Sau Khi Phản Diện Sống Lại Đều Yêu Tôi

Chương 20: Quyết đấu

Trước Sau
Tuy giờ là thời đại tinh tế, nhưng truyền thống quyết đấu lại được lưu truyền. Đối với các quý tộc mạnh mẽ của Đế quốc thì khi có mâu thuẫn không thể điều tiết có thể dùng quyết đấu để giải quyết. Đây là thủ đoạn thể hiện vinh dự chung cực.

Quyết đấu do quý tộc khởi xướng là vô cùng trang nghiêm, đồng thời chịu sự bảo hộ của pháp luật Đế quốc. Một khi bắt đầu sẽ không dễ chấm dứt, là sự kiện rất thần thánh.

Hơn nữa, mỗi trận quyết đấu đều sẽ được truyền trực tiếp trên toàn mạng, chịu sự chú ý của nhân dân toàn Đế quốc.

Vậy nên tuy truyền thống này được giữ lại, nhưng trừ khi có thù sâu hận lớn vô cùng, các quý tộc sẽ không dễ dàng khởi xướng quyết đấu. Bởi một khi thua trận, nhẹ thì mất sạch danh dự, nặng thì mất luôn tính mạng.

Cho dù là với các quý tộc cao cao tại thượng thì đánh bạc danh dự và tính mạng cho một trận chiến, được ăn cả ngã về không cũng không phải chuyện nhỏ.

Bằng vào thân phận cao quý và thanh danh... ác liệt của Kỷ Lăng lại đi khiêu chiến một bình dân, còn là một bình dân làm nghề thần tượng có danh hiệu ngôi sao tương lai, lập tức khiến khắp mạng sôi trào, hiệu quả không khác gì sóng thần! Đầu tiên, nếu bàn về thân phận thì đây là lớn bắt nạt nhỏ, nếu bàn về thực lực thì là tự rước lấy nhục. Lại liên tưởng đến scandal của Cảnh Tùy và Ninh Ngọc truyền ra thời gian trước, mọi người bắt dầu mặc sức tưởng tượng mấy trăm nghìn chữ về câu chuyện yêu hận tình thù vô cùng éo le tràn đầy kịch tính giữa ba người. Nhiệt độ tăng lên nhanh chóng, lưu lượng mỗi giây mỗi phút đều đang không ngừng tăng lên, đề tài cũng đổi mới liên tục.

Kỷ Lăng không để ý đến chuyện này, mãi tới khi thấy được Ninh Ngọc đáp lại mới thở phào một hơi nhẹ nhõm. Cậu tắt mạng đi, không đếm xỉa đến sóng to gió lớn ngập trời bên ngoài, tung tăng chuẩn bị đi tặng đồ ăn.

Nhưng Kỷ Lăng không để ý lời đồn bên ngoài không có nghĩa là người bên cạnh cậu cũng không để ý.

Người đầu tiên tìm cậu là ba mẹ cậu.

Phu nhân Marina vừa vào cửa đã sốt sắng hỏi: “Cục cưng, con đang làm gì vậy hả?”

Đại Công tước Kỷ Đình mặt mày ngưng trọng, trầm giọng nói: “Tiểu Lăng, con quá xúc động rồi.”

Kỷ Lăng cúi đầu không hé răng nói câu nào, thật ra dù nguyên chủ có ra sao thì ít ra cũng có ba mẹ thật lòng yêu thương. Tuy cậu chỉ dựa theo cốt truyện mà đi, nhưng nhìn ba mẹ như vậy cậu vẫn sẽ áy náy.

Bản thân làm như vậy không làm thương tổn bất cứ ai, nhưng ba mẹ lại là người phải chịu tổn thương.

Phu nhân Marina thấy con trai ủ rũ thì đau lòng vô cùng, đôi mắt hành tràn đầy vẻ lo lắng, quay sang nói với chồng mình: “Anh nghiêm khắc thế làm gì? Dọa sợ con trai rồi đây này!”

Vẻ mặt Đại Công tước Kỷ Đình rất khó nhìn, lần đầu tiên không thuận theo lời của vợ mà trầm giọng chỉ trích: “Đã bảo em làm hư nó rồi, cho nên nói mới xằng bậy không biết đúng mực như thế.”

Phu nhân Marina căm tức lườm ông: “Sao anh không nói là thằng ranh dân đen kia quá kiêu ngạo đi? Cậu ta muốn gì chứ? Sao lại đồng ý quyết đấu? Cậu ta muốn dẫm lên thanh danh cục cưng nhà chúng ta để leo lên đúng không? Em thấy rõ ràng là cậu ta tràn đầy dã tâm thì có!”

Đại Công tước Kỷ Đình bất đắc dĩ vô cùng: “Là Tiểu Lăng công khai khiêu khích người ta trước, nếu đối phương không đồng ý sẽ chỉ khiến người khác nói cậu ta nhu nhược.”

Phu nhân Marina càng tức giận hơn: “Em mặc kệ, anh nói xem giờ nên làm sao bây giờ?”

Đại Công tước Kỷ Đình đỡ trán, ông cũng buồn bực lắm đây, con trai chắc chắn đánh không lại Ninh Ngọc, nhưng nếu tránh mà không đấu thì càng dọa người.

Chuyện đã thành ra như vậy rồi, giờ khó mà giải quyết cho gọn gàng được.

Dù sao đây cũng không phải chuyện nhỏ có thể lấy thế ép người mà là trận quyết đấu công bằng vô cùng thần thánh! Cho dù ông ta là Đại Công tước có quyền lực có địa vị cũng không có quyền ngăn cản.

Kỷ Lăng nhìn ba mẹ cau có buồn rầu thì thoáng lặng người, sau đó cậu liền ngẩng đầu, dùng ánh mắt cố chấp nhìn bọn họ: “Xin lỗi ba mẹ, con làm hai người lo lắng rồi... nhưng mặc kệ thắng hay thua con đều sẽ đích thân đối mặt anh ta để giải quyết vấn đề, xin ba mẹ thứ lỗi cho sự tùy hứng của con.”

Tuy trong lòng cậu áy náy, nhưng chuyện này chắc chắn phải thực hiện.

Đại Công tước Kỷ Đình và phu nhân Marina yên lặng nhìn cậu, cuối cùng phu nhân Marina thở dài một hơi: “Con yên tâm, mẹ sẽ không để con xảy ra chuyện đâu.”

Con trai cố chấp như vậy bọn họ còn làm thế nào được nữa? Thật ra bọn họ lo lắng nhất là sự an toàn tính mạng của Kỷ Lăng chứ không phải chuyện Kỷ Lăng có làm mất mặt nhà họ Kỷ hay không. Đứa con trai này là bảo bối của bọn họ, bọn họ không đành lòng nhìn con trai chịu một chút thương tổn nào.

Chỉ cần Kỷ Lăng hoàn hảo trở về, những chuyện khác bọn họ đều có thể thuận theo.

Kỷ Lăng gần như thề thốt cam đoan cả nửa ngày, đảm bảo mình sẽ cẩn thận sau đó mới tiễn bước được ba mẹ. Cậu thở phào một hơi nhẹ nhõm, thất thần nhìn về phía cửa.

Kỷ Lăng: “Hệ thống, cậu nói xem, nếu có một ngày tôi về nhà mình rồi thì bọn họ phải làm sao bây giờ...”

Hệ thống: “Tôi cảm thấy cậu nghĩ nhiều rồi.”

Kỷ Lăng: “Hả?”

Hệ thống: “Chỉ cần cậu có thể hoàn thành nhiệm vụ làm thế giới này trở lại quỹ đạo thì mọi chuyện sẽ đâu vào đó cả thôi, chuyện gì cũng đều có cách cả. Nhưng... cậu dám chắc mình sẽ hoàn thành nhiệm vụ à?”

Kỷ Lăng: “...”

Rốt cuộc cậu phải luẩn quẩn trong lòng đến mức nào mới đi tâm sự với cái hệ thống củ chuối này chứ? :) Thời gian quyết đấu định tại ba ngày sau, nhưng Kỷ Lăng lại không thể bình thản trải qua ba ngày này.

Sáng sớm hôm sau, Kỷ Lăng tiếp đón Văn Ngạn đến khuyên nhủ mình.

Kỷ Lăng có hơi bất ngờ, kiếp trước Văn Ngạn cũng không khuyên bảo cậu. Nhân vật phản diện này là dối trá nham hiểm nhất, người này sẽ chỉ thuận theo tâm tư của cậu để nói, mặt ngoài kính cẩn nghe theo, sau lưng thì vui sướng khi người gặp họa xem trò cười của cậu. Nào có chuyện mạo hiểm nguy cơ bị chán ghét chạy đến khuyên nhủ cậu chứ?

Nhưng lần này Văn Ngạn lại đến rồi.

Văn Ngạn bước vào, trên người là một bộ áo dài màu đen, mái tóc bạc dài mượt được buộc gọn sau đầu, đôi mắt đen ấp ủ tình cảm phức tạp: “Ngài thật sự muốn quyết đấu với Ninh Ngọc sao?”

Kỷ Lăng tuyệt đối không phá hỏng nhân thiết của mình, gật mạnh đầu đáp: “Đúng thế!”

Văn Ngạn nhìn ánh mắt cố chấp của cậu, nghe lời nói quật cường của cậu, tâm trạng chỉ thấy nặng nề vô cùng. Nhớ đến những chuyện xảy ra ở kiếp trước, dù thế nào anh ấy cũng không hy vọng Kỷ Lăng quyết đấu với Ninh Ngọc. Làm như vậy chính là tự rước lấy nhục, nhưng... Kỷ Lăng lại vẫn đi tới bước đường này.

Có một số việc muốn tránh cũng không thoát. Dù anh ấy sống lại một kiếp nhưng cũng không ngăn cản được chuyện này.

Nghĩ đến đây, trong lòng Văn Ngạn sinh ra sự phẫn hận mãnh liệt với Cảnh Tùy. Cậu ấy yêu ngài như vậy sao ngài không thể để tâm đến cậu ấy một chút, vì sao phải bức cậu ấy đến bước đường này?

Văn Ngạn siết chặt nắm tay, một lúc lâu sau mới lấy một chiếc hộp trong ngực ra, xoay người cung kính đưa tới trước mặt Kỷ Lăng, mở cho cậu xem.

Kỷ Lăng khó hiểu nhìn thoáng qua, bên trong là một cây cỏ nhỏ màu tím, lá cây ướt át xinh đẹp vô cùng.

Đôi môi mỏng của Văn Ngạn hé mở, kính cẩn từ tốn nói: “Đây là dược thảo sinh trưởng tại dung nham núi lửa của hành tinh Reza. Chỉ cần dùng nó, cho dù là người tiến hóa mạnh nhất cũng sẽ lộ ra dáng vẻ bệnh nguy kịch, dùng dụng cụ gì cũng không kiểm tra đo lường ra được. Bản thân nó cũng không có hại với thân thể người sử dụng, sau hai tháng hiệu quả này sẽ biến mất.”

Kỷ Lăng ngờ vực nhìn Văn Ngạn, suy nghĩ cẩn thận vài giây... người này lại mơ tưởng tới việc ngăn cản quyết đấu giữa mình với Ninh Ngọc à! Kỷ Lăng bày ra vẻ giận tím mặt, quát lớn: “Anh có ý gì hả? Anh muốn tôi giả vờ bệnh không tiếp chiến ư?”

Văn Ngạn thấy Kỷ Lăng tức giận, cũng biết lời kế tiếp sẽ khiến cậu càng phẫn nộ hơn, nhưng vẫn nhìn cậu chăm chú nói từng chữ: “Ngài dùng thứ này sẽ có lý do thích hợp để hoãn thời gian quyết đấu, chờ mọi chuyện lắng xuống rồi tôi sẽ có cách khiến việc này qua đi một cách tự nhiên.”

Kỷ Lăng vung tay hất mạnh chiếc hộp Văn Ngạn đang cầm xuống đất, trong mắt như có hai ngọn lửa hừng hực thiêu đốt. Cậu trừng mắt lớn tiếng nói: “Anh khinh thường tôi đấy à? Anh cũng cảm thấy tôi không bằng tên dân thường kia sao?”

Văn Ngạn nhìn dược thảo bản thân chuẩn bị tỉ mỉ rơi trên mặt đất, lại nhìn đôi mắt quật cường không chịu thua của Kỷ Lăng. Trong mắt anh ấy ẩn giấu nỗi chua xót, chậm rãi nói: “Tôi không có ý đó, tôi chỉ...”

Kỷ Lăng không muốn nghe Văn Ngạn nhiều lời thêm nữa, phẫn nộ quát: “Cút! Cút ngay cho tôi!”

Nói xong còn dùng sức đẩy Văn Ngạn ra ngoài, đóng sầm cửa lại.

Đừng hòng phá hỏng kế hoạch của tôi!

Không ai ngăn cản được quyết tâm đi tìm đường chết của tôi đâu!

Sau khi đóng cửa lại, cậu cẩn thận lén nhìn qua khe cửa, phát hiện Văn Ngạn đứng lì bên ngoài không chịu đi, vẻ mặt rất nghiêm trọng, đôi mắt phượng hẹp dài chất chứa lo lắng và bất đắc dĩ.

Chậc chậc, cứ như anh quan tâm tôi thật không bằng!

Cho dù anh cũng sống lại đi, nhưng đừng tưởng thế mà tôi sẽ tin tưởng anh nữa. Kiếp trước bụng dạ anh khó lường lắm, trong đầu đầy ý xấu, hãm hại người ta không nương tay miếng nào. Huống chi tôi còn chà đạp lòng tự trọng của anh như vậy, xem anh như đầy tớ hò tới hét đi, sao anh phải quan tâm tôi cơ chứ? Dù sống lại một kiếp thì hẳn là càng hận tôi mới phải chứ!

Chờ đã... người này sẽ không cho mình ăn thuốc độc để trả thù đấy chứ?

Đúng là ngày càng tàn ác mà!

Kỷ Lăng rùng mình sợ hãi nhìn cây thuốc trên đất, cẩn thận bao khăn tay lên, dùng hai ngón tay nhấc nó dậy, nhanh chóng ném vào thùng rác. Làm xong cũng không để ý tới Văn Ngạn nữa, nằm vật ra giường ngủ tiếp.

...

Kỷ Lăng ngủ thẳng một giấc, lúc tỉnh lại đã là buổi chiều. Sau khi đứng lên thì thấy Văn Ngạn đã đi rồi, nhưng cậu còn chưa kịp thở phào đã nghe người hậu vội vã chạy đến thông báo: “Cậu chủ, Nguyên soái Brendon đến.”

Người hầu này trông rất hoảng sợ, bước chân luống cuống, lời vừa dứt, Kỷ Lăng đã thấy Brendon bước nhanh như gió tới trước mặt mình. Người đàn ông cao lớn khôi ngô lúc này rất lạnh lùng, vẻ mặt nghiêm trang như đang ở giữa chiến trường chỉ huy vậy, khó trách dọa cho người hầu kia run lập cập.

Kỷ Lăng cũng bất ngờ đứng dậy, sao Brendon lại tới nhà gặp cậu? Cậu và người này đâu có quen thân gì đâu!

Làm vậy khiến người ta cảm thấy không thể nói nổi mà!

Brendon dừng bước trước mặt Kỷ Lăng, ánh mắt đầy phức tạp chăm chú nhìn cậu thiếu niên trước mặt. Cuối cùng cậu ấy vẫn không nghe mình khuyên mà đi khiêu chiến Ninh Ngọc, mình thật sự không ngăn được cậu ấy sao? Brendon hé miệng, giọng nói trầm khàn chua xót: “Cậu quyết đấu với Ninh Ngọc.”



Kỷ Lăng đè nén cảm giác kinh ngạc xuống đáy lòng, ngẩng đầu ưỡn ngực nhìn anh ấy, nhướng mày nói: “Thì sao nào?”

Trong lòng Brendon có vô số lời khuyên can, nhưng anh ấy hiểu Kỷ Lăng sẽ không nghe mình, cuối cùng ngàn câu vạn từ cũng chỉ rút lại thành: “Vậy đánh một trận quang minh chính đại đi, thua cũng không sao.”

Kỷ Lăng thầm nhủ quang minh chính đại thì sao thể hiện được sự hèn mọn độc ác của tôi chứ, sao có thể phụ trợ ra sự anh dũng bất phàm của Ninh Ngọc được? Cậu cười ngả ngớn: “Anh đánh giá cấp dưới của mình cao quá nhỉ? Khẳng định anh ta có thể thắng tôi sao?”

Brendon bất đắc dĩ, anh ấy đã sớm quen phong cách nói chuyện này của Kỷ Lăng rồi, thật ra cậu chỉ ghen tị mà thôi. Vậy nên nghe tai này ra tai kia là được, anh ấy sẽ không để ở trong lòng: “Tôi đứng về phía cậu.”

Kỷ Lăng hừ một tiếng: “Tôi thấy anh muốn nhìn trò cười của tôi thì có!”

Brendon lắc đầu: “Không phải.”

Kỷ Lăng ra vẻ không tin, há miệng bắn liên thanh một hồi, cuối cùng cũng đuổi Brendon đi.

Nhìn bóng lưng Brendon rời đi, lòng cậu cũng không bình tĩnh nổi bởi không chừng Carlos lại chọn giờ nào đến nữa. Cáo già kia không phải vẫn làm bộ quan tâm cậu đấy sao?

Kỷ Lăng lên tinh thần chờ rồi lại chờ, trong lúc chờ còn không ngừng nghĩ ngợi xem lát nữa nên đối phó với Carlos thế nào. Kết quả Carlos lại không đến...

Dinh thự Công tước.

Carlos ngồi trong phòng sách, cầm một quyển sách bìa đen. Quyển sách này chính là quyển sách Kỷ Lăng thường xuyên lật xem khi ở đây. Nhưng nếu nhìn kỹ thì thấy tầm mắt của Carlos cũng không đặt lên nội dung trong sách mà tràn đầy âm u.

Kỷ Lăng vừa khiêu chiến Ninh Ngọc là Carlos đã nhận được tin tức, nhưng anh ta không đi gặp cậu.

Anh ta biết rõ, Kỷ Lăng sẽ không thay đổi ý định.

Cậu ấy trông nhỏ yếu như vậy, kiêu căng, tùy hứng đến thế... nhưng thật ra trong lòng càng kiên định cố chấp hơn bất cứ ai. Cũng vì thế mới có thể si tình không đổi yêu một người, không phải sao?

Đôi khi Carlos tưởng tượng, nếu trái tim Kỷ Lăng càng dễ thay đổi một chút cũng là một chuyện tốt.

Đáng tiếc, trái tim Kỷ Lăng quá không dễ thay đổi.

Khiến anh ta yêu đến như thế, cũng khiến anh ta đau khổ bất lực.

Anderson cúi đầu cung kính đứng bên cạnh, đến hít thở cũng hoãn nhẹ, sợ quấy rầy đến Công tước đại nhân đang trầm tư.

Một lúc lâu sau, Carlos thả quyển sách trên tay xuống bàn, đôi mắt màu nâu xẹt qua vẻ lạnh lẽo, giọng nói trầm thấp: “Giết Ninh Ngọc, làm cho gọn gàng vào.”

Nếu không thể ngăn cản Kỷ Lăng thì chỉ cần giết Ninh Ngọc là chuyện này được giải quyết dễ dàng rồi.

Carlos vốn không định đụng vào Ninh Ngọc lúc này, nhưng anh ta không chịu nổi việc Kỷ Lăng mất sạch thanh danh trước mặt công chúng. Chỉ cần Ninh Ngọc đúng lúc gặp 'chuyện ngoài ý muốn' thì dù có ai nghi ngờ chăng nữa cũng dám nói gì đâu?

Anderson nghe ngài Công tước ra lệnh, cảm nhận được sát khí lạnh lẽo từ anh ta liền khom lưng nói: “Rõ!”

Carlos gật đầu, hất cằm nói: “Đi đi.”

...

Kỷ Lăng không biết chút nào về chuyện này, thấy Carlos cũng không chạy tới khuyên bảo còn hớn hở thoải mái, rất nhanh đã đến ngày quyết đấu rồi.

Trải qua vài ngày thời gian lên men, trên mạng đã tràn ngập tin tức liên quan đến lần quyết đấu này, đứng đầu tin tức của các trang Web lớn, Blogger nổi tiếng, các kênh truyền thông lớn cũng chen chúc tới, đều tụ tập ở sân quyết đấu, náo nhiệt chưa từng có.

Khi Kỷ Lăng đi vào đấu trường, bước đến phòng chuẩn bị của mình thì vừa lúc gặp thoáng qua Ninh Ngọc.

Vì thể hiện sự ghen tị khó chịu của mình với Ninh Ngọc, Kỷ Lăng dừng bước, hùng hổ buông lời tàn nhẫn: “Anh cứ chờ đấy, tôi sẽ đánh bại anh cho xem!”

Ninh Ngọc nghiêng đầu nhìn cậu, đôi mắt xanh lục thờ ơ không để ý, môi khẽ nhếch lên nụ cười nhàn nhạt: “Thế à? Vậy dùng toàn lực đi, chứng minh tôi xem...”

Anh ta cúi đầu tới gần Kỷ Lăng, nhìn thẳng vào mắt cậu, từ tốn lại đầy ẩn ý mà nói: “Cho tôi xem cậu có thể làm được đến mức nào vì anh ta!”

Kỷ Lăng rơi vào đôi mắt xanh sâu thẳm của Ninh Ngọc, nơi đáy mắt như có tình cảm cậu nhìn không hiểu, làm cậu thoáng ngây người... Nhưng Kỷ Lăng nhanh chóng ổn định tinh thần, hừ một tiếng định tiếp tục mạnh mồm mạnh miệng nói lại Ninh Ngọc.

Nhưng Ninh Ngọc đã xoay người, không chút do dự rời đi, chỉ để lại cho cậu một bóng lưng cao ngất mạnh mẽ.

Kỷ Lăng vừa há miệng: “...”

Mấy câu từ ác độc còn chưa ra khỏi miệng đành phải nuốt ngược xuống, cậu lầm bầm lầu bầu, xoay người vào phòng chuẩn bị của mình.

Cậu gọi người hầu của mình tới, ghé vào bên tai đối phương thầm thì vài câu, lệnh cho cậu ta đi chơi xấu Ninh Ngọc, sau đó căng thẳng chờ đợi.

Vì đảm bảo tính công bằng của quyết đấu, hai bên đều sử dụng cùng một loại cơ giáp, nếu có thể sử dụng cơ giáp mà mình chuẩn bị thì không phải so đấu thực lực nữa mà là so đấu tài lực rồi.

Nhưng tình huống như vậy rất bất lợi với Kỷ Lăng. Dùng cơ giáp tương tự thì Ninh Ngọc làm một người tiến hóa cao cấp thân kinh bách chiến đánh loại quần là áo lượt ăn hại như Kỷ Lăng chẳng khác nào Đại thần mãn cấp ngược Tân thủ. Tuy nhân thiết của nguyên chủ là vừa ngu vừa lụy tình, nhưng biết bản thân mình không đánh lại Ninh Ngọc cho nên... ra lệnh cho người hầu động tay động chân vào cơ giáp của đối phương, ý đồ dùng thủ đoạn đê hèn để thắng, nhưng hành vi như vậy không được pháp luật Đế quốc cho phép.

Vậy nên danh dự cả đời hoàn toàn mất sạch.

Kỷ Lăng hoàn toàn tuân theo nội dung vở kịch mà đi, chỉ có một Kỷ Lăng như vậy mới có thể trong tình huống đặc biệt này uy hiếp đến Ninh Ngọc, khiến Cảnh Tùy giận tím mặt, đích thân đứng ra giữ gìn Ninh Ngọc!

Người hầu ra ngoài xong thì nhanh chóng lộn ngược về, đánh mắt ra hiệu ý bảo đã hoàn thành việc Kỷ Lăng giao. Kỷ Lăng thảnh thơi chờ đợi, mọi chuyện đã sẵn sàng rồi!

Trên đài khách quý của đấu trường, Carlos ngồi trên sô pha, hai tay giao nhau đặt trên cây trượng, mặt mày lạnh băng u ám.

Anderson ở cạnh anh ta nhiều năm, làm việc luôn ổn thỏa đáng tin cậy. Vì có thể khiến Ninh Ngọc 'ngoài ý muốn bỏ mình' một cách gọn gàng, ông ta tìm ba cường giả siêu cấp SS liên thủ vây giết Ninh Ngọc. Lẽ ra Ninh Ngọc phải chết không thể nghi ngờ, nhưng... bọn họ lại thất bại.

Ninh Ngọc may mắn đào thoát khỏi ba sát thủ, sau đó trốn vào nhà Brendon, làm anh ta không còn cơ hội ra tay nữa.

Nhưng... thật sự là may mắn sao?

Carlos vẫn luôn cho rằng cái gọi là may mắn chẳng qua là một loại trùng hợp mà thôi, chỉ cần chuẩn bị đầy đủ sẽ không tồn tại cái gọi là may mắn. Đối với đối thủ anh ta nhằm vào, anh ta chưa bao giờ cho đối phương cơ hội may mắn. Nhưng lần này Ninh Ngọc lại may mắn đào thoát!

Đối phương không thể hiện ra năng lực đặc thù gì, thời gian đào tẩu đầy trùng hợp, còn bị trọng thương rời đi, thoạt nhìn thật đúng là ăn may mà thôi.

Vậy rốt cuộc là Ninh Ngọc thật sự may mắn hay ẩn giấu thực lực?

Carlos thoáng nheo mắt, người này không đơn giản như bề ngoài, anh ta đã coi thường đối phương rồi.

Trong các phòng khách quý khác cũng đã ngồi đẩy người.

Văn Ngạn cau chặt mày nhìn giữa sàn đấu, ánh mắt hung ác nham hiểm. Cuối cùng anh ấy vẫn không thể ngăn cản Kỷ Lăng, ngăn cản trận quyết đấu này... Giờ chỉ hy vọng Kỷ Lăng bình an vô sự thôi.

Brendon cũng ngồi ở một phòng, chú ý tình hình trong sân đấu, tâm trạng cũng nặng nề vô cùng. Dù thế nào anh ấy cũng không thể để Kỷ Lăng gặp chuyện không may.

Cùng lúc đó, còn có vô số quý tộc khác vào tới hiện trường chú ý trận đấu trước nay chưa từng có này.

Những người dân khác không thể đến hiện trường đều đang xem trực tiếp ở khắp nơi.

Bình luận trên mạng ngày càng nhiều, hầu như đều nghiêng về một phía, châm chọc Kỷ Lăng không biết tự lượng sức mình, thậm chí cược xem cậu sẽ thua trận quyết đấu này trong vòng mấy phút.

“Loại vô dụng như Kỷ Lăng thì có đến một trăm người, Ninh Ngọc nhà chúng ta cũng đánh được.”

“Một trăm hơi ít, ông khinh thường Ninh Ngọc nhà chúng ta à? Anh Ninh Ngọc là cường giả cấp S đấy!”

“Có người không biết lượng sức vậy đấy, người khác không so đo với cậu ta thì thôi, cậu ta còn dâng mặt lên cho người ta đánh. Chúng ta chờ xem kịch vui là tốt rồi.”

“Anh Ninh cố lên! Cho tên nhãi quý tộc vô dụng kia một bài học!”

“Ninh Ngọc giỏi nhất!”

Kỷ Lăng thấp thỏm ngồi trong cơ giáp, hoàn toàn không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì.

Tuy nội dung này kiếp trước đã xảy ra một lần, nhưng lặp lại một lần vẫn thấp thỏm không yên. Thân là một thanh niên đến từ xã hội bình thường hòa bình, mấy thứ như cơ giáp chỉ có thể nhìn thấy trong phim bom tấn mà thôi, nằm mơ cũng không ngờ đích thân được lái. Cho dù có trí nhớ của nguyên chủ, nhưng nguyên chủ cũng chính là ăn hại mà thôi, hoàn toàn không giúp ích được gì cả.

May là văn minh Đế quốc trải qua vô số năm phát triển đã có thể trí năng hóa cơ giáp, không còn khó khăn quá cao như ban đầu mà gần như người tiến hóa nào cũng có thể thao tác. Nhưng cho dù vậy thì ý thức chiến đấu của người điều khiển vẫn chiếm chủ đạo, mang tính quyết định.

Nếu không táy máy tay chân thì Kỷ Lăng tuyệt đối bị treo lên mà đánh.

Cậu lau mồ hôi lạnh trên trán, nhìn cửa lớn đằng trước từ từ mở ra thì vội siết chặt cần thao tác, tranh thủ lúc đang hăng lập tức lao vọt lên.



Hai cơ giáp ầm ầm xuất hiện tại chính giữa sân quyết đấu, bụi đất bay mù mịt, thính phòng bốn phía phát ra từng tiếng thét chói tai.

Kỷ Lăng nghe không rõ cái gì, chỉ tập trung nhìn đằng trước. Tuy đã chơi xấu, nhưng cậu vẫn cần sống sót được vài phút thì cơ giáp của Ninh Ngọc mới trục trặc được. Bằng không Ninh Ngọc còn chưa gặp chuyện không may mà cậu đã bị đánh bại thì quá khó coi...

Hai cơ giáp tuy chỉ là loại cơ bản, giống nhau như đúc, nhưng Ninh Ngọc điều khiển cơ giáp trắng, Kỷ Lăng điều khiển cơ giáp đỏ. Làm vậy để người xem dễ phân chia.

Vì muốn có thể gánh được vài phút trước Ninh Ngọc, Kỷ Lăng cũng tốn rất nhiều tâm tư học tập bắt chước động tác. Tuy học loại máy móc chiến đấu này làm cậu muốn trọc đầu nhưng vì hoàn thành nhiệm vụ thì cậu đều có thể!

Giây tiếp theo, cơ giáp màu trắng đối diện cử động.

Kỷ Lăng tập trung tinh thần, rút kiếm Laser dài của cơ giáp ra, thấy chết không sờn lao tới đón!

Cậu rất biết thân biết phận, hoàn toàn không nghĩ đến chuyện đánh bại Ninh Ngọc. Mục đích của cậu là làm thế nào né tránh được sự tấn công của đối phương, đồng thời cố gắng kéo dài thời gian dưới tay Ninh Ngọc. Đừng xem bình thường Kỷ Lăng yếu đuối nhút nhát, nhưng cậu chính là kiểu người một khi chịu sức ép thì sẽ phát huy vượt qua người thường. Trước kia ở trường thành tích chỉ bình bình, nhưng đến kỳ thi học kỳ luôn phát huy tốt hơn mọi khi, đây là một dạng biểu hiện tố chất tâm lý.

Hoàn cảnh càng gian nan, càng khắc nghiệt thì càng có thể kích phát tiềm lực của cậu.

Thật ra có thể manh nha phát hiện điều này từ việc cậu có thể bình tĩnh ứng phó giữa mấy ông lớn mà không luống cuống chút nào rồi.

Cơ giáp màu trắng tấn công rất hung hãn, động tác liền mạch lưu loát, không hổ là chiến sĩ đầy kinh nghiệm chiến đấu. Kỷ Lăng gian nan né tránh, chật vật đào thoát khỏi tay của Ninh Ngọc. Nhưng thực lực hai người chênh lệch thật sự quá cao, Kỷ Lăng né tránh vài lần vẫn bị Ninh Ngọc bắt kịp.

Ninh Ngọc vung kiếm chém thẳng xuống tay trái cơ giáp của Kỷ Lăng, cả cánh tay bị chém rơi xuống dưới bắn tóe ánh lửa.

Kỷ Lăng lăn một vòng trên mặt đất tránh ra ngoài, thấy Ninh Ngọc lại đuổi tới thì xoay người chạy.

Hai người một chạy một đuổi, một đánh một trốn, thoáng cái đã qua vài phút.

Kỷ Lăng bỗng trợn tròn mắt, không đúng nha!

Cậu... cậu né vài phút rồi đúng không? Đúng ra thì cơ giáp của Ninh Ngọc phải trục trặc rồi chứ? Nhưng vì sao... trông Ninh Ngọc không giống gặp chuyện gì vậy!

Mạ nó chứ, cậu sắp không chịu nổi nữa rồi a a a a a!

Cậu không bị đánh chết luôn đấy chứ!

Người xem trên mạng vừa xem vừa bình luận.

Thấy Kỷ Lăng vừa lên tới nơi đã bị Ninh Ngọc đánh cho không có khả năng hoàn trả, chạy trối chết khắp nơi thì bọn họ đều vui sướng khi người gặp họa.

“Tôi đã nói kết quả không có gì ngoài ý muốn mà, còn tưởng cậu Kỷ có thể chống đỡ vài phút chứ.”

“Tôi thấy cậu ta sắp quỳ xuống xin tha rồi đấy.”

“Thật đúng là làm mất mặt giới quý tộc bọn họ, giờ quý tộc của Đế quốc đều như vậy à? Còn chẳng xứng xách giày cho Ninh Ngọc.”

“Ha ha ha ha ha ha, tôi có thể lấy chuyện này ra cười cả năm được luôn đấy!”

Mọi người vui tươi hớn hở nhìn Kỷ Lăng lăn lộn đầy đất, cứ như giây tiếp theo sẽ bị Ninh Ngọc đánh chết. Nhưng một phút trôi qua, hai phút trôi qua, ba phút trôi qua...

Kỷ Lăng vẫn ngoan cường né tránh, tuy cơ giáp màu đỏ thương tích đầy mình, trông chật vật vô cùng nhưng cậu vẫn chưa thua.

Chẳng những không thua, thậm chí mỗi lần người khác cho rằng cậu sắp không trụ được nữa rồi thì cậu lại có thể né được.

“Này... sao lại như vậy?”

“Sao cậu ta còn chưa thua?”

Thấy cánh tay trái của cơ giáp Kỷ Lăng bị chém xuống, văng mạnh ra ngoài, mọi người thầm nghĩ giờ thì xong rồi chứ?

Ai biết nhóc ranh này cứ như vũ trụ nhỏ bùng nổ vậy, lắc người lại né được!

Sau đó ầm ầm vọt về phía Ninh Ngọc, đụng bay Ninh Ngọc ra ngoài!

Đậu má! Bọn họ xem quyết đấu đến viễn thị rồi đấy à? Kỷ Lăng còn đánh trả được nữa? Đã kiên trì được lâu như vậy còn có khả năng đánh trả? Tên nhóc ăn chơi trác táng này bất chợt tiến hóa hay sao!

Cho dù Ninh Ngọc nhanh chóng lấy lại tinh thần, tiếp tục đè nặng Kỷ Lăng mà đánh, nhưng dần dần, tiếng cười nhạo trên mạng cũng tiêu biến.

Có người do dự lên tiếng.

“Nghe nói cậu ta vừa sinh ra thì cơ sở đã kém, thể chất chỉ có cấp C, ngay cả Đại Công tước Kỷ Đình cũng không có cách nào giúp cậu ta đề cao tố chất thân thể nên vẫn luôn nuông chiều từ bé. Thể chất cấp C, lại không trải qua học tập chiến đấu, có thể kiên trì đến bây giờ cũng không dễ dàng gì...”

“Tuy Ninh Ngọc rất giỏi, nhưng nhóc con này hình như cũng không vô dụng như trong lời đồn nha...”

“Khe khẽ phát biểu một câu, nếu là tôi thì đã bị đánh chết rồi...”

“Không phải đều đồn cậu ta là loại quần là áo lượt ăn hại à? Chẳng nhẽ mấy tên quần là áo lượt ở Đế quốc đều ở cấp bậc này sao?”

“Sao cậu ta còn chưa thua? Vẫn kiên trì cái gì? Sao không dứt khoát nhận thua đi?”

“Thật ra nhận thua cũng không có gì! Cho dù lúc này nhận thua cũng không mất mặt, dù sao cậu ấy cũng tận lực rồi...”

“Một quý tộc thể chất cấp C cũng làm được như vậy sao?”

“Tôi vẫn ủng hộ anh Ninh!”

“Có phải Ninh Ngọc nhường người này không...”

“Chắc không phải đâu, anh ấy không phải người sợ hãi quyền quý...”

Kỷ Lăng lại một lần bị đánh bay ra ngoài, cơ giáp to lớn lăn vài vòng trên mặt đất. Cho dù có hệ thống giảm xóc nhưng cậu vẫn cảm thấy đầu váng mắt hoa.

Ban đầu cậu cho rằng thời gian cơ giáp trục trặc bị kéo dài nên liều mạng kiên trì, nhưng dần dần cậu ý thức được, cơ giáp của Ninh Ngọc có lẽ không bị táy máy gì hết!

Hoặc có lẽ chuyện cậu ra tay bị người ta phát hiện và ngăn lại, chuyện gì cũng có khả năng, dù sao cũng có nhiều người sống lại như vậy cơ mà.

Nghĩ đến đây, đáy lòng Kỷ Lăng vô cùng căm hận. Đúng là một đám nhân vật phản diện hố người ta!

Biết ngay mấy người không có lòng tốt mà, đều nghiêng về phía Ninh Ngọc hết đúng không! Thế mà lúc trước cậu còn bị biểu hiện của bọn họ mê hoặc, tưởng bọn họ thay đổi nghiêng về phía mình nữa chứ!

Kỷ Lăng bị đánh choáng váng, cảm thấy vô cùng suy sụp.

Không thể trông cậy vào cơ giáp của Ninh Ngọc xảy ra sai lầm rồi, cậu lại không phải đối thủ của Ninh Ngọc. Chi bằng nhận thua cho xong?

Nhưng mà mình 'hận' Ninh Ngọc như thế, nếu nhận thua thì có vẻ không phù hợp với nhân thiết cho lắm...

Ngay khi Kỷ Lăng rối rắm giãy dụa không thôi, cơ giáp của Ninh Ngọc đã lại bước tới trước mặt cậu, bóng dáng màu trắng nhanh như chớp giật, cậu không có chút năng lực phản kháng nào, theo bản năng nhắm mắt lại...

Đúng lúc này, một cơ giáp màu đen ầm ầm giáng từ trên trời xuống!

Cơ giáp màu đen kia phải lớn hơn vài lần so với cơ giáp của bọn họ, cơ thể hình giọt nước hoàn mỹ tôn lên hình dáng đẹp đẽ quý giá lại sắc bén của nó. Kim loại đen tràn ngập cả giác mát lạnh, hai cánh giang rộng như hai lưỡi dao sắc bén, phiếm lạnh thấu xương!

Cả đấu trường lặng ngắt như tờ.

Ai cũng có thể nhận ra được chiếc cơ giáp này... là của Bệ hạ!

Bộ cơ giáp chiến đấu mạnh nhất có một không hai của Đế quốc!

Kỷ Lăng kinh ngạc nhìn chiếc cơ giáp đen như thần linh bất khả chiến bại buông xuống trước mặt mình... Mặt đất nơi nó rơi xuống run lên bần bật.

Anh tới làm cái gì?

Tôi bị đánh chết đến nơi rồi, Ninh Ngọc có sứt mẻ gì đâu.

Không cần anh đến làm anh hùng cứu mỹ nhân có được không?

Kỷ Lăng ngây ngốc.

Ngay sau đó, cậu thấy cơ giáp đen trước mặt đưa lưng về phía mình, quỳ một gối dồn sức lao mạnh về phía cơ giáp màu trắng, nhanh như chớp cho cơ giáp màu trắng một đấm thật mạnh!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau