Sau Khi Nghe Tiếng Lòng Của Nhãi Con, Cả Hoàng Cung Liền Phát Điên
Chương 22:
Nhưng nàng quên mất, ở đây nàng là kẻ mù chữ.
[Thôi được rồi, không biết chữ.]
Không biết chữ mà xem cái gì?
Khải Tuyên Đế thả lỏng nắm tay.
Thái tử cũng thở phào, nghiêm túc nói: "Thật không ngờ? Đúng là biết người biết mặt không biết lòng."
"Con còn một người nữa, Tướng quân Triệu Kinh Vũ."
[Đúng đúng, là ông ấy, phải là ông ấy.]
[Nói đến, tướng quân Tây Nhạc cũng không phải là người khôn ngoan, có lẽ tự cho là kế hoạch hoàn hảo, hoặc để chắc chắn giành thắng lợi, đã dùng bảy phần quân lực để vây khốn ngoại công, phần còn lại là những người già yếu.?
Nếu nhân lúc bọn họ vây công ngoại, phái quân đi tập kích trại Tây Nhạc, chắc chắn đánh bọn họ không kịp trở tay!
Sở Yêu Yêu nắm chặt nắm đấm nhỏ, quyết tâm.
Nhưng nhanh chóng xìu xuống.
[Nhưng những việc này, làm sao nói với tiện nghi phụ hoàng được đây.]
Tuyên Đế: Không cần nói, trẫm hiểu rồi.
Khải Tuyên Đế nhíu mày, giả vờ như đang suy nghĩ, sau đó nghiêm túc nói.
“Vậy thì cử Triệu Kinh Vũ đi, mấy ngày trước có tin ở Từ Châu có bọn cướp đang hoành hành, đốt phá cướp bóc, hiếp đáp người dân, khiến người dân địa phương khổ không thể tả. Nhân cơ hội này, để Triệu Kinh Vũ dẫn thêm người đi tiêu diệt bọn cướp.”
Thái tử ngơ ngác, y không nhớ có chuyện này. Nhưng nhìn thấy Yêu Yêu, thái tử lập tức hiểu ra, Từ Châu và biên giới cùng nằm trên một con đường: “Phụ hoàng anh minh.”
“Việc lương thảo rất quan trọng, không thể để người khác biết.”
“Nhi thần đã hiểu.”
Sở Yêu Yêu đang tính toán trong lòng.
[Nếu Triệu hộ quân dẫn binh đi, dù không thể kịp thời ngăn chặn âm mưu của gián điệp, ít nhất cũng giảm bớt hi sinh của binh lính, nhưng mà…]
Nghĩ đến việc mình biết rõ kết cục, bây giờ còn có thể thay đổi được...
[Mặc kệ!]
Sở Yêu Yêu chạy tới kéo tay áo của phụ hoàng: “Quân doanh có gián…”
Chưa kịp nói hết câu, nàng đã mất đi ý thức.
Hệ thống: Cảnh báo, cảnh báo! Phát hiện ký chủ cố gắng phá hoại quy tắc, phát hiện lực lượng ngoại giới bài xích. Để đảm bảo nhiệm vụ hoàn thành suôn sẻ, hệ thống sẽ áp dụng biện pháp cưỡng chế!
“Yêu Yêu!”
Nhìn thấy thân thể nhỏ bé ngã xuống, Khải Tuyên Đế nhanh tay ôm lấy nhi nữ, một tay ôm Yêu Yêu, tay kia run run đưa ngón trỏ đến mũi Yêu Yêu, nhận thấy hơi thở bình thường, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó nói với thái tử: “Gọi thái y!”
Thái tử vội vàng chạy ra ngoài, vừa chạy vừa hét: “Nhanh lên! Truyền thái y!”
Nhìn tiểu công chúa hai mắt nhắm nghiền, Khải Tuyên Đế lo lắng đi đi lại lại.
[Thôi được rồi, không biết chữ.]
Không biết chữ mà xem cái gì?
Khải Tuyên Đế thả lỏng nắm tay.
Thái tử cũng thở phào, nghiêm túc nói: "Thật không ngờ? Đúng là biết người biết mặt không biết lòng."
"Con còn một người nữa, Tướng quân Triệu Kinh Vũ."
[Đúng đúng, là ông ấy, phải là ông ấy.]
[Nói đến, tướng quân Tây Nhạc cũng không phải là người khôn ngoan, có lẽ tự cho là kế hoạch hoàn hảo, hoặc để chắc chắn giành thắng lợi, đã dùng bảy phần quân lực để vây khốn ngoại công, phần còn lại là những người già yếu.?
Nếu nhân lúc bọn họ vây công ngoại, phái quân đi tập kích trại Tây Nhạc, chắc chắn đánh bọn họ không kịp trở tay!
Sở Yêu Yêu nắm chặt nắm đấm nhỏ, quyết tâm.
Nhưng nhanh chóng xìu xuống.
[Nhưng những việc này, làm sao nói với tiện nghi phụ hoàng được đây.]
Tuyên Đế: Không cần nói, trẫm hiểu rồi.
Khải Tuyên Đế nhíu mày, giả vờ như đang suy nghĩ, sau đó nghiêm túc nói.
“Vậy thì cử Triệu Kinh Vũ đi, mấy ngày trước có tin ở Từ Châu có bọn cướp đang hoành hành, đốt phá cướp bóc, hiếp đáp người dân, khiến người dân địa phương khổ không thể tả. Nhân cơ hội này, để Triệu Kinh Vũ dẫn thêm người đi tiêu diệt bọn cướp.”
Thái tử ngơ ngác, y không nhớ có chuyện này. Nhưng nhìn thấy Yêu Yêu, thái tử lập tức hiểu ra, Từ Châu và biên giới cùng nằm trên một con đường: “Phụ hoàng anh minh.”
“Việc lương thảo rất quan trọng, không thể để người khác biết.”
“Nhi thần đã hiểu.”
Sở Yêu Yêu đang tính toán trong lòng.
[Nếu Triệu hộ quân dẫn binh đi, dù không thể kịp thời ngăn chặn âm mưu của gián điệp, ít nhất cũng giảm bớt hi sinh của binh lính, nhưng mà…]
Nghĩ đến việc mình biết rõ kết cục, bây giờ còn có thể thay đổi được...
[Mặc kệ!]
Sở Yêu Yêu chạy tới kéo tay áo của phụ hoàng: “Quân doanh có gián…”
Chưa kịp nói hết câu, nàng đã mất đi ý thức.
Hệ thống: Cảnh báo, cảnh báo! Phát hiện ký chủ cố gắng phá hoại quy tắc, phát hiện lực lượng ngoại giới bài xích. Để đảm bảo nhiệm vụ hoàn thành suôn sẻ, hệ thống sẽ áp dụng biện pháp cưỡng chế!
“Yêu Yêu!”
Nhìn thấy thân thể nhỏ bé ngã xuống, Khải Tuyên Đế nhanh tay ôm lấy nhi nữ, một tay ôm Yêu Yêu, tay kia run run đưa ngón trỏ đến mũi Yêu Yêu, nhận thấy hơi thở bình thường, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó nói với thái tử: “Gọi thái y!”
Thái tử vội vàng chạy ra ngoài, vừa chạy vừa hét: “Nhanh lên! Truyền thái y!”
Nhìn tiểu công chúa hai mắt nhắm nghiền, Khải Tuyên Đế lo lắng đi đi lại lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất