Sau Khi Nữ Ma Đầu Phá Vỡ Phong Ấn
Chương 2: Phá Vỡ Phong Ấn (2)
Ninh Cửu Vi đi về phía đệ tử dọn dẹp kia, trăm năm qua cô không có một ngày nào không muốn phá tan phong ấn đi ra ngoài hỏi sư phụ tốt Nam Phổ Vân của cô lúc trước vì sao phải đối xử với cô như vậy? Là lấy trăm năm qua cô tại Vô Phương Ấn bên trong hao phí không ít công lực, đồng thời Vô Phương Ấn cũng tựa hồ hấp thụ của cô không ít công lực.
Thế cho nên cô hiện tại một thân tu vi cơ hồ đánh mất hầu như không còn.
Lúc này cô cũng không nghĩ lập tức đi tìm Nam Phổ Vân hỏi đến tột cùng, bởi vì cô biết rõ cô không có đủ thực lực, cô cũng không muốn bị niêm phong vào Vô phương Ấn một lần nữa, cuộc sống tối tăm không có ánh mặt trời kia thật sự là quá đủ rồi.
Mà phía dưới sơn đạo kia có một con đường nhỏ có thể thẳng xuống Thúy Vi Sơn Tiên Hà cung.
Bước chân Ninh Cửu Vi nhẹ nhàng đi qua bên cạnh đệ tử kia, chỉ làm như không phát hiện, ngửa đầu nhìn cảnh xuân đầy núi.
Nhưng chàng trai lại dừng việc làm trong tay, không còn quét dọn đường núi, ánh mắt ngược lại nhìn về phía Ninh Cửu Vi.
Hai người sát bên người lúc, anh tò mò mở miệng trước: " Này...... "
Anh ta gọi cô, thanh âm chàng trai trong suốt mà ôn nhuận.
Ninh Cửu Vi đi theo con đường của cô, cũng không để ý đến anh ta, chỉ thoáng nhìn qua - - cô nhìn thấy cái gì?
Hai bên hông trái phải của chàng trai kia đều có một thanh đao, một thanh dài, một thanh ngắn, dài khắc mặt trời, mặt trên hiện ra một vòng ánh mặt trời chói mắt chói mắt nóng bỏng, ngắn lồng một tầng ngân nguyệt thanh huy, mặt trên một vòng trăng tròn cùng trăng cong hòa lẫn vào nhau.
Ha ha! Đó không phải là Nhật Nguyệt thần đao cô đã từng sở hữu và đeo sao? Giờ phút này lại ở trên người một đệ tử vô danh làm công việc quét dọn sơn đạo.
Cô đã từng chỉ có một thanh Nguyệt Đao, về phần Nhật Đao cô hao hết tâm tư mới lừa được từ Nhất Xuyên Sơn!
Ninh Cửu Vi bởi vì Nhật Nguyệt thần đao mà dừng bước.
Cô lùi lại đi trở về, nhìn về phía chàng trai kia lại chỉ chỉ chính mình nói: " Ngươi là đang gọi ta sao? "
Anh nói: " Nếu không thì sao, nơi này ngoại trừ cô còn có ai? "
" Cũng đúng. " Ninh Cửu Vi mỉm cười, nhìn chằm chằm anh đánh giá.
Chỉ thấy chàng trai mặc trường y màu trắng lam kia tóc dài buộc cao, dùng một đoạn dây đai màu lam cột lại, lộ ra cái trán no đủ, mà hai bên tóc mai lại rơi xuống một sợi tóc dài, vì khuôn mặt tuấn lãng của hắn tăng thêm một tia tao nhã phiêu dật, một đôi phượng mâu kia chợt nhìn đặc biệt trong suốt sáng ngời.
Thật sự là một chàng trai trẻ tốt ánh mặt trời trong trẻo! Chờ một chút, khuôn mặt của anh ta có chút quen thuộc, giống như ai đó?
Thế cho nên cô hiện tại một thân tu vi cơ hồ đánh mất hầu như không còn.
Lúc này cô cũng không nghĩ lập tức đi tìm Nam Phổ Vân hỏi đến tột cùng, bởi vì cô biết rõ cô không có đủ thực lực, cô cũng không muốn bị niêm phong vào Vô phương Ấn một lần nữa, cuộc sống tối tăm không có ánh mặt trời kia thật sự là quá đủ rồi.
Mà phía dưới sơn đạo kia có một con đường nhỏ có thể thẳng xuống Thúy Vi Sơn Tiên Hà cung.
Bước chân Ninh Cửu Vi nhẹ nhàng đi qua bên cạnh đệ tử kia, chỉ làm như không phát hiện, ngửa đầu nhìn cảnh xuân đầy núi.
Nhưng chàng trai lại dừng việc làm trong tay, không còn quét dọn đường núi, ánh mắt ngược lại nhìn về phía Ninh Cửu Vi.
Hai người sát bên người lúc, anh tò mò mở miệng trước: " Này...... "
Anh ta gọi cô, thanh âm chàng trai trong suốt mà ôn nhuận.
Ninh Cửu Vi đi theo con đường của cô, cũng không để ý đến anh ta, chỉ thoáng nhìn qua - - cô nhìn thấy cái gì?
Hai bên hông trái phải của chàng trai kia đều có một thanh đao, một thanh dài, một thanh ngắn, dài khắc mặt trời, mặt trên hiện ra một vòng ánh mặt trời chói mắt chói mắt nóng bỏng, ngắn lồng một tầng ngân nguyệt thanh huy, mặt trên một vòng trăng tròn cùng trăng cong hòa lẫn vào nhau.
Ha ha! Đó không phải là Nhật Nguyệt thần đao cô đã từng sở hữu và đeo sao? Giờ phút này lại ở trên người một đệ tử vô danh làm công việc quét dọn sơn đạo.
Cô đã từng chỉ có một thanh Nguyệt Đao, về phần Nhật Đao cô hao hết tâm tư mới lừa được từ Nhất Xuyên Sơn!
Ninh Cửu Vi bởi vì Nhật Nguyệt thần đao mà dừng bước.
Cô lùi lại đi trở về, nhìn về phía chàng trai kia lại chỉ chỉ chính mình nói: " Ngươi là đang gọi ta sao? "
Anh nói: " Nếu không thì sao, nơi này ngoại trừ cô còn có ai? "
" Cũng đúng. " Ninh Cửu Vi mỉm cười, nhìn chằm chằm anh đánh giá.
Chỉ thấy chàng trai mặc trường y màu trắng lam kia tóc dài buộc cao, dùng một đoạn dây đai màu lam cột lại, lộ ra cái trán no đủ, mà hai bên tóc mai lại rơi xuống một sợi tóc dài, vì khuôn mặt tuấn lãng của hắn tăng thêm một tia tao nhã phiêu dật, một đôi phượng mâu kia chợt nhìn đặc biệt trong suốt sáng ngời.
Thật sự là một chàng trai trẻ tốt ánh mặt trời trong trẻo! Chờ một chút, khuôn mặt của anh ta có chút quen thuộc, giống như ai đó?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất