Sau Khi Phản Diện Sống Lại Đều Yêu Tôi
Chương 56: Chữa trị
Kỷ Lăng bị đè mạnh lên tường, hốt hoảng nhìn vào đôi mắt xanh lục tựa phỉ thúy ấy, nhưng đôi mắt vốn ấm áp ôn hòa trong ấn tượng của cậu lúc này lại tràn đầy sự lạnh lẽo sắc bén, như một con dao sắc nhọn, thấp thoáng ý định giết người lạnh lẽo!
Đây là lần đầu tiên Kỷ Lăng thấy bộ dạng đáng sợ như thế của Ninh Ngọc, trên người loáng thoáng mùi máu tanh nồng, giống như có thể giết chết cậu bất cứ lúc nào!
Kỷ Lăng bị dọa cho mặt trắng bệch.
Cuối cùng cậu cũng nhớ ra, bây giờ cậu đã dịch dung rồi! Ninh Ngọc không quen biết cậu! Nhìn dáng vẻ này của Ninh Ngọc chắc là đang bị truy sát, chẳng lẽ anh ta muốn giết người diệt khẩu?!
Đợi đã, tại sao cậu lại cảm thấy Ninh Ngọc có thể làm ra những chuyện giết người diệt khẩu được vậy!
Đây sao có thể là chuyện mà một thụ chính lương thiện chính trực có thể làm ra chứ?
Nhưng Kỷ Lăng đã không kịp nghĩ ngợi nữa, sức ham muốn sinh tồn thôi thúc cậu kìm nén sự sợ hãi lạnh sống lưng, thấp thỏm sợ hãi bảo: “Tôi, tôi không có ác ý đâu…”
Gương mặt lạnh giá của người đàn ông đấy căng cứng, ánh nhìn sắc bén từ từ di chuyển xuống dưới, lướt quả cổ của cậu thiếu niên, cuối cùng nhìn vào cổ tay thon thả của cậu thiếu niên ấy, ngón tay của cậu thiếu niên vừa trắng lại vừa thon dài, cổ tay lại chẳng to bằng một nắm tay bình thường, làn da mịn màng láng mịn, sự run rẩy nhè nhẹ ấy truyền sang lòng bàn tay của anh.
Ninh Ngọc chăm chăm nhìn cánh tay đó, ngừng lại vài giây liền.
Bỗng nhiên toàn bộ ý định giết người lạnh giá trong mắt anh đều biến mất, như là người thế suy sức yếu, mất đi sức mạnh để chống đỡ cuối cùng, buông tay nhục chí ngã xuống đất, ho ra một tiếng, khóe miệng xuất hiện một vệt máu.
Kỷ Lăng vốn tưởng mình sẽ cứ vậy mà bị giết nhầm luôn rồi, ai ngờ Ninh Ngọc lại đột nhiên buông tay, yếu ớt ngã xuống mà chẳng hề có điềm báo gì trước, gương mặt tuấn tú trắng bệch, xanh xao, duy chỉ có màu sắc của những giọt máu tươi hoa lệ lướt qua khóe miệng anh, phác họa nên một bức tranh vừa yêu kiều lại xinh đẹp vô cùng…
Kỷ Lăng bất giác ngơ ra.
Nhưng cậu không tiến lên phía trước lần nữa, mà lần này cậu do dự một chút.
Cho dù nhìn Ninh Ngọc trông rất bất ổn, nhưng dáng vẻ đáng sợ của anh trong khoảnh khắc ban nãy vẫn khiến Kỷ Lăng lo sợ trong lòng. Ninh Ngọc bị thương như một con thú hoang bị thương, anh luôn thù địch và đề phòng bất kỳ ai muốn lại gần anh…
Có lẽ vì bây giờ anh ta bị thương quá nghiêm trọng nên mới không giết mình, nếu mình còn tiếp tục lại gần, thì đây là một việc rất nguy hiểm…
Nhưng nếu cứ ngó lơ rời khỏi, bỏ mặt Ninh Ngọc bị thương ở lại đây, để anh ta tự sinh tự diệt sao?
Kỷ Lăng không làm ra được việc như thế.
Thần sắc của cậu lại đấu tranh một hồi lâu.
Haiz, thôi kệ vậy, cho dù không nói đến việc Ninh Ngọc là vai chính, chỉ kể riêng việc anh ta từng cứu mình, mình cũng không thể thấy chết không cứu được!
Nhưng cậu không thể vì cứu người mà bỏ mạng được.
Kỷ Lăng e dè đứng cách xa Ninh Ngọc vài bước chân, căng thẳng nói: “À ừm, tôi không có ác ý đâu, tôi có thể đưa anh về nhà trị thương, nếu, nếu như anh đồng ý thì cứ gật đầu, nếu không thì tôi đi… Tôi sẽ xem như chưa từng gặp anh.”
Ninh Ngọc nhìn cậu với ánh mắt sâu xa, đôi mắt long lanh lấp lánh của cậu thiếu niên, rất rõ ràng là đang sợ nhưng lại có một luồng ánh sáng sáng ngời… Một hồi lâu sau, anh chầm chậm gật đầu.
Kỷ Lăng thấy Ninh Ngọc cuối cùng cũng gật đầu, nên cũng không sợ như ban nãy nữa, bây giờ Ninh Ngọc trông bình thường hơn nhiều, giống người cậu quen biết hơn. Cậu bước qua đặt cánh tay của Ninh Ngọc lên vai mình, dìu anh đứng dậy.
Nhìn anh trông không cao to lắm, bị trang phục bên ngoài bao bọc lại, vai rộng eo thon, ốm nhưng có lực, nhưng khi đè lên vai Kỷ Lăng thì vô cùng nặng, Kỷ Lăng xém chút loạng choạng vấp ngã.
Vì rất gần nhau nên mùi máu tanh trên người người đàn ông ấy đập vào mặt cậu, Kỷ Lăng bất giác nhíu mày, xem ra Ninh Ngọc thật sự bị thương rất nặng, cậu nghĩ một hồi, quyết định đưa Ninh Ngọc về nhà Jodie, không phải cậu không tin Văn Ngạn mà là do cậu không muốn mạo hiểm.
Dù sao thân phận của Ninh Ngọc cũng quá nhạy cảm, Kỷ Lăng không biết nếu Văn Ngạn nhìn thấy anh thì sẽ có phản ứng gì nên vẫn là chắc ăn một chút thì tốt hơn.
Đang lúc chuẩn bị rời đi, Kỷ Lăng nhìn xung quanh mới phát hiện kẹo mình mua rơi dưới sàn, đây là kẹo mà cậu xếp hàng hai tiếng đồng hồ mới mua được, rớt mất thì tiếc quá! Kỷ Lăng rất không nỡ, nhưng hai tay cậu đỡ lấy Ninh Ngọc đã mất sức lắm rồi, không còn tay trống để nhặt kẹo nữa, nghĩ một hồi cậu thăm dò hỏi Ninh Ngọc: “Anh giúp tôi cái này có được không?”
Gương mặt điển trai dính máu đó của Ninh Ngọc, dưới màn đêm lại càng trở nên nhợt nhạt yếu ớt, nhưng vẫn không mất đi vẻ khí phách, nhìn chằm chằm Kỷ Lăng không nói gì.
Kỷ Lăng thấy anh không lên tiếng nên cũng xem như anh ngầm nhận lời rồi!
Cậu đặt Ninh Ngọc dựa vào tường, sau đó nhanh chóng bước qua đấy nhặt viên kẹo ở dưới đất lên, cậu e dè lén nhìn Ninh Ngọc một cái, cột cái túi đựng kẹo lên cổ tay Ninh Ngọc, nghiêm túc nói: “Anh đem cái này về hộ tôi, tôi chia anh một nửa.”
Ninh Ngọc: “…”
Kỷ Lăng nói xong cũng cảm thấy có hơi ngại, mặt cậu nóng bừng lên, không biết tại sao, cậu cảm thấy hình như Ninh Ngọc đang cười?
Kỷ Lăng rời mắt đi không nhìn Ninh Ngọc nữa, cậu lại đỡ Ninh Ngọc dậy, chầm chậm di chuyển đến nhà Jodie, may mà nhà Jodie ở gần đây, mười mấy phút sau Kỷ Lăng đã người đầy mồ hôi, cậu gõ cửa.
Jodie mở cửa ra xem, giật mình nói: “Chuyện gì thế này? Anh ta là ai?”
Kỷ Lăng cảm thấy làm phiền Jodie nên thấy rất ngại, nhưng ở thành phố Loan Thủy này, ngoài Văn Ngạn ra thì cậu chỉ còn một người bạn tốt mà cậu tin tưởng này thôi! Ồ, không đúng, còn Đoàn Tinh Tinh nữa… Nhưng việc này Tinh Tinh không giúp được gì, vẫn là Jodie chắc ăn hơn.
Kỷ Lăng ngại ngùng nói: “Anh ta bị thương rồi, tính nhờ cô giúp tôi thu nhận anh ta vài ngày.”
Jodie: “Bạn cậu à?”
Kỷ Lăng: “… Chắc, chắc vậy á.”
Jodie: “…”
Hai người bốn mặt nhìn nhau một hồi, Jodie cảnh giác nhìn Ninh Ngọc một cái, cô cảm thấy người lạ này có hơi nguy hiểm, nhưng lại không muốn Kỷ Lăng thất vọng nên vẫn để hai người vào nhà, sau đó tỉ mỉ đóng kín cửa, dọn ra một căn phòng, đặt Ninh Ngọc lên trên giường.
Từ đầu đến cuối, Ninh Ngọc không nói lời nào.
Jodie nhân lúc này kéo tay Kỷ Lăng, ra hiệu nói: “Ra ngoài đun nước hộ tôi.”
Kỷ Lăng và Jodie đi ra ngoài, Jodie kéo cậu đến nhà bếp, đóng cửa lại nhỏ tiếng nói: “Anh ta thật sự là bạn của cậu sao?”
Jodie sợ Kỷ Lăng quá tốt bụng, đem người không quen biết đưa về nhà, người đàn ông đó trông không hề đơn giản tí nào, lỡ là tội phạm chạy trốn thì sao? Thế thì quá nguy hiểm!
Kỷ Lăng nhìn ra được sự nghi ngờ của Jodie, trong lòng cậu hiểu rõ nếu như cậu không cho cô một viên thuốc yên lòng thì cô chắc chắn sẽ lo lắng, Kỷ Lăng nghĩ một hồi rồi nói: “Thật sự là bạn của tôi mà, tôi có thể bảo đảm anh ta không phải là người xấu, vả lại trước đó anh ta còn từng giúp tôi…”
Jodie nhìn vào mắt của Kỷ Lăng, thấy lời này của cậu không giống như là đang nói dối, nên cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm cười nói: “Vậy thì tốt, nếu là bạn của cậu thì cậu cứ yên tâm để anh ta ở lại nhà tôi đi! Tôi sẽ giúp cậu chăm sóc anh ta!”
Kỷ Lăng cảm kích nói: “Cảm ơn cô.”
Jodie không vui lườm cậu một cái, nói: “Chút chuyện nhỏ này cảm ơn cái gì? Nếu cậu còn nói cảm ơn nữa thì tôi giận đấy.”
Kỷ Lăng ngập ngừng, sau đó lại bổ sung nói: “Anh ta có thể đã gặp phải chút phiền phức, ừm thì… Cô có thể tạm thời giữ bí mật việc này, đừng nói cho anh tôi biết không.”
Jodie không hỏi nhiều, vỗ ngực nói: “Hiểu rồi, tôi sẽ không nói với ai hết!”
Kỷ Lăng gật đầu, sau đó bưng một thao nước nóng vào.
Ninh Ngọc nửa nằm nửa ngồi trên giường, nghe thấy tiếng mở cửa thì bỗng mở mắt ra, ánh mắt sắc bén, khi thấy người vào là Kỷ Lăng thì như mất sức, buông lỏng cảnh giác, để lộ ra một xíu cảm giác mệt mỏi.
Kỷ Lăng bước qua đó nhẹ nhàng hỏi: “Tôi xử lý vết thương giúp anh, có được không?”
Ninh Ngọc gật đầu nhè nhẹ.
Khi được cho phép rồi, Kỷ Lăng mới ngồi bên giường lại gần đối phương, cẩn thận giơ tay ra cởi từng nút cổ áo một của người đàn ông ấy, kéo áo của anh xuống, để lộ ra vết thương máu thịt bê bết trên vai, Kỷ Lăng kinh ngạc hít một hơi thật sâu, trước đấy quần áo che lại nên không cảm nhận được gì, giờ nhìn thấy mới khiến người ta hết hồn, vết thương của Ninh Ngọc thật sự rất nặng!
Kỷ Lăng chưa từng thấy qua cảnh như này, tay cậu bất giác run rẩy, cậu không có kinh nghiệm xử lý việc này lắm, chỉ có thể vô cùng cẩn thận giúp Ninh Ngọc lau đi vết máu bằng cảm nhận của mình…
Vì quá tập trung nên vầng trán cũng lấm tấm mồ hôi, cậu căn bản không hề để ý ánh mắt của người đàn ông đó từ đầu đến cuối đều đang nhìn cậu.
Một hồi lâu sau, Kỷ Lăng cuối cùng cũng xử lý sạch vùng xung quanh vết thương, để lộ đường nét cơ bắp rắn chắc mạnh mẽ của người đàn ông ấy và cả cơ bụng ở phía dưới nữa, Kỷ Lăng lập tức cảm thấy thẹn thùng mà thu lại ánh mắt của mình, không, không ngờ Ninh Ngọc trông ốm vậy mà cơ bắp lại rắn chắc quyến rũ như thế…
Ôi không, cậu đang nghĩ cái gì thế này!
Nên bảo là cũng may Ninh Ngọc là người tiến hóa cấp độ S, nếu không bị thương nặng như thế thì đã chết từ lâu rồi!
Kỷ Lăng dừng suy nghĩ lệch lạc của mình lại, sau đó đem thảo dược mà Jodie tìm được đắp lên cho Ninh Ngọc rồi nói: “Giờ tối quá rồi, ngày mai tôi đến tiệm thuốc mua thuốc cho anh, anh cứ yên tâm mà sống ở đây đi, Jodie là người đáng tin.”
Ninh Ngọc nghe thế liền chầm chậm ngước mắt lên, trong đôi mắt xanh như phỉ thủy ấy xuất hiện vẻ phức tạp, cuối cùng anh mở miệng, hơi khàn giọng bảo: “Cảm ơn cậu.”
Kỷ Lăng khách sáo bảo: “Không có gì, không cần khách sáo.”
Bây giờ có hơi muộn rồi, nếu còn không về thì chắc Văn Ngạn sẽ lo mất, Kỷ Lăng có hơi nóng lòng muốn rời đi.
Lúc này cậu nhìn thấy túi kẹo vừa nãy lấy từ trên tay Ninh Ngọc xuống rồi đặt trên bàn, trong lòng nghĩ mình nói lời thì phải giữ lời, đại trượng phu nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy! Tuy có hơi không nỡ nhưng vẫn lấy phân nửa số kẹo trong túi, đặt vào chiếc dĩa đặt cạnh đầu giường Ninh Ngọc, cậu ho một tiếng rồi bảo: “Tôi đã bảo sẽ chia anh phân nửa thì sẽ chia phân nửa, tôi đi nhé.”
Ánh mắt của Ninh Ngọc cũng dịu dàng hơn, khóe môi cũng dường như cong lên, anh nhìn bóng lưng sắp rời đi của Kỷ Lăng, bỗng nhiên nói: “Ồ đúng rồi, cậu có thể nói cho tôi biết, tên của cậu được không?”
Kỷ Lăng giật mình, tên của cậu chỉ đổi có một chữ, ai ngờ ở đây lại gặp được người quen chứ? Tuy bây giờ cậu đã dịch dung, nhưng cậu không muốn Ninh Ngọc nảy sinh bất kỳ liên tưởng gì liên quan đến cậu, cậu nghĩ rồi hờ hững nói: “Đợi khi nào vết thương anh khỏi rồi thì cứ đi đi, không cần phải biết tên tôi.”
Nói xong cậu vội rời đi, chỉ sợ Ninh Ngọc hỏi nhiều sẽ lộ tẩy.
Kỷ Lăng mang theo kẹo về dinh thự thành chủ, về lại sân trong của mình, thấy Văn Ngạn ở phòng kế bên vẫn còn đang sáng đèn, cậu bất giác bước nhẹ lại, chỉ sợ kinh động đến Văn Ngạn, e dè về lại phòng mình, ngửi mùi máu tanh dính trên quần áo mình, cậu vội vàng vào nhà tắm rửa sạch.
Tuy không biết là vì sao nhưng cậu không muốn Văn Ngạn biết được sự tồn tại của Ninh Ngọc, cậu cứ cảm thấy sẽ xảy ra phiền phức, chắc là do trực giác thôi!
…
Vì gặp được chuyện ngoài ý muốn như thế nên cả đêm Kỷ Lăng ngủ không được ngon, cậu khó tránh sẽ suy nghĩ lung tung một tí, ngày hôm sau trời đã bừng sáng cậu mới thức dậy, rửa mặt súc miệng đại rồi ra ngoài ăn sáng.
Văn Ngạn đã dậy từ trước, đang ngồi cạnh bàn ăn, nở nụ cười với Kỷ Lăng rồi nói: “Ngài dậy rồi à.”
Kỷ Lăng gật đầu, chuyển ánh mắt đi chỗ khác né ánh nhìn của Văn Ngạn, cậu có hơi chột dạ, thế là cúi đầu ăn cháo trong im lặng.
Văn Ngạn nhìn ánh mắt lẩn tránh của cậu thiếu niên, anh ấy như đang nghĩ gì đấy, thành phố Loan Thủy sau khi được anh ấy quản lý thì trở nên an toàn vô cùng, vì để cậu thiếu niên cảm thấy thoải mái, nên anh ấy chưa từng hạn chế bất kỳ hành động gì của cậu, cũng không đi theo cậu suốt, nhưng… Tối qua cậu thiếu niên về nhà muộn hơn một chút so với ngày thường, vả lại cậu cũng cố ý bước thật nhẹ, có thể thấy không muốn bị anh ấy phát hiện, cậu gặp phải chuyện gì rồi sao? Đang giấu anh ấy chuyện gì sao?
Kỷ Lăng từ tốn ăn cháo, vì căng thẳng nên xém chút làm mình bị bỏng.
Cậu biết Văn Ngạn là một người vô cùng nhạy bén, cậu lo anh ta sẽ nghi ngờ cậu nên đôi mắt cứ đảo liên tục, phải nghĩ cách che đậy chuyện này mới được.
Kỷ Lăng ăn xong đặt chén xuống, nói với Văn Ngạn: “Anh, anh đợi tôi một chút.”
Văn Ngạn nhìn cậu với ánh mắt dịu dàng.
Kỷ Lăng nhanh chân bước vào phòng mình, lấy mấy viên kẹo hôm qua mình mua ra, nhanh chân lẹ tay đến trước mặt Văn Ngạn, trầm giọng bảo: “Kẹo này hôm qua tôi xếp hàng lâu lắm mới mua được đấy, nên về hơi muộn… Nhưng ngon lắm, cho anh này.”
Nói xong đem viên kẹo trong lòng bàn tay mình đặt vào tay của Văn Ngạn.
Văn Ngạn ngơ ra, ngón tay của cậu thiếu niên nhẹ nhàng lướt qua lòng bàn tay của anh ấy, đặt những viên kẹo có hơi ấm vừa được nắm trong lòng bàn tay xuống, lòng ngực anh ấy bỗng có chút dao động, sự mềm yếu tận đáy lòng như đang dần tan chảy.
Vậy là, tối qua em về muộn như thế, lại e dè sợ quấy rầy đến tôi chỉ là vì đi mua kẹo hay sao?
Văn Ngạn hít một hơi thật sâu, xém chút không khống chế được cảm xúc của bản thân mà muốn ôm cậu thiếu niên vào lòng, lát sau, anh ấy khàn giọng nói: “Cảm ơn.”
Kỷ Lăng ho nhẹ một tiếng: “Vậy tôi ra ngoài trước nha.”
Văn Ngạn gật đầu, không đi theo cậu.
Khi hình bóng của Kỷ Lăng biến mất, chẳng còn nhìn thấy nữa, anh ấy mới nắm thật chặt viên kẹo trong lòng bàn tay.
Đây là kẹo mà cậu thiếu niên anh yêu cho anh.
Đây là lần đầu tiên anh nhận được quà của cậu thiếu niên tặng.
Văn Ngạn cũng không nỡ ăn, xoay người lại đi vào phòng tìm một cái hộp, trân quý cất giữ lấy những viên kẹo mà Kỷ Lăng cho.
…
Kỷ Lăng không biết Văn Ngạn lại đem mấy viên kẹo đó của cậu cất giữ như là bảo bối, nếu như cậu biết, nói không chừng sẽ đồng cảm với anh ta, cho anh ta thêm vài viên, bảo anh ta cứ yên tâm ăn, dù sao còn nhiều mà….
Cậu đến tiệm may vá trên đường mua vài bộ đồ, lại đến tiệm thuốc mua một ít thuốc, sau đó nóng lòng đến nhà Jodie.
Cả đêm không gặp, cậu rất lo lắng cho vết thương của Ninh Ngọc.
Vừa đến nhà Jodie thì đã thấy Jodie hấp tấp vội vã đang chuẩn bị mở cửa, thấy cậu đến thì bảo: “Cậu đến đúng lúc quá, nếu như cậu mà còn không đến thì tôi sẽ đi tìm cậu đấy!”
Kỷ Lăng nghi hoặc bảo: “Sao thế?”
Jodie có hơi khó hiểu, cô rười rượi bảo: “Chẳng phải cậu bảo tôi chăm sóc cái người kia giúp cậu sao? Nhưng anh ta dữ kinh khủng, căn bản không để tôi lại gần, ánh mắt đó như muốn giết người vậy, tôi không dám lại gần…”
Kỷ Lăng nhớ đến ánh mắt đầy ý định giết người của Ninh Ngọc trong khoảnh khắc ngày hôm qua, nghĩ lại còn rùng mình, đúng thật rất đáng sợ, nhưng chẳng phải tối qua đã trở lại bình thường rồi sao? Sao đột nhiên lại như thế rồi?
Cậu nghi hoặc nói: “Tôi đi xem thử.”
Jodie lo lắng nói: “Cậu cẩn thận chút!”
Kỷ Lăng gật đầu.
Cậu ôm quần áo và thuốc gõ cửa, bảo trước rằng: “Tôi vào trong nhé.” Đợi một hồi sau mới căng thẳng đẩy cửa vào.
Ninh Ngọc ngồi dựa bên giường, trên người còn mặc bộ quần áo màu đen dính máu hôm qua, anh ngước mắt lên nhìn Kỷ Lăng, đôi mắt xanh ôn hòa bình tĩnh, dường như anh không ngạc nhiên mấy, càng không có bất kì ý định giết người lạnh giá gì, cứ như anh vẫn luôn một mực chờ đợi Kỷ Lăng.
Kỷ Lăng thấy anh ta như thế thì thầm nhủ, cũng cũng bình thường mà, tại sao Jodie lại bảo anh ta rất đáng sợ, như là muốn giết người thế?
Chẳng lẽ việc này còn phải tùy người sao?
Trong lòng Kỷ Lăng thấy rất khó hiểu, nhưng nếu Ninh Ngọc không chịu để Jodie lại gần thì cậu chỉ có thể tự mình làm thôi.
Kỷ Lăng đi qua đấy, chớp chớp mắt nói: “Tôi có đi mua ít thuốc, giờ thay thuốc hộ anh, có được không?”
Ninh Ngọc gật đầu, giọng vô cùng dịu dàng, hơn khàn một chút nói: “Làm phiền rồi.”
Thế là Kỷ Lăng cũng yên tâm, cậu lại giúp Ninh Ngọc kéo áo xuống ngang vai, đem thuốc mình mới mua đắp lên cho Ninh Ngọc, có lẽ vì vết thương chạm phải thuốc nên đôi môi mỏng nhánh đó của Ninh Ngọc bất chợt mím lại, trên gương mặt trắng bệch ấy xuất hiện một lớp mồ hôi, dường như đang ráng nhịn đau.
Kỷ Lăng thấy vậy có hơi đau lòng, cậu thay thuốc cho Ninh Ngọc xong lại nói: “À đúng rồi, quần áo của anh cũng bẩn mất rồi, tôi có mua một ít quần áo sạch cho anh…”
Ninh Ngọc nhìn cậu với ánh mắt sâu sắc, một lát sau, anh đứng dậy không nói lời nào, bắt đầu cởi áo, nhưng tay phải vì bị thương nên không tiện dùng sức, trên mặt để lộ vẻ đau đớn.
Kỷ Lăng vội đến giúp đỡ, giúp anh cởi quần áo ra, động tác nhẹ nhàng, chỉ sợ chạm vào vết thương của đối phương.
Thân hình của người đàn ông ấy nhanh chóng xuất hiện trước mặt cậu.
Mặt Kỷ Lăng đỏ ửng, lén nhìn một cái thì nhanh chóng rời mắt đi, trước đó cậu thay thuốc cho Ninh Ngọc chỉ cởi phân nửa, còn bây giờ… Thân hình cả người đàn ông ấy không còn chỗ nào được che chắn, cơ bụng rắn chắc đó, đường cong mảnh khảnh chỗ eo và cả đôi chân thon dài…
Hoàn hảo như tượng điêu khắc Hi Lạp cổ đại, toát ra sức mạnh và vẻ đẹp khiến con người ta kích động, vả lại… Trên người anh có quá nhiều vết thương, những vết thương ấy lại khiến sự hoàn hảo ấy có thêm chút gì đó hoang dại ngang ngược.
Kỷ Lăng có hơi thất thần.
Chắc đây là quân nhân đã từng trải qua lễ rửa tội máu và lửa rồi, cho dù chỉ nhìn thấy được những vết thương có đậm có mờ đấy thôi cũng có thể hình dung anh ta đã từng trải qua bao nhiêu cuộc chiến đấu kịch liệt, anh ta là một người tiến hóa dân thường, không giống như mình, không giống những quý tộc kia…
Mỗi lần anh ta tiến hóa đều phải trả cái giá gấp trăm gấp ngàn lần các quý tộc.
Có lẽ tất cả những thứ này mới là dáng vẻ thật sự ẩn náu dưới vẻ ngoài một thần tượng hoàn hảo của anh ta...
Kỷ Lăng không dám nghĩ nhiều, cậu vội đưa quần áo cho Ninh Ngọ rồi lại giúp Ninh Ngọc mặc vào, thoát ra khỏi bầu không khí phức tạp vừa căng thẳng gượng gạo lại nóng rực đó, cậu nhẹ nhẹ thở một hơi dài.
Kỷ Lăng làm xong những việc này, cậu lại nghĩ, cuối cùng cậu cũng nghĩ ra mình bỏ sót chuyện gì rồi, cậu quên chuẩn bị thức ăn cho Ninh Ngọc.
Tối qua đi vội quá, chỉ để lại một ít kẹo, nhưng kẹo đâu thể giải quyết cơn đói được…
Cậu để Ninh Ngọc đói hết cả đêm như thế đấy.
Kỷ Lăng bỗng cảm thấy gượng gạo vô cùng, cậu đỏ mắt cúi đầu bảo: “Tôi đi lấy ít đồ ăn cho anh.”
Nói xong xoay người lại chạy ra ngoài.
Jodie đợi ở bên ngoài, căng thẳng hỏi: “Anh ta sao rồi, có để cậu lại gần không?”
Kỷ Lăng bảo: “Cũng tạm được.”
Jodie vô cùng nghi hoặc: “Nhưng khi tôi vào trong thì anh ta như muốn giết người vậy đó….”
Kỷ Lăng không có thời gian nghĩ nhiều nữa, cậu hỏi: “Chỗ cô có gì ăn không?”
Jodie bảo: “Có chứ, tôi đã chuẩn bị bữa sáng cho anh ta từ sớm rồi, nhưng đưa vào đấy anh ta lại không ăn, để tôi đi lấy cho cậu.”
Kỷ Lăng thầm nghĩ, cái tên này bị thương rồi mà còn khó hầu hạ ghê, còn soi mói như thế nữa, nếu không phải có cậu ở đây thì chẳng phải anh ta chết đói rồi sao?
Cậu lắc đầu bưng thức ăn vào trong.
Ninh Ngọc yên tĩnh ngồi dựa vào giường, ánh nắng mặt trời xuyên qua tấm rèm cửa vải lanh màu trắng, ánh nắng dịu dàng rọi vào góc nghiêng của anh, để lại trên gương mặt điển trai ấy những bóng râm loang lổ, khiến anh trông trắng bệch yếu ớt, như một con thú săn xinh đẹp bị thương, làm dịu chiếc sừng sắc bén ấy.
Kỷ Lăng bưng chén đến trước mặt Ninh Ngọc, hỏi: “Anh tự mình ăn được không?”
Ninh Ngọc nhìn cậu bằng ánh mắt bình tĩnh, lông mi lay động, những sợi tóc màu đen rơi trước trán, trong đôi mắt màu xanh chớp nhoáng vẻ khó xử, vì đau đớn nên ấn đường có hơi nhíu lại, nhưng anh vẫn thốt lên một giọng nói khàn khàn, ráng chịu đựng: “Được.”
Kỷ Lăng: “…”
Kỷ Lăng nhìn gương mặt trắng bệch đó của Ninh Ngọc, đôi môi nhợt nhạt gần như chẳng hồng hào được tí nào, yếu ớt như thế, rồi cậu bỗng nhớ đến những lần mình bắt nạt anh ta trước đó… Bỏ thuốc anh ta, còn trói anh ta lại dùng thuốc phá hủy gen uy hiếp anh ta.
Haiz, hễ nghĩ đến là lại áy náy vô cùng.
Là mình có lỗi với anh ta.
Bây giờ Ninh Ngọc không quen biết cậu, lại đang lúc cần giúp đỡ… Cảm giác muốn được bảo vệ ai đó trong lòng Kỷ Lăng bỗng bùng lên, sao cậu có thể nhẫn tâm vô tình bỏ mặc anh ta không lo được chứ? Để một bệnh nhân bị thương nặng tự ăn cơm?
Cậu thật sự quá đáng lắm rồi!
Ninh Ngọc rõ ràng là rất khó xử, lại ngại mở miệng bảo mình đút anh ta mà thôi!
Kỷ Lăng bước qua đấy, ho nhẹ một tiếng rồi nói: “Anh bị thương nên không tiện, để tôi đút anh vậy.”
Vẻ kinh ngạc chớp nhoáng trong mắt của Ninh Ngọc, sau đó anh gượng gạo cụp mắt xuống, “ừm” một tiếng rồi không nói gì nữa, dường như không muốn để người khác phát hiện dáng vẻ yếu ớt đó của anh, môi hơi mím chặt, đường cong quai hàm lạnh cứng.
Trong lòng Kỷ Lăng bỗng thấy xót vô cùng, Ninh Ngọc thật sự quá đáng thương! Người quật cường hiếu thắng đến thế lại có lúc cần người ta đút cơm cho, trong lòng chắc chắn rất mâu thuẫn nhỉ.
Vì để không khiến Ninh Ngọc khó xử, mắt Kỷ Lăng không liếc xéo chút nào, mà nhìn trông rất nghiêm túc.
Cậu bắt đầu nghiêm túc đút cơm cho Ninh Ngọc, cậu múc từng muỗng thức ăn một, đặt cạnh miệng thổi nguội rồi mới đưa đến bên miệng Ninh Ngọc, còn Ninh Ngọc như một con mèo giấu đi móng vuốt sắc nhọn, từ đầu đến cuối luôn rất ngoan ngoãn. Rèm mắt cụp nhẹ, mí mắt hơi run, đôi môi mềm mại nhợt nhạt, nhẹ nhàng ngậm lấy chiếc muỗng…
Kỷ Lăng đút một bữa cơm thôi nhưng không biết tại sao lại cảm thấy mặt đỏ tim rung.
Người đẹp dịu dàng yếu ớt thế này….
Đồng cảm quá đi, ừm, nhất định là do sự đồng cảm của mình trỗi dậy thôi.
Cậu nhìn lướt qua gương mặt trắng bệch điển trai đó của Ninh Ngọc, sự tò mò trong lòng sau khi ủ hết một đêm, thì như đang có vô số móng vuốt báu lấy trong tim.
Sao Ninh Ngọc lại bị thương? Sao anh ta lại đến đây? Sao lại ra nông nỗi này?
Chẳng phải anh ta nên ở Đế Tinh sao?
Kỷ Lăng cuối cùng không kìm lòng được, do dự một chút rồi bảo: “Sao anh lại bị thương thế?”
Cậu vừa dứt lời thì trong đôi mắt dịu dàng đó của Ninh Ngọc bỗng sa sầm xuống.
Kỷ Lăng lập tức bị dọa cho chết khiếp, cậu cảm thấy có thể là mình lại hỏi những chuyện không nên hỏi rồi, cũng đúng… Tại sao cậu lại hỏi một quân nhân chạy trốn một câu ‘tại sao bị thương thế’ như vậy? Đây chắc chắn là bí mật mà anh ta không muốn ai biết!
Tò mò có ngày bỏ mạng mà.
Kỷ Lăng vội đứng dậy, quơ tay nói: “Anh không muốn nói thì thôi vậy.”
Cậu phải về rồi, cậu không muốn rước thêm phiền phức.
Nhưng vừa mới đứng dậy thì đã thấy thần sắc trong đôi mắt của Ninh Ngọc bỗng từ từ thay đổi, anh khàn giọng nói: “Cậu thật sự muốn biết sao?”
Kỷ Lăng: ?
Ninh Ngọc nhìn chằm chằm cậu thiếu niên trước mặt.
Tại sao lại bị thương ư?
Câu trả lời rất đơn giản, vì thân phận của anh đã bại lộ rồi.
Khi ấy anh mạo hiểm cùng Kỷ Lăng về lại Đế Tinh thì liền bị giam cầm trong bộ quân sự, tiếp nhận điều tra, nhưng chẳng bao lâu sau thì biết được Carlos dùng thế thân thay thế cho Kỷ Lăng, sau đó Kỷ Lăng lại bị Văn Ngạn thừa nước đục thả câu cướp đi mất, anh lo lắng cho sự an toàn của Kỷ Lăng nên bảo thuộc hạ điều tra hành tung của Kỷ Lăng.
Nhưng hành động này đã khiến Cảnh Tùy đã nghi ngờ anh từ sớm lập tức phát hiện ra điều bất ổn.
Anh lập tức rời khỏi Đế Tinh, xém chút nữa đã bỏ mạng dưới sự truy sát của Cảnh Tùy và Brendon, sau đó lại bị Carlos bao vây, cuối cùng cả người bị thương nặng mới may mắn trốn thoát, đồng thời dùng manh mối mà thuộc hạ cung cấp tìm đến đây…
Sau khi đến đây anh mới phát hiện,
Dường như sự việc có hơi khác so với những gì mình tưởng tượng.
Ánh nhìn của Kỷ Lăng nhìn vào đôi mắt thâm sâu của người đàn ông ấy, thấy Ninh Ngọc nói được một câu lại im lặng, dùng ánh mắt khiến người ta sợ hãi nhìn cậu, Kỷ Lăng bỗng không muốn biết đáp án nữa.
Nhưng ngay lúc này,
Đôi môi mỏng nhánh của đàn ông trước mặt bỗng cử động, từ tốn nói: “Tôi là quân phiến loạn, cậu có sợ không?”
…
Tác giả có lời muốn nói:
Văn Ngạn: Tôi ăn được kẹo rồi này.
Ninh Ngọc: Tôi cũng có.
Văn Ngạn: Cậu chẳng qua là được hưởng ké tôi thôi! (Tức giận)
Cảnh Tùy: lườm
Carlos: lườm
Brendon: lườm
Đây là lần đầu tiên Kỷ Lăng thấy bộ dạng đáng sợ như thế của Ninh Ngọc, trên người loáng thoáng mùi máu tanh nồng, giống như có thể giết chết cậu bất cứ lúc nào!
Kỷ Lăng bị dọa cho mặt trắng bệch.
Cuối cùng cậu cũng nhớ ra, bây giờ cậu đã dịch dung rồi! Ninh Ngọc không quen biết cậu! Nhìn dáng vẻ này của Ninh Ngọc chắc là đang bị truy sát, chẳng lẽ anh ta muốn giết người diệt khẩu?!
Đợi đã, tại sao cậu lại cảm thấy Ninh Ngọc có thể làm ra những chuyện giết người diệt khẩu được vậy!
Đây sao có thể là chuyện mà một thụ chính lương thiện chính trực có thể làm ra chứ?
Nhưng Kỷ Lăng đã không kịp nghĩ ngợi nữa, sức ham muốn sinh tồn thôi thúc cậu kìm nén sự sợ hãi lạnh sống lưng, thấp thỏm sợ hãi bảo: “Tôi, tôi không có ác ý đâu…”
Gương mặt lạnh giá của người đàn ông đấy căng cứng, ánh nhìn sắc bén từ từ di chuyển xuống dưới, lướt quả cổ của cậu thiếu niên, cuối cùng nhìn vào cổ tay thon thả của cậu thiếu niên ấy, ngón tay của cậu thiếu niên vừa trắng lại vừa thon dài, cổ tay lại chẳng to bằng một nắm tay bình thường, làn da mịn màng láng mịn, sự run rẩy nhè nhẹ ấy truyền sang lòng bàn tay của anh.
Ninh Ngọc chăm chăm nhìn cánh tay đó, ngừng lại vài giây liền.
Bỗng nhiên toàn bộ ý định giết người lạnh giá trong mắt anh đều biến mất, như là người thế suy sức yếu, mất đi sức mạnh để chống đỡ cuối cùng, buông tay nhục chí ngã xuống đất, ho ra một tiếng, khóe miệng xuất hiện một vệt máu.
Kỷ Lăng vốn tưởng mình sẽ cứ vậy mà bị giết nhầm luôn rồi, ai ngờ Ninh Ngọc lại đột nhiên buông tay, yếu ớt ngã xuống mà chẳng hề có điềm báo gì trước, gương mặt tuấn tú trắng bệch, xanh xao, duy chỉ có màu sắc của những giọt máu tươi hoa lệ lướt qua khóe miệng anh, phác họa nên một bức tranh vừa yêu kiều lại xinh đẹp vô cùng…
Kỷ Lăng bất giác ngơ ra.
Nhưng cậu không tiến lên phía trước lần nữa, mà lần này cậu do dự một chút.
Cho dù nhìn Ninh Ngọc trông rất bất ổn, nhưng dáng vẻ đáng sợ của anh trong khoảnh khắc ban nãy vẫn khiến Kỷ Lăng lo sợ trong lòng. Ninh Ngọc bị thương như một con thú hoang bị thương, anh luôn thù địch và đề phòng bất kỳ ai muốn lại gần anh…
Có lẽ vì bây giờ anh ta bị thương quá nghiêm trọng nên mới không giết mình, nếu mình còn tiếp tục lại gần, thì đây là một việc rất nguy hiểm…
Nhưng nếu cứ ngó lơ rời khỏi, bỏ mặt Ninh Ngọc bị thương ở lại đây, để anh ta tự sinh tự diệt sao?
Kỷ Lăng không làm ra được việc như thế.
Thần sắc của cậu lại đấu tranh một hồi lâu.
Haiz, thôi kệ vậy, cho dù không nói đến việc Ninh Ngọc là vai chính, chỉ kể riêng việc anh ta từng cứu mình, mình cũng không thể thấy chết không cứu được!
Nhưng cậu không thể vì cứu người mà bỏ mạng được.
Kỷ Lăng e dè đứng cách xa Ninh Ngọc vài bước chân, căng thẳng nói: “À ừm, tôi không có ác ý đâu, tôi có thể đưa anh về nhà trị thương, nếu, nếu như anh đồng ý thì cứ gật đầu, nếu không thì tôi đi… Tôi sẽ xem như chưa từng gặp anh.”
Ninh Ngọc nhìn cậu với ánh mắt sâu xa, đôi mắt long lanh lấp lánh của cậu thiếu niên, rất rõ ràng là đang sợ nhưng lại có một luồng ánh sáng sáng ngời… Một hồi lâu sau, anh chầm chậm gật đầu.
Kỷ Lăng thấy Ninh Ngọc cuối cùng cũng gật đầu, nên cũng không sợ như ban nãy nữa, bây giờ Ninh Ngọc trông bình thường hơn nhiều, giống người cậu quen biết hơn. Cậu bước qua đặt cánh tay của Ninh Ngọc lên vai mình, dìu anh đứng dậy.
Nhìn anh trông không cao to lắm, bị trang phục bên ngoài bao bọc lại, vai rộng eo thon, ốm nhưng có lực, nhưng khi đè lên vai Kỷ Lăng thì vô cùng nặng, Kỷ Lăng xém chút loạng choạng vấp ngã.
Vì rất gần nhau nên mùi máu tanh trên người người đàn ông ấy đập vào mặt cậu, Kỷ Lăng bất giác nhíu mày, xem ra Ninh Ngọc thật sự bị thương rất nặng, cậu nghĩ một hồi, quyết định đưa Ninh Ngọc về nhà Jodie, không phải cậu không tin Văn Ngạn mà là do cậu không muốn mạo hiểm.
Dù sao thân phận của Ninh Ngọc cũng quá nhạy cảm, Kỷ Lăng không biết nếu Văn Ngạn nhìn thấy anh thì sẽ có phản ứng gì nên vẫn là chắc ăn một chút thì tốt hơn.
Đang lúc chuẩn bị rời đi, Kỷ Lăng nhìn xung quanh mới phát hiện kẹo mình mua rơi dưới sàn, đây là kẹo mà cậu xếp hàng hai tiếng đồng hồ mới mua được, rớt mất thì tiếc quá! Kỷ Lăng rất không nỡ, nhưng hai tay cậu đỡ lấy Ninh Ngọc đã mất sức lắm rồi, không còn tay trống để nhặt kẹo nữa, nghĩ một hồi cậu thăm dò hỏi Ninh Ngọc: “Anh giúp tôi cái này có được không?”
Gương mặt điển trai dính máu đó của Ninh Ngọc, dưới màn đêm lại càng trở nên nhợt nhạt yếu ớt, nhưng vẫn không mất đi vẻ khí phách, nhìn chằm chằm Kỷ Lăng không nói gì.
Kỷ Lăng thấy anh không lên tiếng nên cũng xem như anh ngầm nhận lời rồi!
Cậu đặt Ninh Ngọc dựa vào tường, sau đó nhanh chóng bước qua đấy nhặt viên kẹo ở dưới đất lên, cậu e dè lén nhìn Ninh Ngọc một cái, cột cái túi đựng kẹo lên cổ tay Ninh Ngọc, nghiêm túc nói: “Anh đem cái này về hộ tôi, tôi chia anh một nửa.”
Ninh Ngọc: “…”
Kỷ Lăng nói xong cũng cảm thấy có hơi ngại, mặt cậu nóng bừng lên, không biết tại sao, cậu cảm thấy hình như Ninh Ngọc đang cười?
Kỷ Lăng rời mắt đi không nhìn Ninh Ngọc nữa, cậu lại đỡ Ninh Ngọc dậy, chầm chậm di chuyển đến nhà Jodie, may mà nhà Jodie ở gần đây, mười mấy phút sau Kỷ Lăng đã người đầy mồ hôi, cậu gõ cửa.
Jodie mở cửa ra xem, giật mình nói: “Chuyện gì thế này? Anh ta là ai?”
Kỷ Lăng cảm thấy làm phiền Jodie nên thấy rất ngại, nhưng ở thành phố Loan Thủy này, ngoài Văn Ngạn ra thì cậu chỉ còn một người bạn tốt mà cậu tin tưởng này thôi! Ồ, không đúng, còn Đoàn Tinh Tinh nữa… Nhưng việc này Tinh Tinh không giúp được gì, vẫn là Jodie chắc ăn hơn.
Kỷ Lăng ngại ngùng nói: “Anh ta bị thương rồi, tính nhờ cô giúp tôi thu nhận anh ta vài ngày.”
Jodie: “Bạn cậu à?”
Kỷ Lăng: “… Chắc, chắc vậy á.”
Jodie: “…”
Hai người bốn mặt nhìn nhau một hồi, Jodie cảnh giác nhìn Ninh Ngọc một cái, cô cảm thấy người lạ này có hơi nguy hiểm, nhưng lại không muốn Kỷ Lăng thất vọng nên vẫn để hai người vào nhà, sau đó tỉ mỉ đóng kín cửa, dọn ra một căn phòng, đặt Ninh Ngọc lên trên giường.
Từ đầu đến cuối, Ninh Ngọc không nói lời nào.
Jodie nhân lúc này kéo tay Kỷ Lăng, ra hiệu nói: “Ra ngoài đun nước hộ tôi.”
Kỷ Lăng và Jodie đi ra ngoài, Jodie kéo cậu đến nhà bếp, đóng cửa lại nhỏ tiếng nói: “Anh ta thật sự là bạn của cậu sao?”
Jodie sợ Kỷ Lăng quá tốt bụng, đem người không quen biết đưa về nhà, người đàn ông đó trông không hề đơn giản tí nào, lỡ là tội phạm chạy trốn thì sao? Thế thì quá nguy hiểm!
Kỷ Lăng nhìn ra được sự nghi ngờ của Jodie, trong lòng cậu hiểu rõ nếu như cậu không cho cô một viên thuốc yên lòng thì cô chắc chắn sẽ lo lắng, Kỷ Lăng nghĩ một hồi rồi nói: “Thật sự là bạn của tôi mà, tôi có thể bảo đảm anh ta không phải là người xấu, vả lại trước đó anh ta còn từng giúp tôi…”
Jodie nhìn vào mắt của Kỷ Lăng, thấy lời này của cậu không giống như là đang nói dối, nên cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm cười nói: “Vậy thì tốt, nếu là bạn của cậu thì cậu cứ yên tâm để anh ta ở lại nhà tôi đi! Tôi sẽ giúp cậu chăm sóc anh ta!”
Kỷ Lăng cảm kích nói: “Cảm ơn cô.”
Jodie không vui lườm cậu một cái, nói: “Chút chuyện nhỏ này cảm ơn cái gì? Nếu cậu còn nói cảm ơn nữa thì tôi giận đấy.”
Kỷ Lăng ngập ngừng, sau đó lại bổ sung nói: “Anh ta có thể đã gặp phải chút phiền phức, ừm thì… Cô có thể tạm thời giữ bí mật việc này, đừng nói cho anh tôi biết không.”
Jodie không hỏi nhiều, vỗ ngực nói: “Hiểu rồi, tôi sẽ không nói với ai hết!”
Kỷ Lăng gật đầu, sau đó bưng một thao nước nóng vào.
Ninh Ngọc nửa nằm nửa ngồi trên giường, nghe thấy tiếng mở cửa thì bỗng mở mắt ra, ánh mắt sắc bén, khi thấy người vào là Kỷ Lăng thì như mất sức, buông lỏng cảnh giác, để lộ ra một xíu cảm giác mệt mỏi.
Kỷ Lăng bước qua đó nhẹ nhàng hỏi: “Tôi xử lý vết thương giúp anh, có được không?”
Ninh Ngọc gật đầu nhè nhẹ.
Khi được cho phép rồi, Kỷ Lăng mới ngồi bên giường lại gần đối phương, cẩn thận giơ tay ra cởi từng nút cổ áo một của người đàn ông ấy, kéo áo của anh xuống, để lộ ra vết thương máu thịt bê bết trên vai, Kỷ Lăng kinh ngạc hít một hơi thật sâu, trước đấy quần áo che lại nên không cảm nhận được gì, giờ nhìn thấy mới khiến người ta hết hồn, vết thương của Ninh Ngọc thật sự rất nặng!
Kỷ Lăng chưa từng thấy qua cảnh như này, tay cậu bất giác run rẩy, cậu không có kinh nghiệm xử lý việc này lắm, chỉ có thể vô cùng cẩn thận giúp Ninh Ngọc lau đi vết máu bằng cảm nhận của mình…
Vì quá tập trung nên vầng trán cũng lấm tấm mồ hôi, cậu căn bản không hề để ý ánh mắt của người đàn ông đó từ đầu đến cuối đều đang nhìn cậu.
Một hồi lâu sau, Kỷ Lăng cuối cùng cũng xử lý sạch vùng xung quanh vết thương, để lộ đường nét cơ bắp rắn chắc mạnh mẽ của người đàn ông ấy và cả cơ bụng ở phía dưới nữa, Kỷ Lăng lập tức cảm thấy thẹn thùng mà thu lại ánh mắt của mình, không, không ngờ Ninh Ngọc trông ốm vậy mà cơ bắp lại rắn chắc quyến rũ như thế…
Ôi không, cậu đang nghĩ cái gì thế này!
Nên bảo là cũng may Ninh Ngọc là người tiến hóa cấp độ S, nếu không bị thương nặng như thế thì đã chết từ lâu rồi!
Kỷ Lăng dừng suy nghĩ lệch lạc của mình lại, sau đó đem thảo dược mà Jodie tìm được đắp lên cho Ninh Ngọc rồi nói: “Giờ tối quá rồi, ngày mai tôi đến tiệm thuốc mua thuốc cho anh, anh cứ yên tâm mà sống ở đây đi, Jodie là người đáng tin.”
Ninh Ngọc nghe thế liền chầm chậm ngước mắt lên, trong đôi mắt xanh như phỉ thủy ấy xuất hiện vẻ phức tạp, cuối cùng anh mở miệng, hơi khàn giọng bảo: “Cảm ơn cậu.”
Kỷ Lăng khách sáo bảo: “Không có gì, không cần khách sáo.”
Bây giờ có hơi muộn rồi, nếu còn không về thì chắc Văn Ngạn sẽ lo mất, Kỷ Lăng có hơi nóng lòng muốn rời đi.
Lúc này cậu nhìn thấy túi kẹo vừa nãy lấy từ trên tay Ninh Ngọc xuống rồi đặt trên bàn, trong lòng nghĩ mình nói lời thì phải giữ lời, đại trượng phu nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy! Tuy có hơi không nỡ nhưng vẫn lấy phân nửa số kẹo trong túi, đặt vào chiếc dĩa đặt cạnh đầu giường Ninh Ngọc, cậu ho một tiếng rồi bảo: “Tôi đã bảo sẽ chia anh phân nửa thì sẽ chia phân nửa, tôi đi nhé.”
Ánh mắt của Ninh Ngọc cũng dịu dàng hơn, khóe môi cũng dường như cong lên, anh nhìn bóng lưng sắp rời đi của Kỷ Lăng, bỗng nhiên nói: “Ồ đúng rồi, cậu có thể nói cho tôi biết, tên của cậu được không?”
Kỷ Lăng giật mình, tên của cậu chỉ đổi có một chữ, ai ngờ ở đây lại gặp được người quen chứ? Tuy bây giờ cậu đã dịch dung, nhưng cậu không muốn Ninh Ngọc nảy sinh bất kỳ liên tưởng gì liên quan đến cậu, cậu nghĩ rồi hờ hững nói: “Đợi khi nào vết thương anh khỏi rồi thì cứ đi đi, không cần phải biết tên tôi.”
Nói xong cậu vội rời đi, chỉ sợ Ninh Ngọc hỏi nhiều sẽ lộ tẩy.
Kỷ Lăng mang theo kẹo về dinh thự thành chủ, về lại sân trong của mình, thấy Văn Ngạn ở phòng kế bên vẫn còn đang sáng đèn, cậu bất giác bước nhẹ lại, chỉ sợ kinh động đến Văn Ngạn, e dè về lại phòng mình, ngửi mùi máu tanh dính trên quần áo mình, cậu vội vàng vào nhà tắm rửa sạch.
Tuy không biết là vì sao nhưng cậu không muốn Văn Ngạn biết được sự tồn tại của Ninh Ngọc, cậu cứ cảm thấy sẽ xảy ra phiền phức, chắc là do trực giác thôi!
…
Vì gặp được chuyện ngoài ý muốn như thế nên cả đêm Kỷ Lăng ngủ không được ngon, cậu khó tránh sẽ suy nghĩ lung tung một tí, ngày hôm sau trời đã bừng sáng cậu mới thức dậy, rửa mặt súc miệng đại rồi ra ngoài ăn sáng.
Văn Ngạn đã dậy từ trước, đang ngồi cạnh bàn ăn, nở nụ cười với Kỷ Lăng rồi nói: “Ngài dậy rồi à.”
Kỷ Lăng gật đầu, chuyển ánh mắt đi chỗ khác né ánh nhìn của Văn Ngạn, cậu có hơi chột dạ, thế là cúi đầu ăn cháo trong im lặng.
Văn Ngạn nhìn ánh mắt lẩn tránh của cậu thiếu niên, anh ấy như đang nghĩ gì đấy, thành phố Loan Thủy sau khi được anh ấy quản lý thì trở nên an toàn vô cùng, vì để cậu thiếu niên cảm thấy thoải mái, nên anh ấy chưa từng hạn chế bất kỳ hành động gì của cậu, cũng không đi theo cậu suốt, nhưng… Tối qua cậu thiếu niên về nhà muộn hơn một chút so với ngày thường, vả lại cậu cũng cố ý bước thật nhẹ, có thể thấy không muốn bị anh ấy phát hiện, cậu gặp phải chuyện gì rồi sao? Đang giấu anh ấy chuyện gì sao?
Kỷ Lăng từ tốn ăn cháo, vì căng thẳng nên xém chút làm mình bị bỏng.
Cậu biết Văn Ngạn là một người vô cùng nhạy bén, cậu lo anh ta sẽ nghi ngờ cậu nên đôi mắt cứ đảo liên tục, phải nghĩ cách che đậy chuyện này mới được.
Kỷ Lăng ăn xong đặt chén xuống, nói với Văn Ngạn: “Anh, anh đợi tôi một chút.”
Văn Ngạn nhìn cậu với ánh mắt dịu dàng.
Kỷ Lăng nhanh chân bước vào phòng mình, lấy mấy viên kẹo hôm qua mình mua ra, nhanh chân lẹ tay đến trước mặt Văn Ngạn, trầm giọng bảo: “Kẹo này hôm qua tôi xếp hàng lâu lắm mới mua được đấy, nên về hơi muộn… Nhưng ngon lắm, cho anh này.”
Nói xong đem viên kẹo trong lòng bàn tay mình đặt vào tay của Văn Ngạn.
Văn Ngạn ngơ ra, ngón tay của cậu thiếu niên nhẹ nhàng lướt qua lòng bàn tay của anh ấy, đặt những viên kẹo có hơi ấm vừa được nắm trong lòng bàn tay xuống, lòng ngực anh ấy bỗng có chút dao động, sự mềm yếu tận đáy lòng như đang dần tan chảy.
Vậy là, tối qua em về muộn như thế, lại e dè sợ quấy rầy đến tôi chỉ là vì đi mua kẹo hay sao?
Văn Ngạn hít một hơi thật sâu, xém chút không khống chế được cảm xúc của bản thân mà muốn ôm cậu thiếu niên vào lòng, lát sau, anh ấy khàn giọng nói: “Cảm ơn.”
Kỷ Lăng ho nhẹ một tiếng: “Vậy tôi ra ngoài trước nha.”
Văn Ngạn gật đầu, không đi theo cậu.
Khi hình bóng của Kỷ Lăng biến mất, chẳng còn nhìn thấy nữa, anh ấy mới nắm thật chặt viên kẹo trong lòng bàn tay.
Đây là kẹo mà cậu thiếu niên anh yêu cho anh.
Đây là lần đầu tiên anh nhận được quà của cậu thiếu niên tặng.
Văn Ngạn cũng không nỡ ăn, xoay người lại đi vào phòng tìm một cái hộp, trân quý cất giữ lấy những viên kẹo mà Kỷ Lăng cho.
…
Kỷ Lăng không biết Văn Ngạn lại đem mấy viên kẹo đó của cậu cất giữ như là bảo bối, nếu như cậu biết, nói không chừng sẽ đồng cảm với anh ta, cho anh ta thêm vài viên, bảo anh ta cứ yên tâm ăn, dù sao còn nhiều mà….
Cậu đến tiệm may vá trên đường mua vài bộ đồ, lại đến tiệm thuốc mua một ít thuốc, sau đó nóng lòng đến nhà Jodie.
Cả đêm không gặp, cậu rất lo lắng cho vết thương của Ninh Ngọc.
Vừa đến nhà Jodie thì đã thấy Jodie hấp tấp vội vã đang chuẩn bị mở cửa, thấy cậu đến thì bảo: “Cậu đến đúng lúc quá, nếu như cậu mà còn không đến thì tôi sẽ đi tìm cậu đấy!”
Kỷ Lăng nghi hoặc bảo: “Sao thế?”
Jodie có hơi khó hiểu, cô rười rượi bảo: “Chẳng phải cậu bảo tôi chăm sóc cái người kia giúp cậu sao? Nhưng anh ta dữ kinh khủng, căn bản không để tôi lại gần, ánh mắt đó như muốn giết người vậy, tôi không dám lại gần…”
Kỷ Lăng nhớ đến ánh mắt đầy ý định giết người của Ninh Ngọc trong khoảnh khắc ngày hôm qua, nghĩ lại còn rùng mình, đúng thật rất đáng sợ, nhưng chẳng phải tối qua đã trở lại bình thường rồi sao? Sao đột nhiên lại như thế rồi?
Cậu nghi hoặc nói: “Tôi đi xem thử.”
Jodie lo lắng nói: “Cậu cẩn thận chút!”
Kỷ Lăng gật đầu.
Cậu ôm quần áo và thuốc gõ cửa, bảo trước rằng: “Tôi vào trong nhé.” Đợi một hồi sau mới căng thẳng đẩy cửa vào.
Ninh Ngọc ngồi dựa bên giường, trên người còn mặc bộ quần áo màu đen dính máu hôm qua, anh ngước mắt lên nhìn Kỷ Lăng, đôi mắt xanh ôn hòa bình tĩnh, dường như anh không ngạc nhiên mấy, càng không có bất kì ý định giết người lạnh giá gì, cứ như anh vẫn luôn một mực chờ đợi Kỷ Lăng.
Kỷ Lăng thấy anh ta như thế thì thầm nhủ, cũng cũng bình thường mà, tại sao Jodie lại bảo anh ta rất đáng sợ, như là muốn giết người thế?
Chẳng lẽ việc này còn phải tùy người sao?
Trong lòng Kỷ Lăng thấy rất khó hiểu, nhưng nếu Ninh Ngọc không chịu để Jodie lại gần thì cậu chỉ có thể tự mình làm thôi.
Kỷ Lăng đi qua đấy, chớp chớp mắt nói: “Tôi có đi mua ít thuốc, giờ thay thuốc hộ anh, có được không?”
Ninh Ngọc gật đầu, giọng vô cùng dịu dàng, hơn khàn một chút nói: “Làm phiền rồi.”
Thế là Kỷ Lăng cũng yên tâm, cậu lại giúp Ninh Ngọc kéo áo xuống ngang vai, đem thuốc mình mới mua đắp lên cho Ninh Ngọc, có lẽ vì vết thương chạm phải thuốc nên đôi môi mỏng nhánh đó của Ninh Ngọc bất chợt mím lại, trên gương mặt trắng bệch ấy xuất hiện một lớp mồ hôi, dường như đang ráng nhịn đau.
Kỷ Lăng thấy vậy có hơi đau lòng, cậu thay thuốc cho Ninh Ngọc xong lại nói: “À đúng rồi, quần áo của anh cũng bẩn mất rồi, tôi có mua một ít quần áo sạch cho anh…”
Ninh Ngọc nhìn cậu với ánh mắt sâu sắc, một lát sau, anh đứng dậy không nói lời nào, bắt đầu cởi áo, nhưng tay phải vì bị thương nên không tiện dùng sức, trên mặt để lộ vẻ đau đớn.
Kỷ Lăng vội đến giúp đỡ, giúp anh cởi quần áo ra, động tác nhẹ nhàng, chỉ sợ chạm vào vết thương của đối phương.
Thân hình của người đàn ông ấy nhanh chóng xuất hiện trước mặt cậu.
Mặt Kỷ Lăng đỏ ửng, lén nhìn một cái thì nhanh chóng rời mắt đi, trước đó cậu thay thuốc cho Ninh Ngọc chỉ cởi phân nửa, còn bây giờ… Thân hình cả người đàn ông ấy không còn chỗ nào được che chắn, cơ bụng rắn chắc đó, đường cong mảnh khảnh chỗ eo và cả đôi chân thon dài…
Hoàn hảo như tượng điêu khắc Hi Lạp cổ đại, toát ra sức mạnh và vẻ đẹp khiến con người ta kích động, vả lại… Trên người anh có quá nhiều vết thương, những vết thương ấy lại khiến sự hoàn hảo ấy có thêm chút gì đó hoang dại ngang ngược.
Kỷ Lăng có hơi thất thần.
Chắc đây là quân nhân đã từng trải qua lễ rửa tội máu và lửa rồi, cho dù chỉ nhìn thấy được những vết thương có đậm có mờ đấy thôi cũng có thể hình dung anh ta đã từng trải qua bao nhiêu cuộc chiến đấu kịch liệt, anh ta là một người tiến hóa dân thường, không giống như mình, không giống những quý tộc kia…
Mỗi lần anh ta tiến hóa đều phải trả cái giá gấp trăm gấp ngàn lần các quý tộc.
Có lẽ tất cả những thứ này mới là dáng vẻ thật sự ẩn náu dưới vẻ ngoài một thần tượng hoàn hảo của anh ta...
Kỷ Lăng không dám nghĩ nhiều, cậu vội đưa quần áo cho Ninh Ngọ rồi lại giúp Ninh Ngọc mặc vào, thoát ra khỏi bầu không khí phức tạp vừa căng thẳng gượng gạo lại nóng rực đó, cậu nhẹ nhẹ thở một hơi dài.
Kỷ Lăng làm xong những việc này, cậu lại nghĩ, cuối cùng cậu cũng nghĩ ra mình bỏ sót chuyện gì rồi, cậu quên chuẩn bị thức ăn cho Ninh Ngọc.
Tối qua đi vội quá, chỉ để lại một ít kẹo, nhưng kẹo đâu thể giải quyết cơn đói được…
Cậu để Ninh Ngọc đói hết cả đêm như thế đấy.
Kỷ Lăng bỗng cảm thấy gượng gạo vô cùng, cậu đỏ mắt cúi đầu bảo: “Tôi đi lấy ít đồ ăn cho anh.”
Nói xong xoay người lại chạy ra ngoài.
Jodie đợi ở bên ngoài, căng thẳng hỏi: “Anh ta sao rồi, có để cậu lại gần không?”
Kỷ Lăng bảo: “Cũng tạm được.”
Jodie vô cùng nghi hoặc: “Nhưng khi tôi vào trong thì anh ta như muốn giết người vậy đó….”
Kỷ Lăng không có thời gian nghĩ nhiều nữa, cậu hỏi: “Chỗ cô có gì ăn không?”
Jodie bảo: “Có chứ, tôi đã chuẩn bị bữa sáng cho anh ta từ sớm rồi, nhưng đưa vào đấy anh ta lại không ăn, để tôi đi lấy cho cậu.”
Kỷ Lăng thầm nghĩ, cái tên này bị thương rồi mà còn khó hầu hạ ghê, còn soi mói như thế nữa, nếu không phải có cậu ở đây thì chẳng phải anh ta chết đói rồi sao?
Cậu lắc đầu bưng thức ăn vào trong.
Ninh Ngọc yên tĩnh ngồi dựa vào giường, ánh nắng mặt trời xuyên qua tấm rèm cửa vải lanh màu trắng, ánh nắng dịu dàng rọi vào góc nghiêng của anh, để lại trên gương mặt điển trai ấy những bóng râm loang lổ, khiến anh trông trắng bệch yếu ớt, như một con thú săn xinh đẹp bị thương, làm dịu chiếc sừng sắc bén ấy.
Kỷ Lăng bưng chén đến trước mặt Ninh Ngọc, hỏi: “Anh tự mình ăn được không?”
Ninh Ngọc nhìn cậu bằng ánh mắt bình tĩnh, lông mi lay động, những sợi tóc màu đen rơi trước trán, trong đôi mắt màu xanh chớp nhoáng vẻ khó xử, vì đau đớn nên ấn đường có hơi nhíu lại, nhưng anh vẫn thốt lên một giọng nói khàn khàn, ráng chịu đựng: “Được.”
Kỷ Lăng: “…”
Kỷ Lăng nhìn gương mặt trắng bệch đó của Ninh Ngọc, đôi môi nhợt nhạt gần như chẳng hồng hào được tí nào, yếu ớt như thế, rồi cậu bỗng nhớ đến những lần mình bắt nạt anh ta trước đó… Bỏ thuốc anh ta, còn trói anh ta lại dùng thuốc phá hủy gen uy hiếp anh ta.
Haiz, hễ nghĩ đến là lại áy náy vô cùng.
Là mình có lỗi với anh ta.
Bây giờ Ninh Ngọc không quen biết cậu, lại đang lúc cần giúp đỡ… Cảm giác muốn được bảo vệ ai đó trong lòng Kỷ Lăng bỗng bùng lên, sao cậu có thể nhẫn tâm vô tình bỏ mặc anh ta không lo được chứ? Để một bệnh nhân bị thương nặng tự ăn cơm?
Cậu thật sự quá đáng lắm rồi!
Ninh Ngọc rõ ràng là rất khó xử, lại ngại mở miệng bảo mình đút anh ta mà thôi!
Kỷ Lăng bước qua đấy, ho nhẹ một tiếng rồi nói: “Anh bị thương nên không tiện, để tôi đút anh vậy.”
Vẻ kinh ngạc chớp nhoáng trong mắt của Ninh Ngọc, sau đó anh gượng gạo cụp mắt xuống, “ừm” một tiếng rồi không nói gì nữa, dường như không muốn để người khác phát hiện dáng vẻ yếu ớt đó của anh, môi hơi mím chặt, đường cong quai hàm lạnh cứng.
Trong lòng Kỷ Lăng bỗng thấy xót vô cùng, Ninh Ngọc thật sự quá đáng thương! Người quật cường hiếu thắng đến thế lại có lúc cần người ta đút cơm cho, trong lòng chắc chắn rất mâu thuẫn nhỉ.
Vì để không khiến Ninh Ngọc khó xử, mắt Kỷ Lăng không liếc xéo chút nào, mà nhìn trông rất nghiêm túc.
Cậu bắt đầu nghiêm túc đút cơm cho Ninh Ngọc, cậu múc từng muỗng thức ăn một, đặt cạnh miệng thổi nguội rồi mới đưa đến bên miệng Ninh Ngọc, còn Ninh Ngọc như một con mèo giấu đi móng vuốt sắc nhọn, từ đầu đến cuối luôn rất ngoan ngoãn. Rèm mắt cụp nhẹ, mí mắt hơi run, đôi môi mềm mại nhợt nhạt, nhẹ nhàng ngậm lấy chiếc muỗng…
Kỷ Lăng đút một bữa cơm thôi nhưng không biết tại sao lại cảm thấy mặt đỏ tim rung.
Người đẹp dịu dàng yếu ớt thế này….
Đồng cảm quá đi, ừm, nhất định là do sự đồng cảm của mình trỗi dậy thôi.
Cậu nhìn lướt qua gương mặt trắng bệch điển trai đó của Ninh Ngọc, sự tò mò trong lòng sau khi ủ hết một đêm, thì như đang có vô số móng vuốt báu lấy trong tim.
Sao Ninh Ngọc lại bị thương? Sao anh ta lại đến đây? Sao lại ra nông nỗi này?
Chẳng phải anh ta nên ở Đế Tinh sao?
Kỷ Lăng cuối cùng không kìm lòng được, do dự một chút rồi bảo: “Sao anh lại bị thương thế?”
Cậu vừa dứt lời thì trong đôi mắt dịu dàng đó của Ninh Ngọc bỗng sa sầm xuống.
Kỷ Lăng lập tức bị dọa cho chết khiếp, cậu cảm thấy có thể là mình lại hỏi những chuyện không nên hỏi rồi, cũng đúng… Tại sao cậu lại hỏi một quân nhân chạy trốn một câu ‘tại sao bị thương thế’ như vậy? Đây chắc chắn là bí mật mà anh ta không muốn ai biết!
Tò mò có ngày bỏ mạng mà.
Kỷ Lăng vội đứng dậy, quơ tay nói: “Anh không muốn nói thì thôi vậy.”
Cậu phải về rồi, cậu không muốn rước thêm phiền phức.
Nhưng vừa mới đứng dậy thì đã thấy thần sắc trong đôi mắt của Ninh Ngọc bỗng từ từ thay đổi, anh khàn giọng nói: “Cậu thật sự muốn biết sao?”
Kỷ Lăng: ?
Ninh Ngọc nhìn chằm chằm cậu thiếu niên trước mặt.
Tại sao lại bị thương ư?
Câu trả lời rất đơn giản, vì thân phận của anh đã bại lộ rồi.
Khi ấy anh mạo hiểm cùng Kỷ Lăng về lại Đế Tinh thì liền bị giam cầm trong bộ quân sự, tiếp nhận điều tra, nhưng chẳng bao lâu sau thì biết được Carlos dùng thế thân thay thế cho Kỷ Lăng, sau đó Kỷ Lăng lại bị Văn Ngạn thừa nước đục thả câu cướp đi mất, anh lo lắng cho sự an toàn của Kỷ Lăng nên bảo thuộc hạ điều tra hành tung của Kỷ Lăng.
Nhưng hành động này đã khiến Cảnh Tùy đã nghi ngờ anh từ sớm lập tức phát hiện ra điều bất ổn.
Anh lập tức rời khỏi Đế Tinh, xém chút nữa đã bỏ mạng dưới sự truy sát của Cảnh Tùy và Brendon, sau đó lại bị Carlos bao vây, cuối cùng cả người bị thương nặng mới may mắn trốn thoát, đồng thời dùng manh mối mà thuộc hạ cung cấp tìm đến đây…
Sau khi đến đây anh mới phát hiện,
Dường như sự việc có hơi khác so với những gì mình tưởng tượng.
Ánh nhìn của Kỷ Lăng nhìn vào đôi mắt thâm sâu của người đàn ông ấy, thấy Ninh Ngọc nói được một câu lại im lặng, dùng ánh mắt khiến người ta sợ hãi nhìn cậu, Kỷ Lăng bỗng không muốn biết đáp án nữa.
Nhưng ngay lúc này,
Đôi môi mỏng nhánh của đàn ông trước mặt bỗng cử động, từ tốn nói: “Tôi là quân phiến loạn, cậu có sợ không?”
…
Tác giả có lời muốn nói:
Văn Ngạn: Tôi ăn được kẹo rồi này.
Ninh Ngọc: Tôi cũng có.
Văn Ngạn: Cậu chẳng qua là được hưởng ké tôi thôi! (Tức giận)
Cảnh Tùy: lườm
Carlos: lườm
Brendon: lườm
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất