diễn viên chính trong "U Linh" mới ra mấy hôm trước."

Trần Trản bình thường không hay xem phim truyền hình: "Anh có mâu thuẫn với anh ta?"

"Không đến mức." Bùi Ân Thu bật cười nói: "Chỉ là từng tiếp xúc mấy lần, cảm thấy người này có gì không đúng lắm."

Trần Trản bị gợi lên hứng thú, vốn đang muốn tán gẫu thêm vài câu, khi quay đầu bất ngờ nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Bốn mắt nhìn nhau, lúc người trẻ tuổi xuống bậc thang suýt nữa trượt chân.

Mới chỉ ba ngày trước, Liên Minh Người Bị Hại ra đời đứa con của số phận đầu tiên, anh bất hạnh được chọn.

Miễng cưỡng treo lên nụ cười đi tới trước mặt Trần Trản.

Trần Trản: "Đàm..."

"Đừng gọi tên."

Đối mặt sự phòng bị dị thường, Trần Trản hỏi rất hàm súc: "Vẫn ổn chứ?"

"Anh nói xem?" Đàm Thường Minh mỉm cười nói: "Đến ngay cả lúc ăn cơm cha mẹ tôi cũng không muốn gọi tên, toàn "con à" hay "ê này" thay thế."

Không biết chạm trúng dây thần kinh nào của cư dân mạng, kể cả những video nổi bật gần đây, anh cũng không thoát khỏi phận bị triệu hồi.

Nào là "Không muốn nói tên cứ thay bằng Đàm Thường Minh", "Nếu cần censored cứ dùng Đàm Thường Minh"... Sau một quãng thời gian, chính bản thân anh khi nhìn ba chữ này cũng thấy có chút buồn nôn.

---

Lời tác giả:

Ân Vinh Lan: Tại sao trong chuyện này lại không có tên tôi,

lẽ nào tôi không xứng?

Trần Trản: ... Không thấy đây là một kiểu cơ chế bảo vệ sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau