Sau Khi Phản Diện Sống Lại Đều Yêu Tôi

Chương 55: Gặp lại

Trước Sau
Massa kêu rên thảm thiết, máu từ tay phải bắn ra đầy đất, nhưng khi anh ta đối diện với cặp mắt lạnh băng của Văn Ngạn, tiếng kêu thảm trong yết hầu lại đột nhiên im bặt, sợ hãi khiến anh ta gần như mất đi năng lực phản ứng.

Anh ta nhìn thấy sự chết chóc, anh ta đã hoành hành ở thành phố Loan Thủy mười mấy năm, không phải chưa bao giờ gặp người tiến hóa, nhưng anh ta vẫn luôn cẩn thận để ý, cho nên mới có thể sống được đến bây giờ.

Thế nhưng anh ta biết rằng hôm nay mình không có sự may mắn này.

Hôm nay anh ta đã chọc phải người mà anh ta không nên chọc vào rồi, sai lầm này chỉ cần phạm phải một lần thôi thì không còn có cơ hội hối hận muốn làm lại nữa.

Nhưng ngay khi anh ta vô cùng tuyệt vọng, người đàn ông đáng sợ kia lại đột nhiên cong khóe môi lên, dùng giọng nói điệu gần như có thể nói là nhu hòa nói với anh ta: “Nếu như hôm nay tôi cho anh quay về, anh có còn tới đây gây phiền phức nữa không?”

Massa mê mang nhìn Văn Ngạn, sau đó trong lòng mừng như điên, lại xuất hiện hy vọng lần nữa, lẽ nào, lẽ nào người này không định giết anh ta sao?

Văn Ngạn nhìn chằm chằm anh ta, dường như đang đợi anh ta nói đáp án.

Massa không hề dám nhắc tới cái tay bị đứt của mình, anh ta nhịn sự đau đớn lên tiếng bảo đảm: “Tôi, tôi nhất định sẽ không tới đây nữa, đại nhân ngài hãy yên tâm!”

Văn Ngạn lại nói: “Thế nhưng ba của cô ta đã lấy của mấy người một vạn tinh tệ.”

Massa vội vàng nôn nóng nói: “Đó đó là do ba cô ta sai, không liên quan tới cô ta, chúng tôi đảm bảo sẽ không tới đây tìm cô ta nữa! Tôi xin thề!”

Có vẻ như Văn Ngạn rất vừa lòng với sự thức thời của anh ta, cuối cùng cũng nhấc chân lên, lạnh nhạt nói: “Đi đi, đừng để tôi nhìn thấy mấy người nữa.”

Massa như được ân xá, đến cả cái tay bị đứt cũng không cần, cùng mấy tên đồng bọn đỡ lấy nhau, xoay người chật vật chạy trốn.

Kỷ Lăng và Jodie đứng ở một bên, ngây người nhìn cảnh tượng này.

Một lúc lâu sau, Kỷ Lăng mới hoàn hồn lại từ trong biến cố ban nãy, vẻ mặt phức tạp nhìn Văn Ngạn, nếu như không phải Văn Ngạn kịp thời chạy tới đây, có thể là mình đã chết lúc nào không hay rồi.

Văn Ngạn nhìn khuôn mặt tái nhợt của cậu thiếu niên, trong mắt là vẻ lo lắng, khàn giọng nói: “Anh thấy em muộn vậy rồi mà vẫn chưa quay về nên tới đây xem thử, may là gặp được, nếu không thì hậu quả không dám tưởng tượng rồi.”

Kỷ Lăng lắp bắp: “Đúng, đúng vậy.”

Ban nãy thực sự là quá đáng sợ, vốn dĩ cậu cho rằng mình có thể đuổi được mấy người kia đi, thậm chí là có chút đắc ý vênh váo, nhưng cậu đã đánh giá thấp sự ti tiện và ngoan độc của đám người đó rồi, suýt chút nữa thì toi đời.

Nghĩ tới đây, Kỷ Lăng mất mát cúi thấp đầu xuống.

Đáy mắt Văn Ngạn hiện lên cảm xúc u ám, nhớ tới cảnh tượng nguy hiểm ban nãy, nếu như hôm nay không phải mình bởi vì không yên tâm mà đi theo bên cạnh, e rằng Kỷ Lăng đã gặp phải chuyện bất trắc rồi... sao anh ấy có thể dễ dàng tha mạng cho những tên tội đồ kia được?

Tha cho Massa, chẳng qua là vì không muốn ở ngay trước mặt cậu thiếu niên, để cho em ấy nhìn thấy một mặt u ám tàn nhẫn của mình mà thôi.

Văn Ngạn đè xuống sự khát máu trong lòng mình, lại dịu dàng nói với Kỷ Lăng: “Chúng ta về nhà thôi.”

Lúc này Jodie cũng hoàn hồn lại, tuy rằng tâm trạng vẫn còn chấn động, vẻ mặt trắng bệch bi thương, nhưng vẫn chân thành nói với bọn họ: “Hôm nay cảm ơn hai người nhé.”

Văn Ngạn hơi mỉm cười: “Chuyện nhỏ nhặt mà thôi.”

Lúc nhìn Văn Ngạn, Jodie có chút sợ sệt, tuy rằng Văn Ngạn đã giúp cô ấy, nhưng cô ấy vẫn cảm thấy Văn Ngạn có chút đáng sợ, ở trước mặt anh ấy không thể nào thả lỏng thoải mái như ở trước mặt Kỷ Lăng được, khó tránh khỏi có chút câu nệ.

Văn Ngạn nắm lấy tay Kỷ Lăng, nâng cánh tay cậu đưa cậu lên xe ngựa, quay trở về nhà của thành chủ.

Cả một đường hai người đều có chút im lặng.

Văn Ngạn tự mình đưa Kỷ Lăng quay trở về phòng ngủ.

Kỷ Lăng suy nghĩ một chút, sợ Văn Ngạn lo lắng, nói: “Tôi không sao, anh không cần...”

Nhưng lời còn chưa nói xong đã nhìn thấy Văn Ngạn đột nhiên túm lấy tay cậu, trong mắt là vẻ đau lòng, âm thanh trầm khàn nói: “Để tôi xử lý vết thương cho ngài.”

Kỷ Lăng sửng sốt, cúi đầu nhìn, lúc này mới phát hiện xương khớp chỗ mu bàn tay mình chảy ra vài vệt máu nhỏ, chắc hẳn là ban nãy đánh nhau không cẩn thận nên bị thương, dù sao thì cậu mới chỉ là thể chất cấp C, còn chưa tới mức đao súng không làm bị thương được, nhưng bởi vì tinh thần luôn trong trạng thái căng thẳng cao độ, thành ra bản thân cũng chưa phát hiện ra...

Hầy, không ngờ rằng lại bị trầy da! Nhìn dáng vẻ này của Văn Ngạn, nếu như mình không để anh ta xử lý thì chắc chắn anh ta là sẽ suy nghĩ nhiều, Kỷ Lăng ngẫm nghĩ một chút rồi ngoan ngoãn ngồi trên ghế, để Văn Ngạn xử lý vết thương cho cậu.

Văn Ngạn mang cồn tiêu độc và băng gạc từ căn phòng cách vách sang, khàn giọng nói: “Sẽ hơi đau một chút, ngài chịu đựng chút nhé.”

Kỷ Lăng gật đầu, cồn đổ lên mu bàn tay, đúng thật là có hơi đau, nhưng cũng không đến mức không chịu đựng được, cậu hơi cau mày lại, mím môi không nói gì cả.

Văn Ngạn cúi đầu, động tác vô cùng dịu dàng và chăm chú, giống như đối xử với một món đồ vô cùng quý giá vậy, một lúc sau mới xử lý xong cho Kỷ Lăng, anh ấy ngẩng đầu lên, trong mắt toàn là vẻ tự trách, chậm rãi nói: “Là do tôi sơ xuất, không bảo vệ được ngài.”

Kỷ Lăng lắc đầu: “Chuyện này chẳng ai dự đoán được trước cả, sao có thể trách anh cho được? Tôi còn phải cảm ơn vì hôm nay anh đã cứu tôi mới đúng.”

Văn Ngạn nhìn đôi mắt trong suốt của cậu thiếu niên, cảm xúc dịu dàng yêu thương trong lồng ngực bắt đầu xao động, cậu thiếu niên của anh ấy dịu dàng biết quan tâm tới người khác như vậy, thiện lương lại còn rộng lượng, bản thân đã thề rằng sẽ bảo vệ cậu, thế nhưng hôm nay anh ấy suýt chút nữa đã mất đi cậu.

Anh ấy không có cách nào tha thứ được cho lỗi lầm của mình, cho dù Kỷ Lăng không để ý, nhưng Văn Ngạn biết đây là anh ấy sai.

Những chuyện này vốn dĩ anh ấy nên dự đoán được, phải bắt đầu phòng bị từ sớm, thế nhưng anh ấy đã sơ sót... khiến cho cậu thiếu niên của anh ấy nhìn thấy một cạnh tượng âm u như vậy, thậm chí là gặp phải nguy hiểm tới tính mạng.

Sai lầm như vậy, anh ấy sẽ không phạm phải lần thứ hai.

Văn Ngạn đứng dậy, cúi người nói: “Tôi xin cáo lui trước.”

Kỷ Lăng cũng không nghĩ nhiều, còn cho rằng Văn Ngạn đã nghe lời khuyên của mình, tùy tiện gật đầu: “Ừm.”

Hôm nay cậu cũng thấy hơi mệt, muốn đi nghỉ ngơi sớm một chút. Gặp phải chuyện như thế này, có thế nào thì vẫn có hơi ảnh hưởng tới tâm trạng... chuyện tiến hành thuốc tiến hóa gen vốn là chuyện tốt, nhưng lại không thể tránh được việc mang lại một chút tai nạn cho người khác.

Văn Ngạn nhìn vẻ mất mát trong mắt cậu thiếu niên, bước chân vốn dĩ chuẩn bị rời đi lại thoáng khựng lại, trầm giọng nói: “Nơi có ánh nắng tồn tại đã được định trước rằng sẽ có sự tồn tại của bóng tối, bóng tối sinh ra từ ánh nắng, đây là điều mà bất kì người nào cũng không thể khống chế, ngài không cần phải buồn bã vì điều này... ít nhất thì cũng không phải đêm dài vô tận, không phải sao?”

Kỷ Lăng hơi sửng sốt, ngây người nhìn Văn Ngạn.

Khỏi phải nói, cậu cũng thật sự cảm thấy được an ủi một chút rồi, không ngờ rằng Văn Ngạn cũng khá là triết học đấy.

Đúng vậy, thế giới này luôn có nơi mà ánh nắng không thể chiếu tới được, sẽ có những góc tối âm u, nhưng ít nhất thì cậu được nhìn thấy thế giới này càng ngày càng tốt lên, không phải là đủ rồi sao?

Văn Ngạn rời khỏi phòng Kỷ Lăng, lúc này ánh mắt mới trở nên lạnh lẽo.

Có lẽ thế giới này đúng thật là có những góc khuất mà ánh nắng không thể chiếu tới được, nhưng để cậu thiếu niên nhìn thấy, vậy thì không tốt cho lắm đâu.



Massa được đám đồng bọn đỡ chạy trốn về căn cứ, nhìn thấy tên cầm đầu tổ chức là Baker, lúc này mới lộ ra vẻ mặt thù hằn, nói: “Đại ca, trong thành có người tiến hóa khác, ít nhất cũng phải cấp D trở lên, đánh chúng tôi bị thương lúc chúng tôi đưa Jodie đi, tôi không phải là đối thủ của bọn họ, hai tay cũng tàn phế rồi, bọn họ như vậy là hoàn toàn không để chúng ta vào trong mắt! E là chỉ có đại ca ngài ra tay mới có thể đánh bại được bọn họ thôi...”

Baker nhìn dáng vẻ thảm hại của Massa, rơi vào trầm tư.

So với Massa chỉ được sử dụng thuốc tiến hóa gen cấp thấp, hơn nữa bởi vì thiên phú kém mà đến cả ngưỡng cửa người tiến hóa cũng chẳng bước vào được, kẻ cầm đầu Baker là một người tiến hóa thực sự, cũng biết được nhiều thứ hơn.

Trước đây anh ta từng phục dịch ở trong quân đội Đế quốc, bởi vì được một quý tộc coi trọng nên được ban thưởng một liều thuốc tiến hóa gen, anh ta xuất thân là binh sĩ, tố chất cơ thể vô cùng mạnh mẽ, thiên phú cũng rất cao, sau khi sử dụng thuốc tiến hóa gen xong thì nhảy vọt lên trở thành người tiến hóa cấp C, cũng có thể coi là một nhân vật tàn nhẫn, sau khi xuất ngũ thì tới thành phố Loan Thủy hành tinh Bắc Phong xây dựng thế lực của riêng mình, dùng thân phận người tiến hóa cấp C của mình, đến cả thành chủ Đoàn Hoằng Thâm cũng phải nể mặt anh ta mấy phần.

Nhưng chính vì nhìn thấy một số chuyện bên ngoài nên anh ta biết rằng cho dù bản thân có thể vênh váo ở thành phố Loan Thủy thì ở bên ngoài thực ra anh ta chẳng là cái quái gì, cường giả có thể bóp chết mình bất kỳ lúc nào nhiều nhan nhản, lẽ nào thành phố Loan Thủy có nhân vật lớn nào tới hay sao?

Nhưng nếu như có nhân vật lớn nào đó tới thành phố Loan Thủy, sao mình lại không nhận được bất kỳ tin tức nào?

Baker trầm ngâm một lúc, trầm giọng nói với Massa: “Cậu miêu tả lại tỉ mỉ vẻ bề ngoài và quá trình bọn họ đánh bại cậu đi.”

Massa vội vàng thêm mắm dặm muối nói một lượt.

Baker nghe thấy như vậy thì càng cau mày chặt hơn, một thiếu niên mảnh mai nhỏ gầy, một người đàn ông trẻ tuổi hào hoa văn nhã, nhìn trông không phải kiểu như quý tộc, rõ ràng là người tiến hóa mạnh mẽ, vì sao lại ngụy trang thành người bình thường?

Thiếu niên kia thì còn được, chắc hẳn chỉ là một thiếu niên quý tộc không có kinh nghiệm chiến đấu, nhưng người đàn ông trẻ tuổi kia lại thâm sâu khó dò, không thể khinh thường được, anh ta đánh bại Massa rất dễ dàng, Baker không thể nào phán đoán được ra thực lực thực sự của đối phương thông qua sự miêu tả của Massa được.

Người tiến hóa mạnh mẽ thần bí như thế này, vì sao lại âm thầm tới một nơi như thành phố Loan Thủy, lại còn che giấu danh tính thật ngụy trang thành bình dân nữa?

Đây không phải phong cách của những quý tộc hoặc là người tiến hóa kia, càng giống như đang lẩn trốn gì đó...

Ánh mắt Baker khẽ chuyển, anh ta cảm thấy trong chuyện này khẳng định có vấn đề, khi không rõ được hoàn toàn về đối phương, lấy cứng đối cứng không phải là lựa chọn sáng suốt, nếu như bọn họ không dám để lộ thân phận... vậy thì thân phận có lẽ chính là tử huyệt của bọn họ.

Anh ta trầm ngâm một lúc, ra lệnh với thuộc hạ: “Dẫn con ma bạc kia, ba của Jodie tới đây, tôi có lời muốn hỏi ông ta.”

Mười mấy phút sau, thuộc hạ đã đưa ba của Jodie tới.

Ba của Jodie là một tên bợm rượu mặt mũi đỏ bừng, mặc một bộ quần áo bẩn thỉu dơ dáy phát ra mùi hôi thối không biết đã bao lâu không giặt, vẻ mặt kinh hoảng sợ hãi, bị ném tới trước mặt Baker, lắp ba lắp bắp cầu xin: “Baker, Baker đại nhân, tôi, tôi bán Jodie chỉ lấy có một vạn tinh tệ thôi, thật sự không lấy nhiều mà...”

Baker khinh thường nhìn ông ta, lạnh lùng nói: “Hôm nay tôi gọi ông tới đây, không phải là để hỏi chuyện này.”

Vẻ mặt ba của Jodie khó hiểu vô cùng, không phải chuyện này thì còn chuyện nào nữa?

Baker nói: “Jodie có một cậu bạn thiếu niên tóc đen mắt tím, thiếu niên đó còn có một anh trai, hai anh em bọn họ đều ở trong dinh thự thành chủ, ông là ba của Jodie, biết rõ lai lịch thân phận của hai người bọn họ không?”

Ba của Jodie cả ngày chỉ chơi bời ở bên ngoài, không hề quan tâm con gái sống chết thế nào, sao mà biết được về bạn của con gái chứ, vội vàng nói: “Tôi không biết bọn họ ạ.”

Ánh mắt Baker lạnh mẽo, cụp mắt xuống chậm rãi nói: “Tốt nhất là ông suy nghĩ kĩ lại xem, hai người kia vì bảo vệ Jodie mà đánh thương thuộc hạ của tôi, nếu như ông không thể cho tôi tin tức hữu dụng, tôi có thể cho rằng ông đang chơi tôi không? Cố ý bán Jodie cho chúng tôi, lấy tiền rồi lại hại người của tôi suýt chút nữa thì mất mạng.”

Ba của Jodie nghe thấy vậy thì bị dọa cho mặt trắng bệch, khóc tới mức nước mắt giàn giụa, thề thốt bảo đảm: “Không có, tuyệt đối không có, tôi thật sự không biết bọn họ mà, nếu như tôi dám nói dối một câu thì sẽ chết không yên thân!”

Baker cười lạnh một tiếng: “Xem ra ông cũng không thành thật nhỉ.”

Nói rồi cho thuộc hạ bên cạnh một ánh mắt.

Thuộc hạ kia xoa tay hằm hè đi tới, nở nụ cười tàn nhẫn với ba của Jodie, dữ tợn nói: “Lão già, nếu như lát nữa nhớ ra gì đó thì nhớ phải kịp thời lên tiếng đấy nhé.”

Nói rồi liền đánh đấm một trận tàn ác.

Ba của Jodie thật sự không biết Kỷ Lăng và Văn Ngạn, hoàn toàn bị đánh cho ngu người, co rụt cơ thể không hề dám phản kháng, vừa tuyệt vọng vừa sợ hãi, thế nhưng ông ta không biết mình nên nói cái gì, chỉ có thể không ngừng khóc lóc xin tha, không lâu sau chỉ còn lại tiếng hít thở mong manh, nói rằng ông ta thực sự không biết...



Baker vẫn luôn lạnh lùng nhìn cảnh tượng này, tới khi ba của Jodie bị đánh cho nửa sống nửa chết mới ra lệnh cho thuộc hạ dừng tay, hàng lông mày cau lại, xem ra ông ta thực sự không biết thân phận của đối phương.

Nếu đã như vậy...

Ánh mắt Baker thay đổi liên tục, chi bằng bẩm báo cho đội phòng ngự của chủ Tinh hệ Moore, tới lúc đó đương nhiên sẽ có người tới điều tra.

Anh ta dừng lại một chút, đang định mở miệng ra lệnh cho thuộc hạ thì đột nhiên cửa kẽo kẹt một tiếng, rõ ràng là cửa kim loại đã được khóa chắt nhưng lại giống như không hề được khóa, dễ dàng bị đẩy ra từ bên ngoài.

Con ngươi Baker co rụt lại, đứng bật dậy từ trên ghế, nhìn chằm chằm trước cửa.

Thanh niên tóc đen mắt tím chậm rãi đi vào từ cửa, giương mắt lên nở nụ cười ung dung nhìn anh ta, lạnh nhạt nói: “Xin lỗi nhé, làm phiền rồi.”

Massa nhìn Văn Ngạn, trong mắt xuất hiện vẻ sợ hãi tột độ!

Sao, sao anh ta lại tìm tới đây?

Sao có thể như vậy được?

Không phải anh ta tha cho mình rồi sao?

Dự cảm chết chóc lại xuất hiện lần nữa, sự sợ hãi khiến da đầu anh ta tê dại.

Baker chú ý tới sự sợ hãi của Massa, ánh mắt trầm trọng, quay đầu trầm giọng nói với Văn Ngạn: “Là anh.”

Văn Ngạn mỉm cười gật đầu: “Là tôi.”

Đầu óc Baker suy nghĩ vô cùng nhanh, xem ra anh ta vẫn đánh giá thấp sự đáng sợ của người này, tuy rằng trong lòng nôn nóng âm độc nhưng ngoài mặt vẫn nở nụ cười hào sảng, cười có chút xin lỗi: “Chuyện ngày hôm nay là hiểu lầm thôi, tôi vô tình trở thành kẻ địch với ngài, nếu như sớm biết thành phố Loan Thủy có một người tiến hóa tới là ngài đây thì tôi nên tới cửa chào hỏi từ sớm rồi.”

Ánh mắt Văn Ngạn lướt qua ba Jodie đang nửa sống nửa chết nằm trên đất, cong khóe môi: “Vậy sao?”

Baker vội vàng nói: “Đương nhiên! Đây là ba của Jodie, con ma cờ bạc này vì một vạn tinh tệ mà bán con gái, người này tôi có thể giao cho anh, một vạn tệ cũng không cần nữa, coi như là thêm một người bạn.”

Văn Ngạn đột nhiên bật cười, khóe môi hơi nhếch lên, giọng điệu mang ý tứ sâu xa: “Anh rất biết làm người đấy, có thể sống lâu như vậy cũng không phải không có lý, thế nhưng...”

Anh ấy giơ tay lên nhẹ nhàng sờ chiếc nhẫn bạc trên ngón tay, đầu ngón tay khẽ run lên một cái, một sợi dây màu bạc bắn qua.

Đầu của Baker cứ thế trượt từ trên cổ xuống không một tiếng động, há miệng ra nói: “Thế nhưng, làm sao.”

Anh ta nói xong câu này, sau đó mở trừng mắt, không hề nhúc nhích.

Ba của Jodie nằm trên mặt đất, đúng lúc đối diện với cái đầu rơi trên đất của Baker, kêu lên một tiếng thảm thiết: “Aaaaaaaaaaaaa! ! !”

Massa đứng dậy chuẩn bị chạy trốn, những thuộc hạ khác của Baker có người thì hoảng sợ, có người thì phẫn nộ, có người chuẩn bị tấn công, có người lấy ra một khẩu súng Laser...

Nhưng mỗi người một vẻ, thời gian như ngưng đọng lại.

Chỉ mấy giây sau, cơ thể và những vũ khí cầm trên tay của bọn họ đều rơi xuống đất từng mảnh từng mảnh một trong im lặng, chỉ trong chớp mắt, cả căn phòng chỉ còn lại một người sống.

Ba của Jodie há hốc miệng thở hổn hển, hoảng sợ nhìn Văn Ngạn, một câu cũng không nói lên lời.

Đây là cảnh tượng đáng sợ nhất từ khi ông ta sinh ra tới giờ.

Người thanh niên nho nhã hào hoa phong độ trước mặt, chỉ búng ngón tay một cái, những tên ác đồ vô cùng mạnh mẽ đáng sợ trong mắt ông ta này liền biến thành một đống thịt, mà ác quỷ đáng sợ này, thậm chí còn không cho bọn họ cơ hội biện giải phản kháng.

Anh ta không muốn nói chuyện, không muốn hòa giải, anh ta chỉ tới... giết người mà thôi.

Văn Ngạn cúi người xuống nhìn con ma cờ bạc lôi thôi trên mặt đất, bên môi là ý cười nhàn nhạt, ánh mắt lại lạnh lẽo như vực sâu, chậm rãi nói: “Ông có biết, vì sao tôi giữ lại ông hay không?”

Ba của Jodie hoảng sợ nhìn anh ấy, trong yết hầu phát ra thanh âm lẩm bẩm: “Tôi, tôi...”

Đôi mắt phượng của Văn Ngạn hơi nhếch lên, giọng nói khàn dịu dàng: “Cho dù ông có làm việc ác như vậy, nhưng nếu ông chết rồi, Jodie vẫn sẽ đau lòng, nếu cô ta đau lòng, cậu chủ cũng sẽ không vui.”

“Cho nên...” Văn Ngạn ôn hòa hỏi ông ta: “Sau này ông sẽ làm một người ba tốt, đúng không?”

Ba của Jodie nào dám nói nửa chữ không, ông ta ra sức gật đầu, nơm nớp lo sợ nói: “Vâng, vâng, vâng ạ...”

Văn Ngạn lộ ra vẻ vừa lòng, sau đó lấy ra một lọ thuốc tiêm màu bạc dạng nhỏ, thở dài một tiếng: “Thứ đồ quý giá thế này, cho ông dùng đúng thật là đáng tiếc.”

Ba của Jodie mờ mịt không hiểu nói: “Đây là cái gì?”

Văn Ngạn chậm rãi giải thích: “Đây là thuốc phá hủy gen, giá cả còn quý hơn cả giá của thuốc tiến hóa gen cấp thấp bình thường, nó chỉ có một tác dụng thôi, sau khi dùng xong ông sẽ là một kẻ vô dụng, cho dù có dùng thuốc tiến hóa gen nào đi nữa cũng không còn tác dụng. Nó thể khiến ông không còn hy vọng xa vời về những thứ không nên hy vọng xa vời nữa... Dù sao thì tôi cũng chưa bao giờ tin lời một con bạc, nếu như phải tin tưởng lời hứa hẹn của công, chi bằng khiến ông hoàn toàn chết tâm, ông thấy sao?”

Ba của Jodie sững sờ nhìn người thanh niên trước mặt.

Rõ ràng trong mắt người thanh niên mang theo ý cười, vẻ mặt ôn hòa, nho nhã lễ độ, thế nhưng... đây là ác quỷ đáng sợ nhất mà ông ta nhìn thấy.

Văn Ngạn làm xong tất cả thì rời khỏi nơi này, đóng cửa phòng lại, bước chân thong thả trở về dinh thự thành chủ.

Từ đầu tới cuối, thậm chí đến cả góc áo của anh ấy cũng không bị bẩn dù chỉ một chút, giống như xử lý một chuyện nhỏ không đáng nhắc tới vậy.

Lúc chiều anh ấy thả Massa đi, chẳng qua là không muốn giết người trước mặt Kỷ Lăng, khiến Kỷ Lăng sợ hãi chán ghét mà thôi, từ lúc bắt đầu, anh ấy đã không có dự định thật sự buông tha cho những người này, bởi vì mềm lòng nhẹ dạ mà khiến bản thân rơi vào thế bị động, anh ấy sẽ không phạm phải lỗi sai cấp thấp như vậy.

Cái đám rác rưởi sống trong bóng tối này, vốn dĩ không hề liên quan tới anh ấy, anh ấy cũng không muốn quan tâm tới... nhưng bọn họ làm phiền cậu thiếu niên yêu dấu của anh ấy thì là không đúng rồi.

Cậu thiếu niên của anh ấy nên sống vui vẻ dưới ánh nắng, nếu như mình đã ở bên cạnh bảo vệ em ấy, sao có thể để những thứ bẩn thỉu này tới làm bẩn mắt em ấy được cơ chứ?

Những chuyện mà mình làm này cũng không cần thiết phải để cậu thiếu niên biết, đương nhiên anh ấy sẽ xử lý tất cả thật sạch sẽ rồi.

Cậu thiếu niên của anh ấy, chỉ cần vô lo vô nghĩ giống như trước đây là được rồi.



Kỷ Lăng ngồi ở trong nhà, tuy rằng chuyện ngày hôm đó đã qua rồi, nhưng cậu vẫn có chút lo lắng, sợ những người kia trước mặt một kiểu sau lưng một kiểu, tiếp tục tìm Jodie gây phiền phức, nhưng mấy ngày trôi qua rồi, Jodie vẫn an toàn không sao cả.

Tuy rằng cảm xúc Jodie có chút mất mát, nhưng nhìn trông vẫn khá ổn, đối mặt với sự quan tâm của Kỷ Lăng, cô ấy nói: “Bọn không còn tới nữa rồi, hơn nữa... hơn nữa ba tôi còn tới xin lỗi tôi nữa.”

Kỷ Lăng vô cùng bất ngờ: “Thật vậy sao?”

Cái loại người đến cả con gái cũng có thể bán đi này, lại dễ dàng hối hận tỉnh ngộ như vậy sao? Cứ khiến cậu có cảm giác không chân thực.

Jodie cảm khái gật gật đầu, sau đó lại cẩn thận dè chặt hỏi han: “Hơn nữa gần đây tôi còn nghe nói một chút chuyện, nghe nói rằng có một anh hùng vô danh, nhổ tận gốc cả cái băng đảng của Baker rồi, tất cả người trong tổ chức đều chết hết, đương nhiên sẽ không còn ai tới gây sự với tôi nữa.”

Kỷ Lăng kinh ngạc nói: “Chết hết rồi?”

Jodie nhìn thấy vẻ mặt Kỷ Lăng không phải đang giả vờ, lẽ nào không phải Kỷ Lăng làm sao, cô ấy dừng lại một chút, nói: “Đúng vậy, không chỉ là băng đảng của Baker, tất cả những thế lực đen tối ở thành phố Loan Thủy đều bị diệt trừ hết chỉ trong một đêm, bây giờ ai ai trong thành phố cũng đều cảm ơn người anh hùng vô danh này, anh ấy hành hiệp trượng nghĩa ở thành phố Loan Thủy nhưng không để lại tên tuổi, mọi người đều rất tò mò không biết anh ấy là ai. Ờm, cậu biết là ai không?”

Kỷ Lăng: “Tôi không biết.”

Jodie thấy Kỷ Lăng nói như vậy, cũng không gặng hỏi thêm mà nở một nụ cười, nói: “Không biết thì thôi vậy, cho dù thế nào thì cũng là một chuyện tốt, sau này mọi người cũng không cần sợ những kẻ kia nữa!”

Kỷ Lăng gật đầu, đợi sau khi Jodie rời đi mới lộ ra vẻ mặt phức tạp như có điều suy nghĩ.

Mấy ngày nay cậu ở trong nhà chẳng có gì làm, lại có người thực hiện hoạt động chấn chỉnh trừ gian diệt ác ở thành phố Loan Thủy, lẽ nào là... Văn Ngạn?

Kỷ Lăng bị phỏng đoán của mình làm cho kinh ngạc, Văn Ngạn... sẽ làm loại chuyện này sao?

Thế thì cũng quá hoang đường rồi.

Kỷ Lăng lộ ra vẻ mặt đau răng: “Hệ thống, cậu cảm thấy có phải là Văn Ngạn không?”

Hệ thống im lặng một lúc: “Loại bỏ tất cả điều không có khả năng, điều có khả năng duy nhất chính là đáp án.”

Kỷ Lăng: “...”

Một Boss phản diện âm hiểm độc ác không có lương tâm như Văn Ngạn lại bắt đầu làm chuyện anh hùng như vậy ư!

Thế giới này còn có gì là không thể không?!

Vớ vẩn, quá vớ vẩn rồi đấy!

Buổi tối lúc ăn cơm, Kỷ Lăng không nhịn được nhìn Văn Ngạn nhiều thêm mấy lần, thực sự không kìm được nỗi tò mò của mình nữa, khẽ khụ một tiếng nói: “Gần đây trong thành phố có một số thế lực đen tối bị diệt trừ rồi, ba của Jodie còn xin lỗi cô ấy nữa, anh có biết chuyện này không?”

Văn Ngạn ngước mắt lên, bất ngờ nói: “Ồ?”

Kỷ Lăng: “...”

Thôi vậy thôi vậy, anh không muốn nói tôi cũng không miễn cưỡng!

Văn Ngạn thấy Kỷ Lăng không còn gặng hỏi nữa, cụp mắt xuống hơi thở phào một cái, anh ấy không muốn để Kỷ Lăng nhìn thấy một mặt âm u máu lạnh này của mình, phá hủy hình tượng của mình trong lòng Kỷ Lăng.

Càng không muốn bị cậu thiếu niên yêu dấu ấy sợ hãi xa lánh.



Tình hình trị an ở thành phố Loan Thủy đột nhiên tăng vọt lên, ban đêm mọi người không đóng cửa nữa, ai ai cũng vui mừng nhảy nhót.

Cuộc sống của Kỷ Lăng lại bắt đầu trở nên nhàn nhã.

Một tuần sau, Jodie vui vẻ mời Kỷ Lăng tham gia một hoạt động ở nơi đây, đây là một ngày lễ phong tục quan trọng của hành tinh Bắc Phong, mọi người sẽ đốt lửa trại tổ chức tiệc tối ở quảng trường lớn nhất trong thành phố, nam nữ thanh niên còn mời đối tượng mình thích tới tham gia, tỏ tình với người mình thích trong buổi tụ hội.

Kỷ Lăng không hề biết gì về điều này.



Cậu vui vẻ đồng ý lời mời của Jodie, còn thuận tiện hỏi xem Văn Ngạn có muốn đi hay không?

Văn Ngạn vui vẻ đồng ý.

Vốn dĩ Jodie chỉ muốn mời Kỷ Lăng, nhưng nhìn thấy Kỷ Lăng không suy nghĩ nhiều, mời cả Văn Ngạn đi luôn, vẻ mặt cô ấy thoáng xấu hổ nhưng cuối cùng cũng không nói gì, thôi vậy, dù sao thì trong buổi tụ hội cũng có hoạt động khác, mình mời Kỷ Lăng ra ngoài chơi, ném anh trai nhà người ta ở nhà một mình hình như cũng không hay lắm, nhỡ đâu anh trai nhà người ta cũng có thể gặp được cô gái mà mình thích trong buổi tụ hội thì sao?

Jodie không suy nghĩ nhiều, mấy người vui vẻ hớn hở tới quảng trường lớn nhất thành phố Loan Thủy.

Ban đêm đèn đuốc sáng trưng, mọi người ca hát khiêu vũ, đúng thật là vô cùng náo nhiệt.

Thời gian này là chuỗi ngày tháng vui vẻ nhất của Kỷ Lăng, cậu chơi ở đây rất vui, còn quen được bạn mới, hơn nữa con người ở đây cũng rất nhiệt tình.

Ánh lửa trại đong đưa trong đêm tối, chiếu lên khuôn mặt đầy ý cười của cậu thiếu niên, xán lạn chói mắt.

Jodie ngồi bên cạnh Kỷ Lăng, rõ ràng vẻ bề ngoài của cậu thiếu niên cũng chẳng có gì nổi bật, chỉ là thanh tú bình thường nhưng cô ấy lại không nhịn được cảm thấy mặt nóng bừng, tim đập tăng tốc, cảm thấy cậu thiếu niên vô cùng động lòng người, Jodie chạm chạm người cậu thiếu niên, lấy cành hoa mà mình đã chuẩn bị sẵn từ đằng sau lưng ra đưa cho cậu, nói: “Tôi thích cậu.”

Kỷ Lăng vừa mới chìm đắm vào trong bầu không khí vui sướng lập tức hoang mang, ngây người nhìn Jodie, gì cơ? Cô nói cái gì?

Lần đầu tiên được con gái tỏ tình, Kỷ Lăng kinh hãi tới mức có cảm giác như đang nằm mơ vậy.

Jodie thấy dáng vẻ đơn thuần ngây ngốc này của Kỷ Lăng, nụ cười càng thêm xán lạn, ánh mắt nóng bỏng, lớn tiếng nói: “Tôi thích cậu, hãy hẹn hò với tôi có được không?”

Kỷ Lăng há hốc miệng, nhưng rất nhanh cậu đã cụp mắt xuống, ánh mắt ánh lên sự mất mát, cậu không thể đồng ý với Jodie được.

Cậu là người phải về nhà mà, sao có thể tùy tiện có tình cảm với người của thế giới này được? Hơn nữa tuy rằng cậu rất thích Jodie nhưng lại luôn coi cô là bạn, không hề có cảm giác rung động thực sự nào cả, cho dù nhìn từ xuất phát điểm nào, cậu cũng không thể đồng ý với Jodie được.

Không yêu đối phương, không thể ở bên đối phương mà vẫn đồng ý với lời tỏ tình của đối phương vậy là hành vi của tra nam đó!

Kỷ Lăng không làm nổi loại chuyện này.

Tuy rằng vô cùng không nỡ nhưng cậu lại không vươn tay ra nhận cành hoa của Jodie mà nhìn sang chỗ khác rồi nói: “Xin lỗi, tôi, tôi...”

Cậu nói một loạt từ ‘tôi’ rồi không biết tiếp tục nói như thế nào nữa, vô cùng áy náy tự trách.

Nhưng đúng vào lúc này, Kỷ Lăng nhìn thấy Jodie lại bật cười, cô ấy thoải mái nói: “Ôi, quả nhiên là cậu không thích tôi, thế thôi vậy, cậu không cần phải cảm thấy nặng nề gì đâu.”

Kỷ Lăng kinh ngạc nhìn cô ấy.

Jodie nhìn vào mắt cậu, nói: “Chúng ta vẫn là bạn tốt chứ? Nếu như cậu vì từ chối tôi mà sau này không quan tâm tới tôi nữa thì tôi sẽ tức giận đó!”

Kỷ Lăng thoáng sửng sốt, rồi sau đó lại nở nụ cười lần nữa, cong mắt lên, chân thành lại: “Tôi biết rồi.”

Jodie không nhắc tới chuyện tỏ tình nữa, thu lại cành hoa, coi như không có gì xảy ra mà tiếp tục cười đùa với Kỷ Lăng, còn lấy cả rượu gạo trong buổi tụ hội đưa cho Kỷ Lăng, khuyên nhủ: “Đây là đặc sản chỗ chúng tôi, rượu gạo ngâm bằng thứ gạo thơm nhất, chỉ được lấy ra dùng vào hôm nay thôi. Cậu nhất định phải thử xem, rất ngon đó!”

Ban nãy Kỷ Lăng vừa từ chối lời tỏ tình của Jodie, đâu nhẫn tâm từ chối điều khác nữa? Thế là đỏ mặt nhận lấy rượu Jodie đưa tới.

Bọn họ vừa uống rượu, vừa nhảy múa, vừa vui đùa, thời gian trôi qua rất nhanh.

Đợi tới lúc sắp kết thúc, sắc trời cũng đã sắp sáng rồi.

Kỷ Lăng mơ màng choáng váng, cậu có hơi say rồi, nghiêng ngả lảo đảo hình như rơi vào lồng ngực của một người, mơ hồ nói: “Jodie, chúng ta uống thêm nữa đi…”

Văn Ngạn nhẹ nhàng ôm lấy cậu thiếu niên, dùng áo khoác của mình cẩn thận khoác lên người cậu, bế cậu trở về.

Cả buổi tối này, người xung quanh cười đùa vui vẻ, mà anh ấy lại ngồi ở một góc khuất không có người, im lặng nhìn tất cả, không đi lên làm phiền.

Giống như một u linh không có cảm giác tồn tại, không nhẫn tâm phá vỡ cảnh tượng tốt đẹp kia.

Cậu thiếu niên đã rất lâu rất lâu rồi, không vui vẻ như vậy.

Nhưng Văn Ngạn sẽ không quên, lúc cậu thiếu niên từ chối lời tỏ tình của cô gái, trong mắt lóe lên sự mất mát bi thương, cho dù mình đã cố gắng như vậy rồi... cũng không thể nào hoàn toàn chữa lành vết thương trong lòng em ấy, để em ấy quên đi những hồi ức đau khổ kia.

Cậu thiếu niên yêu dấu của anh ấy, vẫn chưa chuẩn bị xong để chấp nhận bất kỳ người nào.

Cho dù đã bắt đầu học lại cách cười, ánh mắt trở nên sáng ngời một lần nữa nhưng cũng chẳng qua là giấu vết thương trước đây vào nơi sâu nhất trong đáy lòng mà thôi.

Khiến người ta đau lòng thương xót.

Văn Ngạn nhẹ nhàng mở cửa ra, khẽ khàng đặt cậu thiếu niên lên trên giường, quỳ một gối bên cạnh giường, tham lam mà cố chấp nhìn cậu thiếu niên, chỉ có giờ phút này, anh ấy mới dám nhìn cậu một cách càn rỡ như vậy.

Mà không cần phải lo lắng bị chán ghét quát tháo.

Bởi vì cậu thiếu niên uống say nên hai gò má đỏ hồng trông vô cùng mê người, hơi thở có mùi thơm ngọt, xen lẫn với hương thơm say lòng người... thứ làm say lòng người không biết là rượu, hay là người.

Đáy mắt trở nên dao động, hồi lâu sau, anh ấy cẩn thận dè dặt cúi đầu xuống, thành kính hôn lên bờ môi mềm mại kia.

Đây là người mà anh ấy đã khát vọng cả hai đời, cho đến ngày hôm nay, cuối cùng mới có thể hôn được cậu.

Ý nghĩa tồn tại của anh.

Tín ngưỡng của anh.

Tất cả của anh.

Vì có thể được âu yếm, cho dù có trả giá bằng tính mạng của mình, anh cũng không tiếc tất thảy.



Bởi vì say rượu mà ngày hôm sau Kỷ Lăng ngủ tới tận buổi chiều mới mơ mơ hồ tỉnh dậy, đầu có chút đau.

Nhớ lại sự điên cuồng đêm hôm qua, cậu chuẩn bị dậy tắm một cái, phát hiện ra mình đã thay quần áo rồi, cơ thể sạch sẽ, đến cả sợi tóc cũng tản ra mùi thơm tươi mát, rõ ràng là đã tắm rồi!

Kỷ Lăng: “...”

Hệ thống: “Làm sao vậy?”

Môi Kỷ Lăng hơi run rẩy một chút: “Hôm qua tôi về thế nào vậy?”

Hệ thống: “Đương nhiên là Văn Ngạn đưa cậu về rồi.”

Kỷ Lăng: “Tôi tắm rửa thay quần áo thế nào vậy?”

Hệ thống: “Đương nhiên là Văn Ngạn giúp cậu tắm rửa thay đồ rồi.”

Kỷ Lăng: “...”

Ánh mắt Kỷ Lăng thoáng hiện vẻ tranh đấu, cuối cùng cất giọng nói nặng nề: “Anh ta, anh ta giúp tôi tắm như thế nào tôi...”

Hệ thống im lặng một lúc: “Cậu thật sự muốn biết à?”

Sắc mặt Kỷ Lăng trắng bệch, đột nhiên xấu hổ che mặt nói: “Tôi, đừng nói, kệ vậy, tôi không hề muốn biết!”

Cậu quyết định sau này sẽ không bao giờ say rượu nữa!



Ngày tháng cứ từng ngày từng ngày trôi qua.

Mấy ngày đầu Kỷ Lăng đối mặt với Văn Ngạn vẫn còn có chút mất tự nhiên và xấu hổ, nhưng từ đầu tới cuối Văn Ngạn đều cung kính lễ độ, giống như chưa có gì xảy ra vậy, thế là Kỷ Lăng dần dần không nghĩ tới chuyện đó nữa.

Ngày tháng trôi qua bình yên mà ấm áp.

Tinh cầu này thật sự giống như một nơi thế ngoại đào nguyên, cậu cảm thấy Văn Ngạn đúng thật là một cao thủ mà, anh ta biết cậu muốn cái gì, hơn nữa còn giỏi nhẫn nhịn, khiến cậu cho dù biết anh ta có mục đích không đơn thuần thì cũng không từ chối được ý tốt của anh ta.

Văn Ngạn khác với Carlos và Cảnh Tùy, bọn họ một người là Đại Công tước lạnh lùng khát máu, một người là Hoàng đế duy ngã độc tôn, sinh ra đã đứng ở nơi đỉnh cao của Đế quốc, có được tất cả mọi thứ. Đối với bọn họ mà nói, chưa bao giờ có thứ không có được, muốn là nhất định sẽ chiếm hữu, bọn họ không thể dễ dàng chấp nhận sự thất bại của mình.

Nhưng Văn Ngạn thì khác, anh ấy đi lên từng bước từ nơi sâu nhất dưới bùn đất, để có thể đạt được mục đích của mình, anh ấy có thể im lặng mấy năm thậm chí là mấy chục năm, nằm gai nếm mật đối với anh ấy mà nói thì không phải chuyện gì to tát.

Còn về Jodie, bây giờ Kỷ Lăng và cô ấy đã hoàn toàn trở thành anh em tốt, quan hệ của bọn họ không hề bị ảnh hưởng một chút nào vì chuyện tỏ tình trước đó, ngược lại khi nói ra rồi thì lại càng hòa hợp tự nhiên hơn.

Đoàn Tinh Tinh cũng trở thành bạn tốt với Kỷ Lăng, thường hay tới tìm cậu cùng câu cá bắt tôm, càng không coi Kỷ Lăng là kẻ địch nữa, thực ra cậu bé này là một tên nhóc rất đáng yêu.

Hôm nay Kỷ Lăng và Jodie cùng nhau đi dạo phố mua đồ, lúc quay về thì trời đã tối rồi.

Từ khi Văn Ngạn thực hiện hoạt động trừ gian diệt ác ở đây, trị an của thành phố Loan Thủy vô cùng tốt, cũng không có bất kì người nào có thể uy hiếp tới Kỷ Lăng nữa, cho dù buổi tối có ra ngoài chơi cũng không sao cả.

Kỷ Lăng đưa Jodie về nhà trước, sau đó xách kẹo mua trên phố ngày hôm nay đi về, cậu cảm thấy kẹo này chua chua ngọt ngọt rất ngon, cho nên lúc rời đi mua nhiều hơn một chút, nghĩ thầm cũng mang một chút về cho Văn Ngạn nếm thử, dù sao thì người ta cũng bỏ ra vì mình nhiều như vậy, mình lại không thể cho anh ta thân cận, cứ cho kẹo coi như tỏ ý tốt vậy...

Lúc cậu đi trên đường không để ý gì nhiều.

Đột nhiên mũi ngửi thấy mùi máu tanh, nhìn sang bên cạnh liền thấy một người đàn ông đỡ tường đi tới đây, cơ thể nghiêng ngả lảo đảo, sau đó rầm một tiếng ngã nhào ra đất!

Kỷ Lăng sửng sốt, ban nãy lúc lướt qua, cậu đối diện với đôi mắt xanh lục của đối phương.

Không phải chứ...

Kỷ Lăng vội vàng đi tới, bỏ kẹo trong tay xuống, cúi đầu nhìn người đàn ông ngã nhào trên đất, không ngờ thật sự là Ninh Ngọc!

Sao Ninh Ngọc lại xuất hiện ở đây, lại còn là bộ dạng bị thương nặng thế này nữa?

Kỷ Lăng nôn nóng vô cùng, không thèm suy nghĩ gì đã vội vàng vươn tay ra đỡ lấy, nhưng người đàn ông ấy đột nhiên túm lấy cổ tay cậu, ấn mạnh cậu lên vách tường, đôi mắt xanh lục trước giờ luôn ôn hòa thản nhiên kia, lúc này lại là ánh mắt vô cùng sắc bén lạnh lẽo, ẩn chứa... sát ý!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau