Sau Khi Nhặt Được Năm Người Anh Trai, Kinh Thành Không Có Ai Dám Trêu Chọc
Chương 36: Người Cướp Phá Đền Đổ Nát
Khương Sanh cũng không phải là người tốt tính, bị đánh thì trả đũa, bị mắng cũng sẽ trả đũa, nếu nhịn không được sẽ lén lút ném hai hòn đá xuống hố sân sau, dù sao thì chỉ cần cô chạy đủ nhanh thì họ sẽ không thể đuổi kịp cô.
Chỉ nói về thời gian gần đây thì có Chu Chí Cường.
“Chắc không phải người trong thôn”. Phương Hằng chậm rãi nói, “Bọn họ còn mong đợi Tiểu Tứ đến khám bệnh”.
“Vậy có thể là ai?” Khương Sanh không hiểu.
Mấy anh chị em nhìn tôi, tôi nhìn anh, còn có Trịnh Như Khiêm trí nhớ tốt, “Vừa rồi gặp lão Tam, không phải có người cướp tiền của chúng ta sao, còn để lão tam dạy cho một bài học”.
Đôi mắt của Khương Sanh đột nhiên sáng lên, "Là cậu ta, chỉ có thể là cậu ta, cho dù người khác có phá hủy ngôi đền, họ cũng sẽ không quan tâm đến những cái nồi chảo đó."
Chỉ có kẻ ăn xin như Bàng Đại Sơn mới giật mất chăn bông.
Hừ, đồ không biết xấu hổ.
Nhất định lần trước bị đánh còn ghi thù, nhưng Phương Hằng ở đây lại không dám trả đũa, chỉ có thể đi theo bọn họ đến ngôi đền đổ nát, nhân lúc họ ra ngoài đến phá hoại.
Khương Sanh rất túc giận, trước đây một mình cô thì cô cũng không sợ Bàng Đại Sơn, bây giờ có các anh chống lưng, cô nếu như có thể để Bàng Đại Sơn ức hiếp, tên Khương Sanh của cô có thể viết ngược!
“Anh cả anh hai anh ba anh bốn”. Khương Sanh gọi lớn, “Chúng ta cướp đồ về lại”.
Những đồ này là nguồn cung cấp dự trữ quan trọng cho mùa đông.
Đặc biệt là những cái nồi chảo đó, Ôn Trí Duẫn còn nhớ cha mẹ, không có lý do gì hời cho bọn Bàng Đại Sơn.
“Đi thôi.” Phương Hằng là người quyết đoán, anh lấy ra một cây gậy cổ tay dày dặn lao ra khỏi miếu đổ nát.
Trịnh Như Khiêm cũng rất ủng hộ chính nghĩa và nhặt một viên gạch từ dưới đất lên trong tay.
Ôn Trí Duẫn nhìn trái nhìn phải, nhưng không tìm được cây gậy, cũng không nhấc nổi gạch, cau mày lấy ra hai cây kim bạc dài bằng lòng bàn tay từ trong hộp thuốc.
Ba anh em cùng Khương Sanh, hung hãn lên xe lừa.
Hứa Mặc vừa mới chạm mông vào đệm bông, đặt một tay lên trán nói: “…đợi anh.”
Phương Hằng giật mình, vội vàng quay lại bế anh cả lên xe lừa.
Khương Sanh nhân cơ hội này giấu bộ quần áo bông đã mua và phủ rơm lên để cho dù có người đến lần nữa, họ cũng sẽ không bao giờ lấy trộm được.
Sau khi đóng lại cánh cửa ngôi đền đổ nát, năm anh em quay trở lại thị trấn.
Nhắc mới nhớ, Khương Sanh và Bàng Đại Sơn cũng có một số mối liên hệ.
Khi Khương Sanh lên năm tuổi, cô gặp một cậu bé chín tuổi, hai người bất lực gọi nhau là anh chị em, âu yếm nhau để sưởi ấm.
Cậu bé lớn hơn và luôn chăm sóc Khương Sanh rất tốt, anh ấy sẽ đưa đồ ăn thức uống cho Khương Sanh trước, cướp được quần áo hoàn chỉnh sẽ cho Khương Sanh mặc trước.
Cuộc sống như vậy kéo dài khoảng nửa năm, ngay khi Khương Sanh nghĩ rằng cuối cùng mình cũng có anh trai và không còn cô đơn nữa thì Bàng Đại Sơn đã ngăn họ lại.
Anh ta nói đứa bé trai này tính cách không tệ, có thể gia nhập “Băng đản ăn mày”, yêu cầu đứa bé vứt bỏ Khương Sanh một đứa con ghẻ.
Thiếu niên do dự hồi lâu, một mình Khương Sanh khó có thể ăn một bữa no nê, nhưng lại không đành lòng vứt bỏ Khương Sanh.
Không thể chịu được sự thuyết phục liên tục của Bàng Đại Sơn, cậu bé cuối cùng đã đưa cho Khương Sanh một chiếc bánh bao ấm và bí mật bỏ chạy vào lúc nửa đêm.
Sau này, Khương Sanh không có anh trai nữa.
Chỉ nói về thời gian gần đây thì có Chu Chí Cường.
“Chắc không phải người trong thôn”. Phương Hằng chậm rãi nói, “Bọn họ còn mong đợi Tiểu Tứ đến khám bệnh”.
“Vậy có thể là ai?” Khương Sanh không hiểu.
Mấy anh chị em nhìn tôi, tôi nhìn anh, còn có Trịnh Như Khiêm trí nhớ tốt, “Vừa rồi gặp lão Tam, không phải có người cướp tiền của chúng ta sao, còn để lão tam dạy cho một bài học”.
Đôi mắt của Khương Sanh đột nhiên sáng lên, "Là cậu ta, chỉ có thể là cậu ta, cho dù người khác có phá hủy ngôi đền, họ cũng sẽ không quan tâm đến những cái nồi chảo đó."
Chỉ có kẻ ăn xin như Bàng Đại Sơn mới giật mất chăn bông.
Hừ, đồ không biết xấu hổ.
Nhất định lần trước bị đánh còn ghi thù, nhưng Phương Hằng ở đây lại không dám trả đũa, chỉ có thể đi theo bọn họ đến ngôi đền đổ nát, nhân lúc họ ra ngoài đến phá hoại.
Khương Sanh rất túc giận, trước đây một mình cô thì cô cũng không sợ Bàng Đại Sơn, bây giờ có các anh chống lưng, cô nếu như có thể để Bàng Đại Sơn ức hiếp, tên Khương Sanh của cô có thể viết ngược!
“Anh cả anh hai anh ba anh bốn”. Khương Sanh gọi lớn, “Chúng ta cướp đồ về lại”.
Những đồ này là nguồn cung cấp dự trữ quan trọng cho mùa đông.
Đặc biệt là những cái nồi chảo đó, Ôn Trí Duẫn còn nhớ cha mẹ, không có lý do gì hời cho bọn Bàng Đại Sơn.
“Đi thôi.” Phương Hằng là người quyết đoán, anh lấy ra một cây gậy cổ tay dày dặn lao ra khỏi miếu đổ nát.
Trịnh Như Khiêm cũng rất ủng hộ chính nghĩa và nhặt một viên gạch từ dưới đất lên trong tay.
Ôn Trí Duẫn nhìn trái nhìn phải, nhưng không tìm được cây gậy, cũng không nhấc nổi gạch, cau mày lấy ra hai cây kim bạc dài bằng lòng bàn tay từ trong hộp thuốc.
Ba anh em cùng Khương Sanh, hung hãn lên xe lừa.
Hứa Mặc vừa mới chạm mông vào đệm bông, đặt một tay lên trán nói: “…đợi anh.”
Phương Hằng giật mình, vội vàng quay lại bế anh cả lên xe lừa.
Khương Sanh nhân cơ hội này giấu bộ quần áo bông đã mua và phủ rơm lên để cho dù có người đến lần nữa, họ cũng sẽ không bao giờ lấy trộm được.
Sau khi đóng lại cánh cửa ngôi đền đổ nát, năm anh em quay trở lại thị trấn.
Nhắc mới nhớ, Khương Sanh và Bàng Đại Sơn cũng có một số mối liên hệ.
Khi Khương Sanh lên năm tuổi, cô gặp một cậu bé chín tuổi, hai người bất lực gọi nhau là anh chị em, âu yếm nhau để sưởi ấm.
Cậu bé lớn hơn và luôn chăm sóc Khương Sanh rất tốt, anh ấy sẽ đưa đồ ăn thức uống cho Khương Sanh trước, cướp được quần áo hoàn chỉnh sẽ cho Khương Sanh mặc trước.
Cuộc sống như vậy kéo dài khoảng nửa năm, ngay khi Khương Sanh nghĩ rằng cuối cùng mình cũng có anh trai và không còn cô đơn nữa thì Bàng Đại Sơn đã ngăn họ lại.
Anh ta nói đứa bé trai này tính cách không tệ, có thể gia nhập “Băng đản ăn mày”, yêu cầu đứa bé vứt bỏ Khương Sanh một đứa con ghẻ.
Thiếu niên do dự hồi lâu, một mình Khương Sanh khó có thể ăn một bữa no nê, nhưng lại không đành lòng vứt bỏ Khương Sanh.
Không thể chịu được sự thuyết phục liên tục của Bàng Đại Sơn, cậu bé cuối cùng đã đưa cho Khương Sanh một chiếc bánh bao ấm và bí mật bỏ chạy vào lúc nửa đêm.
Sau này, Khương Sanh không có anh trai nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất