Chương 67: Khoe nhầm cha rồi
Trong lúc sư phụ làm thủ tục tiếp quản sự kiện ở viện bảo tàng, Lâm Khâu được một vài vị sư huynh của đạo quán nhắc nhở rằng những đổ cổ có linh hồn thường rất hung dữ, dặn cậu phải hết sức cẩn thận.
Lâm Khâu cũng đã chuẩn bị xong tâm lý, nhưng giờ..
Cậu đang ngồi trên một chiếc ghế sô pha mềm mại, đối diện là một cậu bạn mặc đồng phục học sinh màu trắng xanh, hiền lành không có tính công kích, chưa tính đến tiền bối Lục, đến chính bản thân cậu cũng có thể hạ gục cậu bạn này.
Lục Chinh dựa vào lưng ghế sô pha, ngón tay gõ nhịp đều đều lên phần tay vịn.
Lâm Khâu vô thức ngồi thẳng lưng, sau đó cậu nhìn thấy học sinh trung học ở phía đối diện cũng làm động tác y hệt.
Lâm Khâu: “…”
Chỉ trong nháy mắt, Lâm Khâu cảm thấy như đang quay ngược về khi còn bé.
Từ nhỏ cậu lớn lên ở đạo quán, mặc dù bây giờ chủ yếu chỉ theo học đạo pháp nhưng chương trình học giáo dục bắt buộc cũng đã từng phải học đầy đủ.
Khi các thầy của đạo quán đến từng nhà thăm hỏi, cậu sẽ giống y như bây giờ, thầy nói một câu, lưng cậu lại thẳng thêm một chút, cho nên cảm giác câu nệ này rất quen thuộc.
Hiện tại nhìn em học sinh trung học kia như thấy bản thân mình khi còn bé, mà cậu học sinh hiển nhiên cũng chú ý tới điểm đó, hơi mất tự nhiên quay đầu đi.
Nhất thời, cả căn phòng lặng như tờ.
Rõ ràng chủ nhân của căn hộ này là học sinh trung học nhưng cậu ta lại tự giác ngồi vào chiếc ghế ở ngoài cùng bên phải.
Lâm Khâu ngồi ngoài cùng bên trái.
Trên ghế sô pha dài ở giữa chính là hai vị “tiền bối”.
Dư Tề ngồi bất động nửa ngày mới đột nhiên nhớ ra thân phận “chủ nhà” của mình, cậu vội vã đứng dậy, suýt chút nữa hất mất cái bình đang ôm trong ngực.
“À, em, em đi pha trà cho các anh.”
Nói xong, cũng không chờ nhóm của Ôn Bạch phản ứng, cậu ta chạy thẳng xuống bếp, bước chân gấp gáp như thể đang bị ai đuổi theo.
Ngay sau đó dưới bếp truyền đến mấy tiếng động lớn, nghe không giống đun nước mà giống đập phòng bếp hơn.
Ba người ở phòng khách: “…”
“Em đi xem thử.”
Ôn Bạch vừa đứng dậy thì Dư Tề đi từ phòng bếp ra, trên tay đang cầm một cái bình siêu tốc.
Bình có đây, ly cốc cũng xếp sẵn dưới bàn mà làm ầm làm ĩ nãy giờ, đương nhiên vẫn còn thiếu thứ gì đó.
Ôn Bạch đoán: “Không thấy dây cắm điện đâu à?”
Dư Tề đang định nói thì bị đàn anh… ngoại hình xuất sắc trước mặt tranh mất, cậu sững sờ rồi gật đầu.
“Em ít khi dùng.”
Ôn Bạch tiến lên, đưa tay nhận lấy cái bình đun nước kia, giọng nói mang theo ý cười: “Là chưa từng dùng mới đúng.”
Thân bình sáng đến độ có thể soi gương.
Bị Ôn Bạch phán trúng, Dư Tề thẹn thùng đỏ mặt, có lẽ trông Ôn Bạch rất thân thiện, sau khi qua lại hai ba câu, cậu ta cũng không còn câu nệ như ban đầu nữa.
Lục Chinh ngồi ở ghế sô pha cách đó không xa gác khuỷu tay lên thành, chống trán nhìn Ôn Bạch. Đây chẳng phải lần đầu tiên hắn nhìn thấy nhưng mỗi lần vẫn có những cảm giác mới mẻ khác nhau.
Bạn trai của hắn hình như rất dễ khiến đối phương yêu thích… đặc biệt là trẻ con.
Ôn Bạch đối xử với bọn nhóc rất kiên nhẫn, bộ đồng phục của học sinh trường chuyên trung học Nam Thành quen thuộc càng thân thiết hơn.
Nhìn thấu sự sợ hãi của Dư Tề đối với Lục Chinh, Ôn Bạch vừa dẫn cậu nhóc quay lại phòng bếp vừa tán gẫu: “Bình thường ở nhà em muốn uống nước thì làm thế nào?”
Ôn Bạch lo sẽ nghe thấy câu trả lời “bình thường em không uống nước” từ miệng tiểu trạng nguyên, cũng may, Dư Tề trả lời rất hợp chuẩn.
Đúng, coi như là vậy.
Cậu ta đi tới chỗ tủ lạnh, mở cánh ra, chỉ vào đống nước suối đóng chai chất thành núi bên trong: “Em uống cái này.”
Ôn Bạch: “…”
Tiện thì tiện, nhưng mà…
“Không lạnh à?” Một Ôn Bạch phải dựa vào nước nóng để sống sót qua mùa đông hỏi.
“Không ạ.” Dư Tề ngoan ngoãn đáp, chắc cảm thấy câu trả lời của mình hơi ngắn gọn quá, cậu ta bổ sung thêm: “Tủ lạnh này không cắm điện nên không lạnh.”
“Em không thích uống nước nóng à?”
Dư Tề lắc đầu: “… Phiền lắm ạ.”
Ôn Bạch nở nụ cười.
Nhìn cái tủ lạnh bị biến thành tủ đựng đồ, Ôn Bạch nói tiếp: “Lần sau có thể thử xem, mùa đông uống nước nóng dễ chịu hơn nước lạnh nhiều.”
Dưới sự chỉ dẫn của Dư Tề, Ôn Bạch nghiên cứu sơ qua bố cục của phòng bếp, cuối cùng cậu cũng tìm thấy sợi dây điện bị rơi vào chỗ khe hở giữa hai ngăn tủ.
Đổ nước, đun một bình đầy, Ôn Bạch lại tìm thấy trên nóc lò vi sóng có mấy túi trà.
Túi trà cũng vậy, chưa cắt miệng ra.
Đun thêm bình thứ hai, Ôn Bạch bỏ gói trà vào.
“Đun trực tiếp luôn ạ?” Đây là lần đầu tiên Dư Tề được thấy cách thức pha trà này.
“Không, đang khử mùi ấm mới thôi.”
“À…” Dư Tề gật đầu.
“Ngâm thêm nửa tiếng, sau đó đổ hết nước và trà bên trong đi, mai này muốn dùng chỉ cần đổ nước vào đun rồi để nguội là uống được.”
Mùi trà thoang thoảng khắp bếp, nghe đến câu “không phiền nữa đâu” cuối cùng, Dư Tề mới biết hóa ra Ôn Bạch tìm mấy thứ đồ đó không phải để pha trà uống mà là muốn làm sạch cái ấm mới này, bởi vì cậu… ngại phiền.
Ấm nước bốc hơi nóng khắp tứ phía, bay về phía cửa sổ gần đó, ngưng tụ lại thành từng giọt nước chạy xuống.
Hơi nóng tỏa ra liên tục làm phòng bếp phủ đầy hương vị của sinh hoạt.
Thực ra phòng bếp không hề trống trải, có lò vi sóng cỡ lớn, nồi nấu chảo rán, nồi cơm điện, nhỏ hơn nữa thì có bát đũa thìa dĩa, đầy đủ chẳng thiếu món nào, chỉ là không hề có vết tích được sử dụng.
“Em chưa từng bật bếp à? Bình thường giải quyết bữa ăn thế nào?”
Dư Tề: “Ở trường có căng tin, cuối tuần về nhà cũng chỉ ở một ngày nên không cần nấu.”
“Là chiều thứ sáu nghỉ rồi trưa chủ nhật về trường phải không?”
“Vâng.”
Từ hồi Ôn Bạch còn đi học, lớp 12 của trường trung học nào cũng theo lịch học tập và nghỉ ngơi như thế này, không ngờ đến lúc cậu tốt nghiệp đại học rồi mà vẫn vậy.
Thảo luận đề tài quen thuộc, cộng thêm phòng bếp ngập tràn hơi nóng, cuối cùng cảm giác căng thẳng của Dư Tề cũng bị hòa tan vào trong hương trà.
Bỗng Dư Tề hỏi: “Đàn anh, anh đang làm công việc về mặt đó sao?”
“Mặt gì?”
“Kiểu yêu ma quỷ quái.”
Ôn Bạch không trả lời mà hỏi lại: “Em tin mấy cái đó à?”
“Lúc trước em không tin nhưng giờ tin rồi.”
Ôn Bạch: “Nói vậy thì đây là lần đầu tiên em gặp phải trường hợp này?”
Dư Tề: “Vâng.”
Quả nhiên là “đứa con trời chọn” của Văn Khúc tinh quân, Ôn Bạch cảm thấy nếu ở tuổi tác này, mấy đứa nhỏ bình thường khác gặp phải sẽ không thể bình tĩnh được như vậy.
“Em nhặt được nó lúc nào?”
Dư Tề thuật lại đầu đuôi sự tình: “Hôm đó em về nhà sau giờ tự học buổi tối, lúc đi ngang qua cổng khu chung cư thì nhìn thấy một đứa bé đang ngồi xổm khóc, bên cạnh không có người lớn nào, em tưởng là trẻ con nhà ai một mình chạy lạc ra ngoài nên đi qua xem thử, vừa đi qua thì nhìn thấy nó.”
Ôn Bạch: “Nó hù dọa đứa bé à?”
“Không.” Dư Tề nói, “Đứa bé kia khóc hình như là do cái bình đầu người này trông xấu quá.”
Ôn Bạch: “…”
Lúc đó Dư Tề không biết đồ vật này mới “chạy” từ viện bảo tàng ra, nhìn ngoại hình nát bươm đó, cậu còn tưởng là rác thải.
Cậu định nhặt lên ném vào thùng thì sợ nó sẽ bị các loại rác khác đè lên, bể vụn ra gây thương tích cho người khác nên tới phòng bảo vệ xin một cái túi nilon, kết quả khi quay về thì không thấy tăm hơi cái bình đâu nữa.
Dư Tề cảm thấy rất kỳ lạ nhưng cũng không quá để ý, đi tiếp về nhà, nhưng về đến nhà chưa bao lâu thì bên ngoài có tiếng gõ cửa.
Cậu mở cửa ra xem thử, một cái bình đầu người đứng chỉnh tề.
Nói không giật mình chắc chắn là giả, nhưng cậu lại chỉ cho rằng đó là trò đùa dai của “người” nào đó, mãi đến tận khi cái bình kia mở miệng.
Suýt chút nữa Dư Tề ném cái bình đi.
Sau đó cái bình đầu người bắt đầu oa oa gào khóc.
Rất hung dữ nhưng cũng chỉ có thể khóc mà thôi.
Nó khóc to đến nỗi gạt đi hết cả nỗi sợ của Dư Tề, bắt cậu còn phải an ủi dỗ dành ngược lại.
Sau đó Dư Tề cái bình này không phải là bản thể của nó, nó chỉ đang bị “hạ” vào trong bình, tạm thời không thể rời khỏi cái bình.
Tại sao tiểu yêu quái kia nói là “hạ”, Dư Tề không biết.
“Trước khi các anh đến, em định mang cái bình đến viện bảo tàng.” Vừa mở cửa thì đụng phải Ôn Bạch và Lục Chinh.
Thấy tầm mắt Ôn Bạch và Lục Chinh lướt qua cái bình, cậu ta lại lùi trở về.
Không phải sợ bọn họ nhìn ra gì đó, trên thực tế, Dư Tề cảm thấy chẳng mấy ai xui xẻo như mình, bị một tiểu yêu quái quấn lấy.
Cho nên khi biết hai người có thể nghe thấy tiếng tiểu yêu quái nói chuyện, cậu lập tức đón vào nhà.
Dư Tề cẩn thận quan sát phòng khách, nhỏ giọng thầm thì: “Đàn anh, hai người kia…”
Dư Tề chưa từng tiếp xúc với “người làm công việc đặc thù” này, suy nghĩ hồi lâu mới nghĩ ra hai chữ “đại sư”: “Hai vị đại sư kia tới đây để bắt yêu à anh?”
Ôn Bạch bị hai chữ “đại sư” chọc cười, cậu gật đầu: “Không làm nghề bắt yêu chuyên nghiệp nhưng có thể giúp em mang cái bình kia đi.”
“Vậy thì tốt quá.” Dư Tề thở phào.
“Nó rất ồn ào à?” Ôn Bạch nhìn quầng thâm dưới mắt cậu nhóc, hỏi.
“Cũng không ồn lắm, có điều nó cứ đòi đi học cùng em, hai ngày trước còn giấu hết sách vở của em vào tủ lạnh rồi tự mình nằm vào ba lô.”
Ba lô phồng to như đang đựng một quả bóng rổ.
Ôn Bạch: “…”
“Nếu các anh không tới thì em cũng định xin nghỉ hai ngày để mang nó đến viện bảo tàng.”
May mà mình đến đúng lúc, Ôn Bạch thầm nghĩ.
Áp lực học hành của trường chuyên lớn thế nào cậu biết rõ, xin nghỉ hai ngày thôi cũng đủ để bài tập chất thành núi.
Dù có dấu của Văn Khúc ở đây thì trạng nguyên cũng không thoát được, bỏ lỡ hai ngày thì phải giành nhiều thời gian hơn để theo kịp tiến độ.
Học tập rất quan trọng.
Những gì Dư Tề biết đều đã được kể hết, còn lại chỉ có thể hỏi Lục Chinh.
Trở về phòng khách, Ôn Bạch ngồi xuống ghế sô pha, thuật lại sơ lược.
Cái bình đầu người trước đó bị Lục Chinh đặt lên khay trà, thấy Dư Tề quay lại, nó lập tức nhảy vào lòng Dư Tề.
Phạm vi động tác khá lớn, thậm chí còn hơi bừa bãi lung tung, bụi bẩn trong các khe nứt rơi ra bám đầy vào người Dư Tề.
“Đây là bộ đồng phục cuối cùng của tôi đó.” Dư Tề bất đắc dĩ nói.
Bản thể của đèn sen nhỏ là đèn giấy, từ khi sinh ra đến nay chưa từng bị bám bụi bao giờ, bây giờ nhìn thấy cái bình toàn thân dính đầy tro bụi, nó nhỏ giọng lẩm bẩm: “Ở bẩn sẽ dễ đổ bệnh.”
“Cậu mới bẩn!” Cái bình đầu người lập tức phản bác.
Trước khi hai đứa nhóc chuẩn bị nổ ra tranh cãi, cả hai cùng bị bịt miệng lại.
Đặc biệt là Ôn Bạch, trước khi che đèn sen nhỏ, cậu liếc nhìn cha nó một cái.
Dáng vẻ của Lục Chinh vô cùng thản nhiên, dường như còn đang cảm thấy cái miệng “cuồng ngôn” của con trai mình khá thú vị, khóe môi nhếch lên.
Bị Ôn Bạch trừng mắt một cái mới nghiêm túc lại.
Động tác của Dư Tề còn nhanh hơn, động tác che miệng thành thục hơn cả Ôn Bạch, nhìn là biết làm rất nhiều lần rồi.
Vừa bước vào nhà Lục Chinh liền phất tay tạo kết giới, lúc này Dư Tề mới nhìn thấy đèn sen nhỏ.
Người kinh ngạc nhất chính là Lâm Khâu, cậu ta luôn biết tiền bối Lục nuôi một tiểu linh vật nhưng đến hôm nay mới biết hóa ra linh vật đó là một chiếc đèn hoa.
Đèn sen nhỏ không cãi lại được, ấm ức giận dỗi, lách tách nổ mấy đốm lửa nhỏ hù dọa bình đầu người.
Bình đầu người “hừ” một tiếng: “Có bản lĩnh thật không đó? Mấy đốm lửa nhỏ này chả có gì ghê gớm hết!”
Ôn Bạch: “…”
Lục Chinh: “…”
Đèn sen nhỏ được cả âm ty nâng niu, đến Lục Chinh cũng rất ít khi nổi giận với nó, đây là lần đầu tiên trong đời gặp phải đối thủ mạnh, tức giận đến mức toàn thân ngả sang màu đỏ rực.
Nửa ngày sau, nó vùi mình vào ngực Lục Chinh.
Héo rũ.
Lục Chinh hơi cúi đầu, khẽ nói với con trai mình điều gì đó.
Ôn Bạch không nghe thấy nhưng trong lòng có dự cảm cực xấu.
Sau đó, dưới ánh mắt “hung dữ” của cái bình đầu người, đèn sen nhỏ nổ thật nhưng lần này nổ ra không phải là đốm lửa nhỏ nữa mà là một… quả cầu lửa.
Tuy không trúng ai nhưng đây là một quả cầu lửa chân thật.
Toàn bộ phòng khách sáng chói nóng rực.
Lâm Khâu: “!!!”
Dư Tề: “!!!”
Ôn Bạch: “…”
Đừng tưởng cậu không nhìn thấy, lúc Ôn Nguyên Nguyên dùng sức, ngón tay của Lục Chinh lén chạm vào đế đèn.
Nhờ sự trợ giúp của cha, đèn sen nhỏ thành công tìm về thể diện của mình.
Lần này bên tức nghẹn đỏ mặt biến thành bình đầu người, nó run rẩy nửa ngày, cuối cùng chỉ quát ra một câu tức nổ phổi xen lẫn nức nở: “Tôi sẽ tìm cha tôi đến đánh cậu.”
Ôn Bạch: “…”
Từ lúc vào nhà đến giờ, Lâm Khâu nghe cái bình này nói rất nhiều về “cha tôi”, có tiền bối Lục ở đây nên cậu không tiện mở miệng, bây giờ lại nghe nó nhắc thêm lần nữa, cuối cùng cậu ta không nhịn được, nghiêng đầu hỏi: “Cha nhóc là ai thế?”
Cái bình lại quay sang nhìn đèn sen nhỏ trước: “Cậu nói trước đi, người cha rất tài giỏi kia của cậu là ai?”
Quanh đi quẩn lại, đề tài trở về điểm ban đầu.
Nghe ngữ điệu của cái bình đầu người, giống như đèn sen nhỏ không nói ra cha mình là ai thì nó cũng sẽ không nói, Ôn Bạch mặc kệ, không tiếp tục ngăn cản hai đứa nhóc nói còn chưa sõi cãi nhau nữa.
Đèn sen nhỏ nhìn Ôn Bạch rồi nhìn Lục Chinh, thấy hai người không có ý định bịt miệng mình, thầm mừng.
Nó bay khỏi ngực Lục Chinh, sà vào lòng Ôn Bạch.
“Bạch Bạch!”
Ôn Bạch: “…”
Ôn Bạch bị sặc nước bọt.
Xong.
Khoe nhầm cha rồi.
“Nguyên Nguyên.” Ôn Bạch nhắc nhở.
Đèn sen nhỏ đáp “dạ”, ngẩng đầu lên.
Ôn Bạch: “Lúc này em nên nói là Lục Chinh.”
“Tại sao ạ?” Tiểu Liên Đăng nghiêng đầu, “Bạch Bạch là cha của Nguyên Nguyên mà? Nguyên Nguyên là do Bạch Bạch sinh… A!”
Đèn sen nhỏ nhỏ bị bịt miệng lần thứ hai.
“Đúng vậy.” Ôn Bạch gian nan gật đầu.
Đèn sen nhỏ: “Vậy sao em không thể nói là Bạch Bạch?”
“Bởi vì Lục Chinh… giỏi hơn anh.”
Đèn sen nhỏ lắc lư như một chiếc quạt nhỏ: “Không đúng không đúng, Bạch Bạch mới là giỏi nhất, Lục Chinh thứ hai.”
Ôn Bạch không biết kết luận kỳ quái này do đèn sen nhỏ rút từ chỗ nào ra, quay sang dò hỏi “kẻ tình nghi”.
“Kẻ tình nghi” phủ nhận rất nhanh, mà thoạt nhìn còn rất vui vẻ, không giống như đang bị sự thật “trong lòng con trai hắn chỉ xếp thứ hai” đả kích, trái lại còn ôm lấy đèn sen nhỏ.
“Ai nói cho nhóc biết?” Lục Chinh hỏi.
Đèn sen nhỏ nằm nhoài trong lòng bàn tay Lục Chinh: “Đế Thính.”
Ôn Bạch: “???”
“Đế Thính còn nói gì nữa?”
Đèn sen nhỏ thật thà trả lời: “Đế Thính nói các âm sai có thể làm Lục Chinh tức giận nhưng tuyệt đối không được làm Bạch Bạch mất hứng, Nguyên Nguyên cũng không thể, bởi vì Bạch Bạch là người lớn nhất ở âm ty.”
Ôn Bạch: “…”
Lục Chinh không nói gì.
Đèn sen nhỏ thắc mắc: “Đế Thính nói không đúng hay sao ạ?”
Lục Chinh quay sang nhìn Ôn Bạch.
Hồi lâu sau, khẽ cười.
“Đế Thính nói đúng.”
Lâm Khâu cũng đã chuẩn bị xong tâm lý, nhưng giờ..
Cậu đang ngồi trên một chiếc ghế sô pha mềm mại, đối diện là một cậu bạn mặc đồng phục học sinh màu trắng xanh, hiền lành không có tính công kích, chưa tính đến tiền bối Lục, đến chính bản thân cậu cũng có thể hạ gục cậu bạn này.
Lục Chinh dựa vào lưng ghế sô pha, ngón tay gõ nhịp đều đều lên phần tay vịn.
Lâm Khâu vô thức ngồi thẳng lưng, sau đó cậu nhìn thấy học sinh trung học ở phía đối diện cũng làm động tác y hệt.
Lâm Khâu: “…”
Chỉ trong nháy mắt, Lâm Khâu cảm thấy như đang quay ngược về khi còn bé.
Từ nhỏ cậu lớn lên ở đạo quán, mặc dù bây giờ chủ yếu chỉ theo học đạo pháp nhưng chương trình học giáo dục bắt buộc cũng đã từng phải học đầy đủ.
Khi các thầy của đạo quán đến từng nhà thăm hỏi, cậu sẽ giống y như bây giờ, thầy nói một câu, lưng cậu lại thẳng thêm một chút, cho nên cảm giác câu nệ này rất quen thuộc.
Hiện tại nhìn em học sinh trung học kia như thấy bản thân mình khi còn bé, mà cậu học sinh hiển nhiên cũng chú ý tới điểm đó, hơi mất tự nhiên quay đầu đi.
Nhất thời, cả căn phòng lặng như tờ.
Rõ ràng chủ nhân của căn hộ này là học sinh trung học nhưng cậu ta lại tự giác ngồi vào chiếc ghế ở ngoài cùng bên phải.
Lâm Khâu ngồi ngoài cùng bên trái.
Trên ghế sô pha dài ở giữa chính là hai vị “tiền bối”.
Dư Tề ngồi bất động nửa ngày mới đột nhiên nhớ ra thân phận “chủ nhà” của mình, cậu vội vã đứng dậy, suýt chút nữa hất mất cái bình đang ôm trong ngực.
“À, em, em đi pha trà cho các anh.”
Nói xong, cũng không chờ nhóm của Ôn Bạch phản ứng, cậu ta chạy thẳng xuống bếp, bước chân gấp gáp như thể đang bị ai đuổi theo.
Ngay sau đó dưới bếp truyền đến mấy tiếng động lớn, nghe không giống đun nước mà giống đập phòng bếp hơn.
Ba người ở phòng khách: “…”
“Em đi xem thử.”
Ôn Bạch vừa đứng dậy thì Dư Tề đi từ phòng bếp ra, trên tay đang cầm một cái bình siêu tốc.
Bình có đây, ly cốc cũng xếp sẵn dưới bàn mà làm ầm làm ĩ nãy giờ, đương nhiên vẫn còn thiếu thứ gì đó.
Ôn Bạch đoán: “Không thấy dây cắm điện đâu à?”
Dư Tề đang định nói thì bị đàn anh… ngoại hình xuất sắc trước mặt tranh mất, cậu sững sờ rồi gật đầu.
“Em ít khi dùng.”
Ôn Bạch tiến lên, đưa tay nhận lấy cái bình đun nước kia, giọng nói mang theo ý cười: “Là chưa từng dùng mới đúng.”
Thân bình sáng đến độ có thể soi gương.
Bị Ôn Bạch phán trúng, Dư Tề thẹn thùng đỏ mặt, có lẽ trông Ôn Bạch rất thân thiện, sau khi qua lại hai ba câu, cậu ta cũng không còn câu nệ như ban đầu nữa.
Lục Chinh ngồi ở ghế sô pha cách đó không xa gác khuỷu tay lên thành, chống trán nhìn Ôn Bạch. Đây chẳng phải lần đầu tiên hắn nhìn thấy nhưng mỗi lần vẫn có những cảm giác mới mẻ khác nhau.
Bạn trai của hắn hình như rất dễ khiến đối phương yêu thích… đặc biệt là trẻ con.
Ôn Bạch đối xử với bọn nhóc rất kiên nhẫn, bộ đồng phục của học sinh trường chuyên trung học Nam Thành quen thuộc càng thân thiết hơn.
Nhìn thấu sự sợ hãi của Dư Tề đối với Lục Chinh, Ôn Bạch vừa dẫn cậu nhóc quay lại phòng bếp vừa tán gẫu: “Bình thường ở nhà em muốn uống nước thì làm thế nào?”
Ôn Bạch lo sẽ nghe thấy câu trả lời “bình thường em không uống nước” từ miệng tiểu trạng nguyên, cũng may, Dư Tề trả lời rất hợp chuẩn.
Đúng, coi như là vậy.
Cậu ta đi tới chỗ tủ lạnh, mở cánh ra, chỉ vào đống nước suối đóng chai chất thành núi bên trong: “Em uống cái này.”
Ôn Bạch: “…”
Tiện thì tiện, nhưng mà…
“Không lạnh à?” Một Ôn Bạch phải dựa vào nước nóng để sống sót qua mùa đông hỏi.
“Không ạ.” Dư Tề ngoan ngoãn đáp, chắc cảm thấy câu trả lời của mình hơi ngắn gọn quá, cậu ta bổ sung thêm: “Tủ lạnh này không cắm điện nên không lạnh.”
“Em không thích uống nước nóng à?”
Dư Tề lắc đầu: “… Phiền lắm ạ.”
Ôn Bạch nở nụ cười.
Nhìn cái tủ lạnh bị biến thành tủ đựng đồ, Ôn Bạch nói tiếp: “Lần sau có thể thử xem, mùa đông uống nước nóng dễ chịu hơn nước lạnh nhiều.”
Dưới sự chỉ dẫn của Dư Tề, Ôn Bạch nghiên cứu sơ qua bố cục của phòng bếp, cuối cùng cậu cũng tìm thấy sợi dây điện bị rơi vào chỗ khe hở giữa hai ngăn tủ.
Đổ nước, đun một bình đầy, Ôn Bạch lại tìm thấy trên nóc lò vi sóng có mấy túi trà.
Túi trà cũng vậy, chưa cắt miệng ra.
Đun thêm bình thứ hai, Ôn Bạch bỏ gói trà vào.
“Đun trực tiếp luôn ạ?” Đây là lần đầu tiên Dư Tề được thấy cách thức pha trà này.
“Không, đang khử mùi ấm mới thôi.”
“À…” Dư Tề gật đầu.
“Ngâm thêm nửa tiếng, sau đó đổ hết nước và trà bên trong đi, mai này muốn dùng chỉ cần đổ nước vào đun rồi để nguội là uống được.”
Mùi trà thoang thoảng khắp bếp, nghe đến câu “không phiền nữa đâu” cuối cùng, Dư Tề mới biết hóa ra Ôn Bạch tìm mấy thứ đồ đó không phải để pha trà uống mà là muốn làm sạch cái ấm mới này, bởi vì cậu… ngại phiền.
Ấm nước bốc hơi nóng khắp tứ phía, bay về phía cửa sổ gần đó, ngưng tụ lại thành từng giọt nước chạy xuống.
Hơi nóng tỏa ra liên tục làm phòng bếp phủ đầy hương vị của sinh hoạt.
Thực ra phòng bếp không hề trống trải, có lò vi sóng cỡ lớn, nồi nấu chảo rán, nồi cơm điện, nhỏ hơn nữa thì có bát đũa thìa dĩa, đầy đủ chẳng thiếu món nào, chỉ là không hề có vết tích được sử dụng.
“Em chưa từng bật bếp à? Bình thường giải quyết bữa ăn thế nào?”
Dư Tề: “Ở trường có căng tin, cuối tuần về nhà cũng chỉ ở một ngày nên không cần nấu.”
“Là chiều thứ sáu nghỉ rồi trưa chủ nhật về trường phải không?”
“Vâng.”
Từ hồi Ôn Bạch còn đi học, lớp 12 của trường trung học nào cũng theo lịch học tập và nghỉ ngơi như thế này, không ngờ đến lúc cậu tốt nghiệp đại học rồi mà vẫn vậy.
Thảo luận đề tài quen thuộc, cộng thêm phòng bếp ngập tràn hơi nóng, cuối cùng cảm giác căng thẳng của Dư Tề cũng bị hòa tan vào trong hương trà.
Bỗng Dư Tề hỏi: “Đàn anh, anh đang làm công việc về mặt đó sao?”
“Mặt gì?”
“Kiểu yêu ma quỷ quái.”
Ôn Bạch không trả lời mà hỏi lại: “Em tin mấy cái đó à?”
“Lúc trước em không tin nhưng giờ tin rồi.”
Ôn Bạch: “Nói vậy thì đây là lần đầu tiên em gặp phải trường hợp này?”
Dư Tề: “Vâng.”
Quả nhiên là “đứa con trời chọn” của Văn Khúc tinh quân, Ôn Bạch cảm thấy nếu ở tuổi tác này, mấy đứa nhỏ bình thường khác gặp phải sẽ không thể bình tĩnh được như vậy.
“Em nhặt được nó lúc nào?”
Dư Tề thuật lại đầu đuôi sự tình: “Hôm đó em về nhà sau giờ tự học buổi tối, lúc đi ngang qua cổng khu chung cư thì nhìn thấy một đứa bé đang ngồi xổm khóc, bên cạnh không có người lớn nào, em tưởng là trẻ con nhà ai một mình chạy lạc ra ngoài nên đi qua xem thử, vừa đi qua thì nhìn thấy nó.”
Ôn Bạch: “Nó hù dọa đứa bé à?”
“Không.” Dư Tề nói, “Đứa bé kia khóc hình như là do cái bình đầu người này trông xấu quá.”
Ôn Bạch: “…”
Lúc đó Dư Tề không biết đồ vật này mới “chạy” từ viện bảo tàng ra, nhìn ngoại hình nát bươm đó, cậu còn tưởng là rác thải.
Cậu định nhặt lên ném vào thùng thì sợ nó sẽ bị các loại rác khác đè lên, bể vụn ra gây thương tích cho người khác nên tới phòng bảo vệ xin một cái túi nilon, kết quả khi quay về thì không thấy tăm hơi cái bình đâu nữa.
Dư Tề cảm thấy rất kỳ lạ nhưng cũng không quá để ý, đi tiếp về nhà, nhưng về đến nhà chưa bao lâu thì bên ngoài có tiếng gõ cửa.
Cậu mở cửa ra xem thử, một cái bình đầu người đứng chỉnh tề.
Nói không giật mình chắc chắn là giả, nhưng cậu lại chỉ cho rằng đó là trò đùa dai của “người” nào đó, mãi đến tận khi cái bình kia mở miệng.
Suýt chút nữa Dư Tề ném cái bình đi.
Sau đó cái bình đầu người bắt đầu oa oa gào khóc.
Rất hung dữ nhưng cũng chỉ có thể khóc mà thôi.
Nó khóc to đến nỗi gạt đi hết cả nỗi sợ của Dư Tề, bắt cậu còn phải an ủi dỗ dành ngược lại.
Sau đó Dư Tề cái bình này không phải là bản thể của nó, nó chỉ đang bị “hạ” vào trong bình, tạm thời không thể rời khỏi cái bình.
Tại sao tiểu yêu quái kia nói là “hạ”, Dư Tề không biết.
“Trước khi các anh đến, em định mang cái bình đến viện bảo tàng.” Vừa mở cửa thì đụng phải Ôn Bạch và Lục Chinh.
Thấy tầm mắt Ôn Bạch và Lục Chinh lướt qua cái bình, cậu ta lại lùi trở về.
Không phải sợ bọn họ nhìn ra gì đó, trên thực tế, Dư Tề cảm thấy chẳng mấy ai xui xẻo như mình, bị một tiểu yêu quái quấn lấy.
Cho nên khi biết hai người có thể nghe thấy tiếng tiểu yêu quái nói chuyện, cậu lập tức đón vào nhà.
Dư Tề cẩn thận quan sát phòng khách, nhỏ giọng thầm thì: “Đàn anh, hai người kia…”
Dư Tề chưa từng tiếp xúc với “người làm công việc đặc thù” này, suy nghĩ hồi lâu mới nghĩ ra hai chữ “đại sư”: “Hai vị đại sư kia tới đây để bắt yêu à anh?”
Ôn Bạch bị hai chữ “đại sư” chọc cười, cậu gật đầu: “Không làm nghề bắt yêu chuyên nghiệp nhưng có thể giúp em mang cái bình kia đi.”
“Vậy thì tốt quá.” Dư Tề thở phào.
“Nó rất ồn ào à?” Ôn Bạch nhìn quầng thâm dưới mắt cậu nhóc, hỏi.
“Cũng không ồn lắm, có điều nó cứ đòi đi học cùng em, hai ngày trước còn giấu hết sách vở của em vào tủ lạnh rồi tự mình nằm vào ba lô.”
Ba lô phồng to như đang đựng một quả bóng rổ.
Ôn Bạch: “…”
“Nếu các anh không tới thì em cũng định xin nghỉ hai ngày để mang nó đến viện bảo tàng.”
May mà mình đến đúng lúc, Ôn Bạch thầm nghĩ.
Áp lực học hành của trường chuyên lớn thế nào cậu biết rõ, xin nghỉ hai ngày thôi cũng đủ để bài tập chất thành núi.
Dù có dấu của Văn Khúc ở đây thì trạng nguyên cũng không thoát được, bỏ lỡ hai ngày thì phải giành nhiều thời gian hơn để theo kịp tiến độ.
Học tập rất quan trọng.
Những gì Dư Tề biết đều đã được kể hết, còn lại chỉ có thể hỏi Lục Chinh.
Trở về phòng khách, Ôn Bạch ngồi xuống ghế sô pha, thuật lại sơ lược.
Cái bình đầu người trước đó bị Lục Chinh đặt lên khay trà, thấy Dư Tề quay lại, nó lập tức nhảy vào lòng Dư Tề.
Phạm vi động tác khá lớn, thậm chí còn hơi bừa bãi lung tung, bụi bẩn trong các khe nứt rơi ra bám đầy vào người Dư Tề.
“Đây là bộ đồng phục cuối cùng của tôi đó.” Dư Tề bất đắc dĩ nói.
Bản thể của đèn sen nhỏ là đèn giấy, từ khi sinh ra đến nay chưa từng bị bám bụi bao giờ, bây giờ nhìn thấy cái bình toàn thân dính đầy tro bụi, nó nhỏ giọng lẩm bẩm: “Ở bẩn sẽ dễ đổ bệnh.”
“Cậu mới bẩn!” Cái bình đầu người lập tức phản bác.
Trước khi hai đứa nhóc chuẩn bị nổ ra tranh cãi, cả hai cùng bị bịt miệng lại.
Đặc biệt là Ôn Bạch, trước khi che đèn sen nhỏ, cậu liếc nhìn cha nó một cái.
Dáng vẻ của Lục Chinh vô cùng thản nhiên, dường như còn đang cảm thấy cái miệng “cuồng ngôn” của con trai mình khá thú vị, khóe môi nhếch lên.
Bị Ôn Bạch trừng mắt một cái mới nghiêm túc lại.
Động tác của Dư Tề còn nhanh hơn, động tác che miệng thành thục hơn cả Ôn Bạch, nhìn là biết làm rất nhiều lần rồi.
Vừa bước vào nhà Lục Chinh liền phất tay tạo kết giới, lúc này Dư Tề mới nhìn thấy đèn sen nhỏ.
Người kinh ngạc nhất chính là Lâm Khâu, cậu ta luôn biết tiền bối Lục nuôi một tiểu linh vật nhưng đến hôm nay mới biết hóa ra linh vật đó là một chiếc đèn hoa.
Đèn sen nhỏ không cãi lại được, ấm ức giận dỗi, lách tách nổ mấy đốm lửa nhỏ hù dọa bình đầu người.
Bình đầu người “hừ” một tiếng: “Có bản lĩnh thật không đó? Mấy đốm lửa nhỏ này chả có gì ghê gớm hết!”
Ôn Bạch: “…”
Lục Chinh: “…”
Đèn sen nhỏ được cả âm ty nâng niu, đến Lục Chinh cũng rất ít khi nổi giận với nó, đây là lần đầu tiên trong đời gặp phải đối thủ mạnh, tức giận đến mức toàn thân ngả sang màu đỏ rực.
Nửa ngày sau, nó vùi mình vào ngực Lục Chinh.
Héo rũ.
Lục Chinh hơi cúi đầu, khẽ nói với con trai mình điều gì đó.
Ôn Bạch không nghe thấy nhưng trong lòng có dự cảm cực xấu.
Sau đó, dưới ánh mắt “hung dữ” của cái bình đầu người, đèn sen nhỏ nổ thật nhưng lần này nổ ra không phải là đốm lửa nhỏ nữa mà là một… quả cầu lửa.
Tuy không trúng ai nhưng đây là một quả cầu lửa chân thật.
Toàn bộ phòng khách sáng chói nóng rực.
Lâm Khâu: “!!!”
Dư Tề: “!!!”
Ôn Bạch: “…”
Đừng tưởng cậu không nhìn thấy, lúc Ôn Nguyên Nguyên dùng sức, ngón tay của Lục Chinh lén chạm vào đế đèn.
Nhờ sự trợ giúp của cha, đèn sen nhỏ thành công tìm về thể diện của mình.
Lần này bên tức nghẹn đỏ mặt biến thành bình đầu người, nó run rẩy nửa ngày, cuối cùng chỉ quát ra một câu tức nổ phổi xen lẫn nức nở: “Tôi sẽ tìm cha tôi đến đánh cậu.”
Ôn Bạch: “…”
Từ lúc vào nhà đến giờ, Lâm Khâu nghe cái bình này nói rất nhiều về “cha tôi”, có tiền bối Lục ở đây nên cậu không tiện mở miệng, bây giờ lại nghe nó nhắc thêm lần nữa, cuối cùng cậu ta không nhịn được, nghiêng đầu hỏi: “Cha nhóc là ai thế?”
Cái bình lại quay sang nhìn đèn sen nhỏ trước: “Cậu nói trước đi, người cha rất tài giỏi kia của cậu là ai?”
Quanh đi quẩn lại, đề tài trở về điểm ban đầu.
Nghe ngữ điệu của cái bình đầu người, giống như đèn sen nhỏ không nói ra cha mình là ai thì nó cũng sẽ không nói, Ôn Bạch mặc kệ, không tiếp tục ngăn cản hai đứa nhóc nói còn chưa sõi cãi nhau nữa.
Đèn sen nhỏ nhìn Ôn Bạch rồi nhìn Lục Chinh, thấy hai người không có ý định bịt miệng mình, thầm mừng.
Nó bay khỏi ngực Lục Chinh, sà vào lòng Ôn Bạch.
“Bạch Bạch!”
Ôn Bạch: “…”
Ôn Bạch bị sặc nước bọt.
Xong.
Khoe nhầm cha rồi.
“Nguyên Nguyên.” Ôn Bạch nhắc nhở.
Đèn sen nhỏ đáp “dạ”, ngẩng đầu lên.
Ôn Bạch: “Lúc này em nên nói là Lục Chinh.”
“Tại sao ạ?” Tiểu Liên Đăng nghiêng đầu, “Bạch Bạch là cha của Nguyên Nguyên mà? Nguyên Nguyên là do Bạch Bạch sinh… A!”
Đèn sen nhỏ nhỏ bị bịt miệng lần thứ hai.
“Đúng vậy.” Ôn Bạch gian nan gật đầu.
Đèn sen nhỏ: “Vậy sao em không thể nói là Bạch Bạch?”
“Bởi vì Lục Chinh… giỏi hơn anh.”
Đèn sen nhỏ lắc lư như một chiếc quạt nhỏ: “Không đúng không đúng, Bạch Bạch mới là giỏi nhất, Lục Chinh thứ hai.”
Ôn Bạch không biết kết luận kỳ quái này do đèn sen nhỏ rút từ chỗ nào ra, quay sang dò hỏi “kẻ tình nghi”.
“Kẻ tình nghi” phủ nhận rất nhanh, mà thoạt nhìn còn rất vui vẻ, không giống như đang bị sự thật “trong lòng con trai hắn chỉ xếp thứ hai” đả kích, trái lại còn ôm lấy đèn sen nhỏ.
“Ai nói cho nhóc biết?” Lục Chinh hỏi.
Đèn sen nhỏ nằm nhoài trong lòng bàn tay Lục Chinh: “Đế Thính.”
Ôn Bạch: “???”
“Đế Thính còn nói gì nữa?”
Đèn sen nhỏ thật thà trả lời: “Đế Thính nói các âm sai có thể làm Lục Chinh tức giận nhưng tuyệt đối không được làm Bạch Bạch mất hứng, Nguyên Nguyên cũng không thể, bởi vì Bạch Bạch là người lớn nhất ở âm ty.”
Ôn Bạch: “…”
Lục Chinh không nói gì.
Đèn sen nhỏ thắc mắc: “Đế Thính nói không đúng hay sao ạ?”
Lục Chinh quay sang nhìn Ôn Bạch.
Hồi lâu sau, khẽ cười.
“Đế Thính nói đúng.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất