Sau Khi Phản Diện Nhặt Được Kịch Bản

Chương 4: Mộng

Trước Sau
Vì tiếp nhận nhiệm vụ, nên nhiều ngày qua Ôn Thanh Lan vẫn luôn vội vàng chỉ dạy Tiêu Cảnh tu luyện, tuy có thể dạy Tiêu Cảnh một ít tinh diệu dùng yếu chế mạnh, nhưng muốn đánh như thế, vẫn phải có thực lực nhất định. 

Nếu Tiêu Cảnh có thể trước ngày thi đấu chạm đến ngưỡng cửa Kim Đan Kỳ, sau đó nghiệm qua chỉ dạy của Ôn Thanh Lan, cũng có thể vững vàng chiếm được chỗ đứng, đáng tiếc……

Ôn Thanh Lan nhìn Tiêu Cảnh đang nhắm mắt khổ tu, không khỏi hoài niệm đại đồ đệ Văn Uyên đã sớm thệ, tư chất hiện giờ của Tiêu Cảnh thật là quá bình thường, đã nhiều ngày y gia tăng tu luyện, ăn một đống lớn linh dược, đột phá Ngưng Thần Kỳ bước vào Dung Hợp Kỳ còn có chút cố sức, nói chi vượt qua Dung Hợp Kỳ đến cửa Kim Đan. 

Ôn Thanh Lan đang tự hỏi làm thế nào để Tiêu Cảnh thi đấu, hệ thống yên lặng hồi lâu đột nhiên lên tiếng: “Ký chủ vẫn luôn nhận nhiệm vụ chủ tuyến, có hứng thú làm nhiệm vụ hằng ngày một lần không, cũng có thể thêm điểm nha, hơn nữa nếu làm tốt nhiệm vụ hằng ngày, thì có thể tăng thêm độ thân mật, với ký chủ là vô cùng hữu ích.”

“Nhiệm vụ hằng ngày, đó là cái gì?” Bất chợt nghe hệ thống nói, Ôn Thanh Lan cũng cảm thấy tò mò. 

Tiêu Cảnh vẫn luôn vận linh lực nhắm mắt khổ tu, hắn ở bên cạnh nhìn cũng hơi có chút nhàm chán, nhưng thứ gọi là độ thân mật này, nghe tới lại làm người ta cảm thấy có chút quái quái. 

Vừa lúc Tiêu Cảnh mở mắt ra, trong tai Ôn Thanh Lan nghe được một tiếng đinh của hệ thống

“Thông báo nhiệm vụ hằng ngày

Mục tiêu nhiệm vụ: Tiêu Cảnh

Nội dung nhiệm vụ: Giúp Tiêu Cảnh lau mồ hôi, làm từ phụ vuốt ve Tiêu Cảnh, là bước đầu tiên của ký chủ trong việc sửa hình tượng phản diện thành hình tượng từ phụ nghiêm sư. 

Cảnh báo: Nhiệm vụ hằng ngày vô pháp cự tuyệt, tiến hành trừng phạt càng mệt hơn, mỗi một lần cự tuyệt căn cứ đúng giá trị đạt được mà gia tăng chỉ số hắc ám của vai chính, chỉ số hắc ám tích lũy đến một mức nhất định sẽ mở ra phó bản địa ngục, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, độ thân mật +3”

Ôn Thanh Lan: “……”

Hắn một chút cũng không muốn hoàn thành nhiệm vụ hằng ngày, càng không muốn biết chỉ số hắc ám của vai chính và cái gọi là phó bản địa ngục là cái vẹo gì!

Tiêu Cảnh vừa mở mắt, liền nhìn thấy Ôn Thanh Lan mặt đen thui như cái đáy nồi, trán nổi gân xanh, tức thì kinh hãi hổ thẹn nói: “Sư tôn đừng tức giận, là đệ tử ngu dốt, sư tôn trách phạt đệ tử đi, ngàn vạn lần đừng nổi giận hại thân thể.”

Mặt Ôn Thanh Lan có chút vặn vẹo, khóe miệng hắn co rút, gắt gao nhìn chằm chằm Tiêu Cảnh, vẫn không nói gì. 

Tiêu Cảnh lại hiểu lầm Ôn Thanh Lan là đang khí giận công tâm, càng thêm hổ thẹn, nhìn bộ dạng y như sắp khóc tới nơi.

“Ký chủ còn tiếp tục như vậy, Tiêu Cảnh sẽ hiểu lầm càng sâu, nếu ký chủ không thể làm ra các động tác đã nói, bổn hệ thống có thể hỗ trợ nha!”

Nếu hắn làm động tác như vậy, Tiêu Cảnh mới có thể hiểu lầm đó, vài chục năm sống chung trên Tĩnh Bình Phong, tuy Ôn Thanh Lan không ngược đãi đánh đập gì Tiêu Cảnh, nhưng cũng có phần coi thường (*), hắn thường hay ra ngoài, tùy Tiêu Cảnh giữ Tĩnh Bình Phong to lớn một mình, mặc kệ những đệ tử môn phái khác xa lánh Tiêu Cảnh, chỉ có đôi khi tâm tình tốt, mới ném cho Tiêu Cảnh một ít môn pháp tu luyện, giờ hắn mặc kệ Tiêu Cảnh luôn có được không hả. 

(*) ở đây là không quá coi trọng



Có thể nói nếu không có vận khí bảo hộ vai chính, Tiêu Cảnh chỉ sợ cả Ngưng Thần Kỳ cũng luyện không tới, nếu bây giờ hắn đột nhiên làm ra mấy hành động đó, chỉ e Tiêu Cảnh cảm nhận được không phải là quan tâm yêu ái, mà là kinh hách đi. 

Nhưng hệ thống lại quy sự trầm mặc của Ôn Thanh Lan thành cam chịu, trong chớp mắt, Ôn Thanh Lan cảm giác được thần thức của mình bị trói lại một góc, một cỗ lực kỳ diệu khống chế thân thể hắn, khiến hắn biệt nữu (*) nâng Tiêu Cảnh dậy, sờ sờ trán y, còn vỗ vỗ đỉnh đầu. 

(*) Không được tự nhiên, thích che giấu ý nghĩ thật sự trong nội tâm, nghĩ thế này nhưng làm thế khác

Một cử động này làm Ôn Thanh Lan càng thêm khẳng định hệ thống tồn tại vô cùng lợi hại, phải biết rằng muốn dễ dàng khống chế một tu sĩ Nguyên Anh Kỳ, đến cả lão tổ Độ Kiếp Kỳ cũng không làm được.

Tay Ôn Thanh Lan vẫn còn lưu lại xúc cảm mềm mại từ mái tóc của Tiêu Cảnh, tuy động tác của hắn vô cùng ôn nhu, nhưng biểu tình trên mặt một chút cũng không tốt, vẫn luôn trừng mắt với Tiêu Cảnh, sắc mặt cũng âm u, giống như có thể tùy thời bạo lực tặng cho Tiêu Cảnh một bạt tay. 

Quả nhiên như Ôn Thanh Lan dự đoán, Tiêu Cảnh bị kinh hách, y hoàn toàn ngây ngẩn cả người, bộ dáng ngốc nghếch, có thể nhìn ra dấu vết mỹ nhân mở to hai mắt, trong ánh nước còn phản chiếu hình ảnh của Ôn Thanh Lan, khuôn mặt dữ tợn kia thế nhưng cũng thuận mắt không ít. 

Tiêu Cảnh xấu hổ hai lỗ tai hồng hồng, ấp úng nói: “Sư…… Sư tôn!”

Tuy Tiêu Cảnh một bộ kinh sợ, mang vẻ não tàn, nhưng âm thanh thông báo của hệ thống lại hoàn toàn bại lộ tâm tình của y.

“Tích ——

Độ thân mật của nam chính +3, độ hảo cảm +1, độ hảo cảm hiện tại 54%, mong ký chủ tiếp tục nỗ lực.”

Lực lượng khống chế Ôn Thanh Lan biến mất, Ôn Thanh Lan ho khan một tiếng, khô cằn nói: “Tu luyện không chỉ một sớm một chiều, khổ tu theo đuổi đột phá sẽ chỉ khiến tâm cảnh ngươi nôn nóng, hôm nay dừng ở đây thôi, ngươi cũng mệt mỏi, trở về nghỉ ngơi đi, ngày mai lại tiếp tục.”

Lúc trước là ai thúc giục y cấp tốc đột phá hả! 

Những lời này Tiêu Cảnh không dám nói thẳng ra, bầu không khí giữa hai người hiện giờ vừa vi diệu lại vừa xấu hổ, vì thế y vẫn giữ tư thái là một người đệ tử kính cẩn vâng lời nói: “Sư tôn giáo huấn chí phải, đệ tử đã hiểu, đệ tử khiến sư tôn dụng tâm lương khổ, đệ tử chắc chắn sẽ sớm ngày đột phá, giải sầu của sư tôn.”

Ôn Thanh Lan vẫy vẫy tay, ý bảo Tiêu Cảnh không cần nhiều lời, hắn một chút cũng không muốn đứng ở đây nữa, dứt khoát phất tay áo về phòng.

Mà sau khi Ôn Thanh Lan xoay người, Tiêu Cảnh liền thu hồi vẻ cung kính nhu thuận trên mặt, trầm mặc nhìn bóng lưng Ôn Thanh Lan, lúc này biểu tình Tiêu Cảnh có chút tối tăm, nhưng không biết nghĩ tới cái gì, khóe miệng y đột nhiên câu lên một nụ cười, nụ cười này làm y càng có vẻ điên cuồng của bệnh thần kinh. 

“Sư tôn……” Sờ sờ môi, đầu lưỡi Tiêu Cảnh ngàn chuyển trăm hồi mà nhẹ gọi ra hai chữ này, sau đó y đột nhiên bụm mặt không tiếng động mà cười ha hả: “Sư tôn của ta…. ”

Không biết có phải ban ngày nghe bản hắc ám của Tiêu Cảnh nhiều quá hay không, Ôn Thanh Lan trở về phòng nghỉ ngơi khó được mà ngủ gật, vừa ngủ được một chút, hắn mơ một giấc mơ. 

Loại cảm giác này vô cùng vi diệu, từ sau khi hắn bước vào Kim Đan Kỳ, ít nhiều cũng hơn hai trăm năm không nếm qua tư vị nằm mơ, cái loại cảm giác biết rõ chính mình đang nằm mơ lại cố tình không tỉnh lại được, khiến người không thoải mái nhưng lại mười phần tò mò.

Hắn không thể kháng cự, vẫn không ngừng đi về phía trước, mọi thứ trong mộng vừa mơ hồ vừa mờ mịt, bốn phía không mang màu sắc đen hay trắng, chỉ có màu xám dày đặc lượn lờ trong không trung, âm u xám xịt mà bao trùm, những con người không có ngũ quan dại ra, máy móc lặp lại hành động của mình, thành trấn thôn trang đen mù giống như trình diễn màn kịch câm giữa sân khấu. 



Ôn Thanh Lan không biết mình muốn đi đâu, hắn xuyên qua một đường phố tối đen, ngây ngốc đi về phía trước, không biết đi như thế đã bao lâu, thế giới xám trắng bỗng xuất hiện một chút màu sắc rực rỡ. 

Đó là một búp bê sứ phấn điêu ngọc mài, búp bê sứ mặc quần áo tinh xảo, búi tóc đồng tử, cầm đèn lồng lớn màu đỏ rực, nghiêng đầu mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm Tiêu Cảnh. 

Búp bê sứ ánh mắt thẳng băng, không một chút sức sống, nhưng Ôn Thanh Lan không chút sợ hãi nhìn thẳng nó, hắn cảm thấy một loại mạc danh quen thuộc thân thiết, muốn ôm nó một cái. 

Búp bê sứ đối mặt Ôn Thanh Lan một hồi, rồi xoay người rời đi, Ôn Thanh Lan khẩn trương, trong lòng hắn có dự cảm bất an, muốn giữ chặt đối phương, muốn đối phương đừng rời khỏi đây. 

Nhưng búp bê sứ chạy quá nhanh, vô luận Ôn Thanh Lan đuổi theo thế nào, đều vẫn ở phía sau bóng lưng đằng xa ấy, mải miết chạy, Ôn Thanh Lan bỗng nhớ ra mình là tu sĩ, hoàn toàn không cần giống phàm nhân ngốc nghếch chạy, hắn có thể ngự phong cũng có thể phi kiếm mà, rõ ràng có thể thực nhanh đuổi theo búp bê sứ. 

Vừa nghĩ như thế, Ôn Thanh Lan liền cảm thấy cả người dâng lên một dòng khí, làm thân thể hắn càng ngày càng nhẹ, thực nhanh, hắn bay lên, sau đó ‘xì xào ——’ một tiếng, hắn bị thứ gì hút vào bên trong, tiếp theo cảnh tượng xung quanh hoàn toàn thay đổi. 

Bốn phía ồn ào, hắn không biết ai đang nói chuyện, những kẻ đó mặt mũi mơ hồ, nói cái gì cũng đều nghe không rõ, nhưng cảm xúc tiêu cực chán ghét và ghê tởm đảo quanh người hắn lại vô cùng rõ ràng. 

Ôn Thanh Lan chỉ cảm thấy phiền chán tột cùng, còn có một cỗ bi thương nồng đậm dâng lên, hắn không muốn nhìn tiếp, đành nhắm mắt thanh tịnh một lát. 

Nhưng lúc này, những âm thanh đó lại yên lặng toàn bộ, giữa khung cảnh lộn xộn đột nhiên xuất hiện một mảng lớn hắc ám dày đặc che trời lấp đất, một nam nhân cao lớn tuấn mỹ có chút tà khí đạp hắc ám bước tới đây, phía sau y tản mác khí màu đen kịt, trông như một bạo quân hắc ám. 

Nam nhân cúi đầu nhìn chằm chằm hắn, người đó tuấn mỹ tà khí, trên khuôn mặt hoàn mỹ không tì vết không có một chút cảm xúc, tròng mắt đen kịt trong đôi mắt thâm thúy lộ ra sự ngả ngớn lạnh băng đánh giá hắn, y hơi cong môi, hình như nói gì đó, sau đó không dấu hiệu vươn tay ra, moi móc trong bụng hắn. 

Kịch liệt đau đớn bao phủ Ôn Thanh Lan, hai hàm răng hắn va lập cập như sóng triều, bằng ý chí nghị lực cường đại mới không để mình thất thố mà thét chói tai, hắn cảm thấy có thứ gì hoàn toàn rời khỏi người mình, đó là một loại trống rỗng mờ mịt. 

Hắn há miệng thở dốc, mồ hôi mơ hồ phủ tầm mắt nhưng vẫn gắt gao nhìn chằm chằm đối phương, cuối cùng môi nhẹ nhàng mấp máy phun ra hai chữ……

…… Tiêu Cảnh……

“Sư tôn, sư tôn, người có khỏe không?”

Ôn Thanh Lan đột nhiên mở mắt, tầm mắt dừng trên một gương mặt xấu xí và dữ tợn, đôi mắt trên khuôn mặt ấy ẩn chứa sự quan tâm, nhìn thấy gương mặt thân quen, Ôn Thanh Lan cũng bất giác nhẹ nhàng thở ra. 

Ngay sau đó hắn nhíu mày nói: “Sao ngươi lại ở đây?”

Tiêu Cảnh do dự nói: “Mấy ngày nay sư tôn có chút…… Có chút…… Đệ tử lo lắng cho sư tôn, nên lại đây nhìn xem, không ngờ sư tôn ghé vào trên bàn không hề động đậy, đệ tử lo quá, nên mới có hành động mạo phạm như vừa rồi, mong sư tôn thứ lỗi.”

Ôn Thanh Lan vốn định nói không sao, nhưng nhớ tới cảnh tượng vừa rồi trong mộng, trong lòng hắn không khỏi dâng lên một chút mâu thuẫn và chán ghét với Tiêu Cảnh, dựa theo những gì tái hiện trong mệnh thư, sau này hắn bị Tiêu Cảnh phế bỏ tu vi, giấc mộng này có lẽ là vận mệnh của hắn trong sách, vì hắn suy nghĩ mới nhìn thấy kết cục của mình trong sách thông qua mộng. 

Nghĩ vậy, Ôn Thanh Lan lạnh mặt trách mắng: “Về sau nếu ta không cho phép, không được tùy tiện bước vào đây.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau