Chương 83: Xứng đôi
Trên lầu trước nay chưa từng yên tĩnh như lúc này, Ôn Bạch siết chặt tay vịn cầu thang. Chỉ trong khoảnh khắc, cậu chợt nhớ tới thời đại học của mình, bọn Phương Nhạc Minh thường treo trên miệng một câu nói: sống để làm lại.
Nhưng đây là âm ty.
Cho dù có muốn làm lại thì trước đó cũng phải đi qua âm ty một chuyến.
Lần đầu tiên trong đời Ôn Bạch sâu sắc cảm nhận được cái gì gọi là “sống không được chết không xong”.
Chu Vỹ và Chung Thời Ninh nghĩ cũng không dám nghĩ dấu vết màu hồng trên vai Lục Chinh tột cùng là thứ gì, hoảng loạn liếc mắt nhìn nhau rồi vội vàng cúi đầu.
Còn Đế Thính ở bên cạnh, tuy rằng thường tới nhân gian, nhìn quen chuyện phong nguyệt nhưng có một số việc, tuy biết rõ nhưng nhỡ bất thình lình va phải cũng hơi chịu không nổi.
Chỉ có mình Chu Tước thầm “wow” trong lòng một tiếng, gã nhìn dấu răng trên vai Lục Chinh rồi quay sang bình tĩnh nói với Đế Thính: “Không ngờ luôn đó, bình thường Ôn Bạch rất hiền lành ngoan ngoãn.”
Đế Thính: “…”
“Cậu có thể nói lớn tiếng lên một chút để cho Ôn Bạch hiền lành ngoan ngoãn nghe, tiện thể cho cả Lục Chinh không hiền lành ngoan ngoãn nghe luôn.” Đế Thính nghiến răng.
Chu Tước hơi nhíu mày, vẫn giữ nguyên dáng vẻ cà lơ phất phơ.
Nếu không phải vì biết Chu Tước không có ý gì khác, Đế Thính thực sự muốn thay Lục Chinh đập cho tên này một trận.
Chu Tước là kẻ già đời sống mấy vạn năm, lại còn là tộc linh thú, trước giờ chẳng kiêng kỵ gì với chuyện trăng hoa, thậm chí linh thú thường hướng đến mục đích đẩy mạnh số lượng cá thể, xem như là trọng trách đối với tộc, càng không để ý nhiều.
Có điều Chu Tước tự do quen rồi, nghìn năm cũng gặp gỡ vài người vừa mắt, dính nhau mấy trăm năm, tới nay mới sinh được một quả trứng.
Dù sao nhân gian cũng là nhân gian, Đế Thính vẫn phải nhắc nhở: “Nơi này không phải bên trên, người phàm khác với các cậu. Nói chuyện chú ý một chút, đừng để đến lúc Lục Chinh ra tay lại quay sang trách tôi sao không nhắc cậu trước.”
Chu Tước “chậc” một tiếng, “Người phàm đúng là phiền phức, để ý đủ thứ, đây có phải chuyện gì xấu xa đâu.”
Đế Thính cười khẩy, “Cậu cho rằng da mặt ai cũng dày như cậu à? Chuyện gì cũng mang ra nói được?”
“Chuyện này thì có gì mà da mặt dày?” Chu Tước giơ ngón trỏ lên lắc lắc, “Cái này gọi là yêu nhau tha thiết, cầm lòng không đặng. Cậu không có bạn đời, không hiểu là đúng.”
Đế Thính: “…”
Sắc mặt bất biến duy nhất ở hiện trường chính là đương sự bị con trai kéo áo – Lục Chinh.
Hắn nhấc đèn sen nhỏ ra khỏi bả vai, nói: “Không phải bị thương.”
Tuy đang bị ôm trong tay nhưng đèn sen nhỏ vẫn hướng về phía bả vai, “Bị thương mà! Đỏ lên rồi!”
“Không phải bị thương.” Tâm trạng của Lục Chinh lại khá tốt.
Đèn sen nhỏ không hiểu: “Vậy đó là cái gì ạ?”
Lục Chinh khẽ cười, “Đi hỏi Bạch Bạch của nhóc.”
Rất ít khi Ôn Bạch nghe Lục Chinh gọi mình là “Bạch Bạch”, mặc dù biết hắn đang nói chuyện với đèn sen nhỏ nhưng lỗ tai cậu vẫn vô thức đỏ lên, chưa kịp hoàn hồn thì đèn sen nhỏ bị một người cha khác ôm tới trước mặt cậu.
Ôn Bạch: “…”
Đèn sen nhỏ nghiêng đầu: “Bạch Bạch! Lục Chinh nói…”
Ôn Bạch vội vàng bịt miệng nó: “Em muốn xem pháo hoa đúng không? Chúng ta đi đốt pháo hoa thôi.”
Nói xong, cậu ôm con trai xuống tầng trước.
Ôn Bạch không nhìn Chu Vỹ và Chung Thời Ninh, cũng không nhìn Đế Thính và Chu Tước, càng không ném lại ánh mắt nào cho Lục Chinh.
Ban đầu là đi, sau đó đi nhanh hơn, cuối cùng biến thành chạy.
Chờ Ôn Bạch khuất bóng, bầu không khí trong nhà từ yên tĩnh chuyển sang tĩnh mịch.
“À… đúng đúng, không còn sớm nữa.” Chu Vỹ gõ lên vị trí cổ tay trống hoác, “Tôi đi xem thử pháo hoa chuẩn bị xong chưa.”
Chung Thời Ninh cũng chạy theo sau Chu Vỹ, “Tôi cũng đi trông người giấy và Tiểu Chu Tước!”
Lúc này Lục Chinh mới bước xuống cầu thang.
Đứng trước mặt Ôn Bạch Chu Tước còn giữ lại một chút nhân tính, đứng trước Lục Chinh sẽ không còn làm người nữa, “Tôi mang cho cậu thêm mấy bình rượu đào tiên nữa nhé?”
Lục Chinh liếc mắt nhìn gã.
Chuông cảnh báo trong lòng Chu Tước vang lên.
Mỗi lần Lục Chinh dùng ánh mắt này nhìn gã, chắc chắn có điềm gở.
Quả nhiên, một giây sau Chu Tước phải nghiêng thân mình tránh một chưởng gió của Lục Chinh: “Lục Chinh! Ông vô ơn quá đó!”
Lục Chinh nhếch môi: “Cậu cảm thấy rất tự hào cơ à?”
Giọng của Chu Tước nhỏ đi, lắp bắp: “Ít, ít nhiều gì cũng coi như là đồ trợ hứng.”
Lục Chinh: “Món nợ này chúng ta có thể tính luôn bây giờ.”
Dứt lời, Lục Chinh đi về phía Chu Tước.
Chu Tước lui về sau một bước: “Lục Chinh, không đến mức đó chứ!? Rượu của tôi… Đệt! Con mẹ nó đã bảo không được đánh vào mặt rồi cơ mà!!”
Đế Thính quen cửa quen nẻo hạ xuống kết giới, ngăn cản mọi động tĩnh, sắc mặt thản nhiên nói: “Muốn đánh thì ra ngoài đánh, à đúng rồi, đừng ra ngoài sân, trong sân đang nhiều người, với lại Lục Chinh cậu nhớ tranh thủ thời gian, sắp tới giờ đốt pháo hoa rồi, con trai nhất định sẽ đi tìm cậu.”
Ôn Bạch đã yên vị ở sân, hoàn toàn không biết bên trong nổ ra đại chiến. Cậu hít sâu mấy hơi, cố gắng điều chỉnh nhịp tim của mình.
Chu Vỹ cầm một cái áo khoác bông dày tới cho Ôn Bạch: “Cậu không cầm theo lông vũ, áo bông cũng không mặc, cứ vậy mà chạy ra ngoài, không sợ bị cảm lạnh à?”
Chung Thời Ninh yên lặng đưa một sợi lông vũ qua, đôi mắt nhìn trời nhìn đất nhìn lông, trước sau không hề nhìn Ôn Bạch.
Nghe Chu Vỹ nói vậy Ôn Bạch mới nhớ ra mình chưa mặc áo bông, cậu định nhận lấy lông vũ nhưng đưa tay ra rồi lại rụt về, cuối cùng mặc áo bông vào.
Uy lực của lông Chu Tước thế nào, đương nhiên Ôn Bạch biết.
Bình thường cầm theo nó, mặc một cái áo thun mỏng thôi đã thấy hơi nóng rồi, nói chi ngày hôm nay cậu còn phải mặc một lớp áo khoác kéo cao tận cằm.
Mà trên cổ cậu lại có dấu… nên không thể cởi áo khoác.
Thực ra Ôn Bạch biết Lục Chinh không cố ý, chính cậu cũng chẳng nhớ nổi mình cắn lên vai Lục Chinh một miếng lúc nào, cho dù là hiện tại, toàn bộ ký ức của Ôn Bạch đối với chuyện này hình như chỉ dừng lại ở đoạn hai người đang nói chuyện.
Nói về lần gặp nhau đầu tiên vào một nghìn năm trước, nói về chuyện nhặt đèn sen nhỏ.
… Sau đó xảy ra chuyện gì, ấn tượng duy nhất của cậu chính là ánh nến lờ mờ và con ngươi sâu thẳm của Lục Chinh.
Ôn Bạch không cầm lông vũ mà chỉ mặc áo bông, nhìn thêm cái áo khoác đang mặc trên người cậu, Chu Vỹ và Chung Thời Ninh cơ bản cũng đoán được tại sao.
Tuy rằng ban nãy bọn họ đứng khá xa, không nhìn thấy rõ nhưng nghe đèn sen nhỏ nói bả vai màu hồng, còn không phải bị thương, trên trời dưới đất này sợ là chẳng bới đâu ra người thứ hai có thể để lại dấu vết màu hồng lên vị trí đó của ông chủ Lục.
Đèn sen nhỏ không biết, chẳng lẽ bọn họ cũng không biết sao?
Biết rõ nhưng không thể nói ra.
Miệng Chu Vỹ mở rồi lại ngậm, ngậm rồi lại mở, cuối cùng cũng không cất tiếng được.
Ngược lại đèn sen nhỏ đang nằm trong lòng Ôn Bạch lại ngẩng đầu, nó nhìn Chung Thời Ninh rồi lại nhìn Chu Vỹ, cuối cùng hỏi Ôn Bạch: “Bạch Bạch, các anh đang làm gì vậy? Sao không nói gì?”
Ôn Bạch cảm thấy hai bên má mình nóng lên, có một số việc không thể giải thích cho trẻ con hiểu, cậu vuốt ve cánh hoa của nó, nói: “Nguyên Nguyên đi ra chỗ Tiểu Viên và Tiểu Chu Tước trước đi.”
“Vậy Bạch Bạch thì sao?” Đèn sen nhỏ hỏi.
Ôn Bạch: “Bọn anh qua sau.”
Đèn sen nhỏ nhìn xung quanh không thấy Lục Chinh, nói: “Vậy lát nữa Bạch Bạch dẫn cả Lục Chinh qua nhé.”
Ôn Bạch gật đầu: “Ừ.”
Đèn sen nhỏ vừa bay đi, Ôn Bạch hít sâu một hơi: “Muốn nói gì thì nói đi.”
Vẻ mặt muốn nói lại thôi vừa rồi của Chu Vỹ bị cậu nhìn thấy hết.
Mấy giây sau.
Chu Vỹ và Chung Thời Ninh đồng thời mở miệng.
“Nếu như cậu khó chịu thì lên phòng nằm đi.”
“Tiểu Bạch cậu có còn khó chịu không?”
Ôn Bạch: “…”
Tâm trạng Chu Vỹ rất phức tạp.
Lúc đó cậu ta chỉ nghe Đế Thính nói Tiểu Bạch uống say, được ông chủ Lục bế lên phòng đi nghỉ một lát, chờ giải rượu xong sẽ xuống, cho nên cậu ta mới gửi cho Tiểu Bạch tin nhắn kia, bảo cậu dậy rồi thì xuống sân đốt pháo hoa.
Nếu biết tình huống thực ra là thế này, có chết cậu ta cũng không gửi tin nhắn đó.
Bây giờ Chu Vỹ cũng mới hiểu vì sao Đế Thính nói không cho các âm sai lên tầng gọi người, còn đặc biệt dặn cậu ta và Chung Thời Ninh trông nom mấy đứa nhỏ, không được để bọn chúng chạy lung tung, lúc đó Chu Vỹ còn nghĩ ở âm ty này thì chạy lung tung đi đâu được cơ chứ.
Hóa ra chính là “chạy lung tung” này.
Chu Vỹ đổi sang một góc độ khác suy nghĩ, cảm thấy mình quả thực quá thiếu mắt nhìn, “Pháo hoa cũng chỉ có thế mà thôi, không có gì đặc biệt, lên tầng vẫn xem được, hay là cậu mang cả mấy đứa nhỏ lên tầng hai luôn, ở dưới này lạnh quá.”
“Không sao, bình thường, trước đó đã nói sẽ cùng bọn chúng đón giao thừa rồi.” Ôn Bạch bình tĩnh trả lời, đèn đuốc bốn phía sáng choang làm lộ hết vành tai đỏ rực của cậu, cuối cùng Ôn Bạch nói: “… Tôi không sao.”
Chung Thời Ninh cẩn thận hỏi thêm: “Không làm phiền cậu và ông chủ chứ?”
Ôn Bạch lắc đầu.
Chung Thời Ninh thở phào, lúc này có một âm sai gọi cậu ta đi.
“Vậy tôi qua bên kia hỗ trợ đây.” Chung Thời Ninh nói.
Chung Thời Ninh đi rồi, chỉ còn dư lại Chu Vỹ và Ôn Bạch.
Không biết có phải do Chu Vỹ thoạt trông còn căng thẳng hơn cả cậu hay không, ngược lại trong lòng Ôn Bạch bình tĩnh hơn rất nhiều.
“Được rồi, Thời Ninh đi rồi, cậu muốn nói gì cứ nói đi.”
Chu Vỹ ngẩng đầu lên nhìn cậu, thở dài.
“Cũng không có gì, chỉ là… Tiểu Bạch, cậu thật sự nghĩ kỹ rồi đúng không?”
Chu Vỹ thấy Ôn Bạch khẽ run lên.
“Hầy, ý tớ là… à, ừm…” Chu Vỹ gãi đầu, “Chỉ, chỉ muốn hỏi thử thôi.”
Chu Vỹ chưa từng cảm thấy có lúc nào mình ăn nói vụng về như lúc này.
Không phải cậu ta vừa mới biết Tiểu Bạch và ông chủ Lục hẹn hò, cũng không phải vừa mới biết hai người có duyên phận với nhau, càng không phải muốn hỏi một câu biết rõ đáp án vào ngay lúc này.
Hai con người nghiêm túc làm người yêu của nhau, đương nhiên sẽ có một ngày như thế, nhưng mà cậu ta không nhịn được.
Chu Vĩ suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cũng tìm được một trạng thái khá thích hợp để hỏi. Cậu ta cảm thấy mình bây giờ rất giống người thân bạn bè ngồi bên dưới dự một đám cưới, nghe đôi uyên ương ở bên trên nói lời thề.
Mặc dù đến nước này rồi, có lời thề hay không cũng không còn quan trọng nữa, lời thề cũng không nói cho cậu ta nghe nhưng sẽ khiến đáy lòng cậu ta yên tâm hơn.
Nói trắng ra chính là muốn nghe!
Chu Vỹ suy nghĩ rất lâu, tự thuyết phục bản thân mình trước nhưng những điều này cậu ta không thể nói với Ôn Bạch.
Cứ coi như mình là chất xúc tác, trợ công cho ông chủ và bà chủ đi.
Chu Vỹ giãy giụa mấy phút, cuối cùng nói: “Tiểu Bạch! Cậu cứ coi như tớ chưa từng hỏi gì nhé, đi thôi, đi đốt pháo hoa.” Vừa nói vừa lục túi quần, tìm nửa ngày không thấy gì.
“Bật lửa của tớ đâu rồi ấy, vừa ở trong túi mà ta?” Chu Vỹ cười khan, “Thôi, Thời Ninh cũng có, chúng ta đi nhanh lên!”
Khóe miệng Chu Vỹ sắp căng cứng, vội vàng xoay người rời đi.
Đi một đoạn rồi mà không nghe thấy tiếng bước chân của Ôn Bạch, trực giác bảo rằng Ôn Bạch chưa đi theo, Chu Vỹ dừng lại, quay người ra sau nhìn.
Ôn Bạch vẫn đứng nguyên tại chỗ nhìn cậu ta.
Chu Vỹ đang rất hối hận, cực kỳ hối hận.
Bây giờ nghĩ lại, tại sao cậu ta lại hỏi Tiểu Bạch nghĩ kỹ chưa, nghe thật giống như ông chủ Lục không xứng với người của nhân gian.
Ông chủ đáng giá cỡ nào cơ chứ?
Biết đánh nhau, ít nói, sắc mặt bất biến, còn có rất nhiều tiền, sinh mệnh cũng dài.
Chỉ hai chữ thôi: xứng đôi!
Lương tâm Chu Vỹ bị khiển trách, cậu ta cúi thấp đầu, chuẩn bị xin lỗi Tiểu Bạch.
“Bật lửa của cậu…” Ôn Bạch nhặt lên đưa cho Chu Vỹ, “Bị rơi dưới đất.”
Chu Vỹ cười gượng, “Tớ không để ý.”
Chu Vỹ quay bật lửa trong tay, chần chừ một lúc rồi nói: “Tiểu Bạch, mấy câu tớ nói vừa rồi cậu đừng để tâm, tớ sẽ…”
Ôn Bạch ngắt lời: “Tôi biết.”
Chu Vỹ: “Vậy thì tốt vậy thì tốt.”
Ôn Bạch cười nói: “Tôi biết cậu muốn nói gì.”
Chu Vỹ nhìn Ôn Bạch.
“Tôi nghĩ kỹ rồi, nghĩ kỹ từ rất lâu rồi, cho nên cậu đừng lo lắng.”
Không biết có phải do trên đầu Ôn Bạch đang có một chiếc đèn lồng hay không, Chu Vỹ cảm thấy đôi mắt của cậu rất sáng.
Ngẫm lại có lẽ không phải do đèn lồng mà là do đang nhắc đến ông chủ Lục.
Chu Vỹ thở phào nhẹ nhõm, tâm trạng đã bình tĩnh hơn, nghiêm túc cất tiếng: “Vậy thì tốt.”
Nhưng đây là âm ty.
Cho dù có muốn làm lại thì trước đó cũng phải đi qua âm ty một chuyến.
Lần đầu tiên trong đời Ôn Bạch sâu sắc cảm nhận được cái gì gọi là “sống không được chết không xong”.
Chu Vỹ và Chung Thời Ninh nghĩ cũng không dám nghĩ dấu vết màu hồng trên vai Lục Chinh tột cùng là thứ gì, hoảng loạn liếc mắt nhìn nhau rồi vội vàng cúi đầu.
Còn Đế Thính ở bên cạnh, tuy rằng thường tới nhân gian, nhìn quen chuyện phong nguyệt nhưng có một số việc, tuy biết rõ nhưng nhỡ bất thình lình va phải cũng hơi chịu không nổi.
Chỉ có mình Chu Tước thầm “wow” trong lòng một tiếng, gã nhìn dấu răng trên vai Lục Chinh rồi quay sang bình tĩnh nói với Đế Thính: “Không ngờ luôn đó, bình thường Ôn Bạch rất hiền lành ngoan ngoãn.”
Đế Thính: “…”
“Cậu có thể nói lớn tiếng lên một chút để cho Ôn Bạch hiền lành ngoan ngoãn nghe, tiện thể cho cả Lục Chinh không hiền lành ngoan ngoãn nghe luôn.” Đế Thính nghiến răng.
Chu Tước hơi nhíu mày, vẫn giữ nguyên dáng vẻ cà lơ phất phơ.
Nếu không phải vì biết Chu Tước không có ý gì khác, Đế Thính thực sự muốn thay Lục Chinh đập cho tên này một trận.
Chu Tước là kẻ già đời sống mấy vạn năm, lại còn là tộc linh thú, trước giờ chẳng kiêng kỵ gì với chuyện trăng hoa, thậm chí linh thú thường hướng đến mục đích đẩy mạnh số lượng cá thể, xem như là trọng trách đối với tộc, càng không để ý nhiều.
Có điều Chu Tước tự do quen rồi, nghìn năm cũng gặp gỡ vài người vừa mắt, dính nhau mấy trăm năm, tới nay mới sinh được một quả trứng.
Dù sao nhân gian cũng là nhân gian, Đế Thính vẫn phải nhắc nhở: “Nơi này không phải bên trên, người phàm khác với các cậu. Nói chuyện chú ý một chút, đừng để đến lúc Lục Chinh ra tay lại quay sang trách tôi sao không nhắc cậu trước.”
Chu Tước “chậc” một tiếng, “Người phàm đúng là phiền phức, để ý đủ thứ, đây có phải chuyện gì xấu xa đâu.”
Đế Thính cười khẩy, “Cậu cho rằng da mặt ai cũng dày như cậu à? Chuyện gì cũng mang ra nói được?”
“Chuyện này thì có gì mà da mặt dày?” Chu Tước giơ ngón trỏ lên lắc lắc, “Cái này gọi là yêu nhau tha thiết, cầm lòng không đặng. Cậu không có bạn đời, không hiểu là đúng.”
Đế Thính: “…”
Sắc mặt bất biến duy nhất ở hiện trường chính là đương sự bị con trai kéo áo – Lục Chinh.
Hắn nhấc đèn sen nhỏ ra khỏi bả vai, nói: “Không phải bị thương.”
Tuy đang bị ôm trong tay nhưng đèn sen nhỏ vẫn hướng về phía bả vai, “Bị thương mà! Đỏ lên rồi!”
“Không phải bị thương.” Tâm trạng của Lục Chinh lại khá tốt.
Đèn sen nhỏ không hiểu: “Vậy đó là cái gì ạ?”
Lục Chinh khẽ cười, “Đi hỏi Bạch Bạch của nhóc.”
Rất ít khi Ôn Bạch nghe Lục Chinh gọi mình là “Bạch Bạch”, mặc dù biết hắn đang nói chuyện với đèn sen nhỏ nhưng lỗ tai cậu vẫn vô thức đỏ lên, chưa kịp hoàn hồn thì đèn sen nhỏ bị một người cha khác ôm tới trước mặt cậu.
Ôn Bạch: “…”
Đèn sen nhỏ nghiêng đầu: “Bạch Bạch! Lục Chinh nói…”
Ôn Bạch vội vàng bịt miệng nó: “Em muốn xem pháo hoa đúng không? Chúng ta đi đốt pháo hoa thôi.”
Nói xong, cậu ôm con trai xuống tầng trước.
Ôn Bạch không nhìn Chu Vỹ và Chung Thời Ninh, cũng không nhìn Đế Thính và Chu Tước, càng không ném lại ánh mắt nào cho Lục Chinh.
Ban đầu là đi, sau đó đi nhanh hơn, cuối cùng biến thành chạy.
Chờ Ôn Bạch khuất bóng, bầu không khí trong nhà từ yên tĩnh chuyển sang tĩnh mịch.
“À… đúng đúng, không còn sớm nữa.” Chu Vỹ gõ lên vị trí cổ tay trống hoác, “Tôi đi xem thử pháo hoa chuẩn bị xong chưa.”
Chung Thời Ninh cũng chạy theo sau Chu Vỹ, “Tôi cũng đi trông người giấy và Tiểu Chu Tước!”
Lúc này Lục Chinh mới bước xuống cầu thang.
Đứng trước mặt Ôn Bạch Chu Tước còn giữ lại một chút nhân tính, đứng trước Lục Chinh sẽ không còn làm người nữa, “Tôi mang cho cậu thêm mấy bình rượu đào tiên nữa nhé?”
Lục Chinh liếc mắt nhìn gã.
Chuông cảnh báo trong lòng Chu Tước vang lên.
Mỗi lần Lục Chinh dùng ánh mắt này nhìn gã, chắc chắn có điềm gở.
Quả nhiên, một giây sau Chu Tước phải nghiêng thân mình tránh một chưởng gió của Lục Chinh: “Lục Chinh! Ông vô ơn quá đó!”
Lục Chinh nhếch môi: “Cậu cảm thấy rất tự hào cơ à?”
Giọng của Chu Tước nhỏ đi, lắp bắp: “Ít, ít nhiều gì cũng coi như là đồ trợ hứng.”
Lục Chinh: “Món nợ này chúng ta có thể tính luôn bây giờ.”
Dứt lời, Lục Chinh đi về phía Chu Tước.
Chu Tước lui về sau một bước: “Lục Chinh, không đến mức đó chứ!? Rượu của tôi… Đệt! Con mẹ nó đã bảo không được đánh vào mặt rồi cơ mà!!”
Đế Thính quen cửa quen nẻo hạ xuống kết giới, ngăn cản mọi động tĩnh, sắc mặt thản nhiên nói: “Muốn đánh thì ra ngoài đánh, à đúng rồi, đừng ra ngoài sân, trong sân đang nhiều người, với lại Lục Chinh cậu nhớ tranh thủ thời gian, sắp tới giờ đốt pháo hoa rồi, con trai nhất định sẽ đi tìm cậu.”
Ôn Bạch đã yên vị ở sân, hoàn toàn không biết bên trong nổ ra đại chiến. Cậu hít sâu mấy hơi, cố gắng điều chỉnh nhịp tim của mình.
Chu Vỹ cầm một cái áo khoác bông dày tới cho Ôn Bạch: “Cậu không cầm theo lông vũ, áo bông cũng không mặc, cứ vậy mà chạy ra ngoài, không sợ bị cảm lạnh à?”
Chung Thời Ninh yên lặng đưa một sợi lông vũ qua, đôi mắt nhìn trời nhìn đất nhìn lông, trước sau không hề nhìn Ôn Bạch.
Nghe Chu Vỹ nói vậy Ôn Bạch mới nhớ ra mình chưa mặc áo bông, cậu định nhận lấy lông vũ nhưng đưa tay ra rồi lại rụt về, cuối cùng mặc áo bông vào.
Uy lực của lông Chu Tước thế nào, đương nhiên Ôn Bạch biết.
Bình thường cầm theo nó, mặc một cái áo thun mỏng thôi đã thấy hơi nóng rồi, nói chi ngày hôm nay cậu còn phải mặc một lớp áo khoác kéo cao tận cằm.
Mà trên cổ cậu lại có dấu… nên không thể cởi áo khoác.
Thực ra Ôn Bạch biết Lục Chinh không cố ý, chính cậu cũng chẳng nhớ nổi mình cắn lên vai Lục Chinh một miếng lúc nào, cho dù là hiện tại, toàn bộ ký ức của Ôn Bạch đối với chuyện này hình như chỉ dừng lại ở đoạn hai người đang nói chuyện.
Nói về lần gặp nhau đầu tiên vào một nghìn năm trước, nói về chuyện nhặt đèn sen nhỏ.
… Sau đó xảy ra chuyện gì, ấn tượng duy nhất của cậu chính là ánh nến lờ mờ và con ngươi sâu thẳm của Lục Chinh.
Ôn Bạch không cầm lông vũ mà chỉ mặc áo bông, nhìn thêm cái áo khoác đang mặc trên người cậu, Chu Vỹ và Chung Thời Ninh cơ bản cũng đoán được tại sao.
Tuy rằng ban nãy bọn họ đứng khá xa, không nhìn thấy rõ nhưng nghe đèn sen nhỏ nói bả vai màu hồng, còn không phải bị thương, trên trời dưới đất này sợ là chẳng bới đâu ra người thứ hai có thể để lại dấu vết màu hồng lên vị trí đó của ông chủ Lục.
Đèn sen nhỏ không biết, chẳng lẽ bọn họ cũng không biết sao?
Biết rõ nhưng không thể nói ra.
Miệng Chu Vỹ mở rồi lại ngậm, ngậm rồi lại mở, cuối cùng cũng không cất tiếng được.
Ngược lại đèn sen nhỏ đang nằm trong lòng Ôn Bạch lại ngẩng đầu, nó nhìn Chung Thời Ninh rồi lại nhìn Chu Vỹ, cuối cùng hỏi Ôn Bạch: “Bạch Bạch, các anh đang làm gì vậy? Sao không nói gì?”
Ôn Bạch cảm thấy hai bên má mình nóng lên, có một số việc không thể giải thích cho trẻ con hiểu, cậu vuốt ve cánh hoa của nó, nói: “Nguyên Nguyên đi ra chỗ Tiểu Viên và Tiểu Chu Tước trước đi.”
“Vậy Bạch Bạch thì sao?” Đèn sen nhỏ hỏi.
Ôn Bạch: “Bọn anh qua sau.”
Đèn sen nhỏ nhìn xung quanh không thấy Lục Chinh, nói: “Vậy lát nữa Bạch Bạch dẫn cả Lục Chinh qua nhé.”
Ôn Bạch gật đầu: “Ừ.”
Đèn sen nhỏ vừa bay đi, Ôn Bạch hít sâu một hơi: “Muốn nói gì thì nói đi.”
Vẻ mặt muốn nói lại thôi vừa rồi của Chu Vỹ bị cậu nhìn thấy hết.
Mấy giây sau.
Chu Vỹ và Chung Thời Ninh đồng thời mở miệng.
“Nếu như cậu khó chịu thì lên phòng nằm đi.”
“Tiểu Bạch cậu có còn khó chịu không?”
Ôn Bạch: “…”
Tâm trạng Chu Vỹ rất phức tạp.
Lúc đó cậu ta chỉ nghe Đế Thính nói Tiểu Bạch uống say, được ông chủ Lục bế lên phòng đi nghỉ một lát, chờ giải rượu xong sẽ xuống, cho nên cậu ta mới gửi cho Tiểu Bạch tin nhắn kia, bảo cậu dậy rồi thì xuống sân đốt pháo hoa.
Nếu biết tình huống thực ra là thế này, có chết cậu ta cũng không gửi tin nhắn đó.
Bây giờ Chu Vỹ cũng mới hiểu vì sao Đế Thính nói không cho các âm sai lên tầng gọi người, còn đặc biệt dặn cậu ta và Chung Thời Ninh trông nom mấy đứa nhỏ, không được để bọn chúng chạy lung tung, lúc đó Chu Vỹ còn nghĩ ở âm ty này thì chạy lung tung đi đâu được cơ chứ.
Hóa ra chính là “chạy lung tung” này.
Chu Vỹ đổi sang một góc độ khác suy nghĩ, cảm thấy mình quả thực quá thiếu mắt nhìn, “Pháo hoa cũng chỉ có thế mà thôi, không có gì đặc biệt, lên tầng vẫn xem được, hay là cậu mang cả mấy đứa nhỏ lên tầng hai luôn, ở dưới này lạnh quá.”
“Không sao, bình thường, trước đó đã nói sẽ cùng bọn chúng đón giao thừa rồi.” Ôn Bạch bình tĩnh trả lời, đèn đuốc bốn phía sáng choang làm lộ hết vành tai đỏ rực của cậu, cuối cùng Ôn Bạch nói: “… Tôi không sao.”
Chung Thời Ninh cẩn thận hỏi thêm: “Không làm phiền cậu và ông chủ chứ?”
Ôn Bạch lắc đầu.
Chung Thời Ninh thở phào, lúc này có một âm sai gọi cậu ta đi.
“Vậy tôi qua bên kia hỗ trợ đây.” Chung Thời Ninh nói.
Chung Thời Ninh đi rồi, chỉ còn dư lại Chu Vỹ và Ôn Bạch.
Không biết có phải do Chu Vỹ thoạt trông còn căng thẳng hơn cả cậu hay không, ngược lại trong lòng Ôn Bạch bình tĩnh hơn rất nhiều.
“Được rồi, Thời Ninh đi rồi, cậu muốn nói gì cứ nói đi.”
Chu Vỹ ngẩng đầu lên nhìn cậu, thở dài.
“Cũng không có gì, chỉ là… Tiểu Bạch, cậu thật sự nghĩ kỹ rồi đúng không?”
Chu Vỹ thấy Ôn Bạch khẽ run lên.
“Hầy, ý tớ là… à, ừm…” Chu Vỹ gãi đầu, “Chỉ, chỉ muốn hỏi thử thôi.”
Chu Vỹ chưa từng cảm thấy có lúc nào mình ăn nói vụng về như lúc này.
Không phải cậu ta vừa mới biết Tiểu Bạch và ông chủ Lục hẹn hò, cũng không phải vừa mới biết hai người có duyên phận với nhau, càng không phải muốn hỏi một câu biết rõ đáp án vào ngay lúc này.
Hai con người nghiêm túc làm người yêu của nhau, đương nhiên sẽ có một ngày như thế, nhưng mà cậu ta không nhịn được.
Chu Vĩ suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cũng tìm được một trạng thái khá thích hợp để hỏi. Cậu ta cảm thấy mình bây giờ rất giống người thân bạn bè ngồi bên dưới dự một đám cưới, nghe đôi uyên ương ở bên trên nói lời thề.
Mặc dù đến nước này rồi, có lời thề hay không cũng không còn quan trọng nữa, lời thề cũng không nói cho cậu ta nghe nhưng sẽ khiến đáy lòng cậu ta yên tâm hơn.
Nói trắng ra chính là muốn nghe!
Chu Vỹ suy nghĩ rất lâu, tự thuyết phục bản thân mình trước nhưng những điều này cậu ta không thể nói với Ôn Bạch.
Cứ coi như mình là chất xúc tác, trợ công cho ông chủ và bà chủ đi.
Chu Vỹ giãy giụa mấy phút, cuối cùng nói: “Tiểu Bạch! Cậu cứ coi như tớ chưa từng hỏi gì nhé, đi thôi, đi đốt pháo hoa.” Vừa nói vừa lục túi quần, tìm nửa ngày không thấy gì.
“Bật lửa của tớ đâu rồi ấy, vừa ở trong túi mà ta?” Chu Vỹ cười khan, “Thôi, Thời Ninh cũng có, chúng ta đi nhanh lên!”
Khóe miệng Chu Vỹ sắp căng cứng, vội vàng xoay người rời đi.
Đi một đoạn rồi mà không nghe thấy tiếng bước chân của Ôn Bạch, trực giác bảo rằng Ôn Bạch chưa đi theo, Chu Vỹ dừng lại, quay người ra sau nhìn.
Ôn Bạch vẫn đứng nguyên tại chỗ nhìn cậu ta.
Chu Vỹ đang rất hối hận, cực kỳ hối hận.
Bây giờ nghĩ lại, tại sao cậu ta lại hỏi Tiểu Bạch nghĩ kỹ chưa, nghe thật giống như ông chủ Lục không xứng với người của nhân gian.
Ông chủ đáng giá cỡ nào cơ chứ?
Biết đánh nhau, ít nói, sắc mặt bất biến, còn có rất nhiều tiền, sinh mệnh cũng dài.
Chỉ hai chữ thôi: xứng đôi!
Lương tâm Chu Vỹ bị khiển trách, cậu ta cúi thấp đầu, chuẩn bị xin lỗi Tiểu Bạch.
“Bật lửa của cậu…” Ôn Bạch nhặt lên đưa cho Chu Vỹ, “Bị rơi dưới đất.”
Chu Vỹ cười gượng, “Tớ không để ý.”
Chu Vỹ quay bật lửa trong tay, chần chừ một lúc rồi nói: “Tiểu Bạch, mấy câu tớ nói vừa rồi cậu đừng để tâm, tớ sẽ…”
Ôn Bạch ngắt lời: “Tôi biết.”
Chu Vỹ: “Vậy thì tốt vậy thì tốt.”
Ôn Bạch cười nói: “Tôi biết cậu muốn nói gì.”
Chu Vỹ nhìn Ôn Bạch.
“Tôi nghĩ kỹ rồi, nghĩ kỹ từ rất lâu rồi, cho nên cậu đừng lo lắng.”
Không biết có phải do trên đầu Ôn Bạch đang có một chiếc đèn lồng hay không, Chu Vỹ cảm thấy đôi mắt của cậu rất sáng.
Ngẫm lại có lẽ không phải do đèn lồng mà là do đang nhắc đến ông chủ Lục.
Chu Vỹ thở phào nhẹ nhõm, tâm trạng đã bình tĩnh hơn, nghiêm túc cất tiếng: “Vậy thì tốt.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất