Sau Khi Phản Diện Mất Hết Tu Vi
Chương 53: Vọng chi lũ cốt
—“Ngươi thấy được?”—
Là quân tử, sẽ không nhân lúc còn trẻ chưa hợp tịch mà đã ăn cơm trước kẻng với y.
Lẽ ra Hề Tương Lan nên biết đạo lý này từ sớm.
Cho tới nay Thịnh Tiêu luôn thanh liêm chính trực, nhưng bây giờ lại vác cái mặt vô dục vô tình đi đùa bỡn lưu manh, khiến Hề Tương Lan giận muốn chết, đồng thời y lại có cảm giác chột dạ vì lỡ dạy hư Thịnh tông chủ.
“Ta… Ta không trốn.” Hề Tương Lan co được giãn được, miễn cưỡng nở nụ cười gần như là ăn thịt người, lại giở chiêu cũ chắp hai tay tỏ ra đáng thương, cầu xin Thịnh tông chủ: “Ngươi tháo nó ra cho ta đi, xin ngươi đó Thịnh Vô Chước.”
Thịnh Tiêu lạnh lùng nhìn y.
Hề Tương Lan bị ánh mắt nhìn thấu tất cả Thịnh Tiêu làm cho tức giận choáng cả đầu, không thể giả vờ ngoan ngoãn nghe lời được nữa, đột nhiên y túm lấy vạt áo trước ngực của Thịnh Tiêu kéo xuống, hôn ngấu nghiến lấy môi hắn.
Từ sau khi hai người gặp lại, mỗi một nụ hôn của Hề Tương Lan đều không có ý tốt, không nhăm nhe muốn hạ độc thì cũng là muốn mê hoặc Thịnh Tiêu.
Lúc này y hoàn toàn không có ý xấu, chẳng qua giống như tuyệt vọng mà cắn mạnh vào môi hắn, ước gì có thể cắn nuốt hắn vào bụng cho xong chuyện.
Nếu là trước kia, Thịnh Tiêu sẽ né tránh hoặc là mặc kệ để Hề Tương Lan muốn làm gì thì làm, có lẽ bây giờ hắn biết y chẳng qua là muốn trút giận, con ngươi hơi co lại, đột nhiên giơ bàn tay rộng lớn lên che khuất hai mắt của Hề Tương Lan, dùng chút lực đè đối phương dựa sát vào cửa gỗ chạm trổ hoa văn.
‘Cạch’ một tiếng.
Hề Tương Lan rên khẽ vì bị đụng đau.
Thịnh Tiêu không tỏ cảm xúc cúi đầu ngậm lấy môi Hề Tương Lan, phả ra hơi thở lạnh cóng khiến y run cầm cập.
Rõ ràng Hề Tương Lan là người chủ động muốn hôn, nhưng sau khi bị đè ra hôn lại thì y nổi giận đùng đùng, nghiến chặt răng quay đầu qua hòng né tránh, liều mạng vùng vẫy hai tay muốn thoát khỏi ngực Thịnh Tiêu.
Thân hình của Thịnh Tiêu cao lớn hơn y rất nhiều, vóc dáng nhỏ gầy lại không có linh lực của Hề Tương Lan giãy tới giãy lui, trông chẳng khác gì Tôn Ngộ Không vùng vẫy muốn thoát khỏi Ngũ Hành Sơn.
Hề Tương Lan co giò đá vào bắp chân của Thịnh Tiêu, cố dữ lắm mới thốt ra vài từ ngắt quãng trong khi môi răng quấn quýt không rời.
“Cút… Ưm cút ngay! Thịnh…”
Trong căn phòng mờ tối chật hẹp bị sự ái muội của hai người hun nóng lên, Hề Tương Lan không thể nhìn rõ cảnh vật xung quanh, Thiên Diễn Châu trên hoa tai cũng dừng hoạt động, trong không gian mờ tối yên lặng, xúc giác trở nên nhạy cảm hơn rất nhiều.
Hơi thở quanh năm suốt tháng trên người Thịnh Tiêu luôn là hương quế hòa lẫn với hương sương tuyết mát lạnh, dù đang cường thế đè con người ta ra hôn ngấu nghiến nhưng trên mặt vẫn lạnh lùng tựa núi băng.
Eo hông của Hề Tương Lan bủn rủn vô lực, nếu không phải đang bị đè chặt trên cửa thì sợ là y đã khuỵu gối ngã ngồi xuống đất, hai má y đỏ ửng, chỉ có thể phát ra tiếng rên nghẹn ngào.
Trong không gian mờ tối chật hẹp, y bị ép ngửa đầu tiếp nhận nụ hôn như cuồng phong bão táp, yết hầu khó khăn trượt lên trượt xuống trên cái cổ thon dài.
Đột nhiên, môi của y giống như bị cắn rách, từ từ chảy xuống một tia máu.
Con ngươi của Thịnh Tiêu hơi co lại, giờ mới chịu thả y ra, linh lực quanh người vụt lóe trong thoáng chốc.
Trong nụ hôn ướt át lưu luyến, Hề Tương Lan thế mà lại cắn vỡ đầu lưỡi, suýt chút nữa là máu độc rót vào nơi chí mạng của Thịnh Tiêu, trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, Thịnh Tiêu đã kịp thời tách ra.
Tuy vậy nhưng linh lực trong cơ thể Thịnh Tiêu vẫn bị trì trệ trong phút chốc.
Khóe môi của Hề Tương Lan chảy máu không ngớt, men theo cằm nhỏ xuống áo bào thêu hoa mẫu đơn, trông giống từng đóa hoa đỏ tươi nở rộ.
“Thịnh…”
Y muốn nói gì đó nhưng vì thiếu dưỡng khí quá lâu, sau khi thị giác và thính giác phục hồi lại thì mặt y trắng bệch không miếng máu, bên tai ong ong, chỉ có thể túm chặt vạt áo Thịnh Tiêu để đứng vững lại, há miệng thở hổn hển từng hơi.
Thịnh Tiêu lạnh lùng nâng cằm y lên, ngón tay cái nhẹ nhàng lau đi vết máu độc bên mép.
Mới nãy Hề Tương Lan xác thật muốn giết hắn, không chút lưu tình và do dự.
Cái xác xinh đẹp, lòng dạ tàn nhẫn.
“Cút… Cút ngay.” Hề Tương Lan thở hổn hển gạt tay hắn ra, hơi ngửa đầu dựa vào cửa ổn định lại cơ thể xụi lơ, sau đó giơ tay che mắt mình lại, một hồi lâu sau mới từ tốn lên tiếng: “Nếu Thiên Đạo đại nhân muốn một đêm mây mưa với ta…”
Khóe mắt của y đỏ hoe, nốt ruồi son đỏ rực tựa như phát sáng, y lại thở hổn hển thêm một lát mới lạnh lùng nói tiếp: “…Đi thắp đèn mây đi, thắp năm chục ngàn cái đèn, ta sẽ mặc cho ngươi tùy ý hưởng dụng.”
Thịnh Tiêu: “…”
Hề Tương Lan khó khăn đứng vững lại, trong lòng thầm mắng Thịnh Tiêu xôi xả, đồng thời có chút e ngại.
Năm đó Thịnh Tiêu chưa làm lễ cập quan mà đã đè y lên giường, một đêm làm y ngất lên ngất xuống tận ba lần, bây giờ đã sáu năm trôi qua, vóc người của Thịnh tông chủ còn cao lớn vĩ ngạn hơn hồi trước, tu vi còn đạt tới Đại thừa kỳ, mới hôn thôi mà đã khiến y suýt tắt thở.
Bây giờ mà mây mưa một lần…
Với cái thây hầu như không phát triển chiều cao trong suốt sáu năm qua này, Hề Tương Lan cảm thấy chắc chắn bản thân không ‘độ’ nổi…
Hề Tương Lan bị thân hình cao to của Thịnh Tiêu bao phủ, nhất thời không thể giành lại khí thế, đành phải dùng sức đẩy hắn ra rồi co giò chạy khỏi phòng.
Thịnh Tiêu chăm chú nhìn theo bóng lưng chật vật chạy trốn của y.
Hề Tương Lan chạy được hai bước, có lẽ cảm thấy quá mất mặt nên ngoái đầu lại lạnh lùng buông lời độc ác.
“Nếu ngươi còn dám làm như vậy với ta nữa, ta sẽ giết ngươi thật.” Hề Tương Lan giơ năm ngón tay chỉ vào ngực Thịnh Tiêu, uy hiếp: “Bụp… Chỉ, chỉ cần bụp một tiếng, ngươi sẽ chết chắc.”
Nếu là những lúc bình thường, động tác này trông bệnh hoạn lại quái đản, có thể khiến người ta sởn tóc gáy.
Nhưng còn bây giờ Hề Tương Lan rưng rưng nước mắt, mi dài ướt át, nốt ruồi son nơi khóe mắt lấp lánh phát sáng.
—Không hề có tí uy hiếp nào, chỉ có xinh tươi mơn mởn.
Mặt mũi của Thịnh Tiêu lạnh như băng, không biết hắn có tin vào mấy lời dọa dẫm độc ác của y không.
Hề Tương Lan nói xong càng thấy mất mặt hơn, ổn định lại cảm xúc rồi bước nhanh đi gặp tiên quân đã thắp năm mươi ngàn đèn mây cho mình.
Thịnh Tiêu vô cảm nhìn Hề Tương Lan rời đi, giơ tay vuốt nhẹ bờ môi bị cắn rách của mình, một hồi lâu sau mới hoàn hồn lấy ra quả cầu kí ức.
Kí ức ‘Vọng Lũ Cốt’ giống như hoa đào bay lất phất thành từng vòng tròn trong quả cầu lưu ly bán trong suốt.
Ngón tay của Thịnh Tiêu vuốt nhẹ lên quả cầu, từ từ truyền linh lực Thiên Diễn vào trong.
Quả cầu này xuất hiện quá mức tùy tiện— ngoài nguy cơ ba người họ không gom đủ hai giọt máu xử nam đầu ngón tay ra— Nó luôn khiến Thịnh Tiêu cảm thấy bất thường.
Có vẻ bắt đầu từ khi chùa Cô Xướng bán đấu giá Tương Văn của Hề Thanh Phong, chuyện điều tra vụ án thảm sát Hề gia một đường thuận lợi khó tin nổi, nhưng rõ ràng trong sáu năm trước hắn vận dụng triệt để tai mắt của Giải Trĩ Tông mở rộng điều tra khắp Thập Tam Châu, nhưng đều không tìm được một chút manh mối nào.
Từ Tương Văn của Hề Thanh Phong ở chùa Cô Xướng, đến Ứng Xảo Nhi có mặt ở Ác Kỳ Đạo, rồi lại đến Hề Minh Hoài phát điên…
Cuối cùng đến Quân lâu Hồng Trần Thức ở thành Cửu Tiêu, tìm kí ức của Hề Minh Hoài.
Thật giống tất cả mọi chuyện đều có người đẩy hắn đi tìm cái gọi là chân tướng.
Thậm chí Thịnh Tiêu theo bản năng không tin ‘kí ức’ trong đây là thật.
Linh lực Thiên Diễn làm ‘Vọng Lũ Cốt’ trong quả cầu lưu ly bỗng chốc cuồn cuộn dâng lên rồi ‘xoảng’ một tiếng, quả cầu lưu ly to bằng nắm tay cứ thế nổ thành từng mảnh nhỏ trong lòng bàn tay của Thịnh Tiêu.
Hoa đào đang bay lất phất trong quả cầu bỗng chốc rơi lả tả ra ngoài không gian tối hẹp.
Trong bóng tối mờ mờ, từng đoạn ký ức liên tiếp hiện ra trong màn sương.
Bão táp mưa sa.
Đèn giấy dùng để thắp trong tiết khất xảo rơi trong vũng máu trên đất, từ góc nhìn có thể thấy Hề Minh Hoài đang xách lồng đèn đi trên đường, trong khuôn viên rộng lớn của Hề gia, cứ đi một bước là một cái xác không toàn thây nằm ở đó.
Hề Minh Hoài sợ vỡ mật, loạng choạng ngã ngồi giữa màn mưa như trút nước.
Ầm ầm—!
Sấm rền xé trời, trước mặt bị sét đánh xuống chiếu sáng trắng xóa, soi rõ hai bóng người đen nhánh đang đánh nhau phía trước.
Hề Minh Hoài quỳ nấp sau gốc cây quế trợn mắt nhìn.
Gia chủ Hề gia đang đánh nhau với một người áo đen, linh lực đụng vào nhau tóe ra tia lửa sáng chói trong làn mưa to, vang lên tiếng đùng đùng vang dội.
Nhưng kỳ lạ nhất là, rõ ràng gia chủ Hề gia đã ở Hư cảnh nhưng lại đánh yếu hơn người áo đen kia, giống như bị sức mạnh vô hình nào đó áp chế, chỉ có thể sử dụng ba phần linh lực.
Ầm.
Lại vang thêm một tiếng nổ kinh thiên động địa, kiếm của người áo đen lặng lẽ đâm thủng ngực của gia chủ Hề gia.
Hề Minh Hoài sợ hãi nhìn trận chiến, góc nhìn cũng theo cơn sợ của hắn là rung lắc liên tục.
Lát sau, người áo đen đang thong thả lau vết máu trên kiếm dường như nghe thấy tiếng động mà nghiêng người sang, ánh mắt đầy lệ khí lạnh lẽo dưới mũ trùm lụp xụp lia thẳng tới.
Hề Minh Hoài kinh hoảng, lảo đảo té ngã ra đất, chống hai tay sau lưng lùi nhanh về sau.
Người áo đen cười khẽ một tiếng, mũi kiếm hơi chỉa xuống vạch ra một đường trên vũng nước đọng làm bắn ra bọt nước trắng tuyết, sau đó thong thả bước tới chỗ Hề Minh Hoài.
Hề Minh Hoài theo bản năng muốn bò dậy chạy trốn, nhưng toàn thân giống như bị ghì chặt trên đất, hai chân đá đạp liên tục không thể đứng dậy được.
Chỉ đành trơ mắt nhìn sát thần mang theo nụ cười tủm tỉm tiến lại gần từng bước một.
Chẳng qua đối phương mới bước tới mấy bước nhưng Hề Minh Hoài có cảm giác đã mấy trăm năm trôi qua, hắn không có chỗ để trốn, chỉ có thể kinh hoảng mở to hai mắt nhìn người trước mặt.
Người áo đen từ trên cao nhìn xuống hắn, cười tủm tỉm nói: “Ngươi đã thấy?”
Oành.
Sấm chớp rền vang, lôi quang trắng xóa bổ thẳng xuống chiếu sáng toàn bộ khuôn mặt của người kia.
Sáng tối chớp nhoáng lia lịa mấy hồi, lôi quang ngừng lại, sau đó xung quanh rơi vào màn tối âm u.
Hề Minh Hoài trợn to hai mắt.
Gương mặt đó…
Thịnh Tiêu bỗng phất ra một luồng linh lực, hắn sầm mặt cho ngưng đọng lại khoảng khắc lôi quang bổ xuống chiếu sáng xung quanh, con ngươi co rút lại nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đó.
Tóc đen của người nọ xõa nhẹ xuống, mặt mũi thanh tú ôn hòa.
—Hóa ra đó là Chưởng viện của Thiên Diễn học cung, Ôn Cô Bạch?!
***
Ứng Trác chờ đến nỗi nấm mọc đầy đầu, bên ngoài ồn ào náo nhiệt không liên quan đến hắn, chỉ ngoan ngoãn nghe lời sư huynh ngồi đợi ở đây.
Nhưng đã nửa ngày trôi qua, Hề Tương Lan vẫn chưa quay lại.
Tuân Nương khó gặp, sư huynh sẽ không xảy ra chuyện gì chứ.
Ứng Trác nhíu mày, ngón tay vô thức cử động, mấy sợi tơ nhện khẽ đung đưa quanh đầu ngón tay.
Từ sau cái lần bị Hề Tương Lan chém bay đầu vì muốn biến y thành con rối ở Ác Kỳ Đạo, Ứng Trác không dám hống hách ép buộc y nữa.
Ly Tương Trai chuyên đào tạo ra yêu tà biến thái, Ứng Trác nào giờ là kẻ ngoan lệ độc ác, làm việc không chút kiêng dè, nhưng mỗi lần ở bên cạnh Hề Tương Lan không hiểu sao luôn bị đè đầu xói trán, có lúc hắn cảm thấy Hề Tương Lan còn giống người của Ly Tương Trai hơn cả hắn.
Thoạt nhìn vô hại cà lơ phất phơ, thực chất lại lập dị yêu tà.
Ứng Trác hít sâu một hơi để chuẩn bị sẵn tâm lý, sau đó lặng lẽ phóng ‘Diêm Hạ Chức’ tản ra xung quanh khắp Quân lâu Hồng Trần Thức, từ từ đi tìm Hề Tương Lan đang ở đâu.
Chẳng qua mạng nhện trắng tuyết vừa được thả ra, đột nhiên giống như bị người nắm lấy mà nhẹ nhàng kéo một cái.
Ứng Trác lập tức mở choàng mắt ra, lạnh lùng nhìn về phía cửa.
Ngọc Đồi Sơn tóc trắng áo đen, ngón tay gần như bán trong suốt đang cầm lấy sợi tơ nhện mà mắt thường khó thấy, vui vẻ nói: “Nè, nhện con, sao tình cờ thế.”
Ứng Trác liền biến sắc mặt, đứng phắt dậy.
Ngọc Đồi Sơn cầm bánh hạt dẻ nước cắn một miếng, ánh mắt dưới lớp mặt nạ quan sát Ứng Trác từ đầu đến chân, có ý ám chỉ nói: “Thân xác này của ngươi không tệ, ta muốn ướm thử xem có thích hợp để làm thân xác mới cho ta hay không.”
(Water chestnut cake (马蹄糕):là một món ăn Quảng Đông ngọt ngào được làm từ hạt dẻ nước của Trung Quốc, bánh thường được cắt thành những lát vuông vắn và được áp chảo trước khi phục vụ. Bánh mềm, nhưng giữ được hình dạng sau khi chiên.)
Lời này nói ra bằng giọng điệu vô cùng đương nhiên, giống như thân xác của Ứng Trác đã là vật trong túi của hắn.
Ứng Trác nhạy bén nhận ra người tới bất thiện, lòng bàn tay chợt ngưng tụ ra nhúm linh lực.
Thoáng cái, Ngọc Đồi Sơn vươn tay tới búng cái chóc về phía mi tâm của hắn.
Toàn thân Ứng Trác cứng ngắc giống như bị sức mạnh vô hình nào đó áp chế, con ngươi của rối gỗ được chế tác trông như thật trở nên đờ đẫn vô hồn, lặng lẽ hóa thành hình dáng của ngọc thạch.
Chỉ trong một cái chớp mắt thôi, phân thần của Ứng Trác trong thân thể rối gỗ đã biến mất, để lại vỏ ngoài trống rỗng.
Ngọc Đồi Sơn cười tủm tỉm biến rối gỗ thành con nhện nhỏ rồi để nó bám trên lưng mình, đoạn vừa cười vừa thong thả trở về nhã gian mà Hồng Trần chuẩn bị cho hắn.
Đây là nhã gian xa hoa nhất của Quân lâu Hồng Trần Thức, thường dùng để chiêu đãi tiên quân và khách quý.
Ngọc tiên quân ném ra ngàn vàng thắp sáng năm chục ngàn đèn mây vui vẻ hào sảng đặt mông ngồi xuống, trên bàn bày la liệt món ngon thome phức nóng hổi, vốn là nhã gian tràn ngập mùi phấn son và hương khơi tình bây giờ toàn là mùi đồ ăn.
Ngọc Đồi Sơn vừa mới thong thả ngồi xếp bằng, bỗng có một con chim lặng lẽ sải cánh bay tới đáp xuống đất, hóa thành bóng người mờ ảo.
Người nọ lạnh nhạt nói: “Sao rồi?”
Ngọc Đồi Sơn không ngẩng đầu lên, vui vẻ nhìn con nhện nhỏ bò tới bò lui trên tay mình, thờ ơ nói: “Ôn chưởng tôn sao vội thế, cho dù hắn lấy được kí ức của Hề Minh Hoài thì Thiên Diễn Châu vẫn không phán ngươi có tội đâu.”
Ánh nến bỗng phừng sáng lên.
Tựa như tia lôi quang lóe lên, chiếu sáng khuôn mặt mờ ảo kia.
Ôn Cô Bạch dửng dưng đứng bên cửa sổ, cười nhạt nói: “Cho dù mai sau sự tình bị bại lộ, ngươi cũng sẽ không bị lôi sấm của Thiên Diễn trừng phạt, tất nhiên là ngươi không vội.”
===Hết Chương 53===
Là quân tử, sẽ không nhân lúc còn trẻ chưa hợp tịch mà đã ăn cơm trước kẻng với y.
Lẽ ra Hề Tương Lan nên biết đạo lý này từ sớm.
Cho tới nay Thịnh Tiêu luôn thanh liêm chính trực, nhưng bây giờ lại vác cái mặt vô dục vô tình đi đùa bỡn lưu manh, khiến Hề Tương Lan giận muốn chết, đồng thời y lại có cảm giác chột dạ vì lỡ dạy hư Thịnh tông chủ.
“Ta… Ta không trốn.” Hề Tương Lan co được giãn được, miễn cưỡng nở nụ cười gần như là ăn thịt người, lại giở chiêu cũ chắp hai tay tỏ ra đáng thương, cầu xin Thịnh tông chủ: “Ngươi tháo nó ra cho ta đi, xin ngươi đó Thịnh Vô Chước.”
Thịnh Tiêu lạnh lùng nhìn y.
Hề Tương Lan bị ánh mắt nhìn thấu tất cả Thịnh Tiêu làm cho tức giận choáng cả đầu, không thể giả vờ ngoan ngoãn nghe lời được nữa, đột nhiên y túm lấy vạt áo trước ngực của Thịnh Tiêu kéo xuống, hôn ngấu nghiến lấy môi hắn.
Từ sau khi hai người gặp lại, mỗi một nụ hôn của Hề Tương Lan đều không có ý tốt, không nhăm nhe muốn hạ độc thì cũng là muốn mê hoặc Thịnh Tiêu.
Lúc này y hoàn toàn không có ý xấu, chẳng qua giống như tuyệt vọng mà cắn mạnh vào môi hắn, ước gì có thể cắn nuốt hắn vào bụng cho xong chuyện.
Nếu là trước kia, Thịnh Tiêu sẽ né tránh hoặc là mặc kệ để Hề Tương Lan muốn làm gì thì làm, có lẽ bây giờ hắn biết y chẳng qua là muốn trút giận, con ngươi hơi co lại, đột nhiên giơ bàn tay rộng lớn lên che khuất hai mắt của Hề Tương Lan, dùng chút lực đè đối phương dựa sát vào cửa gỗ chạm trổ hoa văn.
‘Cạch’ một tiếng.
Hề Tương Lan rên khẽ vì bị đụng đau.
Thịnh Tiêu không tỏ cảm xúc cúi đầu ngậm lấy môi Hề Tương Lan, phả ra hơi thở lạnh cóng khiến y run cầm cập.
Rõ ràng Hề Tương Lan là người chủ động muốn hôn, nhưng sau khi bị đè ra hôn lại thì y nổi giận đùng đùng, nghiến chặt răng quay đầu qua hòng né tránh, liều mạng vùng vẫy hai tay muốn thoát khỏi ngực Thịnh Tiêu.
Thân hình của Thịnh Tiêu cao lớn hơn y rất nhiều, vóc dáng nhỏ gầy lại không có linh lực của Hề Tương Lan giãy tới giãy lui, trông chẳng khác gì Tôn Ngộ Không vùng vẫy muốn thoát khỏi Ngũ Hành Sơn.
Hề Tương Lan co giò đá vào bắp chân của Thịnh Tiêu, cố dữ lắm mới thốt ra vài từ ngắt quãng trong khi môi răng quấn quýt không rời.
“Cút… Ưm cút ngay! Thịnh…”
Trong căn phòng mờ tối chật hẹp bị sự ái muội của hai người hun nóng lên, Hề Tương Lan không thể nhìn rõ cảnh vật xung quanh, Thiên Diễn Châu trên hoa tai cũng dừng hoạt động, trong không gian mờ tối yên lặng, xúc giác trở nên nhạy cảm hơn rất nhiều.
Hơi thở quanh năm suốt tháng trên người Thịnh Tiêu luôn là hương quế hòa lẫn với hương sương tuyết mát lạnh, dù đang cường thế đè con người ta ra hôn ngấu nghiến nhưng trên mặt vẫn lạnh lùng tựa núi băng.
Eo hông của Hề Tương Lan bủn rủn vô lực, nếu không phải đang bị đè chặt trên cửa thì sợ là y đã khuỵu gối ngã ngồi xuống đất, hai má y đỏ ửng, chỉ có thể phát ra tiếng rên nghẹn ngào.
Trong không gian mờ tối chật hẹp, y bị ép ngửa đầu tiếp nhận nụ hôn như cuồng phong bão táp, yết hầu khó khăn trượt lên trượt xuống trên cái cổ thon dài.
Đột nhiên, môi của y giống như bị cắn rách, từ từ chảy xuống một tia máu.
Con ngươi của Thịnh Tiêu hơi co lại, giờ mới chịu thả y ra, linh lực quanh người vụt lóe trong thoáng chốc.
Trong nụ hôn ướt át lưu luyến, Hề Tương Lan thế mà lại cắn vỡ đầu lưỡi, suýt chút nữa là máu độc rót vào nơi chí mạng của Thịnh Tiêu, trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, Thịnh Tiêu đã kịp thời tách ra.
Tuy vậy nhưng linh lực trong cơ thể Thịnh Tiêu vẫn bị trì trệ trong phút chốc.
Khóe môi của Hề Tương Lan chảy máu không ngớt, men theo cằm nhỏ xuống áo bào thêu hoa mẫu đơn, trông giống từng đóa hoa đỏ tươi nở rộ.
“Thịnh…”
Y muốn nói gì đó nhưng vì thiếu dưỡng khí quá lâu, sau khi thị giác và thính giác phục hồi lại thì mặt y trắng bệch không miếng máu, bên tai ong ong, chỉ có thể túm chặt vạt áo Thịnh Tiêu để đứng vững lại, há miệng thở hổn hển từng hơi.
Thịnh Tiêu lạnh lùng nâng cằm y lên, ngón tay cái nhẹ nhàng lau đi vết máu độc bên mép.
Mới nãy Hề Tương Lan xác thật muốn giết hắn, không chút lưu tình và do dự.
Cái xác xinh đẹp, lòng dạ tàn nhẫn.
“Cút… Cút ngay.” Hề Tương Lan thở hổn hển gạt tay hắn ra, hơi ngửa đầu dựa vào cửa ổn định lại cơ thể xụi lơ, sau đó giơ tay che mắt mình lại, một hồi lâu sau mới từ tốn lên tiếng: “Nếu Thiên Đạo đại nhân muốn một đêm mây mưa với ta…”
Khóe mắt của y đỏ hoe, nốt ruồi son đỏ rực tựa như phát sáng, y lại thở hổn hển thêm một lát mới lạnh lùng nói tiếp: “…Đi thắp đèn mây đi, thắp năm chục ngàn cái đèn, ta sẽ mặc cho ngươi tùy ý hưởng dụng.”
Thịnh Tiêu: “…”
Hề Tương Lan khó khăn đứng vững lại, trong lòng thầm mắng Thịnh Tiêu xôi xả, đồng thời có chút e ngại.
Năm đó Thịnh Tiêu chưa làm lễ cập quan mà đã đè y lên giường, một đêm làm y ngất lên ngất xuống tận ba lần, bây giờ đã sáu năm trôi qua, vóc người của Thịnh tông chủ còn cao lớn vĩ ngạn hơn hồi trước, tu vi còn đạt tới Đại thừa kỳ, mới hôn thôi mà đã khiến y suýt tắt thở.
Bây giờ mà mây mưa một lần…
Với cái thây hầu như không phát triển chiều cao trong suốt sáu năm qua này, Hề Tương Lan cảm thấy chắc chắn bản thân không ‘độ’ nổi…
Hề Tương Lan bị thân hình cao to của Thịnh Tiêu bao phủ, nhất thời không thể giành lại khí thế, đành phải dùng sức đẩy hắn ra rồi co giò chạy khỏi phòng.
Thịnh Tiêu chăm chú nhìn theo bóng lưng chật vật chạy trốn của y.
Hề Tương Lan chạy được hai bước, có lẽ cảm thấy quá mất mặt nên ngoái đầu lại lạnh lùng buông lời độc ác.
“Nếu ngươi còn dám làm như vậy với ta nữa, ta sẽ giết ngươi thật.” Hề Tương Lan giơ năm ngón tay chỉ vào ngực Thịnh Tiêu, uy hiếp: “Bụp… Chỉ, chỉ cần bụp một tiếng, ngươi sẽ chết chắc.”
Nếu là những lúc bình thường, động tác này trông bệnh hoạn lại quái đản, có thể khiến người ta sởn tóc gáy.
Nhưng còn bây giờ Hề Tương Lan rưng rưng nước mắt, mi dài ướt át, nốt ruồi son nơi khóe mắt lấp lánh phát sáng.
—Không hề có tí uy hiếp nào, chỉ có xinh tươi mơn mởn.
Mặt mũi của Thịnh Tiêu lạnh như băng, không biết hắn có tin vào mấy lời dọa dẫm độc ác của y không.
Hề Tương Lan nói xong càng thấy mất mặt hơn, ổn định lại cảm xúc rồi bước nhanh đi gặp tiên quân đã thắp năm mươi ngàn đèn mây cho mình.
Thịnh Tiêu vô cảm nhìn Hề Tương Lan rời đi, giơ tay vuốt nhẹ bờ môi bị cắn rách của mình, một hồi lâu sau mới hoàn hồn lấy ra quả cầu kí ức.
Kí ức ‘Vọng Lũ Cốt’ giống như hoa đào bay lất phất thành từng vòng tròn trong quả cầu lưu ly bán trong suốt.
Ngón tay của Thịnh Tiêu vuốt nhẹ lên quả cầu, từ từ truyền linh lực Thiên Diễn vào trong.
Quả cầu này xuất hiện quá mức tùy tiện— ngoài nguy cơ ba người họ không gom đủ hai giọt máu xử nam đầu ngón tay ra— Nó luôn khiến Thịnh Tiêu cảm thấy bất thường.
Có vẻ bắt đầu từ khi chùa Cô Xướng bán đấu giá Tương Văn của Hề Thanh Phong, chuyện điều tra vụ án thảm sát Hề gia một đường thuận lợi khó tin nổi, nhưng rõ ràng trong sáu năm trước hắn vận dụng triệt để tai mắt của Giải Trĩ Tông mở rộng điều tra khắp Thập Tam Châu, nhưng đều không tìm được một chút manh mối nào.
Từ Tương Văn của Hề Thanh Phong ở chùa Cô Xướng, đến Ứng Xảo Nhi có mặt ở Ác Kỳ Đạo, rồi lại đến Hề Minh Hoài phát điên…
Cuối cùng đến Quân lâu Hồng Trần Thức ở thành Cửu Tiêu, tìm kí ức của Hề Minh Hoài.
Thật giống tất cả mọi chuyện đều có người đẩy hắn đi tìm cái gọi là chân tướng.
Thậm chí Thịnh Tiêu theo bản năng không tin ‘kí ức’ trong đây là thật.
Linh lực Thiên Diễn làm ‘Vọng Lũ Cốt’ trong quả cầu lưu ly bỗng chốc cuồn cuộn dâng lên rồi ‘xoảng’ một tiếng, quả cầu lưu ly to bằng nắm tay cứ thế nổ thành từng mảnh nhỏ trong lòng bàn tay của Thịnh Tiêu.
Hoa đào đang bay lất phất trong quả cầu bỗng chốc rơi lả tả ra ngoài không gian tối hẹp.
Trong bóng tối mờ mờ, từng đoạn ký ức liên tiếp hiện ra trong màn sương.
Bão táp mưa sa.
Đèn giấy dùng để thắp trong tiết khất xảo rơi trong vũng máu trên đất, từ góc nhìn có thể thấy Hề Minh Hoài đang xách lồng đèn đi trên đường, trong khuôn viên rộng lớn của Hề gia, cứ đi một bước là một cái xác không toàn thây nằm ở đó.
Hề Minh Hoài sợ vỡ mật, loạng choạng ngã ngồi giữa màn mưa như trút nước.
Ầm ầm—!
Sấm rền xé trời, trước mặt bị sét đánh xuống chiếu sáng trắng xóa, soi rõ hai bóng người đen nhánh đang đánh nhau phía trước.
Hề Minh Hoài quỳ nấp sau gốc cây quế trợn mắt nhìn.
Gia chủ Hề gia đang đánh nhau với một người áo đen, linh lực đụng vào nhau tóe ra tia lửa sáng chói trong làn mưa to, vang lên tiếng đùng đùng vang dội.
Nhưng kỳ lạ nhất là, rõ ràng gia chủ Hề gia đã ở Hư cảnh nhưng lại đánh yếu hơn người áo đen kia, giống như bị sức mạnh vô hình nào đó áp chế, chỉ có thể sử dụng ba phần linh lực.
Ầm.
Lại vang thêm một tiếng nổ kinh thiên động địa, kiếm của người áo đen lặng lẽ đâm thủng ngực của gia chủ Hề gia.
Hề Minh Hoài sợ hãi nhìn trận chiến, góc nhìn cũng theo cơn sợ của hắn là rung lắc liên tục.
Lát sau, người áo đen đang thong thả lau vết máu trên kiếm dường như nghe thấy tiếng động mà nghiêng người sang, ánh mắt đầy lệ khí lạnh lẽo dưới mũ trùm lụp xụp lia thẳng tới.
Hề Minh Hoài kinh hoảng, lảo đảo té ngã ra đất, chống hai tay sau lưng lùi nhanh về sau.
Người áo đen cười khẽ một tiếng, mũi kiếm hơi chỉa xuống vạch ra một đường trên vũng nước đọng làm bắn ra bọt nước trắng tuyết, sau đó thong thả bước tới chỗ Hề Minh Hoài.
Hề Minh Hoài theo bản năng muốn bò dậy chạy trốn, nhưng toàn thân giống như bị ghì chặt trên đất, hai chân đá đạp liên tục không thể đứng dậy được.
Chỉ đành trơ mắt nhìn sát thần mang theo nụ cười tủm tỉm tiến lại gần từng bước một.
Chẳng qua đối phương mới bước tới mấy bước nhưng Hề Minh Hoài có cảm giác đã mấy trăm năm trôi qua, hắn không có chỗ để trốn, chỉ có thể kinh hoảng mở to hai mắt nhìn người trước mặt.
Người áo đen từ trên cao nhìn xuống hắn, cười tủm tỉm nói: “Ngươi đã thấy?”
Oành.
Sấm chớp rền vang, lôi quang trắng xóa bổ thẳng xuống chiếu sáng toàn bộ khuôn mặt của người kia.
Sáng tối chớp nhoáng lia lịa mấy hồi, lôi quang ngừng lại, sau đó xung quanh rơi vào màn tối âm u.
Hề Minh Hoài trợn to hai mắt.
Gương mặt đó…
Thịnh Tiêu bỗng phất ra một luồng linh lực, hắn sầm mặt cho ngưng đọng lại khoảng khắc lôi quang bổ xuống chiếu sáng xung quanh, con ngươi co rút lại nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đó.
Tóc đen của người nọ xõa nhẹ xuống, mặt mũi thanh tú ôn hòa.
—Hóa ra đó là Chưởng viện của Thiên Diễn học cung, Ôn Cô Bạch?!
***
Ứng Trác chờ đến nỗi nấm mọc đầy đầu, bên ngoài ồn ào náo nhiệt không liên quan đến hắn, chỉ ngoan ngoãn nghe lời sư huynh ngồi đợi ở đây.
Nhưng đã nửa ngày trôi qua, Hề Tương Lan vẫn chưa quay lại.
Tuân Nương khó gặp, sư huynh sẽ không xảy ra chuyện gì chứ.
Ứng Trác nhíu mày, ngón tay vô thức cử động, mấy sợi tơ nhện khẽ đung đưa quanh đầu ngón tay.
Từ sau cái lần bị Hề Tương Lan chém bay đầu vì muốn biến y thành con rối ở Ác Kỳ Đạo, Ứng Trác không dám hống hách ép buộc y nữa.
Ly Tương Trai chuyên đào tạo ra yêu tà biến thái, Ứng Trác nào giờ là kẻ ngoan lệ độc ác, làm việc không chút kiêng dè, nhưng mỗi lần ở bên cạnh Hề Tương Lan không hiểu sao luôn bị đè đầu xói trán, có lúc hắn cảm thấy Hề Tương Lan còn giống người của Ly Tương Trai hơn cả hắn.
Thoạt nhìn vô hại cà lơ phất phơ, thực chất lại lập dị yêu tà.
Ứng Trác hít sâu một hơi để chuẩn bị sẵn tâm lý, sau đó lặng lẽ phóng ‘Diêm Hạ Chức’ tản ra xung quanh khắp Quân lâu Hồng Trần Thức, từ từ đi tìm Hề Tương Lan đang ở đâu.
Chẳng qua mạng nhện trắng tuyết vừa được thả ra, đột nhiên giống như bị người nắm lấy mà nhẹ nhàng kéo một cái.
Ứng Trác lập tức mở choàng mắt ra, lạnh lùng nhìn về phía cửa.
Ngọc Đồi Sơn tóc trắng áo đen, ngón tay gần như bán trong suốt đang cầm lấy sợi tơ nhện mà mắt thường khó thấy, vui vẻ nói: “Nè, nhện con, sao tình cờ thế.”
Ứng Trác liền biến sắc mặt, đứng phắt dậy.
Ngọc Đồi Sơn cầm bánh hạt dẻ nước cắn một miếng, ánh mắt dưới lớp mặt nạ quan sát Ứng Trác từ đầu đến chân, có ý ám chỉ nói: “Thân xác này của ngươi không tệ, ta muốn ướm thử xem có thích hợp để làm thân xác mới cho ta hay không.”
(Water chestnut cake (马蹄糕):là một món ăn Quảng Đông ngọt ngào được làm từ hạt dẻ nước của Trung Quốc, bánh thường được cắt thành những lát vuông vắn và được áp chảo trước khi phục vụ. Bánh mềm, nhưng giữ được hình dạng sau khi chiên.)
Lời này nói ra bằng giọng điệu vô cùng đương nhiên, giống như thân xác của Ứng Trác đã là vật trong túi của hắn.
Ứng Trác nhạy bén nhận ra người tới bất thiện, lòng bàn tay chợt ngưng tụ ra nhúm linh lực.
Thoáng cái, Ngọc Đồi Sơn vươn tay tới búng cái chóc về phía mi tâm của hắn.
Toàn thân Ứng Trác cứng ngắc giống như bị sức mạnh vô hình nào đó áp chế, con ngươi của rối gỗ được chế tác trông như thật trở nên đờ đẫn vô hồn, lặng lẽ hóa thành hình dáng của ngọc thạch.
Chỉ trong một cái chớp mắt thôi, phân thần của Ứng Trác trong thân thể rối gỗ đã biến mất, để lại vỏ ngoài trống rỗng.
Ngọc Đồi Sơn cười tủm tỉm biến rối gỗ thành con nhện nhỏ rồi để nó bám trên lưng mình, đoạn vừa cười vừa thong thả trở về nhã gian mà Hồng Trần chuẩn bị cho hắn.
Đây là nhã gian xa hoa nhất của Quân lâu Hồng Trần Thức, thường dùng để chiêu đãi tiên quân và khách quý.
Ngọc tiên quân ném ra ngàn vàng thắp sáng năm chục ngàn đèn mây vui vẻ hào sảng đặt mông ngồi xuống, trên bàn bày la liệt món ngon thome phức nóng hổi, vốn là nhã gian tràn ngập mùi phấn son và hương khơi tình bây giờ toàn là mùi đồ ăn.
Ngọc Đồi Sơn vừa mới thong thả ngồi xếp bằng, bỗng có một con chim lặng lẽ sải cánh bay tới đáp xuống đất, hóa thành bóng người mờ ảo.
Người nọ lạnh nhạt nói: “Sao rồi?”
Ngọc Đồi Sơn không ngẩng đầu lên, vui vẻ nhìn con nhện nhỏ bò tới bò lui trên tay mình, thờ ơ nói: “Ôn chưởng tôn sao vội thế, cho dù hắn lấy được kí ức của Hề Minh Hoài thì Thiên Diễn Châu vẫn không phán ngươi có tội đâu.”
Ánh nến bỗng phừng sáng lên.
Tựa như tia lôi quang lóe lên, chiếu sáng khuôn mặt mờ ảo kia.
Ôn Cô Bạch dửng dưng đứng bên cửa sổ, cười nhạt nói: “Cho dù mai sau sự tình bị bại lộ, ngươi cũng sẽ không bị lôi sấm của Thiên Diễn trừng phạt, tất nhiên là ngươi không vội.”
===Hết Chương 53===
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất