Sau Khi Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta, Cả Nhà Bị Oan Hắc Hóa Toàn Bộ
Chương 6: Mẫu Thân Ruột Hắc Hóa
Trong lòng Cố Dung lạnh lẽo.
Chuyện năm đó là cái gai trong lòng bà.
Hôm nay Diệp Bá Giản nhắc đến.
Cố Ánh Tuyết cũng nhắc đến.
Diệp Khanh Khanh này là nữ nhi của bọn họ gần như đã chắc chắn rồi.
Bây giờ nghĩ lại, lúc trước lúc bà mang thai, Cố Ánh Tuyết nói quá vui mừng, hoàn toàn không thể làm gì cho bà, nên muốn đi chùa cầu phúc cho bà.
Bà mang thai mười tháng, Cố Ánh Tuyết lại ở trong chùa mười tháng.
Lúc đó bà còn cảm động không thôi.
Bây giờ nghĩ lại, hừ, e là không phải đi cầu phúc cho bà, mà là sợ bà phát hiện ra bà ta mang thai chứ gì?
Cố Dung tự nhận đối tốt hết lòng với Cố Ánh Tuyết.
Lúc trước ở Trấn quốc công phủ, bởi vì Cố Ánh Tuyết là con của tiểu thiếp nhị thúc sinh ra, ở trong phủ không được sủng ái, còn luôn bị ức hiếp, là bà vẫn luôn che chở cho Cố Ánh Tuyết, hơn nữa bản thân có thứ gì tốt cũng đều cho Cố Ánh Tuyết một phần.
Những năm qua, cho dù Cố Ánh Tuyết bị đuổi ra khỏi Quốc công phủ, cũng có bà cẩn thận nuôi dưỡng bà ta.
Phụ nhân hơn ba mươi tuổi, nhìn giống như thiếu nữ hai mươi.
Làn da giống như trứng gà bóc vỏ, trắng nõn mịn màng.
Nhìn kỹ, Diệp Khanh Khanh quả thật có vài phần giống Cố Ánh Tuyết.
Thủ đoạn của Cố Ánh Tuyết và Diệp Bá Giản thật sự khiến người ta ghê tởm!
Những người này không phải muốn dựa vào bà mà sống tốt sao?
Nghĩ cũng đừng hòng!
Nợ bà đều phải trả lại cho bà!
Nữu Cô Lộc - Cố Dung lên sàn.
Diệp Tịnh Nguyệt ở một bên hai mắt sáng lấp lánh.
【Oa, mẫu thân thật ngầu! Đúng! Cứ nên mắng Cố Ánh Tuyết trà xanh này như vậy!】
【Những năm qua bà ta cho rằng mình chơi mẫu thân xoay vòng vòng, trong lòng không biết đắc ý bao nhiêu! Thật ra chính là một con ký sinh trùng, chỉ cần rời khỏi mẫu thân, nàng ta liền không có ngày tháng tốt đẹp!】
【Người này thật đáng ghét, ta phải thay mẫu thân trút giận! Cho nàng ta uống thuốc, để nàng ta đau bụng một ngày!】
Diệp Tịnh Nguyệt ngoan ngoãn rót cho Cố Ánh Tuyết một ly trà.
"Biểu di, biểu di đừng suy nghĩ lung tung, vừa rồi mẫu thân ta và phụ thân ta cãi nhau, tâm trạng không tốt, nói chuyện có chút quá đáng. Nào, biểu di uống ngụm trà đè nén kinh hãi đi!"
Cố Ánh Tuyết quả thật bị dáng vẻ hùng hổ dọa người của Cố Dung hôm nay dọa sợ.
Trước kia bà ta nhắc đến chuyện cũ của Cố Dung, Cố Dung đều là tự ti khó chịu.
Nhưng mà hôm nay vậy mà lại trở nên sắc bén như vậy.
Vậy mà còn phản kích bà ta?
Nhất thời bà ta cũng có chút luống cuống.
Vội vàng bưng ly trà Diệp Tịnh Nguyệt rót cho mình lên uống, đè nén kinh hãi.
Nhìn Cố Ánh Tuyết uống trà xong, nụ cười trên môi Diệp Tịnh Nguyệt càng lúc càng rạng rỡ.
【Hắc hắc, tối nay bà đừng mong có ngày tháng tốt đẹp, cả đêm nay cơ thể giống như bị vạn con côn trùng gặm nhấm vậy đau đớn, đây chính là cái giá lừa dối mẫu thân ta!】
Trong lòng Cố Dung tràn đầy nhu tình, ánh mắt rơi trên người Diệp Tịnh Nguyệt mang theo yêu thương.
Đây mới là nữ nhi của bà, chiếc áo bông nhỏ ấm áp, không giống như Diệp Khanh Khanh, con sói mắt trắng nuôi không quen.
Cố Ánh Tuyết chú ý tới ánh mắt Cố Dung nhìn Diệp Tịnh Nguyệt, trong mắt lóe lên một tia ác độc.
Bà ta lập tức thay đổi thành biểu cảm ôn hòa vô hại: "Tỷ tỷ, xin lỗi, vừa rồi là muội nói sai rồi. Cũng trách muội, là nhìn Khanh Khanh lớn lên, biết được con bé treo cổ, nhất thời quá luống cuống, mới nói lời nặng nề."
Sau đó ánh mắt rơi trên người Diệp Tịnh Nguyệt, thay đổi thành một bộ mặt hiền từ.
"Đây là Nguyệt Nhi sao, lớn lên thật là xinh xắn, giống tỷ tỷ như đúc ra từ một khuôn vậy. Lần đầu tiên biểu di gặp cháu, cũng chưa chuẩn bị quà gì, chiếc vòng này là vật biểu di yêu thích nhất, tặng cho cháu làm quà gặp mặt."
Diệp Tịnh Nguyệt ngoan ngoãn mỉm cười nhận lấy, không bỏ lỡ tia không nỡ lóe lên trong mắt Cố Ánh Tuyết.
"Cảm ơn biểu di."
【Hừ, xem ra trong lòng đã có nguy cơ rồi, ngay cả chiếc vòng yêu thích nhất cũng nỡ lấy ra, vậy ta liền không khách khí, chiếc vòng này vốn dĩ là của mẫu thân ta, vật quy nguyên chủ thôi!】
Chuyện năm đó là cái gai trong lòng bà.
Hôm nay Diệp Bá Giản nhắc đến.
Cố Ánh Tuyết cũng nhắc đến.
Diệp Khanh Khanh này là nữ nhi của bọn họ gần như đã chắc chắn rồi.
Bây giờ nghĩ lại, lúc trước lúc bà mang thai, Cố Ánh Tuyết nói quá vui mừng, hoàn toàn không thể làm gì cho bà, nên muốn đi chùa cầu phúc cho bà.
Bà mang thai mười tháng, Cố Ánh Tuyết lại ở trong chùa mười tháng.
Lúc đó bà còn cảm động không thôi.
Bây giờ nghĩ lại, hừ, e là không phải đi cầu phúc cho bà, mà là sợ bà phát hiện ra bà ta mang thai chứ gì?
Cố Dung tự nhận đối tốt hết lòng với Cố Ánh Tuyết.
Lúc trước ở Trấn quốc công phủ, bởi vì Cố Ánh Tuyết là con của tiểu thiếp nhị thúc sinh ra, ở trong phủ không được sủng ái, còn luôn bị ức hiếp, là bà vẫn luôn che chở cho Cố Ánh Tuyết, hơn nữa bản thân có thứ gì tốt cũng đều cho Cố Ánh Tuyết một phần.
Những năm qua, cho dù Cố Ánh Tuyết bị đuổi ra khỏi Quốc công phủ, cũng có bà cẩn thận nuôi dưỡng bà ta.
Phụ nhân hơn ba mươi tuổi, nhìn giống như thiếu nữ hai mươi.
Làn da giống như trứng gà bóc vỏ, trắng nõn mịn màng.
Nhìn kỹ, Diệp Khanh Khanh quả thật có vài phần giống Cố Ánh Tuyết.
Thủ đoạn của Cố Ánh Tuyết và Diệp Bá Giản thật sự khiến người ta ghê tởm!
Những người này không phải muốn dựa vào bà mà sống tốt sao?
Nghĩ cũng đừng hòng!
Nợ bà đều phải trả lại cho bà!
Nữu Cô Lộc - Cố Dung lên sàn.
Diệp Tịnh Nguyệt ở một bên hai mắt sáng lấp lánh.
【Oa, mẫu thân thật ngầu! Đúng! Cứ nên mắng Cố Ánh Tuyết trà xanh này như vậy!】
【Những năm qua bà ta cho rằng mình chơi mẫu thân xoay vòng vòng, trong lòng không biết đắc ý bao nhiêu! Thật ra chính là một con ký sinh trùng, chỉ cần rời khỏi mẫu thân, nàng ta liền không có ngày tháng tốt đẹp!】
【Người này thật đáng ghét, ta phải thay mẫu thân trút giận! Cho nàng ta uống thuốc, để nàng ta đau bụng một ngày!】
Diệp Tịnh Nguyệt ngoan ngoãn rót cho Cố Ánh Tuyết một ly trà.
"Biểu di, biểu di đừng suy nghĩ lung tung, vừa rồi mẫu thân ta và phụ thân ta cãi nhau, tâm trạng không tốt, nói chuyện có chút quá đáng. Nào, biểu di uống ngụm trà đè nén kinh hãi đi!"
Cố Ánh Tuyết quả thật bị dáng vẻ hùng hổ dọa người của Cố Dung hôm nay dọa sợ.
Trước kia bà ta nhắc đến chuyện cũ của Cố Dung, Cố Dung đều là tự ti khó chịu.
Nhưng mà hôm nay vậy mà lại trở nên sắc bén như vậy.
Vậy mà còn phản kích bà ta?
Nhất thời bà ta cũng có chút luống cuống.
Vội vàng bưng ly trà Diệp Tịnh Nguyệt rót cho mình lên uống, đè nén kinh hãi.
Nhìn Cố Ánh Tuyết uống trà xong, nụ cười trên môi Diệp Tịnh Nguyệt càng lúc càng rạng rỡ.
【Hắc hắc, tối nay bà đừng mong có ngày tháng tốt đẹp, cả đêm nay cơ thể giống như bị vạn con côn trùng gặm nhấm vậy đau đớn, đây chính là cái giá lừa dối mẫu thân ta!】
Trong lòng Cố Dung tràn đầy nhu tình, ánh mắt rơi trên người Diệp Tịnh Nguyệt mang theo yêu thương.
Đây mới là nữ nhi của bà, chiếc áo bông nhỏ ấm áp, không giống như Diệp Khanh Khanh, con sói mắt trắng nuôi không quen.
Cố Ánh Tuyết chú ý tới ánh mắt Cố Dung nhìn Diệp Tịnh Nguyệt, trong mắt lóe lên một tia ác độc.
Bà ta lập tức thay đổi thành biểu cảm ôn hòa vô hại: "Tỷ tỷ, xin lỗi, vừa rồi là muội nói sai rồi. Cũng trách muội, là nhìn Khanh Khanh lớn lên, biết được con bé treo cổ, nhất thời quá luống cuống, mới nói lời nặng nề."
Sau đó ánh mắt rơi trên người Diệp Tịnh Nguyệt, thay đổi thành một bộ mặt hiền từ.
"Đây là Nguyệt Nhi sao, lớn lên thật là xinh xắn, giống tỷ tỷ như đúc ra từ một khuôn vậy. Lần đầu tiên biểu di gặp cháu, cũng chưa chuẩn bị quà gì, chiếc vòng này là vật biểu di yêu thích nhất, tặng cho cháu làm quà gặp mặt."
Diệp Tịnh Nguyệt ngoan ngoãn mỉm cười nhận lấy, không bỏ lỡ tia không nỡ lóe lên trong mắt Cố Ánh Tuyết.
"Cảm ơn biểu di."
【Hừ, xem ra trong lòng đã có nguy cơ rồi, ngay cả chiếc vòng yêu thích nhất cũng nỡ lấy ra, vậy ta liền không khách khí, chiếc vòng này vốn dĩ là của mẫu thân ta, vật quy nguyên chủ thôi!】
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất