Chương 91: Ngoại truyện 1
Chuyện náo nhiệt nhất ở âm ty dạo gần đây chính là chủ thượng nhặt về một chiếc đèn giấy.
Theo đại nhân Đế Thính nói, là hôm Trung Nguyên, nhặt được bên bờ hoàng tuyền, vừa vặn dừng lại ở chỗ ấy, lọt vào mắt của chủ thượng.
Người ở âm ty bắt đầu suy đoán, dù thế nào cũng nên là một chiếc đèn hoa sen lộng lẫy, nếu không thì không thể bị nhìn trúng giữa biển đèn đó được.
Hôm Trung Nguyên cảnh tượng ở hoàng tuyền ra sao, bọn họ biết quá rõ, hàng nghìn chiếc đèn chen chúc nhau rối hết cả mắt, nào có chuyện “vừa vặn” như lời đại nhân Đế Thính nói.
Bọn họ chờ rồi lại chờ, chờ đến khi thật sự nhìn thấy chiếc đèn nhỏ kia, cạn lời hàng loạt.
Vừa nhỏ vừa nhăn nheo, chỉ là một chiếc đèn hoa tội nghiệp.
Chưa nói đến sóng của hoàng tuyền, vẩy vài giọt nước vào có khi cũng đủ để dập tắt nó.
Nếu không vì hôm nay là Trung Nguyên, nước dưới âm ty yên tĩnh, chảy êm đềm thì sợ là đã dìm chết chiếc đèn từ lâu rồi.
Mỗi người một suy nghĩ khác nhau, xa xa nhìn thoáng qua thấy Lục Chinh cầm đèn đi vào trong phòng.
“Đại nhân nhặt chiếc đèn này về là có ý gì vậy nhỉ?” Có người hỏi.
“Chủ tử làm việc còn cần lý do sao, muốn nhặt thì nhặt thôi.”
“Ừ nhặt thì nhặt, nhưng sao còn mang về ấy, Trung Nguyên sắp qua rồi.”
“Nói không chừng là muốn nuôi đó?”
“Nuôi cái gì cơ? Nuôi một chiếc đèn? Ông cảm thấy chủ tử nhà mình có phải kiểu nhàn hạ thoải mái ấy không?”
Các âm sai nói qua nói lại vài câu, không ngờ qua ngày hôm sau lại thành sự thật.
Đại nhân của bọn họ thật sự nuôi chiếc đèn này, bởi vì bọn họ cảm nhận được khí tức của đại nhân trên người chiếc đèn nhỏ, là loại khí tức thuần túy nhất của âm ty.
Mấy ngày sau, Đại Đế biết chuyện, lại thêm mấy ngày sau, bên trên cũng biết.
Nhiều lần ngồi đánh cờ với Lục Chinh, còn tùy tiện đưa quân cờ cho đèn nhỏ chơi.
“Lục Chinh, khi nào thì em mới lớn?”
Đèn nhỏ cứ vậy, từ một chiếc đèn lưu lạc ở hoàng tuyền biến thành tiểu chủ tử của âm ty, cũng trở thành đề tài tán gẫu náo nhiệt khắp đất trời.
Lục Chinh cho rằng nó không muốn học, bình tĩnh hỏi: “Đau ở đâu?”
Bên ngoài bàn tán ra sao, Lục Chinh không rảnh để ý tới, bởi vì chính hắn cũng quên mất, sau khi cho chiếc đèn này máu, mở linh trí, thì phải phụ trách… nuôi.
Đèn nhỏ liền nảy sinh hứng thú với nhân gian.
Lục Chinh không lo lắng cho bức tranh, lau sạch đường dính trên cánh hoa của nó, sửa lại: “Đây không phải đèn lồng mà là kẹo hồ lô.”
Nếu sợ thì hắn sẽ đưa cho Đế Thính hoặc Đại Đế nuôi, dù sao thì hắn cũng không có kinh nghiệm chăm sóc trẻ con.
Hắn không biết nên làm gì, bèn làm một cái ao nhỏ nước lặng ở hoàng tuyền, thả ngọn đèn đang ngủ say vào đó nuôi dưỡng.
Cây bút này tuy được chế tác riêng theo kích thước của nó nhưng đối với một ngọn đèn giấy mà nói, có lẽ vẫn nằm ngoài khả năng.
Mấy ngày sau đèn nhỏ tỉnh dậy, lại một lần nữa ôm nó ra khỏi hoàng tuyền.
“Đau quá.” Giọng nói ủ rũ héo queo.
Đến khi đèn nhỏ béo lên, Lục Chinh ném một đống công văn qua cho Đại Đế mới làm ông ấy quên mất chuyện này.
Thấy con trai đang vui, hắn bèn nhai mấy lần rồi nuốt xuống.
Khi chiếc lá của đèn nhỏ chạm vào lòng bàn tay, Lục Chinh nhất thời ngẩn người, sức lực này rất nhẹ nhưng lại khiến hắn bất lực.
Đèn nhỏ ôm một quả đến bàn của Lục Chinh, làm rơi một giọt đường, phá hỏng một bức tranh.
Đèn nhỏ: “Nhưng nó màu trắng.”
“Ừ.”
Ngọn đèn quá nhỏ, hai lá quá mềm, mà lòng bàn tay hắn lại rất cứng.
Đại Đế: “Dạo này tôi đang cân nhắc, chờ nó béo lên một chút nữa sẽ sắp xếp cho nó một chức quan nhỏ, cậu cảm thấy vị trí nào thì thích hợp?”
Trước khi linh trí của đèn nhỏ khai thông hoàn toàn, Lục Chinh còn từng nghĩ có khi sau khi tỉnh rồi đèn nhỏ sẽ sợ hắn.
Nếu sợ thì hắn sẽ đưa cho Đế Thính hoặc Đại Đế nuôi, dù sao thì hắn cũng không có kinh nghiệm chăm sóc trẻ con.
Có điều trong khoảng thời gian đó, đèn nhỏ chưa thân thiết với mọi người ở âm ty, cũng không thích nói chuyện với ai.
Còn nếu không sợ… Lục Chinh không nghĩ nữa, nghĩ trước cũng chẳng để làm gì.
“Lục Chinh, ăn đi.” Đèn nhỏ đưa quả tới bên miệng hắn.
Nó quá nhỏ, nhỏ đến mức Lục Chinh cảm thấy chỉ cần lơ là một chút thôi sẽ tắt mất.
Cuối cùng, ván cờ thắng tính cho đèn nhỏ, ván cờ thua tính cho Đại Đế, một lớn một bé phối hợp khá ăn ý.
Cho nên sau này khi biết đèn nhỏ bẩm sinh chỉ muốn thân thiết với mình, hắn hoàn toàn không có cách nào ứng phó.
Mấy ngày sau đèn nhỏ tỉnh dậy, lại một lần nữa ôm nó ra khỏi hoàng tuyền.
Lục Chinh không muốn nuôi mấy thứ nho nhỏ này cho lắm, cũng không hiểu gì về trẻ con, cũng không biết trẻ con thường ngủ nhiều ngủ sâu, thỉnh thoảng ban đêm tỉnh giấc nhìn thấy cánh hoa không có động tĩnh, hắn sẽ thử sờ một cái, cảm nhận được cánh hoa tiếp tục phập phồng theo hô hấp mới yên lòng.
Ngọn đèn nhỏ tuổi, bay chưa giỏi, các âm sai làm cho nó mấy cái dây đánh đu ở dọc bờ hoàng tuyền và trên cầu Nại Hà, cứ cách mười bước lại có một cái, còn làm theo sở thích của đèn nhỏ, dùng dây màu vàng óng ánh, tết hoa tết lá trông vô cùng sặc sỡ.
Thấy đèn nhỏ có trí nhớ tốt, Lục Chinh bèn dạy nó viết chữ, nhưng vừa mới cầm bút ghi được mấy nét thì đèn nhỏ bỏ bút xuống.
Nó quá nhỏ, nhỏ đến mức Lục Chinh cảm thấy chỉ cần lơ là một chút thôi sẽ tắt mất.
Mấy ngày sau, Đại Đế biết chuyện, lại thêm mấy ngày sau, bên trên cũng biết.
Nuôi thêm một khoảng thời gian dài về sau, hắn mới thả lỏng tinh thần.
Bên ngoài bàn tán ra sao, Lục Chinh không rảnh để ý tới, bởi vì chính hắn cũng quên mất, sau khi cho chiếc đèn này máu, mở linh trí, thì phải phụ trách… nuôi.
Có điều trong khoảng thời gian đó, đèn nhỏ chưa thân thiết với mọi người ở âm ty, cũng không thích nói chuyện với ai.
Ngoại trừ dây đu ra còn có mấy món bảo vật.
“Đế Thính nói trẻ con nhân gian không nên sờ đầu, sẽ không cao được.” Đèn nhỏ thì thầm.
Chưa nói ai khác, đến chính Lục Chinh cũng không biết vì sao một ngọn đèn nuôi bằng máu của mình mà tính tình lại hiền lành yếu ớt như vậy, cho đến khi gặp Ôn Bạch mới biết hóa ra dáng vẻ của nhóc đèn mập khi còn nhỏ giống ai.
Chưa nói ai khác, đến chính Lục Chinh cũng không biết vì sao một ngọn đèn nuôi bằng máu của mình mà tính tình lại hiền lành yếu ớt như vậy, cho đến khi gặp Ôn Bạch mới biết hóa ra dáng vẻ của nhóc đèn mập khi còn nhỏ giống ai.
Thứ đầu tiên của nhân gian mà đèn nhỏ nhận được chính là một cây kẹo hồ lô.
Linh khí của nhân gian hơi ít, đèn nhỏ lại quá yếu ớt, Lục Chinh sợ nó bị thương nên không mang nó lên nhân gian nhưng các âm sai lại rất tận tâm, mỗi lần đi một chuyến đến nhân gian đều mang về cho nó mấy món quà nhỏ.
Có thể là do vậy, không thích nói chuyện với người lạ, cho nên bất kể là Lục Chinh làm gì, đèn nhỏ đều đi theo hắn.
Thỉnh thoảng phê công văn đến khuya, nghiêng đầu sang thì nhìn thấy đèn nhỏ đang nằm trên vai mình ngáp một cái, ánh sáng ở giữa chập chờn, bấc đèn còn kêu xì xì.
Có thể là do vậy, không thích nói chuyện với người lạ, cho nên bất kể là Lục Chinh làm gì, đèn nhỏ đều đi theo hắn.
“Buồn ngủ rồi à?” Lục Chinh hỏi.
Đèn nhỏ cứ vậy, từ một chiếc đèn lưu lạc ở hoàng tuyền biến thành tiểu chủ tử của âm ty, cũng trở thành đề tài tán gẫu náo nhiệt khắp đất trời.
Quả màu đỏ mang vị chua được bọc một lớp đường nấu chảy mỏng, tính ra không gọi là ngon nhưng đây là đồ ăn của nhân gian nên nó rất thích, còn bị dính cả đường lên người.
Đèn nhỏ lắc đầu.
“Muộn rồi, đi ngủ trước đi.” Lục Chinh nói thẳng.
Dứt lời, một chưởng gió của Lục Chinh bay qua.
“Đèn lồng nhỏ, ngọt lắm.” Đèn nhỏ hấp tấp muốn chia sẻ với Lục Chinh bảo bối mới của mình.
Sau khi ăn hạt sen vào, đắng đến khóc.
Đèn nhỏ vẫn bất động như cũ, một lúc lâu sau mới lẩm bẩm: “Phải đợi Lục Chinh.”
Lục Chinh lại xoa đầu nó một phen.
Khi đó đèn nhỏ mới học nói nên nói rất chậm, nói tốt nhất mà cũng nói nhiều nhất chính là hai chữ “Lục Chinh”.
Cứ vậy mà đèn nhỏ bị lừa.
Mỗi lần như vậy, Lục Chinh đều đặt bút xuống, dỗ đèn nhỏ đi ngủ rồi mới xử lý công việc tiếp, hoặc đơn giản hơn là ném luôn cho Đế Thính.
Lục Chinh: “…”
Lục Chinh không đáp.
Cứ như vậy, Lục Chinh nhìn nó học nói, nhìn nó học thuật pháp, nhìn nó dần dần thân thiết với mọi người ở âm ty.
Cha nó bình tĩnh nói dối: “Kẹo đèn lồng màu trắng.”
Cứ như vậy, Lục Chinh nhìn nó học nói, nhìn nó học thuật pháp, nhìn nó dần dần thân thiết với mọi người ở âm ty.
Cũng vào lúc này, Lục Chinh mới hiểu vì sao Đế Thính nói hắn rất nhàm chán.
Trước khi đèn nhỏ đến âm ty, Đại Đế thường mất tích cả trăm năm, sau khi Lục Chinh nuôi đèn nhỏ, thỉnh thoảng lại thấy Đại Đế xuất hiện ở âm ty.
“Buồn ngủ rồi à?” Lục Chinh hỏi.
So sánh với những người khác ở âm ty, quả thực hắn là người “nhạt nhẽo” nhất.
Ngọn đèn nhỏ tuổi, bay chưa giỏi, các âm sai làm cho nó mấy cái dây đánh đu ở dọc bờ hoàng tuyền và trên cầu Nại Hà, cứ cách mười bước lại có một cái, còn làm theo sở thích của đèn nhỏ, dùng dây màu vàng óng ánh, tết hoa tết lá trông vô cùng sặc sỡ.
Thỉnh thoảng phê công văn đến khuya, nghiêng đầu sang thì nhìn thấy đèn nhỏ đang nằm trên vai mình ngáp một cái, ánh sáng ở giữa chập chờn, bấc đèn còn kêu xì xì.
Đến nỗi một khoảng thời gian rất dài về sau, Lục Chinh không muốn đến cầu Nại Hà.
Đến nỗi một khoảng thời gian rất dài về sau, Lục Chinh không muốn đến cầu Nại Hà.
Đại Đế ngoảnh mặt làm ngơ, lấy từ trong tay áo ra một hạt châu lấp lánh đưa cho đèn nhỏ, “Là cậu quá hà khắc.”
Ngoại trừ dây đu ra còn có mấy món bảo vật.
Đế Thính ở ngoài cửa sổ cười nói: “Cậu còn nói Đại Đế chiều nó? Giờ người xót con đến chữ cũng không bắt viết nữa là ai đây?”
“…”
Đại Đế yêu quý nó, thậm chí còn cưng chiều nó hơn cả các âm sai.
“Hôm nay ông Đại Đế nói, chờ em lớn rồi sẽ cho em vị trí của ông, đến khi đó em sẽ lớn hơn cả anh và Đế Thính.”
Trước khi đèn nhỏ đến âm ty, Đại Đế thường mất tích cả trăm năm, sau khi Lục Chinh nuôi đèn nhỏ, thỉnh thoảng lại thấy Đại Đế xuất hiện ở âm ty.
Nhiều lần ngồi đánh cờ với Lục Chinh, còn tùy tiện đưa quân cờ cho đèn nhỏ chơi.
Đèn nhỏ phụ trách tùy tiện đặt cờ, vị kia phụ trách nuông chiều, Lục Chinh nhịn xuống xúc động muốn đánh nhau với cấp trên, phụ trách cứu lấy bàn cờ nửa sống nửa chín.
Cuối cùng, ván cờ thắng tính cho đèn nhỏ, ván cờ thua tính cho Đại Đế, một lớn một bé phối hợp khá ăn ý.
Đại Đế: “Nó mới bao tuổi đâu chứ.”
Lục Chinh dọn dẹp bàn cờ, nói: “Ông dung túng nó quá rồi.”
Nổ lửa xong, Lục Chinh mỉm cười, không xử lý công việc nữa mà tắt hết nến trong phòng, ôm đèn nhỏ đi ngủ.
Mỗi lần như vậy, Lục Chinh đều đặt bút xuống, dỗ đèn nhỏ đi ngủ rồi mới xử lý công việc tiếp, hoặc đơn giản hơn là ném luôn cho Đế Thính.
Đại Đế ngoảnh mặt làm ngơ, lấy từ trong tay áo ra một hạt châu lấp lánh đưa cho đèn nhỏ, “Là cậu quá hà khắc.”
Nuôi thêm một khoảng thời gian dài về sau, hắn mới thả lỏng tinh thần.
Đèn nhỏ phụ trách tùy tiện đặt cờ, vị kia phụ trách nuông chiều, Lục Chinh nhịn xuống xúc động muốn đánh nhau với cấp trên, phụ trách cứu lấy bàn cờ nửa sống nửa chín.
Lục Chinh: “…”
Ngọn đèn quá nhỏ, hai lá quá mềm, mà lòng bàn tay hắn lại rất cứng.
Hắn không biết nên làm gì, bèn làm một cái ao nhỏ nước lặng ở hoàng tuyền, thả ngọn đèn đang ngủ say vào đó nuôi dưỡng.
Đại Đế: “Nó mới bao tuổi đâu chứ.”
Nó thấy kẹo đèn lồng rồi, rõ ràng là màu đỏ.
Lục Chinh: “……”
Đèn nhỏ lắc đầu.
Đại Đế: “Dạo này tôi đang cân nhắc, chờ nó béo lên một chút nữa sẽ sắp xếp cho nó một chức quan nhỏ, cậu cảm thấy vị trí nào thì thích hợp?”
Cuối cùng Lục Chinh phải dỗ nó suốt một ngày.
So sánh với những người khác ở âm ty, quả thực hắn là người “nhạt nhẽo” nhất.
Lục Chinh: “………”
Đến khi đèn nhỏ béo lên, Lục Chinh ném một đống công văn qua cho Đại Đế mới làm ông ấy quên mất chuyện này.
Lục Chinh không muốn nuôi mấy thứ nho nhỏ này cho lắm, cũng không hiểu gì về trẻ con, cũng không biết trẻ con thường ngủ nhiều ngủ sâu, thỉnh thoảng ban đêm tỉnh giấc nhìn thấy cánh hoa không có động tĩnh, hắn sẽ thử sờ một cái, cảm nhận được cánh hoa tiếp tục phập phồng theo hô hấp mới yên lòng.
Lớn như con diều, đèn hoa, nhỏ như trống lắc, châu chấu tre, trẻ con nhân gian thích chơi cái gì thì mua cái đó.
Thấy đèn nhỏ có trí nhớ tốt, Lục Chinh bèn dạy nó viết chữ, nhưng vừa mới cầm bút ghi được mấy nét thì đèn nhỏ bỏ bút xuống.
Vừa nói vừa vươn lá ra, chủ động dụi vào người Lục Chinh.
“Đau quá.” Giọng nói ủ rũ héo queo.
“Em nở hoa cho anh xem nhé.”
Lục Chinh cho rằng nó không muốn học, bình tĩnh hỏi: “Đau ở đâu?”
Lục Chinh xem thử, thấy lá của nó quả nhiên bị cuộn lại.
Đèn nhỏ duỗi lá ra, “Lá đau.”
Lục Chinh xem thử, thấy lá của nó quả nhiên bị cuộn lại.
Cây bút này tuy được chế tác riêng theo kích thước của nó nhưng đối với một ngọn đèn giấy mà nói, có lẽ vẫn nằm ngoài khả năng.
Lục Chinh thở dài, bế lên xoa lá cho nó.
Đế Thính ở ngoài cửa sổ cười nói: “Cậu còn nói Đại Đế chiều nó? Giờ người xót con đến chữ cũng không bắt viết nữa là ai đây?”
“Lớn rồi có thể làm nhiều chuyện hơn sao?”
Dứt lời, một chưởng gió của Lục Chinh bay qua.
Chờ đèn nhỏ lớn thêm ít nữa, có lần Đế Thính rảnh rỗi, ngồi kể cho nó nghe về lai lịch, nói nó là một chiếc đèn của nhân gian.
Lục Chinh cốc đầu đứa con trai mập đang có ý muốn trở thành cấp trên của mình, nói: “Ngủ đi.”
Đèn nhỏ liền nảy sinh hứng thú với nhân gian.
Còn nếu không sợ… Lục Chinh không nghĩ nữa, nghĩ trước cũng chẳng để làm gì.
Lục Chinh lắc đầu cười.
Linh khí của nhân gian hơi ít, đèn nhỏ lại quá yếu ớt, Lục Chinh sợ nó bị thương nên không mang nó lên nhân gian nhưng các âm sai lại rất tận tâm, mỗi lần đi một chuyến đến nhân gian đều mang về cho nó mấy món quà nhỏ.
Bên ngoài quá ngọt, bên trong lại quá chua, cực kỳ khó ăn.
Lớn như con diều, đèn hoa, nhỏ như trống lắc, châu chấu tre, trẻ con nhân gian thích chơi cái gì thì mua cái đó.
Cũng vào lúc này, Lục Chinh mới hiểu vì sao Đế Thính nói hắn rất nhàm chán.
Thứ đầu tiên của nhân gian mà đèn nhỏ nhận được chính là một cây kẹo hồ lô.
“Nhanh thôi.”
Quả màu đỏ mang vị chua được bọc một lớp đường nấu chảy mỏng, tính ra không gọi là ngon nhưng đây là đồ ăn của nhân gian nên nó rất thích, còn bị dính cả đường lên người.
Đèn nhỏ ôm một quả đến bàn của Lục Chinh, làm rơi một giọt đường, phá hỏng một bức tranh.
“Đèn lồng nhỏ, ngọt lắm.” Đèn nhỏ hấp tấp muốn chia sẻ với Lục Chinh bảo bối mới của mình.
Ai cũng biết, một nghìn năm trước, ở trong chiếc ao nhỏ nước lặng của hoàng tuyền dưới âm ty, có một chiếc đèn hoa sen nhỏ được Lục Chinh nâng niu.
Lục Chinh thở dài, bế lên xoa lá cho nó.
Lục Chinh không lo lắng cho bức tranh, lau sạch đường dính trên cánh hoa của nó, sửa lại: “Đây không phải đèn lồng mà là kẹo hồ lô.”
“Kẹo đèn lồng!” Đèn nhỏ nói.
Hạt sen Linh Lung, trị chứng khó tiêu, nhưng nghiệt ngã nhất chính là… tim sen rất đắng.
Lục Chinh lắc đầu cười.
“Lục Chinh, ăn đi.” Đèn nhỏ đưa quả tới bên miệng hắn.
“Muộn rồi, đi ngủ trước đi.” Lục Chinh nói thẳng.
“Lục Chinh, “vị trí” là cái gì vậy?” Vì sao sau khi cho em, em lại lớn hơn anh và Đế Thính?”
Lục Chinh cắn một miếng.
Bên ngoài quá ngọt, bên trong lại quá chua, cực kỳ khó ăn.
Thấy con trai đang vui, hắn bèn nhai mấy lần rồi nuốt xuống.
Khi đó đèn sen nhỏ chưa có linh khí vận chuyển toàn thân, ăn bao nhiêu đồ của nhân gian đều bị giữ lại trong cơ thể, Lục Chinh phải lên trên tìm Thanh Long xin một ít hạt sen Linh Lung về.
Hạt sen Linh Lung, trị chứng khó tiêu, nhưng nghiệt ngã nhất chính là… tim sen rất đắng.
Lục Chinh: “Kẹo đèn lồng.”
Đại Đế yêu quý nó, thậm chí còn cưng chiều nó hơn cả các âm sai.
Đèn nhỏ chưa thấy món này bao giờ, tò mò hỏi: “Đây là cái gì ạ?”
Trước khi linh trí của đèn nhỏ khai thông hoàn toàn, Lục Chinh còn từng nghĩ có khi sau khi tỉnh rồi đèn nhỏ sẽ sợ hắn.
Lục Chinh: “Kẹo đèn lồng.”
Đèn nhỏ: “Nhưng nó màu trắng.”
Nó thấy kẹo đèn lồng rồi, rõ ràng là màu đỏ.
Cha nó bình tĩnh nói dối: “Kẹo đèn lồng màu trắng.”
Lục Chinh nhắm mắt lại: “Ừm.”
Cứ vậy mà đèn nhỏ bị lừa.
Sau khi ăn hạt sen vào, đắng đến khóc.
Cuối cùng Lục Chinh phải dỗ nó suốt một ngày.
Thỉnh thoảng cũng có lúc đèn nhỏ dỗ dành Lục Chinh, chỉ cần cảm thấy tâm trạng Lục Chinh đang phiền muộn, đèn nhỏ lập tức ném món đồ đang chơi đi, bay tới thân mật cọ cọ, còn hỏi “Lục Chinh đang không vui sao?”.
Lục Chinh cắn một miếng.
Lục Chinh không đáp.
…
“Em nở hoa cho anh xem nhé.”
Nở hoa chính là bắn lên mấy tia lửa nhỏ.
Đèn nhỏ vẫn bất động như cũ, một lúc lâu sau mới lẩm bẩm: “Phải đợi Lục Chinh.”
Lục Chinh không biết chiêu thức này là Đế Thính hay Đại Đế dạy nó, hay là nó tự mình nghĩ ra… có lẽ vẫn là do hai người kia dạy, rảnh rỗi quá nên bày đủ trò.
Nổ lửa xong, Lục Chinh mỉm cười, không xử lý công việc nữa mà tắt hết nến trong phòng, ôm đèn nhỏ đi ngủ.
“Đế Thính nói trẻ con nhân gian không nên sờ đầu, sẽ không cao được.” Đèn nhỏ thì thầm.
Lục Chinh nhắm mắt lại: “Ừm.”
“Nhưng Lục Chinh thì có thể sờ.” Đèn nhỏ lại nói.
Vừa nói vừa vươn lá ra, chủ động dụi vào người Lục Chinh.
Lục Chinh lại xoa đầu nó một phen.
Căn phòng tối đen, chỉ có giọng nói non nớt của đèn nhỏ.
“Lục Chinh, khi nào thì em mới lớn?”
“Nhanh thôi.”
“Lớn rồi có thể làm nhiều chuyện hơn sao?”
“Ừ.”
“Hôm nay ông Đại Đế nói, chờ em lớn rồi sẽ cho em vị trí của ông, đến khi đó em sẽ lớn hơn cả anh và Đế Thính.”
“Lục Chinh, “vị trí” là cái gì vậy?” Vì sao sau khi cho em, em lại lớn hơn anh và Đế Thính?”
“…”
Lục Chinh cốc đầu đứa con trai mập đang có ý muốn trở thành cấp trên của mình, nói: “Ngủ đi.”
…
Ai cũng biết, một nghìn năm trước, ở trong chiếc ao nhỏ nước lặng của hoàng tuyền dưới âm ty, có một chiếc đèn hoa sen nhỏ được Lục Chinh nâng niu.
Sau đó lại có một người xuất hiện, đặt cho nó cái tên, gọi là Ôn Nguyên.
Theo đại nhân Đế Thính nói, là hôm Trung Nguyên, nhặt được bên bờ hoàng tuyền, vừa vặn dừng lại ở chỗ ấy, lọt vào mắt của chủ thượng.
Người ở âm ty bắt đầu suy đoán, dù thế nào cũng nên là một chiếc đèn hoa sen lộng lẫy, nếu không thì không thể bị nhìn trúng giữa biển đèn đó được.
Hôm Trung Nguyên cảnh tượng ở hoàng tuyền ra sao, bọn họ biết quá rõ, hàng nghìn chiếc đèn chen chúc nhau rối hết cả mắt, nào có chuyện “vừa vặn” như lời đại nhân Đế Thính nói.
Bọn họ chờ rồi lại chờ, chờ đến khi thật sự nhìn thấy chiếc đèn nhỏ kia, cạn lời hàng loạt.
Vừa nhỏ vừa nhăn nheo, chỉ là một chiếc đèn hoa tội nghiệp.
Chưa nói đến sóng của hoàng tuyền, vẩy vài giọt nước vào có khi cũng đủ để dập tắt nó.
Nếu không vì hôm nay là Trung Nguyên, nước dưới âm ty yên tĩnh, chảy êm đềm thì sợ là đã dìm chết chiếc đèn từ lâu rồi.
Mỗi người một suy nghĩ khác nhau, xa xa nhìn thoáng qua thấy Lục Chinh cầm đèn đi vào trong phòng.
“Đại nhân nhặt chiếc đèn này về là có ý gì vậy nhỉ?” Có người hỏi.
“Chủ tử làm việc còn cần lý do sao, muốn nhặt thì nhặt thôi.”
“Ừ nhặt thì nhặt, nhưng sao còn mang về ấy, Trung Nguyên sắp qua rồi.”
“Nói không chừng là muốn nuôi đó?”
“Nuôi cái gì cơ? Nuôi một chiếc đèn? Ông cảm thấy chủ tử nhà mình có phải kiểu nhàn hạ thoải mái ấy không?”
Các âm sai nói qua nói lại vài câu, không ngờ qua ngày hôm sau lại thành sự thật.
Đại nhân của bọn họ thật sự nuôi chiếc đèn này, bởi vì bọn họ cảm nhận được khí tức của đại nhân trên người chiếc đèn nhỏ, là loại khí tức thuần túy nhất của âm ty.
Mấy ngày sau, Đại Đế biết chuyện, lại thêm mấy ngày sau, bên trên cũng biết.
Nhiều lần ngồi đánh cờ với Lục Chinh, còn tùy tiện đưa quân cờ cho đèn nhỏ chơi.
“Lục Chinh, khi nào thì em mới lớn?”
Đèn nhỏ cứ vậy, từ một chiếc đèn lưu lạc ở hoàng tuyền biến thành tiểu chủ tử của âm ty, cũng trở thành đề tài tán gẫu náo nhiệt khắp đất trời.
Lục Chinh cho rằng nó không muốn học, bình tĩnh hỏi: “Đau ở đâu?”
Bên ngoài bàn tán ra sao, Lục Chinh không rảnh để ý tới, bởi vì chính hắn cũng quên mất, sau khi cho chiếc đèn này máu, mở linh trí, thì phải phụ trách… nuôi.
Đèn nhỏ liền nảy sinh hứng thú với nhân gian.
Lục Chinh không lo lắng cho bức tranh, lau sạch đường dính trên cánh hoa của nó, sửa lại: “Đây không phải đèn lồng mà là kẹo hồ lô.”
Nếu sợ thì hắn sẽ đưa cho Đế Thính hoặc Đại Đế nuôi, dù sao thì hắn cũng không có kinh nghiệm chăm sóc trẻ con.
Hắn không biết nên làm gì, bèn làm một cái ao nhỏ nước lặng ở hoàng tuyền, thả ngọn đèn đang ngủ say vào đó nuôi dưỡng.
Cây bút này tuy được chế tác riêng theo kích thước của nó nhưng đối với một ngọn đèn giấy mà nói, có lẽ vẫn nằm ngoài khả năng.
Mấy ngày sau đèn nhỏ tỉnh dậy, lại một lần nữa ôm nó ra khỏi hoàng tuyền.
“Đau quá.” Giọng nói ủ rũ héo queo.
Đến khi đèn nhỏ béo lên, Lục Chinh ném một đống công văn qua cho Đại Đế mới làm ông ấy quên mất chuyện này.
Thấy con trai đang vui, hắn bèn nhai mấy lần rồi nuốt xuống.
Khi chiếc lá của đèn nhỏ chạm vào lòng bàn tay, Lục Chinh nhất thời ngẩn người, sức lực này rất nhẹ nhưng lại khiến hắn bất lực.
Đèn nhỏ ôm một quả đến bàn của Lục Chinh, làm rơi một giọt đường, phá hỏng một bức tranh.
Đèn nhỏ: “Nhưng nó màu trắng.”
“Ừ.”
Ngọn đèn quá nhỏ, hai lá quá mềm, mà lòng bàn tay hắn lại rất cứng.
Đại Đế: “Dạo này tôi đang cân nhắc, chờ nó béo lên một chút nữa sẽ sắp xếp cho nó một chức quan nhỏ, cậu cảm thấy vị trí nào thì thích hợp?”
Trước khi linh trí của đèn nhỏ khai thông hoàn toàn, Lục Chinh còn từng nghĩ có khi sau khi tỉnh rồi đèn nhỏ sẽ sợ hắn.
Nếu sợ thì hắn sẽ đưa cho Đế Thính hoặc Đại Đế nuôi, dù sao thì hắn cũng không có kinh nghiệm chăm sóc trẻ con.
Có điều trong khoảng thời gian đó, đèn nhỏ chưa thân thiết với mọi người ở âm ty, cũng không thích nói chuyện với ai.
Còn nếu không sợ… Lục Chinh không nghĩ nữa, nghĩ trước cũng chẳng để làm gì.
“Lục Chinh, ăn đi.” Đèn nhỏ đưa quả tới bên miệng hắn.
Nó quá nhỏ, nhỏ đến mức Lục Chinh cảm thấy chỉ cần lơ là một chút thôi sẽ tắt mất.
Cuối cùng, ván cờ thắng tính cho đèn nhỏ, ván cờ thua tính cho Đại Đế, một lớn một bé phối hợp khá ăn ý.
Cho nên sau này khi biết đèn nhỏ bẩm sinh chỉ muốn thân thiết với mình, hắn hoàn toàn không có cách nào ứng phó.
Mấy ngày sau đèn nhỏ tỉnh dậy, lại một lần nữa ôm nó ra khỏi hoàng tuyền.
Lục Chinh không muốn nuôi mấy thứ nho nhỏ này cho lắm, cũng không hiểu gì về trẻ con, cũng không biết trẻ con thường ngủ nhiều ngủ sâu, thỉnh thoảng ban đêm tỉnh giấc nhìn thấy cánh hoa không có động tĩnh, hắn sẽ thử sờ một cái, cảm nhận được cánh hoa tiếp tục phập phồng theo hô hấp mới yên lòng.
Ngọn đèn nhỏ tuổi, bay chưa giỏi, các âm sai làm cho nó mấy cái dây đánh đu ở dọc bờ hoàng tuyền và trên cầu Nại Hà, cứ cách mười bước lại có một cái, còn làm theo sở thích của đèn nhỏ, dùng dây màu vàng óng ánh, tết hoa tết lá trông vô cùng sặc sỡ.
Thấy đèn nhỏ có trí nhớ tốt, Lục Chinh bèn dạy nó viết chữ, nhưng vừa mới cầm bút ghi được mấy nét thì đèn nhỏ bỏ bút xuống.
Nó quá nhỏ, nhỏ đến mức Lục Chinh cảm thấy chỉ cần lơ là một chút thôi sẽ tắt mất.
Mấy ngày sau, Đại Đế biết chuyện, lại thêm mấy ngày sau, bên trên cũng biết.
Nuôi thêm một khoảng thời gian dài về sau, hắn mới thả lỏng tinh thần.
Bên ngoài bàn tán ra sao, Lục Chinh không rảnh để ý tới, bởi vì chính hắn cũng quên mất, sau khi cho chiếc đèn này máu, mở linh trí, thì phải phụ trách… nuôi.
Có điều trong khoảng thời gian đó, đèn nhỏ chưa thân thiết với mọi người ở âm ty, cũng không thích nói chuyện với ai.
Ngoại trừ dây đu ra còn có mấy món bảo vật.
“Đế Thính nói trẻ con nhân gian không nên sờ đầu, sẽ không cao được.” Đèn nhỏ thì thầm.
Chưa nói ai khác, đến chính Lục Chinh cũng không biết vì sao một ngọn đèn nuôi bằng máu của mình mà tính tình lại hiền lành yếu ớt như vậy, cho đến khi gặp Ôn Bạch mới biết hóa ra dáng vẻ của nhóc đèn mập khi còn nhỏ giống ai.
Chưa nói ai khác, đến chính Lục Chinh cũng không biết vì sao một ngọn đèn nuôi bằng máu của mình mà tính tình lại hiền lành yếu ớt như vậy, cho đến khi gặp Ôn Bạch mới biết hóa ra dáng vẻ của nhóc đèn mập khi còn nhỏ giống ai.
Thứ đầu tiên của nhân gian mà đèn nhỏ nhận được chính là một cây kẹo hồ lô.
Linh khí của nhân gian hơi ít, đèn nhỏ lại quá yếu ớt, Lục Chinh sợ nó bị thương nên không mang nó lên nhân gian nhưng các âm sai lại rất tận tâm, mỗi lần đi một chuyến đến nhân gian đều mang về cho nó mấy món quà nhỏ.
Có thể là do vậy, không thích nói chuyện với người lạ, cho nên bất kể là Lục Chinh làm gì, đèn nhỏ đều đi theo hắn.
Thỉnh thoảng phê công văn đến khuya, nghiêng đầu sang thì nhìn thấy đèn nhỏ đang nằm trên vai mình ngáp một cái, ánh sáng ở giữa chập chờn, bấc đèn còn kêu xì xì.
Có thể là do vậy, không thích nói chuyện với người lạ, cho nên bất kể là Lục Chinh làm gì, đèn nhỏ đều đi theo hắn.
“Buồn ngủ rồi à?” Lục Chinh hỏi.
Đèn nhỏ cứ vậy, từ một chiếc đèn lưu lạc ở hoàng tuyền biến thành tiểu chủ tử của âm ty, cũng trở thành đề tài tán gẫu náo nhiệt khắp đất trời.
Quả màu đỏ mang vị chua được bọc một lớp đường nấu chảy mỏng, tính ra không gọi là ngon nhưng đây là đồ ăn của nhân gian nên nó rất thích, còn bị dính cả đường lên người.
Đèn nhỏ lắc đầu.
“Muộn rồi, đi ngủ trước đi.” Lục Chinh nói thẳng.
Dứt lời, một chưởng gió của Lục Chinh bay qua.
“Đèn lồng nhỏ, ngọt lắm.” Đèn nhỏ hấp tấp muốn chia sẻ với Lục Chinh bảo bối mới của mình.
Sau khi ăn hạt sen vào, đắng đến khóc.
Đèn nhỏ vẫn bất động như cũ, một lúc lâu sau mới lẩm bẩm: “Phải đợi Lục Chinh.”
Lục Chinh lại xoa đầu nó một phen.
Khi đó đèn nhỏ mới học nói nên nói rất chậm, nói tốt nhất mà cũng nói nhiều nhất chính là hai chữ “Lục Chinh”.
Cứ vậy mà đèn nhỏ bị lừa.
Mỗi lần như vậy, Lục Chinh đều đặt bút xuống, dỗ đèn nhỏ đi ngủ rồi mới xử lý công việc tiếp, hoặc đơn giản hơn là ném luôn cho Đế Thính.
Lục Chinh: “…”
Lục Chinh không đáp.
Cứ như vậy, Lục Chinh nhìn nó học nói, nhìn nó học thuật pháp, nhìn nó dần dần thân thiết với mọi người ở âm ty.
Cha nó bình tĩnh nói dối: “Kẹo đèn lồng màu trắng.”
Cứ như vậy, Lục Chinh nhìn nó học nói, nhìn nó học thuật pháp, nhìn nó dần dần thân thiết với mọi người ở âm ty.
Cũng vào lúc này, Lục Chinh mới hiểu vì sao Đế Thính nói hắn rất nhàm chán.
Trước khi đèn nhỏ đến âm ty, Đại Đế thường mất tích cả trăm năm, sau khi Lục Chinh nuôi đèn nhỏ, thỉnh thoảng lại thấy Đại Đế xuất hiện ở âm ty.
“Buồn ngủ rồi à?” Lục Chinh hỏi.
So sánh với những người khác ở âm ty, quả thực hắn là người “nhạt nhẽo” nhất.
Ngọn đèn nhỏ tuổi, bay chưa giỏi, các âm sai làm cho nó mấy cái dây đánh đu ở dọc bờ hoàng tuyền và trên cầu Nại Hà, cứ cách mười bước lại có một cái, còn làm theo sở thích của đèn nhỏ, dùng dây màu vàng óng ánh, tết hoa tết lá trông vô cùng sặc sỡ.
Thỉnh thoảng phê công văn đến khuya, nghiêng đầu sang thì nhìn thấy đèn nhỏ đang nằm trên vai mình ngáp một cái, ánh sáng ở giữa chập chờn, bấc đèn còn kêu xì xì.
Đến nỗi một khoảng thời gian rất dài về sau, Lục Chinh không muốn đến cầu Nại Hà.
Đến nỗi một khoảng thời gian rất dài về sau, Lục Chinh không muốn đến cầu Nại Hà.
Đại Đế ngoảnh mặt làm ngơ, lấy từ trong tay áo ra một hạt châu lấp lánh đưa cho đèn nhỏ, “Là cậu quá hà khắc.”
Ngoại trừ dây đu ra còn có mấy món bảo vật.
Đế Thính ở ngoài cửa sổ cười nói: “Cậu còn nói Đại Đế chiều nó? Giờ người xót con đến chữ cũng không bắt viết nữa là ai đây?”
“…”
Đại Đế yêu quý nó, thậm chí còn cưng chiều nó hơn cả các âm sai.
“Hôm nay ông Đại Đế nói, chờ em lớn rồi sẽ cho em vị trí của ông, đến khi đó em sẽ lớn hơn cả anh và Đế Thính.”
Trước khi đèn nhỏ đến âm ty, Đại Đế thường mất tích cả trăm năm, sau khi Lục Chinh nuôi đèn nhỏ, thỉnh thoảng lại thấy Đại Đế xuất hiện ở âm ty.
Nhiều lần ngồi đánh cờ với Lục Chinh, còn tùy tiện đưa quân cờ cho đèn nhỏ chơi.
Đèn nhỏ phụ trách tùy tiện đặt cờ, vị kia phụ trách nuông chiều, Lục Chinh nhịn xuống xúc động muốn đánh nhau với cấp trên, phụ trách cứu lấy bàn cờ nửa sống nửa chín.
Cuối cùng, ván cờ thắng tính cho đèn nhỏ, ván cờ thua tính cho Đại Đế, một lớn một bé phối hợp khá ăn ý.
Đại Đế: “Nó mới bao tuổi đâu chứ.”
Lục Chinh dọn dẹp bàn cờ, nói: “Ông dung túng nó quá rồi.”
Nổ lửa xong, Lục Chinh mỉm cười, không xử lý công việc nữa mà tắt hết nến trong phòng, ôm đèn nhỏ đi ngủ.
Mỗi lần như vậy, Lục Chinh đều đặt bút xuống, dỗ đèn nhỏ đi ngủ rồi mới xử lý công việc tiếp, hoặc đơn giản hơn là ném luôn cho Đế Thính.
Đại Đế ngoảnh mặt làm ngơ, lấy từ trong tay áo ra một hạt châu lấp lánh đưa cho đèn nhỏ, “Là cậu quá hà khắc.”
Nuôi thêm một khoảng thời gian dài về sau, hắn mới thả lỏng tinh thần.
Đèn nhỏ phụ trách tùy tiện đặt cờ, vị kia phụ trách nuông chiều, Lục Chinh nhịn xuống xúc động muốn đánh nhau với cấp trên, phụ trách cứu lấy bàn cờ nửa sống nửa chín.
Lục Chinh: “…”
Ngọn đèn quá nhỏ, hai lá quá mềm, mà lòng bàn tay hắn lại rất cứng.
Hắn không biết nên làm gì, bèn làm một cái ao nhỏ nước lặng ở hoàng tuyền, thả ngọn đèn đang ngủ say vào đó nuôi dưỡng.
Đại Đế: “Nó mới bao tuổi đâu chứ.”
Nó thấy kẹo đèn lồng rồi, rõ ràng là màu đỏ.
Lục Chinh: “……”
Đèn nhỏ lắc đầu.
Đại Đế: “Dạo này tôi đang cân nhắc, chờ nó béo lên một chút nữa sẽ sắp xếp cho nó một chức quan nhỏ, cậu cảm thấy vị trí nào thì thích hợp?”
Cuối cùng Lục Chinh phải dỗ nó suốt một ngày.
So sánh với những người khác ở âm ty, quả thực hắn là người “nhạt nhẽo” nhất.
Lục Chinh: “………”
Đến khi đèn nhỏ béo lên, Lục Chinh ném một đống công văn qua cho Đại Đế mới làm ông ấy quên mất chuyện này.
Lục Chinh không muốn nuôi mấy thứ nho nhỏ này cho lắm, cũng không hiểu gì về trẻ con, cũng không biết trẻ con thường ngủ nhiều ngủ sâu, thỉnh thoảng ban đêm tỉnh giấc nhìn thấy cánh hoa không có động tĩnh, hắn sẽ thử sờ một cái, cảm nhận được cánh hoa tiếp tục phập phồng theo hô hấp mới yên lòng.
Lớn như con diều, đèn hoa, nhỏ như trống lắc, châu chấu tre, trẻ con nhân gian thích chơi cái gì thì mua cái đó.
Thấy đèn nhỏ có trí nhớ tốt, Lục Chinh bèn dạy nó viết chữ, nhưng vừa mới cầm bút ghi được mấy nét thì đèn nhỏ bỏ bút xuống.
Vừa nói vừa vươn lá ra, chủ động dụi vào người Lục Chinh.
“Đau quá.” Giọng nói ủ rũ héo queo.
“Em nở hoa cho anh xem nhé.”
Lục Chinh cho rằng nó không muốn học, bình tĩnh hỏi: “Đau ở đâu?”
Lục Chinh xem thử, thấy lá của nó quả nhiên bị cuộn lại.
Đèn nhỏ duỗi lá ra, “Lá đau.”
Lục Chinh xem thử, thấy lá của nó quả nhiên bị cuộn lại.
Cây bút này tuy được chế tác riêng theo kích thước của nó nhưng đối với một ngọn đèn giấy mà nói, có lẽ vẫn nằm ngoài khả năng.
Lục Chinh thở dài, bế lên xoa lá cho nó.
Đế Thính ở ngoài cửa sổ cười nói: “Cậu còn nói Đại Đế chiều nó? Giờ người xót con đến chữ cũng không bắt viết nữa là ai đây?”
“Lớn rồi có thể làm nhiều chuyện hơn sao?”
Dứt lời, một chưởng gió của Lục Chinh bay qua.
Chờ đèn nhỏ lớn thêm ít nữa, có lần Đế Thính rảnh rỗi, ngồi kể cho nó nghe về lai lịch, nói nó là một chiếc đèn của nhân gian.
Lục Chinh cốc đầu đứa con trai mập đang có ý muốn trở thành cấp trên của mình, nói: “Ngủ đi.”
Đèn nhỏ liền nảy sinh hứng thú với nhân gian.
Còn nếu không sợ… Lục Chinh không nghĩ nữa, nghĩ trước cũng chẳng để làm gì.
Lục Chinh lắc đầu cười.
Linh khí của nhân gian hơi ít, đèn nhỏ lại quá yếu ớt, Lục Chinh sợ nó bị thương nên không mang nó lên nhân gian nhưng các âm sai lại rất tận tâm, mỗi lần đi một chuyến đến nhân gian đều mang về cho nó mấy món quà nhỏ.
Bên ngoài quá ngọt, bên trong lại quá chua, cực kỳ khó ăn.
Lớn như con diều, đèn hoa, nhỏ như trống lắc, châu chấu tre, trẻ con nhân gian thích chơi cái gì thì mua cái đó.
Cũng vào lúc này, Lục Chinh mới hiểu vì sao Đế Thính nói hắn rất nhàm chán.
Thứ đầu tiên của nhân gian mà đèn nhỏ nhận được chính là một cây kẹo hồ lô.
“Nhanh thôi.”
Quả màu đỏ mang vị chua được bọc một lớp đường nấu chảy mỏng, tính ra không gọi là ngon nhưng đây là đồ ăn của nhân gian nên nó rất thích, còn bị dính cả đường lên người.
Đèn nhỏ ôm một quả đến bàn của Lục Chinh, làm rơi một giọt đường, phá hỏng một bức tranh.
“Đèn lồng nhỏ, ngọt lắm.” Đèn nhỏ hấp tấp muốn chia sẻ với Lục Chinh bảo bối mới của mình.
Ai cũng biết, một nghìn năm trước, ở trong chiếc ao nhỏ nước lặng của hoàng tuyền dưới âm ty, có một chiếc đèn hoa sen nhỏ được Lục Chinh nâng niu.
Lục Chinh thở dài, bế lên xoa lá cho nó.
Lục Chinh không lo lắng cho bức tranh, lau sạch đường dính trên cánh hoa của nó, sửa lại: “Đây không phải đèn lồng mà là kẹo hồ lô.”
“Kẹo đèn lồng!” Đèn nhỏ nói.
Hạt sen Linh Lung, trị chứng khó tiêu, nhưng nghiệt ngã nhất chính là… tim sen rất đắng.
Lục Chinh lắc đầu cười.
“Lục Chinh, ăn đi.” Đèn nhỏ đưa quả tới bên miệng hắn.
“Muộn rồi, đi ngủ trước đi.” Lục Chinh nói thẳng.
“Lục Chinh, “vị trí” là cái gì vậy?” Vì sao sau khi cho em, em lại lớn hơn anh và Đế Thính?”
Lục Chinh cắn một miếng.
Bên ngoài quá ngọt, bên trong lại quá chua, cực kỳ khó ăn.
Thấy con trai đang vui, hắn bèn nhai mấy lần rồi nuốt xuống.
Khi đó đèn sen nhỏ chưa có linh khí vận chuyển toàn thân, ăn bao nhiêu đồ của nhân gian đều bị giữ lại trong cơ thể, Lục Chinh phải lên trên tìm Thanh Long xin một ít hạt sen Linh Lung về.
Hạt sen Linh Lung, trị chứng khó tiêu, nhưng nghiệt ngã nhất chính là… tim sen rất đắng.
Lục Chinh: “Kẹo đèn lồng.”
Đại Đế yêu quý nó, thậm chí còn cưng chiều nó hơn cả các âm sai.
Đèn nhỏ chưa thấy món này bao giờ, tò mò hỏi: “Đây là cái gì ạ?”
Trước khi linh trí của đèn nhỏ khai thông hoàn toàn, Lục Chinh còn từng nghĩ có khi sau khi tỉnh rồi đèn nhỏ sẽ sợ hắn.
Lục Chinh: “Kẹo đèn lồng.”
Đèn nhỏ: “Nhưng nó màu trắng.”
Nó thấy kẹo đèn lồng rồi, rõ ràng là màu đỏ.
Cha nó bình tĩnh nói dối: “Kẹo đèn lồng màu trắng.”
Lục Chinh nhắm mắt lại: “Ừm.”
Cứ vậy mà đèn nhỏ bị lừa.
Sau khi ăn hạt sen vào, đắng đến khóc.
Cuối cùng Lục Chinh phải dỗ nó suốt một ngày.
Thỉnh thoảng cũng có lúc đèn nhỏ dỗ dành Lục Chinh, chỉ cần cảm thấy tâm trạng Lục Chinh đang phiền muộn, đèn nhỏ lập tức ném món đồ đang chơi đi, bay tới thân mật cọ cọ, còn hỏi “Lục Chinh đang không vui sao?”.
Lục Chinh cắn một miếng.
Lục Chinh không đáp.
…
“Em nở hoa cho anh xem nhé.”
Nở hoa chính là bắn lên mấy tia lửa nhỏ.
Đèn nhỏ vẫn bất động như cũ, một lúc lâu sau mới lẩm bẩm: “Phải đợi Lục Chinh.”
Lục Chinh không biết chiêu thức này là Đế Thính hay Đại Đế dạy nó, hay là nó tự mình nghĩ ra… có lẽ vẫn là do hai người kia dạy, rảnh rỗi quá nên bày đủ trò.
Nổ lửa xong, Lục Chinh mỉm cười, không xử lý công việc nữa mà tắt hết nến trong phòng, ôm đèn nhỏ đi ngủ.
“Đế Thính nói trẻ con nhân gian không nên sờ đầu, sẽ không cao được.” Đèn nhỏ thì thầm.
Lục Chinh nhắm mắt lại: “Ừm.”
“Nhưng Lục Chinh thì có thể sờ.” Đèn nhỏ lại nói.
Vừa nói vừa vươn lá ra, chủ động dụi vào người Lục Chinh.
Lục Chinh lại xoa đầu nó một phen.
Căn phòng tối đen, chỉ có giọng nói non nớt của đèn nhỏ.
“Lục Chinh, khi nào thì em mới lớn?”
“Nhanh thôi.”
“Lớn rồi có thể làm nhiều chuyện hơn sao?”
“Ừ.”
“Hôm nay ông Đại Đế nói, chờ em lớn rồi sẽ cho em vị trí của ông, đến khi đó em sẽ lớn hơn cả anh và Đế Thính.”
“Lục Chinh, “vị trí” là cái gì vậy?” Vì sao sau khi cho em, em lại lớn hơn anh và Đế Thính?”
“…”
Lục Chinh cốc đầu đứa con trai mập đang có ý muốn trở thành cấp trên của mình, nói: “Ngủ đi.”
…
Ai cũng biết, một nghìn năm trước, ở trong chiếc ao nhỏ nước lặng của hoàng tuyền dưới âm ty, có một chiếc đèn hoa sen nhỏ được Lục Chinh nâng niu.
Sau đó lại có một người xuất hiện, đặt cho nó cái tên, gọi là Ôn Nguyên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất