Sau Khi Ở Chung Cùng Ảnh Đế

Chương 62

Trước Sau
Nhà thiết kế trẻ tuổi nổi tiếng quốc tế Mạc Lương Tuấn có thể nói là đã bước trên con đường không thể quay đầu kể từ sự kiện trộm bài thi đầu tiên được tiết lộ.

Vinh quang ngày xưa không còn nữa, gã trở thành trò cười trên mạng, là một con chuột qua đường bị người người hô đánh. Mà bản thân gã cũng hoàn toàn biến mất không thấy tăm hơi. Dù công ty gặp một loạt nguy cơ, thậm chí đối mặt với tình thế có thể đóng cửa thì hắn vẫn không xuất hiện.

Mà cái tên Thẩm Lật đã thay thế gã trở thành thanh niên tài năng. Sau khi trải qua một trận sóng gió bị ném đá trên mạng, lý lịch hiển hách, tài hoa kinh người, gia thế thần bí cùng khí phách dám làm dám chịu đã giúp anh giành được vô số sự ngưỡng mộ cùng sự chú ý.

Hầu hết anti fan đều mai danh ẩn tích. Dường như những kẻ phỉ nhổ Thẩm Lật bị bao nuôi, nghèo túng, xe công cộng, gay chết tiệt không phải là bọn họ. Tình huống từ anti fan chuyển thành fan cũng không phải là không phát sinh.

Tất nhiên, cũng có những anti fan vô cùng quyết tâm, tiếp tục nhảy nhót như trước. Họ tóm chặt vấn đề đồng tính như mấu chốt để không ngừng lan truyền lời chửi mắng ô nhiễm không khí.

Nhưng từng đó cũng không xi nhê gì. Số lượng người hâm mộ của Thẩm Lật đã tăng vọt, độ nổi tiếng của anh cũng tăng nhanh. Tập có Thẩm Lật trong chương trình “Nhà thám hiểm” được phát đi phát lại, thậm chí cư dân mạng còn khởi xướng chủ đề #818 kẻ cuồng đồ cổ xa hoa lãng phí vô độ(1).

(1) Chú thích

Đúng lúc này, trên mạng lại nổi lên cơn sóng lớn. Có người đăng ảnh Thẩm Lật vùng Vu Thu Y ôm nhau ở sân bay, hoài nghi Thẩm Lật đúng là bị bao nuôi. Mà cái gọi là không ít gia sản cùng những bức ảnh đồ cổ không xác định được thật giả nói không chừng là hàng giả để lừa thiên hạ.

Hơn nữa, Vu Thu Y vốn là chủ tịch của tập đoàn RH, cũng không đến mức không mua nổi một hai món đồ cổ.

Thẩm Lật sống chung với bạn trai, còn mập mờ với chủ tịch tập đoàn RH khiến chủ đề “đời tư dâm loạn của Thẩm Lật” lên hot search.

Anti fan tận dụng mọi thứ, không bỏ qua bất cứ cơ hội nào để bôi nhọ Thẩm Lật.

<Hắc Thiên Hắc Địa Hắc Thẩm Lật>: Thẩm cẩu cùng Mạc cẩu đúng là rác rưởi cùng chung chí hướng, đều thích được ông già bà cả bao nuôi, đúng là ăn tạp không kiêng cả rau lẫn thịt. Kỹ thuật trên giường sợ là không tầm thường đâu.

<Hôm nay Thẩm Lật có chết không>: Ha ha, có mấy món đồ giả cổ mà ra vẻ là nhà giàu, coi cái lọ hoa như bảo vật, đúng là cùng một hạng với Mạc cẩu. Khéo có khi bản thảo thiết kế ban đầu cũng là nhờ ai đó vẽ giúp.

<Thẩm Lật và rác rưởi vứt ở đây>: Kinh tởm, mấy người có thể vì tiền mà công được thủ được, co được dãn được đúng là việc người bình thường không thể làm được.

Một số người hâm mộ nhảy ra phản bác lại rằng Vu Thu Y là bạn của của Carmela muốn giúp Thẩm Lật tạo dựng thương hiệu cá nhân, họ không nhất định phải là quan hệ bao nuôi, nói không chừng là bậc bề trên trong nhà.

: Bà Vu Thu Y vì tình nhân nhỏ mà hao tốn tâm tư, nếu không phải là quan hệ bao nuôi thì sao có thể giúp Thẩm Lật mở thương hiệu cá nhân, còn tìm Carmela để làm chỗ dựa. Mà tôi cũng chưa từng nghe nói Vu Thu Ý có con cháu nào tầm tuổi Thẩm Lật.

Vì vậy, sự phản bác của người hâm mộ nhận lại sự chế giễu từ xung quanh.

Với lại Thẩm Lật vừa được tẩy trắng đã lại bị bôi đen lần nữa. Tuy nhiên, hai người họ cũng không thèm để ý.

Cả hai đang dắt Tart ra ngoài đi dạo.

“Khi nào họ gặp nhau?”

“Ngày mốt. Có chuyện gì vậy?”

Khóe miệng Cố Dịch nhếch lên, nhanh chóng kéo đến tận mang tai, “Anh vừa hồi hộp vừa có chút kích động.”

“Sao em cảm thấy anh như đang cười hả hê trên sự đau khổ của người khác thế hả.”

Cố Dịch cười thành tiếng, “Dễ nhìn ra thế à.”

“Rốt cuộc anh đang nghĩ gì? Sao lại cười hả hê thế hả?”

“Lúc đầu anh cũng căng thẳng, nhưng sau đó nghĩ lại thì thấy sự sắp xếp lần này của họ có thâm ý khác. Em nói xem vì sao cha mẹ em lại muốn hẹn gặp mặt ở đây?”

Thẩm Lật nghĩ một chút mới nói: “Để cô chú nhìn thấy hoàn cảnh sống của anh cho thêm yên tâm à?”

Cố Dịch nhẹ nhàng nói: “Em đúng là không hiểu cha mẹ mình.”

“Nếu như anh đoán không sai, họ chọn ở đây là muốn ra uy…”

Hai người dậy từ sớm, trời còn chưa hửng nắng, họ đã dắt Tart chậm rãi đi dạo quanh làng một vòng. Cảm giác cả người đều khoan khoái, dễ chịu.

Phía đông thôn có một dòng sông, cây cầu bắc ngang bằng phẳng sạch sẽ. Bên bờ sông trồng một hàng liễu. Đây là một trong những con đường nhất định phải đi qua khi vào trong thôn. Thẩm Lật đang ngẩn ngơ thì thấy một chiếc xe ô tô màu xanh lam đậu dưới gốc cây trước mặt. Chiếc xe màu xanh lam đậm rất đẹp, kết hợp với hồ nước lấp lánh cùng thảm cỏ xanh mướt, còn nửa che nửa đậy dưới hàng liễu rủ tạo nên một hình ảnh đẹp dịu dàng như trong phim hoạt hình Nhật.

Thẩm Lật cảm thấy rất thích cảnh này, tiện tay cầm di động chụp lại một tấm.

Cố Dịch quan sát động tác của anh, “Sao vậy? Thích chiếc xe đó à?”

Thẩm Lật lắc đầu, “Chỉ là tích lũy tư liệu sống thôi. Nghệ thuật đến từ cuộc sống mà. Nếu không ghi lại những khoảnh khắc đẹp trong đời thì thật đáng tiếc.”

Cố Dịch cầm điện thoại di động của Thẩm Lật, mở xem những bức ảnh bên trong. Album có rất nhiều ảnh, có lẽ là tư liệu Thẩm Lật tích lũy bấy lâu nay. Vuốt xem vài tấm thì hắn nhìn thấy ngay một khuôn mặt quen thuộc, Cố Dịch nhếch khóe môi, nhướng mày, “Đây là ai? Ồ ôi, sao lại có nhiều hình của người này thế hả?”

Thẩm Lật liếc mắt nhìn một cái thì bỗng đỏ bừng mặt, đó là những tấm hình anh chụp trộm lúc Cố Dịch ngủ, uống trà, ngắm hoa, thậm chí còn có ảnh hắn đang chơi đùa cùng Tart. Nếu vuốt xem tiếp còn có vô số bức ảnh chân dung của Cố Dịch do anh chụp. Anh vội vã cướp lại điện thoại. Tay Cố Dịch rất dài, hắn giơ điện thoại hướng lên cao, tiếp tục vuốt xem ảnh.

Thẩm Lật luống cuống, nhảy lên suýt giành được.

Cố Dịch giấu điện thoại sau lưng, cơ thể đang nhảy lên của Thẩm Lật trực tiếp bị áp vào lồng ngực hắn. Cố Dịch cười đắc thắng. Thẩm Lật bị hắn ôm trong ngực, cảm nhận rõ ràng chấn động trong khoang ngực hắn, xấu hổ cùng bực bội bị vứt hết ra sau. Trong lòng anh bỗng thấy mềm mại ngọt ngào, anh luôn không có cách nào xử lý Cố Dịch.

Nhiệt độ dần tăng cao, hoạt động ngoài trời đã không còn thoải mái nữa. Cả hai bắt đầu quay về, suốt đoạn đường vừa đi vừa cười nói rôm rả, ngày tháng bình thản thật tươi đẹp.

Thím An mang một ít rau tươi đến vào buổi trưa. Đây đều là rau sạch bà tự trồng, do ăn không hết nên chia cho hàng xóm gần nhà một ít.

Thím An vừa vào cửa đã thấy một cậu thanh niên đẹp trai đang ngồi trên sô pha cầm điện thoại di động chơi game. Bà tưởng đây là bạn thân của Thẩm Lật, chỉ khen đôi câu chứ không hỏi nhiều. Bà trò chuyện với Thẩm Lật vài câu rồi để đồ lại, chuẩn bị đi về. Thẩm Lật giữ bà lại uống trà, bà từ chối nói còn bận việc, dặn Thẩm Lật đón tiếp bạn thật tốt.

Thẩm Lật cười khổ, Cố Dịch từ lâu đã coi mình là chủ nhân nơi đây rồi, có chỗ nào cần anh chiêu đãi nữa đâu. Nhưng anh vẫn cảm kích ý tốt của thím An nên tiễn bà ra tận cửa.

Khi bước tới cửa, anh thoáng thấy bóng một vệt xanh lam nên hơi nghi hoặc nhưng cũng không nghĩ nhiều.

Thấy anh nhìn chiếc xe ô tô màu lam, thím An nói thêm mấy câu: “Không biết là xe nhà ai, nó đậu ở trong thôn hai ngày nay rồi. Kỳ lạ là gần đây cũng không nghe thấy nhà nào trong thôn mới mua xe. Có khi là xe của người ngoài đến.”

Thím An thuận miệng nói, nói xong thì chào tạm biệt Thẩm Lật.

Thẩm Lật tiễn thím An xong thì nhìn lại chiếc xe lần nữa, nhớ kỹ rồi đóng cửa vào nhà.

Anh cảm thấy hơi lạ. Anh biết tiền lương của những không phải dân địa phương ở đây không cao. Họ làm sao có đủ tiền để mua một chiếc xe hơi như vậy. Nhưng cũng có thể là người thân trong gia đình hoặc người này là lái thuê cho người ở nơi khác.

Anh luôn cảm thấy mình đã bỏ qua điều gì đó, nhưng không tài nào nhớ nổi. Vì vậy anh đơn giản không nghĩ nữa.

Sáng hôm sau, Thẩm Lật và Cố Dịch vẫn sinh hoạt như thường ngày. Sáng sớm họ rời giường dắt theo Tart đi vòng quanh thôn. Thời điểm đi qua chiếc cầu ở phía Đông thôn, Thẩm Lật lại nhìn thấy chiếc xe màu xanh lam kia.

Vẫn là vị trí đậu này, xe bị cành liễu rủ che khuất một nửa, không nhìn rõ bên trong.

Thẩm Lật hơi nhíu mày nhưng cũng không nghĩ nhiều, xoay người tiếp tục thảo luận cùng Cố Dịch việc cha mẹ hai bên gặp nhau vào ngày mai.



Tart luôn chạy rất nhanh, hiện tại nó đang vui vẻ chơi đùa bên bìa rừng.

Hai người đi ngang qua rặng liễu, đi chưa được mấy mét thì nghe thấy tiếng khởi động xe truyền đến từ phía xa. Thẩm Lật đột nhiên nháy nháy mắt trái, tim thắt lại sau đó đập điên cuồng. Trong anh dâng lên một loại linh cảm không lành. Anh theo bản năng nắm chặt lấy tay Cố Dịch.

Thời gian từ khi nghe thấy tiếng động cơ gầm rú đến lúc chiếc xe lao tới trước Thẩm Lật rất ngắn, sự việc xảy ra trong nháy mắt chỉ kịp để Thẩm Lật nắm chặt lấy cổ tay Cố Dịch.

Đó là một chiếc xe ô tô không đắt tiền nhưng động cơ mạnh mẽ. Nó lao thẳng về phía hai người với tốc hơn một trăm kilomet trên giờ trên con đường đất đầu thôn.

Sắc mặt Thẩm Lật tái nhợt. Chiếc xe vọt tới trước mặt. Anh thậm chí còn không kịp phản ứng, dường như một giây sau chiếc xe với tốc độ điên cuồng này sẽ hất tung hai người ra xa ít nhất mười mét. Sau đó, họ sẽ không rõ sống chết ra sao.

Ngay trước khi thân xe sắp chạm tới hai người, Thẩm Lật bị một lực mạnh đẩy văng ra xa. Chính là Cố Dịch. Cố Dịch ôm lấy anh lăn hai vòng trên mặt đất, thay anh chắn va chạm khi rơi xuống đất.

Thẩm Lật sợ hãi bò dậy, thở hổn hển, nhìn Cố Dịch một lượt từ trên xuống dưới. Khuỷu tay Cố Dịch bị rách, lộ ra một vệt máu lớn vô cùng nổi bật trên làn da trắng ngần của hắn khiến anh choáng váng.

Sau một hồi sợ hãi, Thẩm Lật kéo Cố Dịch lên, hai mắt đỏ hoe, ôm chặt lấy Cố Dịch, gọi tên hắn, “Cố Dịch, Cố Dịch…”

Cố Dịch vội vàng ôm lấy anh, xoa xoa lưng động viên, “Không sao, chỉ là trầy da một chút thôi. Trước tiên đứng lên đã, chúng ta phải đi mau.”

Đây rõ ràng không phải là một vụ tai nạn, chủ nhân của chiếc xe đó đã chuẩn bị sẵn sàng. Thấy cả hai không bị thương, gã quay đầu xe tiếp tục lao tới.

Sắc mặt Cố Dịch u ám kinh khủng, hắn hét lớn với Thẩm Lật: “Chạy ra sau cái cây!”

Thẩm Lật mặc dù có chút kinh hoảng nhưng anh buộc mình phải bình tĩnh lại. Hai người nhanh chân chạy ra sau cây liễu. Kẻ hành hung kia sợ là điên rồi. Gã như mang tâm lý quyết tâm đồng quy vu tận, cho dù Thẩm Lật trốn sau gốc cây thì vẫn lái xe đụng thẳng vào.

Không né kịp, cả hai bất đắc dĩ nhảy xuống sông. Cũng may hai người đều biết bơi, nước sông mùa hè cũng không lạnh thấu xương.

Trên bờ, một cây liễu có đường kính thân hơn ba mươi centimet bị tông gãy, đổ đè lên cây bên cạnh. Phần đầu xe bị dập nát, thân cây bị kẹp sâu vào đầu xe, trong xe không có động tĩnh gì.

Thẩm Lật và Cố Dịch nổi trên mặt nước, nhìn kỹ chiếc xe một lúc. Sau khi chắc chắn rằng xe không chuyển động, họ leo lên bờ từ phía mép có bậc thang. Cả hai đều ướt sũng, nhìn rất chật vật.

Vết thương của Cố Dịch bị ngấm nước nên rất xót.

Cố Dịch lấy điện thoại di động ra, thật may là điện thoại không thấm nước, hắn bấm số 110 báo cảnh sát.

Thẩm Lật bước về phía chiếc xe. Anh muốn nhìn xem ai khao khát giết mình đến mức không thiết sống. Anh không dám tới quá gần, sợ người bên trong xe nổ tung, gây thêm tai nạn.

Trong lòng anh lờ mờ có suy đoán, nhưng tài xế gục trên tay lái, không thấy rõ mặt.

Xe cảnh sát và xe cứu thương đến rất nhanh. Nhân viên cứu hộ tiến lên mở cửa xe một cách chuyên nghiệp. Tài xế trong xe đang nằm trên túi khí an toàn, máu từ trên trán uốn lượn chảy xuống mặt.

Lúc cửa xe bị mở ra, gã khẽ mở mắt gườm gườm. Khi được nhân viên cứu hộ đỡ từ trong xe ra, gã vùng thoát khỏi người bên cạnh, lao về phía Thẩm Lật. Tay gã siết chặt con dao gọt hoa quả, lưỡi dao sắc nhọn chỉ thẳng về phía Thẩm Lật.

Cố Dịch tiến lên một bước chắn trước người Thẩm Lật.

Lúc tài xế cách Cố Dịch nửa mét, gã bị cảnh sát quật ngã xuống đất, sau đó bị còng tay đưa lên xe cứu thương.

Đến lúc này Thẩm Lật mới nhìn rõ mặt người đàn ông.

Gã chính là Mạc Lương Tuấn vốn biến mất đã lâu.

Sau khi các nhân viên y tế sơ cứu làm sạch vết thương cho Cố Dịch, cả hai được đưa đến đồn cảnh sát để lấy lời khai. Nơi xảy ra sự việc có camera an ninh ghi lại, đây là một tin vui với họ.

Nhưng sau khi Thẩm Lật ra khỏi đồn cảnh sát, anh có chút lo lắng.

Cố Dịch hỏi: “Em sao vậy?”

Thẩm Lật nói: “Anh có nhớ không, trên mạng nói Mạc Lương Tuấn bị mắc bệnh thần kinh…”

Cố Dịch im lặng, một lúc mới nói: “Đúng vậy, bệnh nhân tâm thần giết người không phải chịu án tử hình. Nếu không gã làm sao dám điên cuồng như vậy. Em không cần lo lắng, những việc này đã có luật sư giải quyết, anh sẽ không để gã tổn thương em thêm một lần nữa.”

Thẩm Lật ngẩng đầu nhìn về phía Cố Dịch, “Anh nói xem tại sao gã lại làm chuyện này?”

Cố Dịch nói: “Có lẽ gã thực sự tự ép mình đến phát điên rồi. Có lẽ gã đã sống dưới cái bóng của em nhiều năm, điều này khiến gã cảm thấy em chính là nguồn cơn cho đau khổ của gã, một kẻ thù trong tưởng tượng.”

Thẩm Lật nói: “Nhưng em rõ ràng không làm gì sai, kẻ làm sai vẫn luôn là gã.”

Cố Dịch gật đầu: “Đúng, không sai, vẫn luôn là gã, cho nên nhiều năm như vậy gã vẫn luôn sống trong địa ngục. Còn Thẩm Lật anh yêu vẫn có thể làm cho bản thân sống vui vẻ.”

Thẩm Lật lo lắng quay đầu nhìn phía sau “Nhưng…”

Cố Dịch an ủi: “Em yêu đừng lo lắng, cho dù gã không phải vào tù thì vẫn luôn có cách khiến gã không thể ra khỏi viện tâm thần. Thật ra ngược lại anh đang mong gã vào viện tâm thần đây.”

Thẩm Lật không lên tiếng nhưng cũng không phản bác, chỉ nói: “Em không muốn để cho họ biết.”

Cố Dịch nói: “Vậy thì anh sẽ không nói với các cụ, nhưng anh phải báo với Cố Giản. Anh cần anh ấy đến giúp.”

Thẩm Lật gật đầu.

Cố Dịch nói: “Đi thôi, chúng ta quay lại dọn dẹp, chiều nay cha mẹ em đến rồi.”

Cú sốc sợ hãi vẫn chưa qua, tâm trạng của hai người hiện tại không thích hợp để đón khách, dù cho hai vị khách này có là ông Thẩm Tùng Lễ và bà Vu Thu Y.

Sau buổi sáng kinh hoàng, Thẩm Lật vẫn còn sợ trong lòng. Cảnh tượng Cố Dịch đứng chắn trước mặt anh cứ lóe lên trong tâm trí. Những cơn sóng sợi hãi ập đến trong đầu anh, khiến Thẩm Lật gần như dính lấy Cố Dịch nguyên ngày, không chịu rời mắt khỏi hắn giây lát.

Cố Dịch tự nhiên rất vui khi Thẩm Lật quấn người như vậy.

Hai vị bề trên đến vào buổi chiều, lúc trời đã gần chạng vạng. Tart đang chơi trong sân, nghe tiếng chuông thì vui vẻ chạy ra mở cửa.

Lúc hai người họ tiến vào phòng khách chỉ thấy một cảnh tượng như này.

Cố Dịch ngồi trên sô pha chơi game, trong ngực đang ôm Thẩm Lật ngủ say. Hình ảnh vừa ấm áp vừa ngọt ngào, trong sáng đến mức khiến hai ông bà không đành lòng quấy rầy.

Thế nhưng tiếng đóng cửa vẫn khiến Thẩm Lật giật mình. Anh cau mày, động đậy, dường như sắp tỉnh. Cố Dịch đặt điện thoại xuống, vỗ nhẹ vào lưng Thẩm Lật, thấp giọng nói: “Không sao đâu, là Tart, em ngủ tiếp đi.”

Thẩm Lật nghe được giọng an ủi trầm thấp của Cố Dịch thì thả lỏng lông mày, chìm vào giấc ngủ.

Cố Dịch gật đầu về phía hai vị phụ huynh, giơ tay ra hiệu xin cứ tự nhiên, sau đó nhẹ nhàng ôm Thẩm Lật lên phòng ngủ chính. Hắn đặt anh lên giường, cúi đầu hôn lên trán Thẩm Lật, đắp cho anh một cái chăn mỏng, sau đó rón rén đi ra ngoài đóng cửa lại.

Lúc xuống lầu, hai vị kia đã ngồi xuống ghế sô pha, Cố Dịch xuống tầng chào một tiếng chú dì, pha trà mời hai người y như một vị chủ nhà.

Thẩm Tùng Lễ nhíu mày, vẫn không nói gì.



Bà Vu ​​quan tâm đến con trai nhiều hơn, “Thẩm Lật làm sao vậy?”

Cố Dịch dùng giọng điệu “dì biết rồi đấy” nói: “Mấy ngày nay tâm tình em ấy không quá tốt.”

Bà Vu tưởng hắn nói đến chuyện Mạc Lương Tuấn và những lời chửi rủa trên mạng, không nén được đau lòng, trong mắt bà con trai rốt cuộc vẫn chỉ là một đứa trẻ.

Thẩm Tùng Lễ dường như không hài lòng với sự mong manh của Thẩm Lật. Nhưng ông không có thói quen phê bình con trai ở trước mặt người ngoài, cuối cùng vẫn không nói gì cả.

Bà Vu nói: “Nếu như vậy, ngày mai con mang Lật Tử đi ra ngoài đi. Chúng ta cùng cha mẹ con nói chuyện, hai đứa không nên ở đây.

Cố Dịch cảm thấy rất đáng tiếc khi không được nhìn hai cụ già nhà mình bị xử đẹp, nhưng cuối cùng vẫn không phản đối ý của bà Vu. Vì vậy hắn gật đầu “Vâng.”

Thẩm Lật tỉnh lại xuống lầu thì thấy ba người đang ngồi trong phòng khách. Lúc này anh mới nhớ ra hôm nay cha mẹ mình sẽ đến để tham gia buổi gặp mặt ngày mai.

Buổi tối Thẩm Lật cùng bà Vu vào bếp làm bữa cơm cho bốn người.

Lý do chính khiến ông Thẩm Tùng Lễ và bà Vu đến sớm là để trang trí nhà cửa, nói hoa mỹ là không thể thất lễ.

Thẩm Lật thì không thành vấn đề, “Xin cứ tự nhiên ạ.”

Thẩm Lật đi theo hai người nghe sai bảo, nhưng lúc anh thấy cha mình, ông Thẩm Tùng Lễ, tiến vào căn phòng bí mật chuyển đồ cổ ra ngoài thì không thể ngồi yên.

“Cha làm gì đấy!”

Bà Vu nói: “Trẻ con thì biết gì? Lần đầu người ta đến nhà gặp mặt thì sao có thể thất lễ được? Con xem nhà mình trống trơn, chẳng có món đồ trang trí. Cha mẹ giúp con bố trí một chút nhé, cũng coi như thể hiện sự coi trọng nhà người ta.”

Thẩm Lật há hốc mồm không nói nên lời, chỉ có thể để cho hai người tung hoành.

Kết quả là, họ suýt chút nữa thì bê nguyên cả cái tường ông nội cho phép dùng ra. Ông Thẩm Tùng Lễ lôi ra một chiếc giá bách bảo cũ kỹ. Cố Dịch bị bắt làm lính, cùng khiêng đến phòng khách. Sau đó ba người họ đem một đống đồ quý giá chất đầy lên đấy.

Đồ giả trong nhà cũng không được dọn đi. Bình bình lọ lọ ở khắp nơi. Chiếc bình hoa trị giá một trăm mười triệu tệ do nhà họ Cố tặng bị đặt trên mặt đất, cắm hai bông hai nguyệt quý, nhìn qua vô cùng đáng thương, không có dáng vẻ của một món đồ cổ trên trăm triệu.

Sau khi bận rộn một buổi tối, hai người cuối cùng cũng tạm chấp nhận.

Sáng hôm sau, hai vị phụ huynh đặt một bộ ấm trà trong gian đình ở sân sau, sau đó đuổi Thẩm Lật Cố Dịch ra khỏi nhà, yêu cầu họ đi chơi.

Tâm trạng Thẩm Lật có chút nặng nề. Anh luôn cảm giác sẽ phát sinh chuyện bất thường.

Cha Cố mẹ Cố cũng rất coi trọng cuộc gặp này. Cha Cố thậm chí còn định đi máy bay tư nhân nhưng bị Cố Giản phủ quyết vì không có bãi đậu.

Vì vậy cha Cố nghĩ cách kiếm một chiếc Rolls Royce tại thành phố W, tự mình lái tới.

Trận chiến này là trận đầu tiên, tuyệt đối không thể thua.

Vì vậy, khi ông Thẩm và bà Vu ra mở cửa chỉ nhìn thấy một chiếc Rolls Royce màu vàng chói lọi.

Bà Vu cười khẩy, còn ông Thẩm thì khinh khỉnh hừ một cái. Bốn người bốn suy nghĩ khi tầm mắt chạm nhau thì như bắn ra tia lửa bùm bùm.

Họ bắt tay chào nhau, nghênh đón rồi vào nhà.

Bà Vu làm người dẫn đường, nói: “Dù ngôi nhà này có tuổi tác không nhỏ, hơn hai trăm năm, nhưng là do cụ nội Thẩm Lật nhờ tiên sinh Trương Hạc Du thiết kế và xây dựng. Đến bây giờ nó vẫn không có vấn đề gì, dù sao cũng là tác phẩm của tiên sinh Trương Hạc Du.”

Cha Cố vừa nghe thì lưng cứng đờ, thầm nghĩ, đây là thiết kế của tiên sinh Trương Hạc Du, căn nhà cổ này rất có lai lịch, đây chính là một di tích văn hóa…

Ông còn thấy thiết kế sân độc đáo, rau dưa hoa cỏ tươi tốt, vừa nhìn qua là biết ngôi nhà được bảo dưỡng cẩn thận. Khắp nơi đều lộ ra vẻ thanh bình điền viên, yên tĩnh mà sâu sắc.

Chẳng khác nào chốn đào nguyên.

Vào nhà lần nữa nhìn thoáng qua là thiết kế đậm chất phong cách Anh tao nhã, khắp nơi đều chú ý sự tinh xảo, đồ cổ được bảo quản cẩn thận.

Những cuốn sách trên giá, lò sưởi, chiếc cốc pha lê và chiếc đàn piano rõ ràng nhà mình cũng có. Nhưng so sánh với nơi đây, họ có cảm giác mình như nhà giàu mới nổi… Có lẽ đây chính là khí thế của người có gia thế?

Lại nhìn kỹ hơn, cha Cố mẹ Cố chỉ cảm thấy da đầu tê rần. Đồ trang trí trong khắp căn phòng này thật tuyệt vời…

Cái bình kia, cái bình bị để dưới đất, đang cắm hai bông hoa nguyệt quý chẳng phải là đồ cổ trị giá trăm triệu mà họ tặng cậu ta sao?

Nhà mình không biết xem hàng sao? Không phải người quản lý nói với họ cái bình này trị giá một trăm triệu sao? Là họ cố ý lãng phí cái bình này, hay giá trị của cái bình này so với những món đồ cổ khác chỉ đáng để dưới đất…

Bà Vu thấy mẹ Cố thả tầm mắt trên một cái bát ngọc cười ngượng nói: “Ông bà không biết chứ cụ nội Thẩm Lật lúc còn trẻ đã có điều kiện gia đình rất tốt. Cụ thích những bức tranh thư pháp cổ này. Dù bán hết hơn nửa của cải vẫn mua từng xe từng xe về nhà. Tuy nói đồ giả trong đây không ít nhưng vẫn có một chút đồ thật. Chúng được chất thành đống trong một phòng. Đến thời ông nội Thẩm Lật cũng thích những món đồ này. Bà xem, đây không phải là tích đầy một phòng rồi sao? Nhà dù lớn như vậy nhưng nhìn chung vẫn không đủ chỗ để.”

Ông Thẩm Tùng Lễ tiếp tục bổ thêm một đao: “Lần trước tôi nghe Thẩm Lật nói ông tặng nó một chiếc bình Càn Long. Nó rất thích, cũng không biết nó để đâu rồi. Nhiều thứ quá nên lộn xộn, ông đừng bận tâm”

Trong lòng cha Cố ha ha, trên mặt thì cười hiền hậu: “Đâu có, đứa nhỏ Thẩm Lật dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ. Cố Dịch cũng may có Thẩm Lật chăm sóc.”

Cha Thẩm hừ lạnh trong lòng một tiếng, nhưng vẻ mặt lại ôn hòa: “Nói đến đứa nhỏ Cố Dịch, tôi nghe nói nó là ảnh đế. Có điều con nhà tôi lại không có tiền đồ, không tranh không đoạt không có lòng cầu tiến. Từ nhỏ nó đã giống cụ nội. Cho dù là tính khí hay sở thích đều kế thừa từ cụ nội nó.”

“Sau khi tốt nghiệp đại học, nó không muốn ở lại thành phố, nên nhanh chóng về nông thôn sống ẩn dật, học theo cụ nội và ông nội của nó ẩn cư vẽ vời. Mặc dù không có tiền đồ lớn gì, nhưng nó lại học được bảy, tám phần bản lĩnh của cụ nội. Tương lai nếu nó đạt được một nửa thành tựu như cụ nội thì coi như không phụ nhà họ Thẩm.”

Nói xong, ông dẫn mấy người lên tầng xem tranh thủy mặc do Thẩm Lật vẽ gần đây.

Cha Cố mẹ Cố nghe vậy thì trong lòng thầm cười gượng. Người ta công khai khen Cố Dịch nhà họ là ảnh đế nhưng thức tế vẫn không nhìn vừa mắt Cố Dịch. Còn nói thằng nhóc thối Thẩm Lật kia có thể có được một nửa thành tựu như cụ nội, cụ nội nó là ai? Thẩm Ký Vân, người được lịch sử ghi tên. Nếu thằng nhóc này đạt được một nửa thành tựu như ngài ấy mới gọi là không phụ nhà họ Thẩm thì khác gì tìm đường lên trời?

Mặc dù trong lòng bất đắc dĩ, nhưng họ vẫn bị dẫn đi xem tranh của Thẩm Lật.

Sau khi xem xong, cha Cố mẹ Cố càng toát mồ hôi lạnh, á khẩu không nói nên lời.

Họ đã coi thường con nhà người ta rồi, ai mà biết được đứa nhỏ này lại ở trong nhà làm việc lớn như vậy.

Bây giờ nghĩ lại những lời lúc ban đầu nói Thẩm Lật một chuyện không thành, họ đều cảm thấy ê răng.

Thẩm Lật, tên biến thái nhỏ này, tuổi còn nhỏ mà đã có năng lực như vậy! Cái này, cái này! Sao có thể trách họ chứ!

Thời đại này làm gì có ai đạt được một chút thành tựu mà chịu im hơi lặng tiếng! Thằng nhóc này sao lại có tâm tính tốt như vậy!

Cha Cố mẹ Cố cảm thấy nóng mặt, có cảm giác xấu hổ của nhà giàu mới nổi không có văn hóa không có tiền so với nhà giàu có học thức.

Cha mẹ Cố có nỗi khổ khó nói, ngậm đắng nuốt cay vào trong bụng. Họ coi như đã hiểu được thế nào là ngạo khí của thư hương thế gia.

Chuyện người so với người này thật khiến người ta tức chết. Hàng so với hàng còn vứt đi. Con hát so với nghệ sĩ vẽ tranh thủy mặc thì trong mắt ông cụ nhà họ Cố đâu chỉ là một chút kém hơn…

Hết chương 62

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau