Sau Khi Nghe Tiếng Lòng Của Nhãi Con, Cả Hoàng Cung Liền Phát Điên
Chương 2:
[Mẫu phi mỹ nhân thật dịu dàng, con nhất định sẽ bảo vệ mẫu phi, hệ thống, mau đưa dưa ra đây, ta phải xem ai hại mẫu phi.]
Nghe thấy tiếng lòng của Yêu Yêu, Thục phi xoa đầu nàng: "Mẫu phi cũng sẽ bảo vệ con."
[Tìm ra rồi, hóa ra là bà ta!]
"Tỷ tỷ." Một giọng nói mềm mại vang lên, một người dáng vẻ còn yếu đuối hơn giọng nói bước tới.
Thục phi nhàn nhạt gật đầu.
[Sao ta cảm thấy quen quen nhỉ?]
Sở Yêu Yêu nhìn mẫu phi, sau đó quay đầu nhìn người kia, lập tức hiểu ra.
Cách ăn mặc, trang điểm giống hệt mẫu phi, nhưng đứng cùng mẫu phi lại có cảm giác... hàng giả kém chất lượng.
"Tiểu công chúa, chúng ta lại gặp nhau rồi."
Nghĩ đến cảnh tượng mình vừa nhìn thấy, Sở Yêu Yêu tức giận quay đi, không nhìn nàng ta.
Bị mất mặt, Lý quý tần nghiến răng, đứa bé này, rơi xuống hồ lâu như vậy mà vẫn không sao, đúng là may mắn! Không biết lần này, mẫu tử các người còn may mắn nữa hay không!
[Đồ dối trá, trà xanh đáng ghét, chính bà ta đã hại mẫu phi!]
Cái gì! Thục phi giật mình, nhìn Lý quý tần, không bỏ qua ánh mắt độc ác của nàng ta.
Là nàng ta? Lúc này, một cung nữ vội vã tới bẩm báo, nói phát hiện một ngăn bí mật dưới giường của Thục phi.
Hoàng hậu liếc nhìn Thục phi, hỏi: “Bên trong có cái gì?”
Cung nữ lập tức quỳ xuống, run rẩy nói: "Nô tỳ không dám nói, xin hoàng hậu nương nương tự mình xem."
Mọi người đi vào phòng, nhìn thấy trong ngăn bí mật có một hình nhân bằng vải, dán giấy vàng, bị châm kim chi chít.
Hoàng hậu cầm lấy hình nhân, nhìn thấy chữ trên đó, giận dữ nói: “Thục phi to gan! Dám yểm bùa thái tử, đúng là to gan!”
Thục phi lắc đầu giải thích: “Sao lại có thể? Ta không làm.”
Yêu Yêu xoa mặt mẫu phi đã tái nhợt.
[Hoàng hậu cũng thật là, lo lắng quá hoá cuồng à? Đến một người hiện đại như ta còn biết, trong thời cổ đại sinh thần bát tự cực kỳ quan trọng, hoàng thất lại càng như vậy, sao mẫu phi có thể biết sinh thần bát tự của thái tử?]
Thục phi nhìn Yêu Yêu, đúng vậy, điều này cũng đã nhắc nhở nàng.
"Hoàng hậu nương nương, xin bớt giận, thần thiếp làm sao biết sinh thần bát tự của thái tử?"
"Thục phi tỷ tỷ nói đúng." Lý quý tần đi tới.
"Dù chữ giống với chữ của tỷ tỷ, nhưng thái tử liên quan đến giang sơn xã tắc, người biết sinh thần bát tự của thái tử không nhiều, hoàng hậu nương nương nên tra xét từng người."
Yêu Yêu trợn to mắt.
[Hoàng hậu không để ý đến chữ viết, may mà có bà ta nhắc nhở, hừ.]
Hoàng hậu gật đầu: "Cũng đúng, nhưng dù sao, chữ này là của Thục phi, Thục phi vẫn bị nghi ngờ."
[Nói đến chữ viết, Lý quý tần này vì mô phỏng chữ mẫu phi, tốn không ít công sức, tra cái gì nữa chứ, nhũ mẫu của thái tử, Triệu thị bị Lý quý tần giết, xác nằm ở giếng nước bỏ hoang sau điện, bà ta còn mua chuộc cung nữ của mẫu phi, đặt đồ vào ngăn bí mật.]
Thục phi bất động thanh sắc nhìn Xuân Thi và Hạ Từ, hai người này đã theo nàng từ phủ tướng quân, chuyện ngăn bí mật, trong cung chỉ có hai người bọn họ biết.
[Là Hạ Từ!]
Nghe thấy tiếng lòng của Yêu Yêu, Thục phi xoa đầu nàng: "Mẫu phi cũng sẽ bảo vệ con."
[Tìm ra rồi, hóa ra là bà ta!]
"Tỷ tỷ." Một giọng nói mềm mại vang lên, một người dáng vẻ còn yếu đuối hơn giọng nói bước tới.
Thục phi nhàn nhạt gật đầu.
[Sao ta cảm thấy quen quen nhỉ?]
Sở Yêu Yêu nhìn mẫu phi, sau đó quay đầu nhìn người kia, lập tức hiểu ra.
Cách ăn mặc, trang điểm giống hệt mẫu phi, nhưng đứng cùng mẫu phi lại có cảm giác... hàng giả kém chất lượng.
"Tiểu công chúa, chúng ta lại gặp nhau rồi."
Nghĩ đến cảnh tượng mình vừa nhìn thấy, Sở Yêu Yêu tức giận quay đi, không nhìn nàng ta.
Bị mất mặt, Lý quý tần nghiến răng, đứa bé này, rơi xuống hồ lâu như vậy mà vẫn không sao, đúng là may mắn! Không biết lần này, mẫu tử các người còn may mắn nữa hay không!
[Đồ dối trá, trà xanh đáng ghét, chính bà ta đã hại mẫu phi!]
Cái gì! Thục phi giật mình, nhìn Lý quý tần, không bỏ qua ánh mắt độc ác của nàng ta.
Là nàng ta? Lúc này, một cung nữ vội vã tới bẩm báo, nói phát hiện một ngăn bí mật dưới giường của Thục phi.
Hoàng hậu liếc nhìn Thục phi, hỏi: “Bên trong có cái gì?”
Cung nữ lập tức quỳ xuống, run rẩy nói: "Nô tỳ không dám nói, xin hoàng hậu nương nương tự mình xem."
Mọi người đi vào phòng, nhìn thấy trong ngăn bí mật có một hình nhân bằng vải, dán giấy vàng, bị châm kim chi chít.
Hoàng hậu cầm lấy hình nhân, nhìn thấy chữ trên đó, giận dữ nói: “Thục phi to gan! Dám yểm bùa thái tử, đúng là to gan!”
Thục phi lắc đầu giải thích: “Sao lại có thể? Ta không làm.”
Yêu Yêu xoa mặt mẫu phi đã tái nhợt.
[Hoàng hậu cũng thật là, lo lắng quá hoá cuồng à? Đến một người hiện đại như ta còn biết, trong thời cổ đại sinh thần bát tự cực kỳ quan trọng, hoàng thất lại càng như vậy, sao mẫu phi có thể biết sinh thần bát tự của thái tử?]
Thục phi nhìn Yêu Yêu, đúng vậy, điều này cũng đã nhắc nhở nàng.
"Hoàng hậu nương nương, xin bớt giận, thần thiếp làm sao biết sinh thần bát tự của thái tử?"
"Thục phi tỷ tỷ nói đúng." Lý quý tần đi tới.
"Dù chữ giống với chữ của tỷ tỷ, nhưng thái tử liên quan đến giang sơn xã tắc, người biết sinh thần bát tự của thái tử không nhiều, hoàng hậu nương nương nên tra xét từng người."
Yêu Yêu trợn to mắt.
[Hoàng hậu không để ý đến chữ viết, may mà có bà ta nhắc nhở, hừ.]
Hoàng hậu gật đầu: "Cũng đúng, nhưng dù sao, chữ này là của Thục phi, Thục phi vẫn bị nghi ngờ."
[Nói đến chữ viết, Lý quý tần này vì mô phỏng chữ mẫu phi, tốn không ít công sức, tra cái gì nữa chứ, nhũ mẫu của thái tử, Triệu thị bị Lý quý tần giết, xác nằm ở giếng nước bỏ hoang sau điện, bà ta còn mua chuộc cung nữ của mẫu phi, đặt đồ vào ngăn bí mật.]
Thục phi bất động thanh sắc nhìn Xuân Thi và Hạ Từ, hai người này đã theo nàng từ phủ tướng quân, chuyện ngăn bí mật, trong cung chỉ có hai người bọn họ biết.
[Là Hạ Từ!]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất