Sau Khi Nữ Ma Đầu Phá Vỡ Phong Ấn

Chương 16: Kẹo Hồ Lô Đường! (3)

Trước Sau
" Hảo hảo nói không được, ngươi tiểu tử này thế nào cũng phải để cho ta theo ngươi cứng đối cứng đúng không? " Cô xoa xoa chóp mũi, đem dây thừng túm chặt lại rồi leo lên người Trì Lâm.

Rút một sợi dây thừng như rút lông lừa, ra lệnh cho anh đứng lên.

Nam nhi có lệ không dễ rơi, nam nhi có đất không dễ quỳ!

Trì Lâm quật cường nhưng lại phải nhận mệnh cõng Ninh Cửu Vi từ trên mặt đất đứng lên.

Ninh Cửu Vi ghé vào lưng Trì Lâm la hét ầm ĩ, " Đi! " Nói xong lại gặm một cái kẹo hồ lô, cảm thán: " Ăn ngon, thật ngọt. "

Nhưng Trì Lâm đứng dậy cõng cô ấy, dưới chân như nặng ngàn cân, không chịu bước một bước.

Ninh Cửu Vi khẽ vuốt tóc trên đầu hắn, tóc Trì Lâm mềm mại lại đen bóng, càng cào càng nghiện.

--------

Truyện được edit bởi Hứa Nhan và chỉ đăng tại Dtruyen.com. Nếu các bạn đọc được truyện trên các trang web khác mà thấy hay, xin trở về ủng hộ mình tại Dtruyen.com nhé. Trân trọng cảm tạ.

--------

Cô cầm lấy, Trì Lâm lắc đầu giãy giụa như trống bỏi.

Ninh Cửu Vi cười ha ha, nói: " Ngươi còn muốn đi Bách Hoa Thanh Thiên không? "

Những lời này phảng phất chính là đánh rắn đánh vào bảy tấc bên trên, lập tức tinh chuẩn đắn đo đem anh ấy thuyết phục.



Anh rốt cục bước ra kia bất động như núi thân thể, nói: " Đi nha, đương nhiên phải đi. "

" Vậy thì đi nhanh lên. " Ninh Cửu Vi giơ tay lên dùng que trúc xâu kẹo hồ lô trong tay chỉ chỉ cho Trì Lâm.

Anh liền cõng cô đi đến đó.

Đi chưa được bao lâu, anh liền ghét bỏ nói: " Cô như thế nào nặng như vậy! "

Rõ ràng thoạt nhìn rất gầy, kết quả trên lưng còn rất có trọng lượng.

Ninh Cửu Vi khẽ a một tiếng, trở tay chính là véo mặt Trì Lâm ăn đậu hũ nói: " Ngươi như thế nào không nói là do ngươi quá gầy yếu, cõng như thế mảnh khảnh thon thả ta đều ngại nặng, ngươi nói ngươi có phải hay không yếu đến gió thổi một cái liền ngã? "

Trì Lâm hừ lạnh một tiếng, không để ý đến cô nữa.

Trên con đường nhỏ hoa cỏ dại sinh trưởng, có một chàng trai trẻ áo trắng trên lưng anh cõng một nữ tử một thân xiêm y đen đỏ đan xen yên lặng đi, mặc kệ con đường phía trước như thế nào? Chỉ một khắc này......

Gió xuân phất vào mặt, sau giờ ngọ ánh mặt trời ấm áp, năm tháng coi như yên tĩnh bình yên.

Rất nhiều năm sau, bọn họ lại đi con đường này, vẫn là anh cõng cô, khi đó trong lòng bọn họ đều chứa lẫn nhau, con đường này đi so với hôm nay càng rộng rãi, cũng càng thảnh thơi vui vẻ.

Mà giờ phút này, cũng chỉ có Ninh Cửu Vi được Trì Lâm cõng là cảm thấy vui vẻ thoải mái, còn ngâm nga ca hát.

Trong long anh thầm nghĩ mau nhanh nhanh chóng chóng đến Bách Hoa Thanh Thiên, để có thể dỡ bỏ ngọn núi khổng lồ này khỏi cơ thể mình!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau