Sau Khi Phá Cp Trong Chương Trình Tình Yêu, Tôi Nổi Tiếng Rồi

Chương 46:

Trước Sau
[Nhanh nhanh! Đồng ý với cậu ấy đi!]

[Khuôn mặt tôi đã nở nụ cười hài lòng của một bà mẹ già rồi đó.]

[A, sao lại có thể dễ thương như vậy chứ (rơi nước mắt)]

[Chẳng lẽ chỉ có tôi nhận thấy Đàm Lật Lật cũng có biểu cảm giống như vậy sao?]

[Ha ha ha, mọi người đều là những nhà phân tích tình yêu.]

"Tôi..." Đinh Thư Di lắp bắp nhưng không trả lời ngay lập tức mà để lộ vẻ do dự.

Tưởng Vĩ Quang lo lắng nhìn biểu cảm của Đinh Thư Di.

"Xin lỗi, tôi cần suy nghĩ thêm." Cuối cùng Đinh Thư Di vẫn chưa lập tức đồng ý ngay, Tưởng Vĩ Quang nghe thấy vậy, không thể giấu nổi sự thất vọng.

Nhưng cậu ta vẫn cố gắng nở nụ cười: "Nhưng tôi vẫn nằm trong danh sách lựa chọn của chị chứ?"

Đinh Thư Di do dự một lúc rồi gật đầu.

Tưởng Vĩ Quang nở nụ cười, trở về chỗ ngồi.



Sau Tưởng Vĩ Quang, người đứng dậy là Cổ Độ Hàn.

Không biết có phải tổ chương trình cố ý hay không, liên tiếp rút ra hai nam khách mời.

Cổ Độ Hàn bước đến trước mặt Ngôn Ngô Hâm.

"Ấn tượng đầu tiên về cô ấy, rất phong cách, rất ngầu, như nữ chính bước ra từ phim viễn tưởng. Lý do chọn cô ấy, muốn có cơ hội tìm hiểu thêm..."

Giọng của Cổ Độ Hàn trầm ấm, khi anh ta chậm rãi đọc thư, như thể đang thì thầm lời tình cảm bên tai.

Nhưng Ngôn Ngô Hâm chỉ lạnh lùng nói "Cảm ơn", không thể hiện phản ứng gì trên biểu cảm.

Cổ Độ Hàn có chút thất vọng trở về chỗ ngồi, người tiếp theo nhanh chóng đứng dậy. Là Lê Băng, anh ta đi thẳng đến trước mặt Đàm Lật Lật và đưa thư cho cô ta.

Khi thấy Lê Băng bước đến, Đàm Lật Lật vui mừng nhảy bật dậy từ ghế.

"Ấn tượng đầu tiên, là một cô gái rất hoạt bát; Lý do chọn cô ấy, rất dễ thương, muốn tìm hiểu thêm; Địa điểm hẹn hò, bảo tàng."

"Xin lỗi, tôi có hơi quá phấn khích." Từ khi nhận thư, nụ cười trên môi Đàm Lật Lật chưa từng tắt.

"Không sao, như vậy mới chân thật." Sở Hoài Thiên mở lời nhưng ngay sau đó đột nhiên chuyển chủ đề: "Không giống một số người, bên ngoài một kiểu bên trong một kiểu."

Dường như sợ đối phương không biết mình đang nói ai, anh ta còn đặc biệt nhìn về phía Ngôn Ngô Hâm với ánh mắt khiêu khích.



Qua màn hình live, tất cả khán giả đều có thể thấy rõ hướng nhìn của Sở Hoài Thiên.

[Sở Hoài Thiên có hơi quá nhắm vào Ngôn Ngô Hâm không?]

[Tôi cũng nghĩ vậy, có phải họ đã quen nhau từ trước không?]

[Trên đời không có sự ghét bỏ vô cớ, Sở Hoài Thiên ghét Ngôn Ngô Hâm như vậy chắc chắn có lý do.]

[Sở Hoài Thiên không phải là con nhà giàu sao? Biết đâu anh ta biết điều gì đó từ nội bộ.]

Dù Ngôn Ngô Hâm không nói gì, trên bình luận đã xuất hiện rất nhiều ý kiến cho rằng cô có lỗi.

Bởi trong mắt khán giả, trong mấy ngày qua Sở Hoài Thiên không có biểu hiện gì xấu, ngược lại nhờ thân phận con nhà giàu của anh ta, nhiều người tự động cho rằng anh ta không vô cớ mà nói những điều đó.

Đối mặt với sự khiêu khích của Sở Hoài Thiên, tất nhiên Ngôn Ngô Hâm không ngồi yên, cô khẽ nhướng mày: "Ồ? Chẳng lẽ anh Sở có tài năng thiên bẩm, còn có thể nhìn thấu lòng người?"

"Chuyện này có gì mà không nhìn thấu được." Sở Hoài Thiên cười lạnh.

"Vậy sao." Nghe câu này, Ngôn Ngô Hâm khẽ mỉm cười, không chút hoảng loạn, trái lại vỗ tay nhẹ: "Tôi không biết loài người đã tiến hóa đến mức này rồi, có thể dùng mắt thường làm siêu âm chuẩn đoán."

Đôi mắt cô chứa đựng ý cười nhìn Sở Hoài Thiên: "Im lặng là sự thông minh của kẻ ngốc."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau