Sau Khi Phản Diện Nhặt Được Kịch Bản

Chương 30: Diệt quỷ vật cấp thấp

Trước Sau
Ôn Thanh Lan cau mày nhìn quái vật xương khô hình người vọt tới, nếu hắn nhớ không lầm, đây là thủ đoạn của ma tu, hút tinh hoa rồi nhiễm khí bẩn người sống, sẽ hóa thành yểm quỷ.

Chúng nó không có lý trí, chỉ có bản năng giết chóc, hơn nữa còn sẽ vấy bẩn người sống.

Trong địa bàn Thiên Giáo xuất hiện nhiều yểm quỷ như vậy, chỉ sợ giáo chủ Thiên Giáo đã cấu kết với ma tu từ lâu.

“Sư tôn, người chờ ở đây, A Lữ, chăm sóc sư tôn.” Tiêu Cảnh dặn dò xong, liền lập tức nhảy vào trong bầy yểm quỷ.

Lực sát thương y cực mạnh, Tôi Hỏa Liệt Thiên là ngọn lửa khắc tinh của âm tà, rất nhanh đã thiêu trụi một vùng.

Công kích của y như tín hiệu, người trong võ lâm còn lại cũng bắt đầu nương theo bước chân y, giết yểm quỷ lọt lưới.

Người sức chiến đấu mạnh ở vòng ngoài kết trận thư sát (*), chiến lực yếu kém ở bên trong vây giết đánh tan hơn phân nửa lực chiến của yểm quỷ, mà A Lữ lại đẩy xe lăn của Ôn Thanh Lan, vững vàng đứng ở giữa sát trận, không một yểm quỷ nào có thể lọt vào quấy nhiễu.

(*) 狙杀 Thư Sát: Sau khi ám sát có thể sử dụng kĩ năng tầm xa, tạo 20% tổn thương với mục tiêu, khiến đối thủ lơ lửng. Đồng thời cũng giải trừ trạng thái ẩn thân. Đây là thuật ngữ game nghề thích khách, chú thích để hiểu thêm, ở đây có nghĩa là ám sát.

Tình cảnh an nhàn của hai người, rất nhanh đã làm cho một số người bất mãn.

Sau khi Lận Bạch giết chết mấy con yểm quỷ, vừa đánh vừa lui tới bên người Ôn Thanh Lan, cậu cười lạnh nói với Ôn Thanh Lan: “Sớm nói với ngươi đừng nên tới nơi này, nơi này là nơi ngươi nên tới sao, một chút chiến lực cũng không có, chỉ có thể kéo chân sau đi.”

Ôn Thanh Lan thản nhiên liếc Lận Bạch một cái, không nói gì.

“Lận thiếu, không bằng trực tiếp đẩy hắn cho những quái vật kia đi, dù sao đang rối loạn, cũng sẽ không có ai biết, đỡ phải thành gánh nặng cho chúng ta, tiếp theo chỉ sợ còn có không ít ác chiến.” Bên cạnh một người thấy xung quanh không ai chú ý, bỗng khẽ giọng nói với Lận Bạch.

Ai ngờ Lận Bạch lại không cảm kích chút nào, ngược lại phẫn nộ nói: “Ngươi câm miệng, ngươi xem Lận Bạch ta là hạng gì, bản thiếu chủ không ưa hắn tới gần Tiêu tiên sinh, đó là vì bản thiếu chủ thích Tiêu tiên sinh, bản thiếu chủ còn chưa vô sỉ tới mức phải ám toán một người tay trói gà không chặt, việc này người luyện võ bọn ta không làm.”

Lận Bạch nói xong, trút căm phẫn bằng hai kiếm soàn soạt chém đứt đầu hai yểm quỷ, yểm quỷ ngọ ngoạy hóa thành tro bụi.

Người nọ không ngờ bị Lận Bạch dạy dỗ ngược một trận, lập tức cười gằn hai tiếng: “Được được, là Lận thiếu gia ngươi cao quý, chúng ta không bằng, về sau Lận thiếu gia ngươi cũng ít tời tìm chúng ta, chúng ta chơi với ngươi không nổi.”

Ôn Thanh Lan nào ngờ nghe được loại chuyện thế này, không khỏi nhướng mày.

Nhưng người nọ có một câu nói nói không sai, tiếp theo quả thật sẽ không có ít ác chiến.

Yểm quỷ chỉ là đợt công kích đầu tiên, loại quỷ cấp thấp này căn bản không tạo thành thương tổn quá lớn với mọi người, đến đây đều là võ lâm tinh nhuệ, trừ bỏ cá biệt không cẩn thận bị vấy nhiễm, phần lớn có thể chém yểm quỷ như xắt dưa leo.

Ngay sau khi Tiêu Cảnh lại thiêu một loạt yểm quỷ, một bầy quái gọi là người mặt chim kết thành đàn bay tới.

Chim này tên là người mặt chim, do con người ăn trái cây ma hóa trong ác đầm mà thành, ác đầm là ô uế nhân gian tụ hội mà nên, trong đó tất nhiên có luyện hóa dơ bẩn của ma tu.

Trên có người mặt chim, dưới có yểm quỷ, rất nhanh liền có người công lực không đủ kêu thảm thiết bị xé nát cắn nuốt.

Kỳ thật những thứ này chỉ là ma vật quỷ vật cấp thấp thôi, nhưng người trong võ lâm chỉ là phàm thai, chống lại mấy thứ này cũng vô cùng cố sức.

Trước đó Lận Bạch còn nhàn hạ thoải mái châm chọc hắn, không lâu sau đã bị người mặt chim công kích luống cuống tay chân.



Nhưng đội quân này dù sao cũng có một Tiêu Cảnh, tu vi Tiêu Cảnh hiện giờ đã là Kim Đan Kỳ, lại có Tôi Hỏa Liệt Thiên trong người, tất nhiên không sợ mấy thứ này chút nào, có điều một mình y tinh lực hữu hạn, người mặt chim và yểm quỷ lại tràn vào quá nhiều, cũng không cách nào bận tâm toàn bộ.

Tệ hơn là, sau đột kích của người mặt chim, lại có một đám trẻ con dị dạng, giống như khỉ con leo lên nhảy xuống nhào tới.

Đám trẻ con này chính là đám trẻ bọn họ nhìn thấy ở trong thôn, hàng ngàn quỷ con răng nhọn bò tới, khó tránh khỏi khiến da đầu người tê dại.

A Lữ đã run bần bật, tay gã siết chặt xe lăn, đáng thương nói: “Phu nhân, chúng ta sẽ không táng mạng tại đây chứ.”

Lận Bạch bởi vì không rời đi, nên buộc bất đắc dĩ đánh quái bên cạnh Ôn Thanh Lan, trông có vẻ như đang bảo vệ hắn, Lận Bạch khó chịu một hồi.

Lúc này có một con quỷ con nhào tới, Lận Bạch thấy thế, vội vàng cầm kiếm ngăn cản quỷ con, quỷ con lực mạnh vô cùng, chấn cổ tay Lận Bạch tê rần, liên tục thoái lui vài bước, còn có người mặt chim lượn vòng trên đỉnh đầu.

Sắc mặt Lận Bạch không khỏi khó coi, trừng A Lữ quát: “Mang chủ nhân ngươi đi mau, đừng ở chỗ này cản trở ta.”

Đúng lúc này người mặt chim lao xuống, Lận Bạch không kịp phòng bị, buộc phải nâng cánh tay lên chặn, mắt thấy sẽ bị người mặt chim bắt lấy.

Lận Bạch không khỏi tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Nhưng không có đau đớn xé rách truyền tới như trong tưởng tượng, Lận Bạch kinh ngạc mở mắt ra, chỉ thấy người mặt chim kêu thảm hóa thành tro, Ôn Thanh Lan bên cạnh mặt không đổi sắc nhìn không trung, còn A Lữ thì há to miệng.

Không để ý đến sự ngạc nhiên của Lận Bạch, Ôn Thanh Lan cau mày nói: “Tiêu Cảnh, còn nhớ ở Tĩnh Bình Phong vi sư dạy ngươi cái gì không?”

Giọng nói của hắn thanh lãnh trầm thấp, nhưng lại kỳ tích truyền đến tai Tiêu Cảnh, cơ thể Tiêu Cảnh tức thì khựng lại, y trả lời: “Đệ tử nhớ rõ.”

“Người mặt chim, yểm quỷ, quỷ con đều là ma vật cấp thấp, chúng nó không có linh trí, chỉ biết dựa vào bản năng hành sự, nếu như lần này vây công chúng ta, dĩ nhiên là có người âm thầm thao túng, hơn nữa khoảng cách không thể quá xa.” Ôn Thanh Lan không ngừng lại, mà tiếp tục giảng giải: “Ngươi hẳn đã phát hiện ra.”

“Sư tôn chỉ dạy phải, đệ tử đã hiểu.” Tiêu Cảnh cất giọng nói.

Theo giọng nói hạ xuống của y, hai người đều nhạy bén phát hiện một cỗ ma khí nhàn nhạt lướt qua.

Tốc độ của đối phương nhanh, nhưng động tác của Tiêu Cảnh nhanh hơn, chỉ trong chớp mắt, y cất bước về phía trước, nắm lấy ma khí kia, men theo chút ma khí ấy, Tiêu Cảnh bắt được kẻ muốn bắt.

Một tiếng hét thảm truyền tới, một hắc y nhân từ hư không hiện ra, rõ ràng gã bị thương rất nặng, bởi vậy mới bị Tiêu Cảnh khống chế trong tay.

Gã vô cùng khó hiểu nói: “Ngươi phát hiện ta thế nào, rõ ràng ta ẩn nấp rất tốt?”

Tiêu Cảnh nở nụ cười: “Không phát hiện, chính ngươi nói cho ta biết.”

Hắc y nhân nổi giận nói: “Ngươi lừa ta? Bọn chính đạo đối trá các ngươi!”

Tiêu Cảnh không đáp lời, mà nhìn về phía Ôn Thanh Lan.

Ôn Thanh Lan thản nhiên nói: “Vô dụng, giết chết đi.”

Mặt hắc y nhân lộ vẻ hoảng sợ, muốn mở miệng cầu xin tha thứ, nhưng kiếm của Tiêu Cảnh so với miệng gã nhanh hơn, một kiếm xuyên tim.

Động tác này rất nhanh, lúc mọi người kịp phản ứng, đã trần ai lạc định, những ma vật yêu vật cấp thấp mất đi sức mạnh thúc ép, lập tức tản đi khắp mọi nơi.



Tuy so với thời điểm vây công nhẹ nhàng hơn nhiều, nhưng quỷ vật phân tán cũng tạo thành thương vong nhất định.

Sắc mặt Ôn Thanh Lan lạnh lẽo, hắn nhẹ giọng nói: “Tịnh thế độ ách quyết, Tiêu Cảnh, niệm theo ta.”

Bấy giờ mới nhớ tới dạy đồ đệ một ít kiến thức cơ bản, hình như hơi trễ, nhưng cũng may hiện tại Tiêu Cảnh đã là Kim Đan Kỳ, thần niệm đã vô cùng cường đại, có thể ngay lập tức nhớ kỹ vô số chú văn trong miệng Ôn Thanh Lan.

Theo linh lực cuồn cuộn dật tán của tu sĩ Kim Đan Kỳ, những quỷ vật ma vật kia giống như bạo phơi dưới ánh mặt trời, tan biến trong nháy mắt.

Cho đến khi tất cả ma vậy hóa thành tro tàn, Tiêu Cảnh mới hạ xuống từ giữa không trung, y đi thẳng tới cạnh Ôn Thanh Lan, trên mặt lặng lẽ hiện đỏ ửng, giống như cầu khen ngợi nhìn Ôn Thanh Lan: “Sư tôn, đồ nhi làm thế nào?”

“Không tồi.” Ôn Thanh Lan không để tâm khích lệ nói.

Tất cả tâm tư của hắn đặt trên người giáo chủ Thiên Giáo cấu kết ma tu, nào có ở không quản tiểu tâm tư của đồ đệ.

Chỉ là như vậy, Tiêu Cảnh cũng một bộ biểu cảm thỏa mãn.

Một hồi biến hóa này, ngược lại làm đám người Lận Thu Ý kinh sợ, ánh mắt nhìn về phía Ôn Thanh Lan, không còn ngó lơ và xem thường, cho dù Ôn Thanh Lan là một người bình thường không có nội lực, đó cũng là một người có tri thức lợi hại, người có thể chỉ đạo Tiêu tiên sinh.

Đặc biệt là Lận Bạch, cậu sẽ không không biết điều tới gần nữa, mặt mày tái mét lặng lẽ lui sang một bên, nghĩ lại trước đây thực sự là ngu vô cùng, càng cảm thấy Ôn Thanh Lan đang đùa giỡn mình.

Nếu đã thanh trừ ma vật, như vậy đường lên núi của mọi người trở nên nhẹ nhàng vô cùng.

Thiên Giáo bị Lận Thu Sinh phá hoại, nơi này ngoại trừ ma vật quỷ vật bị luyện hóa, người sống thủ vệ chân chính còn lại không có mấy.

Đối mặt ma vật quỷ vật, Tiêu Cảnh là khắc tinh của bọn chúng, y có thể không cố kỵ ra tay tinh lọc bọn chúng.

Còn những thủ vệ quân tốt của Thiên Giáo, sẽ được Lận Thu Ý chiêu hàng, dựa vào nơi hiểm yếu chống trả trực tiếp bị người võ lâm chém chết.

Bởi vì Lận Thu Sinh làm điều ngang ngược, tàn nhẫn biến thái, cho nên những người này đầu hàng đặc biệt nhanh, thậm chí không thể nhịn được theo bọn họ cùng nhau giết tới tổng đàn Thiên Giáo.

Rất nhanh, bọn họ đã đi thẳng tới đại điện tổng đàn.

Lận Thu Sinh không có trong đại điện, Lận Thu Ý thuần thục dẫn mọi người tìm một vòng khắp nơi, tìm được Lận Thu Sinh ở tế đàn phía sau đại điện.

Lúc này Lận Thu Sinh đã người không ra người ma không ra ma, đầu tóc đỏ đậm xõa tung, đứng ở giữa tế đàn toàn bộ đều là thi thể dữ tợn, đôi mắt tàn nhẫn điên cuồng nhìn chằm chằm Lận Thu Ý, khiến lòng người không khỏi phát lạnh.

“Lận Thu Sinh, ngươi làm điều ngang ngược, ác giả ác báo, ta nể tình huynh đệ, dung cho ngươi tự sát.” Lận Thu Ý lạnh lùng nhìn Lận Thu Sinh, dung mạo hai người có tám phần tương tự, vừa nhìn là biết huynh đệ.

Lận Thu Sinh phát cuồng cười phá lên: “Giỏi cho dung ta tự sát, Lận Thu Ý, ngươi đừng đạo đức giả, ngươi đang ước gì ta chết đi, lại còn giả vờ ra vẻ tốt với ta, nhưng thực đáng tiếc, sau này không bao giờ thế nữa, chờ ta hoàn thành ngô thần tế phẩm, ta sẽ có thể trở thành thần sử thoát ly ngũ hành, đến lúc đó Lận Thu Ý ngươi, điều đầu tiên là sẽ giết ngươi tế cờ!”

Lúc này mọi người mới phát hiện, thi thể dưới chân Lận Thu Sinh được phân bố theo quy luật nhất định, hơn nữa tử trạng khác nhau, đều vô cùng thê thảm, giống như gia súc bị trói tứ chi, làm tế phẩm trưng bày trên tế đàn trong lời Lận Thu Sinh.

Lận Thu Ý nhìn kỹ, thế nhưng phần lớn là người quen trong giáo.

“Lận Thu Sinh, ngươi điên rồi, những người này đều là phụ tá đắc lực của ngươi, trọng thần trong giáo, ngươi vậy mà đối với bọn họ như thế, ngươi không phụ lòng phụ thân, không phụ lòng giáo chúng sao?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau