Sau Khi Phản Diện Sống Lại Đều Yêu Tôi
Chương 63: Điên đảo
Sao có thể như vậy được?!
Khiếp sợ cực độ khiến Kỷ Lăng quên mất cả phản ứng lại, giây sau người đàn ông nhảy mạnh vào cabin, khởi động cơ giáp bay lên trên trời!
Cảnh Tùy và Carlos muốn ngăn lại, thế nhưng đã chậm một bước.
Kỷ Lăng ngã ngồi ở một bên cabin, thất thần nhìn sườn mặt người đàn ông, khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông lúc này đang căng chặt, đôi mắt màu đen vô cùng chuyên chú, thuần thục điều khiển cơ giáp né tránh tấn công, không hề nhìn cậu lấy một cái.
Quen thuộc như vậy, lại xa lạ như vậy.
Một thời gian lâu sau, lúc này Kỷ Lăng mới tìm lại được một chút suy nghĩ, vô cùng phức tạp mà nhìn người đàn ông.
Gabriel lại là Ninh Ngọc!
Sự thật này đã đánh sâu vào nhận thức của cậu, tới thế giới này lâu như vậy rồi, lần đầu tiên cậu cảm thấy không biết nên theo ai, còn có sự phẫn nộ kịch liệt khi bị lừa gạt nữa.
Giọng nói của Kỷ Lăng vì phẫn nộ mà trở nên vô cùng bình tĩnh: “Hệ thống, cậu có lời gì muốn nói về điều này không?”
Hệ thống rất bất an, hệ thống rất áy náy, hệ thống không dám nói gì cả.
Kỷ Lăng nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt.
Vô số chuyện của kiếp trước lẫn kiếp này đều xuất hiện trong lòng cậu.
Kỷ Lăng nhớ tới những lần mình diễu võ dương oai, vênh váo đe dọa trước mặt Ninh Ngọc, bây giờ nghĩ lại, sự xấu hổ kịch liệt khiến cho mặt cậu trở nên nóng bỏng, lúc mà cậu nhảy ra làm những chuyện đó trước mặt Ninh Ngọc, Ninh Ngọc đã nhìn cậu với ánh mắt gì? Nội tâm đã cười nhạo cậu tới mức nào?
Thậm chí là không lâu trước đây, mình bị Gabriel bắt đi, cũng chính là một màn kịch mà Ninh Ngọc tự biên tự diễn, vậy mà mình còn mưu toan muốn cứu anh ta...
Lúc ở thành phố Loan Thủy, thậm chí Ninh Ngọc còn chủ động nói thân phận quân phiến loạn với cậu, thế nhưng mình lại dựa vào sự tình nguyện từ một phía, cố ý bỏ qua sự thực dễ dàng phát hiện này... não bổ ra một câu chuyện chính nghĩa cảm động vui buồn lẫn lộn, không biết gì không sợ hãi mà thể hiện sự tin tưởng với anh ta, lúc đó Ninh Ngọc đã coi cậu là gì?
Nhân vật thụ chính chính trực dễ thân đáng yêu...
Tôi nhổ vào!!!
Bây giờ Kỷ Lăng vừa nghĩ tới câu này liền hận không thể đấm chết mình ngay tại chỗ! Vậy mà cậu lại cảm thấy người này là một đóa bạch liên lương thiện chính trực ư? Người duy nhất bình thường trong cả thế giới này???
Tôi nhổ tôi nhổ tôi nhổ!!!
Người này mới là người lòng dạ hiểm độc nhất, người ngụy trang sâu nhất, vô số những hành động trước đây của anh ta, bây giờ nghĩ lại, rõ ràng toàn là thăm dò và chơi đùa mình.
Quan trọng nhất đó là, lần đầu tiên Kỷ Lăng ở trong thể xác của thế giới này, cảm thấy mình bị chơi đùa và lừa gạt.
Cho dù là sự lạnh nhạt của Cảnh Tùy, phản bội của Văn Ngạn, hay là vứt bỏ của Carlos... những điều này đều là chuyện cậu dự đoán được, cậu vô cùng hiểu bọn họ là người như thế nào, vô cùng rõ ràng mình đang làm gì, tất cả những điều này xảy ra thậm chí còn có sự thêm dầu vào lửa với ngấm ngầm đồng ý của cậu... nhìn thì như cậu mới là người chịu tổn thương, những thật ra, từ đầu tới cuối cậu đều cho rằng mình là một người ngoài cuộc có góc nhìn của Thượng đế, có một cảm giác thượng đẳng siêu nhiên. Cho dù cảm thấy sợ hãi bọn họ nhưng cũng chỉ xuất phát từ việc kẻ yếu sợ kẻ mạnh mà thôi, ai bảo cậu là kẻ vô dụng chẳng làm được gì cơ chứ?
Thế nhưng Ninh Ngọc…
Người này từ kiếp trước tới kiếp này, cậu đều cảm thấy đây là một người tốt, vậy mà giờ lại giáng một cái tát thật mạnh lên mặt cậu, khiến thế giới quan của cậu gần như sụp đổ.
Nói là đóa bạch liên chính trực ư? Người bạn tốt đáng tin cậy duy nhất ư?
Mở ra có khi còn đen hơn cả nước mực!
Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, cho dù người khác có nói với cậu rằng Gabriel là Ninh Ngọc, cậu cũng sẽ không tin đâu...
Cái đồ lừa đảo này!
Kỷ Lăng hít sâu một hơi, bình ổn lại lồng ngực đang phập phồng, chậm rãi ngồi xuống một góc trong cơ giáp.
Cậu không có ý đồ làm gì cả.
Tuy rằng bây giờ Ninh Ngọc nhìn trông rất chuyên chú, chắc hẳn là không có tâm tư để ý tới cậu, nhưng Kỷ Lăng hiểu rất rõ ràng, đây là một người tiến hóa cấp độ SSS, dùng một đầu ngón tay thôi cũng có thể nghiền chết cậu, nếu như mình có ý đồ nhiễu loạn anh ta hoặc là làm gì đó thì sẽ chỉ tốn công vô ích thôi, hơn nữa bản thân còn trở nên vô cùng ngu xuẩn.
Ồ, đúng rồi, anh ta là cấp độ SSS...
Chả trách lúc đó vết thương lại khỏi nhanh như vậy! Hơn nữa nhớ lại thái độ và lời nói lúc đấy của anh ta, rõ ràng là đã nhận ra mình rồi! Anh ta cố ý chơi đùa cậu! Đường đường là nhân vật cấp SSS, không biết xấu hổ mà giả vờ đáng thương...
Lúc đó mình còn cảm thấy đồng tình nổi lòng thương xót tự tay chăm sóc anh ta, cái tên khốn nạn này giả vờ đáng thương lừa nửa gói kẹo của cậu.
Đã thế trước đó ở trong căn cứ, mình còn lo anh ta sẽ bị Gabriel giết chết, bị cái tên khốn nạn này dùng khổ nhục kế lừa mất một con cá khô của mình.
Nếu như Kỷ Lăng có thể quay về, nhất định sẽ tát mình một cái thật mạnh, để bản thân mở mắt nhìn cho thật rõ! Cái người này không hề đáng để mày đồng tình! Cũng không cần sự giúp đỡ của mày!
Cảm giác này giống như phú ông hàng trăm tỷ giả vờ thành tên ăn mày, không biết liêm sỉ giả vờ đáng thương lừa một trăm đồng tiền tiêu vặt của học sinh vậy, Kỷ Lăng tức tới mức muốn đấm vỡ cái đầu chó của người này luôn!
Còn có tiền của tôi, còn có tình cảm của tôi!
Kỷ Lăng không trách Ninh Ngọc che giấu thân phận với cậu, thân phận này che giấu với cậu hoàn toàn là hợp tình hợp lý, thế nhưng... anh che giấu thân phận mà còn chơi đùa tôi, làm chuyện quá đáng với tôi như vậy, thế thì là anh không đúng rồi!
Nếu như Ninh Ngọc và Gabriel là hai người khác nhau, Kỷ Lăng cảm thấy vẫn còn tốt, thế nhưng hai người bọn họ là một, lập tức tạo ra hiệu quả dương dương thì thành âm, ấn tượng tụt dốc nhanh chóng, quá quá đáng, quá ác độc!
Kỷ Lăng nhắm mắt lại, càng nghĩ càng tức giận, càng nghĩ càng xấu hổ giận dữ.
Cảm thấy mình giống như một thằng ngu bị chơi cho xoay mòng mòng vậy.
Filter đã hại tôi!
Fan biến anti! Chắc chắn phải từ fan chuyển thành anti!
…
Cũng không biết cụ thể là bao lâu, đại khái thời gian rất dài, đường bay dần dần trở nên ổn định, Kỷ Lăng nhận ra rằng, chắc hẳn Ninh Ngọc đã tránh thoát được sự truy đuổi rồi, ha, coi như anh lợi hại, như thế này mà cũng có thể trốn được.
Cơ giáp chậm rãi đáp xuống một căn cứ dưới lòng đất của một tinh cầu hẻo lánh, cuối cùng Ninh Ngọc cũng quay đầu lại, nhìn về phía cậu thiếu niên ôm lấy đầu gối ngồi ở trong góc.
Rõ ràng cậu thiếu niên đang tỉnh táo, nhưng lại nhắm chặt mắt lại, không hề động đậy.
Ninh Ngọc im lặng hồi lâu, thở dài một tiếng.
Lúc đó anh bị Cảnh Tùy và Carlos truy sát, chạy trốn ra một đường, theo tin tức mà thuộc hạ cung cấp tìm được Kỷ Lăng, vốn dĩ định cướp cậu khỏi tay Văn Ngạn, nhưng tới rồi mới nhận ra sự thực không hề như anh tưởng tượng, anh không nhẫn tâm tiếp tục làm phiền tới cuộc sống bình yên của Kỷ Lăng, đồng ý với điều kiện của Văn Ngạn mà rời đi.
Nhưng không ngờ rằng bởi vì mình tới đó, cuối cùng còn khiến cho Carlos tìm ra được, thành ra Kỷ Lăng lại rơi vào trong tay Carlos một lần nữa.
Chuyện này khiến Ninh Ngọc vô cùng tự trách, nhưng Tinh hệ Sosa mà Carlos ở được canh phòng nghiêm ngặt, quân phiến loạn vốn dĩ không thể bước ra ngoài ánh sáng, không có năng lực để chiến đấu trưc tiếp với Carlos, tuy rằng anh rất muốn cứu Kỷ Lăng, nhưng cũng không thể vì cảm xúc cá nhân mà lấy sinh mạng và lý tưởng của các đồng bạn đi mạo hiểm được.
Cho nên anh chỉ có thể chờ đợi, đợi tới khi Cảnh Tùy ra tay, hai bên chiến đấu với nhau mới một mình xuất hiện mang Kỷ Lăng đi.
Tất cả đều giống như kế hoạch của anh, vô cùng thuận lợi, điều duy nhất không hề ngờ tới đó là, sẽ bại lộ thân phận như thế này...
Nhìn dáng vẻ này của cậu thiếu niên, rõ ràng là đang giận anh.
Một lúc sau, Ninh Ngọc đi tới, vươn tay ra, khẽ giọng nói: “Chúng ta tới rồi.”
Kỷ Lăng vừa cảm nhận được sự đụng chạm của Ninh Ngọc liền đẩy mạnh anh ra, trừng to mắt lạnh lùng nói: “Tôi có nói là sẽ đi với anh sao?”
Đôi mắt đen của Ninh Ngọc nhìn chằn chằm Kỷ Lăng, đột nhiên cười khẽ một tiếng, hỏi: “Vậy em muốn đi với ai? Tôi có thể đưa em trở về.”
Kỷ Lăng: “...”
Đậu má, tên này vô liêm sỉ lắm rồi, không những không mau chóng nhận sai mà còn lấy lời này để chặn họng cậu à! Hơn nữa anh cho rằng tôi còn tin tưởng mấy lời của anh sao?!
Ánh mắt Ninh Ngọc ôn hòa bình tĩnh, lại hỏi: “Em đang tức giận sao?”
Kỷ Lăng bực bội trừng một cái: “Anh lừa gạt tôi!”
Ninh Ngọc khẽ gật đầu, thừa nhận điều này, giọng nói ôn hòa lên tiếng: “Em là một quý tộc phe bảo thủ, còn là vợ sắp cưới của Carlos, vì an toàn, đương nhiên tôi không thể nói ra thân phận của tôi với em rồi, điều này chắc hẳn em có thể hiểu được chứ?”
Kỷ Lăng: “... Anh còn chơi đùa tôi!”
Ninh Ngọc lại gật đầu: “Có thể em cần tôi giúp em nhớ lại một chút, em sỉ nhục tôi bao nhiêu lần, liên tiếp tìm tới gây sự, để thuộc hạ đánh tôi bị thương, uy hiếp đánh tôi tàn phế, để Đặng Đông bắt cóc tôi, muốn cho tôi sử dụng thuốc phá hủy gen, còn...”
Kỷ Lăng cắn răng: “Anh câm miệng!”
Ninh Ngọc biết nghe lời phải dừng lại việc liệt kê, đôi mắt đen nhìn cậu, giọng nói nhàn nhạt: “Những chuyện này tôi đều không so đo, còn cứu em, để em không bị hành hạ đến chết.”
Kỷ Lăng trừng to mắt.
Quả nhiên cái tên khốn nạn này cũng trùng sinh rồi!
Mất công trước đây cậu còn cho rằng Ninh Ngọc là người duy nhất không trùng sinh, là người anh em duy nhất đồng ý đi theo cốt truyện, ai mà biết được cái tên này trùng sinh không một tiếng động, giả vờ tất cả đều bình thường, cố ý dùng việc đó để mình buông lỏng cảnh giác.
Tất cả mọi người đều trùng sinh rồi, khi đều có ý đồ thay đổi vận mệnh, cái người duy nhất trùng sinh rồi nhưng lại duy trì sự im lặng kia, mới là người nguy hiểm nhất!
Ninh Ngọc nhìn vào đôi mắt của Kỷ Lăng, bên môi là ý cười như có như không, nói: “Cho nên tôi chỉ chơi đùa em một chút, rất quá đáng sao?”
Kỷ Lăng lập tức nghẹn họng không nói lên lời, hận không thể đánh chết cái tên khốn nạn này! Nhưng cậu không nói lại được anh ta cũng không đánh được lại anh ta! Rõ ràng là anh có thể không bị tôi làm tổn thương, nhưng lại giả vờ có thể bị tôi làm tổn thương, bây giờ còn tránh tôi làm tổn thương anh... được thôi, đúng thật là tôi gây sự trước tôi thừa nhận, nhưng mà...
Vẫn tức quá aaaaaaaaa!
Tức thành con cá nóc luôn!
Bốp bốp bốp bốp bốp bốp bốp, anh giỏi lắm! Chiếm lĩnh điểm tối cao của đạo đức, ra tay trước thì chiếm được lợi thế, logic có trật tự rõ ràng, khiến đối thủ của anh không còn lời gì để nói! Chúc mừng anh, anh đã thành công nói thắng tôi rồi!
Nhưng có liên quan gì tới việc tôi sẽ không tha thứ cho tên khốn nạn là anh không:)
Ninh Ngọc nhìn đôi mắt bừng bừng lửa giận của Kỷ Lăng, vẻ mặt bình tĩnh, vươn tay với cậu một lần nữa, trong lòng bàn tay là một thiết bị dịch dung đơn giản, mỉm cười nhìn cậu.
Kỷ Lăng vẫn còn đang tức giận đây! Cậu lạnh lùng nhìn Ninh Ngọc: “Anh có ý gì?”
Ninh Ngọc nói: “Tôi phải nhắc nhở em một chút, nơi đây là căn cứ của quân phiến loạn, người biết em không hề ít. Đôi với kẻ ăn chơi nổi tiếng lẫy lừng của Đế quốc, người vợ của Công tước Carlos máu lạnh... e rằng người khác sẽ không thân thiện như tôi thế này đâu.”
Kỷ Lăng: “...”
Mọi người điều biết, đám bình dân tập hợp thành quân phiến loạn, trên cơ bản là người đi tới bước đường không có nhà để về dưới sự thống trị của Đế quốc, bọn họ vô cùng hận thù quý tộc Đế quốc, tuy rằng Ninh Ngọc đã nói rất uyển chuyển nhẹ nhàng nhưng kiếp trước Kỷ Lăng đã từng bị quân phiến loạn bắt cóc một lần, hiểu sâu sắc được sự hận thù trong lòng những người đó, ở nơi đây cho dù Ninh Ngọc có bằng lòng bảo vệ cậu, nhưng một khi bại lộ thân phận cũng một bước khó đi, lúc nào cũng sẽ đối mặt với sự nguy hiểm tới tính mạng.
Tuy rằng cậu vô cùng giận Ninh Ngọc! Thế nhưng có giận hơn đi nữa cũng không thể lấy cái mạng nhỏ của mình ra để đùa được?
Đại trượng phu co được giãn được, sao có thể dùng lỗi lầm của người khác để trừng phạt mình được chứ?
Kỷ Lăng hít sâu một hơi, hung dữ túm lấy thiết bị dịch dung trong tay Ninh Ngọc, dán lên đằng sau tai mình, một lúc sau khuôn mặt xinh đẹp mắt xanh tóc vàng lại trở thành dáng vẻ thanh tú mắt tím tóc nâu, chính là vẻ bề ngoài mà cậu đã từng dùng khi sống ở thành phố Loan Thủy.
Trong đôi mắt đen của Ninh Ngọc là vẻ ôn hòa thản nhiên, bên môi có chút ý cười, đợi sau khi Kỷ Lăng ngụy trang xong, anh ôm lấy cậu trực tiếp nhảy xuống khỏi cơ giáp.
Nơi đây là một căn cứ dưới lòng đất vô cùng rộng lớn, nơi đâu cũng có người đi qua đi lại, mọi người nhìn thấy Ninh Ngọc trở về, đồng loạt mỉm cười chào hỏi anh, đồng thời cũng nhìn Kỷ Lăng ở bên cạnh Ninh Ngọc.
Kỷ Lăng bị mấy người này nhìn tới mức da đầu tê dại, tim đập thình thịch thình thịch, tuy rằng biết bọn họ không nhận ra mình nhưng vẫn khó tránh cói cảm thấy run sợ trong lòng.
Nơi này là đại bản doanh của kẻ địch đó!
Ninh Ngọc nở nụ cười với mọi người, giọng điệu ôn hòa nói: “Đây là Tiểu Bạch, trước đây lúc tôi bị Carlos đuổi giết, cậu ấy đã từng cứu tôi, tôi thấy cậu ấy không có nhà để về nên đưa cậu ấy cùng tới đây.”
Kỷ Lăng thiếu chút nữa thì tức giận trừng mắt, nghiến răng kêu ken két: Tiểu Bạch, Bạch cái đầu anh à! Anh đang âm thầm châm chọc tôi là đồ ngu ngốc sao?!
Mọi người vừa nghe thấy Ninh Ngọc nói lời này,đều lộ ra ánh mắt đồng tinh thương xót với Kỷ Lăng, đồng loạt nói lời an ủi với cậu.
“Lại là một đứa trẻ đáng thương bị cái đám quý tộc súc sinh của Đế quốc kia khiến cho không có nhà để về đúng không, haiz, vất vả cho cháu rồi.”
“Trước đây gia đình tôi sinh sống ở Tinh hệ Sosa, bởi vì một lần không nộp thuế đúng hạn liền bị ép tới mức cùng đường mạt lộ phải bỏ trốn, con gái tôi cũng chết vào lúc đó, đến thi thể cũng không kịp đưa đi.”
“Tôi cũng chẳng khác gì anh, ở Tinh hệ mà Carlos thống trị, chuyện này cũng là thường thấy, ha ha, bọn họ cao cao tại thượng, không hề coi bình dân chúng ta ra gì cả.”
“Trước đây tôi sống ở hành tinh Coso, quý tộc nơi đó nhìn trúng vợ của tôi, muốn cưỡng chế chiếm đoạt, sau khi tôi giết ông ta thì chỉ có thể chạy trốn.”
“Không sao đâu Tiểu Bạch, cậu tới đây rồi thì cứ coi nơi đây là nhà của mình là được!”
“Đừng đau lòng, sau này chúng tôi chính là người nhà của cậu.”
“Rồi cũng sẽ có một ngày chúng tôi sẽ giết hết đám quý tộc kia, báo thù rửa hận!”
“Đúng vậy! Hay là Tiểu Bạch tới nhà tôi ở nhé!” Có một dì nhiệt tình nói câu này.
Cuối cùng Ninh Ngọc cũng lên tiếng, mỉm cười nói: “Cảm ơn dì Zola, nhưng dì vẫn còn hai đứa con, trong nhà cũng không tiện lắm, đúng lúc nhà tôi vẫn còn phòng trống, cứ để cậu ấy ở lại chỗ tôi là được rồi.”
Dì Zola nhìn thấy Kỷ Lăng ngoan ngoãn như vậy, lòng sinh thương tiếc, lo lắng Kỷ Lăng không có nơi để ở nên mới nhiệt tình mời cậu, vừa thấy Ninh Ngọc lại bằng lòng để Kỷ Lăng ở cùng với anh, ngay lập tức lộ ra ánh mắt bất ngờ, sau đó cười nói: “Cũng được.”
Tuy rằng trông Ninh Ngọc thì ôn hòa, nhưng thực ra không thích thân cận với người khác lắm, đã quen một mình, càng đừng nói là đồng ý ở cùng với người khác, xem ra anh rất tin tưởng cậu bé này.
Đương nhiên Kỷ Lăng không muốn ở cùng với Ninh Ngọc, nhưng cậu sợ thân phận của mình bị bại lộ, đám hương thân hòa ái dễ gần sẽ trực tiếp hắc hóa băm cậu ra làm tám mảnh, nghĩ đi nghĩ lại vẫn nên ở bên cạnh Ninh Ngọc là an toàn nhất...
Ninh Ngọc nghiêng đầu, nhìn dáng vẻ co quắp có chút mất tự nhiên của cậu thiếu niên, khóe môi cong lên khó mà nhận ra, trực tiếp nắm lấy tay Kỷ Lăng, nói với mọi người: “Chúng tôi vừa mới từ bên ngoài về, đi về trước đây.”
Mọi người đều tỏ vẻ hiểu được, để Ninh Ngọc và Kỷ Lăng quay về nghỉ ngơi.
Kỷ Lăng bị Ninh Ngọc nắm tay đi về phía trước, lòng bàn tay người đàn ông khô ráo, trầm ổn có lực, theo lý mà nói nên khiến cho người ta có cảm giác an toàn, thực tế cũng là như vậy... nhưng cậu chỉ cần nhớ tới căn cứ kia, Gabriel đùa giỡn hôn hít cậu bằng đủ mọi cách, cảm giác này lập tức trở nên kì lạ, cả người đều cảm thấy vô cùng khó chịu, trên mặt khô nóng bỏng rát, trong đầu toàn là những thứ linh tinh rối loạn.
Đáng ghét thật! Ai mà ngờ được người thanh niên quân nhân nhìn thì chính trực cấm dục ôn hòa như thế này lại có thể làm được chuyện như thế chứ? Quá biến thái!!!
Kỷ Lăng vừa về tới nhà, nhìn thấy xung quanh không có người, liền hất văng bàn tay Ninh Ngọc ra, hung dữ trừng anh! Hận không thể dùng ánh mắt giết chết anh luôn!
Ninh Ngọc nhìn cậu thiếu niên trước mặt, trong đôi mắt xanh lam của cậu thiếu niên là sự phẫn nộ không hề che giấu, rõ ràng biết không hề có tác dụng nhưng vẫn cố gắng giả vờ như mình rất hung dữ...
Anh đột nhiên nhớ tới một số chuyện trước đây.
Nhớ tới dáng vẻ cậu giương nanh múa vuốt trước mặt anh bao nhiêu lần, nhìn thì vô cùng vênh váo ngang ngược, nhưng thực ra lại nhân từ nương tay nhất, không hề dám ra tay thực sự, luôn luôn làm ra vẻ huênh hoang... bản thân kiếp trước đã đối diện với sự khiêu khích của Kỷ Lăng, anh nhìn càng thêm rõ ràng hơn ai hết.
Nhìn ra được bản chất lương thiện dịu dàng mà cậu thiếu niên cố ý che giấu dưới lớp vỏ bọc quý tộc quần là áo lượt, anh nhìn ra được sớm hơn bất kì ai.
Mâu thuẫn như vậy, nhưng lại khiến người ta cảm thấy tò mò.
Khiến người ta không tự chủ được muốn hiểu càng nhiều hơn, muốn tìm tòi nghiên cứu bí mật thực sự của cậu.
Cho nên rõ ràng là có thể không bị bắt, nhưng vẫn cố ý rơi vào trong tay cậu, chính là muốn xem xem cậu sẽ diễn màn kịch này như thế nào, nhịn không được muốn trêu đùa cậu, nhìn thấy dáng vẻ diễu võ dương oai lại kinh hoảng thất thố của cậu, giống như một con mèo tức muốn hộc máu giương này múa vuốt với mình vậy. Muốn thăm dò cậu từng chút một, quan sát cậu, xem xem tốt cuộc thứ cậu muốn là gì...
Trên thế giới này, bất kỳ người nào làm bất kỳ chuyện gì cũng đều có mục đích của mình, rõ ràng là Kỷ Lăng không muốn làm lại anh, nhưng lần nào cũng cố ý tìm anh gây sự, tất nhiên cũng có mục đích của cậu.
Mới đầu anh cho rằng, tất cả những việc cậu làm là vì Cảnh Tùy, cho dù trực giác nói với anh rằng chân tướng việc này chắc hẳn không phải như vậy, cũng sẽ không đơn giản như vậy... nhưng cậu thiếu niên lại có thể vì Cảnh Tùy mà cứu anh, cũng có thể vì Cảnh Tùy mà bỏ ra sinh mạng, vứt bỏ tình cảm cùng trực giác, lý trí nói với anh rằng đó là chân tướng duy nhất.
Nếu như một chuyện loại bỏ tất cả điều có khả năng, thì không còn lời giải thích nào khác, vậy thì điều còn lại chính là đáp án thật sự.
Cho nên kiếp này... anh bằng lòng thành toàn cho cậu, giúp đỡ cậu, coi như đây là hồi báo cho kiếp trước vậy.
Thế nhưng sau này Ninh Ngọc lại phát hiện ra rằng, có lẽ bản thân sai rồi, có thể Cảnh Tùy không phải là điều mà cậu thiếu niên muốn, đáp án duy nhất... cũng có thể không phải là đáp án thật sự.
Vậy thì, rốt cuộc thứ cậu muốn là gì đây?
Trông thiếu niên thì đơn giản đơn thuần, sự thuần khiết của cậu, suy nghĩ của cậu, có thể nhìn một cái là thấy hết được, trong sáng giống như một tờ giấy trắng, nhưng chính vì cậu như vậy, lại làm những chuyện mà đến anh cũng không hiểu, còn khó nắm lấy hơn cả lớp sương mù, còn khó đoán hơn cả biển sâu.
Bởi vì tò mò và muốn hiểu được, bởi vì hiểu được càng nhiều, lại càng muốn tiếp tục hiểu, cuối cùng không thể không chế được mà muốn tới gần...
Nhưng anh lại biết được rõ ràng rằng, đây không phải là người anh nên tới gần, anh không nên dao động bởi bất vì việc gì.
Tới khi trò chơi kia bắt đầu...
Lời nói kia của Jonah, khiến một người vốn dĩ muốn giữ khoảng cách với cậu thiếu niên là anh, thay đổi ý định.
Anh lại nhớ tới kiếp trước, cậu thiếu niên ấy tới trước mặt anh, dùng ngôn ngữ nghe thì ác độc âm hiểm, che giấu đi nội thâm mềm dịu thực sự của cậu, để cho anh đánh ngã cậu rồi rời đi, mà anh lại vì phán đoán sai lầm, để cậu thiếu niên ở lại đây một mình. Điều anh không ngờ tới đó là, cậu thiếu niên ấy sẽ vì Cảnh Tùy mà quên đi bản thân, cuối cùng mất đi tính mạng...
Lúc Jonah nghi ngờ ý định khi cậu thiếu niên cứu anh ta, điều mà anh nghĩ tới đó là, cậu thiếu niên cứu người khác không phải là bất ngờ, cậu muốn cứu người khác, bằng lòng dùng thiện ý để đối xử với bất kì người nào ở bên cạnh, đây chính là bản chất sinh ra đã có mà cậu không thể nào che giấu được, giống như cậu tới trước mặt anh biết bao nhiêu lần, nhưng lại chưa bao giờ thực sự làm hại anh.
Cậu thiếu niên ấy vẫn luôn như vậy, chưa bao giờ thay đổi.
Anh đột nhiên có chút muốn gặp cậu, cho nên anh liền đi.
Tuy rằng anh đã trải đường xong cho cậu thiếu niên ấy, nhưng cậu thiếu niên vẫn không vui vẻ, vẫn lựa chọn Carlos không đáng tin, buồn bực không vui, rõ ràng là bản thân cậu cố chấp lựa chọn, lại giống như tất cả đều không phải điều mà cậu muốn, nơi đó cũng không phải là nơi cậu muốn dừng chân.
Vậy thì thứ mà em muốn... rốt cuộc là gì? Là thứ gì trói buộc em?
Nếu như em không muốn ở lại, vậy tôi sẽ đưa em đi.
Thăm dò, tới gần, chơi đùa.
Vốn dĩ chỉ là nhất thời nảy lòng tham, cuối cùng bản thân lại hoàn toàn chìm đắm vào trong lúc đang thăm dò, đây chắc hẳn là việc duy nhất thất sách trong cuộc đời của anh.
Ninh Ngọc nghĩ tới đây, cất tiếng cười khẽ bất đắc dĩ.
Kỷ Lăng trừng Ninh Ngọc, tuy rằng khuôn mặt người này cậu đã rất quen thuộc,nhưng đổi sang một đôi mắt màu đen, khí chất dường như hoàn toàn bất đồng, hơn nữa... anh ta là cái tên Gabriel cầm đầu quân phiến loạn hung tàn đáng sợ kia đó!
Nhớ tới tất cả những hành động của anh ta, Kỷ Lăng lấy dũng khí lên tiếng hỏi: “Lần này anh lại định lợi dụng tôi như thế nào đây?”
Ninh Ngọc nhìn Kỷ Lăng một lúc, khóe môi cong lên, như có điều suy nghĩ mà nói: “Lợi dụng?”
Đây đúng thật là giống chuyện anh sẽ làm đấy, để đạt được mục đích của mình, anh đã quen với việc dùng hết khả năng để lợi dụng cậu được nhiều nhất, giống như lần trước vậy. Cho dù lúc đầu khi anh đưa Kỷ Lăng đi, chỉ là vì muốn nhìn xem Kỷ Lăng có muốn ở lại không, muốn thăm dò chân tâm thật ý của Kỷ Lăng... nhưng anh cũng không hề để ý mà thuận tiện lợi dụng Kỷ Lăng để hại Carlos một trận, cho nên anh mới cố ý trả cậu thiếu niên cho Cảnh Tùy, kích thích mâu thuẫn giữa Carlos và Cảnh Tùy thêm một bước nữa, anh cho rằng hai điều này không hề có mâu thuẫn xung đột, một hòn đá trúng mấy con chim.
Thế nhưng lần này...
Tôi chỉ muốn cứu em mà thôi, không có ý gì khác.
Ninh Ngọc hơi mỉm cười, trong đôi mắt đen là vẻ bình tĩnh, giọng điệu chậm rãi, nhưng ý nghĩa trong đó lại khiến người ta không rét mà run, anh ôn hòa hỏi ý: “Em cảm thấy nếu tôi nhốt em lại, nghiêm hình tra tấn một trận, rồi mang em ra uy hiếp Carlos... Anh ta có đồng ý với điều kiện của tôi không?”
Kỷ Lăng sững sờ nhìn anh: ?
Ninh Ngọc nhìn chăm chú vào đôi mắt cậu, giọng điệu như cười như không, trêu chọc nói: “Hay là, sẽ làm một số chuyện mà bọn họ nghĩ rằng tôi đã làm với em từ lâu, rồi gửi ảnh cho bọn họ, Carlos và Cảnh Tùy nhất định sẽ rất tức giận nhỉ? Con người trong lúc xốc nổi, rất dễ dàng mất đi lý trí, bị người khác bắt được cơ hội.”
“Những chuyện này...” Ninh Ngọc lạnh nhạt cụp mắt, nói từng chữ một: “Lần trước, tôi đã có thể làm như vậy với em.”
Kỷ Lăng ngẩn ngơ, đột nhiên có chút khó hiểu, lẽ nào cái tên khốn nạn này muốn nói rằng, rõ ràng là anh ta có thể càng lạnh lùng vô tình với mình hơn nhưng lại không làm như vậy, muốn nói rằng thực ra anh ta đã nương tay rồi sao? Lẽ nào anh còn muốn tôi cảm kích anh, cảm ơn anh vì đã không giết sao?!
Cậu giơ tay lên chỉ vào Ninh Ngọc, tức tới ngón tay phát run.
Trên đời vậy mà lại có người mặt dày vô liêm sỉ như vậy!
Ninh Ngọc bước tới từng bức một, nắm lấy cổ tay run rẩy của Kỷ Lăng, cúi đầu dựa lại gần tối phương, đôi mắt đen kia âm u như vực thẳm, giọng nói ôn hòa mang theo ý cười: “Hơn nữa nếu như trách tôi lừa gạt em, lẽ nào em không phải là người miệng toàn lời nói dối hay sao?”
Kỷ Lăng uất ức tới mức vành mắt đỏ cả lên, hung tợn nói: “Giảo biện! Đây đều là giảo biện! Anh dám nói anh làm chuyện không quá đáng sao?!”
Nụ cười bên môi Ninh Ngọc như có như không, ngữ điệu bình tĩnh thản nhiên, nói: “Hành động của tôi đương nhiên là rất quá đáng, nhưng tôi sẽ không thừa nhận sai lầm của mình với một quý tộc vênh váo ngang ngược, một kẻ địch mồm miệng toàn lời nói dối, khẩn cầu cậu ta tha thứ. Cho nên...”
Ninh Ngọc nhìn thẳng vào đôi mắt Kỷ Lăng, ánh mắt sắc bén: “Em bây giờ... lấy thân phận gì, để chỉ trích tôi lừa gạt em đây?”
…
Tác giả có lời muốn nói:
Tác giả: Phỏng vấn anh Ninh Ngọc một chút, xin hỏi cãi thắng bạn trai thì có cảm giác gì?
Ninh Ngọc: Rất đã.
Kỷ Lăng: ? ? ?
Tác giả: ... Được rồi, đã sắp xếp cảnh điên cuồng truy thê
Khiếp sợ cực độ khiến Kỷ Lăng quên mất cả phản ứng lại, giây sau người đàn ông nhảy mạnh vào cabin, khởi động cơ giáp bay lên trên trời!
Cảnh Tùy và Carlos muốn ngăn lại, thế nhưng đã chậm một bước.
Kỷ Lăng ngã ngồi ở một bên cabin, thất thần nhìn sườn mặt người đàn ông, khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông lúc này đang căng chặt, đôi mắt màu đen vô cùng chuyên chú, thuần thục điều khiển cơ giáp né tránh tấn công, không hề nhìn cậu lấy một cái.
Quen thuộc như vậy, lại xa lạ như vậy.
Một thời gian lâu sau, lúc này Kỷ Lăng mới tìm lại được một chút suy nghĩ, vô cùng phức tạp mà nhìn người đàn ông.
Gabriel lại là Ninh Ngọc!
Sự thật này đã đánh sâu vào nhận thức của cậu, tới thế giới này lâu như vậy rồi, lần đầu tiên cậu cảm thấy không biết nên theo ai, còn có sự phẫn nộ kịch liệt khi bị lừa gạt nữa.
Giọng nói của Kỷ Lăng vì phẫn nộ mà trở nên vô cùng bình tĩnh: “Hệ thống, cậu có lời gì muốn nói về điều này không?”
Hệ thống rất bất an, hệ thống rất áy náy, hệ thống không dám nói gì cả.
Kỷ Lăng nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt.
Vô số chuyện của kiếp trước lẫn kiếp này đều xuất hiện trong lòng cậu.
Kỷ Lăng nhớ tới những lần mình diễu võ dương oai, vênh váo đe dọa trước mặt Ninh Ngọc, bây giờ nghĩ lại, sự xấu hổ kịch liệt khiến cho mặt cậu trở nên nóng bỏng, lúc mà cậu nhảy ra làm những chuyện đó trước mặt Ninh Ngọc, Ninh Ngọc đã nhìn cậu với ánh mắt gì? Nội tâm đã cười nhạo cậu tới mức nào?
Thậm chí là không lâu trước đây, mình bị Gabriel bắt đi, cũng chính là một màn kịch mà Ninh Ngọc tự biên tự diễn, vậy mà mình còn mưu toan muốn cứu anh ta...
Lúc ở thành phố Loan Thủy, thậm chí Ninh Ngọc còn chủ động nói thân phận quân phiến loạn với cậu, thế nhưng mình lại dựa vào sự tình nguyện từ một phía, cố ý bỏ qua sự thực dễ dàng phát hiện này... não bổ ra một câu chuyện chính nghĩa cảm động vui buồn lẫn lộn, không biết gì không sợ hãi mà thể hiện sự tin tưởng với anh ta, lúc đó Ninh Ngọc đã coi cậu là gì?
Nhân vật thụ chính chính trực dễ thân đáng yêu...
Tôi nhổ vào!!!
Bây giờ Kỷ Lăng vừa nghĩ tới câu này liền hận không thể đấm chết mình ngay tại chỗ! Vậy mà cậu lại cảm thấy người này là một đóa bạch liên lương thiện chính trực ư? Người duy nhất bình thường trong cả thế giới này???
Tôi nhổ tôi nhổ tôi nhổ!!!
Người này mới là người lòng dạ hiểm độc nhất, người ngụy trang sâu nhất, vô số những hành động trước đây của anh ta, bây giờ nghĩ lại, rõ ràng toàn là thăm dò và chơi đùa mình.
Quan trọng nhất đó là, lần đầu tiên Kỷ Lăng ở trong thể xác của thế giới này, cảm thấy mình bị chơi đùa và lừa gạt.
Cho dù là sự lạnh nhạt của Cảnh Tùy, phản bội của Văn Ngạn, hay là vứt bỏ của Carlos... những điều này đều là chuyện cậu dự đoán được, cậu vô cùng hiểu bọn họ là người như thế nào, vô cùng rõ ràng mình đang làm gì, tất cả những điều này xảy ra thậm chí còn có sự thêm dầu vào lửa với ngấm ngầm đồng ý của cậu... nhìn thì như cậu mới là người chịu tổn thương, những thật ra, từ đầu tới cuối cậu đều cho rằng mình là một người ngoài cuộc có góc nhìn của Thượng đế, có một cảm giác thượng đẳng siêu nhiên. Cho dù cảm thấy sợ hãi bọn họ nhưng cũng chỉ xuất phát từ việc kẻ yếu sợ kẻ mạnh mà thôi, ai bảo cậu là kẻ vô dụng chẳng làm được gì cơ chứ?
Thế nhưng Ninh Ngọc…
Người này từ kiếp trước tới kiếp này, cậu đều cảm thấy đây là một người tốt, vậy mà giờ lại giáng một cái tát thật mạnh lên mặt cậu, khiến thế giới quan của cậu gần như sụp đổ.
Nói là đóa bạch liên chính trực ư? Người bạn tốt đáng tin cậy duy nhất ư?
Mở ra có khi còn đen hơn cả nước mực!
Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, cho dù người khác có nói với cậu rằng Gabriel là Ninh Ngọc, cậu cũng sẽ không tin đâu...
Cái đồ lừa đảo này!
Kỷ Lăng hít sâu một hơi, bình ổn lại lồng ngực đang phập phồng, chậm rãi ngồi xuống một góc trong cơ giáp.
Cậu không có ý đồ làm gì cả.
Tuy rằng bây giờ Ninh Ngọc nhìn trông rất chuyên chú, chắc hẳn là không có tâm tư để ý tới cậu, nhưng Kỷ Lăng hiểu rất rõ ràng, đây là một người tiến hóa cấp độ SSS, dùng một đầu ngón tay thôi cũng có thể nghiền chết cậu, nếu như mình có ý đồ nhiễu loạn anh ta hoặc là làm gì đó thì sẽ chỉ tốn công vô ích thôi, hơn nữa bản thân còn trở nên vô cùng ngu xuẩn.
Ồ, đúng rồi, anh ta là cấp độ SSS...
Chả trách lúc đó vết thương lại khỏi nhanh như vậy! Hơn nữa nhớ lại thái độ và lời nói lúc đấy của anh ta, rõ ràng là đã nhận ra mình rồi! Anh ta cố ý chơi đùa cậu! Đường đường là nhân vật cấp SSS, không biết xấu hổ mà giả vờ đáng thương...
Lúc đó mình còn cảm thấy đồng tình nổi lòng thương xót tự tay chăm sóc anh ta, cái tên khốn nạn này giả vờ đáng thương lừa nửa gói kẹo của cậu.
Đã thế trước đó ở trong căn cứ, mình còn lo anh ta sẽ bị Gabriel giết chết, bị cái tên khốn nạn này dùng khổ nhục kế lừa mất một con cá khô của mình.
Nếu như Kỷ Lăng có thể quay về, nhất định sẽ tát mình một cái thật mạnh, để bản thân mở mắt nhìn cho thật rõ! Cái người này không hề đáng để mày đồng tình! Cũng không cần sự giúp đỡ của mày!
Cảm giác này giống như phú ông hàng trăm tỷ giả vờ thành tên ăn mày, không biết liêm sỉ giả vờ đáng thương lừa một trăm đồng tiền tiêu vặt của học sinh vậy, Kỷ Lăng tức tới mức muốn đấm vỡ cái đầu chó của người này luôn!
Còn có tiền của tôi, còn có tình cảm của tôi!
Kỷ Lăng không trách Ninh Ngọc che giấu thân phận với cậu, thân phận này che giấu với cậu hoàn toàn là hợp tình hợp lý, thế nhưng... anh che giấu thân phận mà còn chơi đùa tôi, làm chuyện quá đáng với tôi như vậy, thế thì là anh không đúng rồi!
Nếu như Ninh Ngọc và Gabriel là hai người khác nhau, Kỷ Lăng cảm thấy vẫn còn tốt, thế nhưng hai người bọn họ là một, lập tức tạo ra hiệu quả dương dương thì thành âm, ấn tượng tụt dốc nhanh chóng, quá quá đáng, quá ác độc!
Kỷ Lăng nhắm mắt lại, càng nghĩ càng tức giận, càng nghĩ càng xấu hổ giận dữ.
Cảm thấy mình giống như một thằng ngu bị chơi cho xoay mòng mòng vậy.
Filter đã hại tôi!
Fan biến anti! Chắc chắn phải từ fan chuyển thành anti!
…
Cũng không biết cụ thể là bao lâu, đại khái thời gian rất dài, đường bay dần dần trở nên ổn định, Kỷ Lăng nhận ra rằng, chắc hẳn Ninh Ngọc đã tránh thoát được sự truy đuổi rồi, ha, coi như anh lợi hại, như thế này mà cũng có thể trốn được.
Cơ giáp chậm rãi đáp xuống một căn cứ dưới lòng đất của một tinh cầu hẻo lánh, cuối cùng Ninh Ngọc cũng quay đầu lại, nhìn về phía cậu thiếu niên ôm lấy đầu gối ngồi ở trong góc.
Rõ ràng cậu thiếu niên đang tỉnh táo, nhưng lại nhắm chặt mắt lại, không hề động đậy.
Ninh Ngọc im lặng hồi lâu, thở dài một tiếng.
Lúc đó anh bị Cảnh Tùy và Carlos truy sát, chạy trốn ra một đường, theo tin tức mà thuộc hạ cung cấp tìm được Kỷ Lăng, vốn dĩ định cướp cậu khỏi tay Văn Ngạn, nhưng tới rồi mới nhận ra sự thực không hề như anh tưởng tượng, anh không nhẫn tâm tiếp tục làm phiền tới cuộc sống bình yên của Kỷ Lăng, đồng ý với điều kiện của Văn Ngạn mà rời đi.
Nhưng không ngờ rằng bởi vì mình tới đó, cuối cùng còn khiến cho Carlos tìm ra được, thành ra Kỷ Lăng lại rơi vào trong tay Carlos một lần nữa.
Chuyện này khiến Ninh Ngọc vô cùng tự trách, nhưng Tinh hệ Sosa mà Carlos ở được canh phòng nghiêm ngặt, quân phiến loạn vốn dĩ không thể bước ra ngoài ánh sáng, không có năng lực để chiến đấu trưc tiếp với Carlos, tuy rằng anh rất muốn cứu Kỷ Lăng, nhưng cũng không thể vì cảm xúc cá nhân mà lấy sinh mạng và lý tưởng của các đồng bạn đi mạo hiểm được.
Cho nên anh chỉ có thể chờ đợi, đợi tới khi Cảnh Tùy ra tay, hai bên chiến đấu với nhau mới một mình xuất hiện mang Kỷ Lăng đi.
Tất cả đều giống như kế hoạch của anh, vô cùng thuận lợi, điều duy nhất không hề ngờ tới đó là, sẽ bại lộ thân phận như thế này...
Nhìn dáng vẻ này của cậu thiếu niên, rõ ràng là đang giận anh.
Một lúc sau, Ninh Ngọc đi tới, vươn tay ra, khẽ giọng nói: “Chúng ta tới rồi.”
Kỷ Lăng vừa cảm nhận được sự đụng chạm của Ninh Ngọc liền đẩy mạnh anh ra, trừng to mắt lạnh lùng nói: “Tôi có nói là sẽ đi với anh sao?”
Đôi mắt đen của Ninh Ngọc nhìn chằn chằm Kỷ Lăng, đột nhiên cười khẽ một tiếng, hỏi: “Vậy em muốn đi với ai? Tôi có thể đưa em trở về.”
Kỷ Lăng: “...”
Đậu má, tên này vô liêm sỉ lắm rồi, không những không mau chóng nhận sai mà còn lấy lời này để chặn họng cậu à! Hơn nữa anh cho rằng tôi còn tin tưởng mấy lời của anh sao?!
Ánh mắt Ninh Ngọc ôn hòa bình tĩnh, lại hỏi: “Em đang tức giận sao?”
Kỷ Lăng bực bội trừng một cái: “Anh lừa gạt tôi!”
Ninh Ngọc khẽ gật đầu, thừa nhận điều này, giọng nói ôn hòa lên tiếng: “Em là một quý tộc phe bảo thủ, còn là vợ sắp cưới của Carlos, vì an toàn, đương nhiên tôi không thể nói ra thân phận của tôi với em rồi, điều này chắc hẳn em có thể hiểu được chứ?”
Kỷ Lăng: “... Anh còn chơi đùa tôi!”
Ninh Ngọc lại gật đầu: “Có thể em cần tôi giúp em nhớ lại một chút, em sỉ nhục tôi bao nhiêu lần, liên tiếp tìm tới gây sự, để thuộc hạ đánh tôi bị thương, uy hiếp đánh tôi tàn phế, để Đặng Đông bắt cóc tôi, muốn cho tôi sử dụng thuốc phá hủy gen, còn...”
Kỷ Lăng cắn răng: “Anh câm miệng!”
Ninh Ngọc biết nghe lời phải dừng lại việc liệt kê, đôi mắt đen nhìn cậu, giọng nói nhàn nhạt: “Những chuyện này tôi đều không so đo, còn cứu em, để em không bị hành hạ đến chết.”
Kỷ Lăng trừng to mắt.
Quả nhiên cái tên khốn nạn này cũng trùng sinh rồi!
Mất công trước đây cậu còn cho rằng Ninh Ngọc là người duy nhất không trùng sinh, là người anh em duy nhất đồng ý đi theo cốt truyện, ai mà biết được cái tên này trùng sinh không một tiếng động, giả vờ tất cả đều bình thường, cố ý dùng việc đó để mình buông lỏng cảnh giác.
Tất cả mọi người đều trùng sinh rồi, khi đều có ý đồ thay đổi vận mệnh, cái người duy nhất trùng sinh rồi nhưng lại duy trì sự im lặng kia, mới là người nguy hiểm nhất!
Ninh Ngọc nhìn vào đôi mắt của Kỷ Lăng, bên môi là ý cười như có như không, nói: “Cho nên tôi chỉ chơi đùa em một chút, rất quá đáng sao?”
Kỷ Lăng lập tức nghẹn họng không nói lên lời, hận không thể đánh chết cái tên khốn nạn này! Nhưng cậu không nói lại được anh ta cũng không đánh được lại anh ta! Rõ ràng là anh có thể không bị tôi làm tổn thương, nhưng lại giả vờ có thể bị tôi làm tổn thương, bây giờ còn tránh tôi làm tổn thương anh... được thôi, đúng thật là tôi gây sự trước tôi thừa nhận, nhưng mà...
Vẫn tức quá aaaaaaaaa!
Tức thành con cá nóc luôn!
Bốp bốp bốp bốp bốp bốp bốp, anh giỏi lắm! Chiếm lĩnh điểm tối cao của đạo đức, ra tay trước thì chiếm được lợi thế, logic có trật tự rõ ràng, khiến đối thủ của anh không còn lời gì để nói! Chúc mừng anh, anh đã thành công nói thắng tôi rồi!
Nhưng có liên quan gì tới việc tôi sẽ không tha thứ cho tên khốn nạn là anh không:)
Ninh Ngọc nhìn đôi mắt bừng bừng lửa giận của Kỷ Lăng, vẻ mặt bình tĩnh, vươn tay với cậu một lần nữa, trong lòng bàn tay là một thiết bị dịch dung đơn giản, mỉm cười nhìn cậu.
Kỷ Lăng vẫn còn đang tức giận đây! Cậu lạnh lùng nhìn Ninh Ngọc: “Anh có ý gì?”
Ninh Ngọc nói: “Tôi phải nhắc nhở em một chút, nơi đây là căn cứ của quân phiến loạn, người biết em không hề ít. Đôi với kẻ ăn chơi nổi tiếng lẫy lừng của Đế quốc, người vợ của Công tước Carlos máu lạnh... e rằng người khác sẽ không thân thiện như tôi thế này đâu.”
Kỷ Lăng: “...”
Mọi người điều biết, đám bình dân tập hợp thành quân phiến loạn, trên cơ bản là người đi tới bước đường không có nhà để về dưới sự thống trị của Đế quốc, bọn họ vô cùng hận thù quý tộc Đế quốc, tuy rằng Ninh Ngọc đã nói rất uyển chuyển nhẹ nhàng nhưng kiếp trước Kỷ Lăng đã từng bị quân phiến loạn bắt cóc một lần, hiểu sâu sắc được sự hận thù trong lòng những người đó, ở nơi đây cho dù Ninh Ngọc có bằng lòng bảo vệ cậu, nhưng một khi bại lộ thân phận cũng một bước khó đi, lúc nào cũng sẽ đối mặt với sự nguy hiểm tới tính mạng.
Tuy rằng cậu vô cùng giận Ninh Ngọc! Thế nhưng có giận hơn đi nữa cũng không thể lấy cái mạng nhỏ của mình ra để đùa được?
Đại trượng phu co được giãn được, sao có thể dùng lỗi lầm của người khác để trừng phạt mình được chứ?
Kỷ Lăng hít sâu một hơi, hung dữ túm lấy thiết bị dịch dung trong tay Ninh Ngọc, dán lên đằng sau tai mình, một lúc sau khuôn mặt xinh đẹp mắt xanh tóc vàng lại trở thành dáng vẻ thanh tú mắt tím tóc nâu, chính là vẻ bề ngoài mà cậu đã từng dùng khi sống ở thành phố Loan Thủy.
Trong đôi mắt đen của Ninh Ngọc là vẻ ôn hòa thản nhiên, bên môi có chút ý cười, đợi sau khi Kỷ Lăng ngụy trang xong, anh ôm lấy cậu trực tiếp nhảy xuống khỏi cơ giáp.
Nơi đây là một căn cứ dưới lòng đất vô cùng rộng lớn, nơi đâu cũng có người đi qua đi lại, mọi người nhìn thấy Ninh Ngọc trở về, đồng loạt mỉm cười chào hỏi anh, đồng thời cũng nhìn Kỷ Lăng ở bên cạnh Ninh Ngọc.
Kỷ Lăng bị mấy người này nhìn tới mức da đầu tê dại, tim đập thình thịch thình thịch, tuy rằng biết bọn họ không nhận ra mình nhưng vẫn khó tránh cói cảm thấy run sợ trong lòng.
Nơi này là đại bản doanh của kẻ địch đó!
Ninh Ngọc nở nụ cười với mọi người, giọng điệu ôn hòa nói: “Đây là Tiểu Bạch, trước đây lúc tôi bị Carlos đuổi giết, cậu ấy đã từng cứu tôi, tôi thấy cậu ấy không có nhà để về nên đưa cậu ấy cùng tới đây.”
Kỷ Lăng thiếu chút nữa thì tức giận trừng mắt, nghiến răng kêu ken két: Tiểu Bạch, Bạch cái đầu anh à! Anh đang âm thầm châm chọc tôi là đồ ngu ngốc sao?!
Mọi người vừa nghe thấy Ninh Ngọc nói lời này,đều lộ ra ánh mắt đồng tinh thương xót với Kỷ Lăng, đồng loạt nói lời an ủi với cậu.
“Lại là một đứa trẻ đáng thương bị cái đám quý tộc súc sinh của Đế quốc kia khiến cho không có nhà để về đúng không, haiz, vất vả cho cháu rồi.”
“Trước đây gia đình tôi sinh sống ở Tinh hệ Sosa, bởi vì một lần không nộp thuế đúng hạn liền bị ép tới mức cùng đường mạt lộ phải bỏ trốn, con gái tôi cũng chết vào lúc đó, đến thi thể cũng không kịp đưa đi.”
“Tôi cũng chẳng khác gì anh, ở Tinh hệ mà Carlos thống trị, chuyện này cũng là thường thấy, ha ha, bọn họ cao cao tại thượng, không hề coi bình dân chúng ta ra gì cả.”
“Trước đây tôi sống ở hành tinh Coso, quý tộc nơi đó nhìn trúng vợ của tôi, muốn cưỡng chế chiếm đoạt, sau khi tôi giết ông ta thì chỉ có thể chạy trốn.”
“Không sao đâu Tiểu Bạch, cậu tới đây rồi thì cứ coi nơi đây là nhà của mình là được!”
“Đừng đau lòng, sau này chúng tôi chính là người nhà của cậu.”
“Rồi cũng sẽ có một ngày chúng tôi sẽ giết hết đám quý tộc kia, báo thù rửa hận!”
“Đúng vậy! Hay là Tiểu Bạch tới nhà tôi ở nhé!” Có một dì nhiệt tình nói câu này.
Cuối cùng Ninh Ngọc cũng lên tiếng, mỉm cười nói: “Cảm ơn dì Zola, nhưng dì vẫn còn hai đứa con, trong nhà cũng không tiện lắm, đúng lúc nhà tôi vẫn còn phòng trống, cứ để cậu ấy ở lại chỗ tôi là được rồi.”
Dì Zola nhìn thấy Kỷ Lăng ngoan ngoãn như vậy, lòng sinh thương tiếc, lo lắng Kỷ Lăng không có nơi để ở nên mới nhiệt tình mời cậu, vừa thấy Ninh Ngọc lại bằng lòng để Kỷ Lăng ở cùng với anh, ngay lập tức lộ ra ánh mắt bất ngờ, sau đó cười nói: “Cũng được.”
Tuy rằng trông Ninh Ngọc thì ôn hòa, nhưng thực ra không thích thân cận với người khác lắm, đã quen một mình, càng đừng nói là đồng ý ở cùng với người khác, xem ra anh rất tin tưởng cậu bé này.
Đương nhiên Kỷ Lăng không muốn ở cùng với Ninh Ngọc, nhưng cậu sợ thân phận của mình bị bại lộ, đám hương thân hòa ái dễ gần sẽ trực tiếp hắc hóa băm cậu ra làm tám mảnh, nghĩ đi nghĩ lại vẫn nên ở bên cạnh Ninh Ngọc là an toàn nhất...
Ninh Ngọc nghiêng đầu, nhìn dáng vẻ co quắp có chút mất tự nhiên của cậu thiếu niên, khóe môi cong lên khó mà nhận ra, trực tiếp nắm lấy tay Kỷ Lăng, nói với mọi người: “Chúng tôi vừa mới từ bên ngoài về, đi về trước đây.”
Mọi người đều tỏ vẻ hiểu được, để Ninh Ngọc và Kỷ Lăng quay về nghỉ ngơi.
Kỷ Lăng bị Ninh Ngọc nắm tay đi về phía trước, lòng bàn tay người đàn ông khô ráo, trầm ổn có lực, theo lý mà nói nên khiến cho người ta có cảm giác an toàn, thực tế cũng là như vậy... nhưng cậu chỉ cần nhớ tới căn cứ kia, Gabriel đùa giỡn hôn hít cậu bằng đủ mọi cách, cảm giác này lập tức trở nên kì lạ, cả người đều cảm thấy vô cùng khó chịu, trên mặt khô nóng bỏng rát, trong đầu toàn là những thứ linh tinh rối loạn.
Đáng ghét thật! Ai mà ngờ được người thanh niên quân nhân nhìn thì chính trực cấm dục ôn hòa như thế này lại có thể làm được chuyện như thế chứ? Quá biến thái!!!
Kỷ Lăng vừa về tới nhà, nhìn thấy xung quanh không có người, liền hất văng bàn tay Ninh Ngọc ra, hung dữ trừng anh! Hận không thể dùng ánh mắt giết chết anh luôn!
Ninh Ngọc nhìn cậu thiếu niên trước mặt, trong đôi mắt xanh lam của cậu thiếu niên là sự phẫn nộ không hề che giấu, rõ ràng biết không hề có tác dụng nhưng vẫn cố gắng giả vờ như mình rất hung dữ...
Anh đột nhiên nhớ tới một số chuyện trước đây.
Nhớ tới dáng vẻ cậu giương nanh múa vuốt trước mặt anh bao nhiêu lần, nhìn thì vô cùng vênh váo ngang ngược, nhưng thực ra lại nhân từ nương tay nhất, không hề dám ra tay thực sự, luôn luôn làm ra vẻ huênh hoang... bản thân kiếp trước đã đối diện với sự khiêu khích của Kỷ Lăng, anh nhìn càng thêm rõ ràng hơn ai hết.
Nhìn ra được bản chất lương thiện dịu dàng mà cậu thiếu niên cố ý che giấu dưới lớp vỏ bọc quý tộc quần là áo lượt, anh nhìn ra được sớm hơn bất kì ai.
Mâu thuẫn như vậy, nhưng lại khiến người ta cảm thấy tò mò.
Khiến người ta không tự chủ được muốn hiểu càng nhiều hơn, muốn tìm tòi nghiên cứu bí mật thực sự của cậu.
Cho nên rõ ràng là có thể không bị bắt, nhưng vẫn cố ý rơi vào trong tay cậu, chính là muốn xem xem cậu sẽ diễn màn kịch này như thế nào, nhịn không được muốn trêu đùa cậu, nhìn thấy dáng vẻ diễu võ dương oai lại kinh hoảng thất thố của cậu, giống như một con mèo tức muốn hộc máu giương này múa vuốt với mình vậy. Muốn thăm dò cậu từng chút một, quan sát cậu, xem xem tốt cuộc thứ cậu muốn là gì...
Trên thế giới này, bất kỳ người nào làm bất kỳ chuyện gì cũng đều có mục đích của mình, rõ ràng là Kỷ Lăng không muốn làm lại anh, nhưng lần nào cũng cố ý tìm anh gây sự, tất nhiên cũng có mục đích của cậu.
Mới đầu anh cho rằng, tất cả những việc cậu làm là vì Cảnh Tùy, cho dù trực giác nói với anh rằng chân tướng việc này chắc hẳn không phải như vậy, cũng sẽ không đơn giản như vậy... nhưng cậu thiếu niên lại có thể vì Cảnh Tùy mà cứu anh, cũng có thể vì Cảnh Tùy mà bỏ ra sinh mạng, vứt bỏ tình cảm cùng trực giác, lý trí nói với anh rằng đó là chân tướng duy nhất.
Nếu như một chuyện loại bỏ tất cả điều có khả năng, thì không còn lời giải thích nào khác, vậy thì điều còn lại chính là đáp án thật sự.
Cho nên kiếp này... anh bằng lòng thành toàn cho cậu, giúp đỡ cậu, coi như đây là hồi báo cho kiếp trước vậy.
Thế nhưng sau này Ninh Ngọc lại phát hiện ra rằng, có lẽ bản thân sai rồi, có thể Cảnh Tùy không phải là điều mà cậu thiếu niên muốn, đáp án duy nhất... cũng có thể không phải là đáp án thật sự.
Vậy thì, rốt cuộc thứ cậu muốn là gì đây?
Trông thiếu niên thì đơn giản đơn thuần, sự thuần khiết của cậu, suy nghĩ của cậu, có thể nhìn một cái là thấy hết được, trong sáng giống như một tờ giấy trắng, nhưng chính vì cậu như vậy, lại làm những chuyện mà đến anh cũng không hiểu, còn khó nắm lấy hơn cả lớp sương mù, còn khó đoán hơn cả biển sâu.
Bởi vì tò mò và muốn hiểu được, bởi vì hiểu được càng nhiều, lại càng muốn tiếp tục hiểu, cuối cùng không thể không chế được mà muốn tới gần...
Nhưng anh lại biết được rõ ràng rằng, đây không phải là người anh nên tới gần, anh không nên dao động bởi bất vì việc gì.
Tới khi trò chơi kia bắt đầu...
Lời nói kia của Jonah, khiến một người vốn dĩ muốn giữ khoảng cách với cậu thiếu niên là anh, thay đổi ý định.
Anh lại nhớ tới kiếp trước, cậu thiếu niên ấy tới trước mặt anh, dùng ngôn ngữ nghe thì ác độc âm hiểm, che giấu đi nội thâm mềm dịu thực sự của cậu, để cho anh đánh ngã cậu rồi rời đi, mà anh lại vì phán đoán sai lầm, để cậu thiếu niên ở lại đây một mình. Điều anh không ngờ tới đó là, cậu thiếu niên ấy sẽ vì Cảnh Tùy mà quên đi bản thân, cuối cùng mất đi tính mạng...
Lúc Jonah nghi ngờ ý định khi cậu thiếu niên cứu anh ta, điều mà anh nghĩ tới đó là, cậu thiếu niên cứu người khác không phải là bất ngờ, cậu muốn cứu người khác, bằng lòng dùng thiện ý để đối xử với bất kì người nào ở bên cạnh, đây chính là bản chất sinh ra đã có mà cậu không thể nào che giấu được, giống như cậu tới trước mặt anh biết bao nhiêu lần, nhưng lại chưa bao giờ thực sự làm hại anh.
Cậu thiếu niên ấy vẫn luôn như vậy, chưa bao giờ thay đổi.
Anh đột nhiên có chút muốn gặp cậu, cho nên anh liền đi.
Tuy rằng anh đã trải đường xong cho cậu thiếu niên ấy, nhưng cậu thiếu niên vẫn không vui vẻ, vẫn lựa chọn Carlos không đáng tin, buồn bực không vui, rõ ràng là bản thân cậu cố chấp lựa chọn, lại giống như tất cả đều không phải điều mà cậu muốn, nơi đó cũng không phải là nơi cậu muốn dừng chân.
Vậy thì thứ mà em muốn... rốt cuộc là gì? Là thứ gì trói buộc em?
Nếu như em không muốn ở lại, vậy tôi sẽ đưa em đi.
Thăm dò, tới gần, chơi đùa.
Vốn dĩ chỉ là nhất thời nảy lòng tham, cuối cùng bản thân lại hoàn toàn chìm đắm vào trong lúc đang thăm dò, đây chắc hẳn là việc duy nhất thất sách trong cuộc đời của anh.
Ninh Ngọc nghĩ tới đây, cất tiếng cười khẽ bất đắc dĩ.
Kỷ Lăng trừng Ninh Ngọc, tuy rằng khuôn mặt người này cậu đã rất quen thuộc,nhưng đổi sang một đôi mắt màu đen, khí chất dường như hoàn toàn bất đồng, hơn nữa... anh ta là cái tên Gabriel cầm đầu quân phiến loạn hung tàn đáng sợ kia đó!
Nhớ tới tất cả những hành động của anh ta, Kỷ Lăng lấy dũng khí lên tiếng hỏi: “Lần này anh lại định lợi dụng tôi như thế nào đây?”
Ninh Ngọc nhìn Kỷ Lăng một lúc, khóe môi cong lên, như có điều suy nghĩ mà nói: “Lợi dụng?”
Đây đúng thật là giống chuyện anh sẽ làm đấy, để đạt được mục đích của mình, anh đã quen với việc dùng hết khả năng để lợi dụng cậu được nhiều nhất, giống như lần trước vậy. Cho dù lúc đầu khi anh đưa Kỷ Lăng đi, chỉ là vì muốn nhìn xem Kỷ Lăng có muốn ở lại không, muốn thăm dò chân tâm thật ý của Kỷ Lăng... nhưng anh cũng không hề để ý mà thuận tiện lợi dụng Kỷ Lăng để hại Carlos một trận, cho nên anh mới cố ý trả cậu thiếu niên cho Cảnh Tùy, kích thích mâu thuẫn giữa Carlos và Cảnh Tùy thêm một bước nữa, anh cho rằng hai điều này không hề có mâu thuẫn xung đột, một hòn đá trúng mấy con chim.
Thế nhưng lần này...
Tôi chỉ muốn cứu em mà thôi, không có ý gì khác.
Ninh Ngọc hơi mỉm cười, trong đôi mắt đen là vẻ bình tĩnh, giọng điệu chậm rãi, nhưng ý nghĩa trong đó lại khiến người ta không rét mà run, anh ôn hòa hỏi ý: “Em cảm thấy nếu tôi nhốt em lại, nghiêm hình tra tấn một trận, rồi mang em ra uy hiếp Carlos... Anh ta có đồng ý với điều kiện của tôi không?”
Kỷ Lăng sững sờ nhìn anh: ?
Ninh Ngọc nhìn chăm chú vào đôi mắt cậu, giọng điệu như cười như không, trêu chọc nói: “Hay là, sẽ làm một số chuyện mà bọn họ nghĩ rằng tôi đã làm với em từ lâu, rồi gửi ảnh cho bọn họ, Carlos và Cảnh Tùy nhất định sẽ rất tức giận nhỉ? Con người trong lúc xốc nổi, rất dễ dàng mất đi lý trí, bị người khác bắt được cơ hội.”
“Những chuyện này...” Ninh Ngọc lạnh nhạt cụp mắt, nói từng chữ một: “Lần trước, tôi đã có thể làm như vậy với em.”
Kỷ Lăng ngẩn ngơ, đột nhiên có chút khó hiểu, lẽ nào cái tên khốn nạn này muốn nói rằng, rõ ràng là anh ta có thể càng lạnh lùng vô tình với mình hơn nhưng lại không làm như vậy, muốn nói rằng thực ra anh ta đã nương tay rồi sao? Lẽ nào anh còn muốn tôi cảm kích anh, cảm ơn anh vì đã không giết sao?!
Cậu giơ tay lên chỉ vào Ninh Ngọc, tức tới ngón tay phát run.
Trên đời vậy mà lại có người mặt dày vô liêm sỉ như vậy!
Ninh Ngọc bước tới từng bức một, nắm lấy cổ tay run rẩy của Kỷ Lăng, cúi đầu dựa lại gần tối phương, đôi mắt đen kia âm u như vực thẳm, giọng nói ôn hòa mang theo ý cười: “Hơn nữa nếu như trách tôi lừa gạt em, lẽ nào em không phải là người miệng toàn lời nói dối hay sao?”
Kỷ Lăng uất ức tới mức vành mắt đỏ cả lên, hung tợn nói: “Giảo biện! Đây đều là giảo biện! Anh dám nói anh làm chuyện không quá đáng sao?!”
Nụ cười bên môi Ninh Ngọc như có như không, ngữ điệu bình tĩnh thản nhiên, nói: “Hành động của tôi đương nhiên là rất quá đáng, nhưng tôi sẽ không thừa nhận sai lầm của mình với một quý tộc vênh váo ngang ngược, một kẻ địch mồm miệng toàn lời nói dối, khẩn cầu cậu ta tha thứ. Cho nên...”
Ninh Ngọc nhìn thẳng vào đôi mắt Kỷ Lăng, ánh mắt sắc bén: “Em bây giờ... lấy thân phận gì, để chỉ trích tôi lừa gạt em đây?”
…
Tác giả có lời muốn nói:
Tác giả: Phỏng vấn anh Ninh Ngọc một chút, xin hỏi cãi thắng bạn trai thì có cảm giác gì?
Ninh Ngọc: Rất đã.
Kỷ Lăng: ? ? ?
Tác giả: ... Được rồi, đã sắp xếp cảnh điên cuồng truy thê
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất