Sau Khi Ngoài Ý Muốn Đánh Dấu Đối Thủ Một Mất Một Còn
Chương 55
Giờ khắc này, trái tim Cố Tử Chương vẫn luôn nặng nề, không nói rõ cảm giác gì dần dần an ổn lại, vững vàng lại chậm rãi nhảy lên.
Chất dẫn dụ cũng tốt, đánh dấu cũng được.
Đối mặt với những thứ này, ảnh hưởng của hắn đối với Hạ Trăn cũng tốt, ảnh hưởng của Hạ Trăn đối với hắn cũng được.
Hạ Trăn cũng không cảm thấy những chuyện này có vấn đề, hắn cần gì phải tự quấy rầy, tự tiện đem vấn đề đặt ở trước mặt Hạ Trăn, vô hình trung bức bách Hạ Trăn lựa chọn, tạo thành phiền toái cho hai người.
Rõ ràng đối với hắn mà nói, chỉ cần có thể duy trì hiện trạng, những thứ này đều không sao cả.
Cố Tử Chương di chuyển người, dừng lại ở khoảng cách một quyền với Hạ Trăn, bàn tay phủ lên nắm đấm của Hạ Trăn, nhẹ nhàng cầm lấy.
Hai tròng mắt tức giận của Hạ Trăn trừng qua: "Cậu làm gì vậy? ”
"Buông tay ra!"
Nghe có vẻ vô cùng khó chịu, thái độ cũng rất kém cỏi, nhưng thủy chung không vung tay Cố Tử Chương ra, mặc cho Cố Tử Chương nắm, thậm chí thái độ dần dần mềm nhũn, buông lỏng nắm đấm.
Đây là suy nghĩ của Hạ Trăn, hay là ảnh hưởng mà đánh dấu mang tới, Cố Tử Chương không rõ ràng lắm, nhưng hăn đi theo nội tâm của mình, bắt lấy tay Hạ Trăn.
Cứ như vậy, sư tức giận của Hạ Trăn tiêu tan không ít, giật giật mí mắt nói: "Suy nghĩ rõ ràng rồi sao? ”
Cố Tử Chương thủy chung cho rằng: "Tôi cảm thấy mình rất rõ ràng.”
Hạ Trăn cười nhạo một tiếng, liếc mắt nhìn Cố Tử Chương: "Chỉ có bộ dáng vừa rồi cậu nói trước không đáp lời sau? ”
Cố Tử Chương hiếm thấy đỏ mặt, chỉ là tầm mắt tối tăm, Hạ Trăn nhìn không ra, cho rằng Cố Tử Chương lại không có việc gì tìm việc.
Anh nhắm mắt lại: "Sao vậy? Tôi còn oan uổng cậu hay sao. ”
"Ừm,." Cố Tử Chương càng không biết mình đỏ mặt, đương nhiên nói, "Anh không thể không nghe hiểu ý của tôi, liền nói lời nói trước của tôi không đáp lời. ”
Hạ Trăn đối với việc này cười nhạt, anhlàm sao không nghe rõ?
Cố Tử Chương căn bản là đang cố tình gây sự, rõ ràng muốn câu trả lời của anh, rõ ràng từ đầu đến cuối cũng không muốn tách ra đáp án này, rồi lại đem sự tình suy nghĩ càng thêm nghiêm trọng, đem vấn đề tự mình đè lên người anh.
Hơn nữa còn nói cái gì không tiếp tục tiếp xúc, nói chỉ là đem sự thật đặt ở trước mặt anh.
Loại chuyện này từ gốc rễ liền mâu thuẫn trái phải, Cố Tử Chương sẽ không không rõ anh rốt cuộc đã lựa chọn như thế nào, nhưng vẫn tùy ý làm bậy giận dỗi.
Chính xác thì ai mới là người bị đánh dấu chứ?
Hạ Trăn trừng mắt nhìn Cố Tử Chương một cái, không tính tình nghĩ, tên được tiện nghi còn giả tạo.
Quả nhiên anh nên buông tha tên này, về sau anh cũng không cần lo lắng không cẩn thận ngửi thấy tin nhắn của Cố Tử Chương, sau đó xuất hiện phản ứng kỳ quái nào.
Nghĩ đến đây, Hạ Trăn hơi nhíu mày, lần trước khi anh và Cố Tử Chương đi ra ngoài câu lạc bộ, Cố Tử Chương dùng chất dẫn dụ, nhưng anh đứng bên cạnh Cố Tử Chương lại không có bất kỳ phản ứng gì.
Anh khẽ nói với Cố Tử Chương: "Cậu phóng một chút chất dẫn dụ ra đi."
Đề tài nhảy quá nhanh, Cố Tử Chương không rõ nguyên nhân, nhưng cũng làm theo lời Hạ Trăn, từng chút từng chút phóng ra chất dẫn dụ.
Hạ Trăn không kêu dừng, hắn cũng không có dừng lại, dần dần toàn bộ phòng khách tràn ngập chất dẫn dụ.
Không đúng!
Lần trước cũng không phải là phản ứng như vậy!
Hạ Trăn ngồi thẳng người, yên lặng ghi nhớ tình huống của mình, tính toán sau đó nói cho Hứa Lãnh.
Cố Tử Chương nghi hoặc: "Làm sao vậy? ”
Hạ Trăn nghẹn lời.
Anh cũng khó nói, vô luận là phản ứng trước đó hay là báo cáo hiện tại, đều chứng minh một khi anh ngửi được chất dẫn dụ của Cố Tử Chương, anh sẽ sinh ra một ít phản ứng giống như omega.
Anh cân nhắc một lúc: "Có lẽ bởi vì trong thời gian đánh dấu, tôi dường như không có phản ứng với chất dẫn dụ của cậu, chỉ có một số thời gian đánh dấu sẽ có phản ứng."
Cố Tử Chương nghi hoặc, đây không phải là ghi trên báo cáo sao? Ngửi thấy alpha trong thời gian đánh dấu có thể xuất hiện một số triệu chứng phụ thuộc.
Hắn nói: "Anh mỗi đêm đều chạy đến phòng tôi, đó là một hiện tượng phụ thuộc vào chất dẫn dụ trong thời gian đánh dấu."
Hạ Trăn tức giận nói: ". Tôi biết, cậu không cần phải nhấn mạnh điều này với tôi. ”
Cố Tử Chương nghiêng đầu: "Vậy. Anh đang nói về cái gì? ”
Hạ Trăn suy nghĩ một chút: "Chính là... Cậu có hiểu không? Phản ứng của tôi trước và sau khi đánh dấu khi ngửi thấy chất dẫn dụ là khác nhau.”
Cố Tử Chương chớp chớp mắt: "Cho nên chỗ nào không giống nhau?”
"Chính là… " Vừa định nói tiếp, Hạ Trăn đột nhiên phản ứng lại, Cố Tử Chương đang nói lời của anh, đề tài vừa chuyển, "Toàn bộ đều không giống nhau. ”
Cố Tử Chương tiếc nuối một chút, nói: "Anh nên giải thích tình huống này của mình với ba anh một chút. ”
Hạ Trăn thuận miệng đáp qua loa, kỳ thật lúc này trong lòng anh có đáp án, lúc ấy Hứa Lãnh giải thích điểm này, chỉ là anh xem nhẹ vấn đề này, nhất thời không hiểu ý tứ của Hứa Lãnh.
Tuy rằng vẫn mắng Cố Tử Chương đầu óc không rõ ràng lắm, kỳ thật vừa nghe được nội dung này, đại não của anh cũng không kịp vận chuyển tới đây.
Nói cố Tử Chương nói trước không đáp lời, nhưng kỳ thật anh cũng không khá hơn chỗ nào, cùng Cố Tử Chương đùa giỡn lung tung, còn bị đánh một thân thương tích.
Hạ Trăn giật giật khóe miệng, cảm nhận được một chút đau đớn, oán giận nói: "Cậu xuống tay cũng quá nặng. ”
Cố Tử Chương cảm nhận được gương mặt sưng lên, nói: "Anh xuống tay cũng không nhẹ. ”
Hạ Trăn hừ hừ một tiếng, không biết khoảng cách giữa mình và Cố Tử Chương đã bằng không, hai tay đan xen.
Dưới ảnh hưởng của chất dẫn dụ của Cố Tử Chương bốn phía, suy nghĩ của anh dần dần rõ ràng, nhưng đối với hiện trạng thiếu đi rất nhiều nhận thức.
Mà Cố Tử Chương cũng không ý thức được, ánh mắt nhìn chằm chằm Hạ Trăn cũng càng thêm nhu hòa.
Hồi lâu, Cố Tử Chương nói: "Anh đừng phóng túng tôi quá nhiều, lần sau đừng tùy tiện để tôi chạm vào tuyến thể của anh. ”
Nghe nói như vậy, đuôi lông mày Hạ Trăn khẽ nhếch lên: "Cậu ngốc sao? Bây giờ là một thời gian đặc biệt, làm thế nào tôi có thể từ chối sự đụng chạm của cậu! ”
Cố Tử Chương biểu tình dừng lại: ".."
Hạ Trăn lúc này cũng ý thức được mình nói một ít lời không thích hợp, giải thích: "Cậu đừng hiểu lầm, sau khi tôi bị đánh dấu, hiện tượng khát vọng chất dẫn dụ của cậu là hiện tượng bình thường, không chỉ sẽ không bài xích cậu tới gần, có lẽ còn có thể hy vọng cậu c4nmột chút. ”
Càng nói đến phía sau, Hạ Trăn càng cảm thấy càng nói không rõ ràng, vì thế liền dứt khoát không nói nữa, đỡ càng nói càng thái quá.
Hơn nữa Cố Tử Chương cũng không phải không rõ điểm này.
Cố Tử Chương rõ ràng là một chuyện, nghe Hạ Trăn nói ra lại là một loại cảm giác khác.
Hắn gãi tai, hơi lúng túng nói: "Tôi không hiểu lầm." ”
Hắn dừng lại và nói tiếp: "Thời điểm tôi chạm vào tuyến của anh, tôi chỉ muốn c4nnó." ”
Hạ Trăn: "Nhưng cậu không cắn. ”
Cố Tử Chương lắc đầu: "Không thể cắn. ”
Hạ Trăn ừ một tiếng nói: "Cậu biết là tốt rồi. ”
Có lẽ bởi vì nói thông suốt, đêm đó Hạ Trăn không trở về phòng mình, trực tiếp chạy tới phòng Cố Tử Chương, chiếm một nửa không gian giường.
Theo lời của anh mà nói thì chính là: "Dù sao sau khi ngủ, tôi cũng sẽ chạy đến đây, chi bằng trực tiếp ngủ ở đây, đỡ phải mệt mỏi."
Nói xong, anh quan sát sắc mặt Cố Tử Chương, tiếp tục nói: "Cậu không ngại đi. ”
Cố Tử Chương đương nhiên không ngại, nếu hắn ngại thì ngày đầu tiên hắn đã đưa ra dị nghị, sẽ không đợi đến hôm nay.
Hơn nữa hắn cũng cảm thấy dứt khoát cùng nhau ngủ xong, bởi vì biết Hạ Trăn sẽ tới, sau đó hắn đều sẽ chờ Hạ Trăn chủ động tới, mới bắt đầu ngủ.
Hắn có một chút không quen với, sau đó nói: "Chúc ngủ ngon." ”
Thanh âm mệt mỏi của Hạ Trăn truyền tới: "Chúc ngủ ngon. ”
Chất dẫn dụ cũng tốt, đánh dấu cũng được.
Đối mặt với những thứ này, ảnh hưởng của hắn đối với Hạ Trăn cũng tốt, ảnh hưởng của Hạ Trăn đối với hắn cũng được.
Hạ Trăn cũng không cảm thấy những chuyện này có vấn đề, hắn cần gì phải tự quấy rầy, tự tiện đem vấn đề đặt ở trước mặt Hạ Trăn, vô hình trung bức bách Hạ Trăn lựa chọn, tạo thành phiền toái cho hai người.
Rõ ràng đối với hắn mà nói, chỉ cần có thể duy trì hiện trạng, những thứ này đều không sao cả.
Cố Tử Chương di chuyển người, dừng lại ở khoảng cách một quyền với Hạ Trăn, bàn tay phủ lên nắm đấm của Hạ Trăn, nhẹ nhàng cầm lấy.
Hai tròng mắt tức giận của Hạ Trăn trừng qua: "Cậu làm gì vậy? ”
"Buông tay ra!"
Nghe có vẻ vô cùng khó chịu, thái độ cũng rất kém cỏi, nhưng thủy chung không vung tay Cố Tử Chương ra, mặc cho Cố Tử Chương nắm, thậm chí thái độ dần dần mềm nhũn, buông lỏng nắm đấm.
Đây là suy nghĩ của Hạ Trăn, hay là ảnh hưởng mà đánh dấu mang tới, Cố Tử Chương không rõ ràng lắm, nhưng hăn đi theo nội tâm của mình, bắt lấy tay Hạ Trăn.
Cứ như vậy, sư tức giận của Hạ Trăn tiêu tan không ít, giật giật mí mắt nói: "Suy nghĩ rõ ràng rồi sao? ”
Cố Tử Chương thủy chung cho rằng: "Tôi cảm thấy mình rất rõ ràng.”
Hạ Trăn cười nhạo một tiếng, liếc mắt nhìn Cố Tử Chương: "Chỉ có bộ dáng vừa rồi cậu nói trước không đáp lời sau? ”
Cố Tử Chương hiếm thấy đỏ mặt, chỉ là tầm mắt tối tăm, Hạ Trăn nhìn không ra, cho rằng Cố Tử Chương lại không có việc gì tìm việc.
Anh nhắm mắt lại: "Sao vậy? Tôi còn oan uổng cậu hay sao. ”
"Ừm,." Cố Tử Chương càng không biết mình đỏ mặt, đương nhiên nói, "Anh không thể không nghe hiểu ý của tôi, liền nói lời nói trước của tôi không đáp lời. ”
Hạ Trăn đối với việc này cười nhạt, anhlàm sao không nghe rõ?
Cố Tử Chương căn bản là đang cố tình gây sự, rõ ràng muốn câu trả lời của anh, rõ ràng từ đầu đến cuối cũng không muốn tách ra đáp án này, rồi lại đem sự tình suy nghĩ càng thêm nghiêm trọng, đem vấn đề tự mình đè lên người anh.
Hơn nữa còn nói cái gì không tiếp tục tiếp xúc, nói chỉ là đem sự thật đặt ở trước mặt anh.
Loại chuyện này từ gốc rễ liền mâu thuẫn trái phải, Cố Tử Chương sẽ không không rõ anh rốt cuộc đã lựa chọn như thế nào, nhưng vẫn tùy ý làm bậy giận dỗi.
Chính xác thì ai mới là người bị đánh dấu chứ?
Hạ Trăn trừng mắt nhìn Cố Tử Chương một cái, không tính tình nghĩ, tên được tiện nghi còn giả tạo.
Quả nhiên anh nên buông tha tên này, về sau anh cũng không cần lo lắng không cẩn thận ngửi thấy tin nhắn của Cố Tử Chương, sau đó xuất hiện phản ứng kỳ quái nào.
Nghĩ đến đây, Hạ Trăn hơi nhíu mày, lần trước khi anh và Cố Tử Chương đi ra ngoài câu lạc bộ, Cố Tử Chương dùng chất dẫn dụ, nhưng anh đứng bên cạnh Cố Tử Chương lại không có bất kỳ phản ứng gì.
Anh khẽ nói với Cố Tử Chương: "Cậu phóng một chút chất dẫn dụ ra đi."
Đề tài nhảy quá nhanh, Cố Tử Chương không rõ nguyên nhân, nhưng cũng làm theo lời Hạ Trăn, từng chút từng chút phóng ra chất dẫn dụ.
Hạ Trăn không kêu dừng, hắn cũng không có dừng lại, dần dần toàn bộ phòng khách tràn ngập chất dẫn dụ.
Không đúng!
Lần trước cũng không phải là phản ứng như vậy!
Hạ Trăn ngồi thẳng người, yên lặng ghi nhớ tình huống của mình, tính toán sau đó nói cho Hứa Lãnh.
Cố Tử Chương nghi hoặc: "Làm sao vậy? ”
Hạ Trăn nghẹn lời.
Anh cũng khó nói, vô luận là phản ứng trước đó hay là báo cáo hiện tại, đều chứng minh một khi anh ngửi được chất dẫn dụ của Cố Tử Chương, anh sẽ sinh ra một ít phản ứng giống như omega.
Anh cân nhắc một lúc: "Có lẽ bởi vì trong thời gian đánh dấu, tôi dường như không có phản ứng với chất dẫn dụ của cậu, chỉ có một số thời gian đánh dấu sẽ có phản ứng."
Cố Tử Chương nghi hoặc, đây không phải là ghi trên báo cáo sao? Ngửi thấy alpha trong thời gian đánh dấu có thể xuất hiện một số triệu chứng phụ thuộc.
Hắn nói: "Anh mỗi đêm đều chạy đến phòng tôi, đó là một hiện tượng phụ thuộc vào chất dẫn dụ trong thời gian đánh dấu."
Hạ Trăn tức giận nói: ". Tôi biết, cậu không cần phải nhấn mạnh điều này với tôi. ”
Cố Tử Chương nghiêng đầu: "Vậy. Anh đang nói về cái gì? ”
Hạ Trăn suy nghĩ một chút: "Chính là... Cậu có hiểu không? Phản ứng của tôi trước và sau khi đánh dấu khi ngửi thấy chất dẫn dụ là khác nhau.”
Cố Tử Chương chớp chớp mắt: "Cho nên chỗ nào không giống nhau?”
"Chính là… " Vừa định nói tiếp, Hạ Trăn đột nhiên phản ứng lại, Cố Tử Chương đang nói lời của anh, đề tài vừa chuyển, "Toàn bộ đều không giống nhau. ”
Cố Tử Chương tiếc nuối một chút, nói: "Anh nên giải thích tình huống này của mình với ba anh một chút. ”
Hạ Trăn thuận miệng đáp qua loa, kỳ thật lúc này trong lòng anh có đáp án, lúc ấy Hứa Lãnh giải thích điểm này, chỉ là anh xem nhẹ vấn đề này, nhất thời không hiểu ý tứ của Hứa Lãnh.
Tuy rằng vẫn mắng Cố Tử Chương đầu óc không rõ ràng lắm, kỳ thật vừa nghe được nội dung này, đại não của anh cũng không kịp vận chuyển tới đây.
Nói cố Tử Chương nói trước không đáp lời, nhưng kỳ thật anh cũng không khá hơn chỗ nào, cùng Cố Tử Chương đùa giỡn lung tung, còn bị đánh một thân thương tích.
Hạ Trăn giật giật khóe miệng, cảm nhận được một chút đau đớn, oán giận nói: "Cậu xuống tay cũng quá nặng. ”
Cố Tử Chương cảm nhận được gương mặt sưng lên, nói: "Anh xuống tay cũng không nhẹ. ”
Hạ Trăn hừ hừ một tiếng, không biết khoảng cách giữa mình và Cố Tử Chương đã bằng không, hai tay đan xen.
Dưới ảnh hưởng của chất dẫn dụ của Cố Tử Chương bốn phía, suy nghĩ của anh dần dần rõ ràng, nhưng đối với hiện trạng thiếu đi rất nhiều nhận thức.
Mà Cố Tử Chương cũng không ý thức được, ánh mắt nhìn chằm chằm Hạ Trăn cũng càng thêm nhu hòa.
Hồi lâu, Cố Tử Chương nói: "Anh đừng phóng túng tôi quá nhiều, lần sau đừng tùy tiện để tôi chạm vào tuyến thể của anh. ”
Nghe nói như vậy, đuôi lông mày Hạ Trăn khẽ nhếch lên: "Cậu ngốc sao? Bây giờ là một thời gian đặc biệt, làm thế nào tôi có thể từ chối sự đụng chạm của cậu! ”
Cố Tử Chương biểu tình dừng lại: ".."
Hạ Trăn lúc này cũng ý thức được mình nói một ít lời không thích hợp, giải thích: "Cậu đừng hiểu lầm, sau khi tôi bị đánh dấu, hiện tượng khát vọng chất dẫn dụ của cậu là hiện tượng bình thường, không chỉ sẽ không bài xích cậu tới gần, có lẽ còn có thể hy vọng cậu c4nmột chút. ”
Càng nói đến phía sau, Hạ Trăn càng cảm thấy càng nói không rõ ràng, vì thế liền dứt khoát không nói nữa, đỡ càng nói càng thái quá.
Hơn nữa Cố Tử Chương cũng không phải không rõ điểm này.
Cố Tử Chương rõ ràng là một chuyện, nghe Hạ Trăn nói ra lại là một loại cảm giác khác.
Hắn gãi tai, hơi lúng túng nói: "Tôi không hiểu lầm." ”
Hắn dừng lại và nói tiếp: "Thời điểm tôi chạm vào tuyến của anh, tôi chỉ muốn c4nnó." ”
Hạ Trăn: "Nhưng cậu không cắn. ”
Cố Tử Chương lắc đầu: "Không thể cắn. ”
Hạ Trăn ừ một tiếng nói: "Cậu biết là tốt rồi. ”
Có lẽ bởi vì nói thông suốt, đêm đó Hạ Trăn không trở về phòng mình, trực tiếp chạy tới phòng Cố Tử Chương, chiếm một nửa không gian giường.
Theo lời của anh mà nói thì chính là: "Dù sao sau khi ngủ, tôi cũng sẽ chạy đến đây, chi bằng trực tiếp ngủ ở đây, đỡ phải mệt mỏi."
Nói xong, anh quan sát sắc mặt Cố Tử Chương, tiếp tục nói: "Cậu không ngại đi. ”
Cố Tử Chương đương nhiên không ngại, nếu hắn ngại thì ngày đầu tiên hắn đã đưa ra dị nghị, sẽ không đợi đến hôm nay.
Hơn nữa hắn cũng cảm thấy dứt khoát cùng nhau ngủ xong, bởi vì biết Hạ Trăn sẽ tới, sau đó hắn đều sẽ chờ Hạ Trăn chủ động tới, mới bắt đầu ngủ.
Hắn có một chút không quen với, sau đó nói: "Chúc ngủ ngon." ”
Thanh âm mệt mỏi của Hạ Trăn truyền tới: "Chúc ngủ ngon. ”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất