Sau Khi Nữ Giả Nam Trang Bị Tử Địch Yêu Thầm
Chương 17: Không Người Cùng Ngươi Xứng Đôi
Tuy rằng có chút kinh ngạc thủ tịch sư huynh sẽ ưu ái hai đệ tử ngoại môn này, nhưng không ai đưa ra dị nghị: “Rõ, sư huynh.”
Trần Đình Vũ yên lặng nhìn, chân chính cảm nhận được uy vọng của Phục Thiên sư huynh ở trong đệ tử tông môn. Hắn trộm nhìn về phía sư huynh, hơi hơi nhấp môi.
Phục Thiên sư huynh trong lời đồn cũng không phải người ôn hòa dễ gần, nhưng sau khi chính hắn tiếp xúc, phát hiện sư huynh rõ ràng là người thực ôn nhu, tuy rằng thoạt nhìn xa cách lãnh đạm, có chút không để ý, thực tế lại vô cùng tốt, không chỉ cứu hắn khi nghèo hèn, còn nguyện ý cho hắn cơ hội trân quý đi vào bí cảnh, mà hắn chưa từng có nhắc tới.
Người như Phục Thiên sư huynh lại có mấy người có thể làm được?
Phục Thiên Lâm cũng không biết thiên mệnh chi tử đã bổ não những gì, sau khi đứng yên liền nhìn về phía bên kia —— bên trái là một mạch thần tử, Giang Thính Huyền đứng ở đằng trước.
Hắn gợi khóe môi lên, cười chào hỏi: “Giang sư huynh, hôm nay sao lại sớm như vậy?”
Giang Thính Huyền tự nhiên không có trả lời hắn.
Phục Thiên Lâm hơi hơi xuy một cái, cũng không thèm để ý, ngược lại Trần Đình Vũ đứng ở phía sau hắn lộ ra một chút khó chịu, thấp giọng an ủi: “Sư huynh, ngươi đừng để ở trong lòng, ngươi mới là thủ tịch của chúng ta, thần tử cao cao tại thượng, hẳn là khó giao lưu cùng người khác.”
Phục Thiên Lâm liếc mắt nhìn hắn, có chút kinh ngạc nói cùng hệ thống: “Đây là số mệnh trong truyền thuyết? Hai người bọn họ một câu còn chưa từng nói với nhau, thiên mệnh chi tử đã hận Giang Thính Huyền?”
Hệ thống cũng có chút khó hiểu, nhưng lại không thể nghĩ ra được giải thích khác, đành phải phụ họa: “Hẳn là vậy, rốt cuộc thiên mệnh chi tử tương lai tổng sẽ đối thượng cùng vai ác.”
“Chậc chậc chậc.”
Phục Thiên Lâm sách vài tiếng, rất có hứng thú: “Thú vị.”
Giao lưu vài câu, trong đại điện có trưởng lão đi ra, đảo qua đệ tử hai bên, trưởng lão vẻ mặt ôn hoà mở miệng: “Hôm nay cùng đi tìm tòi bí mật với chúng ta còn có đệ tử của ba tiên môn Tịch Linh tông, Thiên Huyền tông, Chư Thiên môn, các ngươi sau này phải nghe theo lệnh của thần tử và thủ tịch, không được tự tiện hành động.”
“Rõ.”
Các vị đệ tử đồng thời hành lễ, trưởng lão cười gật đầu, “Đi thôi.”
Vì thế đệ tử hai bên phân biệt lên hai con thuyền lục địa hành.
Bình nguyên Thiên Hoang cách Thiên Cực tông không tính xa, nhưng cũng vô pháp chỉ bằng sức của đôi chân có thể đi được, rốt cuộc sau đó còn phải vào bí cảnh tìm tòi bí mật, không thể hao phí quá nhiều linh lực, tinh thần mệt mỏi.
Thao tác thuyền lục địa hành chính là một vị đệ tử bí truyền, sau khi Phục Thiên Lâm đi lên liền bá chiếm một cái ghế lớn nhất, cả người đều nằm xuống, ngẫu nhiên phân ra chút tầm mắt liếc một con thuyền lục địa hành khác cách đó không xa.
Giang Thính Huyền so với hắn thu liễm hơn rất nhiều, chỉ lẳng lặng ngồi ở trên boong tàu, giống như đang nhìn trời mây, gió thổi qua quần áo hắn, bay bay trong làn sương có loại cảm giác như tiên cảnh.
Nội tâm Phục Thiên Lâm nhẹ ‘xí’ một tiếng, nằm nghiêng ở trên ghế, cánh tay phải gối lên sau đầu, hắn cao giọng nói: “Giang sư huynh, Tịch Linh sư muội hôm qua đã gửi tin cho ta, nói là muốn cùng ta đi, ngươi không có ý kiến gì chứ?”
Giang Thính Huyền bị hắn đánh gãy lặng im, nghiêng đầu nhìn hắn một cái, rất nhanh lại thu hồi tầm mắt, vẫn chưa trả lời.
Phục Thiên Lâm liền nhỏ giọng cười nói: “Khối băng chết.”
Trần Đình Vũ yên lặng nhìn, chân chính cảm nhận được uy vọng của Phục Thiên sư huynh ở trong đệ tử tông môn. Hắn trộm nhìn về phía sư huynh, hơi hơi nhấp môi.
Phục Thiên sư huynh trong lời đồn cũng không phải người ôn hòa dễ gần, nhưng sau khi chính hắn tiếp xúc, phát hiện sư huynh rõ ràng là người thực ôn nhu, tuy rằng thoạt nhìn xa cách lãnh đạm, có chút không để ý, thực tế lại vô cùng tốt, không chỉ cứu hắn khi nghèo hèn, còn nguyện ý cho hắn cơ hội trân quý đi vào bí cảnh, mà hắn chưa từng có nhắc tới.
Người như Phục Thiên sư huynh lại có mấy người có thể làm được?
Phục Thiên Lâm cũng không biết thiên mệnh chi tử đã bổ não những gì, sau khi đứng yên liền nhìn về phía bên kia —— bên trái là một mạch thần tử, Giang Thính Huyền đứng ở đằng trước.
Hắn gợi khóe môi lên, cười chào hỏi: “Giang sư huynh, hôm nay sao lại sớm như vậy?”
Giang Thính Huyền tự nhiên không có trả lời hắn.
Phục Thiên Lâm hơi hơi xuy một cái, cũng không thèm để ý, ngược lại Trần Đình Vũ đứng ở phía sau hắn lộ ra một chút khó chịu, thấp giọng an ủi: “Sư huynh, ngươi đừng để ở trong lòng, ngươi mới là thủ tịch của chúng ta, thần tử cao cao tại thượng, hẳn là khó giao lưu cùng người khác.”
Phục Thiên Lâm liếc mắt nhìn hắn, có chút kinh ngạc nói cùng hệ thống: “Đây là số mệnh trong truyền thuyết? Hai người bọn họ một câu còn chưa từng nói với nhau, thiên mệnh chi tử đã hận Giang Thính Huyền?”
Hệ thống cũng có chút khó hiểu, nhưng lại không thể nghĩ ra được giải thích khác, đành phải phụ họa: “Hẳn là vậy, rốt cuộc thiên mệnh chi tử tương lai tổng sẽ đối thượng cùng vai ác.”
“Chậc chậc chậc.”
Phục Thiên Lâm sách vài tiếng, rất có hứng thú: “Thú vị.”
Giao lưu vài câu, trong đại điện có trưởng lão đi ra, đảo qua đệ tử hai bên, trưởng lão vẻ mặt ôn hoà mở miệng: “Hôm nay cùng đi tìm tòi bí mật với chúng ta còn có đệ tử của ba tiên môn Tịch Linh tông, Thiên Huyền tông, Chư Thiên môn, các ngươi sau này phải nghe theo lệnh của thần tử và thủ tịch, không được tự tiện hành động.”
“Rõ.”
Các vị đệ tử đồng thời hành lễ, trưởng lão cười gật đầu, “Đi thôi.”
Vì thế đệ tử hai bên phân biệt lên hai con thuyền lục địa hành.
Bình nguyên Thiên Hoang cách Thiên Cực tông không tính xa, nhưng cũng vô pháp chỉ bằng sức của đôi chân có thể đi được, rốt cuộc sau đó còn phải vào bí cảnh tìm tòi bí mật, không thể hao phí quá nhiều linh lực, tinh thần mệt mỏi.
Thao tác thuyền lục địa hành chính là một vị đệ tử bí truyền, sau khi Phục Thiên Lâm đi lên liền bá chiếm một cái ghế lớn nhất, cả người đều nằm xuống, ngẫu nhiên phân ra chút tầm mắt liếc một con thuyền lục địa hành khác cách đó không xa.
Giang Thính Huyền so với hắn thu liễm hơn rất nhiều, chỉ lẳng lặng ngồi ở trên boong tàu, giống như đang nhìn trời mây, gió thổi qua quần áo hắn, bay bay trong làn sương có loại cảm giác như tiên cảnh.
Nội tâm Phục Thiên Lâm nhẹ ‘xí’ một tiếng, nằm nghiêng ở trên ghế, cánh tay phải gối lên sau đầu, hắn cao giọng nói: “Giang sư huynh, Tịch Linh sư muội hôm qua đã gửi tin cho ta, nói là muốn cùng ta đi, ngươi không có ý kiến gì chứ?”
Giang Thính Huyền bị hắn đánh gãy lặng im, nghiêng đầu nhìn hắn một cái, rất nhanh lại thu hồi tầm mắt, vẫn chưa trả lời.
Phục Thiên Lâm liền nhỏ giọng cười nói: “Khối băng chết.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất