Sau Khi Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta, Cả Nhà Bị Oan Hắc Hóa Toàn Bộ
Chương 7: Thiết Huyết Đế Vương, Nam Chính Vạn Người Mê Cố Kinh Trần!
Cố Dung khẽ nhắm mắt, chậm rãi nhấp một ngụm trà, ánh mắt rơi trên chiếc vòng ngọc lục bảo trên tay Diệp Tịnh Nguyệt, thần sắc u ám.
Loại ngọc lục bảo thượng hạng này cả hoàng thành cũng không lấy ra được mấy món, Cố Ánh Tuyết chỉ là thứ nữ của nhị phòng Cố gia, lấy đâu ra chứ?
Chẳng phải là moi móc từ chỗ bà sao!
Lừa gạt tình cảm của bà, tráo đổi nữ nhi của bà, ngay dưới mí mắt bà mà dám qua mặt vụng trộm, còn tính kế tiền bạc của bà!
Không thể nhịn được nữa!
Ban đầu bà định đuổi Diệp Khanh Khanh đi.
Bây giờ không có ý định đó nữa.
Làm vậy thì quá lời cho bọn họ.
Những gì nợ bà, phải trả gấp trăm lần, ngàn lần.
Lúc này Cố Dung không muốn gặp Cố Ánh Tuyết, phất tay với bà ta: "Khanh Khanh bên kia muội đi an ủi một chút, lát nữa ta sẽ qua xem con bé."
Cố Ánh Tuyết mừng rỡ.
Ý của Cố Dung chính là chưa từ bỏ Diệp Khanh Khanh, vừa rồi nói đều là lời giận dỗi.
"Khanh Khanh quan tâm nhất chính là tỷ tỷ, nếu biết tỷ còn lo lắng cho nó, nhất định sẽ rất vui."
Cố Dung gật đầu.
"Hôm nay con bé làm việc quá đáng rồi, phạt con bé sao chép kinh Phật mười lần, tối nay tự mình đến xin lỗi Nguyệt Nhi, chuyện này xem như xong."
Cố Ánh Tuyết: "..."
Sắc mặt xanh mét!
Còn muốn nữ nhi bà ta xin lỗi Diệp Tịnh Nguyệt?
Dựa vào cái gì?
Cố Dung biết rõ suy nghĩ trong lòng Cố Ánh Tuyết, lạnh lùng nói: "Nếu như Khanh Khanh không muốn xin lỗi, vậy thì đuổi đi. Hầu phủ ta không chứa nổi vị phật tổ này."
Cố Ánh Tuyết loạng choạng.
Suýt chút nữa thì ngã khỏi ghế.
Bà ta nắm chặt tay, trên khuôn mặt xinh đẹp lóe lên một tia phẫn hận.
Nhưng rất nhanh đã che giấu đi.
"Muội đi khuyên Khanh Khanh."
Sau đó, bà ta đứng dậy rời đi.
Bước chân còn có chút lảo đảo!
Diệp Tịnh Nguyệt nhìn thấy bộ dạng nghẹn khuất của Cố Ánh Tuyết, trong lòng không khỏi vui mừng.
Kết quả vừa quay đầu lại, liền sững sờ.
Nhân vật Cố Dung sao hiển thị giá trị hắc hóa 70 rồi?
Sao đột nhiên lại hắc hóa?
Diệp Tịnh Nguyệt còn đang nghi ngờ vừa rồi đã xảy ra chuyện gì dẫn đến Cố Dung hắc hóa, thì nha hoàn thân cận của Cố Dung - Cẩm Tú đi vào.
"Phu nhân, Cố thế tử đến."
Trên mặt Cố Dung lộ ra nụ cười.
"Mời hắn vào."
Một bóng người cao ráo thon dài xuất hiện ở cửa.
Cái nhìn đầu tiên là một thân ảnh bạch y như tuyết, dáng người cao dài tôn quý, dung mạo khuynh quốc khuynh thành, khí chất ôn nhu như ngọc, đoan trang thoát tục.
Hắn trước tiên hành lễ với Cố Dung.
"Cô mẫu."
Sau đó quay đầu lại, ánh mắt ôn hòa rơi trên người Diệp Tịnh Nguyệt.
"Biểu muội."
Giọng nói của hắn giống như gió tháng ba phất qua tim, êm ái như nước chảy róc rách, trong trẻo êm tai.
Cố Dung giới thiệu: "Nguyệt Nhi, đây là biểu ca của con, thế tử Trấn quốc công."
Diệp Tịnh Nguyệt trợn tròn mắt, ngoan ngoãn gọi:
"Biểu ca."
【Trời ơi! Là hắn! Chính là hắn! Nam chính mỹ cường thảm đỉnh cấp Cố Kinh Trần!】
Diệp Tịnh Nguyệt xuyên sách, mặc dù nàng là thiên kim thật, trong phủ còn có một thiên kim giả, nhưng hai người bọn họ đều không phải là nhân vật chính, đều là pháo hôi!
Nhân vật chính thật sự là Cố Kinh Trần!
Quyển sách mà nàng xuyên vào tên là "Thiên Cổ Trần Đế", tiểu thuyết nam chính quyền mưu vạn người mê!
Người đàn ông trước mắt - Cố Kinh Trần chính là nam chính của quyển sách này!
Lão đại quyền mưu!
Quyển sách này chủ yếu kể về nam chính vốn là Thái tử điện hạ tôn quý của Đại Càn quốc, nhưng mà mẫu thân khi sinh ra hắn đã bị ám sát, hắn được Quốc công phủ lặng lẽ cứu đi, lấy thân phận thế tử Quốc công phủ nuôi dưỡng ở Quốc công phủ.
Sau này Quốc công phủ vì hắn mà bị diệt môn, hắn bị đẩy xuống vực sâu, thân thể tàn phế, cuối cùng trải qua muôn vàn khó khăn, niết bàn trùng sinh, cuối cùng trở thành truyền thuyết về vị đế vương thiết huyết!
Thật sự khiến người ta nhiệt huyết sôi trào!
Loại ngọc lục bảo thượng hạng này cả hoàng thành cũng không lấy ra được mấy món, Cố Ánh Tuyết chỉ là thứ nữ của nhị phòng Cố gia, lấy đâu ra chứ?
Chẳng phải là moi móc từ chỗ bà sao!
Lừa gạt tình cảm của bà, tráo đổi nữ nhi của bà, ngay dưới mí mắt bà mà dám qua mặt vụng trộm, còn tính kế tiền bạc của bà!
Không thể nhịn được nữa!
Ban đầu bà định đuổi Diệp Khanh Khanh đi.
Bây giờ không có ý định đó nữa.
Làm vậy thì quá lời cho bọn họ.
Những gì nợ bà, phải trả gấp trăm lần, ngàn lần.
Lúc này Cố Dung không muốn gặp Cố Ánh Tuyết, phất tay với bà ta: "Khanh Khanh bên kia muội đi an ủi một chút, lát nữa ta sẽ qua xem con bé."
Cố Ánh Tuyết mừng rỡ.
Ý của Cố Dung chính là chưa từ bỏ Diệp Khanh Khanh, vừa rồi nói đều là lời giận dỗi.
"Khanh Khanh quan tâm nhất chính là tỷ tỷ, nếu biết tỷ còn lo lắng cho nó, nhất định sẽ rất vui."
Cố Dung gật đầu.
"Hôm nay con bé làm việc quá đáng rồi, phạt con bé sao chép kinh Phật mười lần, tối nay tự mình đến xin lỗi Nguyệt Nhi, chuyện này xem như xong."
Cố Ánh Tuyết: "..."
Sắc mặt xanh mét!
Còn muốn nữ nhi bà ta xin lỗi Diệp Tịnh Nguyệt?
Dựa vào cái gì?
Cố Dung biết rõ suy nghĩ trong lòng Cố Ánh Tuyết, lạnh lùng nói: "Nếu như Khanh Khanh không muốn xin lỗi, vậy thì đuổi đi. Hầu phủ ta không chứa nổi vị phật tổ này."
Cố Ánh Tuyết loạng choạng.
Suýt chút nữa thì ngã khỏi ghế.
Bà ta nắm chặt tay, trên khuôn mặt xinh đẹp lóe lên một tia phẫn hận.
Nhưng rất nhanh đã che giấu đi.
"Muội đi khuyên Khanh Khanh."
Sau đó, bà ta đứng dậy rời đi.
Bước chân còn có chút lảo đảo!
Diệp Tịnh Nguyệt nhìn thấy bộ dạng nghẹn khuất của Cố Ánh Tuyết, trong lòng không khỏi vui mừng.
Kết quả vừa quay đầu lại, liền sững sờ.
Nhân vật Cố Dung sao hiển thị giá trị hắc hóa 70 rồi?
Sao đột nhiên lại hắc hóa?
Diệp Tịnh Nguyệt còn đang nghi ngờ vừa rồi đã xảy ra chuyện gì dẫn đến Cố Dung hắc hóa, thì nha hoàn thân cận của Cố Dung - Cẩm Tú đi vào.
"Phu nhân, Cố thế tử đến."
Trên mặt Cố Dung lộ ra nụ cười.
"Mời hắn vào."
Một bóng người cao ráo thon dài xuất hiện ở cửa.
Cái nhìn đầu tiên là một thân ảnh bạch y như tuyết, dáng người cao dài tôn quý, dung mạo khuynh quốc khuynh thành, khí chất ôn nhu như ngọc, đoan trang thoát tục.
Hắn trước tiên hành lễ với Cố Dung.
"Cô mẫu."
Sau đó quay đầu lại, ánh mắt ôn hòa rơi trên người Diệp Tịnh Nguyệt.
"Biểu muội."
Giọng nói của hắn giống như gió tháng ba phất qua tim, êm ái như nước chảy róc rách, trong trẻo êm tai.
Cố Dung giới thiệu: "Nguyệt Nhi, đây là biểu ca của con, thế tử Trấn quốc công."
Diệp Tịnh Nguyệt trợn tròn mắt, ngoan ngoãn gọi:
"Biểu ca."
【Trời ơi! Là hắn! Chính là hắn! Nam chính mỹ cường thảm đỉnh cấp Cố Kinh Trần!】
Diệp Tịnh Nguyệt xuyên sách, mặc dù nàng là thiên kim thật, trong phủ còn có một thiên kim giả, nhưng hai người bọn họ đều không phải là nhân vật chính, đều là pháo hôi!
Nhân vật chính thật sự là Cố Kinh Trần!
Quyển sách mà nàng xuyên vào tên là "Thiên Cổ Trần Đế", tiểu thuyết nam chính quyền mưu vạn người mê!
Người đàn ông trước mắt - Cố Kinh Trần chính là nam chính của quyển sách này!
Lão đại quyền mưu!
Quyển sách này chủ yếu kể về nam chính vốn là Thái tử điện hạ tôn quý của Đại Càn quốc, nhưng mà mẫu thân khi sinh ra hắn đã bị ám sát, hắn được Quốc công phủ lặng lẽ cứu đi, lấy thân phận thế tử Quốc công phủ nuôi dưỡng ở Quốc công phủ.
Sau này Quốc công phủ vì hắn mà bị diệt môn, hắn bị đẩy xuống vực sâu, thân thể tàn phế, cuối cùng trải qua muôn vàn khó khăn, niết bàn trùng sinh, cuối cùng trở thành truyền thuyết về vị đế vương thiết huyết!
Thật sự khiến người ta nhiệt huyết sôi trào!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất