Chương 77: Hương Tố Hồi
Làn khói xanh này không gây sặc, ngoại trừ phần cuối có một ít màu đỏ ra thì không thấy có gì đặc biệt. Ôn Bạch kiên nhẫn chờ nó tan hết, cậu khẽ lắc phong bao lì xì nhưng không cảm nhận được chút trọng lượng nào.
Ôn Bạch mở hết miệng túi ra, thử nhòm vào bên trong.
Chẳng có gì cả, đến bụi cũng không có, giống như làn khói xanh kia chính là đồ vật ở bên trong.
Ôn Bạch sợ mình bỏ sót thứ gì, dốc ngược cái bao.
Một nhúm tro chậm rãi trượt ra, lặng lẽ đáp xuống bệ cửa sổ.
Ôn Bạch: “…”
Mới rồi còn nói đến bụi cũng không có, giờ có rồi đây.
Nhưng mà cũng may, Ôn Bạch thầm nghĩ, nếu Chu Tước không để thứ này ở bệ cửa sổ thì cậu cũng sẽ không nhận. Vốn đã lấy của Chu Tước một sợi lông vũ rồi, lấy thêm nữa Ôn Bạch sẽ cắn rứt lương tâm.
Tuy cậu không biết nhúm tro này có tác dụng gì, dù sao cũng đổ ra từ phong bao lì xì của Chu Tước, Ôn Bạch trầm tư đắn đo, hay là mình quét hết lại vào trong bao nhỉ?
Đúng lúc này Đế Thính đi tới từ một đầu khác của hành lang.
Ôn Bạch giơ tay ra tín hiệu chào hỏi.
Đế Thính bước đến, lông mày hơi nhướng lên, “Hương Tố Hồi ở đâu ra vậy?”
Động tác của Ôn Bạch khựng lại: “Hương gì cơ?”
Đế Thính duỗi ngón tay trỏ ra, vẽ một vòng trên không trung, “Hương Tố Hồi.”
“Cũng đốt luôn rồi à?” Đế Thính khịt mũi ngửi.
Ôn Bạch càng nghi hoặc hơn: “???”
Bắng cách nào đó, Đế Thính bắt được một làn khói, “Hương Tố Hồi sau khi đốt sẽ có khói màu xanh.”
Ôn Bạch hơi giật mình, nhìn phong bao lì xì trên tay, “Trong này thật sự có đồ sao?”
Cùng lúc đó, Đế Thính cũng từ trong đám khói mỏng manh, nhìn thấy tia lửa được tôi trong nước lạnh quen thuộc.
“Chu Tước đốt à?”
“Vâng.”
Đế Thính tiếp tục đùa nghịch làn khói, “Lâu rồi chưa thấy thứ này.”
Ôn Bạch: “Rất quý giá sao?”
Đế Thính dùng cách nói của nhân gian trả lời cậu: “Sản lượng không nhiều lắm.”
Ôn Bạch: “…”
Dịch ra tức là cũng rất quý giá.
Ôn Bạch lập tức nói: “Vậy tôi phải trả lại cho Chu Tước thôi.”
Cũng may lúc đó không coi cái nhúm này là bụi mà phủi đi.
Ôn Bạch tỉ mỉ quan sát bệ cửa sổ một lượt, bảo đảm không còn sót gì mới đậy nắp phong bao lì xì lại.
Đế Thính: “Đốt cũng đốt rồi.”
Ôn Bạch: “Trong này vẫn còn một ít.”
Đế Thính bị sắc mặt nghiêm trọng của Ôn Bạch chọc cười, “Sản lượng không nhiều chứ không phải cực ít, tôi nhớ bên chỗ Lục Chinh cũng có nhưng mà không để ở Đông Thái mà ở bên dưới.”
Nhắc đến hương Tố Hồi, Đế Thính nhớ lại.
Nghĩ suốt hồi lâu vẫn không có kết quả.
Trong kho của Lục Chinh cái gì cũng có, ngày trước tìm bức Đêm Tế to như thế mà còn phải lục lọi suốt nửa ngày, đừng nói đến một ít bột hương nhang này.
“Lâu quá, không nhớ nhét ở xó nào nữa.” Đế Thính lắc đầu, “Có khi bị ẩm rồi cũng nên.”
Ôn Bạch: “…”
Sản lượng không nhiều thật đấy nhưng cũng không đến quý giá.
Đế Thính chỉ vào phong bao lì xì trên tay Ôn Bạch, “À đúng rồi, sao Chu Tước lại đưa cậu cái này?”
Ôn Bạch nghiêng đầu nhìn văn phòng của Đế Thính, con trai của Chu Tước hiện giờ đang ở bên trong.
“Tôi mua cho Tiểu Chu Tước mấy món đồ chơi nhỏ của dương gian, có vẻ nó khá thích.” Ôn Bạch trả lời.
“À cái đó hả? Tôi cũng thấy rồi, rất đẹp.” Đế Thính nói, “Vậy cái này cậu hãy nhận đi.”
Ôn Bạch thở dài.
Chu Tước không biết, chẳng lẽ Đế Thính cũng không biết sao?
“Mấy cái đó không đáng bao nhiêu tiền cả.” Ôn Bạch nói.
Đế Thính: “Cậu cảm thấy không đáng bao nhiêu nhưng Chu Tước cảm thấy đáng là được.” Anh ta hất cằm về phía phong bao lì xì, “Cậu cảm thấy hương này rất quý giá, thực ra đối với Chu Tước mà nói cũng chỉ là một ít đồ mà thôi.”
Nói thì nói thế nhưng Ôn Bạch vẫn chưa yên tâm.
Đế Thính vỗ vai Ôn Bạch, “Đừng nghĩ nhiều, cơ hội có thể làm Chu Tước thiếu nợ ân tình rất ít, nếu cậu ta đã cho thì cứ nhận là được.”
Đế Thính thầm cười trong lòng.
Có thể Ôn Bạch không biết, những linh thú nghìn năm như bọn họ mà nói, quan hệ với người phàm nhạt như nước, cho dù chưởng quản luân hồi ở âm ty, bề ngoài chung một nhịp thở với dương gian, thực chất cũng chỉ là duy trì phép tắc hoạt động cơ bản nhất của thiên đạo mà thôi.
Ân tình qua lại giữa các thần quan với nhau còn không nhiều chứ đừng tính gì đến người phàm và thần quan.
Tiêu chuẩn ân tình của bọn họ cũng không giống người dương gian với nhau, cho nên thứ không đáng bao nhiêu tiền trong mắt Ôn Bạch đối với Chu Tước lại có giá trị không nhỏ.
Huống chi chuyện Chu Tước vừa đến đã đẩy linh hồn của Ôn Bạch ra là sự thật không thể chối cãi được, bản thân Chu Tước cũng tự biết, ân tình và ân tình chồng lên nhau, chỉ cho ít hương Tố Hồi này thôi Đế Thính còn cảm thấy vẫn thiếu.
Ôn Bạch ở âm ty khá lâu rồi nhưng vẫn chưa quen với việc thần quan tiện tay đưa ra một món bảo bối, nhưng Đế Thính đã nói vậy, hương cũng đốt rồi, còn một ít lại trả về cũng khó coi.
Lần tới bảo Nguyên Nguyên hỏi Tiểu Chu Tước xem nó còn thích cái gì nữa không để mua tiếp cho nó tiếp vậy, Ôn Bạch nghĩ thầm.
“À đúng rồi, anh vẫn luôn nói đây là hương Tố Hồi, hương Tố Hồi là thứ như thế nào vậy?” Ôn Bạch hỏi.
“Ý nghĩa như tên, hương Tố Hồi, đốt lên tỏa ra khói xanh, ngửi vào có thể nhìn thấy cảnh tượng trước đây.” Đế Thính giảng giải.
Nói xong, Đế Thính dựa vào tường, thuận miệng hỏi: “Cậu nhìn thấy cái gì?”
Ôn Bạch vẫn còn đang nghĩ “cảnh tượng trước đây” chỉ cái gì, kết quả bị Đế Thính cắt đứt dòng suy nghĩ.
“Tôi… nên thấy thứ gì sao?”
Ngoại trừ một làn khói xanh ra thì cậu chẳng thấy gì nữa hết.
Nhìn biểu cảm mờ mịt của Ôn Bạch, Đế Thính hỏi thêm: “Đốt bao lâu rồi?”
Ôn Bạch không để ý thời gian, ban nãy cậu nhìn thấy khói xanh, sau đó dốc phong bao đổ hương ra, rồi lại hàn huyên với Đế Thính một lúc, chắc tầm bảy, tám phút.
“Tôi không rõ lắm, được khoảng một lúc.”
Chẳng lẽ hương này bị ẩm nên mất tác dụng rồi?
Đế Thính nhíu mày, “Vẫn còn một khả năng.”
Ôn Bạch ngẩng đầu: “???”
Đế Thính đưa tay ra, “Cho tôi xem hương thử.”
Ôn Bạch cũng đưa luôn phong bao cho Đế Thính.
Đế Thính mở nắp, đổ nhúm hương mà Ôn Bạch mới hốt lại ra lòng bàn tay, đuôi lông mày hơi nhướng lên.
Ôn Bạch chú ý tới sắc mặt của Đế Thính, tò mò hỏi: “Làm sao vậy?”
“Chẳng phải là hương nghìn năm à? Thế mà sao…”
Đế Thính bốc một ít mân mê, thu lại câu nói ban nãy.
Bởi vì khói xanh bất động nãy giờ như bị một thứ gì đó thổi vào, đột nhiên bay hết về phía cửa sổ kính, vừa tản ra vừa xoay vòng.
Chữ “được” cuối cùng bị Ôn Bạch nuốt xuống.
Thứ mà Chu Tước cho quả thực rất quý giá.
“Thích nhất.”
Nghe thấy câu hỏi này từ đèn sen nhỏ, Ôn Bạch khẽ run lên, cậu đặt nó xuống bệ cửa sổ, dùng tư thế mặt đối mặt trả lời: “Thích chứ.”
Ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác.
“Hương Tố Hồi, thời gian ngược về càng dài, hiệu quả càng chậm.” Đế Thính giải thích, “Hương này có thể là hương nghìn năm.”
Ôn Bạch quay sang nhìn anh ta.
Cậu ngẩng đầu lên, vươn tay ôm lấy nó, nhẹ giọng hỏi: “Sao em lại đi từ văn phòng của Đế Thính ra vậy?”
Tuy chỉ có một phần gương mặt và tiếng gọi “Lục Chinh” mới hô được một nửa, nhưng cậu biết đó chính là Lục Chinh.
Loại hương Tố Hồi lâu năm này là một món đồ hiếm, anh ta nhớ hương Tố Hồi ở âm ty bên dưới hình như cũng chỉ mấy trăm năm thôi.
Đưa đồ cho Ôn Bạch, ngoại trừ cái đó ra thì không còn cái nào thích hợp hơn.
Mí mắt Ôn Bạch co giật, hương Tố Hồi nghìn năm? Vậy cậu có thể nhìn thấy cái gì?
Mãi đến tận khi nhặt được đèn sen nhỏ mới có nhiều hơn một chút “mùi người”.
Nghĩ vậy, đèn sen nhỏ bỗng cảm thấy căng thẳng.
Ánh mắt ngập tràn Ôn Bạch dò hỏi.
Hiện tại Đế Thính cũng hay nói Lục Chinh nhàm chán nhưng nhàm chán bây giờ khác với nhàm chán của trước đây.
Đế Thính lắc đầu.
Lục Chinh đứng ở chỗ hoàng tuyền trong hương Tố Hồi cùng với bóng người ở nhân gian khi đó dường như đang chồng lên nhau. Cậu nhớ Lục Chinh lấy ấy hình như cũng vậy, toàn thân tỏa ra khí tức lãnh đạm nhàn tản.
Thực ra nó không hiểu lắm ý nghĩa của từ “nhất” này, nó chỉ biết trước khi gặp Bạch Bạch, nó thích Lục Chinh nhất, sau khi gặp Bạch Bạch, người thích nhất biến từ một thành hai người.
Đèn sen nhỏ: “Ai ạ?”
Điều này anh ta thật sự không biết, nhưng nếu là trả nợ ân tình, dĩ nhiên Chu Tước sẽ không đưa một thứ đồ vô dụng.
Ôn Bạch chú ý tới sắc mặt của Đế Thính, tò mò hỏi: “Làm sao vậy?”
Đế Thính bốc một ít mân mê, thu lại câu nói ban nãy.
Trong lúc đang tự hỏi, Ôn Bạch bỗng thấy làn khói xanh tản ra ban nãy bây giờ tụ lại, khói từ bốn góc hành lang chậm rãi bay về vị trí cậu và Đế Thính đang đứng.
Đế Thính không ngờ hương Tố Hồi của Chu Tước lại hiện ra Lục Chinh, mà ngẫm kỹ lại thì cũng không bất ngờ lắm.
Ôn Bạch mỉm cười, khẽ nói: “Lẽ ra anh nên gửi em tới bên cạnh anh ấy sớm hơn một chút.”
Điểm khác biệt chính là khói xanh ban nãy chỉ có vài sợi mỏng manh, khói xanh bây giờ lại như nước suối không biết từ nơi nào chảy đến, cuồn cuộn không ngừng.
Đèn sen nhỏ hỏi lại Ôn Bạch: “Bạch Bạch, vậy anh thì sao?”
Cậu thấy khói xanh ban đầu chỉ bằng khoảng một nắm tay, dần dần to lên, cuối cùng trông như một quả bóng, còn có mấy tia ánh sáng đỏ quấn quanh quả bóng, nhìn màu sắc khá giống lửa tôi vào nước lạnh của Chu Tước.
Đế Thính nói không phải hương Tố Hồi hồi tưởng ít mà là trước đây mỗi ngày Lục Chinh chỉ có như thế.
Ôn Bạch nín thở chờ đợi nhưng quả bóng tròn kia không có thêm động tĩnh gì, bèn quay sang hỏi Đế Thính, “Chỉ vậy thôi sao?”
“Hình như là không…”
“Hương Tố Hồi này vô bổ thế đó, hay cậu chạm vào thử xem.” Đế Thính cười nói, “Mở khóa vân tay.”
Nhìn đôi mắt Ôn Bạch sáng lấp lóe, Đế Thính biết ngay Chu Tước đưa chuẩn rồi.
Đèn sen nhỏ nghiêng đầu, dường như đang suy tư gì đó, cuối cùng hỏi: “Thích nhất không?”
Ôn Bạch cũng nở nụ cười.
Giống như nó và Lục Chinh, giống như nó và Bạch Bạch.
Hết cách, cậu thử giơ tay khẽ chạm vào đống khói xanh kia.
Giống như Lục Chinh và Bạch Bạch.
Ngón tay xuyên qua làn khói như bị hãm sâu vào, thậm chí Ôn Bạch còn cảm thấy thứ gì đó như dòng nước chảy qua đầu ngón tay mình.
Điểm khác biệt chính là khói xanh ban nãy chỉ có vài sợi mỏng manh, khói xanh bây giờ lại như nước suối không biết từ nơi nào chảy đến, cuồn cuộn không ngừng.
Ôn Bạch yên lặng nhìn hồi lâu mới nói: “Dáng vẻ nghìn năm trước của anh ấy là thế nào?”
“Hình như là không…”
Ôn Bạch nhớ ở nhân gian khi đó, Lục Chinh đứng dưới một mái hiên màu đỏ son, trên tay có đèn sen nhỏ, mà lúc này lại không thấy nhóc đèn mập đâu, vì vậy cậu hỏi: “Nguyên Nguyên đâu rồi?”
Chữ “được” cuối cùng bị Ôn Bạch nuốt xuống.
Thứ mà Chu Tước cho quả thực rất quý giá.
Hết cách, cậu thử giơ tay khẽ chạm vào đống khói xanh kia.
Bởi vì khói xanh bất động nãy giờ như bị một thứ gì đó thổi vào, đột nhiên bay hết về phía cửa sổ kính, vừa tản ra vừa xoay vòng.
Nó nghe thấy Bạch Bạch nói.
Rốt cuộc Ôn Bạch cũng nhìn thấy bóng người trên đó.
Ôn Bạch: “Anh làm sao?”
Đối phương mặc một bộ trường sam màu mực, đứng ở trên cầu.
Ôn Bạch nói xong mới nhận ra, hương nghìn năm, một nghìn năm là nghìn năm trước, hai nghìn năm cũng là nghìn năm trước.
Đằng sau là đám người rộn ràng, dưới chân là nước sông màu vàng đục ngầu.
Ôn Bạch từng gặp “người đó” ở nhân gian của một nghìn năm trước.
“Thích nhất”, có nghĩa là chúng ta sẽ luôn ở bên nhau mãi mãi, không bao giờ tách rời.
Tuy chỉ có một phần gương mặt và tiếng gọi “Lục Chinh” mới hô được một nửa, nhưng cậu biết đó chính là Lục Chinh.
Ngón tay xuyên qua làn khói như bị hãm sâu vào, thậm chí Ôn Bạch còn cảm thấy thứ gì đó như dòng nước chảy qua đầu ngón tay mình.
Tất nhiên “đánh một trận” với thiên đạo kết quả chẳng thể tốt nổi, người khác tránh còn không kịp nhưng nếu đặt lên Lục Chinh lại cảm thấy rất hợp lý.
Đế Thính không ngờ hương Tố Hồi của Chu Tước lại hiện ra Lục Chinh, mà ngẫm kỹ lại thì cũng không bất ngờ lắm.
Nó nói “thích nhất” tức là “thích nhất”, không có ý muốn phân chia cao thấp giữa cậu và Lục Chinh.
Ánh mắt ngập tràn Ôn Bạch dò hỏi.
Đưa đồ cho Ôn Bạch, ngoại trừ cái đó ra thì không còn cái nào thích hợp hơn.
Nhìn đôi mắt Ôn Bạch sáng lấp lóe, Đế Thính biết ngay Chu Tước đưa chuẩn rồi.
Sau khi khói xanh tiêu tán, Ôn Bạch thật sự rất muốn gặp Lục Chinh.
Ôn Bạch nhớ ở nhân gian khi đó, Lục Chinh đứng dưới một mái hiên màu đỏ son, trên tay có đèn sen nhỏ, mà lúc này lại không thấy nhóc đèn mập đâu, vì vậy cậu hỏi: “Nguyên Nguyên đâu rồi?”
Đế Thính: “Vẫn chưa nhặt.”
Ôn Bạch: “Vậy tức là đây chính là Lục Chinh trước khi nhặt được Nguyên Nguyên sao?”
Đế Thính: “Vẫn chưa nhặt.”
Ôn Bạch bỗng hiểu ra câu “không có gì để nhớ” mà Lục Chinh nói lúc linh hồn của cậu bị tách ra khỏi cơ thể.
Ôn Bạch bật cười thành tiếng.
Đế Thính gật đầu: “Ừm.”
Đối phương mặc một bộ trường sam màu mực, đứng ở trên cầu.
Mặc dù Đế Thính không nhớ thời điểm chính xác là lúc nào nhưng nhìn sắc mặt đó, cũng dễ đoán đấy là lúc chưa nhặt đèn sen nhỏ.
Đế Thính lắc đầu.
Đèn sen nhỏ cảm thấy hình như tâm trạng của Bạch Bạch đang không tốt lắm, nổ liên tục mấy đốm lửa nhỏ để chọc Ôn Bạch vui, sau đó lại dụi dụi vào cổ cậu.
Có điều này Đế Thính chưa từng nói với Ôn Bạch, bất luận là anh ta hay Chu Tước, đều biết rằng Lục Chinh trước và sau khi nhặt đèn sen nhỏ, hoàn toàn là hai người khác nhau.
Có điều này Đế Thính chưa từng nói với Ôn Bạch, bất luận là anh ta hay Chu Tước, đều biết rằng Lục Chinh trước và sau khi nhặt đèn sen nhỏ, hoàn toàn là hai người khác nhau.
“Chẳng phải là hương nghìn năm à? Thế mà sao…”
Ôn Bạch cũng nở nụ cười.
Ôn Bạch nói xong mới nhận ra, hương nghìn năm, một nghìn năm là nghìn năm trước, hai nghìn năm cũng là nghìn năm trước.
Ngọn lửa sáng hơn một vầng, Ôn Bạch hỏi nó: “Nguyên Nguyên có thích Lục Chinh không?”
Thời gian đối với bọn họ mà nói chính là thứ vô nghĩa nhất, bãi bể hóa nương dâu, trước nay Đế Thính chưa bao giờ cảm nhận được hai chữ “lâu dài” nhưng nhìn thấy Lục Chinh của mấy nghìn năm trước này, lần đầu tiên nảy sinh suy nghĩ “hóa ra đã trôi qua rất lâu rồi”.
“Có lẽ Chu Tước muốn cho cậu xem dáng vẻ trước đây của Lục Chinh là như thế nào.” Đế Thính cất tiếng.
Ôn Bạch quay sang nhìn anh ta.
Ôn Bạch từng gặp “người đó” ở nhân gian của một nghìn năm trước.
Đèn sen nhỏ: “Em cùng hồn tranh đi tìm Tiểu Chu Tước chơi.”
Lục Chinh đứng ở chỗ hoàng tuyền trong hương Tố Hồi cùng với bóng người ở nhân gian khi đó dường như đang chồng lên nhau. Cậu nhớ Lục Chinh lấy ấy hình như cũng vậy, toàn thân tỏa ra khí tức lãnh đạm nhàn tản.
Tiếng của đèn sen nhỏ làm Ôn Bạch phục hồi tinh thần.
Ôn Bạch yên lặng nhìn hồi lâu mới nói: “Dáng vẻ nghìn năm trước của anh ấy là thế nào?”
Đế Thính gật đầu: “Ừm.”
Đế Thính trả lời rất nhanh: “Tính khí không tốt, cực kỳ nhàm chán.”
Hiện tại Đế Thính cũng hay nói Lục Chinh nhàm chán nhưng nhàm chán bây giờ khác với nhàm chán của trước đây.
Mí mắt Ôn Bạch co giật, hương Tố Hồi nghìn năm? Vậy cậu có thể nhìn thấy cái gì?
“Nhàm chán đến nỗi khiến tôi cảm thấy nếu Đại Đế không lôi cậu ta đến âm ty, nói không chừng một ngày nào đó sẽ nghe tin cậu ta tìm thiên đạo đánh nhau.” Đế Thính cười nói.
Tất nhiên “đánh một trận” với thiên đạo kết quả chẳng thể tốt nổi, người khác tránh còn không kịp nhưng nếu đặt lên Lục Chinh lại cảm thấy rất hợp lý.
Đó là chuyện mà hắn có thể làm.
Mãi đến tận khi nhặt được đèn sen nhỏ mới có nhiều hơn một chút “mùi người”.
Thỉnh thoảng lúc Lục Chinh bực bội, đèn sen nhỏ luôn nói muốn đi tìm cậu, thường ngày cũng thích dính lấy cậu hơn nhưng trong lòng Ôn Bạch biết rõ, đèn sen nhỏ không thể rời khỏi Lục Chinh.
Mặc dù Đế Thính không nhớ thời điểm chính xác là lúc nào nhưng nhìn sắc mặt đó, cũng dễ đoán đấy là lúc chưa nhặt đèn sen nhỏ.
Ôn Bạch không tiếp lời, vẫn chăm chú quan sát Lục Chinh ngập tràn vẻ tịch mịch bên trong khói xanh.
Đế Thính nói không phải hương Tố Hồi hồi tưởng ít mà là trước đây mỗi ngày Lục Chinh chỉ có như thế.
Ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác.
Điều này anh ta thật sự không biết, nhưng nếu là trả nợ ân tình, dĩ nhiên Chu Tước sẽ không đưa một thứ đồ vô dụng.
Ôn Bạch bỗng hiểu ra câu “không có gì để nhớ” mà Lục Chinh nói lúc linh hồn của cậu bị tách ra khỏi cơ thể.
Cậu thở dài một hơi.
Sau khi khói xanh tiêu tán, Ôn Bạch thật sự rất muốn gặp Lục Chinh.
Ôn Bạch: “Vậy tức là đây chính là Lục Chinh trước khi nhặt được Nguyên Nguyên sao?”
Tiếng của đèn sen nhỏ làm Ôn Bạch phục hồi tinh thần.
Cậu ngẩng đầu lên, vươn tay ôm lấy nó, nhẹ giọng hỏi: “Sao em lại đi từ văn phòng của Đế Thính ra vậy?”
Đèn sen nhỏ giơ hai cái lá lên cao, trả lời ngay tắp lự: “Nguyên Nguyên thích Bạch Bạch và Lục Chinh nhất!”
“Hương Tố Hồi này vô bổ thế đó, hay cậu chạm vào thử xem.” Đế Thính cười nói, “Mở khóa vân tay.”
Đèn sen nhỏ: “Em cùng hồn tranh đi tìm Tiểu Chu Tước chơi.”
Ôn Bạch xoa đầu nó.
Đèn sen nhỏ: “Bạch Bạch có thích Lục Chinh không?”
Đèn sen nhỏ cảm thấy hình như tâm trạng của Bạch Bạch đang không tốt lắm, nổ liên tục mấy đốm lửa nhỏ để chọc Ôn Bạch vui, sau đó lại dụi dụi vào cổ cậu.
Đó là chuyện mà hắn có thể làm.
Cậu thấy khói xanh ban đầu chỉ bằng khoảng một nắm tay, dần dần to lên, cuối cùng trông như một quả bóng, còn có mấy tia ánh sáng đỏ quấn quanh quả bóng, nhìn màu sắc khá giống lửa tôi vào nước lạnh của Chu Tước.
Ôn Bạch mỉm cười, khẽ nói: “Lẽ ra anh nên gửi em tới bên cạnh anh ấy sớm hơn một chút.”
Đèn sen nhỏ: “Ai ạ?”
Ôn Bạch: “Lục Chinh.”
Ôn Bạch: “Lục Chinh.”
Ngọn lửa sáng hơn một vầng, Ôn Bạch hỏi nó: “Nguyên Nguyên có thích Lục Chinh không?”
Đèn sen nhỏ giơ hai cái lá lên cao, trả lời ngay tắp lự: “Nguyên Nguyên thích Bạch Bạch và Lục Chinh nhất!”
Rốt cuộc Ôn Bạch cũng nhìn thấy bóng người trên đó.
Ôn Bạch bật cười thành tiếng.
Mãi đến tận khi Ôn Bạch gật đầu: “Ừm.”
Thỉnh thoảng lúc Lục Chinh bực bội, đèn sen nhỏ luôn nói muốn đi tìm cậu, thường ngày cũng thích dính lấy cậu hơn nhưng trong lòng Ôn Bạch biết rõ, đèn sen nhỏ không thể rời khỏi Lục Chinh.
Nó nói “thích nhất” tức là “thích nhất”, không có ý muốn phân chia cao thấp giữa cậu và Lục Chinh.
Đèn sen nhỏ hỏi lại Ôn Bạch: “Bạch Bạch, vậy anh thì sao?”
Ôn Bạch: “Anh làm sao?”
Đèn sen nhỏ: “Bạch Bạch có thích Lục Chinh không?”
Nghe thấy câu hỏi này từ đèn sen nhỏ, Ôn Bạch khẽ run lên, cậu đặt nó xuống bệ cửa sổ, dùng tư thế mặt đối mặt trả lời: “Thích chứ.”
Đèn sen nhỏ nghiêng đầu, dường như đang suy tư gì đó, cuối cùng hỏi: “Thích nhất không?”
Thực ra nó không hiểu lắm ý nghĩa của từ “nhất” này, nó chỉ biết trước khi gặp Bạch Bạch, nó thích Lục Chinh nhất, sau khi gặp Bạch Bạch, người thích nhất biến từ một thành hai người.
“Thích nhất”, có nghĩa là chúng ta sẽ luôn ở bên nhau mãi mãi, không bao giờ tách rời.
Giống như nó và Lục Chinh, giống như nó và Bạch Bạch.
Giống như Lục Chinh và Bạch Bạch.
Nghĩ vậy, đèn sen nhỏ bỗng cảm thấy căng thẳng.
Mãi đến tận khi Ôn Bạch gật đầu: “Ừm.”
“Hương Tố Hồi, thời gian ngược về càng dài, hiệu quả càng chậm.” Đế Thính giải thích, “Hương này có thể là hương nghìn năm.”
Nó nghe thấy Bạch Bạch nói.
“Thích nhất.”
Ôn Bạch mở hết miệng túi ra, thử nhòm vào bên trong.
Chẳng có gì cả, đến bụi cũng không có, giống như làn khói xanh kia chính là đồ vật ở bên trong.
Ôn Bạch sợ mình bỏ sót thứ gì, dốc ngược cái bao.
Một nhúm tro chậm rãi trượt ra, lặng lẽ đáp xuống bệ cửa sổ.
Ôn Bạch: “…”
Mới rồi còn nói đến bụi cũng không có, giờ có rồi đây.
Nhưng mà cũng may, Ôn Bạch thầm nghĩ, nếu Chu Tước không để thứ này ở bệ cửa sổ thì cậu cũng sẽ không nhận. Vốn đã lấy của Chu Tước một sợi lông vũ rồi, lấy thêm nữa Ôn Bạch sẽ cắn rứt lương tâm.
Tuy cậu không biết nhúm tro này có tác dụng gì, dù sao cũng đổ ra từ phong bao lì xì của Chu Tước, Ôn Bạch trầm tư đắn đo, hay là mình quét hết lại vào trong bao nhỉ?
Đúng lúc này Đế Thính đi tới từ một đầu khác của hành lang.
Ôn Bạch giơ tay ra tín hiệu chào hỏi.
Đế Thính bước đến, lông mày hơi nhướng lên, “Hương Tố Hồi ở đâu ra vậy?”
Động tác của Ôn Bạch khựng lại: “Hương gì cơ?”
Đế Thính duỗi ngón tay trỏ ra, vẽ một vòng trên không trung, “Hương Tố Hồi.”
“Cũng đốt luôn rồi à?” Đế Thính khịt mũi ngửi.
Ôn Bạch càng nghi hoặc hơn: “???”
Bắng cách nào đó, Đế Thính bắt được một làn khói, “Hương Tố Hồi sau khi đốt sẽ có khói màu xanh.”
Ôn Bạch hơi giật mình, nhìn phong bao lì xì trên tay, “Trong này thật sự có đồ sao?”
Cùng lúc đó, Đế Thính cũng từ trong đám khói mỏng manh, nhìn thấy tia lửa được tôi trong nước lạnh quen thuộc.
“Chu Tước đốt à?”
“Vâng.”
Đế Thính tiếp tục đùa nghịch làn khói, “Lâu rồi chưa thấy thứ này.”
Ôn Bạch: “Rất quý giá sao?”
Đế Thính dùng cách nói của nhân gian trả lời cậu: “Sản lượng không nhiều lắm.”
Ôn Bạch: “…”
Dịch ra tức là cũng rất quý giá.
Ôn Bạch lập tức nói: “Vậy tôi phải trả lại cho Chu Tước thôi.”
Cũng may lúc đó không coi cái nhúm này là bụi mà phủi đi.
Ôn Bạch tỉ mỉ quan sát bệ cửa sổ một lượt, bảo đảm không còn sót gì mới đậy nắp phong bao lì xì lại.
Đế Thính: “Đốt cũng đốt rồi.”
Ôn Bạch: “Trong này vẫn còn một ít.”
Đế Thính bị sắc mặt nghiêm trọng của Ôn Bạch chọc cười, “Sản lượng không nhiều chứ không phải cực ít, tôi nhớ bên chỗ Lục Chinh cũng có nhưng mà không để ở Đông Thái mà ở bên dưới.”
Nhắc đến hương Tố Hồi, Đế Thính nhớ lại.
Nghĩ suốt hồi lâu vẫn không có kết quả.
Trong kho của Lục Chinh cái gì cũng có, ngày trước tìm bức Đêm Tế to như thế mà còn phải lục lọi suốt nửa ngày, đừng nói đến một ít bột hương nhang này.
“Lâu quá, không nhớ nhét ở xó nào nữa.” Đế Thính lắc đầu, “Có khi bị ẩm rồi cũng nên.”
Ôn Bạch: “…”
Sản lượng không nhiều thật đấy nhưng cũng không đến quý giá.
Đế Thính chỉ vào phong bao lì xì trên tay Ôn Bạch, “À đúng rồi, sao Chu Tước lại đưa cậu cái này?”
Ôn Bạch nghiêng đầu nhìn văn phòng của Đế Thính, con trai của Chu Tước hiện giờ đang ở bên trong.
“Tôi mua cho Tiểu Chu Tước mấy món đồ chơi nhỏ của dương gian, có vẻ nó khá thích.” Ôn Bạch trả lời.
“À cái đó hả? Tôi cũng thấy rồi, rất đẹp.” Đế Thính nói, “Vậy cái này cậu hãy nhận đi.”
Ôn Bạch thở dài.
Chu Tước không biết, chẳng lẽ Đế Thính cũng không biết sao?
“Mấy cái đó không đáng bao nhiêu tiền cả.” Ôn Bạch nói.
Đế Thính: “Cậu cảm thấy không đáng bao nhiêu nhưng Chu Tước cảm thấy đáng là được.” Anh ta hất cằm về phía phong bao lì xì, “Cậu cảm thấy hương này rất quý giá, thực ra đối với Chu Tước mà nói cũng chỉ là một ít đồ mà thôi.”
Nói thì nói thế nhưng Ôn Bạch vẫn chưa yên tâm.
Đế Thính vỗ vai Ôn Bạch, “Đừng nghĩ nhiều, cơ hội có thể làm Chu Tước thiếu nợ ân tình rất ít, nếu cậu ta đã cho thì cứ nhận là được.”
Đế Thính thầm cười trong lòng.
Có thể Ôn Bạch không biết, những linh thú nghìn năm như bọn họ mà nói, quan hệ với người phàm nhạt như nước, cho dù chưởng quản luân hồi ở âm ty, bề ngoài chung một nhịp thở với dương gian, thực chất cũng chỉ là duy trì phép tắc hoạt động cơ bản nhất của thiên đạo mà thôi.
Ân tình qua lại giữa các thần quan với nhau còn không nhiều chứ đừng tính gì đến người phàm và thần quan.
Tiêu chuẩn ân tình của bọn họ cũng không giống người dương gian với nhau, cho nên thứ không đáng bao nhiêu tiền trong mắt Ôn Bạch đối với Chu Tước lại có giá trị không nhỏ.
Huống chi chuyện Chu Tước vừa đến đã đẩy linh hồn của Ôn Bạch ra là sự thật không thể chối cãi được, bản thân Chu Tước cũng tự biết, ân tình và ân tình chồng lên nhau, chỉ cho ít hương Tố Hồi này thôi Đế Thính còn cảm thấy vẫn thiếu.
Ôn Bạch ở âm ty khá lâu rồi nhưng vẫn chưa quen với việc thần quan tiện tay đưa ra một món bảo bối, nhưng Đế Thính đã nói vậy, hương cũng đốt rồi, còn một ít lại trả về cũng khó coi.
Lần tới bảo Nguyên Nguyên hỏi Tiểu Chu Tước xem nó còn thích cái gì nữa không để mua tiếp cho nó tiếp vậy, Ôn Bạch nghĩ thầm.
“À đúng rồi, anh vẫn luôn nói đây là hương Tố Hồi, hương Tố Hồi là thứ như thế nào vậy?” Ôn Bạch hỏi.
“Ý nghĩa như tên, hương Tố Hồi, đốt lên tỏa ra khói xanh, ngửi vào có thể nhìn thấy cảnh tượng trước đây.” Đế Thính giảng giải.
Nói xong, Đế Thính dựa vào tường, thuận miệng hỏi: “Cậu nhìn thấy cái gì?”
Ôn Bạch vẫn còn đang nghĩ “cảnh tượng trước đây” chỉ cái gì, kết quả bị Đế Thính cắt đứt dòng suy nghĩ.
“Tôi… nên thấy thứ gì sao?”
Ngoại trừ một làn khói xanh ra thì cậu chẳng thấy gì nữa hết.
Nhìn biểu cảm mờ mịt của Ôn Bạch, Đế Thính hỏi thêm: “Đốt bao lâu rồi?”
Ôn Bạch không để ý thời gian, ban nãy cậu nhìn thấy khói xanh, sau đó dốc phong bao đổ hương ra, rồi lại hàn huyên với Đế Thính một lúc, chắc tầm bảy, tám phút.
“Tôi không rõ lắm, được khoảng một lúc.”
Chẳng lẽ hương này bị ẩm nên mất tác dụng rồi?
Đế Thính nhíu mày, “Vẫn còn một khả năng.”
Ôn Bạch ngẩng đầu: “???”
Đế Thính đưa tay ra, “Cho tôi xem hương thử.”
Ôn Bạch cũng đưa luôn phong bao cho Đế Thính.
Đế Thính mở nắp, đổ nhúm hương mà Ôn Bạch mới hốt lại ra lòng bàn tay, đuôi lông mày hơi nhướng lên.
Ôn Bạch chú ý tới sắc mặt của Đế Thính, tò mò hỏi: “Làm sao vậy?”
“Chẳng phải là hương nghìn năm à? Thế mà sao…”
Đế Thính bốc một ít mân mê, thu lại câu nói ban nãy.
Bởi vì khói xanh bất động nãy giờ như bị một thứ gì đó thổi vào, đột nhiên bay hết về phía cửa sổ kính, vừa tản ra vừa xoay vòng.
Chữ “được” cuối cùng bị Ôn Bạch nuốt xuống.
Thứ mà Chu Tước cho quả thực rất quý giá.
“Thích nhất.”
Nghe thấy câu hỏi này từ đèn sen nhỏ, Ôn Bạch khẽ run lên, cậu đặt nó xuống bệ cửa sổ, dùng tư thế mặt đối mặt trả lời: “Thích chứ.”
Ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác.
“Hương Tố Hồi, thời gian ngược về càng dài, hiệu quả càng chậm.” Đế Thính giải thích, “Hương này có thể là hương nghìn năm.”
Ôn Bạch quay sang nhìn anh ta.
Cậu ngẩng đầu lên, vươn tay ôm lấy nó, nhẹ giọng hỏi: “Sao em lại đi từ văn phòng của Đế Thính ra vậy?”
Tuy chỉ có một phần gương mặt và tiếng gọi “Lục Chinh” mới hô được một nửa, nhưng cậu biết đó chính là Lục Chinh.
Loại hương Tố Hồi lâu năm này là một món đồ hiếm, anh ta nhớ hương Tố Hồi ở âm ty bên dưới hình như cũng chỉ mấy trăm năm thôi.
Đưa đồ cho Ôn Bạch, ngoại trừ cái đó ra thì không còn cái nào thích hợp hơn.
Mí mắt Ôn Bạch co giật, hương Tố Hồi nghìn năm? Vậy cậu có thể nhìn thấy cái gì?
Mãi đến tận khi nhặt được đèn sen nhỏ mới có nhiều hơn một chút “mùi người”.
Nghĩ vậy, đèn sen nhỏ bỗng cảm thấy căng thẳng.
Ánh mắt ngập tràn Ôn Bạch dò hỏi.
Hiện tại Đế Thính cũng hay nói Lục Chinh nhàm chán nhưng nhàm chán bây giờ khác với nhàm chán của trước đây.
Đế Thính lắc đầu.
Lục Chinh đứng ở chỗ hoàng tuyền trong hương Tố Hồi cùng với bóng người ở nhân gian khi đó dường như đang chồng lên nhau. Cậu nhớ Lục Chinh lấy ấy hình như cũng vậy, toàn thân tỏa ra khí tức lãnh đạm nhàn tản.
Thực ra nó không hiểu lắm ý nghĩa của từ “nhất” này, nó chỉ biết trước khi gặp Bạch Bạch, nó thích Lục Chinh nhất, sau khi gặp Bạch Bạch, người thích nhất biến từ một thành hai người.
Đèn sen nhỏ: “Ai ạ?”
Điều này anh ta thật sự không biết, nhưng nếu là trả nợ ân tình, dĩ nhiên Chu Tước sẽ không đưa một thứ đồ vô dụng.
Ôn Bạch chú ý tới sắc mặt của Đế Thính, tò mò hỏi: “Làm sao vậy?”
Đế Thính bốc một ít mân mê, thu lại câu nói ban nãy.
Trong lúc đang tự hỏi, Ôn Bạch bỗng thấy làn khói xanh tản ra ban nãy bây giờ tụ lại, khói từ bốn góc hành lang chậm rãi bay về vị trí cậu và Đế Thính đang đứng.
Đế Thính không ngờ hương Tố Hồi của Chu Tước lại hiện ra Lục Chinh, mà ngẫm kỹ lại thì cũng không bất ngờ lắm.
Ôn Bạch mỉm cười, khẽ nói: “Lẽ ra anh nên gửi em tới bên cạnh anh ấy sớm hơn một chút.”
Điểm khác biệt chính là khói xanh ban nãy chỉ có vài sợi mỏng manh, khói xanh bây giờ lại như nước suối không biết từ nơi nào chảy đến, cuồn cuộn không ngừng.
Đèn sen nhỏ hỏi lại Ôn Bạch: “Bạch Bạch, vậy anh thì sao?”
Cậu thấy khói xanh ban đầu chỉ bằng khoảng một nắm tay, dần dần to lên, cuối cùng trông như một quả bóng, còn có mấy tia ánh sáng đỏ quấn quanh quả bóng, nhìn màu sắc khá giống lửa tôi vào nước lạnh của Chu Tước.
Đế Thính nói không phải hương Tố Hồi hồi tưởng ít mà là trước đây mỗi ngày Lục Chinh chỉ có như thế.
Ôn Bạch nín thở chờ đợi nhưng quả bóng tròn kia không có thêm động tĩnh gì, bèn quay sang hỏi Đế Thính, “Chỉ vậy thôi sao?”
“Hình như là không…”
“Hương Tố Hồi này vô bổ thế đó, hay cậu chạm vào thử xem.” Đế Thính cười nói, “Mở khóa vân tay.”
Nhìn đôi mắt Ôn Bạch sáng lấp lóe, Đế Thính biết ngay Chu Tước đưa chuẩn rồi.
Đèn sen nhỏ nghiêng đầu, dường như đang suy tư gì đó, cuối cùng hỏi: “Thích nhất không?”
Ôn Bạch cũng nở nụ cười.
Giống như nó và Lục Chinh, giống như nó và Bạch Bạch.
Hết cách, cậu thử giơ tay khẽ chạm vào đống khói xanh kia.
Giống như Lục Chinh và Bạch Bạch.
Ngón tay xuyên qua làn khói như bị hãm sâu vào, thậm chí Ôn Bạch còn cảm thấy thứ gì đó như dòng nước chảy qua đầu ngón tay mình.
Điểm khác biệt chính là khói xanh ban nãy chỉ có vài sợi mỏng manh, khói xanh bây giờ lại như nước suối không biết từ nơi nào chảy đến, cuồn cuộn không ngừng.
Ôn Bạch yên lặng nhìn hồi lâu mới nói: “Dáng vẻ nghìn năm trước của anh ấy là thế nào?”
“Hình như là không…”
Ôn Bạch nhớ ở nhân gian khi đó, Lục Chinh đứng dưới một mái hiên màu đỏ son, trên tay có đèn sen nhỏ, mà lúc này lại không thấy nhóc đèn mập đâu, vì vậy cậu hỏi: “Nguyên Nguyên đâu rồi?”
Chữ “được” cuối cùng bị Ôn Bạch nuốt xuống.
Thứ mà Chu Tước cho quả thực rất quý giá.
Hết cách, cậu thử giơ tay khẽ chạm vào đống khói xanh kia.
Bởi vì khói xanh bất động nãy giờ như bị một thứ gì đó thổi vào, đột nhiên bay hết về phía cửa sổ kính, vừa tản ra vừa xoay vòng.
Nó nghe thấy Bạch Bạch nói.
Rốt cuộc Ôn Bạch cũng nhìn thấy bóng người trên đó.
Ôn Bạch: “Anh làm sao?”
Đối phương mặc một bộ trường sam màu mực, đứng ở trên cầu.
Ôn Bạch nói xong mới nhận ra, hương nghìn năm, một nghìn năm là nghìn năm trước, hai nghìn năm cũng là nghìn năm trước.
Đằng sau là đám người rộn ràng, dưới chân là nước sông màu vàng đục ngầu.
Ôn Bạch từng gặp “người đó” ở nhân gian của một nghìn năm trước.
“Thích nhất”, có nghĩa là chúng ta sẽ luôn ở bên nhau mãi mãi, không bao giờ tách rời.
Tuy chỉ có một phần gương mặt và tiếng gọi “Lục Chinh” mới hô được một nửa, nhưng cậu biết đó chính là Lục Chinh.
Ngón tay xuyên qua làn khói như bị hãm sâu vào, thậm chí Ôn Bạch còn cảm thấy thứ gì đó như dòng nước chảy qua đầu ngón tay mình.
Tất nhiên “đánh một trận” với thiên đạo kết quả chẳng thể tốt nổi, người khác tránh còn không kịp nhưng nếu đặt lên Lục Chinh lại cảm thấy rất hợp lý.
Đế Thính không ngờ hương Tố Hồi của Chu Tước lại hiện ra Lục Chinh, mà ngẫm kỹ lại thì cũng không bất ngờ lắm.
Nó nói “thích nhất” tức là “thích nhất”, không có ý muốn phân chia cao thấp giữa cậu và Lục Chinh.
Ánh mắt ngập tràn Ôn Bạch dò hỏi.
Đưa đồ cho Ôn Bạch, ngoại trừ cái đó ra thì không còn cái nào thích hợp hơn.
Nhìn đôi mắt Ôn Bạch sáng lấp lóe, Đế Thính biết ngay Chu Tước đưa chuẩn rồi.
Sau khi khói xanh tiêu tán, Ôn Bạch thật sự rất muốn gặp Lục Chinh.
Ôn Bạch nhớ ở nhân gian khi đó, Lục Chinh đứng dưới một mái hiên màu đỏ son, trên tay có đèn sen nhỏ, mà lúc này lại không thấy nhóc đèn mập đâu, vì vậy cậu hỏi: “Nguyên Nguyên đâu rồi?”
Đế Thính: “Vẫn chưa nhặt.”
Ôn Bạch: “Vậy tức là đây chính là Lục Chinh trước khi nhặt được Nguyên Nguyên sao?”
Đế Thính: “Vẫn chưa nhặt.”
Ôn Bạch bỗng hiểu ra câu “không có gì để nhớ” mà Lục Chinh nói lúc linh hồn của cậu bị tách ra khỏi cơ thể.
Ôn Bạch bật cười thành tiếng.
Đế Thính gật đầu: “Ừm.”
Đối phương mặc một bộ trường sam màu mực, đứng ở trên cầu.
Mặc dù Đế Thính không nhớ thời điểm chính xác là lúc nào nhưng nhìn sắc mặt đó, cũng dễ đoán đấy là lúc chưa nhặt đèn sen nhỏ.
Đế Thính lắc đầu.
Đèn sen nhỏ cảm thấy hình như tâm trạng của Bạch Bạch đang không tốt lắm, nổ liên tục mấy đốm lửa nhỏ để chọc Ôn Bạch vui, sau đó lại dụi dụi vào cổ cậu.
Có điều này Đế Thính chưa từng nói với Ôn Bạch, bất luận là anh ta hay Chu Tước, đều biết rằng Lục Chinh trước và sau khi nhặt đèn sen nhỏ, hoàn toàn là hai người khác nhau.
Có điều này Đế Thính chưa từng nói với Ôn Bạch, bất luận là anh ta hay Chu Tước, đều biết rằng Lục Chinh trước và sau khi nhặt đèn sen nhỏ, hoàn toàn là hai người khác nhau.
“Chẳng phải là hương nghìn năm à? Thế mà sao…”
Ôn Bạch cũng nở nụ cười.
Ôn Bạch nói xong mới nhận ra, hương nghìn năm, một nghìn năm là nghìn năm trước, hai nghìn năm cũng là nghìn năm trước.
Ngọn lửa sáng hơn một vầng, Ôn Bạch hỏi nó: “Nguyên Nguyên có thích Lục Chinh không?”
Thời gian đối với bọn họ mà nói chính là thứ vô nghĩa nhất, bãi bể hóa nương dâu, trước nay Đế Thính chưa bao giờ cảm nhận được hai chữ “lâu dài” nhưng nhìn thấy Lục Chinh của mấy nghìn năm trước này, lần đầu tiên nảy sinh suy nghĩ “hóa ra đã trôi qua rất lâu rồi”.
“Có lẽ Chu Tước muốn cho cậu xem dáng vẻ trước đây của Lục Chinh là như thế nào.” Đế Thính cất tiếng.
Ôn Bạch quay sang nhìn anh ta.
Ôn Bạch từng gặp “người đó” ở nhân gian của một nghìn năm trước.
Đèn sen nhỏ: “Em cùng hồn tranh đi tìm Tiểu Chu Tước chơi.”
Lục Chinh đứng ở chỗ hoàng tuyền trong hương Tố Hồi cùng với bóng người ở nhân gian khi đó dường như đang chồng lên nhau. Cậu nhớ Lục Chinh lấy ấy hình như cũng vậy, toàn thân tỏa ra khí tức lãnh đạm nhàn tản.
Tiếng của đèn sen nhỏ làm Ôn Bạch phục hồi tinh thần.
Ôn Bạch yên lặng nhìn hồi lâu mới nói: “Dáng vẻ nghìn năm trước của anh ấy là thế nào?”
Đế Thính gật đầu: “Ừm.”
Đế Thính trả lời rất nhanh: “Tính khí không tốt, cực kỳ nhàm chán.”
Hiện tại Đế Thính cũng hay nói Lục Chinh nhàm chán nhưng nhàm chán bây giờ khác với nhàm chán của trước đây.
Mí mắt Ôn Bạch co giật, hương Tố Hồi nghìn năm? Vậy cậu có thể nhìn thấy cái gì?
“Nhàm chán đến nỗi khiến tôi cảm thấy nếu Đại Đế không lôi cậu ta đến âm ty, nói không chừng một ngày nào đó sẽ nghe tin cậu ta tìm thiên đạo đánh nhau.” Đế Thính cười nói.
Tất nhiên “đánh một trận” với thiên đạo kết quả chẳng thể tốt nổi, người khác tránh còn không kịp nhưng nếu đặt lên Lục Chinh lại cảm thấy rất hợp lý.
Đó là chuyện mà hắn có thể làm.
Mãi đến tận khi nhặt được đèn sen nhỏ mới có nhiều hơn một chút “mùi người”.
Thỉnh thoảng lúc Lục Chinh bực bội, đèn sen nhỏ luôn nói muốn đi tìm cậu, thường ngày cũng thích dính lấy cậu hơn nhưng trong lòng Ôn Bạch biết rõ, đèn sen nhỏ không thể rời khỏi Lục Chinh.
Mặc dù Đế Thính không nhớ thời điểm chính xác là lúc nào nhưng nhìn sắc mặt đó, cũng dễ đoán đấy là lúc chưa nhặt đèn sen nhỏ.
Ôn Bạch không tiếp lời, vẫn chăm chú quan sát Lục Chinh ngập tràn vẻ tịch mịch bên trong khói xanh.
Đế Thính nói không phải hương Tố Hồi hồi tưởng ít mà là trước đây mỗi ngày Lục Chinh chỉ có như thế.
Ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác.
Điều này anh ta thật sự không biết, nhưng nếu là trả nợ ân tình, dĩ nhiên Chu Tước sẽ không đưa một thứ đồ vô dụng.
Ôn Bạch bỗng hiểu ra câu “không có gì để nhớ” mà Lục Chinh nói lúc linh hồn của cậu bị tách ra khỏi cơ thể.
Cậu thở dài một hơi.
Sau khi khói xanh tiêu tán, Ôn Bạch thật sự rất muốn gặp Lục Chinh.
Ôn Bạch: “Vậy tức là đây chính là Lục Chinh trước khi nhặt được Nguyên Nguyên sao?”
Tiếng của đèn sen nhỏ làm Ôn Bạch phục hồi tinh thần.
Cậu ngẩng đầu lên, vươn tay ôm lấy nó, nhẹ giọng hỏi: “Sao em lại đi từ văn phòng của Đế Thính ra vậy?”
Đèn sen nhỏ giơ hai cái lá lên cao, trả lời ngay tắp lự: “Nguyên Nguyên thích Bạch Bạch và Lục Chinh nhất!”
“Hương Tố Hồi này vô bổ thế đó, hay cậu chạm vào thử xem.” Đế Thính cười nói, “Mở khóa vân tay.”
Đèn sen nhỏ: “Em cùng hồn tranh đi tìm Tiểu Chu Tước chơi.”
Ôn Bạch xoa đầu nó.
Đèn sen nhỏ: “Bạch Bạch có thích Lục Chinh không?”
Đèn sen nhỏ cảm thấy hình như tâm trạng của Bạch Bạch đang không tốt lắm, nổ liên tục mấy đốm lửa nhỏ để chọc Ôn Bạch vui, sau đó lại dụi dụi vào cổ cậu.
Đó là chuyện mà hắn có thể làm.
Cậu thấy khói xanh ban đầu chỉ bằng khoảng một nắm tay, dần dần to lên, cuối cùng trông như một quả bóng, còn có mấy tia ánh sáng đỏ quấn quanh quả bóng, nhìn màu sắc khá giống lửa tôi vào nước lạnh của Chu Tước.
Ôn Bạch mỉm cười, khẽ nói: “Lẽ ra anh nên gửi em tới bên cạnh anh ấy sớm hơn một chút.”
Đèn sen nhỏ: “Ai ạ?”
Ôn Bạch: “Lục Chinh.”
Ôn Bạch: “Lục Chinh.”
Ngọn lửa sáng hơn một vầng, Ôn Bạch hỏi nó: “Nguyên Nguyên có thích Lục Chinh không?”
Đèn sen nhỏ giơ hai cái lá lên cao, trả lời ngay tắp lự: “Nguyên Nguyên thích Bạch Bạch và Lục Chinh nhất!”
Rốt cuộc Ôn Bạch cũng nhìn thấy bóng người trên đó.
Ôn Bạch bật cười thành tiếng.
Mãi đến tận khi Ôn Bạch gật đầu: “Ừm.”
Thỉnh thoảng lúc Lục Chinh bực bội, đèn sen nhỏ luôn nói muốn đi tìm cậu, thường ngày cũng thích dính lấy cậu hơn nhưng trong lòng Ôn Bạch biết rõ, đèn sen nhỏ không thể rời khỏi Lục Chinh.
Nó nói “thích nhất” tức là “thích nhất”, không có ý muốn phân chia cao thấp giữa cậu và Lục Chinh.
Đèn sen nhỏ hỏi lại Ôn Bạch: “Bạch Bạch, vậy anh thì sao?”
Ôn Bạch: “Anh làm sao?”
Đèn sen nhỏ: “Bạch Bạch có thích Lục Chinh không?”
Nghe thấy câu hỏi này từ đèn sen nhỏ, Ôn Bạch khẽ run lên, cậu đặt nó xuống bệ cửa sổ, dùng tư thế mặt đối mặt trả lời: “Thích chứ.”
Đèn sen nhỏ nghiêng đầu, dường như đang suy tư gì đó, cuối cùng hỏi: “Thích nhất không?”
Thực ra nó không hiểu lắm ý nghĩa của từ “nhất” này, nó chỉ biết trước khi gặp Bạch Bạch, nó thích Lục Chinh nhất, sau khi gặp Bạch Bạch, người thích nhất biến từ một thành hai người.
“Thích nhất”, có nghĩa là chúng ta sẽ luôn ở bên nhau mãi mãi, không bao giờ tách rời.
Giống như nó và Lục Chinh, giống như nó và Bạch Bạch.
Giống như Lục Chinh và Bạch Bạch.
Nghĩ vậy, đèn sen nhỏ bỗng cảm thấy căng thẳng.
Mãi đến tận khi Ôn Bạch gật đầu: “Ừm.”
“Hương Tố Hồi, thời gian ngược về càng dài, hiệu quả càng chậm.” Đế Thính giải thích, “Hương này có thể là hương nghìn năm.”
Nó nghe thấy Bạch Bạch nói.
“Thích nhất.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất