Sau Khi Nữ Ma Đầu Phá Vỡ Phong Ấn
Chương 4: Phá Vỡ Phong Ấn (4)
Dưới chân núi, trấn Thúy Hồ, trong một tửu quán.
" Tiểu nhị, cho ta thượng một bầu rượu ngon, lại đến một con gà quay, một đĩa mặn giòn đậu phộng, nửa cân thịt bò thái lát! "
Tiểu nhị vội vàng chạy tới lau lau bàn, đưa lên một bình trà nóng, lại nhiệt tình cười nói: " Khách quan ngài chờ một chút, rượu và thức ăn lập tức sẽ tới! "
Ninh Cửu Vi khẽ ừ một tiếng, thoải mái ngồi xuống ghế dài, co một chân lên ghế, sau đó tiện tay ném chàng trai còn đang hôn mê chưa tỉnh sang bên cạnh.
Ngay sau đó cô rót chén trà uống, chỉ là không nuốt xuống mà toàn bộ phun lên người chàng trai kia.
Một ly còn chưa tỉnh, vậy thì lại đến! Hai ly, ba ly......
Chàng trai áo trắng rốt cục bị phun tỉnh.
Trên khuôn mặt sạch sẽ vốn trong sáng treo đầy bọt nước, hai mắt vừa mở, mờ mịt ngây thơ, còn nhìn qua có chút đáng thương?
" Tỉnh rồi? " Ninh Cửu Vi khẽ liếc anh ta một cái.
Anh ngẩng đầu lau sạch nước trên mặt quan sát bốn phía, " Đây là đâu? "
Ninh Cửu Vi mỉm cười đáp: " Dưới chân núi nha. "
Vừa dứt lời, tiểu nhị liền mang rượu thức ăn lên, " Khách quan, ngươi muốn rượu thức ăn đều mang lên đủ, chậm dùng! "
Ninh Cửu Vi giơ tay xé mông gà và đầu gà ném cho chàng trai nói: " Ăn đi, ăn xong ta sẽ dẫn ngươi lên đường. " Động tác tiện tay ném như ném cho chó ăn.
Dứt lời, chính cô xé đùi gà ăn to, tướng ăn kia có thể dùng lang ăn như hổ đói để hình dung.
Dù sao một trăm năm chưa từng ăn cái gì, tuy rằng cô ấy đã từng tích cốc, căn bản không cần ăn cơm cũng được, nhưng cô lại cực kỳ thích nhân gian khói lửa mỹ vị này, từng ở Tiên Hà cung cô liền thường xuyên vụng trộm tản bộ xuống núi vui chơi giải trí.
Vạn vật đều có thể phụ, duy chỉ có mỹ thực cùng rượu ngon phải trân trọng, cho nên vừa xuống núi, cô chuyện thứ nhất muốn làm chính là phải ăn cho thống khoái!
Nhưng mà chàng trai kia lại là ghét bỏ liếc mắt nhìn cái kia đầu gà cùng mông gà, chỉ là quan tâm hỏi: " Cô muốn mang ta đi đâu? "
Nói xong anh làm bộ muốn đứng lên, tay vịn tả hữu hai đao chuẩn bị thừa dịp trước mắt nữ ma đầu ăn ngấu nghiến thời điểm chạy đi.
" Mang ngươi đi Ma giới a! "
Anh còn chưa kịp đứng dậy, đã bị một khúc xương đùi gà Ninh Cửu Vi ném về phía anh cố định tại chỗ thân hình. Anh tại cô cái này đãi ngộ càng lúc càng giống một con chó.
Tuy rằng trăm năm qua tu vi của Ninh Cửu Vi gần như hao hết, nhưng đối phó với chàng trai trước mắt ngay cả cơ cũng chưa xây xong, phỏng chừng luyện khí cũng không rõ mà nói quả thực chính là một bữa ăn sáng, tay nhỏ vung lên động động ngón tay.
Anh giãy thoát không được, sắc mặt dần dần xanh mét, trong quán rượu lui tới rất nhiều người, anh bị người ngăn chặn, cảm thấy rất mất mặt.
Tuy rằng người áp chế anh là nữ ma đầu khét tiếng " Thiên Phù Quân ".
Thống khoái ăn xong uống xong, Ninh Cửu Vi khẽ lau bàn tay tràn đầy bóng loáng lên áo trắng sạch sẽ của chàng trai, vỗ vỗ mông anh và vội vã kéo lấy cổ áo chàng trai chuẩn bị rời đi.
Tiểu nhị vừa thấy cô tiền này còn không có cho nha, vội vàng chạy tới cười ha hả nói: " Khách quan, ngươi tiền rượu này còn không có cho đâu! "
Ninh Cửu Vi thuận miệng nói:
" Không có tiền! Muốn tiền thì lên Thúy Vi sơn đi Tiên Hà cung. "
Nói xong, cô sải bước công khai cất bước đi.
Tiểu nhị một ánh mắt ý bảo, mấy đại hán trong tửu quán lập tức ngăn cản đường đi của Ninh Cửu Vi.
Ninh Cửu Vi khẽ "u" một tiếng, khóe miệng xẹt qua một vòng cung khinh thường cười, tay một cái vỗ bàn, chân một cái dẫm mạnh lên ghế, khí phách mười phần dùng ngón tay cái chỉ chỉ ngực mình nói:
" Thế nào, lúc này mới trăm năm trôi qua, là cũng không nhận ra cô nãi nãi ta sao? "
--------------------
" Tiểu nhị, cho ta thượng một bầu rượu ngon, lại đến một con gà quay, một đĩa mặn giòn đậu phộng, nửa cân thịt bò thái lát! "
Tiểu nhị vội vàng chạy tới lau lau bàn, đưa lên một bình trà nóng, lại nhiệt tình cười nói: " Khách quan ngài chờ một chút, rượu và thức ăn lập tức sẽ tới! "
Ninh Cửu Vi khẽ ừ một tiếng, thoải mái ngồi xuống ghế dài, co một chân lên ghế, sau đó tiện tay ném chàng trai còn đang hôn mê chưa tỉnh sang bên cạnh.
Ngay sau đó cô rót chén trà uống, chỉ là không nuốt xuống mà toàn bộ phun lên người chàng trai kia.
Một ly còn chưa tỉnh, vậy thì lại đến! Hai ly, ba ly......
Chàng trai áo trắng rốt cục bị phun tỉnh.
Trên khuôn mặt sạch sẽ vốn trong sáng treo đầy bọt nước, hai mắt vừa mở, mờ mịt ngây thơ, còn nhìn qua có chút đáng thương?
" Tỉnh rồi? " Ninh Cửu Vi khẽ liếc anh ta một cái.
Anh ngẩng đầu lau sạch nước trên mặt quan sát bốn phía, " Đây là đâu? "
Ninh Cửu Vi mỉm cười đáp: " Dưới chân núi nha. "
Vừa dứt lời, tiểu nhị liền mang rượu thức ăn lên, " Khách quan, ngươi muốn rượu thức ăn đều mang lên đủ, chậm dùng! "
Ninh Cửu Vi giơ tay xé mông gà và đầu gà ném cho chàng trai nói: " Ăn đi, ăn xong ta sẽ dẫn ngươi lên đường. " Động tác tiện tay ném như ném cho chó ăn.
Dứt lời, chính cô xé đùi gà ăn to, tướng ăn kia có thể dùng lang ăn như hổ đói để hình dung.
Dù sao một trăm năm chưa từng ăn cái gì, tuy rằng cô ấy đã từng tích cốc, căn bản không cần ăn cơm cũng được, nhưng cô lại cực kỳ thích nhân gian khói lửa mỹ vị này, từng ở Tiên Hà cung cô liền thường xuyên vụng trộm tản bộ xuống núi vui chơi giải trí.
Vạn vật đều có thể phụ, duy chỉ có mỹ thực cùng rượu ngon phải trân trọng, cho nên vừa xuống núi, cô chuyện thứ nhất muốn làm chính là phải ăn cho thống khoái!
Nhưng mà chàng trai kia lại là ghét bỏ liếc mắt nhìn cái kia đầu gà cùng mông gà, chỉ là quan tâm hỏi: " Cô muốn mang ta đi đâu? "
Nói xong anh làm bộ muốn đứng lên, tay vịn tả hữu hai đao chuẩn bị thừa dịp trước mắt nữ ma đầu ăn ngấu nghiến thời điểm chạy đi.
" Mang ngươi đi Ma giới a! "
Anh còn chưa kịp đứng dậy, đã bị một khúc xương đùi gà Ninh Cửu Vi ném về phía anh cố định tại chỗ thân hình. Anh tại cô cái này đãi ngộ càng lúc càng giống một con chó.
Tuy rằng trăm năm qua tu vi của Ninh Cửu Vi gần như hao hết, nhưng đối phó với chàng trai trước mắt ngay cả cơ cũng chưa xây xong, phỏng chừng luyện khí cũng không rõ mà nói quả thực chính là một bữa ăn sáng, tay nhỏ vung lên động động ngón tay.
Anh giãy thoát không được, sắc mặt dần dần xanh mét, trong quán rượu lui tới rất nhiều người, anh bị người ngăn chặn, cảm thấy rất mất mặt.
Tuy rằng người áp chế anh là nữ ma đầu khét tiếng " Thiên Phù Quân ".
Thống khoái ăn xong uống xong, Ninh Cửu Vi khẽ lau bàn tay tràn đầy bóng loáng lên áo trắng sạch sẽ của chàng trai, vỗ vỗ mông anh và vội vã kéo lấy cổ áo chàng trai chuẩn bị rời đi.
Tiểu nhị vừa thấy cô tiền này còn không có cho nha, vội vàng chạy tới cười ha hả nói: " Khách quan, ngươi tiền rượu này còn không có cho đâu! "
Ninh Cửu Vi thuận miệng nói:
" Không có tiền! Muốn tiền thì lên Thúy Vi sơn đi Tiên Hà cung. "
Nói xong, cô sải bước công khai cất bước đi.
Tiểu nhị một ánh mắt ý bảo, mấy đại hán trong tửu quán lập tức ngăn cản đường đi của Ninh Cửu Vi.
Ninh Cửu Vi khẽ "u" một tiếng, khóe miệng xẹt qua một vòng cung khinh thường cười, tay một cái vỗ bàn, chân một cái dẫm mạnh lên ghế, khí phách mười phần dùng ngón tay cái chỉ chỉ ngực mình nói:
" Thế nào, lúc này mới trăm năm trôi qua, là cũng không nhận ra cô nãi nãi ta sao? "
--------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất