Sau Khi Nghe Tiếng Lòng Của Nhãi Con, Cả Hoàng Cung Liền Phát Điên
Chương 4:
Hai thái giám áp giải một cung nữ bước vào, chính là Tơ Nhi, người bên cạnh Lý quý tần.
Tuyên Đế nheo mắt, nhìn Lý quý tần một cách đầy ẩn ý, giọng nói lộ rõ sát khí: “Ngươi cũng biết, trẫm cứu ngươi một mạng, mau nói hết những gì ngươi biết, trẫm có thể tha mạng cho ngươi, nếu không, tội khi quân, tru di cửu tộc!”
Hai mắt Yêu Nhi sáng lên [Oa, bạo quân thông minh thật đấy, nhưng sao ông ta phát hiện được nhỉ?]
Thục Phi mơ hồ nhìn con gái, chẳng lẽ hoàng thượng cũng nghe được tiếng lòng của Yêu Nhi?
Phát hiện điều này, nàng ôm chặt đứa bé trong lòng.
Hoàng thượng sẽ đối xử với Yêu Nhi thế nào?
Thấy Thục Phi đề phòng, Tuyên Đế có thể hiểu, nhưng ngoài tức giận, hắn còn cảm thấy ấm ức, Vãn Chi không tin tưởng hắn, Yêu Nhi cũng là con gái của hắn, hắn có thể làm gì chứ?
Tuyên Đế đứng khoanh tay, thực ra hắn đã đến từ lâu rồi, sau khi xong việc của triều đình, hắn đến Đông Cung, biết Hoàng Hậu giận dữ dẫn người đến Quỳnh Hoa Cung, sợ có chuyện nên hắn vội vàng tới đây.
Nghe thấy tiếng lòng của Yêu Nhi, hắn đã cho người đưa Tơ Nhi tới.
Tơ Nhi hoảng sợ quỳ xuống: “Là Lý quý tần, quý tần đã mua chuộc Triệu ma ma, thêm phấn hoa vào y phục và thức ăn của Thái tử, sau đó giết chết Triệu ma ma và mua chuộc Hạ Từ để hãm hại Thục Phi.”
“Câm miệng!”
Lý quý tần không còn dáng vẻ yếu đuối nữa: “Ngươi là đồ tiện tỳ, dám vu khống chủ tử! Đáng chết!”
Sau đó nàng ta cắn môi, giọng nói nghẹn ngào: “Hoàng thượng, không phải, thần thiếp không có làm.”
Tơ Nhi lại đưa ra một xấp giấy: “Hoàng thượng, xin ngài xem qua, đây là chữ viết của Lý quý tần luyện để bắt chước nét chữ của Thục Phi.”
Tuyên Đế ném mạnh xấp giấy lên bàn: “Ngươi còn gì để nói!”
Ánh mắt lạnh lùng quét qua Hạ Từ.
Hạ Từ sợ hãi, không thể không thừa nhận: “Là Lý quý tần lấy tính mạng của vị hôn phu của nô tỳ để uy hiếp nô tỳ, nô tỳ không thể không làm theo, hơn nữa, tiểu công chúa rơi xuống nước cũng là do Lý quý tần bày ra.”
“Chát!”
Thục Phi bước tới, tát một cái vào mặt Lý quý tần: “Ta coi ngươi là tỷ muội, ngươi lại hại nhi nữ của ta!”
Lý quý tần ôm mặt, lao đến bên người Tuyên Đế, đôi mắt đẫm lệ, trông rất đáng thương: “Hoàng thượng, thần thiếp thật sự bị oan.”
Hoàng thượng từng rất thích dáng vẻ này của nàng ta, mỗi lần nàng ta làm vậy, hoàng thượng đều đáp ứng yêu cầu của nàng ta, lần này nhất định cũng sẽ mềm lòng.
Yêu Nhi bĩu môi, dựa đầu vào cổ mẫu phi.
[Sao lại thế này? Thật ra, nàng ta giống hệt mẫu phi đến bảy tám phần, làm những cử chỉ giả tạo này, đúng là ghê tởm, chẳng lẽ đây là sở thích xấu của tiện phụ hoàng.]
[Để ta xem, à, tìm được rồi, tiện phụ hoàng từng cãi nhau với mẫu phi, nói hy vọng mẫu phi sẽ ngoan ngoãn hơn, dựa dẫm vào nam nhân của mình hơn, không ngờ lời này bị lúc đó Lý tiệp dư nghe được… trời ạ, hóa ra là do tên phụ bạc này.]
Nghe vậy, Thục Phi nghi ngờ nhìn Tuyên Đế, chẳng lẽ thật sự là như vậy?
Tuyên Đế nheo mắt, nhìn Lý quý tần một cách đầy ẩn ý, giọng nói lộ rõ sát khí: “Ngươi cũng biết, trẫm cứu ngươi một mạng, mau nói hết những gì ngươi biết, trẫm có thể tha mạng cho ngươi, nếu không, tội khi quân, tru di cửu tộc!”
Hai mắt Yêu Nhi sáng lên [Oa, bạo quân thông minh thật đấy, nhưng sao ông ta phát hiện được nhỉ?]
Thục Phi mơ hồ nhìn con gái, chẳng lẽ hoàng thượng cũng nghe được tiếng lòng của Yêu Nhi?
Phát hiện điều này, nàng ôm chặt đứa bé trong lòng.
Hoàng thượng sẽ đối xử với Yêu Nhi thế nào?
Thấy Thục Phi đề phòng, Tuyên Đế có thể hiểu, nhưng ngoài tức giận, hắn còn cảm thấy ấm ức, Vãn Chi không tin tưởng hắn, Yêu Nhi cũng là con gái của hắn, hắn có thể làm gì chứ?
Tuyên Đế đứng khoanh tay, thực ra hắn đã đến từ lâu rồi, sau khi xong việc của triều đình, hắn đến Đông Cung, biết Hoàng Hậu giận dữ dẫn người đến Quỳnh Hoa Cung, sợ có chuyện nên hắn vội vàng tới đây.
Nghe thấy tiếng lòng của Yêu Nhi, hắn đã cho người đưa Tơ Nhi tới.
Tơ Nhi hoảng sợ quỳ xuống: “Là Lý quý tần, quý tần đã mua chuộc Triệu ma ma, thêm phấn hoa vào y phục và thức ăn của Thái tử, sau đó giết chết Triệu ma ma và mua chuộc Hạ Từ để hãm hại Thục Phi.”
“Câm miệng!”
Lý quý tần không còn dáng vẻ yếu đuối nữa: “Ngươi là đồ tiện tỳ, dám vu khống chủ tử! Đáng chết!”
Sau đó nàng ta cắn môi, giọng nói nghẹn ngào: “Hoàng thượng, không phải, thần thiếp không có làm.”
Tơ Nhi lại đưa ra một xấp giấy: “Hoàng thượng, xin ngài xem qua, đây là chữ viết của Lý quý tần luyện để bắt chước nét chữ của Thục Phi.”
Tuyên Đế ném mạnh xấp giấy lên bàn: “Ngươi còn gì để nói!”
Ánh mắt lạnh lùng quét qua Hạ Từ.
Hạ Từ sợ hãi, không thể không thừa nhận: “Là Lý quý tần lấy tính mạng của vị hôn phu của nô tỳ để uy hiếp nô tỳ, nô tỳ không thể không làm theo, hơn nữa, tiểu công chúa rơi xuống nước cũng là do Lý quý tần bày ra.”
“Chát!”
Thục Phi bước tới, tát một cái vào mặt Lý quý tần: “Ta coi ngươi là tỷ muội, ngươi lại hại nhi nữ của ta!”
Lý quý tần ôm mặt, lao đến bên người Tuyên Đế, đôi mắt đẫm lệ, trông rất đáng thương: “Hoàng thượng, thần thiếp thật sự bị oan.”
Hoàng thượng từng rất thích dáng vẻ này của nàng ta, mỗi lần nàng ta làm vậy, hoàng thượng đều đáp ứng yêu cầu của nàng ta, lần này nhất định cũng sẽ mềm lòng.
Yêu Nhi bĩu môi, dựa đầu vào cổ mẫu phi.
[Sao lại thế này? Thật ra, nàng ta giống hệt mẫu phi đến bảy tám phần, làm những cử chỉ giả tạo này, đúng là ghê tởm, chẳng lẽ đây là sở thích xấu của tiện phụ hoàng.]
[Để ta xem, à, tìm được rồi, tiện phụ hoàng từng cãi nhau với mẫu phi, nói hy vọng mẫu phi sẽ ngoan ngoãn hơn, dựa dẫm vào nam nhân của mình hơn, không ngờ lời này bị lúc đó Lý tiệp dư nghe được… trời ạ, hóa ra là do tên phụ bạc này.]
Nghe vậy, Thục Phi nghi ngờ nhìn Tuyên Đế, chẳng lẽ thật sự là như vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất