Chương 86: Người nhà
Khi cả bọc pháo hoa bị đốt hết, trong sân biến thành bãi chiến trường hỗn loạn. Các âm sai chơi “đã ghiền”, vừa cười hớn hở vừa thu dọn. Tạ Cửu Chương đem đồ ăn ở đình đi hâm nóng lại, chờ mọi người dọn xong thì qua.
Đồ ăn của nhân gian, đối với các âm sai mà nói, thực ra chẳng có tí lực hấp dẫn nào, vừa nhạt nhẽo vừa không lấp đầy bụng, ngược lại cũng không có tác hại gì, ngày thường nếu siêng thà đốt thêm mấy nén nhang còn có ích hơn.
Nhưng không biết có phải do hôm nay tâm trạng cực tốt hay không, đồ ăn ngon miệng hơn hương nhang rất nhiều, thậm chí còn khiến bọn họ hoài nghi linh khiếu của mình thời gian qua có vấn đề.
Các âm sai nhìn nhau, nhìn thấy sự nghi hoặc trong mắt đối phương.
Tạ Cửu Chương cười nói: “Ăn ngon là vì trong đó có thêm công đức.”
Tay cầm đũa của các âm sai run lên, đồng thanh nói: “Hả?”
Chu Vỹ cũng ngừng gắp.
“Không sao, không ảnh hưởng đến cậu và Tiểu Bạch, yên tâm ăn đi.” Đế Thính gắp một miếng bánh nhỏ cho Nguyên Nguyên.
Tạ Cửu Chương cũng nói: “Mùi vị vẫn thế, không rắc thêm tro vào, người phàm vẫn ăn được bình thường.”
Nghiêm túc mà nói, hiện giờ ngồi ở đây không có người phàm trăm phần trăm nào cả.
Đương nhiên điều Chu Vỹ lấn cấn không phải cái này, “Tôi muốn hỏi là công đức trong này do ai thêm thế?”
Trước giờ chưa từng nghe Cửu Chương nói.
Đế Thính và Tạ Cửu Chương cùng nhìn về phía Lục Chinh.
Ôn Bạch đang giúp đèn sen nhỏ lau sạch ít tàn pháo dính trên cánh hoa, nghe vậy cũng ngẩng đầu lên nhìn Lục Chinh.
Các âm sai sáng mắt, lần lượt hô “cảm ơn ông chủ” rồi vội vàng cúi đầu ăn cơm.
Ôn Bạch: “Anh thêm lúc nào vậy?”
Lục Chinh đáp: “Lúc em và Nguyên Nguyên đang đốt pháo hoa.”
Ôn Bạch trầm ngâm suy nghĩ.
“Lúc đốt pháo hoa, hình như cậu có nói lát nữa tiện thể đốt luôn cho các âm sai mấy nén nhang, tớ đoán là bị ông chủ Lục nghe thấy.” Chu Vỹ chợt nhớ ra.
Đương nhiên Ôn Bạch biết bàn đồ ăn “không hợp khẩu vị” của các âm sai, thỉnh thoảng ăn một bữa cho náo nhiệt mà thôi, không phải thứ bọn họ cần, cho nên cậu đã chuẩn bị khi ăn xong sẽ đốt hương cho họ.
Chuẩn bị đâu ra đấy hết rồi, Chu Vỹ còn đặc biệt cầm từ miếu thành hoàng sang, là loại hương tốt nhất.
Ôn Bạch nói với Lục Chinh: “Em chuẩn bị sẵn hương rồi.”
Lục Chinh: “Để sau đi, hôm nay quá muộn.”
Chu Vỹ bàng thính ở bên cạnh gật gù, thầm nghĩ quả nhiên là vậy.
Từ đầu đến cuối Tiểu Bạch không nói gì, chỉ nói một câu lửng lơ chuẩn bị sẵn hương rồi, ông chủ Lục lại tiếp lời được ngay, không phải nghe từ trước đó thì còn là gì nữa?
Nguyên nhân cực kỳ dễ đoán, Tiểu Bạch bận rộn cả ngày, say rượu xong lại đốt pháo hoa, chưa kể trong người có khả năng cũng còn khó chịu, giờ lại chờ đốt hương nữa thì sẽ rất mệt.
Chu Vỹ đứng về chung một chiến tuyến với Lục Chinh, “Đúng đó, hôm nay muộn quá rồi, cũng vất vả cả ngày, ăn xong cậu về phòng ngủ đi, chỗ hương đó mai đốt cũng được mà, không thì để đến tết Nguyên Tiêu đốt cũng được.”
Chu Vỹ kéo dài âm điệu, quay sang nói với một âm sai đang cắm cúi ăn, “Hôm trước các anh từng nhắc mà, tết Nguyên Tiêu đúng không?”
Hình thức tán gẫu được mở ra.
Chu Vỹ vẫn không quên dặn Chung Thời Ninh, nói đây là đồ ăn mà lão chủ tịch Chung gửi tới, bảo Chung Thời Ninh ăn nhiều một chút.
Có điều hình như chỉ một mình Chu Vỹ nói chuyện.
Chu Vỹ phát hiện đến âm sai ngày thường nói rất nhiều mà giờ cũng không thèm để ý đến mình, cậu ta thấy âm sai đó đang mải mê gặm xương. Khi anh ta đang chuẩn bị gặm sang cục thứ tư, Chu Vỹ cạn lời, giữ lấy tay đối phương, “Anh à, được rồi, ở đây còn nhiều lắm.”
Chu Vỹ vừa nói vừa gắp cho âm sai một miếng sườn nữa.
Cuối cùng âm sai cũng ngẩng đầu lên nhìn cậu ta, “Em trai, em không hiểu, thứ anh gặm không phải xương mà là công đức, là công đức của chủ nhân âm ty!”
Chu Vỹ: “Em biết mà, nãy Đế Thính nói rồi đấy thôi.”
Âm sai nhìn chằm chằm cậu ta hồi lâu với ánh mắt “em vẫn còn quá nhỏ tuổi”.
Nói xong lại tiếp tục vùi đầu.
Chu Vĩ không biết, sở dĩ các âm sai ăn rất hăng say là do đốt hương tuy no bụng nhưng công đức thì khác.
Trăm năm hương hỏa có khi còn chưa sánh bằng một chút công đức, huống chi đây còn là công đức của chủ nhân âm ty.
Một chút đó đủ khiến bọn họ phải tu hành thêm mấy trăm năm.
Hơn nữa còn có hạn chế của thiên đạo, chính là đại đức đại năng, không thể tùy tiện phát tán bừa bãi công đức, những thứ như hương công đức, tiền công đức ngày thường chỉ là trò trẻ con không lọt nổi vào mắt thiên đạo, hôm nay mới xem như được nhận “hương công đức” chân chính.
Ôn Bạch: “…”
Chu Vỹ không hiểu nhưng Ôn Bạch lại biết, cậu nhíu mày, vừa định mở miệng thì bị Lục Chinh giành trước: “Chỉ là một ít công đức bình thường thôi, đừng lo lắng.”
[Phương Nhạc Minh: Không có, @Tiền Mộng Lâm, chị Lâm, chị chắc chắn địa chỉ của chị không sai chứ? Thôn Trang Hưng?]
Chu Vỹ nhìn tin nhắn “Dẫn người nhà đi cùng cũng được phải không?” của Ôn Bạch, nhìn đống lì xì chẳng ai thèm cướp, nhóm chat yên lặng tròn hai mươi giây, cuối cùng nhảy ra đầy “?”, rơi vào trầm tư.
[Lưu An: Đây là cái thôn ở nơi khỉ ho cò gáy nào vậy? Chị Lâm, chị bị lừa rồi đúng không? Con gái chẳng ai muốn đi một mình tới chỗ này đâu.]
Trong lòng Ôn Bạch rõ ràng, “bình thường” của Lục Chinh chắc chắn không phải là “bình thường”.
Trong nhóm chat như thể bị ấn nút tạm dừng, sau vài phút yên tĩnh, tất cả lại bùng lên.
Nhưng nhìn các âm sai đều phấn khích, tâm tình Ôn Bạch cũng tốt theo, “Chỉ lần này thôi, lần sau không được viện lý do này nữa.”
Trước khi đốt pháo cậu ta có xem sơ qua, tin nhắn của nhóm lớp là 999+, tới giờ vẫn còn đang cập nhật liên tục, đoán chừng đã lên đến hai, ba nghìn tin nhắn.
Chu Vỹ ăn no căng, nằm phơi bụng trên ghế chơi điện thoại, trước đó cậu ta sợ dịp tết nhất này nhảy nhiều tin nhắn quá phiền phức nên tắt hết thông báo đi.
Lục Chinh mỉm cười gật đầu.
Nhóc người giấy không thể ăn đồ ăn của nhân gian, Ôn Bạch đưa cho nó mấy thứ nhỏ nhỏ dùng để trang trí món ăn, trên đó cũng dính ít công đức nên người giấy chơi rất vui vẻ.
Muốn cùng đi không?
Ở thôn Trang Hưng ngoại trừ nhà cậu ta có một cái miếu thành hoàng ra thì lấy đâu ra cái thứ hai?
“Mấy bạn học này của cậu thật thú vị, chạy quãng đường xa như thế để đến miếu thành hoàng, hay là bảo bọn họ trực tiếp dâng hương cho cậu luôn đi?”
Chu Tước cũng bắt chước, có điều thứ gã lấy không phải hoa mà bẻ luôn cái đầu phượng hoàng bằng cà rốt dùng để trang trí món Phật Nhảy Tường cho con trai mình.
[Tiền Mộng Lâm: Địa chỉ đây, mấy cậu search thử đi.]
Nhóc người giấy không thể ăn đồ ăn của nhân gian, Ôn Bạch đưa cho nó mấy thứ nhỏ nhỏ dùng để trang trí món ăn, trên đó cũng dính ít công đức nên người giấy chơi rất vui vẻ.
Ôn Bạch: “…”
Chuyện số mệnh, thà tin còn hơn không, nhà họ Chung nắm giữ bí quyết giàu có, là gia tộc lớn phồn thịnh suốt mấy trăm năm mà còn đến miếu thành hoàng bái lạy, tuyệt đối là có nguyên do.
Đây chẳng phải là nhà mình à?
Chu Vỹ ăn no căng, nằm phơi bụng trên ghế chơi điện thoại, trước đó cậu ta sợ dịp tết nhất này nhảy nhiều tin nhắn quá phiền phức nên tắt hết thông báo đi.
Ôn Bạch chưa trả lời Lục Chinh đã lườm sang.
Trước khi đốt pháo cậu ta có xem sơ qua, tin nhắn của nhóm lớp là 999+, tới giờ vẫn còn đang cập nhật liên tục, đoán chừng đã lên đến hai, ba nghìn tin nhắn.
Chu Vỹ kéo lên hồi lâu, không hiểu đám người này buôn dưa kiểu gì, kéo mãi mà chẳng thấy có thông tin nào hữu hiệu nên trực tiếp hỏi luôn: “Chốt gì thế?”
Ban đầu Chu Vỹ cho là chủ đề chắc chỉ xoay quanh mở tiền lì xì hoặc mẹo giải xui gì đó mà thôi, giống theo thông lệ hằng năm, nhưng ai ngờ vừa mở hộp thoại ra thì thấy mấy tin nhắn cuối cùng là cái gì mà “cứ thế đi”, “chốt vậy nhé”, “OK”.
Lần này không chỉ Lục Chinhmà tất cả mọi người đều nhìn Ôn Bạch.
Nhà họ Chung đến bái miếu thành hoàng? Đây là khái niệm gì vậy?
Chu Vỹ: “???”
Ôn Bạch chợt nhớ ra điều gì đó, rũ mi yên lặng. Một lát sau, cậu quay sang nhìn Lục Chinh: “Anh có muốn đi cùng không?”
[Tiền Mộng Lâm: Nhìn bức tranh này đi rồi các cậu hãy quyết định xem có nên đi hay không.]
Chốt cái gì?
[Tiền Mộng Lâm: thôn Trang Hưng.jpg]
Chưa kể thông báo tag tên của cậu ta, tần suất còn rất cao?
Chu Vỹ kéo lên hồi lâu, không hiểu đám người này buôn dưa kiểu gì, kéo mãi mà chẳng thấy có thông tin nào hữu hiệu nên trực tiếp hỏi luôn: “Chốt gì thế?”
Nhìn thấy ba chữ “miếu thành hoàng”, tay Chu Vỹ run lên.
Trong nhóm chat như thể bị ấn nút tạm dừng, sau vài phút yên tĩnh, tất cả lại bùng lên.
Bức ảnh của lão chủ tịch Chung hiện ra, nhóm chat nổ tung.
[Tiền Mộng Lâm: A Vỹ biến ra đi! Mau lên!]
Ôn Bạch: “Xe của nhà họ Chung dừng trước cửa nhà cậu, cùng với bức ảnh ông nội cậu bắt tay với lão chủ tịch Chung.”
Mấy giây sau.
Cái khí thế này…?
[Tiền Mộng Lâm: Nếu tất cả đều rảnh rỗi, mọi người có muốn đi tới miếu thành hoàng không?]
Chu Vỹ: “…”
Chu Vỹ: “???”
Toàn thân Chu Vỹ cứng đờ như khúc gỗ, lắp bắp hỏi: “Chị, chị Lâm gửi ảnh gì vậy?”
Ngón tay cậu ta tiếp tục tung bay trên bàn phím nhưng Ôn Bạch lại giơ màn hình điện thoại tới.
[Đới Tiểu Lộ: Nằm, đừng nói nằm bảy ngày, nằm bảy tháng tớ cũng bằng lòng.]
[Dương Văn Khiêm: …]
Chu Vỹ không quan tâm, nói: “Tiểu Bạch cậu chờ một chút! Trong nhóm chat hình như đang trốn tớ làm gì đó! Chắc chắn là chuyện xấu! Để tớ xem thế nào đã!”
Tay Ôn Bạch vẫn giữ nguyên, “Tôi đang muốn nói chuyện đó đấy.”
Chu Vỹ quay sang nhìn, là vài đoạn ảnh cap tán gẫu.
Trong nháy mắt, đầu óc Chu Vỹ ngập tràn duy nhất một suy nghĩ, cậu ta bắt lấy tay cổ tay Ôn Bạch, “Tiểu Bạch, tiêu đời rồi, danh hiệu quan tam đại của tớ sắp bị bại lộ rồi.”
[Tiền Mộng Lâm: Bảy ngày nghỉ này các cậu có kế hoạch gì không?]
[Đới Tiểu Lộ: Nằm, đừng nói nằm bảy ngày, nằm bảy tháng tớ cũng bằng lòng.]
[Tề Thiên: @ Đới Tiểu Lộ, ước gì tôi cũng được nằm như cậu, tôi phải ở bên bạn gái, cô ấy muốn đi đâu phải theo đó.]
[Đới Tiểu Lộ: Chị Lâm, tôi không nhìn lầm chứ? Chị muốn đi bái ai cơ? Thành hoàng? Lần trước đến chỗ cây nhân duyên còn được đi, lần này còn muốn bái thành hoàng? Khác biệt hình hơi lớn quá rồi đó? Với lại chẳng phải trước giờ chị không tin mấy thứ này sao? Điều gì đã làm chị thay đổi vậy?]
[Đới Tiểu Lộ: Trong vài giây ngắn ngủi, tôi có cảm giác Lão Tề đang mỉa mai tôi?]
[Tiền Mộng Lâm: Hình ảnh wechat. jpg]
Chu Vỹ: “…”
[Tiền Mộng Lâm: Ừ, chế giễu cậu đó.]
[Tề Thiên: @ Đới Tiểu Lộ, ước gì tôi cũng được nằm như cậu, tôi phải ở bên bạn gái, cô ấy muốn đi đâu phải theo đó.]
Chu Vỹ không quan tâm, nói: “Tiểu Bạch cậu chờ một chút! Trong nhóm chat hình như đang trốn tớ làm gì đó! Chắc chắn là chuyện xấu! Để tớ xem thế nào đã!”
[Phương Nhạc Minh: Chế giễu cậu đó.]
[Lưu An: Chế giễu cậu đó.]
Lần đó đoàn xe của nhà họ Chung quả thực đã dừng trước cổng nhà cậu ta, lão chủ tịch Chung còn bắt tay với ông nội Chu.
[Đới Tiểu Lộ: …]
Ôn Bạch: “…”
[Tiền Mộng Lâm: Nếu tất cả đều rảnh rỗi, mọi người có muốn đi tới miếu thành hoàng không?]
“Cái lần mà nhà họ Chung lên núi Hương đón Chung Thời Ninh ấy hả?”
Nhìn thấy ba chữ “miếu thành hoàng”, tay Chu Vỹ run lên.
[Lưu An: Chế giễu cậu đó.]
[Đới Tiểu Lộ: Chị Lâm, tôi không nhìn lầm chứ? Chị muốn đi bái ai cơ? Thành hoàng? Lần trước đến chỗ cây nhân duyên còn được đi, lần này còn muốn bái thành hoàng? Khác biệt hình hơi lớn quá rồi đó? Với lại chẳng phải trước giờ chị không tin mấy thứ này sao? Điều gì đã làm chị thay đổi vậy?]
[Tiền Mộng Lâm: thôn Trang Hưng.jpg]
Ban đầu Chu Vỹ cho là chủ đề chắc chỉ xoay quanh mở tiền lì xì hoặc mẹo giải xui gì đó mà thôi, giống theo thông lệ hằng năm, nhưng ai ngờ vừa mở hộp thoại ra thì thấy mấy tin nhắn cuối cùng là cái gì mà “cứ thế đi”, “chốt vậy nhé”, “OK”.
Lục Chinh mỉm cười gật đầu.
[Tiền Mộng Lâm: Địa chỉ đây, mấy cậu search thử đi.]
[Phương Nhạc Minh: Quê của Chu Vỹ ở thôn Trang Hưng.]
Chu Vỹ: “???”
“Kiếm thêm ít tiền công cũng được.”
Chu Vỹ: “…”
Hơn nữa còn có hạn chế của thiên đạo, chính là đại đức đại năng, không thể tùy tiện phát tán bừa bãi công đức, những thứ như hương công đức, tiền công đức ngày thường chỉ là trò trẻ con không lọt nổi vào mắt thiên đạo, hôm nay mới xem như được nhận “hương công đức” chân chính.
Đây chẳng phải là nhà mình à?
Nhưng nhìn các âm sai đều phấn khích, tâm tình Ôn Bạch cũng tốt theo, “Chỉ lần này thôi, lần sau không được viện lý do này nữa.”
Ở thôn Trang Hưng ngoại trừ nhà cậu ta có một cái miếu thành hoàng ra thì lấy đâu ra cái thứ hai?
Chốt cái gì?
Trong nháy mắt, đầu óc Chu Vỹ ngập tràn duy nhất một suy nghĩ, cậu ta bắt lấy tay cổ tay Ôn Bạch, “Tiểu Bạch, tiêu đời rồi, danh hiệu quan tam đại của tớ sắp bị bại lộ rồi.”
Ôn Bạch: “…”
[Tiền Mộng Lâm:?]
Ôn Bạch kéo tiếp sang ảnh thứ ba.
[Lưu An: Đây là cái thôn ở nơi khỉ ho cò gáy nào vậy? Chị Lâm, chị bị lừa rồi đúng không? Con gái chẳng ai muốn đi một mình tới chỗ này đâu.]
[Tiền Mộng Lâm: Bảy ngày nghỉ này các cậu có kế hoạch gì không?]
Chu Vỹ: “…”
Ôn Bạch kéo tiếp sang ảnh thứ ba.
[Đới Tiểu Lộ: Đồng ý.]
[Phương Nhạc Minh: …]
[Tiền Mộng Lâm: Đúng mà, vị trí cụ thể của miếu thành hoàng thì tôi cũng chưa rõ lắm nhưng đích thị là ở thôn Trang Hưng, tôi định qua đó rồi hỏi thăm tiếp, sao thế?]
[Dương Văn Khiêm: …]
Ngón tay cậu ta tiếp tục tung bay trên bàn phím nhưng Ôn Bạch lại giơ màn hình điện thoại tới.
Tạ Cửu Chương: “Hương nhang ở miếu thành hoàng thịnh vượng là chuyện tốt, lão thành hoàng cũng sẽ thoải mái hơn.”
[Lưu An: Cái đệt, Nhạc Minh với Lão Dương cùng xuất hiện, mấy cậu vừa xong trận game đó à?]
[Phương Nhạc Minh: Không có, @Tiền Mộng Lâm, chị Lâm, chị chắc chắn địa chỉ của chị không sai chứ? Thôn Trang Hưng?]
[Tiền Mộng Lâm: Đúng mà, vị trí cụ thể của miếu thành hoàng thì tôi cũng chưa rõ lắm nhưng đích thị là ở thôn Trang Hưng, tôi định qua đó rồi hỏi thăm tiếp, sao thế?]
[Phương Nhạc Minh: Vậy giờ cậu hỏi thăm luôn đi @Chu Vỹ.]
[Dương Văn Khiêm: @Chu Vỹ.]
[Tiền Mộng Lâm:?]
Ôn Bạch: “…”
[Phương Nhạc Minh: Quê của Chu Vỹ ở thôn Trang Hưng.]
[Tiền Mộng Lâm: Cái đệt!]
[Lưu An: Chị Lâm, chị định đi thật đấy à!?]
[Đới Tiểu Lộ: …]
[Tiền Mộng Lâm: Nhìn bức tranh này đi rồi các cậu hãy quyết định xem có nên đi hay không.]
[Tiền Mộng Lâm: A Vỹ biến ra đi! Mau lên!]
[Tiền Mộng Lâm: Hình ảnh wechat. jpg]
Ảnh cap của Ôn Bạch kết thúc ở đây.
Toàn thân Chu Vỹ cứng đờ như khúc gỗ, lắp bắp hỏi: “Chị, chị Lâm gửi ảnh gì vậy?”
Chu Vỹ sốt ruột vò đầu bứt tai, các âm sai lại thèm thuồng đến nỗi chảy nước miếng.
Chu Vỹ thực sự không nghĩ ra đến tột cùng là bức ảnh gì đã khiến Tiền Mộng Lâm trở nên “đam mê” như thế.
Chu Vỹ quay sang nhìn, là vài đoạn ảnh cap tán gẫu.
Ôn Bạch: “Xe của nhà họ Chung dừng trước cửa nhà cậu, cùng với bức ảnh ông nội cậu bắt tay với lão chủ tịch Chung.”
Đột nhiên cậu ta cảm thấy chuyện của mình cũng thường thôi, không còn quá đáng sợ nữa.
Chu Tước cũng bắt chước, có điều thứ gã lấy không phải hoa mà bẻ luôn cái đầu phượng hoàng bằng cà rốt dùng để trang trí món Phật Nhảy Tường cho con trai mình.
Chu Vỹ: “…”
“Cái lần mà nhà họ Chung lên núi Hương đón Chung Thời Ninh ấy hả?”
Chu Vỹ: “…”
Lần đó đoàn xe của nhà họ Chung quả thực đã dừng trước cổng nhà cậu ta, lão chủ tịch Chung còn bắt tay với ông nội Chu.
Ôn Bạch gật đầu.
“Đúng đấy, sau đó dịp lễ dịp tết A Vỹ có thể gây quỹ bán hương nhang, chọn lấy một vị trí thuận lợi mà hít, hít không hết thì để bọn tôi hít phụ cho.”
Bức ảnh của lão chủ tịch Chung hiện ra, nhóm chat nổ tung.
Chu Vỹ: “???”
Nhà họ Chung đến bái miếu thành hoàng? Đây là khái niệm gì vậy?
[Tiền Mộng Lâm: Cái đệt!]
Chuyện số mệnh, thà tin còn hơn không, nhà họ Chung nắm giữ bí quyết giàu có, là gia tộc lớn phồn thịnh suốt mấy trăm năm mà còn đến miếu thành hoàng bái lạy, tuyệt đối là có nguyên do.
[Phương Nhạc Minh: Chế giễu cậu đó.]
Nhất thời rất nhiều tiếng hưởng ứng vang lên, những người nhà ở Nam Thành đều muốn đi.
Chu Vỹ sốt ruột vò đầu bứt tai, các âm sai lại thèm thuồng đến nỗi chảy nước miếng.
[Lưu An: Chị Lâm, chị định đi thật đấy à!?]
“Mấy bạn học này của cậu thật thú vị, chạy quãng đường xa như thế để đến miếu thành hoàng, hay là bảo bọn họ trực tiếp dâng hương cho cậu luôn đi?”
“Đúng đấy, sau đó dịp lễ dịp tết A Vỹ có thể gây quỹ bán hương nhang, chọn lấy một vị trí thuận lợi mà hít, hít không hết thì để bọn tôi hít phụ cho.”
[Lưu An: Cái đệt, Nhạc Minh với Lão Dương cùng xuất hiện, mấy cậu vừa xong trận game đó à?]
“Kiếm thêm ít tiền công cũng được.”
[Phương Nhạc Minh: Vậy giờ cậu hỏi thăm luôn đi @Chu Vỹ.]
Chu Vỹ: “…”
Chưa kể thông báo tag tên của cậu ta, tần suất còn rất cao?
Ôn Bạch: “…”
[Đới Tiểu Lộ: Đồng ý.]
Tạ Cửu Chương: “Hương nhang ở miếu thành hoàng thịnh vượng là chuyện tốt, lão thành hoàng cũng sẽ thoải mái hơn.”
Ôn Bạch gật gù đồng ý.
Nghĩ thông suốt điểm ấy, Chu Vỹ không còn thấy quá căng thẳng nữa, chỉ có điều… “Tiểu Bạch, vậy cậu đi về nhà cùng tớ được không? Tớ sợ lắm!”
Ôn Bạch chưa trả lời Lục Chinh đã lườm sang.
Chu Vỹ: “…”
Ôn Bạch chợt nhớ ra điều gì đó, rũ mi yên lặng. Một lát sau, cậu quay sang nhìn Lục Chinh: “Anh có muốn đi cùng không?”
Lần này không chỉ Lục Chinhmà tất cả mọi người đều nhìn Ôn Bạch.
Muốn cùng đi không?
Ôn Bạch gật gù đồng ý.
Ý Tiểu Bạch là muốn dẫn ông chủ đi gặp những người bạn kia?
Ở khoảng thời gian này mà dẫn người đi cùng thì đâu thể dùng danh nghĩa ông chủ được?
Các âm sai: “!!!”
Mấy giây sau.
Chu Vỹ không hiểu nhưng Ôn Bạch lại biết, cậu nhíu mày, vừa định mở miệng thì bị Lục Chinh giành trước: “Chỉ là một ít công đức bình thường thôi, đừng lo lắng.”
Chu Vỹ nhìn tin nhắn “Dẫn người nhà đi cùng cũng được phải không?” của Ôn Bạch, nhìn đống lì xì chẳng ai thèm cướp, nhóm chat yên lặng tròn hai mươi giây, cuối cùng nhảy ra đầy “?”, rơi vào trầm tư.
Đột nhiên cậu ta cảm thấy chuyện của mình cũng thường thôi, không còn quá đáng sợ nữa.
Đồ ăn của nhân gian, đối với các âm sai mà nói, thực ra chẳng có tí lực hấp dẫn nào, vừa nhạt nhẽo vừa không lấp đầy bụng, ngược lại cũng không có tác hại gì, ngày thường nếu siêng thà đốt thêm mấy nén nhang còn có ích hơn.
Nhưng không biết có phải do hôm nay tâm trạng cực tốt hay không, đồ ăn ngon miệng hơn hương nhang rất nhiều, thậm chí còn khiến bọn họ hoài nghi linh khiếu của mình thời gian qua có vấn đề.
Các âm sai nhìn nhau, nhìn thấy sự nghi hoặc trong mắt đối phương.
Tạ Cửu Chương cười nói: “Ăn ngon là vì trong đó có thêm công đức.”
Tay cầm đũa của các âm sai run lên, đồng thanh nói: “Hả?”
Chu Vỹ cũng ngừng gắp.
“Không sao, không ảnh hưởng đến cậu và Tiểu Bạch, yên tâm ăn đi.” Đế Thính gắp một miếng bánh nhỏ cho Nguyên Nguyên.
Tạ Cửu Chương cũng nói: “Mùi vị vẫn thế, không rắc thêm tro vào, người phàm vẫn ăn được bình thường.”
Nghiêm túc mà nói, hiện giờ ngồi ở đây không có người phàm trăm phần trăm nào cả.
Đương nhiên điều Chu Vỹ lấn cấn không phải cái này, “Tôi muốn hỏi là công đức trong này do ai thêm thế?”
Trước giờ chưa từng nghe Cửu Chương nói.
Đế Thính và Tạ Cửu Chương cùng nhìn về phía Lục Chinh.
Ôn Bạch đang giúp đèn sen nhỏ lau sạch ít tàn pháo dính trên cánh hoa, nghe vậy cũng ngẩng đầu lên nhìn Lục Chinh.
Các âm sai sáng mắt, lần lượt hô “cảm ơn ông chủ” rồi vội vàng cúi đầu ăn cơm.
Ôn Bạch: “Anh thêm lúc nào vậy?”
Lục Chinh đáp: “Lúc em và Nguyên Nguyên đang đốt pháo hoa.”
Ôn Bạch trầm ngâm suy nghĩ.
“Lúc đốt pháo hoa, hình như cậu có nói lát nữa tiện thể đốt luôn cho các âm sai mấy nén nhang, tớ đoán là bị ông chủ Lục nghe thấy.” Chu Vỹ chợt nhớ ra.
Đương nhiên Ôn Bạch biết bàn đồ ăn “không hợp khẩu vị” của các âm sai, thỉnh thoảng ăn một bữa cho náo nhiệt mà thôi, không phải thứ bọn họ cần, cho nên cậu đã chuẩn bị khi ăn xong sẽ đốt hương cho họ.
Chuẩn bị đâu ra đấy hết rồi, Chu Vỹ còn đặc biệt cầm từ miếu thành hoàng sang, là loại hương tốt nhất.
Ôn Bạch nói với Lục Chinh: “Em chuẩn bị sẵn hương rồi.”
Lục Chinh: “Để sau đi, hôm nay quá muộn.”
Chu Vỹ bàng thính ở bên cạnh gật gù, thầm nghĩ quả nhiên là vậy.
Từ đầu đến cuối Tiểu Bạch không nói gì, chỉ nói một câu lửng lơ chuẩn bị sẵn hương rồi, ông chủ Lục lại tiếp lời được ngay, không phải nghe từ trước đó thì còn là gì nữa?
Nguyên nhân cực kỳ dễ đoán, Tiểu Bạch bận rộn cả ngày, say rượu xong lại đốt pháo hoa, chưa kể trong người có khả năng cũng còn khó chịu, giờ lại chờ đốt hương nữa thì sẽ rất mệt.
Chu Vỹ đứng về chung một chiến tuyến với Lục Chinh, “Đúng đó, hôm nay muộn quá rồi, cũng vất vả cả ngày, ăn xong cậu về phòng ngủ đi, chỗ hương đó mai đốt cũng được mà, không thì để đến tết Nguyên Tiêu đốt cũng được.”
Chu Vỹ kéo dài âm điệu, quay sang nói với một âm sai đang cắm cúi ăn, “Hôm trước các anh từng nhắc mà, tết Nguyên Tiêu đúng không?”
Hình thức tán gẫu được mở ra.
Chu Vỹ vẫn không quên dặn Chung Thời Ninh, nói đây là đồ ăn mà lão chủ tịch Chung gửi tới, bảo Chung Thời Ninh ăn nhiều một chút.
Có điều hình như chỉ một mình Chu Vỹ nói chuyện.
Chu Vỹ phát hiện đến âm sai ngày thường nói rất nhiều mà giờ cũng không thèm để ý đến mình, cậu ta thấy âm sai đó đang mải mê gặm xương. Khi anh ta đang chuẩn bị gặm sang cục thứ tư, Chu Vỹ cạn lời, giữ lấy tay đối phương, “Anh à, được rồi, ở đây còn nhiều lắm.”
Chu Vỹ vừa nói vừa gắp cho âm sai một miếng sườn nữa.
Cuối cùng âm sai cũng ngẩng đầu lên nhìn cậu ta, “Em trai, em không hiểu, thứ anh gặm không phải xương mà là công đức, là công đức của chủ nhân âm ty!”
Chu Vỹ: “Em biết mà, nãy Đế Thính nói rồi đấy thôi.”
Âm sai nhìn chằm chằm cậu ta hồi lâu với ánh mắt “em vẫn còn quá nhỏ tuổi”.
Nói xong lại tiếp tục vùi đầu.
Chu Vĩ không biết, sở dĩ các âm sai ăn rất hăng say là do đốt hương tuy no bụng nhưng công đức thì khác.
Trăm năm hương hỏa có khi còn chưa sánh bằng một chút công đức, huống chi đây còn là công đức của chủ nhân âm ty.
Một chút đó đủ khiến bọn họ phải tu hành thêm mấy trăm năm.
Hơn nữa còn có hạn chế của thiên đạo, chính là đại đức đại năng, không thể tùy tiện phát tán bừa bãi công đức, những thứ như hương công đức, tiền công đức ngày thường chỉ là trò trẻ con không lọt nổi vào mắt thiên đạo, hôm nay mới xem như được nhận “hương công đức” chân chính.
Ôn Bạch: “…”
Chu Vỹ không hiểu nhưng Ôn Bạch lại biết, cậu nhíu mày, vừa định mở miệng thì bị Lục Chinh giành trước: “Chỉ là một ít công đức bình thường thôi, đừng lo lắng.”
[Phương Nhạc Minh: Không có, @Tiền Mộng Lâm, chị Lâm, chị chắc chắn địa chỉ của chị không sai chứ? Thôn Trang Hưng?]
Chu Vỹ nhìn tin nhắn “Dẫn người nhà đi cùng cũng được phải không?” của Ôn Bạch, nhìn đống lì xì chẳng ai thèm cướp, nhóm chat yên lặng tròn hai mươi giây, cuối cùng nhảy ra đầy “?”, rơi vào trầm tư.
[Lưu An: Đây là cái thôn ở nơi khỉ ho cò gáy nào vậy? Chị Lâm, chị bị lừa rồi đúng không? Con gái chẳng ai muốn đi một mình tới chỗ này đâu.]
Trong lòng Ôn Bạch rõ ràng, “bình thường” của Lục Chinh chắc chắn không phải là “bình thường”.
Trong nhóm chat như thể bị ấn nút tạm dừng, sau vài phút yên tĩnh, tất cả lại bùng lên.
Nhưng nhìn các âm sai đều phấn khích, tâm tình Ôn Bạch cũng tốt theo, “Chỉ lần này thôi, lần sau không được viện lý do này nữa.”
Trước khi đốt pháo cậu ta có xem sơ qua, tin nhắn của nhóm lớp là 999+, tới giờ vẫn còn đang cập nhật liên tục, đoán chừng đã lên đến hai, ba nghìn tin nhắn.
Chu Vỹ ăn no căng, nằm phơi bụng trên ghế chơi điện thoại, trước đó cậu ta sợ dịp tết nhất này nhảy nhiều tin nhắn quá phiền phức nên tắt hết thông báo đi.
Lục Chinh mỉm cười gật đầu.
Nhóc người giấy không thể ăn đồ ăn của nhân gian, Ôn Bạch đưa cho nó mấy thứ nhỏ nhỏ dùng để trang trí món ăn, trên đó cũng dính ít công đức nên người giấy chơi rất vui vẻ.
Muốn cùng đi không?
Ở thôn Trang Hưng ngoại trừ nhà cậu ta có một cái miếu thành hoàng ra thì lấy đâu ra cái thứ hai?
“Mấy bạn học này của cậu thật thú vị, chạy quãng đường xa như thế để đến miếu thành hoàng, hay là bảo bọn họ trực tiếp dâng hương cho cậu luôn đi?”
Chu Tước cũng bắt chước, có điều thứ gã lấy không phải hoa mà bẻ luôn cái đầu phượng hoàng bằng cà rốt dùng để trang trí món Phật Nhảy Tường cho con trai mình.
[Tiền Mộng Lâm: Địa chỉ đây, mấy cậu search thử đi.]
Nhóc người giấy không thể ăn đồ ăn của nhân gian, Ôn Bạch đưa cho nó mấy thứ nhỏ nhỏ dùng để trang trí món ăn, trên đó cũng dính ít công đức nên người giấy chơi rất vui vẻ.
Ôn Bạch: “…”
Chuyện số mệnh, thà tin còn hơn không, nhà họ Chung nắm giữ bí quyết giàu có, là gia tộc lớn phồn thịnh suốt mấy trăm năm mà còn đến miếu thành hoàng bái lạy, tuyệt đối là có nguyên do.
Đây chẳng phải là nhà mình à?
Chu Vỹ ăn no căng, nằm phơi bụng trên ghế chơi điện thoại, trước đó cậu ta sợ dịp tết nhất này nhảy nhiều tin nhắn quá phiền phức nên tắt hết thông báo đi.
Ôn Bạch chưa trả lời Lục Chinh đã lườm sang.
Trước khi đốt pháo cậu ta có xem sơ qua, tin nhắn của nhóm lớp là 999+, tới giờ vẫn còn đang cập nhật liên tục, đoán chừng đã lên đến hai, ba nghìn tin nhắn.
Chu Vỹ kéo lên hồi lâu, không hiểu đám người này buôn dưa kiểu gì, kéo mãi mà chẳng thấy có thông tin nào hữu hiệu nên trực tiếp hỏi luôn: “Chốt gì thế?”
Ban đầu Chu Vỹ cho là chủ đề chắc chỉ xoay quanh mở tiền lì xì hoặc mẹo giải xui gì đó mà thôi, giống theo thông lệ hằng năm, nhưng ai ngờ vừa mở hộp thoại ra thì thấy mấy tin nhắn cuối cùng là cái gì mà “cứ thế đi”, “chốt vậy nhé”, “OK”.
Lần này không chỉ Lục Chinhmà tất cả mọi người đều nhìn Ôn Bạch.
Nhà họ Chung đến bái miếu thành hoàng? Đây là khái niệm gì vậy?
Chu Vỹ: “???”
Ôn Bạch chợt nhớ ra điều gì đó, rũ mi yên lặng. Một lát sau, cậu quay sang nhìn Lục Chinh: “Anh có muốn đi cùng không?”
[Tiền Mộng Lâm: Nhìn bức tranh này đi rồi các cậu hãy quyết định xem có nên đi hay không.]
Chốt cái gì?
[Tiền Mộng Lâm: thôn Trang Hưng.jpg]
Chưa kể thông báo tag tên của cậu ta, tần suất còn rất cao?
Chu Vỹ kéo lên hồi lâu, không hiểu đám người này buôn dưa kiểu gì, kéo mãi mà chẳng thấy có thông tin nào hữu hiệu nên trực tiếp hỏi luôn: “Chốt gì thế?”
Nhìn thấy ba chữ “miếu thành hoàng”, tay Chu Vỹ run lên.
Trong nhóm chat như thể bị ấn nút tạm dừng, sau vài phút yên tĩnh, tất cả lại bùng lên.
Bức ảnh của lão chủ tịch Chung hiện ra, nhóm chat nổ tung.
[Tiền Mộng Lâm: A Vỹ biến ra đi! Mau lên!]
Ôn Bạch: “Xe của nhà họ Chung dừng trước cửa nhà cậu, cùng với bức ảnh ông nội cậu bắt tay với lão chủ tịch Chung.”
Mấy giây sau.
Cái khí thế này…?
[Tiền Mộng Lâm: Nếu tất cả đều rảnh rỗi, mọi người có muốn đi tới miếu thành hoàng không?]
Chu Vỹ: “…”
Chu Vỹ: “???”
Toàn thân Chu Vỹ cứng đờ như khúc gỗ, lắp bắp hỏi: “Chị, chị Lâm gửi ảnh gì vậy?”
Ngón tay cậu ta tiếp tục tung bay trên bàn phím nhưng Ôn Bạch lại giơ màn hình điện thoại tới.
[Đới Tiểu Lộ: Nằm, đừng nói nằm bảy ngày, nằm bảy tháng tớ cũng bằng lòng.]
[Dương Văn Khiêm: …]
Chu Vỹ không quan tâm, nói: “Tiểu Bạch cậu chờ một chút! Trong nhóm chat hình như đang trốn tớ làm gì đó! Chắc chắn là chuyện xấu! Để tớ xem thế nào đã!”
Tay Ôn Bạch vẫn giữ nguyên, “Tôi đang muốn nói chuyện đó đấy.”
Chu Vỹ quay sang nhìn, là vài đoạn ảnh cap tán gẫu.
Trong nháy mắt, đầu óc Chu Vỹ ngập tràn duy nhất một suy nghĩ, cậu ta bắt lấy tay cổ tay Ôn Bạch, “Tiểu Bạch, tiêu đời rồi, danh hiệu quan tam đại của tớ sắp bị bại lộ rồi.”
[Tiền Mộng Lâm: Bảy ngày nghỉ này các cậu có kế hoạch gì không?]
[Đới Tiểu Lộ: Nằm, đừng nói nằm bảy ngày, nằm bảy tháng tớ cũng bằng lòng.]
[Tề Thiên: @ Đới Tiểu Lộ, ước gì tôi cũng được nằm như cậu, tôi phải ở bên bạn gái, cô ấy muốn đi đâu phải theo đó.]
[Đới Tiểu Lộ: Chị Lâm, tôi không nhìn lầm chứ? Chị muốn đi bái ai cơ? Thành hoàng? Lần trước đến chỗ cây nhân duyên còn được đi, lần này còn muốn bái thành hoàng? Khác biệt hình hơi lớn quá rồi đó? Với lại chẳng phải trước giờ chị không tin mấy thứ này sao? Điều gì đã làm chị thay đổi vậy?]
[Đới Tiểu Lộ: Trong vài giây ngắn ngủi, tôi có cảm giác Lão Tề đang mỉa mai tôi?]
[Tiền Mộng Lâm: Hình ảnh wechat. jpg]
Chu Vỹ: “…”
[Tiền Mộng Lâm: Ừ, chế giễu cậu đó.]
[Tề Thiên: @ Đới Tiểu Lộ, ước gì tôi cũng được nằm như cậu, tôi phải ở bên bạn gái, cô ấy muốn đi đâu phải theo đó.]
Chu Vỹ không quan tâm, nói: “Tiểu Bạch cậu chờ một chút! Trong nhóm chat hình như đang trốn tớ làm gì đó! Chắc chắn là chuyện xấu! Để tớ xem thế nào đã!”
[Phương Nhạc Minh: Chế giễu cậu đó.]
[Lưu An: Chế giễu cậu đó.]
Lần đó đoàn xe của nhà họ Chung quả thực đã dừng trước cổng nhà cậu ta, lão chủ tịch Chung còn bắt tay với ông nội Chu.
[Đới Tiểu Lộ: …]
Ôn Bạch: “…”
[Tiền Mộng Lâm: Nếu tất cả đều rảnh rỗi, mọi người có muốn đi tới miếu thành hoàng không?]
“Cái lần mà nhà họ Chung lên núi Hương đón Chung Thời Ninh ấy hả?”
Nhìn thấy ba chữ “miếu thành hoàng”, tay Chu Vỹ run lên.
[Lưu An: Chế giễu cậu đó.]
[Đới Tiểu Lộ: Chị Lâm, tôi không nhìn lầm chứ? Chị muốn đi bái ai cơ? Thành hoàng? Lần trước đến chỗ cây nhân duyên còn được đi, lần này còn muốn bái thành hoàng? Khác biệt hình hơi lớn quá rồi đó? Với lại chẳng phải trước giờ chị không tin mấy thứ này sao? Điều gì đã làm chị thay đổi vậy?]
[Tiền Mộng Lâm: thôn Trang Hưng.jpg]
Ban đầu Chu Vỹ cho là chủ đề chắc chỉ xoay quanh mở tiền lì xì hoặc mẹo giải xui gì đó mà thôi, giống theo thông lệ hằng năm, nhưng ai ngờ vừa mở hộp thoại ra thì thấy mấy tin nhắn cuối cùng là cái gì mà “cứ thế đi”, “chốt vậy nhé”, “OK”.
Lục Chinh mỉm cười gật đầu.
[Tiền Mộng Lâm: Địa chỉ đây, mấy cậu search thử đi.]
[Phương Nhạc Minh: Quê của Chu Vỹ ở thôn Trang Hưng.]
Chu Vỹ: “???”
“Kiếm thêm ít tiền công cũng được.”
Chu Vỹ: “…”
Hơn nữa còn có hạn chế của thiên đạo, chính là đại đức đại năng, không thể tùy tiện phát tán bừa bãi công đức, những thứ như hương công đức, tiền công đức ngày thường chỉ là trò trẻ con không lọt nổi vào mắt thiên đạo, hôm nay mới xem như được nhận “hương công đức” chân chính.
Đây chẳng phải là nhà mình à?
Nhưng nhìn các âm sai đều phấn khích, tâm tình Ôn Bạch cũng tốt theo, “Chỉ lần này thôi, lần sau không được viện lý do này nữa.”
Ở thôn Trang Hưng ngoại trừ nhà cậu ta có một cái miếu thành hoàng ra thì lấy đâu ra cái thứ hai?
Chốt cái gì?
Trong nháy mắt, đầu óc Chu Vỹ ngập tràn duy nhất một suy nghĩ, cậu ta bắt lấy tay cổ tay Ôn Bạch, “Tiểu Bạch, tiêu đời rồi, danh hiệu quan tam đại của tớ sắp bị bại lộ rồi.”
Ôn Bạch: “…”
[Tiền Mộng Lâm:?]
Ôn Bạch kéo tiếp sang ảnh thứ ba.
[Lưu An: Đây là cái thôn ở nơi khỉ ho cò gáy nào vậy? Chị Lâm, chị bị lừa rồi đúng không? Con gái chẳng ai muốn đi một mình tới chỗ này đâu.]
[Tiền Mộng Lâm: Bảy ngày nghỉ này các cậu có kế hoạch gì không?]
Chu Vỹ: “…”
Ôn Bạch kéo tiếp sang ảnh thứ ba.
[Đới Tiểu Lộ: Đồng ý.]
[Phương Nhạc Minh: …]
[Tiền Mộng Lâm: Đúng mà, vị trí cụ thể của miếu thành hoàng thì tôi cũng chưa rõ lắm nhưng đích thị là ở thôn Trang Hưng, tôi định qua đó rồi hỏi thăm tiếp, sao thế?]
[Dương Văn Khiêm: …]
Ngón tay cậu ta tiếp tục tung bay trên bàn phím nhưng Ôn Bạch lại giơ màn hình điện thoại tới.
Tạ Cửu Chương: “Hương nhang ở miếu thành hoàng thịnh vượng là chuyện tốt, lão thành hoàng cũng sẽ thoải mái hơn.”
[Lưu An: Cái đệt, Nhạc Minh với Lão Dương cùng xuất hiện, mấy cậu vừa xong trận game đó à?]
[Phương Nhạc Minh: Không có, @Tiền Mộng Lâm, chị Lâm, chị chắc chắn địa chỉ của chị không sai chứ? Thôn Trang Hưng?]
[Tiền Mộng Lâm: Đúng mà, vị trí cụ thể của miếu thành hoàng thì tôi cũng chưa rõ lắm nhưng đích thị là ở thôn Trang Hưng, tôi định qua đó rồi hỏi thăm tiếp, sao thế?]
[Phương Nhạc Minh: Vậy giờ cậu hỏi thăm luôn đi @Chu Vỹ.]
[Dương Văn Khiêm: @Chu Vỹ.]
[Tiền Mộng Lâm:?]
Ôn Bạch: “…”
[Phương Nhạc Minh: Quê của Chu Vỹ ở thôn Trang Hưng.]
[Tiền Mộng Lâm: Cái đệt!]
[Lưu An: Chị Lâm, chị định đi thật đấy à!?]
[Đới Tiểu Lộ: …]
[Tiền Mộng Lâm: Nhìn bức tranh này đi rồi các cậu hãy quyết định xem có nên đi hay không.]
[Tiền Mộng Lâm: A Vỹ biến ra đi! Mau lên!]
[Tiền Mộng Lâm: Hình ảnh wechat. jpg]
Ảnh cap của Ôn Bạch kết thúc ở đây.
Toàn thân Chu Vỹ cứng đờ như khúc gỗ, lắp bắp hỏi: “Chị, chị Lâm gửi ảnh gì vậy?”
Chu Vỹ sốt ruột vò đầu bứt tai, các âm sai lại thèm thuồng đến nỗi chảy nước miếng.
Chu Vỹ thực sự không nghĩ ra đến tột cùng là bức ảnh gì đã khiến Tiền Mộng Lâm trở nên “đam mê” như thế.
Chu Vỹ quay sang nhìn, là vài đoạn ảnh cap tán gẫu.
Ôn Bạch: “Xe của nhà họ Chung dừng trước cửa nhà cậu, cùng với bức ảnh ông nội cậu bắt tay với lão chủ tịch Chung.”
Đột nhiên cậu ta cảm thấy chuyện của mình cũng thường thôi, không còn quá đáng sợ nữa.
Chu Tước cũng bắt chước, có điều thứ gã lấy không phải hoa mà bẻ luôn cái đầu phượng hoàng bằng cà rốt dùng để trang trí món Phật Nhảy Tường cho con trai mình.
Chu Vỹ: “…”
“Cái lần mà nhà họ Chung lên núi Hương đón Chung Thời Ninh ấy hả?”
Chu Vỹ: “…”
Lần đó đoàn xe của nhà họ Chung quả thực đã dừng trước cổng nhà cậu ta, lão chủ tịch Chung còn bắt tay với ông nội Chu.
Ôn Bạch gật đầu.
“Đúng đấy, sau đó dịp lễ dịp tết A Vỹ có thể gây quỹ bán hương nhang, chọn lấy một vị trí thuận lợi mà hít, hít không hết thì để bọn tôi hít phụ cho.”
Bức ảnh của lão chủ tịch Chung hiện ra, nhóm chat nổ tung.
Chu Vỹ: “???”
Nhà họ Chung đến bái miếu thành hoàng? Đây là khái niệm gì vậy?
[Tiền Mộng Lâm: Cái đệt!]
Chuyện số mệnh, thà tin còn hơn không, nhà họ Chung nắm giữ bí quyết giàu có, là gia tộc lớn phồn thịnh suốt mấy trăm năm mà còn đến miếu thành hoàng bái lạy, tuyệt đối là có nguyên do.
[Phương Nhạc Minh: Chế giễu cậu đó.]
Nhất thời rất nhiều tiếng hưởng ứng vang lên, những người nhà ở Nam Thành đều muốn đi.
Chu Vỹ sốt ruột vò đầu bứt tai, các âm sai lại thèm thuồng đến nỗi chảy nước miếng.
[Lưu An: Chị Lâm, chị định đi thật đấy à!?]
“Mấy bạn học này của cậu thật thú vị, chạy quãng đường xa như thế để đến miếu thành hoàng, hay là bảo bọn họ trực tiếp dâng hương cho cậu luôn đi?”
“Đúng đấy, sau đó dịp lễ dịp tết A Vỹ có thể gây quỹ bán hương nhang, chọn lấy một vị trí thuận lợi mà hít, hít không hết thì để bọn tôi hít phụ cho.”
[Lưu An: Cái đệt, Nhạc Minh với Lão Dương cùng xuất hiện, mấy cậu vừa xong trận game đó à?]
“Kiếm thêm ít tiền công cũng được.”
[Phương Nhạc Minh: Vậy giờ cậu hỏi thăm luôn đi @Chu Vỹ.]
Chu Vỹ: “…”
Chưa kể thông báo tag tên của cậu ta, tần suất còn rất cao?
Ôn Bạch: “…”
[Đới Tiểu Lộ: Đồng ý.]
Tạ Cửu Chương: “Hương nhang ở miếu thành hoàng thịnh vượng là chuyện tốt, lão thành hoàng cũng sẽ thoải mái hơn.”
Ôn Bạch gật gù đồng ý.
Nghĩ thông suốt điểm ấy, Chu Vỹ không còn thấy quá căng thẳng nữa, chỉ có điều… “Tiểu Bạch, vậy cậu đi về nhà cùng tớ được không? Tớ sợ lắm!”
Ôn Bạch chưa trả lời Lục Chinh đã lườm sang.
Chu Vỹ: “…”
Ôn Bạch chợt nhớ ra điều gì đó, rũ mi yên lặng. Một lát sau, cậu quay sang nhìn Lục Chinh: “Anh có muốn đi cùng không?”
Lần này không chỉ Lục Chinhmà tất cả mọi người đều nhìn Ôn Bạch.
Muốn cùng đi không?
Ôn Bạch gật gù đồng ý.
Ý Tiểu Bạch là muốn dẫn ông chủ đi gặp những người bạn kia?
Ở khoảng thời gian này mà dẫn người đi cùng thì đâu thể dùng danh nghĩa ông chủ được?
Các âm sai: “!!!”
Mấy giây sau.
Chu Vỹ không hiểu nhưng Ôn Bạch lại biết, cậu nhíu mày, vừa định mở miệng thì bị Lục Chinh giành trước: “Chỉ là một ít công đức bình thường thôi, đừng lo lắng.”
Chu Vỹ nhìn tin nhắn “Dẫn người nhà đi cùng cũng được phải không?” của Ôn Bạch, nhìn đống lì xì chẳng ai thèm cướp, nhóm chat yên lặng tròn hai mươi giây, cuối cùng nhảy ra đầy “?”, rơi vào trầm tư.
Đột nhiên cậu ta cảm thấy chuyện của mình cũng thường thôi, không còn quá đáng sợ nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất