Sau Khi Phản Diện Sống Lại Đều Yêu Tôi
Chương 85: Đối mặt
Kỷ Lăng nhìn người đàn ông đang ôm mình, trong đôi mắt màu đen là thần sắc không dám tin, sau nửa ngày mới nuốt một ngụm nước miếng, mở miệng, giọng nói run run: “Chú, chú, chú tên là Carlos...”
Carlos nhìn ánh mắt kinh hãi của cậu thiếu niên, anh ta thở dài một tiếng rất nhỏ không thể nghe thấy, trong mắt lướt qua vẻ thất vọng khổ sở, giọng nói trầm thấp khàn khàn, chậm rãi nói: “Tôi tên là Carlos Field, nếu trước đó cậu chú ý hơn một chút thì sẽ biết thôi.”
Tuy anh ta không trực tiếp thú nhận thân phận với Kỷ Lăng, nhưng cũng không muốn cố tình giấu giếm, thậm chí anh ta còn hy vọng cậu thiếu niên có thể nhận ra mình. Nhưng trên thực tế lại không hề... hay nói đúng hơn là cậu không muốn chấp nhận sự tồn tại của anh ta, càng chưa bao giờ muốn tìm hiểu về anh ta, cho đến khi Cảnh Tùy làm rõ mọi thứ.
Phản ứng của cậu thiếu niên cũng nằm trong dự đoán của anh ta, cậu vẫn sợ anh ta như thế.
Tuy tôi mang theo trái tim yêu thương mà đến đây nhưng em vẫn không hoan nghênh tôi đi tới thế giới của em...
Từ hành động dứt khoát rời đi của em tôi nên hiểu rõ điều này rồi mới phải.
Carlos ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn người đàn ông trước mặt với thần sắc cũng lạnh như băng. Lúc trước khi điều tra tác giả của cuốn tiểu thuyết, anh ta đã phát hiện ra sự tồn tại của Phó Cảnh Thâm.
Thậm chí còn đoán được anh ta là ai trong số mấy người bọn họ.
Trên đời này không có quá nhiều chuyện trùng hợp như vậy, người này là ai... thật ra rất dễ đoán, đặc biệt là hôm nay anh ta lại xuất hiện ở đây.
Kỷ Lăng cắn môi, cậu bỗng nhiên dùng sức đẩy mạnh, thoát khỏi vòng tay Carlos.
Cậu ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt thanh tú thâm trầm của người đàn ông mắt nâu, sau đó lại quay đầu nhìn về phía người đàn ông với khuôn mặt lạnh lùng đang đứng yên lặng ở bên kia...
Trái tim cậu đập thình thịch từng tiếng.
Bọn họ là ai?
Đáp án gần như đã sờ sờ trước mắt, nhưng... sao lại có thể như thế?
Những ngày này Kỷ Lăng đã tự hỏi bản thân rất nhiều lần, sao chuyện này có thể xảy ra?
Cậu dùng đủ thứ lý do để bác bỏ suy đoán hoang đường của mình, hết lần này đến lần khác nghĩ rằng trực giác của mình đã suy đoán quá lung tung buồn cười. Nhưng... giờ khắc này cậu không thể không chấp nhận việc này, lẽ nào chỉ cần cậu cứ một mực né tránh thì có thể coi nhẹ sự thật rành rành trước mắt sao?
Nếu cậu có thể xuyên tới thế giới của họ thì vì sao họ không thể tới đây?
Trong khoảng thời gian này, cuộc sống trôi qua quá yên bình lặng lẽ nên Kỷ Lăng gần như quên mất sự cẩn thận khi ở thế giới kia. Cậu giống như một đứa trẻ đã về đến nhà, hoàn toàn bỏ đi tất cả sự ngụy trang và đề phòng, muốn rũ bỏ toàn bộ những chuyện mình đã trải qua.
Cuối cùng cậu cũng không cần phải lo lắng về bất cứ ai hay bất cứ chuyện gì.
Nhưng bây giờ cậu mới phát hiện ra có lẽ mọi việc không phải như thế…
Cảnh Tùy bước tới một bước, anh ta lạnh lùng nhìn Carlos, nói với Kỷ Lăng: “Cậu không hiểu rõ người này, tốt nhất vẫn nên giữ khoảng cách với anh ta.”
Khóe môi Carlos cong lên thành một điệu cười mỉa mai, thản nhiên nói: “Thật sao? Ít nhất tôi sẽ không làm tổn thương cậu ấy. Còn anh...” Ánh mắt anh ta chợt trở nên tĩnh mịch, sắc bén: “Anh có thể đảm bảo anh sẽ không làm tổn thương cậu ấy không?”
Đừng quên khi đó em ấy chết trong tay ai.
Đồng tử Cảnh Tùy co rút, đáy mắt hiện lên vẻ đau đớn, tay phải nắm chặt thành quyền.
Kỷ Lăng: “...”
Không biết vì sao, cảnh tượng này lại khiến cậu có cảm giác quen thuộc như vậy?
Dù hai người đã có ngoại hình hoàn toàn khác trước đây, cũng đang nói về những chuyện khác trước, thậm chí hoàn cảnh cũng đã khác đi, nhưng biểu cảm và ánh mắt, và cả cảm giác đối địch giữa họ...
Thật sự giống như cậu đã từng thấy rồi!
Vì sao, vì sao lại căng thẳng nữa vậy?
Kỷ Lăng hốt hoảng đứng ở đó, tuy lúc đầu theo bản năng vì quá ngạc nhiên mà biểu hiện của cậu rất hoảng hốt, sợ hãi... Nhưng khi nhớ lại mọi chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này, lại hồi tưởng những chuyện ở kiếp trước thì thật ra... cậu cũng đâu cần phải sợ hãi như vậy đâu?
Hơn nữa, đây là thế giới của tôi! Bây giờ mấy người cũng là người trái đất đấy!
Sợ cái gì mà sợ!
Kỷ Lăng nhíu mày ngửa cằm lên, vẻ mặt trở nên bình tĩnh, nhìn Carlos nói: “Carlos… Chú Field, cám ơn bữa tối hôm nay, nhưng tôi phải về rồi.”
Nhìn ánh mắt đột nhiên trở nên kiên định của cậu thiếu niên, Carlos chợt lộ vẻ kinh ngạc, dù sao vừa rồi khi nhìn anh ta cậu vẫn còn rất sợ sệt.
Kỷ Lăng hít thở sâu một hơi, lại nhìn về phía Cảnh Tùy, lạnh lùng nói: “Về phần anh Phó, tôi không biết anh tới đây tìm tôi có chuyện gì, nhưng bây giờ tôi không có thời gian, cho nên mời anh đi về đi.”
Nói xong liền trực tiếp quay người đi vào ký túc xá.
Hừm, quản lý ký túc xá này là một người cực kỳ lợi hại, hai người đừng có ai mong lên trên được.
Cảnh Tùy nhìn bóng lưng xoay người rời đi của cậu thiếu niên, anh ta trầm mặc một lát rồi cười tự giễu, như đang cười nhạo bản thân không biết lượng sức.
Carlos cũng nhìn theo bóng dáng rời đi của cậu thiếu niên, đợi cho đến khi bóng lưng của đối phương hoàn toàn biến mất mới từ từ thu lại ánh mắt. Anh ta quay sang nhìn Cảnh Tùy nhún vai, trên môi nở một nụ cười trêu tức: “Xem ra có người không chấp nhận được việc Kỷ Lăng không yêu mình nên thẹn quá hoá giận rồi...”
Mặt Cảnh Tùy lạnh như băng, lời nói của Carlos đã đánh trúng vào nỗi đau trong đáy lòng anh ta. Anh ta nở một nụ cười thật sâu, đáp lời: “Dù không yêu tôi thì em ấy cũng không yêu anh.”
Carlos nheo mắt lại, nói: “Không thử xem thì làm sao anh biết em ấy sẽ không yêu tôi?”
...
Kỷ Lăng chạy một mạch vào ký túc xá, đóng cửa lại, quăng giày đi, ngã xuống giường như con cá ướp muối, lúc này mới thấy rã rời cả người, vừa rồi cậu đúng là quá dũng cảm! Bây giờ cũng hết sạch dũng khí rồi!
Vương Nhất Hâm đang chơi game nên không có thời gian để ý đến cậu.
Trịnh Lâm chậm rãi ngẩng đầu lên, nghi ngờ hỏi: “Cậu làm sao đấy? Trông bơ phờ dữ vậy?”
Kỷ Lăng không nhúc nhích, hai mắt vô thần nhìn lên trần nhà, nhìn chằm chằm vào con nhện đang bò trên đó, giọng nói yếu ớt như sắp chết nói: “Tôi trêu phải món nợ tình, giờ chủ nợ tìm đến cửa rồi…”
Hai mắt Trịnh Lâm lập tức sáng lên, cả người đều là dáng vẻ hóng chuyện, kích động hỏi: “Cái gì, có con gái tìm đến cửa à? Thằng nhóc này lợi hại đấy, được yêu thích ghê nha! Mới có tí tuổi mà đã có nợ tình rồi!”
Kỷ Lăng: “...”
Vương Nhất Hâm đã chơi hết một bàn, nghe thấy vậy cậu ta cũng quay đầu giơ ngón tay cái với Kỷ Lăng: “Nợ tình đến cửa đòi không có gì phải sợ, cứ lấy thân báo đáp là được!”
Kỷ Lăng: “... Nhưng tôi chỉ có mỗi tấm thân này, làm sao trả cho tận mấy người được.”
Trịnh Lâm: “...”
Vương Nhất Hâm: “...”
Bầu không khí chợt im lặng mất một lúc, sau đó hai người kia mới từ từ lấy lại tinh thần, ánh mắt nhìn Kỷ Lăng kính nể vô cùng: “Lại còn là vài người cơ à! Sư phụ mời ngồi vào chỗ, xin sư phụ kể chuyện của mình cho chúng tôi nghe với nào.”
“Chậc chậc chậc, không hổ là soái ca của khoa ta, quả nhiên không phải người thường mà.”
“Tôi nói rồi mà, mấy cậu thiếu niên chó nhỏ tươi non xinh trai như cậu bây giờ là được yêu thích nhất đấy.”
“Trông đơn thuần thế này mà cũng phong lưu phải biết, đúng là làm người ta phải lau mắt mà nhìn.”
“Thế là ngủ với người ta rồi hay làm người ta to bụng lên mà âu sầu dữ vậy?”
“Tôi thấy hình như cả hai đều có à?”
“Người anh em, tôi đảm bảo sẽ không nói ra ngoài đâu, truyền thụ cho xin ít kinh nghiệm tán các em gái đi?”
“Học phí thì dễ thôi, muốn bao nhiêu cứ việc nói.”
“Tiểu Lăng Lăng?”
Mặt Kỷ Lăng đen như đáy nồi, vừa rồi đúng là não cậu úng nước mới thổ lộ trước mặt hai con hàng này, cậu tức giận vung tay: “Biến.”
Nếu tôi biết làm sao lại trêu chọc phải họ thì nhất định tôi sẽ không dây vào đâu.
Đừng hỏi, hỏi thì chính là không có kinh nghiệm gì đó!
Kỷ Lăng tức giận vô cùng, cả đêm mất ngủ, cậu lấy điện thoại ra gửi email cho hệ thống, lần này từ ngữ dữ dội khác thường, nghiêm khắc khiển trách sai lầm của hệ thống. Sao mấy người lại thả nhân vật trong sách ra thế giới hiện thực vậy!
Còn để cho người ta sống nữa không!
Quá đáng, quá quá đáng!
...
Ngày hôm sau, Kỷ Lăng tỉnh dậy với hai quầng thâm đen dưới mắt, nhớ tới tình cảnh nóng bừng bừng hôm qua cậu lại yếu ớt ôm đầu.
Trịnh Lâm nói có vẻ rất chu đáo: “Ngủ không ngon thì nghỉ một lúc nữa đi, lát tôi điểm danh thay cậu.”
Vương Nhất Hâm cũng nịnh nọt nói theo: “Tan học mang cơm về cho cậu.”
Kỷ Lăng: “...”
Cũng tốt, lỡ đi ra ngoài lại gặp phải họ thì sao?
Tuy hôm qua trông dáng vẻ cậu bỏ bọn họ lại rất ngầu, nhưng khi Kỷ Lăng nhớ tới chuyện xảy ra ở thế giới kia thì lại thấy nhức đầu, sau đó cậu lại mang tâm tư tránh được lúc nào hay lúc đó. Cũng may là bọn họ có vẻ kiềm chế hơn trước... có lẽ là vì thân phận đã khác trước chăng?
Hoặc là...
Kỷ Lăng chợt nhớ tới lựa chọn cuối cùng của cậu khi rời khỏi thế giới kia.
Lúc ấy cậu đã nghĩ mình sẽ không trở về nữa, họ sẽ không bao giờ gặp lại nhau, vì vậy cậu đã đưa ra một lựa chọn mình cho là đúng đắn nhất, có thể bảo vệ được nhiều người, nhìn thì trông như chí công vô tư nhưng thực ra lại rất ích kỷ, tàn nhẫn.
Bởi vì cậu đã bỏ qua cảm giác của mấy người yêu mình, lợi dụng tình cảm của họ đối với mình, để họ làm một chuyện mà cậu mong muốn họ làm.
Có lẽ... bọn họ cũng rất khó chịu.
Kỷ Lăng đưa tay lên che mắt mình, thật kỳ lạ, trong lòng cậu cũng thấy rất khổ sở.
Rõ ràng cậu không thích bọn họ, nhưng lại vì làm tổn thương họ mà thấy khổ sở...
Nhưng cậu thật sự không có cách quan tâm đến từng người trong số họ được.
Câu hỏi lựa chọn này quá khó, khó đến mức cậu hoàn toàn không muốn đưa ra đáp án.
Mà cũng chẳng thể đưa ra đáp án.
...
Kỷ Lăng làm ổ trong phòng ngủ hai ngày, không đi học cũng không ra ngoài, ngay cả điện thoại cũng tắt. Đến buổi sáng ngày thứ ba Vương Nhất Hâm nói với cậu: “Hôm nay ban chúng ta tổ chức đi ra ngoài vẽ vật thực, cậu cũng đi chứ?”
Trịnh Lâm trông mong nhìn cậu nói: “Nếu cậu không đi thì giáo viên cố vấn sẽ sinh nghi đó, tôi sắp không gánh được nữa rồi.”
Trần Minh an ủi: “Không phải chỉ là vài cô gái thôi sao? Đừng sợ, mấy anh em sẽ giúp cậu ngăn lại.”
Kỷ Lăng: “...”
A, thế thì phải cám ơn cậu đấy.
Tuy nói vậy nhưng Kỷ Lăng vẫn quyết định đi ra ngoài với họ. Ở mãi trong phòng ngủ cũng không phải là biện pháp. Hơn nữa, nếu đi ra ngoài vẽ vật thực thì cũng không ở trong trường học, tỷ lệ gặp phải bọn họ hẳn là rất thấp phải không?
Kỷ Lăng mang theo tưởng tượng tốt đẹp như vậy đi ra khỏi cửa với đám đồng bọn nhỏ, kết quả vừa đi đến trước xe khách thì đã thấy Văn Ngạn đứng một mình trước cửa xe, còn Ninh Ngọc thì lười biếng đứng bên cạnh Ninh Khả Hàm, thần sắc ôn hòa nói chuyện với mấy nam sinh.
Thấy cậu tới hai người đều liếc mắt nhìn qua.
Kỷ Lăng: “...”
Cậu ngây thơ quá rồi.
Tất cả bọn họ đều tới đây, sợ là có quay đầu đi về cũng khó mà giải thích, dù sao vẫn còn giáo viên dẫn đoàn ở đây.
Kỷ Lăng như bị mọc gai sau lưng, mắt không chớp, bước chân cứng ngắc đi về phía trước, làm như không nhìn thấy họ. Cậu và Vương Nhất Hâm lên xe đi tới hàng cuối cùng ngồi xuống. Nhịn cả nửa ngày cuối cùng cậu vẫn không nhịn được mà nói: “Sao họ lại tới đây?”
Vương Nhất Hâm sửng sốt: “Ai?”
Kỷ Lăng nghiến răng: “Đàn anh Uất và anh Ninh.”
Vương Nhất Hâm cười khì khì: “Đàn anh Uất chắc là đến đây để theo đuổi cậu nhỉ?”
Kỷ Lăng: “... Đừng có linh tinh!”
Vương Nhất Hâm nhìn khuôn mặt phiếm hồng đầy vẻ quẫn bách của Kỷ Lăng, ngạc nhiên nói: “Tôi chỉ nói đùa thôi mà, cậu căng thẳng như vậy làm gì? Lẽ nào đàn anh Uất thật sự tỏ tình với cậu à? Uầy, nam nữ đều ăn sạch sao?”
Kỷ Lăng: “...”
Cậu nhìn tên nào đó bằng ánh mắt nhìn người chết, chỉ hận không thể bóp chết cậu ta, nghiến răng nói: “Không có chuyện đó đâu.”
Quên đi, nói chuyện với người này hoàn toàn là tự tìm khó chịu!
Kỷ Lăng nhắm mắt lại, lúc này điện thoại lại vang lên, là tin nhắn của Ninh Ngọc: “Trông cậu hình như không được khỏe.”
Kỷ Lăng trầm mặc một lúc lâu, không trả lời tin nhắn, chỉ bỏ điện thoại xuống, tiếp tục ngủ.
Xe di chuyển rất êm, hơn một giờ sau đã đến công viên rừng xanh ở ngoại ô, mọi người xuống xe theo thứ tự.
Ninh Khả Hàm nhìn Kỷ Lăng từ phía xa, sau đấy lại bị tiếng nói chuyện bên cạnh thu hút sự chú ý, cô bạn học bên cạnh đang nịnh nọt nhìn cô, líu ríu hỏi thăm về Ninh Ngọc, Ninh Khả Hàm cười khì khì nói: “Không thể trả lời.”
Nếu không phải vì Kỷ Lăng thì đến cả cơ hội nhìn thấy mặt chú nhỏ của tôi cũng không có đâu, còn dám có ý đồ với chú ấy?
Chú nhỏ cũng không phải người biết thương hoa tiếc ngọc.
Ninh Khả Hàm đuổi cô bạn học đó đi, lại nhìn về Uất Văn Ngạn ở phía trước đang cầm máy ảnh, trông như đang chụp hình phong cảnh, lông mày cô không khỏi nhăn lại.
Trước đây cô không hề để ý tới Uất Văn Ngạn, trong mắt cô thì người này chỉ là một đứa con riêng nhu nhược đáng cười, nếu không biết nhượng bộ, nhẫn nại, không tranh không đoạt thì sớm muộn gì cũng sẽ bị người anh trai tàn nhẫn của anh ta nuốt sạch đến cái xương cũng không còn. Đó là một người vừa không có can đảm, vừa không quyết đoán, chỉ là một con rối bị mẹ ruột của mình nắm trong tay giật dây. Nhưng gần đây Uất Văn Ngạn... lại khiến Ninh Khả Hàm nhìn không thấu.
Anh ta dám công khai giới tính ở trường, nói mình không thích con gái, rốt cuộc là có ý định gì? Vì muốn có được sự ủng hộ của mọi người, hay là có mục đích khác?
Hơn nữa, sao hôm nay anh ta lại tới đây?
Ninh Ngọc chậm rãi đi tới bên người Ninh Khả Hàm, nhíu mày hỏi: “Cháu phát hiện ra cái gì à?”
Ninh Khả Hàm nghi ngờ hỏi: “Chú à, chú nói xem Uất Văn Ngạn đến đây làm gì? Lẽ nào anh ta...”
Ninh Ngọc: “Yên tâm, không phải anh ta đến theo đuổi cháu đâu.”
Ninh Khả Hàm: “...”
Ninh Ngọc nheo mắt: “Chú biết cháu đang lo lắng chuyện gì, nhưng không có việc gì thì đừng trêu chọc vào người này, biết chưa? Chỉ cần cháu không trêu chọc anh ta thì anh ta sẽ không làm gì cháu đâu.”
Lần này Ninh Khả Hàm thật sự thấy bất ngờ, từ trong giọng điệu của chú nhỏ cô có thể nghe ra ý cảnh giác, chú nhỏ lại cảm thấy cô cần phải kiêng kỵ Uất Văn Ngạn hay sao? Nói giỡn chắc, đại tiểu thư nhà họ Ninh như cô lại phải sợ một đứa con ngoài giá thú sao? Ai sợ ai chứ!
Thấy Ninh Khả Hàm ra vẻ phản đối, đôi mắt đen của Ninh Ngọc hơi trầm xuống, chậm rãi nói: “Không được xem thường bất cứ ai.”
Cuối cùng thì sắc mặt Ninh Khả Hàm cũng đã thay đổi, cô cẩn thận nhìn Uất Văn Ngạn. Không thể nào... Chú nhỏ là người đáng sợ đến mức nào chứ, đừng nhìn chú ấy còn trẻ như vậy, nhưng từ trước đến nay không ai dám đi đắc tội chú ấy. Trông chú ấy có vẻ quái gở nhưng thật ra tâm tư rất thâm sâu. Hơn nữa, thân phận của chú ấy và Uất Văn Ngạn khác nhau một trời một vực, theo lý thì căn bản không thể nào đặt Uất Văn Ngạn vào trong mắt. Nhưng Uất Văn Ngạn lại có thể làm cho chú nhỏ cảm thấy anh ta không đơn giản, vậy thì nhất định là anh ta thật sự không đơn giản... Lẽ nào Uất Văn Ngạn là một kẻ giả heo ăn thịt hổ, thâm tàng bất lộ, giỏi nằm gai nếm mật?
Nghĩ như vậy, nhất thời cô lại thấy không rét mà run.
Cô chủ Ninh tự suy đoán lung tung không thể dừng lại được...
Ninh Ngọc cảnh cáo Ninh Khả Hàm một lần, dù sao cô cháu gái nhặt được này cũng không tệ lắm, anh không hy vọng cô vì kiêu ngạo mà gặp rắc rối. Còn về phần Văn Ngạn... Ninh Ngọc khẽ cười ra tiếng, cũng đã học được cách làm người rồi à?
Dù sao thì Kỷ Lăng cũng sẽ không thích dáng vẻ âm độc tàn nhẫn.
Kỷ Lăng không hề biết đến những việc này.
Vừa xuống xe cậu đã lặng lẽ rời khỏi đội ngũ, một mình đi vào trong rừng rậm. Không khí trong lành phả vào mũi, dường như khiến trong lòng người ta cũng cảm thấy dễ chịu hơn hẳn.
Kỷ Lăng bước đi không có mục đích, cậu đá cục đá dưới chân, nghĩ đến hai người bên ngoài rất có thể chính là Văn Ngạn và Ninh Ngọc, cậu lại khẽ thở dài một hơi, sờ lên đầu mình. Không biết nếu cứ tiếp tục như thế này thì cậu có bị hói hay không nữa.
Vì sao đã về đến nhà rồi mà còn gặp phải vấn đề khó khăn như vậy chứ?
Chờ chút, họ có biết chuyện về cuốn tiểu thuyết không?
Vì cậu chưa bao giờ nghĩ tới họ sẽ đến đây, nên chẳng những đã vẽ rất nhiều bức tranh liên quan đến thế giới đó, mà còn nói qua với không ít người là linh cảm đến từ một cuốn tiểu thuyết. Không lẽ họ cũng biết rồi? Đi điều tra rồi?
Nghĩ tới đây, mồ hôi lạnh thiếu chút nữa đã tuôn ra khắp người cậu.
Mấy người này không có ai là người lương thiện hết. Nếu họ biết tất cả mọi việc đều là do cậu diễn kịch, còn đùa giỡn xoay họ chạy vòng quanh, sau đó lại chết để trốn đi... vậy chẳng phải những cơn ác mộng trước đây sẽ trở thành sự thật sao?
Kỷ Lăng lập tức rùng mình.
Trước đây cậu chỉ cảm thấy áy náy trong lòng, còn tùy tiện cảm thấy mình không cần phải sợ hãi đến vậy, giờ cậu đang ở trong thế giới của mình mà... Đầu óc mày mau tỉnh táo lại đi!
Nghĩ đến Cảnh Tùy, Hoàng đế Bệ hạ vô tình, kiêu ngạo, lạnh lùng của Đế quốc, nếu anh ta biết người ngày nào cũng nói yêu anh ta thực ra đang nói dối thì anh ta sẽ có phản ứng thế nào?
Lại nghĩ đến Carlos, Đại Công tước tàn nhẫn muốn thống trị thế giới, nếu biết cậu vẫn luôn lợi dụng anh ta để trốn tránh Cảnh Tùy thì sẽ có phản ứng gì?
Nghĩ tiếp đến Văn Ngạn, Nghị trưởng xảo quyệt, sắc bén, vì trèo lên trên mà không từ thủ đoạn gì, nếu biết rõ cậu giúp anh ta chỉ vì làm theo nội dung cốt truyện thì sẽ có phản ứng gì?
Nghĩ tới Ninh Ngọc, cường giả cấp SSS Gabriel, người lãnh đạo dân thường chiến đấu chống lại vương quyền, nếu biết thật ra trong truyện mình là một nhân vật thụ thì sẽ có phản ứng gì... Ôi chao, cái này không thể nghĩ ra nổi.
Bình tĩnh, bình tĩnh.
Bây giờ họ vẫn còn đối xử tốt với cậu, mà trông cũng rất bình tĩnh, nhất định là… họ đều chưa phát hiện ra đâu…
Ha, đây thật sự là tin tức tốt duy nhất trong khoảng thời gian gần đây đó!
Nhưng cậu cũng không thể lạc quan quá sớm, dù sao cũng không ai biết khi nào họ sẽ phát hiện ra chân tướng. Cậu thật sự quá sơ suất, nếu sớm biết như vậy thì nhất định cậu sẽ giấu thật kỹ, không để cho ai phát hiện ra chuyện này.
Đáng tiếc, giờ đã muộn rồi...
Kỷ Lăng lại bắt đầu sầu lo, đi tới đi lui, đột nhiên ánh mắt cậu bắt gặp một người ở phía trước, bước chân lập tức cứng đờ tại chỗ.
Người thanh niên với khuôn mặt đẹp đẽ hơi nữ tính đứng ở đó, nhìn cậu từ đằng xa.
Kỷ Lăng nuốt một ngụm nước miếng, cậu nhớ tới những ngày gần đây mình gần như ngày nào cùng gặp Văn Ngạn, ăn cơm ở căn tin với anh ta, hơn nữa còn thảo luận về chuyện trò chơi. Cũng vì cậu nhất thời chủ quan nên đã... vẽ dáng vẻ của anh ta ra, coi như hình ảnh thiết lập của nhân vật...
Nhưng dù như vậy anh ta cũng không nói gì, đúng là tâm tư thâm sâu.
Kỷ Lăng cứ nhìn như vậy.
Đột nhiên.
Văn Ngạn đi từng bước qua, trong đôi mắt phượng hẹp dài có tia sáng u ám thâm trầm.
Cơ thể Kỷ Lăng cứng ngắc, khi cậu đang định lùi về phía sau thì Văn Ngạn lại đột ngột quỳ một gối trước mặt cậu, giọng khàn khàn: “Dây giày của cậu bung rồi này.”
Kỷ Lăng khẽ giật mình.
Cậu cúi đầu nhìn xuống sống mũi thẳng tắp của Văn Ngạn. Người thanh niên duỗi ngón tay thon dài đẹp đẽ ra, dịu dàng, trịnh trọng buộc dây giày lại giúp cậu.
Trong chớp mắt Kỷ Lăng như trở về quá khứ. Lúc ấy, cậu vừa mới trọng sinh, chỉ có thể phiền muộn một lần nữa làm nhiệm vụ theo nội dung cốt truyện. Nhưng Văn Ngạn lại không hành động theo nội dung cốt truyện chút nào. Ngày đó, khi đi theo cậu trở về anh ta cũng quỳ một gối trước mặt cậu, từ tốn, trịnh trọng cởi giày giúp cậu. Khi đó cậu không hề phát giác ra tình cảm của anh ta, chỉ cảm thấy sợ hãi, tự mình suy đoán ra một đống âm mưu đáng sợ, còn mơ thấy một cơn ác mộng rất buồn cười...
Bây giờ nghĩ lại có cảm giác như đã cách mấy đời rồi.
Từ khi nào mà nhân vật phản diện khiến cậu phải run sợ khiếp đảm đã biến thành bộ dạng của bây giờ vậy?
Kỷ Lăng mím chặt môi, cậu đột nhiên muốn mở miệng hỏi anh ta có phải là anh ta không, anh ta đến đây từ khi nào, nhưng cậu lại không biết bắt đầu từ đâu...
Văn Ngạn cẩn thận giúp Kỷ Lăng buộc lại dây giày, sau đó chậm rãi đứng lên, dáng vẻ dịu dàng, nhìn chăm chú vào cậu thiếu niên.
Những ngày này anh ấy đã nhìn ra được Kỷ Lăng đang lảng tránh mình, nhưng anh ấy cũng không truy vấn.
Vì sao em lại lảng tránh tôi, vì đã nhận ra điều gì rồi sao? Em không muốn gặp lại tôi nữa sao?
Nhưng tôi cũng không muốn tiếp tục giấu giếm nữa.
Cũng không có cách nào tiếp tục giấu giếm tình cảm của tôi đối với em nữa.
Trong ánh mắt dịu dàng của Văn Ngạn ẩn chứa sự kìm nén và u buồn, đôi môi mỏng khẽ mở, giọng anh ấy khàn khàn: “Tôi...”
“Này, Kỷ Lăng cậu ở đây à, tôi tìm cậu cả nửa ngày rồi đấy!” Giọng nói oang oang của Vương Nhất Hâm vang lên, cậu ta đã chạy tới nơi, bất ngờ cười một tiếng chào hỏi: “Đàn anh Uất cũng ở đây à...”
Kỷ Lăng nhìn Văn Ngạn, một lát sau cậu lại bối rối quay đầu, tránh khỏi tầm mắt của anh ấy.
Cậu quay sang nhìn Vương Nhất Hâm, hỏi: “Cậu tìm tôi có chuyện gì?”
Vương Nhất Hâm nói: “À, tìm cậu đến giúp tôi khuân đồ, buổi trưa sẽ ăn cơm dã ngoại ở đây.”
Kỷ Lăng cười: “Thế sao không gọi điện thoại cho tôi?”
Vương Nhất Hâm: “Không phải là vì sợ cậu tắt điện thoại nên không nghĩ tới sao…?”
Kỷ Lăng quay người đi ra ngoài với Vương Nhất Hâm, cố gắng kìm nén không quay đầu lại. Rất nhanh sau đó họ đã trở về chỗ của các bạn học.
Hôm nay đối với các sinh viên thì đi vẽ vật thực chỉ là việc phụ, đi ra ngoài chơi mới là chuyện chính.
Tất cả mọi người đều bận bịu, khí thế ngất trời, có người đi tìm không gian thoáng đãng rộng rãi, có người trải chiếu lấy đồ ăn ra, bọn họ còn chuẩn bị rất nhiều túi rác, khi về sẽ bỏ hết rác vào đó đem đi.
Kỷ Lăng cũng bận rộn, cậu cảm thấy có việc để làm sẽ không nghĩ ngợi lung tung, cũng sẽ không lúng túng. Khóe mắt liếc thấy không bao lâu sau khi họ đi, Văn Ngạn cũng đã đi ra từ trong rừng cây, cậu liền thở phào một hơi, vỗ lên mặt mình.
Kỷ Lăng lại nhìn qua bên kia, Ninh Ngọc đang giúp Ninh Khả Hàm, dáng vẻ hoàn toàn là một anh trai cưng chiều em gái, cũng không sáp đến gần chỗ cậu.
Tất cả mọi người đều cho là anh theo chân Ninh Khả Hàm đến đây.
Kỷ Lăng cũng khẽ thở hắt một hơi, may mà Ninh Ngọc không qua đây, nếu anh và Văn Ngạn làm căng ở đây thì cậu sẽ rất khó xử. Dù sao ở đây đều là bạn học của cậu, đừng nói chuyện hai người đàn ông tranh giành người yêu vì cậu sẽ kinh thế hãi tục đến mức nào, mà dù có là hai cô gái tranh cãi với nhau cũng đã không thích hợp rồi…
May thay, sau đó mọi chuyện đều ổn, Văn Ngạn không lại gần cậu nữa, trong khoảng thời gian đó anh ấy cũng bận rộn giúp đỡ các bạn học.
Kỷ Lăng tất bật cả buổi cuối cùng cũng rảnh rỗi. Cậu giơ tay lên lau mồ hôi trên trán, ngồi xuống gốc cây bên cạnh. Bỗng nhiên có một cánh tay cầm chai nước khoáng đã mở nắp đưa tới trước mặt cậu.
Cậu khát nước nên tiện tay nhận lấy, nói: “Cảm…” Sau đó ngẩng đầu lên, chữ “ơn” phía sau lập tức mắc lại trong họng.
Ninh Ngọc mỉm cười nhìn cậu, cười khẽ: “Không cần cám ơn.”
Mặt Kỷ Lăng lập tức đỏ lên, cúi đầu uống nước, ôm chặt chai nước khoáng, cả người đều không được tự nhiên.
Lúc này bên cạnh cậu không có người khác, khóe môi Ninh Ngọc nhếch lên, dùng giọng nói chỉ có mình Kỷ Lăng nghe thấy, cười khẽ: “Bởi vì rất được yêu thích nên cảm thấy phiền phức đúng không?”
Kỷ Lăng: “...” Anh biết đọc suy nghĩ của người khác à?
Giọng Ninh Ngọc nhàn nhạt: “Nếu vì nguyên nhân này thì thật ra không cần phải vậy... Nếu có những người khác cũng thích cậu thì họ cũng sẽ để ý đến suy nghĩ của cậu, sẽ không làm cậu tổn thương đâu. Cậu phải tin tưởng chuyện này, đừng quá lo ngại.”
Tuy anh rất thích cậu thiếu niên, cũng muốn độc chiếm cậu, nhưng thế giới này không giống thế giới trước, bọn họ cũng không giống trước kia.
Không có người nào sẽ mãi mãi không thay đổi.
Thời gian và không gian đều đã thay đổi rất nhiều...
Anh không hy vọng cậu thiếu niên vẫn mắc kẹt trong quá khứ, vẫn luôn trốn tránh trong lo lắng hãi hùng, đó không phải là điều anh muốn thấy.
Ninh Ngọc cụp mắt, trong đôi mắt dịu dàng còn mang theo ý cười: “Hơn nữa được nhiều người thích chứng tỏ cậu rất tốt... Chẳng lẽ đây không phải là một chuyện đáng vui mừng sao?”
Kỷ Lăng ngẩn ngơ, cái này, anh có ý gì? Đang ám chỉ cái gì sao?
Nhưng không đợi cậu lấy lại tinh thần hỏi anh, Ninh Ngọc đã quay người rời đi rồi...
Một lúc lâu sau, Kỷ Lăng mím môi, ánh mắt phức tạp.
Tuy lời nói của Ninh Ngọc không có đầu đuôi gì, nghe không hiểu ra sao, nhưng Kỷ Lăng dường như đã hiểu ra một chút, hiểu rốt cuộc anh muốn nói gì. Cậu thật sự… cảm thấy được an ủi…
Nếu không phải anh ấy cực kỳ chắc chắn thì cũng không cần thiết phải nói thay cho tình địch đâu, phải không?
Kỷ Lăng thở dài một hơi.
Thôi quên đi, dù cậu có xoắn xuýt lo sợ thì cũng không thể thay đổi sự thật này. Hơn nữa, bây giờ ở đây là thế giới của cậu, cậu đã không còn đường lui, càng không thể lại dùng cái chết để trốn tránh cho xong chuyện, vậy thì trốn tránh có ý nghĩa gì chứ?
Đi một bước xem một bước vậy...!
Kỷ Lăng tự cổ vũ tinh thần cho mình, trở lại với các bạn cùng lớp.
Mọi người cùng ăn trưa.
Vương Nhất Hâm đã làm quen được với một cô bạn, cậu ta kích động vô cùng, lôi kéo Kỷ Lăng chụp ảnh cho họ. Để lấy lòng cô bạn gái mà cậu ta đã thể hiện đầy đủ “phẩm chất” nịnh hót của mình ra.
Ngày thường Kỷ Lăng đã ăn bao nhiêu cơm của cậu ta mua cho rồi nên đương nhiên không đến mức một vài việc nhỏ như vậy cũng không làm, như vậy thì quá không có tâm rồi. Vì vậy, cậu liền đi theo hai người họ trèo đèo lội suối chỉ để tìm được chỗ có phong cảnh đẹp để chụp hình.
Thấy hai người họ thân mật ngọt ngào cậu cậu tớ tớ, trong lòng Kỷ Lăng thầm cảm khái, tình yêu đơn thuần đẹp đẽ biết bao…
Còn chuyện tình cảm của cậu thì cũng quá mức sóng to gió lớn, ầm ỹ huyên náo rồi.
Cuối cùng hai người họ cũng tìm được một chỗ tốt, sau khi chuẩn bị xong tư thế, hai người vui vẻ nói với Kỷ Lăng: “Được rồi, cậu chụp đi.”
Trước tiên, Kỷ Lăng ngồi xuống để điều chỉnh góc độ, vì khoảng cách quá gần nên cậu lại lui về phía sau mấy bước, cầm điện thoại đưa qua đưa lại. Trong lúc đang chuẩn bị chụp hình thì bỗng nhiên dưới chân cậu giẫm phải một tảng đá đang lăn, thân thể lảo đảo nghiêng sang bên, ngã thẳng về phía sau.
Hỏng rồi, chỉ mải để ý phía trước mà quên không chú ý phía sau.
Mọi chuyện chỉ diễn ra trong tích tắc, Kỷ Lăng hoàn toàn chưa kịp phản ứng, mắt cá chân cậu bị trật, cọ lên chỗ đất bùn khiến cậu đau đớn mặt mày tái nhợt, cả người không thể khống chế lăn xuống dưới sườn dốc. Đồng tử cậu giãn to ra, thần sắc sợ hãi. Nhưng giây tiếp theo lại có một người đàn ông cao lớn lao đến như một con báo! Đôi chân thon dài của anh nhanh thoăn thoắt đạp trên mặt đất, hai tay mở rộng ôm Kỷ Lăng vào trong ngực! Sau đó anh lăn trên mặt đất vài cái, lưng nặng nề nện xuống đất, nhưng hai tay vẫn bảo vệ Kỷ Lăng vững vàng trong ngực, cánh tay mạnh mẽ ổn định.
May thay sườn dốc này không quá cao, nhưng dù vậy thì cũng đã vô cùng nguy hiểm rồi.
Kỷ Lăng chưa kịp hoàn hồn, cậu chậm rãi ngẩng đầu lên từ trong ngực người đàn ông, thấy được vẻ mặt căng thẳng của anh. Khuôn mặt tuấn tú vì lo lắng mà trông hết sức căng thẳng. Anh ôm ngang Kỷ Lăng lên, cẩn thận đặt cậu trên một tảng đá ở cách đó không xa, ánh mắt sắc bén nhìn khắp người Kỷ Lăng. Sau đó anh nâng mắt cá chân bị thương của cậu lên xem xét, mày nhăn lại, dường như có vẻ khá tức giận vì sự lỗ mãng bất cẩn của cậu, hàm răng cắn chặt, phun ra hai chữ: “Đồ ngốc.”
Kỷ Lăng kinh ngạc nhìn người đàn ông, nhìn anh vì tức giận mà quai hàm siết chặt lại.
Cậu chợt nhớ tới một sự việc ở kiếp trước, khi cậu vừa đến thế giới đó. Khi đó cậu rất cẩn thận sắm vai nhân vật của mình, không dám đi sai nửa bước, sợ bị người ta phát hiện ra thân phận. Bởi vì, một khi thất bại thì cậu sẽ thật sự phải chết, chẳng những không thể về nhà mà còn có thể mất đi cơ hội sống sót cuối cùng...
Cậu rất sợ phải chết.
Vì vậy nên cậu vô cùng cẩn thận. May thay, nội dung cốt truyện vẫn diễn ra bình thường, mọi việc đều tiến triển thuận lợi... Cậu 'thuận lợi' bị Carlos bán đứng, rơi vào tay quân phiến loạn.
Đối mặt đám người trong đội quân phiến loạn thù hận quý tộc đến mức chỉ muốn nghiền xương họ thành tro, cậu thầm nhẩm lại mấy câu trong sách. Trong sách nói là cậu sẽ sống sót trở về, nhưng không biết có phải đơn giản là tiếp tục sống sót trở về... hay cậu sẽ bị tra tấn, xét hỏi, lăng nhục rồi mới sống sót trở về...
Tuy đều là tiếp tục sống sót nhưng cũng không giống nhau...
Tiếp tục sống sót thật sự là một việc rất không dễ dàng.
Cậu chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày mình sẽ do dự, do dự xem nên sống tiếp hay dứt khoát chết đi sẽ tốt hơn.
Khi đó quả thực cậu đã có phần muốn buông xuôi.
Nhưng ngay lúc cậu tuyệt vọng nhất... thì người đàn ông đeo mặt nạ bạc lại xuất hiện, ánh mắt khinh miệt lạnh lùng nhìn cậu. Ánh mắt anh nhìn cậu như đang nhìn một tên ngốc, cũng phun ra hai chữ lạnh như băng: “Đồ ngốc.”
Sau đó, anh đã dẫn cậu rời khỏi chỗ đó.
Khi ấy cậu chỉ lo lắng không biết tương lai của mình thế nào, cũng sợ người đàn ông đưa mình đi.
Nhưng sau đó cậu đã phát hiện ra đây là người duy nhất mình không cần phải sợ.
Dù anh có ngụy trang thành dáng vẻ đáng sợ đến thế nào, đeo một chiếc mặt nạ vô tình khốn kiếp thế nào thì đều chỉ là đang đóng kịch lừa cậu. Anh cũng sẽ có mưu đồ làm bậy giở trò quá đáng với cậu như mấy người đàn ông kia, hơn nữa còn rất đúng lý hợp tình không chịu buông tha người ta... Thật đúng là vô cùng đáng giận.
Nhưng trong thâm tâm Kỷ Lăng lại hiểu rất rõ, anh sẽ không bao giờ thực sự làm tổn thương cậu.
Dù tôi luôn như một kẻ ngốc đáng buồn cười ngang ngược, càn rở, làm trò vớ vẩn trước mặt anh...
Thật ra, vào lúc đó đáng lẽ cậu nên nhận ra.
Nội dung cốt truyện đã lặng lẽ thay đổi quỹ đạo vốn có của nó từ lâu...
Bởi vì sau khi nguyên chủ “Kỷ Lăng” tìm được đường sống trong chỗ chết từ chỗ quân phiến loạn, cậu ta đã trở nên cố chấp, tàn nhẫn, hung ác và vô cùng điên cuồng. Cậu ta ngày càng hận nhân vật thụ chính Ninh Ngọc và tất cả mọi thứ hơn, ngày càng trở nên giống vật hy sinh ác độc tự mình hại mình, mất lý trí đi trả thù mọi người. Cho nên, cậu ta nhất định sẽ gặp phải những chuyện không tốt.
Nhưng cậu thì lại không như vậy.
Cậu may mắn được trở về bình an.
Kỷ Lăng ngước mắt, ngơ ngẩn nhìn người đàn ông trước mặt.
Dù bây giờ Ninh Ngọc trông có vẻ rất tức giận, nhưng trong mắt anh phần nhiều vẫn là lo lắng. Anh vẫn như dáng vẻ luôn có của mình, không hề có một chút đáng sợ nào. Tháo bỏ mặt nạ và lớp ngụy trang bên ngoài ra, dáng vẻ của anh chính là như vậy. Trong khoảnh khắc này Ninh Ngọc - người từng là ngôi sao tương lai của đế quốc, Gabriel - thủ lĩnh quân phiến loạn và người đàn ông tuấn tú ôn hòa của hiện tại, ba hình tượng đang dần chồng lên nhau...
Thật ra trong lòng cậu vốn đã có sẵn đáp án.
Từ ngày Cảnh Tùy vạch trần thân phận của Carlos, đến khi Văn Ngạn quỳ xuống buộc dây giày cho cậu thì mọi thứ đều đã chứng tỏ một sự thật vô cùng rõ ràng.
Có một số việc không phải cứ trốn tránh là có thể giải quyết.
Chỉ còn kém một bước là người ta chính miệng nói ra đáp án cho cậu mà thôi…
Bờ môi Kỷ Lăng khẽ mấp máy, đột nhiên cậu khẽ thốt lên tiếng nói nhẹ nhàng: “Lần trước anh nói là anh có một bí mật, chỉ cần tôi hỏi thì anh sẽ nói cho tôi biết...”
Ninh Ngọc khẽ cử động, ngước mắt nhìn về phía cậu.
Tầm mắt Kỷ Lăng rơi vào trong đôi mắt đen nhánh của anh, các ngón tay vì căng thẳng mà siết chặt. Cậu cắn răng, dường như cuối cùng đã đưa ra quyết định, chậm rãi mở miệng: “Bí mật của anh là gì?”
Carlos nhìn ánh mắt kinh hãi của cậu thiếu niên, anh ta thở dài một tiếng rất nhỏ không thể nghe thấy, trong mắt lướt qua vẻ thất vọng khổ sở, giọng nói trầm thấp khàn khàn, chậm rãi nói: “Tôi tên là Carlos Field, nếu trước đó cậu chú ý hơn một chút thì sẽ biết thôi.”
Tuy anh ta không trực tiếp thú nhận thân phận với Kỷ Lăng, nhưng cũng không muốn cố tình giấu giếm, thậm chí anh ta còn hy vọng cậu thiếu niên có thể nhận ra mình. Nhưng trên thực tế lại không hề... hay nói đúng hơn là cậu không muốn chấp nhận sự tồn tại của anh ta, càng chưa bao giờ muốn tìm hiểu về anh ta, cho đến khi Cảnh Tùy làm rõ mọi thứ.
Phản ứng của cậu thiếu niên cũng nằm trong dự đoán của anh ta, cậu vẫn sợ anh ta như thế.
Tuy tôi mang theo trái tim yêu thương mà đến đây nhưng em vẫn không hoan nghênh tôi đi tới thế giới của em...
Từ hành động dứt khoát rời đi của em tôi nên hiểu rõ điều này rồi mới phải.
Carlos ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn người đàn ông trước mặt với thần sắc cũng lạnh như băng. Lúc trước khi điều tra tác giả của cuốn tiểu thuyết, anh ta đã phát hiện ra sự tồn tại của Phó Cảnh Thâm.
Thậm chí còn đoán được anh ta là ai trong số mấy người bọn họ.
Trên đời này không có quá nhiều chuyện trùng hợp như vậy, người này là ai... thật ra rất dễ đoán, đặc biệt là hôm nay anh ta lại xuất hiện ở đây.
Kỷ Lăng cắn môi, cậu bỗng nhiên dùng sức đẩy mạnh, thoát khỏi vòng tay Carlos.
Cậu ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt thanh tú thâm trầm của người đàn ông mắt nâu, sau đó lại quay đầu nhìn về phía người đàn ông với khuôn mặt lạnh lùng đang đứng yên lặng ở bên kia...
Trái tim cậu đập thình thịch từng tiếng.
Bọn họ là ai?
Đáp án gần như đã sờ sờ trước mắt, nhưng... sao lại có thể như thế?
Những ngày này Kỷ Lăng đã tự hỏi bản thân rất nhiều lần, sao chuyện này có thể xảy ra?
Cậu dùng đủ thứ lý do để bác bỏ suy đoán hoang đường của mình, hết lần này đến lần khác nghĩ rằng trực giác của mình đã suy đoán quá lung tung buồn cười. Nhưng... giờ khắc này cậu không thể không chấp nhận việc này, lẽ nào chỉ cần cậu cứ một mực né tránh thì có thể coi nhẹ sự thật rành rành trước mắt sao?
Nếu cậu có thể xuyên tới thế giới của họ thì vì sao họ không thể tới đây?
Trong khoảng thời gian này, cuộc sống trôi qua quá yên bình lặng lẽ nên Kỷ Lăng gần như quên mất sự cẩn thận khi ở thế giới kia. Cậu giống như một đứa trẻ đã về đến nhà, hoàn toàn bỏ đi tất cả sự ngụy trang và đề phòng, muốn rũ bỏ toàn bộ những chuyện mình đã trải qua.
Cuối cùng cậu cũng không cần phải lo lắng về bất cứ ai hay bất cứ chuyện gì.
Nhưng bây giờ cậu mới phát hiện ra có lẽ mọi việc không phải như thế…
Cảnh Tùy bước tới một bước, anh ta lạnh lùng nhìn Carlos, nói với Kỷ Lăng: “Cậu không hiểu rõ người này, tốt nhất vẫn nên giữ khoảng cách với anh ta.”
Khóe môi Carlos cong lên thành một điệu cười mỉa mai, thản nhiên nói: “Thật sao? Ít nhất tôi sẽ không làm tổn thương cậu ấy. Còn anh...” Ánh mắt anh ta chợt trở nên tĩnh mịch, sắc bén: “Anh có thể đảm bảo anh sẽ không làm tổn thương cậu ấy không?”
Đừng quên khi đó em ấy chết trong tay ai.
Đồng tử Cảnh Tùy co rút, đáy mắt hiện lên vẻ đau đớn, tay phải nắm chặt thành quyền.
Kỷ Lăng: “...”
Không biết vì sao, cảnh tượng này lại khiến cậu có cảm giác quen thuộc như vậy?
Dù hai người đã có ngoại hình hoàn toàn khác trước đây, cũng đang nói về những chuyện khác trước, thậm chí hoàn cảnh cũng đã khác đi, nhưng biểu cảm và ánh mắt, và cả cảm giác đối địch giữa họ...
Thật sự giống như cậu đã từng thấy rồi!
Vì sao, vì sao lại căng thẳng nữa vậy?
Kỷ Lăng hốt hoảng đứng ở đó, tuy lúc đầu theo bản năng vì quá ngạc nhiên mà biểu hiện của cậu rất hoảng hốt, sợ hãi... Nhưng khi nhớ lại mọi chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này, lại hồi tưởng những chuyện ở kiếp trước thì thật ra... cậu cũng đâu cần phải sợ hãi như vậy đâu?
Hơn nữa, đây là thế giới của tôi! Bây giờ mấy người cũng là người trái đất đấy!
Sợ cái gì mà sợ!
Kỷ Lăng nhíu mày ngửa cằm lên, vẻ mặt trở nên bình tĩnh, nhìn Carlos nói: “Carlos… Chú Field, cám ơn bữa tối hôm nay, nhưng tôi phải về rồi.”
Nhìn ánh mắt đột nhiên trở nên kiên định của cậu thiếu niên, Carlos chợt lộ vẻ kinh ngạc, dù sao vừa rồi khi nhìn anh ta cậu vẫn còn rất sợ sệt.
Kỷ Lăng hít thở sâu một hơi, lại nhìn về phía Cảnh Tùy, lạnh lùng nói: “Về phần anh Phó, tôi không biết anh tới đây tìm tôi có chuyện gì, nhưng bây giờ tôi không có thời gian, cho nên mời anh đi về đi.”
Nói xong liền trực tiếp quay người đi vào ký túc xá.
Hừm, quản lý ký túc xá này là một người cực kỳ lợi hại, hai người đừng có ai mong lên trên được.
Cảnh Tùy nhìn bóng lưng xoay người rời đi của cậu thiếu niên, anh ta trầm mặc một lát rồi cười tự giễu, như đang cười nhạo bản thân không biết lượng sức.
Carlos cũng nhìn theo bóng dáng rời đi của cậu thiếu niên, đợi cho đến khi bóng lưng của đối phương hoàn toàn biến mất mới từ từ thu lại ánh mắt. Anh ta quay sang nhìn Cảnh Tùy nhún vai, trên môi nở một nụ cười trêu tức: “Xem ra có người không chấp nhận được việc Kỷ Lăng không yêu mình nên thẹn quá hoá giận rồi...”
Mặt Cảnh Tùy lạnh như băng, lời nói của Carlos đã đánh trúng vào nỗi đau trong đáy lòng anh ta. Anh ta nở một nụ cười thật sâu, đáp lời: “Dù không yêu tôi thì em ấy cũng không yêu anh.”
Carlos nheo mắt lại, nói: “Không thử xem thì làm sao anh biết em ấy sẽ không yêu tôi?”
...
Kỷ Lăng chạy một mạch vào ký túc xá, đóng cửa lại, quăng giày đi, ngã xuống giường như con cá ướp muối, lúc này mới thấy rã rời cả người, vừa rồi cậu đúng là quá dũng cảm! Bây giờ cũng hết sạch dũng khí rồi!
Vương Nhất Hâm đang chơi game nên không có thời gian để ý đến cậu.
Trịnh Lâm chậm rãi ngẩng đầu lên, nghi ngờ hỏi: “Cậu làm sao đấy? Trông bơ phờ dữ vậy?”
Kỷ Lăng không nhúc nhích, hai mắt vô thần nhìn lên trần nhà, nhìn chằm chằm vào con nhện đang bò trên đó, giọng nói yếu ớt như sắp chết nói: “Tôi trêu phải món nợ tình, giờ chủ nợ tìm đến cửa rồi…”
Hai mắt Trịnh Lâm lập tức sáng lên, cả người đều là dáng vẻ hóng chuyện, kích động hỏi: “Cái gì, có con gái tìm đến cửa à? Thằng nhóc này lợi hại đấy, được yêu thích ghê nha! Mới có tí tuổi mà đã có nợ tình rồi!”
Kỷ Lăng: “...”
Vương Nhất Hâm đã chơi hết một bàn, nghe thấy vậy cậu ta cũng quay đầu giơ ngón tay cái với Kỷ Lăng: “Nợ tình đến cửa đòi không có gì phải sợ, cứ lấy thân báo đáp là được!”
Kỷ Lăng: “... Nhưng tôi chỉ có mỗi tấm thân này, làm sao trả cho tận mấy người được.”
Trịnh Lâm: “...”
Vương Nhất Hâm: “...”
Bầu không khí chợt im lặng mất một lúc, sau đó hai người kia mới từ từ lấy lại tinh thần, ánh mắt nhìn Kỷ Lăng kính nể vô cùng: “Lại còn là vài người cơ à! Sư phụ mời ngồi vào chỗ, xin sư phụ kể chuyện của mình cho chúng tôi nghe với nào.”
“Chậc chậc chậc, không hổ là soái ca của khoa ta, quả nhiên không phải người thường mà.”
“Tôi nói rồi mà, mấy cậu thiếu niên chó nhỏ tươi non xinh trai như cậu bây giờ là được yêu thích nhất đấy.”
“Trông đơn thuần thế này mà cũng phong lưu phải biết, đúng là làm người ta phải lau mắt mà nhìn.”
“Thế là ngủ với người ta rồi hay làm người ta to bụng lên mà âu sầu dữ vậy?”
“Tôi thấy hình như cả hai đều có à?”
“Người anh em, tôi đảm bảo sẽ không nói ra ngoài đâu, truyền thụ cho xin ít kinh nghiệm tán các em gái đi?”
“Học phí thì dễ thôi, muốn bao nhiêu cứ việc nói.”
“Tiểu Lăng Lăng?”
Mặt Kỷ Lăng đen như đáy nồi, vừa rồi đúng là não cậu úng nước mới thổ lộ trước mặt hai con hàng này, cậu tức giận vung tay: “Biến.”
Nếu tôi biết làm sao lại trêu chọc phải họ thì nhất định tôi sẽ không dây vào đâu.
Đừng hỏi, hỏi thì chính là không có kinh nghiệm gì đó!
Kỷ Lăng tức giận vô cùng, cả đêm mất ngủ, cậu lấy điện thoại ra gửi email cho hệ thống, lần này từ ngữ dữ dội khác thường, nghiêm khắc khiển trách sai lầm của hệ thống. Sao mấy người lại thả nhân vật trong sách ra thế giới hiện thực vậy!
Còn để cho người ta sống nữa không!
Quá đáng, quá quá đáng!
...
Ngày hôm sau, Kỷ Lăng tỉnh dậy với hai quầng thâm đen dưới mắt, nhớ tới tình cảnh nóng bừng bừng hôm qua cậu lại yếu ớt ôm đầu.
Trịnh Lâm nói có vẻ rất chu đáo: “Ngủ không ngon thì nghỉ một lúc nữa đi, lát tôi điểm danh thay cậu.”
Vương Nhất Hâm cũng nịnh nọt nói theo: “Tan học mang cơm về cho cậu.”
Kỷ Lăng: “...”
Cũng tốt, lỡ đi ra ngoài lại gặp phải họ thì sao?
Tuy hôm qua trông dáng vẻ cậu bỏ bọn họ lại rất ngầu, nhưng khi Kỷ Lăng nhớ tới chuyện xảy ra ở thế giới kia thì lại thấy nhức đầu, sau đó cậu lại mang tâm tư tránh được lúc nào hay lúc đó. Cũng may là bọn họ có vẻ kiềm chế hơn trước... có lẽ là vì thân phận đã khác trước chăng?
Hoặc là...
Kỷ Lăng chợt nhớ tới lựa chọn cuối cùng của cậu khi rời khỏi thế giới kia.
Lúc ấy cậu đã nghĩ mình sẽ không trở về nữa, họ sẽ không bao giờ gặp lại nhau, vì vậy cậu đã đưa ra một lựa chọn mình cho là đúng đắn nhất, có thể bảo vệ được nhiều người, nhìn thì trông như chí công vô tư nhưng thực ra lại rất ích kỷ, tàn nhẫn.
Bởi vì cậu đã bỏ qua cảm giác của mấy người yêu mình, lợi dụng tình cảm của họ đối với mình, để họ làm một chuyện mà cậu mong muốn họ làm.
Có lẽ... bọn họ cũng rất khó chịu.
Kỷ Lăng đưa tay lên che mắt mình, thật kỳ lạ, trong lòng cậu cũng thấy rất khổ sở.
Rõ ràng cậu không thích bọn họ, nhưng lại vì làm tổn thương họ mà thấy khổ sở...
Nhưng cậu thật sự không có cách quan tâm đến từng người trong số họ được.
Câu hỏi lựa chọn này quá khó, khó đến mức cậu hoàn toàn không muốn đưa ra đáp án.
Mà cũng chẳng thể đưa ra đáp án.
...
Kỷ Lăng làm ổ trong phòng ngủ hai ngày, không đi học cũng không ra ngoài, ngay cả điện thoại cũng tắt. Đến buổi sáng ngày thứ ba Vương Nhất Hâm nói với cậu: “Hôm nay ban chúng ta tổ chức đi ra ngoài vẽ vật thực, cậu cũng đi chứ?”
Trịnh Lâm trông mong nhìn cậu nói: “Nếu cậu không đi thì giáo viên cố vấn sẽ sinh nghi đó, tôi sắp không gánh được nữa rồi.”
Trần Minh an ủi: “Không phải chỉ là vài cô gái thôi sao? Đừng sợ, mấy anh em sẽ giúp cậu ngăn lại.”
Kỷ Lăng: “...”
A, thế thì phải cám ơn cậu đấy.
Tuy nói vậy nhưng Kỷ Lăng vẫn quyết định đi ra ngoài với họ. Ở mãi trong phòng ngủ cũng không phải là biện pháp. Hơn nữa, nếu đi ra ngoài vẽ vật thực thì cũng không ở trong trường học, tỷ lệ gặp phải bọn họ hẳn là rất thấp phải không?
Kỷ Lăng mang theo tưởng tượng tốt đẹp như vậy đi ra khỏi cửa với đám đồng bọn nhỏ, kết quả vừa đi đến trước xe khách thì đã thấy Văn Ngạn đứng một mình trước cửa xe, còn Ninh Ngọc thì lười biếng đứng bên cạnh Ninh Khả Hàm, thần sắc ôn hòa nói chuyện với mấy nam sinh.
Thấy cậu tới hai người đều liếc mắt nhìn qua.
Kỷ Lăng: “...”
Cậu ngây thơ quá rồi.
Tất cả bọn họ đều tới đây, sợ là có quay đầu đi về cũng khó mà giải thích, dù sao vẫn còn giáo viên dẫn đoàn ở đây.
Kỷ Lăng như bị mọc gai sau lưng, mắt không chớp, bước chân cứng ngắc đi về phía trước, làm như không nhìn thấy họ. Cậu và Vương Nhất Hâm lên xe đi tới hàng cuối cùng ngồi xuống. Nhịn cả nửa ngày cuối cùng cậu vẫn không nhịn được mà nói: “Sao họ lại tới đây?”
Vương Nhất Hâm sửng sốt: “Ai?”
Kỷ Lăng nghiến răng: “Đàn anh Uất và anh Ninh.”
Vương Nhất Hâm cười khì khì: “Đàn anh Uất chắc là đến đây để theo đuổi cậu nhỉ?”
Kỷ Lăng: “... Đừng có linh tinh!”
Vương Nhất Hâm nhìn khuôn mặt phiếm hồng đầy vẻ quẫn bách của Kỷ Lăng, ngạc nhiên nói: “Tôi chỉ nói đùa thôi mà, cậu căng thẳng như vậy làm gì? Lẽ nào đàn anh Uất thật sự tỏ tình với cậu à? Uầy, nam nữ đều ăn sạch sao?”
Kỷ Lăng: “...”
Cậu nhìn tên nào đó bằng ánh mắt nhìn người chết, chỉ hận không thể bóp chết cậu ta, nghiến răng nói: “Không có chuyện đó đâu.”
Quên đi, nói chuyện với người này hoàn toàn là tự tìm khó chịu!
Kỷ Lăng nhắm mắt lại, lúc này điện thoại lại vang lên, là tin nhắn của Ninh Ngọc: “Trông cậu hình như không được khỏe.”
Kỷ Lăng trầm mặc một lúc lâu, không trả lời tin nhắn, chỉ bỏ điện thoại xuống, tiếp tục ngủ.
Xe di chuyển rất êm, hơn một giờ sau đã đến công viên rừng xanh ở ngoại ô, mọi người xuống xe theo thứ tự.
Ninh Khả Hàm nhìn Kỷ Lăng từ phía xa, sau đấy lại bị tiếng nói chuyện bên cạnh thu hút sự chú ý, cô bạn học bên cạnh đang nịnh nọt nhìn cô, líu ríu hỏi thăm về Ninh Ngọc, Ninh Khả Hàm cười khì khì nói: “Không thể trả lời.”
Nếu không phải vì Kỷ Lăng thì đến cả cơ hội nhìn thấy mặt chú nhỏ của tôi cũng không có đâu, còn dám có ý đồ với chú ấy?
Chú nhỏ cũng không phải người biết thương hoa tiếc ngọc.
Ninh Khả Hàm đuổi cô bạn học đó đi, lại nhìn về Uất Văn Ngạn ở phía trước đang cầm máy ảnh, trông như đang chụp hình phong cảnh, lông mày cô không khỏi nhăn lại.
Trước đây cô không hề để ý tới Uất Văn Ngạn, trong mắt cô thì người này chỉ là một đứa con riêng nhu nhược đáng cười, nếu không biết nhượng bộ, nhẫn nại, không tranh không đoạt thì sớm muộn gì cũng sẽ bị người anh trai tàn nhẫn của anh ta nuốt sạch đến cái xương cũng không còn. Đó là một người vừa không có can đảm, vừa không quyết đoán, chỉ là một con rối bị mẹ ruột của mình nắm trong tay giật dây. Nhưng gần đây Uất Văn Ngạn... lại khiến Ninh Khả Hàm nhìn không thấu.
Anh ta dám công khai giới tính ở trường, nói mình không thích con gái, rốt cuộc là có ý định gì? Vì muốn có được sự ủng hộ của mọi người, hay là có mục đích khác?
Hơn nữa, sao hôm nay anh ta lại tới đây?
Ninh Ngọc chậm rãi đi tới bên người Ninh Khả Hàm, nhíu mày hỏi: “Cháu phát hiện ra cái gì à?”
Ninh Khả Hàm nghi ngờ hỏi: “Chú à, chú nói xem Uất Văn Ngạn đến đây làm gì? Lẽ nào anh ta...”
Ninh Ngọc: “Yên tâm, không phải anh ta đến theo đuổi cháu đâu.”
Ninh Khả Hàm: “...”
Ninh Ngọc nheo mắt: “Chú biết cháu đang lo lắng chuyện gì, nhưng không có việc gì thì đừng trêu chọc vào người này, biết chưa? Chỉ cần cháu không trêu chọc anh ta thì anh ta sẽ không làm gì cháu đâu.”
Lần này Ninh Khả Hàm thật sự thấy bất ngờ, từ trong giọng điệu của chú nhỏ cô có thể nghe ra ý cảnh giác, chú nhỏ lại cảm thấy cô cần phải kiêng kỵ Uất Văn Ngạn hay sao? Nói giỡn chắc, đại tiểu thư nhà họ Ninh như cô lại phải sợ một đứa con ngoài giá thú sao? Ai sợ ai chứ!
Thấy Ninh Khả Hàm ra vẻ phản đối, đôi mắt đen của Ninh Ngọc hơi trầm xuống, chậm rãi nói: “Không được xem thường bất cứ ai.”
Cuối cùng thì sắc mặt Ninh Khả Hàm cũng đã thay đổi, cô cẩn thận nhìn Uất Văn Ngạn. Không thể nào... Chú nhỏ là người đáng sợ đến mức nào chứ, đừng nhìn chú ấy còn trẻ như vậy, nhưng từ trước đến nay không ai dám đi đắc tội chú ấy. Trông chú ấy có vẻ quái gở nhưng thật ra tâm tư rất thâm sâu. Hơn nữa, thân phận của chú ấy và Uất Văn Ngạn khác nhau một trời một vực, theo lý thì căn bản không thể nào đặt Uất Văn Ngạn vào trong mắt. Nhưng Uất Văn Ngạn lại có thể làm cho chú nhỏ cảm thấy anh ta không đơn giản, vậy thì nhất định là anh ta thật sự không đơn giản... Lẽ nào Uất Văn Ngạn là một kẻ giả heo ăn thịt hổ, thâm tàng bất lộ, giỏi nằm gai nếm mật?
Nghĩ như vậy, nhất thời cô lại thấy không rét mà run.
Cô chủ Ninh tự suy đoán lung tung không thể dừng lại được...
Ninh Ngọc cảnh cáo Ninh Khả Hàm một lần, dù sao cô cháu gái nhặt được này cũng không tệ lắm, anh không hy vọng cô vì kiêu ngạo mà gặp rắc rối. Còn về phần Văn Ngạn... Ninh Ngọc khẽ cười ra tiếng, cũng đã học được cách làm người rồi à?
Dù sao thì Kỷ Lăng cũng sẽ không thích dáng vẻ âm độc tàn nhẫn.
Kỷ Lăng không hề biết đến những việc này.
Vừa xuống xe cậu đã lặng lẽ rời khỏi đội ngũ, một mình đi vào trong rừng rậm. Không khí trong lành phả vào mũi, dường như khiến trong lòng người ta cũng cảm thấy dễ chịu hơn hẳn.
Kỷ Lăng bước đi không có mục đích, cậu đá cục đá dưới chân, nghĩ đến hai người bên ngoài rất có thể chính là Văn Ngạn và Ninh Ngọc, cậu lại khẽ thở dài một hơi, sờ lên đầu mình. Không biết nếu cứ tiếp tục như thế này thì cậu có bị hói hay không nữa.
Vì sao đã về đến nhà rồi mà còn gặp phải vấn đề khó khăn như vậy chứ?
Chờ chút, họ có biết chuyện về cuốn tiểu thuyết không?
Vì cậu chưa bao giờ nghĩ tới họ sẽ đến đây, nên chẳng những đã vẽ rất nhiều bức tranh liên quan đến thế giới đó, mà còn nói qua với không ít người là linh cảm đến từ một cuốn tiểu thuyết. Không lẽ họ cũng biết rồi? Đi điều tra rồi?
Nghĩ tới đây, mồ hôi lạnh thiếu chút nữa đã tuôn ra khắp người cậu.
Mấy người này không có ai là người lương thiện hết. Nếu họ biết tất cả mọi việc đều là do cậu diễn kịch, còn đùa giỡn xoay họ chạy vòng quanh, sau đó lại chết để trốn đi... vậy chẳng phải những cơn ác mộng trước đây sẽ trở thành sự thật sao?
Kỷ Lăng lập tức rùng mình.
Trước đây cậu chỉ cảm thấy áy náy trong lòng, còn tùy tiện cảm thấy mình không cần phải sợ hãi đến vậy, giờ cậu đang ở trong thế giới của mình mà... Đầu óc mày mau tỉnh táo lại đi!
Nghĩ đến Cảnh Tùy, Hoàng đế Bệ hạ vô tình, kiêu ngạo, lạnh lùng của Đế quốc, nếu anh ta biết người ngày nào cũng nói yêu anh ta thực ra đang nói dối thì anh ta sẽ có phản ứng thế nào?
Lại nghĩ đến Carlos, Đại Công tước tàn nhẫn muốn thống trị thế giới, nếu biết cậu vẫn luôn lợi dụng anh ta để trốn tránh Cảnh Tùy thì sẽ có phản ứng gì?
Nghĩ tiếp đến Văn Ngạn, Nghị trưởng xảo quyệt, sắc bén, vì trèo lên trên mà không từ thủ đoạn gì, nếu biết rõ cậu giúp anh ta chỉ vì làm theo nội dung cốt truyện thì sẽ có phản ứng gì?
Nghĩ tới Ninh Ngọc, cường giả cấp SSS Gabriel, người lãnh đạo dân thường chiến đấu chống lại vương quyền, nếu biết thật ra trong truyện mình là một nhân vật thụ thì sẽ có phản ứng gì... Ôi chao, cái này không thể nghĩ ra nổi.
Bình tĩnh, bình tĩnh.
Bây giờ họ vẫn còn đối xử tốt với cậu, mà trông cũng rất bình tĩnh, nhất định là… họ đều chưa phát hiện ra đâu…
Ha, đây thật sự là tin tức tốt duy nhất trong khoảng thời gian gần đây đó!
Nhưng cậu cũng không thể lạc quan quá sớm, dù sao cũng không ai biết khi nào họ sẽ phát hiện ra chân tướng. Cậu thật sự quá sơ suất, nếu sớm biết như vậy thì nhất định cậu sẽ giấu thật kỹ, không để cho ai phát hiện ra chuyện này.
Đáng tiếc, giờ đã muộn rồi...
Kỷ Lăng lại bắt đầu sầu lo, đi tới đi lui, đột nhiên ánh mắt cậu bắt gặp một người ở phía trước, bước chân lập tức cứng đờ tại chỗ.
Người thanh niên với khuôn mặt đẹp đẽ hơi nữ tính đứng ở đó, nhìn cậu từ đằng xa.
Kỷ Lăng nuốt một ngụm nước miếng, cậu nhớ tới những ngày gần đây mình gần như ngày nào cùng gặp Văn Ngạn, ăn cơm ở căn tin với anh ta, hơn nữa còn thảo luận về chuyện trò chơi. Cũng vì cậu nhất thời chủ quan nên đã... vẽ dáng vẻ của anh ta ra, coi như hình ảnh thiết lập của nhân vật...
Nhưng dù như vậy anh ta cũng không nói gì, đúng là tâm tư thâm sâu.
Kỷ Lăng cứ nhìn như vậy.
Đột nhiên.
Văn Ngạn đi từng bước qua, trong đôi mắt phượng hẹp dài có tia sáng u ám thâm trầm.
Cơ thể Kỷ Lăng cứng ngắc, khi cậu đang định lùi về phía sau thì Văn Ngạn lại đột ngột quỳ một gối trước mặt cậu, giọng khàn khàn: “Dây giày của cậu bung rồi này.”
Kỷ Lăng khẽ giật mình.
Cậu cúi đầu nhìn xuống sống mũi thẳng tắp của Văn Ngạn. Người thanh niên duỗi ngón tay thon dài đẹp đẽ ra, dịu dàng, trịnh trọng buộc dây giày lại giúp cậu.
Trong chớp mắt Kỷ Lăng như trở về quá khứ. Lúc ấy, cậu vừa mới trọng sinh, chỉ có thể phiền muộn một lần nữa làm nhiệm vụ theo nội dung cốt truyện. Nhưng Văn Ngạn lại không hành động theo nội dung cốt truyện chút nào. Ngày đó, khi đi theo cậu trở về anh ta cũng quỳ một gối trước mặt cậu, từ tốn, trịnh trọng cởi giày giúp cậu. Khi đó cậu không hề phát giác ra tình cảm của anh ta, chỉ cảm thấy sợ hãi, tự mình suy đoán ra một đống âm mưu đáng sợ, còn mơ thấy một cơn ác mộng rất buồn cười...
Bây giờ nghĩ lại có cảm giác như đã cách mấy đời rồi.
Từ khi nào mà nhân vật phản diện khiến cậu phải run sợ khiếp đảm đã biến thành bộ dạng của bây giờ vậy?
Kỷ Lăng mím chặt môi, cậu đột nhiên muốn mở miệng hỏi anh ta có phải là anh ta không, anh ta đến đây từ khi nào, nhưng cậu lại không biết bắt đầu từ đâu...
Văn Ngạn cẩn thận giúp Kỷ Lăng buộc lại dây giày, sau đó chậm rãi đứng lên, dáng vẻ dịu dàng, nhìn chăm chú vào cậu thiếu niên.
Những ngày này anh ấy đã nhìn ra được Kỷ Lăng đang lảng tránh mình, nhưng anh ấy cũng không truy vấn.
Vì sao em lại lảng tránh tôi, vì đã nhận ra điều gì rồi sao? Em không muốn gặp lại tôi nữa sao?
Nhưng tôi cũng không muốn tiếp tục giấu giếm nữa.
Cũng không có cách nào tiếp tục giấu giếm tình cảm của tôi đối với em nữa.
Trong ánh mắt dịu dàng của Văn Ngạn ẩn chứa sự kìm nén và u buồn, đôi môi mỏng khẽ mở, giọng anh ấy khàn khàn: “Tôi...”
“Này, Kỷ Lăng cậu ở đây à, tôi tìm cậu cả nửa ngày rồi đấy!” Giọng nói oang oang của Vương Nhất Hâm vang lên, cậu ta đã chạy tới nơi, bất ngờ cười một tiếng chào hỏi: “Đàn anh Uất cũng ở đây à...”
Kỷ Lăng nhìn Văn Ngạn, một lát sau cậu lại bối rối quay đầu, tránh khỏi tầm mắt của anh ấy.
Cậu quay sang nhìn Vương Nhất Hâm, hỏi: “Cậu tìm tôi có chuyện gì?”
Vương Nhất Hâm nói: “À, tìm cậu đến giúp tôi khuân đồ, buổi trưa sẽ ăn cơm dã ngoại ở đây.”
Kỷ Lăng cười: “Thế sao không gọi điện thoại cho tôi?”
Vương Nhất Hâm: “Không phải là vì sợ cậu tắt điện thoại nên không nghĩ tới sao…?”
Kỷ Lăng quay người đi ra ngoài với Vương Nhất Hâm, cố gắng kìm nén không quay đầu lại. Rất nhanh sau đó họ đã trở về chỗ của các bạn học.
Hôm nay đối với các sinh viên thì đi vẽ vật thực chỉ là việc phụ, đi ra ngoài chơi mới là chuyện chính.
Tất cả mọi người đều bận bịu, khí thế ngất trời, có người đi tìm không gian thoáng đãng rộng rãi, có người trải chiếu lấy đồ ăn ra, bọn họ còn chuẩn bị rất nhiều túi rác, khi về sẽ bỏ hết rác vào đó đem đi.
Kỷ Lăng cũng bận rộn, cậu cảm thấy có việc để làm sẽ không nghĩ ngợi lung tung, cũng sẽ không lúng túng. Khóe mắt liếc thấy không bao lâu sau khi họ đi, Văn Ngạn cũng đã đi ra từ trong rừng cây, cậu liền thở phào một hơi, vỗ lên mặt mình.
Kỷ Lăng lại nhìn qua bên kia, Ninh Ngọc đang giúp Ninh Khả Hàm, dáng vẻ hoàn toàn là một anh trai cưng chiều em gái, cũng không sáp đến gần chỗ cậu.
Tất cả mọi người đều cho là anh theo chân Ninh Khả Hàm đến đây.
Kỷ Lăng cũng khẽ thở hắt một hơi, may mà Ninh Ngọc không qua đây, nếu anh và Văn Ngạn làm căng ở đây thì cậu sẽ rất khó xử. Dù sao ở đây đều là bạn học của cậu, đừng nói chuyện hai người đàn ông tranh giành người yêu vì cậu sẽ kinh thế hãi tục đến mức nào, mà dù có là hai cô gái tranh cãi với nhau cũng đã không thích hợp rồi…
May thay, sau đó mọi chuyện đều ổn, Văn Ngạn không lại gần cậu nữa, trong khoảng thời gian đó anh ấy cũng bận rộn giúp đỡ các bạn học.
Kỷ Lăng tất bật cả buổi cuối cùng cũng rảnh rỗi. Cậu giơ tay lên lau mồ hôi trên trán, ngồi xuống gốc cây bên cạnh. Bỗng nhiên có một cánh tay cầm chai nước khoáng đã mở nắp đưa tới trước mặt cậu.
Cậu khát nước nên tiện tay nhận lấy, nói: “Cảm…” Sau đó ngẩng đầu lên, chữ “ơn” phía sau lập tức mắc lại trong họng.
Ninh Ngọc mỉm cười nhìn cậu, cười khẽ: “Không cần cám ơn.”
Mặt Kỷ Lăng lập tức đỏ lên, cúi đầu uống nước, ôm chặt chai nước khoáng, cả người đều không được tự nhiên.
Lúc này bên cạnh cậu không có người khác, khóe môi Ninh Ngọc nhếch lên, dùng giọng nói chỉ có mình Kỷ Lăng nghe thấy, cười khẽ: “Bởi vì rất được yêu thích nên cảm thấy phiền phức đúng không?”
Kỷ Lăng: “...” Anh biết đọc suy nghĩ của người khác à?
Giọng Ninh Ngọc nhàn nhạt: “Nếu vì nguyên nhân này thì thật ra không cần phải vậy... Nếu có những người khác cũng thích cậu thì họ cũng sẽ để ý đến suy nghĩ của cậu, sẽ không làm cậu tổn thương đâu. Cậu phải tin tưởng chuyện này, đừng quá lo ngại.”
Tuy anh rất thích cậu thiếu niên, cũng muốn độc chiếm cậu, nhưng thế giới này không giống thế giới trước, bọn họ cũng không giống trước kia.
Không có người nào sẽ mãi mãi không thay đổi.
Thời gian và không gian đều đã thay đổi rất nhiều...
Anh không hy vọng cậu thiếu niên vẫn mắc kẹt trong quá khứ, vẫn luôn trốn tránh trong lo lắng hãi hùng, đó không phải là điều anh muốn thấy.
Ninh Ngọc cụp mắt, trong đôi mắt dịu dàng còn mang theo ý cười: “Hơn nữa được nhiều người thích chứng tỏ cậu rất tốt... Chẳng lẽ đây không phải là một chuyện đáng vui mừng sao?”
Kỷ Lăng ngẩn ngơ, cái này, anh có ý gì? Đang ám chỉ cái gì sao?
Nhưng không đợi cậu lấy lại tinh thần hỏi anh, Ninh Ngọc đã quay người rời đi rồi...
Một lúc lâu sau, Kỷ Lăng mím môi, ánh mắt phức tạp.
Tuy lời nói của Ninh Ngọc không có đầu đuôi gì, nghe không hiểu ra sao, nhưng Kỷ Lăng dường như đã hiểu ra một chút, hiểu rốt cuộc anh muốn nói gì. Cậu thật sự… cảm thấy được an ủi…
Nếu không phải anh ấy cực kỳ chắc chắn thì cũng không cần thiết phải nói thay cho tình địch đâu, phải không?
Kỷ Lăng thở dài một hơi.
Thôi quên đi, dù cậu có xoắn xuýt lo sợ thì cũng không thể thay đổi sự thật này. Hơn nữa, bây giờ ở đây là thế giới của cậu, cậu đã không còn đường lui, càng không thể lại dùng cái chết để trốn tránh cho xong chuyện, vậy thì trốn tránh có ý nghĩa gì chứ?
Đi một bước xem một bước vậy...!
Kỷ Lăng tự cổ vũ tinh thần cho mình, trở lại với các bạn cùng lớp.
Mọi người cùng ăn trưa.
Vương Nhất Hâm đã làm quen được với một cô bạn, cậu ta kích động vô cùng, lôi kéo Kỷ Lăng chụp ảnh cho họ. Để lấy lòng cô bạn gái mà cậu ta đã thể hiện đầy đủ “phẩm chất” nịnh hót của mình ra.
Ngày thường Kỷ Lăng đã ăn bao nhiêu cơm của cậu ta mua cho rồi nên đương nhiên không đến mức một vài việc nhỏ như vậy cũng không làm, như vậy thì quá không có tâm rồi. Vì vậy, cậu liền đi theo hai người họ trèo đèo lội suối chỉ để tìm được chỗ có phong cảnh đẹp để chụp hình.
Thấy hai người họ thân mật ngọt ngào cậu cậu tớ tớ, trong lòng Kỷ Lăng thầm cảm khái, tình yêu đơn thuần đẹp đẽ biết bao…
Còn chuyện tình cảm của cậu thì cũng quá mức sóng to gió lớn, ầm ỹ huyên náo rồi.
Cuối cùng hai người họ cũng tìm được một chỗ tốt, sau khi chuẩn bị xong tư thế, hai người vui vẻ nói với Kỷ Lăng: “Được rồi, cậu chụp đi.”
Trước tiên, Kỷ Lăng ngồi xuống để điều chỉnh góc độ, vì khoảng cách quá gần nên cậu lại lui về phía sau mấy bước, cầm điện thoại đưa qua đưa lại. Trong lúc đang chuẩn bị chụp hình thì bỗng nhiên dưới chân cậu giẫm phải một tảng đá đang lăn, thân thể lảo đảo nghiêng sang bên, ngã thẳng về phía sau.
Hỏng rồi, chỉ mải để ý phía trước mà quên không chú ý phía sau.
Mọi chuyện chỉ diễn ra trong tích tắc, Kỷ Lăng hoàn toàn chưa kịp phản ứng, mắt cá chân cậu bị trật, cọ lên chỗ đất bùn khiến cậu đau đớn mặt mày tái nhợt, cả người không thể khống chế lăn xuống dưới sườn dốc. Đồng tử cậu giãn to ra, thần sắc sợ hãi. Nhưng giây tiếp theo lại có một người đàn ông cao lớn lao đến như một con báo! Đôi chân thon dài của anh nhanh thoăn thoắt đạp trên mặt đất, hai tay mở rộng ôm Kỷ Lăng vào trong ngực! Sau đó anh lăn trên mặt đất vài cái, lưng nặng nề nện xuống đất, nhưng hai tay vẫn bảo vệ Kỷ Lăng vững vàng trong ngực, cánh tay mạnh mẽ ổn định.
May thay sườn dốc này không quá cao, nhưng dù vậy thì cũng đã vô cùng nguy hiểm rồi.
Kỷ Lăng chưa kịp hoàn hồn, cậu chậm rãi ngẩng đầu lên từ trong ngực người đàn ông, thấy được vẻ mặt căng thẳng của anh. Khuôn mặt tuấn tú vì lo lắng mà trông hết sức căng thẳng. Anh ôm ngang Kỷ Lăng lên, cẩn thận đặt cậu trên một tảng đá ở cách đó không xa, ánh mắt sắc bén nhìn khắp người Kỷ Lăng. Sau đó anh nâng mắt cá chân bị thương của cậu lên xem xét, mày nhăn lại, dường như có vẻ khá tức giận vì sự lỗ mãng bất cẩn của cậu, hàm răng cắn chặt, phun ra hai chữ: “Đồ ngốc.”
Kỷ Lăng kinh ngạc nhìn người đàn ông, nhìn anh vì tức giận mà quai hàm siết chặt lại.
Cậu chợt nhớ tới một sự việc ở kiếp trước, khi cậu vừa đến thế giới đó. Khi đó cậu rất cẩn thận sắm vai nhân vật của mình, không dám đi sai nửa bước, sợ bị người ta phát hiện ra thân phận. Bởi vì, một khi thất bại thì cậu sẽ thật sự phải chết, chẳng những không thể về nhà mà còn có thể mất đi cơ hội sống sót cuối cùng...
Cậu rất sợ phải chết.
Vì vậy nên cậu vô cùng cẩn thận. May thay, nội dung cốt truyện vẫn diễn ra bình thường, mọi việc đều tiến triển thuận lợi... Cậu 'thuận lợi' bị Carlos bán đứng, rơi vào tay quân phiến loạn.
Đối mặt đám người trong đội quân phiến loạn thù hận quý tộc đến mức chỉ muốn nghiền xương họ thành tro, cậu thầm nhẩm lại mấy câu trong sách. Trong sách nói là cậu sẽ sống sót trở về, nhưng không biết có phải đơn giản là tiếp tục sống sót trở về... hay cậu sẽ bị tra tấn, xét hỏi, lăng nhục rồi mới sống sót trở về...
Tuy đều là tiếp tục sống sót nhưng cũng không giống nhau...
Tiếp tục sống sót thật sự là một việc rất không dễ dàng.
Cậu chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày mình sẽ do dự, do dự xem nên sống tiếp hay dứt khoát chết đi sẽ tốt hơn.
Khi đó quả thực cậu đã có phần muốn buông xuôi.
Nhưng ngay lúc cậu tuyệt vọng nhất... thì người đàn ông đeo mặt nạ bạc lại xuất hiện, ánh mắt khinh miệt lạnh lùng nhìn cậu. Ánh mắt anh nhìn cậu như đang nhìn một tên ngốc, cũng phun ra hai chữ lạnh như băng: “Đồ ngốc.”
Sau đó, anh đã dẫn cậu rời khỏi chỗ đó.
Khi ấy cậu chỉ lo lắng không biết tương lai của mình thế nào, cũng sợ người đàn ông đưa mình đi.
Nhưng sau đó cậu đã phát hiện ra đây là người duy nhất mình không cần phải sợ.
Dù anh có ngụy trang thành dáng vẻ đáng sợ đến thế nào, đeo một chiếc mặt nạ vô tình khốn kiếp thế nào thì đều chỉ là đang đóng kịch lừa cậu. Anh cũng sẽ có mưu đồ làm bậy giở trò quá đáng với cậu như mấy người đàn ông kia, hơn nữa còn rất đúng lý hợp tình không chịu buông tha người ta... Thật đúng là vô cùng đáng giận.
Nhưng trong thâm tâm Kỷ Lăng lại hiểu rất rõ, anh sẽ không bao giờ thực sự làm tổn thương cậu.
Dù tôi luôn như một kẻ ngốc đáng buồn cười ngang ngược, càn rở, làm trò vớ vẩn trước mặt anh...
Thật ra, vào lúc đó đáng lẽ cậu nên nhận ra.
Nội dung cốt truyện đã lặng lẽ thay đổi quỹ đạo vốn có của nó từ lâu...
Bởi vì sau khi nguyên chủ “Kỷ Lăng” tìm được đường sống trong chỗ chết từ chỗ quân phiến loạn, cậu ta đã trở nên cố chấp, tàn nhẫn, hung ác và vô cùng điên cuồng. Cậu ta ngày càng hận nhân vật thụ chính Ninh Ngọc và tất cả mọi thứ hơn, ngày càng trở nên giống vật hy sinh ác độc tự mình hại mình, mất lý trí đi trả thù mọi người. Cho nên, cậu ta nhất định sẽ gặp phải những chuyện không tốt.
Nhưng cậu thì lại không như vậy.
Cậu may mắn được trở về bình an.
Kỷ Lăng ngước mắt, ngơ ngẩn nhìn người đàn ông trước mặt.
Dù bây giờ Ninh Ngọc trông có vẻ rất tức giận, nhưng trong mắt anh phần nhiều vẫn là lo lắng. Anh vẫn như dáng vẻ luôn có của mình, không hề có một chút đáng sợ nào. Tháo bỏ mặt nạ và lớp ngụy trang bên ngoài ra, dáng vẻ của anh chính là như vậy. Trong khoảnh khắc này Ninh Ngọc - người từng là ngôi sao tương lai của đế quốc, Gabriel - thủ lĩnh quân phiến loạn và người đàn ông tuấn tú ôn hòa của hiện tại, ba hình tượng đang dần chồng lên nhau...
Thật ra trong lòng cậu vốn đã có sẵn đáp án.
Từ ngày Cảnh Tùy vạch trần thân phận của Carlos, đến khi Văn Ngạn quỳ xuống buộc dây giày cho cậu thì mọi thứ đều đã chứng tỏ một sự thật vô cùng rõ ràng.
Có một số việc không phải cứ trốn tránh là có thể giải quyết.
Chỉ còn kém một bước là người ta chính miệng nói ra đáp án cho cậu mà thôi…
Bờ môi Kỷ Lăng khẽ mấp máy, đột nhiên cậu khẽ thốt lên tiếng nói nhẹ nhàng: “Lần trước anh nói là anh có một bí mật, chỉ cần tôi hỏi thì anh sẽ nói cho tôi biết...”
Ninh Ngọc khẽ cử động, ngước mắt nhìn về phía cậu.
Tầm mắt Kỷ Lăng rơi vào trong đôi mắt đen nhánh của anh, các ngón tay vì căng thẳng mà siết chặt. Cậu cắn răng, dường như cuối cùng đã đưa ra quyết định, chậm rãi mở miệng: “Bí mật của anh là gì?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất