Chương 19: Người Trong Lòng Cậu
“Này, Lật Tử”
“Hả, là A Dương à.” Thẩm Lật xoa xoa đôi mắt đang lim dim, cố gắng làm cho mình tỉnh táo một chút “Làm sao vậy?”
“…Lật Tử, cậu còn chưa đến à?”
Thẩm Lật nằm trong ổ chăn, ngọ nguậy tìm tư thế thoải mái, “Đến ngay đây.”
A Dương nhíu mày nhìn điện thoại, cảm giác Lật Tử có chút không đúng lắm. Quen biết Lật Tử mấy năm nay, A Dương ít nhiều cũng biết rõ thói quen của con người này. Có lẽ bởi gia đình dạy dỗ nghiêm, Lật Tử từ xưa không có thói quen ngủ nướng. Đồng hồ sinh học của Lật Tử thường ngày đến sáu, bảy giờ là tỉnh, dù cho thân thể có không thoải mái anh cũng chưa bao giờ ngủ quá tám giờ.
“Lật Tử, cậu có phải cảm thấy không thoải mái không? Cậu có biết lúc này đã hơn mười giờ rồi không?”
Thẩm Lật không ngờ chính mình có thể ngủ một giấc đến tận giờ. Anh nhận ra sự lo lắng trong giọng nói của A Dương, vội trấn an: “Không có chuyện gì. Dạo gần đây tôi không có tinh thần lắm, đừng lo lắng. A Dương, cậu tìm tôi có chuyện gì?”
A Dương thở dài nói: “Cậu còn nhớ hôm nay là thứ mấy không?”
Thẩm Lật thật sự quên mất, mấy ngày gần đây anh đều cảm thấy mơ mơ hồ hồ, “Hôm nay là thứ mấy?”
“Thứ năm.”
Thẩm Lật hỏi: “Có phải tôi quên mất chuyện gì không?”
A Dương đã không còn sức để bùng nổ: “Cậu hứa với tôi hôm nay qua giúp livestream, nhưng nếu cậu không khỏe thì thôi.”
Thẩm Lật lúc này mới nhớ tới hôm nay là ngày cửa hàng của A Dương khai trương. Anh đã hứa với bạn sẽ đến livestream hai tiếng. Anh từ trên giường bật dậy, “A, đúng rồi, ngủ đến ngơ người. Tôi không sao, vừa hay đi ra ngoài giải sầu, ở nhà ngột ngạt tôi càng không tỉnh táo. Chờ tôi khoảng một tiếng, tôi đến ngay.”
A Dương nói: “Được, cậu không cần ăn trưa, qua thẳng chỗ tôi ăn luôn.”
“Đã rõ.”
Thẩm Lật cúp điện thoại, từ trên giường bò dậy, rửa mặt mặc quần áo rồi cho Bông Tuyết và Tart ăn. Tart ăn xong được anh đeo dây dắt đi dạo, đưa lên xe cùng đi tới studio của A Dương.
A Dương là một trong số ít bạn bè của Thẩm Lật. Hai người biết nhau đã được năm, sáu năm.
A Dương là một người có dáng vẻ điềm tĩnh. Ngoại hình của anh ta bình thường pha chút vẻ bất cần giống như một con đại bàng cô độc bay lượn trên đồng cỏ, như một kẻ lãng tử cô độc trên đường đời.
Ai gặp A Dương cũng không thể không bị anh ta hấp dẫn.
A Dương vừa có sự phóng túng, lãng mạn của chàng ca sĩ lang thang, vừa không có vẻ bất lực của người nghệ sĩ phiêu bạt. Nếu A Dương chọn lang thang, đó nhất định là vì anh ấy thích như vậy.
A Dương là trẻ mồ côi. Điều duy nhất khiến anh ta lo lắng chính là vị viện trưởng già ở cô nhi viện.
A Dương có một vài thói quen không thể giải thích được. Anh ta sẽ đến một quán bar không có gì đặc sắc vào thứ Năm hàng tuần để uống vài ly. Nguyên nhân chỉ vì anh ta muốn uống một ly khi đi ngang qua cửa quán bar đó vào một ngày thứ Năm mười năm trước.
Mỗi lần đi ngang qua cửa hàng hoa, A Dương đều vô tình vào xem và mua một bông hoa. Sau đó, anh ta sẽ ép nó thành tiêu bản bằng cuốn từ điển dày cộp. Nếu ai đó hỏi lý do, anh ta sẽ trả lời làm thế để tưởng nhớ mỗi lần gặp gỡ với hoa.
Hàng năm, A Dương đều đi du lịch. Thời gian đi không cố định, cũng không bao giờ lập kế hoạch trước. Có lúc A Dương đang pha trò khiến bạn cười, nhưng một giây sau lại đặt vé máy bay. Nếu hỏi anh ta đi đâu, câu trả lời chắc chắn là đặt bừa không nhìn rõ.
Có đôi lúc, A Dương bất chợt đứng dậy, khoác ba lô vừa nghịch điện thoại vừa nói sẽ đi chơi mấy hôm. Vài ngày sau, bạn có thể sẽ nhận được điện thoại chuyển vùng từ quốc tế của anh ấy.
Có lúc A Dương tỉnh dậy sau giấc ngủ trưa, mắt còn đang díp lại đã nói rằng anh ta sẽ đi Mauritius.
A Dương có cuộc sống tự do, giản dị khiến người khác đố kỵ.
Thời điểm Thẩm Lật đến studio của A Dương, anh ta đang ngồi xổm trước cửa hút thuốc. Khuôn mặt điển trai thấp thoáng sau làn khói mang đến vẻ gợi cảm khó tả.
Thẩm Lật đỗ xe trước cửa. Cửa xe vừa mở, Tart nhảy xuống xe, chạy ngay về phía A Dương.
A Dương dụi tắt điếu thuốc, ôm lấy Tart đang nhào qua, vừa xoa đầu nó vừa hỏi thăm Thẩm Lật.
Nhiệt độ bên ngoài rất thấp. Xe của Thẩm Lật có bật máy sưởi. Giờ đột ngột bước ra ngoài khiến anh không khỏi rùng mình, quấn chặt quần áo trên người. Anh nhìn A Dương chỉ mặc một chiếc áo len, không có áo khoác thì không khỏi nhíu mày: “Sao lại ngồi ngoài này? Không lạnh à? Áo khoác đâu?”
A Dương đứng dậy, vươn vai giãn gân cốt, “Tôi buồn ngủ quá, đi ra ngoài hít thở một chút.”
Thẩm Lật nhìn vành mắt thâm xì của A Dương, “Hôm qua anh lại thức đêm à?”
A Dương mở cửa, dắt Tart vào trong, “Tối hôm qua có chút vấn đề, tôi phải lao vào làm đến bốn giờ sáng. Cứ nhìn chằm chằm như vậy nên không ngủ được.”
Thẩm Lật nói: “Buổi chiều còn phải livestream, anh định mang đôi mắt gấu trúc này lên hình sao?”
A Dương nói: “Tôi vừa nhìn qua một cái, chờ Cảnh Kinh trang điểm che giúp là được.”
Thẩm Lật nói: “Được rồi. Ăn cơm trước đi.”
Buổi livestream chiều nay sẽ bắt đầu lúc ba giờ, đến năm giờ thì kết thúc. Thẩm Lật quen hầu hết nhân viên trong studio của A Dương nên cũng không cần khách sáo. Anh thấy A Dương buồn ngủ đến khó chịu thì vội đuổi người đi ngủ, bản thân anh đi đến kho hàng để hỗ trợ.
Kho hàng cũng không có nhiều việc. Thẩm Lật chỉ phụ kiểm tra quần áo, xem xét vải vóc, những việc khác đều đã có người phụ trách.
Hai rưỡi chiều, A Dương tỉnh lại, thấy Thẩm Lật đã đi tới phòng livestream chuẩn bị.
Cảnh Kinh giúp hai người trang điểm một chút. Vì cả hai da dẻ đều đẹp nên Cảnh Kinh chỉ cần thêm chút phấn nền, điểm chút son môi và tút tát vài chi tiết nhỏ khác. Đội tóc giả mới chiếm phần lớn thời gian.
Tóc tự nhiên của Thẩm Lật đã dài tới ngang vai. Cảnh Kinh chỉ cần buộc gọn lên đỉnh đầu, chừa lại vài sợi trước trán. Phần tóc đuôi ngựa phía sau hơi ngắn, Cảnh Kinh gắn thêm mấy cụm tóc giả mỏng và dài, buông thõng xuống tận eo. Cảnh Kinh vốn dĩ khéo tay. Chỉ qua ít phút, cô đã tạo được kiểu tóc rất đẹp. Thẩm Lật đổi sang kiểu tóc như vậy, khí chất dịu dàng như ngọc của anh càng thêm nổi bật, chớp mắt đã trở thành công tử phong nhã.
Tóc của Thẩm Lật dài còn dễ tạo kiểu, vấn đề chủ yếu ở A Dương.
A Dương quen để tóc ngắn như các chàng trai bình thường. Trước tiên, Cảnh Kinh cho A Dương đội chiếc lưới trùm đầu, sau đó bôi keo dán đặc biệt theo đường chân tóc. Cuối cùng cô mới dán tóc giả vào.
Tóc A Dương được tết một đường như con rết kéo lên đỉnh đầu, quấn thành búi. Cảnh Kinh lấy một chiếc phát quan bằng bạc đội vào, cài trâm cố định. Phần tóc phía sau của A Dương được cô thả xõa trên vai có chút rối càng tăng thêm vẻ hào hiệp và quý khí.
Thời điểm Cảnh Kinh làm tóc xong, A Dương đang ngủ gật bị tiếng thét chói tai của cô làm tỉnh.
“Aaaaa. Đẹp trai quá. Nhóm fan nhỏ chắc chắn sẽ phát cuồng. Ông chủ, chỉ cần nhan sắc của hai người, doanh số bán hàng không có vấn đề gì nữa!”
A Dương chậm rãi xoay người, uể oải đứng dậy nói với Thẩm Lật: “Đi thôi Lật Tử, đến lúc bán nhan sắc rồi.”
Thẩm Lật dở khóc dở cười theo sau: “Tôi bán nghệ không bán thân.”
A Dương đáp: “Thế thì không được, bước chân vào căn phòng này là cậu đã không còn quyền tự quyết nữa rồi.”
Thẩm Lật khoác lên chiếc áo cổ chéo màu vàng ánh trăng do anh tự thiết kế, bên dưới mặc chiếc váy màu xanh lá cây. Anh khoác bên ngoài chiếc áo có họa tiết mây và trăng, khí chất càng thêm xuất trần, mi mục như họa, phảng phất như mặt trăng bị mây nhẹ che lấp, phiêu diêu như tuyết bị gió thổi cuốn lên.(1)
(1): Hai câu thơ trong bài Lạc thần phú (Bài phú về nữ thần sông Lạc) của Tào Thực
A Dương mặc áo cổ chéo màu trắng, phía dưới mặc chân váy đen có họa tiết hoa sen. Viền chân váy được thêu chỉ đỏ. Vẻ đẹp của A Dương rất nam tính, có chút nguy hiểm nhưng vẻ đẹp như vậy thường có sức hấp dẫn lớn nhất. Nếu để hình dung thì chính là “chàng là duy nhất và duy nhất trên đời”.(2)
(2): Câu này nằm trong bài ca dao tiếng Hán, bạn nào biết thì chỉ thêm mình nha
Sau khi thay quần áo, hai người bước ra ngoài. Cửa phòng livestream đã chật cứng người. Mấy cô gái nhỏ ở studio đều đứng ở cửa nhìn vào, ríu rít không ngừng.
A Dương gõ bàn một cái nói: “Các cô nương nhỏ giọng một chút, buổi livestream sắp bắt đầu rồi. Đợi livestream xong tôi sẽ đưa Lật Tử cho các cô, muốn xem gì thì xem.”
Các cô gái nghe vậy thì bật cười: “Thật sự muốn xem gì cũng được, cởi ra xem cũng được?”
A Dương gật đầu: “Tôi không có ý kiến, chỉ là không biết cậu ấy nghĩ thế nào. Nếu có người thành công thì nhất định phải gọi tôi đến xem đấy.”
Cả căn phòng tràn ngập tiếng cười.
Thẩm Lật nói: “Tôi nhất định sẽ cự tuyệt. Nếu có người muốn túm anh ấy, tôi có thể giúp.”
Ai đó chợt hô lên: “Mặc dù nghe rất hay nhưng ông chủ giữ lương của chúng tôi. Chúng tôi sợ ông chủ nổi giận nên túm lấy cậu vẫn tốt hơn.”
Thẩm Lật dở khóc dở cười: “Mấy người hợp tác bắt nạt người ngoài là tôi đúng không?”
Đám đông ồn ào cuối cùng cũng tản đi. A Dương mở livestream. Người hâm mộ đã ùa vào xem. Hai người còn chưa kịp chào hỏi thì một loạt bình luận “Aaaaa!” đã bay đầy màn hình.
A Dương và Thẩm Lật cầm điện thoại vừa xem bình luận, vừa tán gẫu để mở đầu như mọi khi.
Bình luận bay đến quá nhanh. Vài bình luận dài tưởng chừng không có điểm kết. Khác với Thẩm Lật chỉ là vlogger nhỏ với hơn hai trăm nghìn người theo dõi, A Dương là một vlogger nổi tiếng có tới tám triệu người hâm mộ. Số người vào xem livestream cũng đã lên tới một triệu người.
Trong màn đạn bình luận, người hâm mộ cũ thổi phồng sự xuất hiện của hai người. Một số người xem mới cũng tò mò hỏi danh tính của Thẩm Lật. Anh nhìn thấy một vài người hâm mộ của mình vào hỏi thăm lúc anh đang livestream.
Thẩm Lật và A Dương thay nhau trả lời từng thắc mắc của người xem.
Trò chuyện một lúc, Thẩm Lật phát hiện rất nhiều người hâm mộ hỏi anh liệu người ăn vụng trong buổi livestream hôm trước có phải là A Dương hay không. Thẩm Lật không trả lời, anh vờ như không nhìn thấy thắc mắc của nhóm người hâm mộ.
Thế nhưng số người hỏi ngày càng nhiều, Thẩm Lật không thể tiếp tục giả vờ như không nhìn thấy khi có hai người hâm mộ lên tiếng phân tích.
[Kaka Coffee]: Chắc chắn không phải là A Dương. Trên tay A Dương có một hình xăm, tay người kia không có.
Nhận thấy chủ đề này ngày càng thu hút nhiều người, A Dương kịp thời lên tiếng: “Được rồi, thời gian cũng không còn nhiều, chúng ta hãy cùng nhìn qua một chút các sản phẩm mới đợt này nhé…”
Buổi livestream kết thúc sau năm giờ, Tiểu Trương từ trong hậu trường chạy đến báo tin vui “Ông chủ, lần này bán nhan sắc vô cùng thành công. Thật không thể tin nổi. Mới vừa livestream hai phút, bộ đồ trên người hai anh đã nhận được ba mươi đơn đặt hàng. Sau hai giờ, tổng cộng đơn đặt hàng đã lên tới ba nghìn bộ. Giá thành mỗi bộ trung bình ba trăm tệ. Sau hai giờ, doanh thu lên tới chín mươi vạn tệ. Ông chủ, chúng ta có làm tiệc mừng công không?”
A Dương đáp: “Chiều thứ sáu nhé, địa điểm tùy mấy đứa chọn.”
Tiểu Trương vui vẻ đi báo tin cho mọi người.
Thẩm Lật cười cười, “Tối nay đi quán bar sao?”
A Dương hỏi lại, “Đi uống một ly chứ?”
“Được, uống mừng cậu bán cháy hàng.”
A Dương không lên tiếng, vỗ vỗ vai Thẩm Lật.
Hai người tẩy trang, thu dọn rồi đón xe đến quán bar A Dương hay lui tới.
A Dương luôn thích ngồi ở quầy bar cùng bartender vừa trò chuyện vừa uống rượu. Nhưng hôm nay, anh chọn ghế lô riêng.
Cả hai vẫn chưa ăn gì, A Dương gọi đồ ăn trước rồi mới gọi rượu.
Sau ba vòng rượu, tranh thủ lúc hai người còn chưa say, A Dương hỏi anh: “Lật Tử, trong lòng cậu có tâm sự phải không?”
Thẩm Lật cười, “Tôi thì có thể có chuyện gì chứ?”
A Dương nhàn nhạt đáp, “Có phải là người trong lòng cậu trở lại không?”
Tay cầm ly rượu của Thẩm Lật lập tức cứng đờ tại chỗ.
Hết chương 19
“Hả, là A Dương à.” Thẩm Lật xoa xoa đôi mắt đang lim dim, cố gắng làm cho mình tỉnh táo một chút “Làm sao vậy?”
“…Lật Tử, cậu còn chưa đến à?”
Thẩm Lật nằm trong ổ chăn, ngọ nguậy tìm tư thế thoải mái, “Đến ngay đây.”
A Dương nhíu mày nhìn điện thoại, cảm giác Lật Tử có chút không đúng lắm. Quen biết Lật Tử mấy năm nay, A Dương ít nhiều cũng biết rõ thói quen của con người này. Có lẽ bởi gia đình dạy dỗ nghiêm, Lật Tử từ xưa không có thói quen ngủ nướng. Đồng hồ sinh học của Lật Tử thường ngày đến sáu, bảy giờ là tỉnh, dù cho thân thể có không thoải mái anh cũng chưa bao giờ ngủ quá tám giờ.
“Lật Tử, cậu có phải cảm thấy không thoải mái không? Cậu có biết lúc này đã hơn mười giờ rồi không?”
Thẩm Lật không ngờ chính mình có thể ngủ một giấc đến tận giờ. Anh nhận ra sự lo lắng trong giọng nói của A Dương, vội trấn an: “Không có chuyện gì. Dạo gần đây tôi không có tinh thần lắm, đừng lo lắng. A Dương, cậu tìm tôi có chuyện gì?”
A Dương thở dài nói: “Cậu còn nhớ hôm nay là thứ mấy không?”
Thẩm Lật thật sự quên mất, mấy ngày gần đây anh đều cảm thấy mơ mơ hồ hồ, “Hôm nay là thứ mấy?”
“Thứ năm.”
Thẩm Lật hỏi: “Có phải tôi quên mất chuyện gì không?”
A Dương đã không còn sức để bùng nổ: “Cậu hứa với tôi hôm nay qua giúp livestream, nhưng nếu cậu không khỏe thì thôi.”
Thẩm Lật lúc này mới nhớ tới hôm nay là ngày cửa hàng của A Dương khai trương. Anh đã hứa với bạn sẽ đến livestream hai tiếng. Anh từ trên giường bật dậy, “A, đúng rồi, ngủ đến ngơ người. Tôi không sao, vừa hay đi ra ngoài giải sầu, ở nhà ngột ngạt tôi càng không tỉnh táo. Chờ tôi khoảng một tiếng, tôi đến ngay.”
A Dương nói: “Được, cậu không cần ăn trưa, qua thẳng chỗ tôi ăn luôn.”
“Đã rõ.”
Thẩm Lật cúp điện thoại, từ trên giường bò dậy, rửa mặt mặc quần áo rồi cho Bông Tuyết và Tart ăn. Tart ăn xong được anh đeo dây dắt đi dạo, đưa lên xe cùng đi tới studio của A Dương.
A Dương là một trong số ít bạn bè của Thẩm Lật. Hai người biết nhau đã được năm, sáu năm.
A Dương là một người có dáng vẻ điềm tĩnh. Ngoại hình của anh ta bình thường pha chút vẻ bất cần giống như một con đại bàng cô độc bay lượn trên đồng cỏ, như một kẻ lãng tử cô độc trên đường đời.
Ai gặp A Dương cũng không thể không bị anh ta hấp dẫn.
A Dương vừa có sự phóng túng, lãng mạn của chàng ca sĩ lang thang, vừa không có vẻ bất lực của người nghệ sĩ phiêu bạt. Nếu A Dương chọn lang thang, đó nhất định là vì anh ấy thích như vậy.
A Dương là trẻ mồ côi. Điều duy nhất khiến anh ta lo lắng chính là vị viện trưởng già ở cô nhi viện.
A Dương có một vài thói quen không thể giải thích được. Anh ta sẽ đến một quán bar không có gì đặc sắc vào thứ Năm hàng tuần để uống vài ly. Nguyên nhân chỉ vì anh ta muốn uống một ly khi đi ngang qua cửa quán bar đó vào một ngày thứ Năm mười năm trước.
Mỗi lần đi ngang qua cửa hàng hoa, A Dương đều vô tình vào xem và mua một bông hoa. Sau đó, anh ta sẽ ép nó thành tiêu bản bằng cuốn từ điển dày cộp. Nếu ai đó hỏi lý do, anh ta sẽ trả lời làm thế để tưởng nhớ mỗi lần gặp gỡ với hoa.
Hàng năm, A Dương đều đi du lịch. Thời gian đi không cố định, cũng không bao giờ lập kế hoạch trước. Có lúc A Dương đang pha trò khiến bạn cười, nhưng một giây sau lại đặt vé máy bay. Nếu hỏi anh ta đi đâu, câu trả lời chắc chắn là đặt bừa không nhìn rõ.
Có đôi lúc, A Dương bất chợt đứng dậy, khoác ba lô vừa nghịch điện thoại vừa nói sẽ đi chơi mấy hôm. Vài ngày sau, bạn có thể sẽ nhận được điện thoại chuyển vùng từ quốc tế của anh ấy.
Có lúc A Dương tỉnh dậy sau giấc ngủ trưa, mắt còn đang díp lại đã nói rằng anh ta sẽ đi Mauritius.
A Dương có cuộc sống tự do, giản dị khiến người khác đố kỵ.
Thời điểm Thẩm Lật đến studio của A Dương, anh ta đang ngồi xổm trước cửa hút thuốc. Khuôn mặt điển trai thấp thoáng sau làn khói mang đến vẻ gợi cảm khó tả.
Thẩm Lật đỗ xe trước cửa. Cửa xe vừa mở, Tart nhảy xuống xe, chạy ngay về phía A Dương.
A Dương dụi tắt điếu thuốc, ôm lấy Tart đang nhào qua, vừa xoa đầu nó vừa hỏi thăm Thẩm Lật.
Nhiệt độ bên ngoài rất thấp. Xe của Thẩm Lật có bật máy sưởi. Giờ đột ngột bước ra ngoài khiến anh không khỏi rùng mình, quấn chặt quần áo trên người. Anh nhìn A Dương chỉ mặc một chiếc áo len, không có áo khoác thì không khỏi nhíu mày: “Sao lại ngồi ngoài này? Không lạnh à? Áo khoác đâu?”
A Dương đứng dậy, vươn vai giãn gân cốt, “Tôi buồn ngủ quá, đi ra ngoài hít thở một chút.”
Thẩm Lật nhìn vành mắt thâm xì của A Dương, “Hôm qua anh lại thức đêm à?”
A Dương mở cửa, dắt Tart vào trong, “Tối hôm qua có chút vấn đề, tôi phải lao vào làm đến bốn giờ sáng. Cứ nhìn chằm chằm như vậy nên không ngủ được.”
Thẩm Lật nói: “Buổi chiều còn phải livestream, anh định mang đôi mắt gấu trúc này lên hình sao?”
A Dương nói: “Tôi vừa nhìn qua một cái, chờ Cảnh Kinh trang điểm che giúp là được.”
Thẩm Lật nói: “Được rồi. Ăn cơm trước đi.”
Buổi livestream chiều nay sẽ bắt đầu lúc ba giờ, đến năm giờ thì kết thúc. Thẩm Lật quen hầu hết nhân viên trong studio của A Dương nên cũng không cần khách sáo. Anh thấy A Dương buồn ngủ đến khó chịu thì vội đuổi người đi ngủ, bản thân anh đi đến kho hàng để hỗ trợ.
Kho hàng cũng không có nhiều việc. Thẩm Lật chỉ phụ kiểm tra quần áo, xem xét vải vóc, những việc khác đều đã có người phụ trách.
Hai rưỡi chiều, A Dương tỉnh lại, thấy Thẩm Lật đã đi tới phòng livestream chuẩn bị.
Cảnh Kinh giúp hai người trang điểm một chút. Vì cả hai da dẻ đều đẹp nên Cảnh Kinh chỉ cần thêm chút phấn nền, điểm chút son môi và tút tát vài chi tiết nhỏ khác. Đội tóc giả mới chiếm phần lớn thời gian.
Tóc tự nhiên của Thẩm Lật đã dài tới ngang vai. Cảnh Kinh chỉ cần buộc gọn lên đỉnh đầu, chừa lại vài sợi trước trán. Phần tóc đuôi ngựa phía sau hơi ngắn, Cảnh Kinh gắn thêm mấy cụm tóc giả mỏng và dài, buông thõng xuống tận eo. Cảnh Kinh vốn dĩ khéo tay. Chỉ qua ít phút, cô đã tạo được kiểu tóc rất đẹp. Thẩm Lật đổi sang kiểu tóc như vậy, khí chất dịu dàng như ngọc của anh càng thêm nổi bật, chớp mắt đã trở thành công tử phong nhã.
Tóc của Thẩm Lật dài còn dễ tạo kiểu, vấn đề chủ yếu ở A Dương.
A Dương quen để tóc ngắn như các chàng trai bình thường. Trước tiên, Cảnh Kinh cho A Dương đội chiếc lưới trùm đầu, sau đó bôi keo dán đặc biệt theo đường chân tóc. Cuối cùng cô mới dán tóc giả vào.
Tóc A Dương được tết một đường như con rết kéo lên đỉnh đầu, quấn thành búi. Cảnh Kinh lấy một chiếc phát quan bằng bạc đội vào, cài trâm cố định. Phần tóc phía sau của A Dương được cô thả xõa trên vai có chút rối càng tăng thêm vẻ hào hiệp và quý khí.
Thời điểm Cảnh Kinh làm tóc xong, A Dương đang ngủ gật bị tiếng thét chói tai của cô làm tỉnh.
“Aaaaa. Đẹp trai quá. Nhóm fan nhỏ chắc chắn sẽ phát cuồng. Ông chủ, chỉ cần nhan sắc của hai người, doanh số bán hàng không có vấn đề gì nữa!”
A Dương chậm rãi xoay người, uể oải đứng dậy nói với Thẩm Lật: “Đi thôi Lật Tử, đến lúc bán nhan sắc rồi.”
Thẩm Lật dở khóc dở cười theo sau: “Tôi bán nghệ không bán thân.”
A Dương đáp: “Thế thì không được, bước chân vào căn phòng này là cậu đã không còn quyền tự quyết nữa rồi.”
Thẩm Lật khoác lên chiếc áo cổ chéo màu vàng ánh trăng do anh tự thiết kế, bên dưới mặc chiếc váy màu xanh lá cây. Anh khoác bên ngoài chiếc áo có họa tiết mây và trăng, khí chất càng thêm xuất trần, mi mục như họa, phảng phất như mặt trăng bị mây nhẹ che lấp, phiêu diêu như tuyết bị gió thổi cuốn lên.(1)
(1): Hai câu thơ trong bài Lạc thần phú (Bài phú về nữ thần sông Lạc) của Tào Thực
A Dương mặc áo cổ chéo màu trắng, phía dưới mặc chân váy đen có họa tiết hoa sen. Viền chân váy được thêu chỉ đỏ. Vẻ đẹp của A Dương rất nam tính, có chút nguy hiểm nhưng vẻ đẹp như vậy thường có sức hấp dẫn lớn nhất. Nếu để hình dung thì chính là “chàng là duy nhất và duy nhất trên đời”.(2)
(2): Câu này nằm trong bài ca dao tiếng Hán, bạn nào biết thì chỉ thêm mình nha
Sau khi thay quần áo, hai người bước ra ngoài. Cửa phòng livestream đã chật cứng người. Mấy cô gái nhỏ ở studio đều đứng ở cửa nhìn vào, ríu rít không ngừng.
A Dương gõ bàn một cái nói: “Các cô nương nhỏ giọng một chút, buổi livestream sắp bắt đầu rồi. Đợi livestream xong tôi sẽ đưa Lật Tử cho các cô, muốn xem gì thì xem.”
Các cô gái nghe vậy thì bật cười: “Thật sự muốn xem gì cũng được, cởi ra xem cũng được?”
A Dương gật đầu: “Tôi không có ý kiến, chỉ là không biết cậu ấy nghĩ thế nào. Nếu có người thành công thì nhất định phải gọi tôi đến xem đấy.”
Cả căn phòng tràn ngập tiếng cười.
Thẩm Lật nói: “Tôi nhất định sẽ cự tuyệt. Nếu có người muốn túm anh ấy, tôi có thể giúp.”
Ai đó chợt hô lên: “Mặc dù nghe rất hay nhưng ông chủ giữ lương của chúng tôi. Chúng tôi sợ ông chủ nổi giận nên túm lấy cậu vẫn tốt hơn.”
Thẩm Lật dở khóc dở cười: “Mấy người hợp tác bắt nạt người ngoài là tôi đúng không?”
Đám đông ồn ào cuối cùng cũng tản đi. A Dương mở livestream. Người hâm mộ đã ùa vào xem. Hai người còn chưa kịp chào hỏi thì một loạt bình luận “Aaaaa!” đã bay đầy màn hình.
A Dương và Thẩm Lật cầm điện thoại vừa xem bình luận, vừa tán gẫu để mở đầu như mọi khi.
Bình luận bay đến quá nhanh. Vài bình luận dài tưởng chừng không có điểm kết. Khác với Thẩm Lật chỉ là vlogger nhỏ với hơn hai trăm nghìn người theo dõi, A Dương là một vlogger nổi tiếng có tới tám triệu người hâm mộ. Số người vào xem livestream cũng đã lên tới một triệu người.
Trong màn đạn bình luận, người hâm mộ cũ thổi phồng sự xuất hiện của hai người. Một số người xem mới cũng tò mò hỏi danh tính của Thẩm Lật. Anh nhìn thấy một vài người hâm mộ của mình vào hỏi thăm lúc anh đang livestream.
Thẩm Lật và A Dương thay nhau trả lời từng thắc mắc của người xem.
Trò chuyện một lúc, Thẩm Lật phát hiện rất nhiều người hâm mộ hỏi anh liệu người ăn vụng trong buổi livestream hôm trước có phải là A Dương hay không. Thẩm Lật không trả lời, anh vờ như không nhìn thấy thắc mắc của nhóm người hâm mộ.
Thế nhưng số người hỏi ngày càng nhiều, Thẩm Lật không thể tiếp tục giả vờ như không nhìn thấy khi có hai người hâm mộ lên tiếng phân tích.
[Kaka Coffee]: Chắc chắn không phải là A Dương. Trên tay A Dương có một hình xăm, tay người kia không có.
Nhận thấy chủ đề này ngày càng thu hút nhiều người, A Dương kịp thời lên tiếng: “Được rồi, thời gian cũng không còn nhiều, chúng ta hãy cùng nhìn qua một chút các sản phẩm mới đợt này nhé…”
Buổi livestream kết thúc sau năm giờ, Tiểu Trương từ trong hậu trường chạy đến báo tin vui “Ông chủ, lần này bán nhan sắc vô cùng thành công. Thật không thể tin nổi. Mới vừa livestream hai phút, bộ đồ trên người hai anh đã nhận được ba mươi đơn đặt hàng. Sau hai giờ, tổng cộng đơn đặt hàng đã lên tới ba nghìn bộ. Giá thành mỗi bộ trung bình ba trăm tệ. Sau hai giờ, doanh thu lên tới chín mươi vạn tệ. Ông chủ, chúng ta có làm tiệc mừng công không?”
A Dương đáp: “Chiều thứ sáu nhé, địa điểm tùy mấy đứa chọn.”
Tiểu Trương vui vẻ đi báo tin cho mọi người.
Thẩm Lật cười cười, “Tối nay đi quán bar sao?”
A Dương hỏi lại, “Đi uống một ly chứ?”
“Được, uống mừng cậu bán cháy hàng.”
A Dương không lên tiếng, vỗ vỗ vai Thẩm Lật.
Hai người tẩy trang, thu dọn rồi đón xe đến quán bar A Dương hay lui tới.
A Dương luôn thích ngồi ở quầy bar cùng bartender vừa trò chuyện vừa uống rượu. Nhưng hôm nay, anh chọn ghế lô riêng.
Cả hai vẫn chưa ăn gì, A Dương gọi đồ ăn trước rồi mới gọi rượu.
Sau ba vòng rượu, tranh thủ lúc hai người còn chưa say, A Dương hỏi anh: “Lật Tử, trong lòng cậu có tâm sự phải không?”
Thẩm Lật cười, “Tôi thì có thể có chuyện gì chứ?”
A Dương nhàn nhạt đáp, “Có phải là người trong lòng cậu trở lại không?”
Tay cầm ly rượu của Thẩm Lật lập tức cứng đờ tại chỗ.
Hết chương 19
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất