Sau Khi Phản Diện Nhặt Được Kịch Bản
Chương 57: Tiểu Cảnh còn muốn phủ nhận mình ghen à?
Cuối cùng, bốn người vẫn lên thuyền của Tiêu Cảnh.
Lên thuyền, lúc này mới phát hiện nó không phải một cái ô bồng thuyền bình thường, mà là một pháp bảo cao cấp, nhìn có vẻ như là Tiêu Cảnh cố ý chuẩn bị.
Lần này ngay cả Tịch Dung cũng quan sát Tiêu Cảnh, nghi ngờ đối phương có phải đã sớm có mưu đồ không.
Tiêu Cảnh tự nhiên là sẽ không để ý đánh giá của đối phương, ngược lại cười cười không rõ với Ôn Thanh Lan.
Tịch Dung tức thì khẩn trương mà chắn trước người Ôn Thanh Lan, nghiêng đầu thấp giọng nói: “Ôn huynh đệ, nếu không chúng ta vẫn là đi xuống đi.”
Nguyệt Linh Nhi cũng trông mong nhìn Ôn Thanh Lan.
Đại khái là chú ý tới bốn người bài xích mình, Tiêu Cảnh chỉ cười, rồi vào khoang thuyền ô bồng thuyền.
Lại có một người đi ra, Ôn Thanh Lan đưa mắt nhìn lên, vậy mà là người quen ___ tiểu công tử Lận Bạch Lạc Châu.
Nếu như A Lữ ở đây, đoán chừng sẽ hô to gọi nhỏ tiểu yêu tinh mưu đồ gây rối.
Nhưng lúc này Lận Bạch không mang bộ dáng công tử kiêu ngạo giống như trước kia, nhìn phục sức của cậu hẳn là đã thành đệ tử Vô Vi Đạo Tông.
Lận Bạch thoạt nhìn trầm mặc bình tĩnh, làm chuyện gì cũng có nề nếp, không biết Tiêu Cảnh dùng thủ đoạn gì thuần phục cậu thành như vậy.
Thấy Lận Bạch tiến lên chắp tay nói: “Tại hạ Lận Bạch, phụng mệnh đạo tôn chiêu đãi chư vị, mời đi theo ta.”
Bốn người nhìn nhau, đuổi theo Lận Bạch đi vào trong khoang thuyền ô bồng thuyền.
Công Tây Tuấn Vũ cố tình rớt lại phía sau, lặng lẽ thì thầm với Ôn Thanh Lan: “Ôn ca ca, đồ đệ kia của ngươi….. Hình như không đúng lắm nha.”
Ôn Thanh Lan kỳ thực cũng nghi ngờ thân thế của Tiêu Cảnh, giờ nghe Công Tây Tuấn Vũ nhắc tới, lại gợi lên nghi ngờ của hắn, không khỏi hỏi: “Ngươi nhìn ra cái gì?”
Phải biết rằng cặp mắt kia của Công Tây Tuấn Vũ kỳ dị từ nhỏ, có thể nhìn thấu sự thật, cho nên lúc ở Bái Nguyệt Giáo, gã mới không chút do dự nhận mình.
Công Tây Tuấn Vũ do dự một chút, cuối cùng lắc đầu: “Y quá mạnh, ta nhìn không rõ lắm.”
Đang muốn trò chuyện thêm chút nữa, bốn người đã vào khoang thuyền ô bồng thuyền.
Nhìn từ bên ngoài, ô bồng thuyền cũng không bao lớn, nhưng mà sau khi đi vào, mới phát hiện nơi này là một không gian rộng lớn như thế, bên trong là một trạch viện rất lớn, thật không hổ là pháp bảo cao cấp.
“Đạo tôn nói, từ Linh Lung Phường đến Đạo Tông, chúng ta còn phải đi vài ngày, mấy ngày nay tạm thời nghỉ ngơi ở trong ô bồng thuyền.” Lận Bạch giải thích nói: “Trong ô bồng thuyền có không ít phòng, các ngươi có thể lựa chọn tùy thích.” Nói xong, Lận Bạch rời đi.
Ôn Thanh Lan cảm thấy chỗ này có chút quen mắt, lại đi hai bước quan sát cẩn thận, bừng tỉnh đại ngộ, đây không phải là Tiêu phủ Lạc Châu sao.
Tiêu Cảnh lại cải tạo bên trong pháp khí ô bồng thuyền thành Tiêu phủ.
Không đợi hắn tự hỏi kĩ càng, Ôn Thanh Lan đột nhiên phát hiện mình đã bất tri bất giác (*) đi tới hậu viện, cụ thể là tiểu viện hắn và Tiêu Cảnh đã ở ở Tiêu phủ.
(*) không hay biết
Tiêu Cảnh đang ngồi ở cây hoa tử đằng tự rót tự uống.
Hình như không ngờ Ôn Thanh Lan sẽ tìm tới nơi này, y buông chén rượu, đầu tiên là kinh ngạc nhướng mày, sau đó có chút tà khí mà nâng chén mời nói: “Ôn Ngọc đạo hữu, sao không đến cùng uống một chén?”
Ôn Thanh Lan híp mắt một cái, đi tới, dứt khoát ngồi xuống đối diện Tiêu Cảnh, bưng chén lên uống một hơi cạn sạch, sau đó đột nhiên nói lời giật gân: “Tiểu Cảnh, ngươi nhận ra ta.”
Tiêu Cảnh đầu tiên là ngẩn ra, lập tức cười nói: “Ôn đạo hữu đang nói gì thế, Tiêu Cảnh không hiểu, nếu là sợ tại hạ mưu đồ gây rối, đúng vậy, chỉ cần Ôn đạo hữu tránh xa Linh Nhi cô nương một chút, Tiêu mỗ chắc chắn sẽ không làm gì đạo hữu, dù sao…. Nguyệt phường chủ đã nhờ Tiêu mỗ chiếu cố tốt Linh Nhi cô nương.”
Thằng nhãi này còn muốn chơi!
Ôn Thanh Lan đột nhiên cười châm chọc, hắn đứng dậy, nghiêng người tới chỗ Tiêu Cảnh, nâng cằm Tiêu Cảnh lên, khóe miệng cong lên nguy hiểm, ánh mắt sáng quắc nhìn hai mắt đối phương, trầm giọng nói: “Tiểu Cảnh, ngươi cái dạng này, còn không phải là muốn làm bản tôn chú ý sao, ngươi đang ghen?”
Chắc là động tác của Ôn Thanh Lan quá đột ngột, Tiêu Cảnh không phản ứng kịp, cứ như vậy bị Ôn Thanh Lan đùa giỡn.
Cho đến một lúc lâu, y mới lạnh mặt đánh rớt tay Ôn Thanh Lan: “Đừng tưởng ngươi giả ngây giả dại bản đạo tôn không dám quản ngươi, Ôn Ngọc đạo hữu, mong ngươi tự……”
“Ưm…..” Lời kế tiếp, trực tiếp bị Ôn Thanh Lan chặn trong môi, hắn không nói hai lời chặn miệng Tiêu Cảnh.
Tiêu Cảnh chỉ ngơ ngẩn nửa giây, phản ứng lại y càng thêm cuồng nhiệt hôn trở lại, vừa nóng bỏng vừa bá đạo, môi lưỡi điên cuồng công thành đoạt đất, thậm chí hai tay chặt chẽ giữ chặt thân thể Ôn Thanh Lan.
Ôn Thanh Lan nhướng mày, không ngờ sau đêm hôm đó, tiểu đồ đệ lại tiến bộ nhiều như vậy, chẳng lẽ đối phương khổ luyện kĩ thuật trong vòng mười năm?
Hắn không có ý định đấu lưỡi với đối phương, bởi vậy cũng mặc kệ đồ đệ bất an bá đạo hôn lên giống như xác nhận điều gì đó.
Cho đến khi hai bên đều thở hồng hộc, mới ngừng lại.
Tiêu Cảnh buông tay nhìn Ôn Thanh Lan, trong cặp mắt đen kịt hiện lên điên cuồng và hưng phấn.
Ôn Thanh Lan vươn ngón tay cái xoa xoa khóe môi ẩm ướt, lộ ra nụ cười không đứng đắn: “Sao vậy, Tiểu Cảnh, còn muốn phủ nhận sao?”
Nhưng bởi vì hiện giờ Ôn Thanh Lan mang một thân thể lô đỉnh lẳng lơ đê tiện, thế cho nên hắn khí phách cười ngạo nghễ biến thành mị hoặc câu dẫn, đặc biệt là động tác lau môi kia, thật sự là xuân tình như tơ.
Tiêu Cảnh hô hấp nặng nề, y mở mắt, mím môi, dường như có chút không quá cam lòng khẽ giọng nói: “Sư tôn.”
“Sao vậy, hiện giờ là đạo tôn, còn nắm quyền thế Đạo Tông, cho nên không muốn nhận vi sư?” Ôn Thanh Lan đột nhiên nhàn nhạt chất vấn.
Tiêu Cảnh đột nhiên quay đầu lại, luôn miệng nói: “Không phải, là…..” Vẻ mặt y có chút trầm xuống: “Không phải sư tôn không muốn nhận Tiêu Cảnh sao, là sư tôn không muốn hồi tông môn, đồ nhi biết sư tôn để ý chuyện trước đây, nhưng mặc kệ sư tôn nghĩ thế nào làm thế nào, đồ nhi đều sẽ không buông sư tôn.”
Ai ngờ Ôn Thanh Lan bỗng nhiên cười nói: “Ai nói vi sư không muốn nhận ngươi, nếu thật sự là như vậy, hôm nay vi sư sẽ không tới.”
“Sư tôn!” Tiêu Cảnh không dám tin mở to hai mắt, ngay sau đó khiếp sợ trong mắt biến thành mừng như điên, vui mừng khôn xiết dần lan ra trên mặt: “Sư tôn, người….. Người nói cái gì?”
Ôn Thanh Lan tức khắc trầm mặt xuống, nổi giận nói: “Bản tôn vừa nói, ngươi lại không nghe nghiêm túc?”
“Không…. Không phải.” Nghe được lời dạy quen thuộc của sư tôn, Tiêu Cảnh nhịn không được nhỏ giọng giải thích: “Là đồ nhi quá mức cao hứng, nhưng sư tôn làm sao biết đồ đệ nhận ra người, đồ nhi tự nhận không lộ ra sơ hở gì hết?”
Tiểu tử này, cả người đều là sơ hở, nhất là cặp mắt kia, còn kém viết mấy chữ lớn: “Không vui, sư tôn, ta không vui!”
Nhưng lời này không cần thiết nói ra, Ôn Thanh Lan chỉ hời hợt giải thích: “Bản tôn nuôi ngươi lớn, còn có thể không biết ngươi?”
“Sư tôn.” Mặt Tiêu Cảnh hơi ửng đỏ, y thấp giọng nói: “Đêm nay đừng đi được không?”
Trước đã nói, Tiêu Cảnh trời sinh tuấn mỹ bức người, nếu lúc thu liễm tà khí và tối tăm, sẽ chỉ làm người ta chú ý tới y tuyệt sắc tuấn mỹ, hiện giờ đỏ mặt, là bộ dáng cô vợ nhỏ hiền thục nghe lời, dung nhan tuấn mỹ kia, càng thêm rực rỡ chói mắt, diễm sắc bức người, ánh mắt Ôn Thanh Lan dừng một chút, suýt chút nữa đáp ứng rồi.
Nhưng Lận Bạch đã đi tới, Tiêu Cảnh lại muốn nói gì đó, nhận được một ánh mắt của Ôn Thanh Lan.
Y chỉ phải bất đắc dĩ thu hồi vẻ mặt kia, một lần nữa trở nên trầm mặc tối tăm, lạnh lùng trừng Lận Bạch, trầm giọng nói: “Có chuyện gì?”
Lận Bạch cảnh giác nhìn Ôn Thanh Lan, trong mắt lóe lên một tia chán ghét khinh thường, cậu khẽ giọng nói: “Đạo tôn, là tin tức Linh Lung Phường bên kia.”
Tiêu Cảnh đang muốn nói không sao, nhưng Ôn Thanh Lan lắc đầu xoay người rời đi.
Trước khi đi chợt nghe Lận Bạch thấp giọng nói: “Đạo tôn, người này không rõ lai lịch lại thể chất đặc dị, giữ ở bên người có phải không ổn hay không?”
Mấy ngày hành trình trôi qua rất nhanh, bọn Tiêu Cảnh đã về tới Vô Vi Đạo Tông.
Hiện giờ Vô Vi Đạo tông đã khác xa so với thời điểm Ôn Thanh Lan rời đi.
Tĩnh Bình Phong triệt để trở thành tân chủ phong của Đạo Tông, Nhập Tiên Phong trở thành một trong những phó phong, người trước đây phản đối Tiêu Cảnh đã không còn, mười hai phong gần như thay đổi người cũ, ngay cả phong chủ cũng có vài gương mặt xa lạ.
Hiện nay Tiêu Cảnh ở Đạo Tông có thể nói là nói một không nói hai, nắm trong tay quyền thế Đạo Tông, cũng không có người tùy tiện ngỗ nghịch quyết định của y.
Cho nên khi Tiêu Cảnh dẫn theo Nguyệt Linh Nhi, đoàn người Tịch Dung đến ở tạm Tĩnh Bình Phong, cũng không ai nói gì.
Nhưng Linh Lung Phường bên kia hành động cũng không chậm, bọn Tiêu Cảnh vừa ở Đạo Tông nghỉ ngơi không bao lâu, phương xa liền truyền tới tin tức Linh Lung Phường và Quy Nhất Môn kết liên minh thảo phạt.
Thậm chí phường chủ tân nhiệm Linh Lung Phường còn muốn mượn sức Thập Phương Kiếm Tông, bị Mạc Trường Thanh trực tiếp cự tuyệt.
Tin tức truyền đến tai Tiêu Cảnh, y chỉ cười lạnh lùng.
Trong khoảng thời gian tìm lại được sư tôn, lại được sư tôn cam đoan, Tiêu Cảnh trôi qua vô cùng thoải mái, căn bản là đối với liên minh chẳng thèm nhìn, thậm chí tuyên bố đối phương cứ việc tới đây.
Vô Vi Đạo Tông y hành sự quang minh lỗi lạc, căn bản không sợ tiểu nhân nham hiểm hãm hại.
Vả lại thiếu chủ Nguyệt Linh Nhi của Linh Lung Phường còn tị nạn ở Vô Vi Đạo Tông, đây tuyệt nhiên đã nói lên phường chủ tân nhiệm nóng lòng trả thù có vấn đề.
Đã nhiều ngày ở Tĩnh Bình Phong Nguyệt Linh Nhi ăn ngủ không yên.
Nàng tất nhiên cũng nghe được tiếng gió bên ngoài, lại không dám dễ dàng tín nhiệm Tiêu Cảnh, thế cục hỗn loạn hôm nay ngay cả nàng cũng hồ đồ.
Nhưng đã nhiều ngày ở Đạo Tông, lại không thể không thừa nhận thế lực cường hãn của Đạo Tông, nếu thật có tâm tư với Linh Lung Phường, cũng quả thực không cần dùng tới mưu kế vụng về như thế.
Ngay lúc Nguyệt Linh Nhi không ngừng tìm chứng cứ phạm tội của Tiêu Cảnh, lại không có thu hoạch, gần như sắp tin Tiêu Cảnh.
Phòng ngủ của nàng đột nhiên tới một người thần bí không rõ thân phận.
Người nọ mặc một thân áo choàng màu tối, khuôn mặt đều bị che kín, cười lạnh nói với Nguyệt Linh Nhi: “Thật là một nữ nhân ngu xuẩn không có đầu óc, bị hai thầy trò đùa giỡn còn vỗ tay.”
Nguyệt Linh Nhi nhíu mày, lạnh lùng nói: “Ngươi là ai, lời này có ý gì?”
“Ta là ai?” Người thần bí áo đen cười cười: “Ta là một người không nhìn nổi kẻ ngu xuẩn, muốn thức tỉnh ngươi, ngươi chẳng lẽ không biết Ôn đại ca kia của ngươi là ai ư, hắn là sư tôn của Tiêu Cảnh, Thanh Lan chân nhân Ôn Thanh Lan.”
Lên thuyền, lúc này mới phát hiện nó không phải một cái ô bồng thuyền bình thường, mà là một pháp bảo cao cấp, nhìn có vẻ như là Tiêu Cảnh cố ý chuẩn bị.
Lần này ngay cả Tịch Dung cũng quan sát Tiêu Cảnh, nghi ngờ đối phương có phải đã sớm có mưu đồ không.
Tiêu Cảnh tự nhiên là sẽ không để ý đánh giá của đối phương, ngược lại cười cười không rõ với Ôn Thanh Lan.
Tịch Dung tức thì khẩn trương mà chắn trước người Ôn Thanh Lan, nghiêng đầu thấp giọng nói: “Ôn huynh đệ, nếu không chúng ta vẫn là đi xuống đi.”
Nguyệt Linh Nhi cũng trông mong nhìn Ôn Thanh Lan.
Đại khái là chú ý tới bốn người bài xích mình, Tiêu Cảnh chỉ cười, rồi vào khoang thuyền ô bồng thuyền.
Lại có một người đi ra, Ôn Thanh Lan đưa mắt nhìn lên, vậy mà là người quen ___ tiểu công tử Lận Bạch Lạc Châu.
Nếu như A Lữ ở đây, đoán chừng sẽ hô to gọi nhỏ tiểu yêu tinh mưu đồ gây rối.
Nhưng lúc này Lận Bạch không mang bộ dáng công tử kiêu ngạo giống như trước kia, nhìn phục sức của cậu hẳn là đã thành đệ tử Vô Vi Đạo Tông.
Lận Bạch thoạt nhìn trầm mặc bình tĩnh, làm chuyện gì cũng có nề nếp, không biết Tiêu Cảnh dùng thủ đoạn gì thuần phục cậu thành như vậy.
Thấy Lận Bạch tiến lên chắp tay nói: “Tại hạ Lận Bạch, phụng mệnh đạo tôn chiêu đãi chư vị, mời đi theo ta.”
Bốn người nhìn nhau, đuổi theo Lận Bạch đi vào trong khoang thuyền ô bồng thuyền.
Công Tây Tuấn Vũ cố tình rớt lại phía sau, lặng lẽ thì thầm với Ôn Thanh Lan: “Ôn ca ca, đồ đệ kia của ngươi….. Hình như không đúng lắm nha.”
Ôn Thanh Lan kỳ thực cũng nghi ngờ thân thế của Tiêu Cảnh, giờ nghe Công Tây Tuấn Vũ nhắc tới, lại gợi lên nghi ngờ của hắn, không khỏi hỏi: “Ngươi nhìn ra cái gì?”
Phải biết rằng cặp mắt kia của Công Tây Tuấn Vũ kỳ dị từ nhỏ, có thể nhìn thấu sự thật, cho nên lúc ở Bái Nguyệt Giáo, gã mới không chút do dự nhận mình.
Công Tây Tuấn Vũ do dự một chút, cuối cùng lắc đầu: “Y quá mạnh, ta nhìn không rõ lắm.”
Đang muốn trò chuyện thêm chút nữa, bốn người đã vào khoang thuyền ô bồng thuyền.
Nhìn từ bên ngoài, ô bồng thuyền cũng không bao lớn, nhưng mà sau khi đi vào, mới phát hiện nơi này là một không gian rộng lớn như thế, bên trong là một trạch viện rất lớn, thật không hổ là pháp bảo cao cấp.
“Đạo tôn nói, từ Linh Lung Phường đến Đạo Tông, chúng ta còn phải đi vài ngày, mấy ngày nay tạm thời nghỉ ngơi ở trong ô bồng thuyền.” Lận Bạch giải thích nói: “Trong ô bồng thuyền có không ít phòng, các ngươi có thể lựa chọn tùy thích.” Nói xong, Lận Bạch rời đi.
Ôn Thanh Lan cảm thấy chỗ này có chút quen mắt, lại đi hai bước quan sát cẩn thận, bừng tỉnh đại ngộ, đây không phải là Tiêu phủ Lạc Châu sao.
Tiêu Cảnh lại cải tạo bên trong pháp khí ô bồng thuyền thành Tiêu phủ.
Không đợi hắn tự hỏi kĩ càng, Ôn Thanh Lan đột nhiên phát hiện mình đã bất tri bất giác (*) đi tới hậu viện, cụ thể là tiểu viện hắn và Tiêu Cảnh đã ở ở Tiêu phủ.
(*) không hay biết
Tiêu Cảnh đang ngồi ở cây hoa tử đằng tự rót tự uống.
Hình như không ngờ Ôn Thanh Lan sẽ tìm tới nơi này, y buông chén rượu, đầu tiên là kinh ngạc nhướng mày, sau đó có chút tà khí mà nâng chén mời nói: “Ôn Ngọc đạo hữu, sao không đến cùng uống một chén?”
Ôn Thanh Lan híp mắt một cái, đi tới, dứt khoát ngồi xuống đối diện Tiêu Cảnh, bưng chén lên uống một hơi cạn sạch, sau đó đột nhiên nói lời giật gân: “Tiểu Cảnh, ngươi nhận ra ta.”
Tiêu Cảnh đầu tiên là ngẩn ra, lập tức cười nói: “Ôn đạo hữu đang nói gì thế, Tiêu Cảnh không hiểu, nếu là sợ tại hạ mưu đồ gây rối, đúng vậy, chỉ cần Ôn đạo hữu tránh xa Linh Nhi cô nương một chút, Tiêu mỗ chắc chắn sẽ không làm gì đạo hữu, dù sao…. Nguyệt phường chủ đã nhờ Tiêu mỗ chiếu cố tốt Linh Nhi cô nương.”
Thằng nhãi này còn muốn chơi!
Ôn Thanh Lan đột nhiên cười châm chọc, hắn đứng dậy, nghiêng người tới chỗ Tiêu Cảnh, nâng cằm Tiêu Cảnh lên, khóe miệng cong lên nguy hiểm, ánh mắt sáng quắc nhìn hai mắt đối phương, trầm giọng nói: “Tiểu Cảnh, ngươi cái dạng này, còn không phải là muốn làm bản tôn chú ý sao, ngươi đang ghen?”
Chắc là động tác của Ôn Thanh Lan quá đột ngột, Tiêu Cảnh không phản ứng kịp, cứ như vậy bị Ôn Thanh Lan đùa giỡn.
Cho đến một lúc lâu, y mới lạnh mặt đánh rớt tay Ôn Thanh Lan: “Đừng tưởng ngươi giả ngây giả dại bản đạo tôn không dám quản ngươi, Ôn Ngọc đạo hữu, mong ngươi tự……”
“Ưm…..” Lời kế tiếp, trực tiếp bị Ôn Thanh Lan chặn trong môi, hắn không nói hai lời chặn miệng Tiêu Cảnh.
Tiêu Cảnh chỉ ngơ ngẩn nửa giây, phản ứng lại y càng thêm cuồng nhiệt hôn trở lại, vừa nóng bỏng vừa bá đạo, môi lưỡi điên cuồng công thành đoạt đất, thậm chí hai tay chặt chẽ giữ chặt thân thể Ôn Thanh Lan.
Ôn Thanh Lan nhướng mày, không ngờ sau đêm hôm đó, tiểu đồ đệ lại tiến bộ nhiều như vậy, chẳng lẽ đối phương khổ luyện kĩ thuật trong vòng mười năm?
Hắn không có ý định đấu lưỡi với đối phương, bởi vậy cũng mặc kệ đồ đệ bất an bá đạo hôn lên giống như xác nhận điều gì đó.
Cho đến khi hai bên đều thở hồng hộc, mới ngừng lại.
Tiêu Cảnh buông tay nhìn Ôn Thanh Lan, trong cặp mắt đen kịt hiện lên điên cuồng và hưng phấn.
Ôn Thanh Lan vươn ngón tay cái xoa xoa khóe môi ẩm ướt, lộ ra nụ cười không đứng đắn: “Sao vậy, Tiểu Cảnh, còn muốn phủ nhận sao?”
Nhưng bởi vì hiện giờ Ôn Thanh Lan mang một thân thể lô đỉnh lẳng lơ đê tiện, thế cho nên hắn khí phách cười ngạo nghễ biến thành mị hoặc câu dẫn, đặc biệt là động tác lau môi kia, thật sự là xuân tình như tơ.
Tiêu Cảnh hô hấp nặng nề, y mở mắt, mím môi, dường như có chút không quá cam lòng khẽ giọng nói: “Sư tôn.”
“Sao vậy, hiện giờ là đạo tôn, còn nắm quyền thế Đạo Tông, cho nên không muốn nhận vi sư?” Ôn Thanh Lan đột nhiên nhàn nhạt chất vấn.
Tiêu Cảnh đột nhiên quay đầu lại, luôn miệng nói: “Không phải, là…..” Vẻ mặt y có chút trầm xuống: “Không phải sư tôn không muốn nhận Tiêu Cảnh sao, là sư tôn không muốn hồi tông môn, đồ nhi biết sư tôn để ý chuyện trước đây, nhưng mặc kệ sư tôn nghĩ thế nào làm thế nào, đồ nhi đều sẽ không buông sư tôn.”
Ai ngờ Ôn Thanh Lan bỗng nhiên cười nói: “Ai nói vi sư không muốn nhận ngươi, nếu thật sự là như vậy, hôm nay vi sư sẽ không tới.”
“Sư tôn!” Tiêu Cảnh không dám tin mở to hai mắt, ngay sau đó khiếp sợ trong mắt biến thành mừng như điên, vui mừng khôn xiết dần lan ra trên mặt: “Sư tôn, người….. Người nói cái gì?”
Ôn Thanh Lan tức khắc trầm mặt xuống, nổi giận nói: “Bản tôn vừa nói, ngươi lại không nghe nghiêm túc?”
“Không…. Không phải.” Nghe được lời dạy quen thuộc của sư tôn, Tiêu Cảnh nhịn không được nhỏ giọng giải thích: “Là đồ nhi quá mức cao hứng, nhưng sư tôn làm sao biết đồ đệ nhận ra người, đồ nhi tự nhận không lộ ra sơ hở gì hết?”
Tiểu tử này, cả người đều là sơ hở, nhất là cặp mắt kia, còn kém viết mấy chữ lớn: “Không vui, sư tôn, ta không vui!”
Nhưng lời này không cần thiết nói ra, Ôn Thanh Lan chỉ hời hợt giải thích: “Bản tôn nuôi ngươi lớn, còn có thể không biết ngươi?”
“Sư tôn.” Mặt Tiêu Cảnh hơi ửng đỏ, y thấp giọng nói: “Đêm nay đừng đi được không?”
Trước đã nói, Tiêu Cảnh trời sinh tuấn mỹ bức người, nếu lúc thu liễm tà khí và tối tăm, sẽ chỉ làm người ta chú ý tới y tuyệt sắc tuấn mỹ, hiện giờ đỏ mặt, là bộ dáng cô vợ nhỏ hiền thục nghe lời, dung nhan tuấn mỹ kia, càng thêm rực rỡ chói mắt, diễm sắc bức người, ánh mắt Ôn Thanh Lan dừng một chút, suýt chút nữa đáp ứng rồi.
Nhưng Lận Bạch đã đi tới, Tiêu Cảnh lại muốn nói gì đó, nhận được một ánh mắt của Ôn Thanh Lan.
Y chỉ phải bất đắc dĩ thu hồi vẻ mặt kia, một lần nữa trở nên trầm mặc tối tăm, lạnh lùng trừng Lận Bạch, trầm giọng nói: “Có chuyện gì?”
Lận Bạch cảnh giác nhìn Ôn Thanh Lan, trong mắt lóe lên một tia chán ghét khinh thường, cậu khẽ giọng nói: “Đạo tôn, là tin tức Linh Lung Phường bên kia.”
Tiêu Cảnh đang muốn nói không sao, nhưng Ôn Thanh Lan lắc đầu xoay người rời đi.
Trước khi đi chợt nghe Lận Bạch thấp giọng nói: “Đạo tôn, người này không rõ lai lịch lại thể chất đặc dị, giữ ở bên người có phải không ổn hay không?”
Mấy ngày hành trình trôi qua rất nhanh, bọn Tiêu Cảnh đã về tới Vô Vi Đạo Tông.
Hiện giờ Vô Vi Đạo tông đã khác xa so với thời điểm Ôn Thanh Lan rời đi.
Tĩnh Bình Phong triệt để trở thành tân chủ phong của Đạo Tông, Nhập Tiên Phong trở thành một trong những phó phong, người trước đây phản đối Tiêu Cảnh đã không còn, mười hai phong gần như thay đổi người cũ, ngay cả phong chủ cũng có vài gương mặt xa lạ.
Hiện nay Tiêu Cảnh ở Đạo Tông có thể nói là nói một không nói hai, nắm trong tay quyền thế Đạo Tông, cũng không có người tùy tiện ngỗ nghịch quyết định của y.
Cho nên khi Tiêu Cảnh dẫn theo Nguyệt Linh Nhi, đoàn người Tịch Dung đến ở tạm Tĩnh Bình Phong, cũng không ai nói gì.
Nhưng Linh Lung Phường bên kia hành động cũng không chậm, bọn Tiêu Cảnh vừa ở Đạo Tông nghỉ ngơi không bao lâu, phương xa liền truyền tới tin tức Linh Lung Phường và Quy Nhất Môn kết liên minh thảo phạt.
Thậm chí phường chủ tân nhiệm Linh Lung Phường còn muốn mượn sức Thập Phương Kiếm Tông, bị Mạc Trường Thanh trực tiếp cự tuyệt.
Tin tức truyền đến tai Tiêu Cảnh, y chỉ cười lạnh lùng.
Trong khoảng thời gian tìm lại được sư tôn, lại được sư tôn cam đoan, Tiêu Cảnh trôi qua vô cùng thoải mái, căn bản là đối với liên minh chẳng thèm nhìn, thậm chí tuyên bố đối phương cứ việc tới đây.
Vô Vi Đạo Tông y hành sự quang minh lỗi lạc, căn bản không sợ tiểu nhân nham hiểm hãm hại.
Vả lại thiếu chủ Nguyệt Linh Nhi của Linh Lung Phường còn tị nạn ở Vô Vi Đạo Tông, đây tuyệt nhiên đã nói lên phường chủ tân nhiệm nóng lòng trả thù có vấn đề.
Đã nhiều ngày ở Tĩnh Bình Phong Nguyệt Linh Nhi ăn ngủ không yên.
Nàng tất nhiên cũng nghe được tiếng gió bên ngoài, lại không dám dễ dàng tín nhiệm Tiêu Cảnh, thế cục hỗn loạn hôm nay ngay cả nàng cũng hồ đồ.
Nhưng đã nhiều ngày ở Đạo Tông, lại không thể không thừa nhận thế lực cường hãn của Đạo Tông, nếu thật có tâm tư với Linh Lung Phường, cũng quả thực không cần dùng tới mưu kế vụng về như thế.
Ngay lúc Nguyệt Linh Nhi không ngừng tìm chứng cứ phạm tội của Tiêu Cảnh, lại không có thu hoạch, gần như sắp tin Tiêu Cảnh.
Phòng ngủ của nàng đột nhiên tới một người thần bí không rõ thân phận.
Người nọ mặc một thân áo choàng màu tối, khuôn mặt đều bị che kín, cười lạnh nói với Nguyệt Linh Nhi: “Thật là một nữ nhân ngu xuẩn không có đầu óc, bị hai thầy trò đùa giỡn còn vỗ tay.”
Nguyệt Linh Nhi nhíu mày, lạnh lùng nói: “Ngươi là ai, lời này có ý gì?”
“Ta là ai?” Người thần bí áo đen cười cười: “Ta là một người không nhìn nổi kẻ ngu xuẩn, muốn thức tỉnh ngươi, ngươi chẳng lẽ không biết Ôn đại ca kia của ngươi là ai ư, hắn là sư tôn của Tiêu Cảnh, Thanh Lan chân nhân Ôn Thanh Lan.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất