Sau Khi Ngăn Cản Nam Chủ Mỹ Cường Thảm 404, Tôi Bị Theo Dõi
Chương 6: Đừng nhìn tôi
Edit: Raury
Thời Tần choáng váng, giơ hai tay bị trói của mình lên, dáng vẻ tôi đầu hàng, đừng giết tôi.
Thành Ngự ngẩn người, "Phản xạ có điều kiện."
Thời Tần không biết hắn nói ai phản xạ có điều kiện, dù sao anh quả thật vừa ngửi thấy mùi máu thịt của nhân loại, bản năng của thây ma liền kích hoạt.
Thành Ngự cầm súng, tay còn lại cầm vật gì đó đưa cho Thời Tần.
Trong nháy mắt, đồng tử Thời Tần co rụt lại.
Đó là một con quạ đen đã chết, vẫn còn chảy máu.
"Tôi từng thấy thây ma ăn thịt động vật hoang dã, khi nãy nhìn thấy con quạ đen này ngoài cửa sổ, nên mang đến cho cậu xem thử."
Thời Tần không biết phải phản ứng như thế nào, hành vi của nam chính khiến anh kinh ngạc, nhưng anh không thể hiện rõ nét mặt.
Vừa rồi Thành Ngự có hỏi anh về chuyện này, anh nói anh không ăn được đồ ăn nấu chín, do trở ngại tâm lý nên anh không ăn được thịt người, nhưng anh vẫn cảm thấy khó chịu khi đói bụng.
Nhìn thấy Thời Tần thất thần, hắn nhướng mày, "Không ăn được?"
Thời Tần rối rắm, anh có thể nuốt sống, nhưng không thể vượt qua trở ngại tâm lý, ai bảo linh hồn và thân thể anh không tương thích với nhau làm chi, ít nhất......
Thời Tần thử đưa ra yêu cầu, "Nhổ...... Lông."
Thành Ngự sửng sốt.
Việc tinh tế như vậy, bàn tay thây ma không thể làm được, chỉ có thể làm phiền Thành Ngự, Thành Ngự vậy mà không tức giận, thật sự nhổ lông giúp anh, Thời Tần cầm con quạ đẫm máu trên tay, quay lưng lại với Thành Ngự, nhắm mắt lại nhai nuốt nó.
Trong lòng cảm thấy buồn nôn, nhưng thân thể lại cảm thấy thỏa mãn, không còn đói đến mức khó chịu nữa, nhưng vẫn còn đói, quả nhiên không ăn thịt người chỉ chữa được phần ngọn không trị được phần gốc, chính mình cũng đành chịu nỗi đau này đến khi hoàn thành xong nhiệm vụ. Cũng may thây ma vẫn còn sức mạnh kể cả khi không ăn gì.
Thời Tần bày tỏ lòng biết ơn của mình với Thành Ngự một lần nữa, là thật sự biết ơn. Thời Tần không biết tại sao Thành Ngự làm vậy, là vì thí nghiệm, hay vì đề phòng anh đói quá chạy đi hại người mà cho anh ăn no, tóm lại nam chính tự đến cho anh ăn, anh cảm động lắm, dù sao thì Thành Ngự vẫn có thể giống những người khác, xem anh là thây ma, nhốt anh lại rồi mặc kệ anh.
Người đàn ông này thông minh, mạnh mẽ, kiên nhẫn, có điểm mấu chốt, có tình người, không phải loại tốt bụng ngu ngốc, mà là tốt bụng nhưng vẫn được sự khôn ngoan.
Nam chính thế này mà ở trong các tiểu thuyết khác, Thời Tần hoàn toàn có thể tưởng tượng được dáng vẻ hăng hái, thiên chi kiêu tử của hắn. 18 tuổi, vốn là độ tuổi tươi trẻ bồng bột, hiện tại lại trưởng thành thận trọng, sở thích và tính cách hầu như không bộc lộ ra ngoài, cuối cùng hắn ta hắc hóa tiêu diệt loài người.
Đọc trước truyện thật tuyệt, trong chốc lát Thời Tần có thêm một tí động lực để sửa văn, dù sao quá trình hắc hóa chính là quá trình nam chính phải trải qua nỗi đau thấu tận tâm can. Cuối cùng liệu Thạnh Ngự có không chế được, liệu có phát điên, có lẽ chỉ có tác giả mới biết được.
Sau bữa tối, các thành viên trong đoàn đã sửa hệ thống tuần hoàn nước của khách sạn, họ thông báo có thể sử dụng nước được rồi, tuy không sạch lắm nhưng vẫn có thể rửa sạch vết máu trên người.
Thành Ngự vẫn mang theo súng và dao khi bước vào phòng tắm, cẩn trọng và đề phòng, Thời Tần không cảm thấy khó chịu, nếu bây giờ mà Thành Ngự tin tưởng anh, thì hắn thật sự là kẻ ngốc bạch ngọt. (đơn thuần, đơn giản, không tâm cơ)
Nhưng nhìn thấy Thành Ngự mặc quần áo sạch sẽ bước ra ngoài với hơi nước mờ ảo, Thời Tần hâm mộ lắm.
Thời Tần được một tấc lại muốn thêm một thước, "Tôi có thể đi tắm được không? Tôi hôi quá."
Không khí quanh Thời Tần xác thực khó ngửi, có một loại mùi độc đáo tỏa ra trên người thây ma, đầu tóc nhuộm đủ thứ máu tanh tưởi, quần áo rách tả tơi như sắp lìa đời đến nơi.
Được sự đồng ý của Thành Ngự, Thời Tần vui vẻ chạy vào phòng tắm, đứng dưới vòi sen cảm nhận dòng nước chảy ào ào lên người, thoải mái tựa như linh hồn được gột rửa sạch sẽ.
Thời Tần nhắm mắt hưởng thụ hồi sau chợt cảm thấy khó chịu, quần áo ướt sũng dính sát lên người, rất khó chịu. Do tay chân cứng ngắc, việc cởi quần áo trở thành một việc khó nhọc, tốn rất nhiều công sức mới cởi được bộ đồ trên người.
Anh xoay người muốn rửa sạch cơ thể, nhưng vừa quay người về phía cửa, nhìn thấy bóng người đứng ở cạnh cửa, Thời Tần sợ hãi uống liền mấy ngụm nước, lúc này qua làn hơi nước mới nhìn rõ Thành Ngự đang đứng đó.
Sau khi Thành Ngự cho phép anh đi tắm, hoàn toàn không đóng cửa đi ra ngoài mà đứng tại chỗ nhìn chằm chằm anh.
Còn anh thì quá vui vẻ, chỉ lo đánh giá phòng tắm và nhanh chóng đi tắm, hoàn toàn không chú ý ở phía sau.
Mà, dù sao thì người ta cũng cởi trói tay chân cho anh để anh dễ dàng tắm hơn, nhưng đối với loại thây ma như anh thì ít nhiều gì người ta vẫn phải đề phòng.
Nhưng mà...... Nhưng mà anh là đàn ông, không có thói quen thẳng thắn gặp rỡ người khác khi tắm!!!! Cho dù là nam chính cũng không được đơn phương nhìn anh tắm rửa!!!
Dưới ánh nhìn của nam chính, Thời Tần chậm rãi đưa tay xuống che nhóc Thời Tần lại, vô cảm nhìn Thành Ngự, hoàn toàn không để lộ một chút thái độ xấu hổ và tức giận.
Thành Ngự nhất thời không phản ứng lại.
"Anh muốn tiếp tục nhìn tôi thế này sao? Tôi không phải là gái đẹp!" mặt già Thời Tần đỏ bừng lên.
Thành Ngự, người không nghĩ nhiều về vấn đề này như vừa ý thức được điều gì đó, lờ mờ nói: "Đều là đàn ông......" Mắt hắn bất giác quét lên xuống, Thời Tần lập tức che chắn chặt chẽ thằng nhóc của mình, bảo đảm rằng Thành Ngự không thể nhìn thấy gì.
"Tuy rằng đều người đàn ông, nhìn cái cũng không sao, nhưng bị nhìn chằm chằm vậy ai mà chịu nổi."
Có bản lĩnh thì anh cởi để tôi nhìn chằm chằm anh, để xem anh có chịu nổi không! Bộ làm thây ma thì không có quyền riêng tư hả?!
Tuy nhiên thông qua làn hơi nước, khuôn mặt lãnh khốc của thây ma Thời Tần trong có vẻ ngây thơ và bất lực, công thêm dáng vẻ cứng đờ, chẳng hiểu vì sao Thành Ngự lại cảm thấy buồn cười.
"Nếu anh cảm thấy lo lắng thì anh trói tôi lại đi. Anh cứ nhìn mãi tôi không tắm được."
Thành Ngự lấy lại tinh thần, trên mặt thoáng qua một tia ngượng ngùng. Do dự một giây, liền lui ra ngoài, đóng cửa lại cho Thời Tần.
Đột nhiên, Thời Tần nhìn thấy quần áo sạch sẽ được đặt trên chiếc ghế gần cửa. Lúc mới bước vào, rõ ràng chỉ có mỗi cái khăn tắm.
Thời Tần vừa nghĩ vừa đến gần xem xét, chắc là khách đến khách sạn bỏ quên đồ lại. Vừa rồi Thời Tần đưa ra yêu cầu muốn đi tắm, Thành Ngự đã đi ra ngoài, Thời Tần nghĩ chắc là hắn đi hỏi ý kiến những người khác, không ngờ là....... giúp anh tìm quần áo.
Nam chính này thật là......
Thời Tần hít sâu một hơi, cảm thán chốc lát. Cuối cùng anh tắm rửa sạch sẽ, một lúc sau, nước trên người anh chảy xuống không còn màu sắc kì lạ nữa.
Sau khi tắm xong anh đến trước gương nhìn lại mình, đó là dáng vẻ vốn có của anh chỉ có đều gầy hơn hai mươi cân, chiều cao 1m78 nặng chưa tới một trăm cân, làn da trắng xanh, không có sức sống, quả thật là cái xác của một kẻ đã chết.
Vết cắn trên vai không biết là của ai, vốn có màu tím đen nay được nước rửa sạch sẽ, vết cắn hiện rõ trên da thịt, may thay không bị cắn đứt, nếu không bị thiếu một mảng thịt trông rất khó coi.
Thời Tần chớp mắt nhìn gương, vẫn chưa thể quen được với đôi mắt của thây ma, hình dáng mắt của anh rất đẹp, theo lời bạn bè anh nói, đôi mắt anh trông rất nhu thuận, có thể lừa được lòng yêu thích của các cô gái, nhưng chỉ cần đôi mắt đen lay láy của anh sáng lên, họ sẽ biết kiếm chế lại.
Mà giờ đây đôi mắt của thây ma đã phai màu, tròng trắng lúc đầu đã trở thành một màu xám xịt, chỉ còn lại con người đen nhỏ, ai trông thấy cũng phát hoảng.
Thời Tần cũng không dám nhìn mình trong gương.
Sau một hồi thay quần áo xong chuẩn bị đi ra ngoài, đột nhiên phát hiện cửa bị chặn lại, Thời Tần không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng người ta đang đề phòng anh. Vì thế gõ cửa hô: "Thành Ngự, tôi không sao."
Nhưng ngoài cửa không có tiếng đáp lại,chỉ thỉnh thoảng vang lên vài giọng nói, không giống đang nói chuyện với anh.
Khi Thời Tần cảm thấy kì quái, trong đầu đột nhiên vang lên giọng nói của hệ thống.
【 Đinh, nhắc nhở dành cho người mới, nam chính không được lập hậu cung, chỉ được chọn một vợ duy nhất, có lựa chọn người này không. 】
Thời Tần:????
【 Cuộc đời nam chính gặp gỡ rất nhiều người phụ nữ ưu tú, nếu bây giờ chọn, sau này sẽ không được chọn nữa, lời khuyên dành cho người mới, chọn nữ chính đầu tiên trong truyện gốc sẽ có lợi hơn trong việc đạt được tiêu chuẩn tiến độ. 】
Anh biết điều đó, cho nên hắn nội tâm đã sớm lựa chọn giúp Bạch Tiêu, tuy anh không thích cái tính thánh mẫu quá mức của cô ta lắm, nhưng về những phương diện khác thì không có vấn đề gì, so với những cô gái trong hậu cung, Bạch Tiêu thật sự là tốt nhất, là người phụ nữ đẹp nhất thế giới. Quan trọng nhất là, người đầu tiên mà nam chính trao đi sự chân thành chính là Bạch Tiêu, đó là người phụ nữ mà hắn thực sự yêu, không có anh giúp đỡ anh Thành chọn lựa, anh Thành cũng sẽ chọn Bạch Tiêu.
Đang cảm thấy khó hiểu với cái hệ thống đột ngột động kinh, thì đột nhiên bên ngoài truyền vào tiếng rên rỉ đầy quyến rũ của một người phụ nữ.
Thời Tần lập tức run lên.
Cái đệch! Có phụ nữ à?
Ai?!
Thời Tần nháy mắt nhận ra hệ thống đang nhắc nhở điều gì.
Đầu óc anh trống rỗng, trong lòng quýnh quáng cả lên, bất chấp hết thảy mọi chuyện, anh lao ra ngoài với dáng vẻ đi bắt ghen, thây ma tuy ngày thường động tác cứng nhắc, di chuyển chậm chạp, nhưng khi thật sự bùng nổ vẫn rất mạnh mẽ.
Môn bị phá mở ra, chỉ thấy bên ngoài phòng ngủ, hình ảnh ướt át, trên chiếc giường cách xa phòng tắm, Thành Ngự đang đè trên người Hoắc Tử Toàn.
Tác giả có lời muốn nói:
Thời Tần: Anh ta cứ vậy mà đứng nhìn tôi chật vật cởi quần nửa ngày, vất vả lắm đó.
Thành Ngự: Anh đã cảm thấy rất có lỗi, sau này anh đều tự mình cởi giúp em.
Thời Tần: Lăn!
Tác giả quân: Anh có suy nghĩ gì khi lần đầu nhìn thấy cơ thể của vợ mình.
Thời Tần: →. →
Thành Ngự: Lần đầu hoàn toàn không để ý, dù sao cũng đều là đàn ông......
Thời Tần choáng váng, giơ hai tay bị trói của mình lên, dáng vẻ tôi đầu hàng, đừng giết tôi.
Thành Ngự ngẩn người, "Phản xạ có điều kiện."
Thời Tần không biết hắn nói ai phản xạ có điều kiện, dù sao anh quả thật vừa ngửi thấy mùi máu thịt của nhân loại, bản năng của thây ma liền kích hoạt.
Thành Ngự cầm súng, tay còn lại cầm vật gì đó đưa cho Thời Tần.
Trong nháy mắt, đồng tử Thời Tần co rụt lại.
Đó là một con quạ đen đã chết, vẫn còn chảy máu.
"Tôi từng thấy thây ma ăn thịt động vật hoang dã, khi nãy nhìn thấy con quạ đen này ngoài cửa sổ, nên mang đến cho cậu xem thử."
Thời Tần không biết phải phản ứng như thế nào, hành vi của nam chính khiến anh kinh ngạc, nhưng anh không thể hiện rõ nét mặt.
Vừa rồi Thành Ngự có hỏi anh về chuyện này, anh nói anh không ăn được đồ ăn nấu chín, do trở ngại tâm lý nên anh không ăn được thịt người, nhưng anh vẫn cảm thấy khó chịu khi đói bụng.
Nhìn thấy Thời Tần thất thần, hắn nhướng mày, "Không ăn được?"
Thời Tần rối rắm, anh có thể nuốt sống, nhưng không thể vượt qua trở ngại tâm lý, ai bảo linh hồn và thân thể anh không tương thích với nhau làm chi, ít nhất......
Thời Tần thử đưa ra yêu cầu, "Nhổ...... Lông."
Thành Ngự sửng sốt.
Việc tinh tế như vậy, bàn tay thây ma không thể làm được, chỉ có thể làm phiền Thành Ngự, Thành Ngự vậy mà không tức giận, thật sự nhổ lông giúp anh, Thời Tần cầm con quạ đẫm máu trên tay, quay lưng lại với Thành Ngự, nhắm mắt lại nhai nuốt nó.
Trong lòng cảm thấy buồn nôn, nhưng thân thể lại cảm thấy thỏa mãn, không còn đói đến mức khó chịu nữa, nhưng vẫn còn đói, quả nhiên không ăn thịt người chỉ chữa được phần ngọn không trị được phần gốc, chính mình cũng đành chịu nỗi đau này đến khi hoàn thành xong nhiệm vụ. Cũng may thây ma vẫn còn sức mạnh kể cả khi không ăn gì.
Thời Tần bày tỏ lòng biết ơn của mình với Thành Ngự một lần nữa, là thật sự biết ơn. Thời Tần không biết tại sao Thành Ngự làm vậy, là vì thí nghiệm, hay vì đề phòng anh đói quá chạy đi hại người mà cho anh ăn no, tóm lại nam chính tự đến cho anh ăn, anh cảm động lắm, dù sao thì Thành Ngự vẫn có thể giống những người khác, xem anh là thây ma, nhốt anh lại rồi mặc kệ anh.
Người đàn ông này thông minh, mạnh mẽ, kiên nhẫn, có điểm mấu chốt, có tình người, không phải loại tốt bụng ngu ngốc, mà là tốt bụng nhưng vẫn được sự khôn ngoan.
Nam chính thế này mà ở trong các tiểu thuyết khác, Thời Tần hoàn toàn có thể tưởng tượng được dáng vẻ hăng hái, thiên chi kiêu tử của hắn. 18 tuổi, vốn là độ tuổi tươi trẻ bồng bột, hiện tại lại trưởng thành thận trọng, sở thích và tính cách hầu như không bộc lộ ra ngoài, cuối cùng hắn ta hắc hóa tiêu diệt loài người.
Đọc trước truyện thật tuyệt, trong chốc lát Thời Tần có thêm một tí động lực để sửa văn, dù sao quá trình hắc hóa chính là quá trình nam chính phải trải qua nỗi đau thấu tận tâm can. Cuối cùng liệu Thạnh Ngự có không chế được, liệu có phát điên, có lẽ chỉ có tác giả mới biết được.
Sau bữa tối, các thành viên trong đoàn đã sửa hệ thống tuần hoàn nước của khách sạn, họ thông báo có thể sử dụng nước được rồi, tuy không sạch lắm nhưng vẫn có thể rửa sạch vết máu trên người.
Thành Ngự vẫn mang theo súng và dao khi bước vào phòng tắm, cẩn trọng và đề phòng, Thời Tần không cảm thấy khó chịu, nếu bây giờ mà Thành Ngự tin tưởng anh, thì hắn thật sự là kẻ ngốc bạch ngọt. (đơn thuần, đơn giản, không tâm cơ)
Nhưng nhìn thấy Thành Ngự mặc quần áo sạch sẽ bước ra ngoài với hơi nước mờ ảo, Thời Tần hâm mộ lắm.
Thời Tần được một tấc lại muốn thêm một thước, "Tôi có thể đi tắm được không? Tôi hôi quá."
Không khí quanh Thời Tần xác thực khó ngửi, có một loại mùi độc đáo tỏa ra trên người thây ma, đầu tóc nhuộm đủ thứ máu tanh tưởi, quần áo rách tả tơi như sắp lìa đời đến nơi.
Được sự đồng ý của Thành Ngự, Thời Tần vui vẻ chạy vào phòng tắm, đứng dưới vòi sen cảm nhận dòng nước chảy ào ào lên người, thoải mái tựa như linh hồn được gột rửa sạch sẽ.
Thời Tần nhắm mắt hưởng thụ hồi sau chợt cảm thấy khó chịu, quần áo ướt sũng dính sát lên người, rất khó chịu. Do tay chân cứng ngắc, việc cởi quần áo trở thành một việc khó nhọc, tốn rất nhiều công sức mới cởi được bộ đồ trên người.
Anh xoay người muốn rửa sạch cơ thể, nhưng vừa quay người về phía cửa, nhìn thấy bóng người đứng ở cạnh cửa, Thời Tần sợ hãi uống liền mấy ngụm nước, lúc này qua làn hơi nước mới nhìn rõ Thành Ngự đang đứng đó.
Sau khi Thành Ngự cho phép anh đi tắm, hoàn toàn không đóng cửa đi ra ngoài mà đứng tại chỗ nhìn chằm chằm anh.
Còn anh thì quá vui vẻ, chỉ lo đánh giá phòng tắm và nhanh chóng đi tắm, hoàn toàn không chú ý ở phía sau.
Mà, dù sao thì người ta cũng cởi trói tay chân cho anh để anh dễ dàng tắm hơn, nhưng đối với loại thây ma như anh thì ít nhiều gì người ta vẫn phải đề phòng.
Nhưng mà...... Nhưng mà anh là đàn ông, không có thói quen thẳng thắn gặp rỡ người khác khi tắm!!!! Cho dù là nam chính cũng không được đơn phương nhìn anh tắm rửa!!!
Dưới ánh nhìn của nam chính, Thời Tần chậm rãi đưa tay xuống che nhóc Thời Tần lại, vô cảm nhìn Thành Ngự, hoàn toàn không để lộ một chút thái độ xấu hổ và tức giận.
Thành Ngự nhất thời không phản ứng lại.
"Anh muốn tiếp tục nhìn tôi thế này sao? Tôi không phải là gái đẹp!" mặt già Thời Tần đỏ bừng lên.
Thành Ngự, người không nghĩ nhiều về vấn đề này như vừa ý thức được điều gì đó, lờ mờ nói: "Đều là đàn ông......" Mắt hắn bất giác quét lên xuống, Thời Tần lập tức che chắn chặt chẽ thằng nhóc của mình, bảo đảm rằng Thành Ngự không thể nhìn thấy gì.
"Tuy rằng đều người đàn ông, nhìn cái cũng không sao, nhưng bị nhìn chằm chằm vậy ai mà chịu nổi."
Có bản lĩnh thì anh cởi để tôi nhìn chằm chằm anh, để xem anh có chịu nổi không! Bộ làm thây ma thì không có quyền riêng tư hả?!
Tuy nhiên thông qua làn hơi nước, khuôn mặt lãnh khốc của thây ma Thời Tần trong có vẻ ngây thơ và bất lực, công thêm dáng vẻ cứng đờ, chẳng hiểu vì sao Thành Ngự lại cảm thấy buồn cười.
"Nếu anh cảm thấy lo lắng thì anh trói tôi lại đi. Anh cứ nhìn mãi tôi không tắm được."
Thành Ngự lấy lại tinh thần, trên mặt thoáng qua một tia ngượng ngùng. Do dự một giây, liền lui ra ngoài, đóng cửa lại cho Thời Tần.
Đột nhiên, Thời Tần nhìn thấy quần áo sạch sẽ được đặt trên chiếc ghế gần cửa. Lúc mới bước vào, rõ ràng chỉ có mỗi cái khăn tắm.
Thời Tần vừa nghĩ vừa đến gần xem xét, chắc là khách đến khách sạn bỏ quên đồ lại. Vừa rồi Thời Tần đưa ra yêu cầu muốn đi tắm, Thành Ngự đã đi ra ngoài, Thời Tần nghĩ chắc là hắn đi hỏi ý kiến những người khác, không ngờ là....... giúp anh tìm quần áo.
Nam chính này thật là......
Thời Tần hít sâu một hơi, cảm thán chốc lát. Cuối cùng anh tắm rửa sạch sẽ, một lúc sau, nước trên người anh chảy xuống không còn màu sắc kì lạ nữa.
Sau khi tắm xong anh đến trước gương nhìn lại mình, đó là dáng vẻ vốn có của anh chỉ có đều gầy hơn hai mươi cân, chiều cao 1m78 nặng chưa tới một trăm cân, làn da trắng xanh, không có sức sống, quả thật là cái xác của một kẻ đã chết.
Vết cắn trên vai không biết là của ai, vốn có màu tím đen nay được nước rửa sạch sẽ, vết cắn hiện rõ trên da thịt, may thay không bị cắn đứt, nếu không bị thiếu một mảng thịt trông rất khó coi.
Thời Tần chớp mắt nhìn gương, vẫn chưa thể quen được với đôi mắt của thây ma, hình dáng mắt của anh rất đẹp, theo lời bạn bè anh nói, đôi mắt anh trông rất nhu thuận, có thể lừa được lòng yêu thích của các cô gái, nhưng chỉ cần đôi mắt đen lay láy của anh sáng lên, họ sẽ biết kiếm chế lại.
Mà giờ đây đôi mắt của thây ma đã phai màu, tròng trắng lúc đầu đã trở thành một màu xám xịt, chỉ còn lại con người đen nhỏ, ai trông thấy cũng phát hoảng.
Thời Tần cũng không dám nhìn mình trong gương.
Sau một hồi thay quần áo xong chuẩn bị đi ra ngoài, đột nhiên phát hiện cửa bị chặn lại, Thời Tần không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng người ta đang đề phòng anh. Vì thế gõ cửa hô: "Thành Ngự, tôi không sao."
Nhưng ngoài cửa không có tiếng đáp lại,chỉ thỉnh thoảng vang lên vài giọng nói, không giống đang nói chuyện với anh.
Khi Thời Tần cảm thấy kì quái, trong đầu đột nhiên vang lên giọng nói của hệ thống.
【 Đinh, nhắc nhở dành cho người mới, nam chính không được lập hậu cung, chỉ được chọn một vợ duy nhất, có lựa chọn người này không. 】
Thời Tần:????
【 Cuộc đời nam chính gặp gỡ rất nhiều người phụ nữ ưu tú, nếu bây giờ chọn, sau này sẽ không được chọn nữa, lời khuyên dành cho người mới, chọn nữ chính đầu tiên trong truyện gốc sẽ có lợi hơn trong việc đạt được tiêu chuẩn tiến độ. 】
Anh biết điều đó, cho nên hắn nội tâm đã sớm lựa chọn giúp Bạch Tiêu, tuy anh không thích cái tính thánh mẫu quá mức của cô ta lắm, nhưng về những phương diện khác thì không có vấn đề gì, so với những cô gái trong hậu cung, Bạch Tiêu thật sự là tốt nhất, là người phụ nữ đẹp nhất thế giới. Quan trọng nhất là, người đầu tiên mà nam chính trao đi sự chân thành chính là Bạch Tiêu, đó là người phụ nữ mà hắn thực sự yêu, không có anh giúp đỡ anh Thành chọn lựa, anh Thành cũng sẽ chọn Bạch Tiêu.
Đang cảm thấy khó hiểu với cái hệ thống đột ngột động kinh, thì đột nhiên bên ngoài truyền vào tiếng rên rỉ đầy quyến rũ của một người phụ nữ.
Thời Tần lập tức run lên.
Cái đệch! Có phụ nữ à?
Ai?!
Thời Tần nháy mắt nhận ra hệ thống đang nhắc nhở điều gì.
Đầu óc anh trống rỗng, trong lòng quýnh quáng cả lên, bất chấp hết thảy mọi chuyện, anh lao ra ngoài với dáng vẻ đi bắt ghen, thây ma tuy ngày thường động tác cứng nhắc, di chuyển chậm chạp, nhưng khi thật sự bùng nổ vẫn rất mạnh mẽ.
Môn bị phá mở ra, chỉ thấy bên ngoài phòng ngủ, hình ảnh ướt át, trên chiếc giường cách xa phòng tắm, Thành Ngự đang đè trên người Hoắc Tử Toàn.
Tác giả có lời muốn nói:
Thời Tần: Anh ta cứ vậy mà đứng nhìn tôi chật vật cởi quần nửa ngày, vất vả lắm đó.
Thành Ngự: Anh đã cảm thấy rất có lỗi, sau này anh đều tự mình cởi giúp em.
Thời Tần: Lăn!
Tác giả quân: Anh có suy nghĩ gì khi lần đầu nhìn thấy cơ thể của vợ mình.
Thời Tần: →. →
Thành Ngự: Lần đầu hoàn toàn không để ý, dù sao cũng đều là đàn ông......
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất