Sau Khi Ngoài Ý Muốn Đánh Dấu Đối Thủ Một Mất Một Còn
Chương 9
Cố Tử Chương mất ngủ.
Từ trước đến nay hắn chỉ cần đặt lưng xuống giường liền ngủ, nhưng hôm nay lăn lộn mấy lần cũng không thể nào nhắm mắ tđược, ngay cả chính hắn cũng không rõ lý do gì, trực tiếp mở mắt đến hừng đông.
Thế nhưng cẩn thận ngẫm lại, hắn cùng Hạ Trăn bị coi là đối thủ một mất một còn cũng không phải là không có lý do, vô luận phương diện nào, hắn cùng Hạ Trăn đều đem đối phương coi như đối thủ của mình.
Bình thường hai người ở chung cũng không hòa bình.
Cũng không biết là nguyên nhân gì, Hạ Trăn rõ ràng có quyền hạn trong phòng huấn luyện, nhất định phải đợi đến bây giờ mới ấn chuông cửa.
Hắn nhìn Hạ Trăn đang đứng ở ngoài cửa, tóc tai rối bời, trên mặt phải còn in dấu vết bên cửa sổ, trong tay ôm một tấm chăn, thoạt nhìn vừa hung vừa đáng thương.
Vừa nhìn liền biết là không về ký túc xá.
Cố Tử Chương không khỏi nghĩ, ý nghĩa của những việc làm này của Hạ Trăn nằm ở đâu?
Không chỉ hoàn toàn vô nghĩa, mà còn làm cho mình khó chịu cả đêm.
"Vào đi " Cố Tử Chương tránh ra vị trí.
Hạ Trăn kỳ thật cũng không muốn như vậy, sau khi lựa chọn ở bên ngoài, anh cũng cũng ý thức được chỗ không ổn của mình, nhưng tối hôm qua để lại bảo anh bước vào phòng huấn luyện B201S đã là chuyện không có khả năng.
Hơn nữa ngoài ra, anh còn phải đối mặt với một vấn đề, khu ký túc xá vừa mở cửa, liền đại biểu cho một bộ phận sinh viên đã bắt đầu hoạt động.
Ký túc xá của anh cách cửa lớn không tính là gần, một khi muốn trở về ký túc xá, nhất định phải trải qua ánh mắt gắt gao của quản lý, còn có một ít ánh mắt của các học viên.
Sau đó, tất cả các bài đăng trên diễn đàn ngày hôm sẽ tràn ngập vô số hình ảnh về bộ dạng lúc đó của mình.
Chỉ cần nghĩ thôi đã cảm thấy khủng khiếp.
Hạ Trăn cảm giác được xấu hổ, trên thực tế anh đã ở ngoài cửa do dự hồi lâu, mới hạ quyết tâm ấn chuông cửa nói: "Quấy rầy, trước tiên mượn rửa phòng tắm, tôi sẽ mau chóng thu dọn đồ đạc. "
Cố Tử Chương muốn nói không cần, nhưng nhìn Hạ Trăn cuối cùng cũng không nói ra miệng.
Mặc kệ lý do của Hạ Trăn là gì, hắn cũng không có lý do gì để giữ Hạ Trăn ở lại.
Một đêm ngủ không ngon mà Cố Tử Chương không có thói quen ngủ bù, ra ngoài mang theo hai phần cơm dinh dưỡng, lúc trở về Hạ Trăn còn chưa đi ra.
Hai bữa ăn dinh dưỡng hoàn toàn là ngoài ý muốn, bữa ăn dinh dưỡng này chuyên cung cấp cho alpha, một phần ăn là đủ để đáp ứng nhu cầu của alpha.
Dựa theo lượng thức ăn bình thường, Cố Tử Chương chỉ biết gọi một phần.
Có lẽ bởi vì hôm nay có thêm một người ở đây, Cố Tử Chương không cần suy nghĩ liền gọi hai phần, sau đó mới phản ứng lại, đại khái hắn lại muốn tự đa tình, không khỏi nhìn bữa sáng nghĩ, sẽ chủ động mang bữa sáng cho đối thủ một mất một còn, sợ rằng đây chính là trường hợp duy nhất của trường quân đội.
Với triết lý mua đều mua, không lãng phí thức ăn, Cố Tử Chương cuối cùng đều mang về cả hai phần, ăn một phần, phần còn lại đặt trên bàn, vị trí dễ thấy.
Dễ thấy đến mức khi Hạ Trăn vừa đi ra là có thể nhìn thấy một phần bữa ăn dinh dưỡng hoàn hảo.
Hạ Trăn nhìn thoáng qua, rất nhanh liền dời ánh mắt, anh sẽ không tự mình đa tình đến mức cho rằng phần bữa sáng này là của anh.
Quay lại, anh bắt đầu thu thập đồ đạc của mình.
Hạ Trăn đặt rất nhiều đồ đạc ở trong phòng huấn luyện, nhưng bình thường đều có sửa sang lại đặt ở trong tủ khóa, hiện tại chỉ cần đem toàn bộ vật phẩm thu thập xong, sau đó đem tủ khóa khoá kỹ lại là được.
Sau khi đóng gói xong, kế tiếp anh chỉ cần đem tủ khóa mang đi, chỉ là đã sắp đến giờ lên lớp, thời gian đã không đủ để Hạ Trăn đem tủ khóa chuyển về ký túc xá.
Lúc Hạ Trăn đang gặp khó khăn, Cố Tử Chương vừa vặn kết thúc buổi huấn luyện buổi sáng, đang chuẩn bị ra ngoài đến địa điểm hôm nay đi học.
Trước khi đi, Cố Tử Chương gọi Hạ Trăn lại, chỉ chỉ bữa ăn dinh dưỡng trên bàn nói: "Thu thập xong nhớ ăn một chút."
Trên mặt Hạ Trăn không có biểu tình gì, dường như không nghe được lời của anh, động tác trên tay không ngừng.
Cố Tử Chương thấy mình tự làm đa tình không ai để ý tới, lập tức trực tiếp rời đi.
Dù sao tự mình đa tình cũng phải có hạn.
Khóa học hôm nay rất thuận lợi, tiếng còi kết thúc vang lên, huấn luyện viên bắt đầu tổ chức huấn luyện, huấn luyện một lát liền thả người rời đi.
Cố Tử Chương còn chưa trở lại phòng huấn luyện, đã nhận được tin tức Hạ Trăn muốn chuyển đồ, quả nhiên vừa mở cửa ra nhìn, bên cạnh góc tường bày năm tủ khóa, chỉnh tề.
Chợt, sợi dây căng thẳng gần đây của Cố Tử Chương bị chặt đứt.
Kỳ thật cho tới nay cũng không phải hắn tự mình đa tình, mới quen gặp mặt cũng tốt, về sau mỗi một lần cạnh tranh cũng tốt, ngay cả đến trễ bị Hạ Trăn không ngừng đuổi theo phía sau, mỗi một lần đều là Hạ Trăn chủ động dựa vào.
Về sau thậm chí một giây trước Hạ Trăn còn đang cùng hắn tranh đấu, tức giận muốn xông lên đánh bại hắn, lại bởi vì đánh không lại lại c4nrăng nói lần sau, một giây sau liền trừng mắt nghiên cứu động tác của hắn, một khi nhận thấy hắn chậm lại sẽ biểu lộ ra biểu tình bất mãn.
Đối với ngày hôm qua Hạ Trăn vì sao không động thủ, trong lòng hắn đã có đáp án.
Cũng giống như hắn quen thuộc Hạ Trăn, Hạ Trăn đối với hắn hiểu biết cũng rất sâu.
Có lẽ giống như Hạ Trăn nói, quan hệ của bọn họ bất quá chỉ là đối thủ một mất một còn, nhưng trước kia là đối thủ một mất một còn, hiện tại cũng là đối thủ một mất một còn, dẫn đến tình huống trước mắt chưa bao giờ là định nghĩa của đối thủ một mất một còn.
Mà là ngày đó ngoài ý muốn, Hạ Trăn chính là từ sau lần đó thường xuyên tránh né hắn, thậm chí cũng không muốn nhìn thẳng hắn.
Sau khi Hạ Trăn tìm người đến hỗ trợ mang đi năm tủ khóa, Cố Tử Chương gọi Hạ Trăn lại: "Chúng ta tâm sự một lát."
Hạ Trăn chần chờ một chút, gật gật đầu.
Toàn bộ phòng huấn luyện vô cùng yên tĩnh, hai người đều không lên tiếng, cảnh tượng như vậy rất ít khi xuất hiện giữa hai người, không có tranh luận, không có đánh nhau.
Hạ Trăn phá vỡ sự im lặng này: "Nếu không có chuyện gì để nói, tôi rất bận rộn. "
Ngụ ý, có chuyện liền nhanh chóng nói, không nói gì anh liền trở về.
Cố Tử Chương trên thực tế còn chưa nghĩ kỹ được nên mở miệng như thế nào, thấy Hạ Trăn thật sự muốn đi, dưới tình thế cấp bách nói: "Anh không cần chuyển đi, hôm qua tôi không có ý muốn đuổi anh đi, như vậy anh đem toàn bộ đồ đạc đi, sau này ngay cả chăn cũng không có. "
Hạ Trăn cười nhạo một tiếng: "Tôi sẽ không tới nơi này nữa. ”
Cố Tử Chương: "Anh đã cảm nhận rõ sự tiện lợi của phòng huấn luyện tư nhân, phòng huấn luyện công cộng rất…"
"Nhàm chán." Hạ Trăn ngắt lời Cố Tử Chương, không muốn nghe thêm về loại đề tài nhàm chán này nữa, "Nếu như cậu thật sự không có chuyện gì nữa, tôi phải đi trước. "
Cố Tử Chương thấy Hạ Trăn muốn đi, nhưng vấn đề quan trọng vẫn chưa được giải quyết: "Tôi không phải muốn nói chuyện này. ”
Hạ Trăn: "Vậy rốt cuộc cậu muốn nói cái gì? Cố Tử Chương, cậu có phải là kẻ ngốc hay không? "
Trong nháy mắt, Hạ Trăn hối hận khi đồng ý nói chuyện với Cố Tử Chương, tất cả đều là một đống chuyện không có trọng điểm.
Cố Tử Chương hắn là kẻ ngốc sao?
Bắt đầu từ hơn hai mươi ngày trước, liền trở nên giống như một kẻ ngốc, ngay cả kỳ nhạy cảm của mình đến cũng không biết, còn liên lụy đến anh.
Hạ Trăn cũng không muốn hoài nghi chỉ số thông minh của một alpha đỉnh cấp, vậy giống như đang nói rằng đẳng cấp không bằng Cố Tử Chương thì chỉ số thông minh cũng sẽ không cao đến đâu.
Cố Tử Chương không kịp phản ứng lại, lần đầu tiên trải nghiệm bị người khác mắng là kẻ ngốc, sửng sốt một chút rồi nói: "Nếu tôi là kẻ ngốc, vậy anh là cái gì? Đồ ngốc? "
Hạ Trăn một trận im lặng: "Cậu tự nhận mình là kẻ ngốc thì có liên quan gì đến tôi. "
Cố Tử Chương: ".."
Nói về điều này, vấn đề không chỉ không có dấu hiệu giải quyết, nhưng dường như vô hình làm tăng khó khăn.
Lần trước tính toán xin lỗi thật tốt, kết quả không vui mà tan dường như còn rõ ràng trước mắt, nhưng nếu cứ dễ dàng nhận ra như vậy, cứ như vậy để Hạ Trăn rời đi.
Nghĩ đến điểm này, trong lòng Cố Tử Chương có chút không thoải mái, cúi đầu mặt mày, khuôn mặt vốn không chút thay đổi liền có vẻ trầm thấp mất mát.
Hạ Trăn thấy bộ dáng này của Cố Tử Chương, cũng không có dục v0ng tiếp tục nghe những lời Cố Tử Chương muốn nói mà không nói ra miệng.
Anh vốn đã làm tốt quyết định, cần gì phải do dự, huống chi muốn tâm sự sao, anh cũng có điều muốn nói.
Không thể phủ nhận, từ lúc quen biết đến bây giờ, anh luôn ôm ý nghĩ đánh bại Cố Tử Chương, trước mắt coi Cố Tử Chương là đối thủ cường đại nhất của mình, mỗi một lần đều toàn tâm toàn ý ứng phó, trận đối chiến robot ngày hôm qua cũng giống như thế.
Bất kể gần đây đã xảy ra chuyện gì, Cố Tử Chương là đối thủ của anh, là đối thủ một mất một còn của anh, điểm này sẽ không thay đổi, tuy nhiên.
Cố Tử Chương rốt cuộc coi anh là cái gì?!
Hạ Trăn nghiến răng: "Cố Tử Chương, tôi không cần cậu nhường bước, cuối cùng có một ngày tôi sẽ đường đường chính chính đánh bại cậu! "
Cố Tử Chương: "Tôi không nhường bước! "
Đây hoàn toàn là nồi Hạ Trăn tự tiện ấn lên cho hắn, nhưng ngoại trừ phủ quyết chính mình không có nhường nhịn ra, hắn cũng nói không thêm được câu nào.
Nhưng từ đầu đến cuối, hắn đều không nghĩ tới việc nhường Hạ Trăn.
Từ lần đầu nhìn thấy cho tới hiện tại đã hơn một năm tới, hắn đã gặp qua bộ dáng kiên định của Hạ Trăn quá nhiều lần, làm sao có thể dễ dàng đem sự tín nhiệm của Hạ Trăn trở thành trò đùa.
Huống chi, đối với hắn mà nói, "Tôi vẫn luôn cho rằng anh là một đối thủ cường đại. "
Từ trước đến nay hắn chỉ cần đặt lưng xuống giường liền ngủ, nhưng hôm nay lăn lộn mấy lần cũng không thể nào nhắm mắ tđược, ngay cả chính hắn cũng không rõ lý do gì, trực tiếp mở mắt đến hừng đông.
Thế nhưng cẩn thận ngẫm lại, hắn cùng Hạ Trăn bị coi là đối thủ một mất một còn cũng không phải là không có lý do, vô luận phương diện nào, hắn cùng Hạ Trăn đều đem đối phương coi như đối thủ của mình.
Bình thường hai người ở chung cũng không hòa bình.
Cũng không biết là nguyên nhân gì, Hạ Trăn rõ ràng có quyền hạn trong phòng huấn luyện, nhất định phải đợi đến bây giờ mới ấn chuông cửa.
Hắn nhìn Hạ Trăn đang đứng ở ngoài cửa, tóc tai rối bời, trên mặt phải còn in dấu vết bên cửa sổ, trong tay ôm một tấm chăn, thoạt nhìn vừa hung vừa đáng thương.
Vừa nhìn liền biết là không về ký túc xá.
Cố Tử Chương không khỏi nghĩ, ý nghĩa của những việc làm này của Hạ Trăn nằm ở đâu?
Không chỉ hoàn toàn vô nghĩa, mà còn làm cho mình khó chịu cả đêm.
"Vào đi " Cố Tử Chương tránh ra vị trí.
Hạ Trăn kỳ thật cũng không muốn như vậy, sau khi lựa chọn ở bên ngoài, anh cũng cũng ý thức được chỗ không ổn của mình, nhưng tối hôm qua để lại bảo anh bước vào phòng huấn luyện B201S đã là chuyện không có khả năng.
Hơn nữa ngoài ra, anh còn phải đối mặt với một vấn đề, khu ký túc xá vừa mở cửa, liền đại biểu cho một bộ phận sinh viên đã bắt đầu hoạt động.
Ký túc xá của anh cách cửa lớn không tính là gần, một khi muốn trở về ký túc xá, nhất định phải trải qua ánh mắt gắt gao của quản lý, còn có một ít ánh mắt của các học viên.
Sau đó, tất cả các bài đăng trên diễn đàn ngày hôm sẽ tràn ngập vô số hình ảnh về bộ dạng lúc đó của mình.
Chỉ cần nghĩ thôi đã cảm thấy khủng khiếp.
Hạ Trăn cảm giác được xấu hổ, trên thực tế anh đã ở ngoài cửa do dự hồi lâu, mới hạ quyết tâm ấn chuông cửa nói: "Quấy rầy, trước tiên mượn rửa phòng tắm, tôi sẽ mau chóng thu dọn đồ đạc. "
Cố Tử Chương muốn nói không cần, nhưng nhìn Hạ Trăn cuối cùng cũng không nói ra miệng.
Mặc kệ lý do của Hạ Trăn là gì, hắn cũng không có lý do gì để giữ Hạ Trăn ở lại.
Một đêm ngủ không ngon mà Cố Tử Chương không có thói quen ngủ bù, ra ngoài mang theo hai phần cơm dinh dưỡng, lúc trở về Hạ Trăn còn chưa đi ra.
Hai bữa ăn dinh dưỡng hoàn toàn là ngoài ý muốn, bữa ăn dinh dưỡng này chuyên cung cấp cho alpha, một phần ăn là đủ để đáp ứng nhu cầu của alpha.
Dựa theo lượng thức ăn bình thường, Cố Tử Chương chỉ biết gọi một phần.
Có lẽ bởi vì hôm nay có thêm một người ở đây, Cố Tử Chương không cần suy nghĩ liền gọi hai phần, sau đó mới phản ứng lại, đại khái hắn lại muốn tự đa tình, không khỏi nhìn bữa sáng nghĩ, sẽ chủ động mang bữa sáng cho đối thủ một mất một còn, sợ rằng đây chính là trường hợp duy nhất của trường quân đội.
Với triết lý mua đều mua, không lãng phí thức ăn, Cố Tử Chương cuối cùng đều mang về cả hai phần, ăn một phần, phần còn lại đặt trên bàn, vị trí dễ thấy.
Dễ thấy đến mức khi Hạ Trăn vừa đi ra là có thể nhìn thấy một phần bữa ăn dinh dưỡng hoàn hảo.
Hạ Trăn nhìn thoáng qua, rất nhanh liền dời ánh mắt, anh sẽ không tự mình đa tình đến mức cho rằng phần bữa sáng này là của anh.
Quay lại, anh bắt đầu thu thập đồ đạc của mình.
Hạ Trăn đặt rất nhiều đồ đạc ở trong phòng huấn luyện, nhưng bình thường đều có sửa sang lại đặt ở trong tủ khóa, hiện tại chỉ cần đem toàn bộ vật phẩm thu thập xong, sau đó đem tủ khóa khoá kỹ lại là được.
Sau khi đóng gói xong, kế tiếp anh chỉ cần đem tủ khóa mang đi, chỉ là đã sắp đến giờ lên lớp, thời gian đã không đủ để Hạ Trăn đem tủ khóa chuyển về ký túc xá.
Lúc Hạ Trăn đang gặp khó khăn, Cố Tử Chương vừa vặn kết thúc buổi huấn luyện buổi sáng, đang chuẩn bị ra ngoài đến địa điểm hôm nay đi học.
Trước khi đi, Cố Tử Chương gọi Hạ Trăn lại, chỉ chỉ bữa ăn dinh dưỡng trên bàn nói: "Thu thập xong nhớ ăn một chút."
Trên mặt Hạ Trăn không có biểu tình gì, dường như không nghe được lời của anh, động tác trên tay không ngừng.
Cố Tử Chương thấy mình tự làm đa tình không ai để ý tới, lập tức trực tiếp rời đi.
Dù sao tự mình đa tình cũng phải có hạn.
Khóa học hôm nay rất thuận lợi, tiếng còi kết thúc vang lên, huấn luyện viên bắt đầu tổ chức huấn luyện, huấn luyện một lát liền thả người rời đi.
Cố Tử Chương còn chưa trở lại phòng huấn luyện, đã nhận được tin tức Hạ Trăn muốn chuyển đồ, quả nhiên vừa mở cửa ra nhìn, bên cạnh góc tường bày năm tủ khóa, chỉnh tề.
Chợt, sợi dây căng thẳng gần đây của Cố Tử Chương bị chặt đứt.
Kỳ thật cho tới nay cũng không phải hắn tự mình đa tình, mới quen gặp mặt cũng tốt, về sau mỗi một lần cạnh tranh cũng tốt, ngay cả đến trễ bị Hạ Trăn không ngừng đuổi theo phía sau, mỗi một lần đều là Hạ Trăn chủ động dựa vào.
Về sau thậm chí một giây trước Hạ Trăn còn đang cùng hắn tranh đấu, tức giận muốn xông lên đánh bại hắn, lại bởi vì đánh không lại lại c4nrăng nói lần sau, một giây sau liền trừng mắt nghiên cứu động tác của hắn, một khi nhận thấy hắn chậm lại sẽ biểu lộ ra biểu tình bất mãn.
Đối với ngày hôm qua Hạ Trăn vì sao không động thủ, trong lòng hắn đã có đáp án.
Cũng giống như hắn quen thuộc Hạ Trăn, Hạ Trăn đối với hắn hiểu biết cũng rất sâu.
Có lẽ giống như Hạ Trăn nói, quan hệ của bọn họ bất quá chỉ là đối thủ một mất một còn, nhưng trước kia là đối thủ một mất một còn, hiện tại cũng là đối thủ một mất một còn, dẫn đến tình huống trước mắt chưa bao giờ là định nghĩa của đối thủ một mất một còn.
Mà là ngày đó ngoài ý muốn, Hạ Trăn chính là từ sau lần đó thường xuyên tránh né hắn, thậm chí cũng không muốn nhìn thẳng hắn.
Sau khi Hạ Trăn tìm người đến hỗ trợ mang đi năm tủ khóa, Cố Tử Chương gọi Hạ Trăn lại: "Chúng ta tâm sự một lát."
Hạ Trăn chần chờ một chút, gật gật đầu.
Toàn bộ phòng huấn luyện vô cùng yên tĩnh, hai người đều không lên tiếng, cảnh tượng như vậy rất ít khi xuất hiện giữa hai người, không có tranh luận, không có đánh nhau.
Hạ Trăn phá vỡ sự im lặng này: "Nếu không có chuyện gì để nói, tôi rất bận rộn. "
Ngụ ý, có chuyện liền nhanh chóng nói, không nói gì anh liền trở về.
Cố Tử Chương trên thực tế còn chưa nghĩ kỹ được nên mở miệng như thế nào, thấy Hạ Trăn thật sự muốn đi, dưới tình thế cấp bách nói: "Anh không cần chuyển đi, hôm qua tôi không có ý muốn đuổi anh đi, như vậy anh đem toàn bộ đồ đạc đi, sau này ngay cả chăn cũng không có. "
Hạ Trăn cười nhạo một tiếng: "Tôi sẽ không tới nơi này nữa. ”
Cố Tử Chương: "Anh đã cảm nhận rõ sự tiện lợi của phòng huấn luyện tư nhân, phòng huấn luyện công cộng rất…"
"Nhàm chán." Hạ Trăn ngắt lời Cố Tử Chương, không muốn nghe thêm về loại đề tài nhàm chán này nữa, "Nếu như cậu thật sự không có chuyện gì nữa, tôi phải đi trước. "
Cố Tử Chương thấy Hạ Trăn muốn đi, nhưng vấn đề quan trọng vẫn chưa được giải quyết: "Tôi không phải muốn nói chuyện này. ”
Hạ Trăn: "Vậy rốt cuộc cậu muốn nói cái gì? Cố Tử Chương, cậu có phải là kẻ ngốc hay không? "
Trong nháy mắt, Hạ Trăn hối hận khi đồng ý nói chuyện với Cố Tử Chương, tất cả đều là một đống chuyện không có trọng điểm.
Cố Tử Chương hắn là kẻ ngốc sao?
Bắt đầu từ hơn hai mươi ngày trước, liền trở nên giống như một kẻ ngốc, ngay cả kỳ nhạy cảm của mình đến cũng không biết, còn liên lụy đến anh.
Hạ Trăn cũng không muốn hoài nghi chỉ số thông minh của một alpha đỉnh cấp, vậy giống như đang nói rằng đẳng cấp không bằng Cố Tử Chương thì chỉ số thông minh cũng sẽ không cao đến đâu.
Cố Tử Chương không kịp phản ứng lại, lần đầu tiên trải nghiệm bị người khác mắng là kẻ ngốc, sửng sốt một chút rồi nói: "Nếu tôi là kẻ ngốc, vậy anh là cái gì? Đồ ngốc? "
Hạ Trăn một trận im lặng: "Cậu tự nhận mình là kẻ ngốc thì có liên quan gì đến tôi. "
Cố Tử Chương: ".."
Nói về điều này, vấn đề không chỉ không có dấu hiệu giải quyết, nhưng dường như vô hình làm tăng khó khăn.
Lần trước tính toán xin lỗi thật tốt, kết quả không vui mà tan dường như còn rõ ràng trước mắt, nhưng nếu cứ dễ dàng nhận ra như vậy, cứ như vậy để Hạ Trăn rời đi.
Nghĩ đến điểm này, trong lòng Cố Tử Chương có chút không thoải mái, cúi đầu mặt mày, khuôn mặt vốn không chút thay đổi liền có vẻ trầm thấp mất mát.
Hạ Trăn thấy bộ dáng này của Cố Tử Chương, cũng không có dục v0ng tiếp tục nghe những lời Cố Tử Chương muốn nói mà không nói ra miệng.
Anh vốn đã làm tốt quyết định, cần gì phải do dự, huống chi muốn tâm sự sao, anh cũng có điều muốn nói.
Không thể phủ nhận, từ lúc quen biết đến bây giờ, anh luôn ôm ý nghĩ đánh bại Cố Tử Chương, trước mắt coi Cố Tử Chương là đối thủ cường đại nhất của mình, mỗi một lần đều toàn tâm toàn ý ứng phó, trận đối chiến robot ngày hôm qua cũng giống như thế.
Bất kể gần đây đã xảy ra chuyện gì, Cố Tử Chương là đối thủ của anh, là đối thủ một mất một còn của anh, điểm này sẽ không thay đổi, tuy nhiên.
Cố Tử Chương rốt cuộc coi anh là cái gì?!
Hạ Trăn nghiến răng: "Cố Tử Chương, tôi không cần cậu nhường bước, cuối cùng có một ngày tôi sẽ đường đường chính chính đánh bại cậu! "
Cố Tử Chương: "Tôi không nhường bước! "
Đây hoàn toàn là nồi Hạ Trăn tự tiện ấn lên cho hắn, nhưng ngoại trừ phủ quyết chính mình không có nhường nhịn ra, hắn cũng nói không thêm được câu nào.
Nhưng từ đầu đến cuối, hắn đều không nghĩ tới việc nhường Hạ Trăn.
Từ lần đầu nhìn thấy cho tới hiện tại đã hơn một năm tới, hắn đã gặp qua bộ dáng kiên định của Hạ Trăn quá nhiều lần, làm sao có thể dễ dàng đem sự tín nhiệm của Hạ Trăn trở thành trò đùa.
Huống chi, đối với hắn mà nói, "Tôi vẫn luôn cho rằng anh là một đối thủ cường đại. "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất