Sau Khi Phản Diện Sống Lại Đều Yêu Tôi
Chương 86: Quê hương
Kỷ Lăng hít thở sâu một hơi, cậu bình tĩnh nhìn vào mắt Ninh Ngọc: “Bí mật của anh là gì?”
Ninh Ngọc chợt giật mình, sau đó trong đôi mắt đen láy của anh hiện lên ý cười nhẹ, khóe môi nhếch lên: “Cậu cũng biết mà, không phải sao?”
Kỷ Lăng cắn môi, lông mi run rẩy, cậu cố chấp nhìn anh, nói từng chữ: “Đây không phải là một câu trả lời.”
Ninh Ngọc khẽ thở dài, vẻ mặt cưng chiều dịu dàng, bàn tay có lực của anh nắm lấy tay Kỷ Lăng, giọng điệu trở nên trầm thấp: “Vậy cậu nghe rõ nhé...”
Kỷ Lăng nhìn anh.
Ninh Ngọc nói thật chậm rãi và trịnh trọng: “Ở một thế giới khác, tôi còn có một cái tên là… Ninh Ngọc. Tôi thực sự rất vui vì có thể gặp lại em ở thế giới này.”
“Xin chào, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Tay Kỷ Lăng khẽ run lên, cậu nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt... Lúc này anh đã nói rất rõ ràng, những tiếng động ầm ĩ huyên náo xung quanh chợt biến mất. Anh nói anh tên là Ninh Ngọc.
Chính miệng anh nói cho cậu biết, anh đến từ thế giới kia.
Trong lòng Kỷ Lăng đã không còn chút nghi ngờ nào.
Thật ra ngay từ lần đầu tiên hai người chạm mặt cậu nên nhận ra luôn mới phải... Lần đó thay vì nói là thăm dò thì thà nói rằng anh đang ám chỉ thân phận của mình cho cậu biết. Ngay từ lần đầu đó Ninh Ngọc đã lập tức nhận ra cậu, nhưng cậu lại ngây ngô coi như mình đang hiểu lầm...
Không chịu đối mặt với sự thật rành rành trước mắt.
Lừa mình dối người đến tận bây giờ...
Lúc này, phía trước vang lên tiếng bước chân dồn dập.
Văn Ngạn bước nhanh xuống sườn đồi, lo lắng đi về phía bên này. Cách đó không xa, phía sau anh là Vương Nhất Hâm đang chật vật bò xuống.
Kỷ Lăng đang ngơ ngác liền lấy lại tinh thần, cậu vội vàng rút tay khỏi tay Ninh Ngọc, mặt hơi phiếm hồng.
Văn Ngạn bước tới, bởi vì đi rất gấp gáp nên lồng ngực anh ấy còn đang phập phồng kịch liệt. Thấy Kỷ Lăng bị thương anh ấy không còn lòng dạ nào chú ý tới Ninh Ngọc ở bên cạnh nữa, giọng điệu dồn dập hỏi: “Cậu thế nào rồi?”
Kỷ Lăng nhìn ánh mắt lo lắng của anh ấy, cậu trầm mặc một lát rồi nói: “Tôi không sao, anh không cần lo lắng đâu.”
Vương Nhất Hâm đi theo sát phía sau, vẻ mặt hối hận tự trách. Chỉ tại cậu ta nhờ Kỷ Lăng giúp mình chụp ảnh nên mới dẫn đến tai nạn ngoài ý muốn lần này. May mà đúng lúc anh Ninh ở gần kịp thời ra tay, nếu không thì hậu quả khó mà lường được. Cậu ta áy náy cúi đầu: “Xin lỗi cậu…”
Kỷ Lăng nói: “Là tự tôi không cẩn thận, hơn nữa cũng không bị sao hết, cậu đừng suy nghĩ nhiều.”
Vương Nhất Hâm hiểu là Kỷ Lăng đang an ủi mình, tuy lần này cậu may mắn không có việc gì, nhưng nếu có thì phải làm sao? Vậy cậu ta nhất định sẽ không thể tha thứ cho bản thân, nghĩ đến hậu quả có thể xảy ra mà trong lòng cậu ta vẫn còn thấy sợ hãi.
Ninh Ngọc thấy mắt cá chân Kỷ Lăng vì bị trật mà đã nhanh chóng trở nên sưng đỏ, mặt anh lập tức biến sắc, giơ tay ra trực tiếp ôm ngang Kỷ Lăng lên. Kỷ Lăng trở tay không kịp bị đụng vào trong ngực anh, chóp mũi va phải cổ anh, ngửi được hơi thở mạnh mẽ của đàn ông, mặt cậu lập tức nóng bừng lên, theo bản năng muốn vùng vẫy tránh đi...
Nhưng cậu còn chưa đưa tay ra thì động tác đã đột ngột dừng lại. Cậu nhớ tới bây giờ chân mình đang bị trật, hơn nữa còn có mặt Vương Nhất Hâm ở đây. Vốn là không có chuyện gì, nếu cậu cứ cố từ chối đưa đẩy thì không biết tên này có thể suy nghĩ linh tinh gì không... Vì vậy, Kỷ Lăng liền không tiếp tục cử động gì nữa, ngoan ngoãn mặc kệ Ninh Ngọc bế mình lên.
Vương Nhất Hâm vẫn còn đang áy náy nên quả nhiên không suy nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy anh Ninh đúng là một người đáng tin cậy. Cậu ta chỉ mải lo lắng cho vết thương của Kỷ Lăng, nói: “Em đưa cậu ấy về với anh.”
Ninh Ngọc mỉm cười: “Không cần đâu, mình tôi đưa về là được rồi.”
Vương Nhất Hâm vẫn kiên quyết muốn đi cùng, vào lúc này sao cậu ta có thể trọng sắc khinh bạn mà bỏ qua Kỷ Lăng được chứ! Cậu ta kiên quyết nói: “Như vậy sao được, em vẫn nên đi cùng hai người mới phải.”
Kỷ Lăng ở trong lòng Ninh Ngọc vừa thẹn thùng vừa không được tự nhiên, hoàn toàn không muốn Vương Nhất Hâm đi theo. Cậu sợ Vương Nhất Hâm sẽ nhìn ra manh mối, làm ầm làm ĩ lên, vậy thì mọi người đều sẽ biết chuyện, tên này là kẻ không biết giữ mồm miệng gì cả. Bỗng nhiên cậu đảo mắt, nói với vẻ rất săn sóc, chu đáo: “Có phải bạn gái nhỏ của cậu vẫn còn đang chờ cậu không...”
Biểu cảm trên mặt Vương Nhất Hâm lập tức cứng đờ.
Kỷ Lăng nói: “Một vết thương nhỏ thôi mà, không có vấn đề gì đâu. Cậu đi làm việc của cậu đi, có anh Ninh đưa tôi về là được rồi.”
Vương Nhất Hâm nhớ tới chuyện tình mới manh nha của mình, trong lòng cũng hơi dao động. Trong nội tâm cậu ta đang đấu tranh tâm lý dữ dội giữa việc chọn tình yêu hay tình bạn, vô cùng xoắn xuýt, cậu ta hỏi: “Cậu thực sự không sao à...”
Kỷ Lăng nghiêm túc gật đầu: “Có thể nặng đến đâu chứ.”
Vương Nhất Hâm do dự cả nửa ngày, cuối cùng mới cắn răng nói với Ninh Ngọc: “Vậy thì, anh Ninh, anh nhất định phải chăm sóc cậu ấy thật tốt đấy.”
Ninh Ngọc cười nói: “Cậu yên tâm đi.”
Anh không có ý định tiếp tục trì hoãn nữa, lập tức ôm Kỷ Lăng đi về phía trước. Khi lướt qua người Văn Ngạn, ánh mắt anh cũng lướt qua phía đối phương, sau đó thản nhiên thu hồi tầm mắt.
Văn Ngạn đứng tại chỗ, nhìn Ninh Ngọc ôm Kỷ Lăng rời đi trước mặt mình, tay phải anh ấy nắm chặt lại, trong mắt lóe lên vẻ hung ác rồi lập tức biến mất, sau đó lại bị nỗi thống khổ đau đớn bao trùm.
Tuy rất muốn bước tới cướp cậu thiếu niên về, nhưng cuối cùng anh ấy vẫn không thể cử động.
Bởi vì anh ấy biết việc mà cậu thiếu niên ấy không thích nhất chính là bị bọn họ cướp đoạt và dây dưa, không thích bị ép buộc, không thích bị làm cho khó xử... Nếu lúc này anh ấy mà bước tới, gây ra việc trái với mong muốn của cậu thì sẽ chỉ làm cho bản thân càng bị chán ghét hơn mà thôi.
Nhưng anh ấy thực sự không cam lòng, anh ấy chỉ chậm hơn một bước mà thôi...
Giống như ở kiếp trước, như khi ở thế giới kia.
Chỉ vì kiếp đầu tiên phạm phải sai lầm liền bỏ lỡ cơ hội. Dù về sau anh ấy có bỏ ra nỗ lực gấp trăm nghìn lần nhưng cũng khó có thể lấy lại niềm tin đã mất. Dù cuối cùng được tha thứ... thì thế nào chứ?
Chuyện tình cảm không thể dùng quy tắc, khuôn phép để làm rõ, càng không thể coi như tiền tài, số liệu để đong đếm.
Dù anh ấy là người đầu tiên yêu cậu.
Nhưng cũng không thể có được trái tim người mình yêu.
Văn Ngạn từ từ mở bàn tay ra, nhìn lòng bàn tay trống rỗng của mình.
Mỗi khi anh ấy cho rằng mình đã sắp nắm bắt được thì cơ hội lại tiếp tục vuột khỏi bàn tay anh ấy... cuối cùng không thể nắm được thứ gì.
Vương Nhất Hâm thấy Kỷ Lăng và Ninh Ngọc đã rời đi thì cũng định đi khỏi chỗ này, khi sắp đi cậu ta lại phát hiện ra đàn anh Uất đang đứng tại chỗ, thần sắc lạnh lẽo, đôi mắt u ám, cậu ta không khỏi lo lắng hỏi han: “Đàn anh Uất, anh làm sao vậy? Không đi sao?”
Đôi mắt đen của Văn Ngạn như vực sâu không đáy, khoảnh khắc anh ấy ngước mắt nhìn lên, Vương Nhất Hâm thấy mà trong lòng cả kinh, tê dại cả da đầu.
Có chuyện gì vậy? Sao bỗng dưng người này trông đáng sợ thế?
Ngay khi Vương Nhất Hâm còn đang vô cùng sợ hãi thì cậu ta lại nhìn thấy người thanh niên đẹp trai nở một nụ cười nhạt ôn hòa, quét sạch mọi mây mù trên mặt, giống như cảm giác lạnh sống lưng vừa rồi chỉ là ảo giác của cậu ta.
Văn Ngạn nói: “Không có gì.”
Nói xong liền quay người rời đi.
Vương Nhất Hâm gãi đầu, ngu ngơ như con bò đội nón, chẳng lẽ vì đàn anh Uất quá quan tâm đến Kỷ Lăng nên mới như vậy à?
Thôi bỏ đi, không quan tâm nữa!
Bạn gái nhỏ vẫn đang đợi cậu ta kia kìa!
Bây giờ chuyện này mới là quan trọng nhất.
...
Ninh Ngọc trực tiếp ôm Kỷ Lăng rời khỏi đây. Hôm nay một mình anh lái xe đến nên bây giờ đã có đất dụng võ. Chỗ ngồi phía sau xe việt dã rất rộng, động tác Ninh Ngọc nhẹ nhàng, anh đặt Kỷ Lăng xuống chỗ ngồi phía sau, sau đó mở cửa xe ngồi vào ghế lái phía trước.
Kỷ Lăng thấy Ninh Ngọc chuẩn bị khởi động xe thì đột nhiên phát hiện ra sau bả vai anh có vết máu chảy mơ hồ. Cậu lập tức nói: “Đợi một chút, anh bị thương rồi.”
Vừa rồi Ninh Ngọc luôn quay mặt về phía cậu nên cậu hoàn toàn không phát hiện ra anh bị thương, cho đến giờ mới nhận ra.
Kỷ Lăng tức giận nói: “Anh bị thương mà sao không nói một tiếng?”
Ninh Ngọc cười tỏ vẻ không sao cả đáp: “Chỉ là vết thương ngoài da, không quan trọng nên không cần nói.”
Kỷ Lăng: “Nhưng...”
Ninh Ngọc đột nhiên quay đầu lại, anh nhìn vào mắt Kỷ Lăng, trong mắt có ý cười trêu tức, giọng hơi cao lên: “Em đang lo lắng cho tôi à?”
Mặt Kỷ Lăng đỏ lên, nghẹn họng, lời còn chưa nói cũng không nói ra được nữa…
Ninh Ngọc nói: “Thật ra đây là một chuyện tốt.”
Kỷ Lăng: “?”
Ánh mắt Ninh Ngọc thản nhiên, anh nói: “Chuyện này chứng tỏ bây giờ tôi và em giống nhau, đều có thể bị thương… Đúng, bây giờ chúng tôi đều giống em.”
Kỷ Lăng hơi ngẩn ra.
Sau đó cậu đột nhiên hiểu ra Ninh Ngọc đang nói cho cậu biết bây giờ anh chỉ là một người bình thường, bọn họ đều là người bình thường, đã không còn là những cường giả cấp độ SSS của thế giới Tinh Tế nữa, cho dù thể chất có hơi khác biệt nhưng bản chất đều giống nhau.
Bây giờ là bây giờ, quá khứ là quá khứ.
Bây giờ các anh cũng chỉ giống như tôi nên tôi không cần phải sợ.
Kỷ Lăng im lặng một lúc lâu.
Sau đó, cậu bỗng nhiên quay mắt đi chỗ khác, nói với vẻ hung dữ: “Đã bị thương còn không chú ý như vậy, còn không biết xấu hổ nói tôi là đồ đần!”
Anh đã biết bây giờ mình chỉ là một người bình thường vậy mà còn xông tới không hề nghĩ ngợi, lấy thân bảo vệ cho tôi. Chẳng lẽ anh không biết mình cũng có thể bị thương à?
Tức giận!
Ai bảo anh làm như vậy, nếu anh thật sự xảy ra chuyện thì anh cho rằng tôi sẽ vui mừng sao?
Kỷ Lăng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng rất khó chịu, không muốn để ý tới tên này nữa.
Phía trước truyền đến tiếng cười nhẹ của người đàn ông.
Sau đó là tiếng khởi động động cơ ô tô rền vang.
Không bao lâu sau xe đã dừng ở chân núi, Ninh Ngọc đi vào hiệu thuốc bên đường mua một ít thuốc, sau đó quay lại mở cửa ghế sau nói với Kỷ Lăng: “Vết thương của em cần xử lý một chút.”
Kỷ Lăng nhắm mắt giả bộ ngủ.
Ninh Ngọc cười không nói gì, chỉ đứng ở bên cửa xe, nhẹ nhàng nắm lấy mắt cá chân Kỷ Lăng, cẩn thận sát trùng, bôi thuốc, xoa bóp cho cậu. Sau đó, anh lại đi tất vào cho Kỷ Lăng, rồi thả chân cậu về, dáng vẻ hết sức tập trung.
Thật ra Kỷ Lăng vẫn đang tỉnh, cậu có thể cảm nhận được động tác của người đàn ông rất nhẹ nhàng, ngón tay mang theo nhiệt độ mát lạnh nhẹ nhàng lướt qua miệng vết thương nóng rát, như đã mang đi cả sự đau đớn.
Kỷ Lăng đột nhiên mở to mắt, nói: “Đứng lại.”
Ninh Ngọc đang định rời đi, anh nghe vậy thì quay người lại, cười nhìn cậu: “Tỉnh rồi à?”
Mặt Kỷ Lăng nóng bừng, rõ ràng anh biết tôi không ngủ! Cậu tức giận hất cằm, giả bộ hung dữ nói: “Vết thương của anh cũng phải xử lý.”
Ninh Ngọc nhìn cậu chằm chằm, trong đáy mắt anh bỗng nhiên lại hiện lên ý cười một lần nữa.
Anh thấp giọng mở miệng: “Được.”
Nói rồi liền dang tay ra tay, đưa lưng về phía Kỷ Lăng, cởi áo khoác, rồi tháo cúc áo sơ mi, tuột áo đến chỗ thắt lưng, lộ ra nửa vai sau. Da trên vai anh bị trầy xước, đang rỉ máu. Thân hình người đàn ông cao lớn rắn chắc, cơ bắp cân đối, có lực... Vẫn là một thân thể hoàn hảo như vậy, nhưng so với thân thể lúc trước thì bây giờ trên người anh đã ít đi rất nhiều vết thương. Cho nên, dù đây không phải là vết thương nặng nhưng nhìn qua lại thấy có vẻ khá nghiêm trọng.
Đây là cơ thể của một con người được sống an nhàn sung sướng.
Hoàn toàn khác với trước đây…
Kỷ Lăng giật mình, cậu lại nhớ tới chuyện ở thế giới kia, nhớ tới cuộc gặp gỡ ở thành phố Loan Thủy.
Khi đó tên này rõ ràng bị thương không nặng nhưng lại giả vờ như không thể nhúc nhích nổi, chỉ vì muốn lừa gạt cậu bôi thuốc, đút cơm cho anh ta... Quá đáng giận! Tên bịp bợm này!
Kỷ Lăng nghĩ tới đây lại thấy tức giận, động tác trên tay không tránh khỏi nặng hơn một chút. Sau đó cậu liền cảm giác được cơ thể người đàn ông hơi căng cứng, nhưng anh vẫn không hé răng, không nhúc nhích gì. Kỷ Lăng dừng lại động tác, lập tức lại thấy hối hận... Quả thật cậu hơi quá đáng, Ninh Ngọc bị thương vì cậu, vậy mà cậu lại vì ghi hận chuyện đã qua mà ra tay độc ác với anh. Như vậy thành ra cậu lại trở thành một kẻ tiểu nhân tính toán chi li rồi...
Kỷ Lăng thả nhẹ động tác, cẩn thận bôi thuốc cho Ninh Ngọc, dáng vẻ tự trách: “Được rồi...”
Ninh Ngọc chậm rãi mặc quần áo vào, khóe môi cong lên. Dù không quay đầu lại nhưng dường như anh cũng có thể tưởng tượng được bộ dạng xoắn xuýt, do dự, tức giận, mềm lòng của cậu thiếu niên...
Đúng là một đứa trẻ không giấu được cảm xúc.
Thật đúng là làm khó cho em phải ngụy trang khi ở thế giới kia.
Nhưng tôi rất vui vì bây giờ em không còn phải giả vờ nữa, có thể thoải mái bộc lộ bản thân mình. Cho dù chỉ là một vài cảm xúc nhỏ nhặt, một vài sự khó chịu nhỏ tôi cũng đều rất thích...
Sâu trong đáy mắt Ninh Ngọc là ý cười.
Anh biết bây giờ tâm trạng Kỷ Lăng đang rất phức tạp nên cũng không nói thêm gì, tránh cho cậu càng thêm khó xử. Anh quay lại ghế tiếp tục lái xe đi.
Ninh Ngọc đã tới nhà Kỷ Lăng hai lần vì vậy nên nhớ rất rõ. Động tác của anh quen thuộc dừng xe lại trước lầu nhà Kỷ Lăng, giơ tay ra định bế cậu ra ngoài.
Nhưng Kỷ Lăng lại đẩy người Ninh Ngọc ra, đè thấp giọng: “Thả tôi xuống, anh đỡ tôi đi là được rồi.”
Đây là nhà cậu, xung quanh toàn người quen và hàng xóm, bị một người đàn ông ôm kiểu công chúa như vậy thì xấu hổ lắm.
Không phải chỉ bị trẹo mắt cá chân thôi sao? Chỉ vậy mà cũng để người ta ôm đi thì quá không có khí khái đàn ông rồi!
Cậu có thể tự đi!
Ninh Ngọc thấp giọng cười một tiếng, anh buông tay thả Kỷ Lăng xuống, để cậu nắm cổ tay mình, dựa vào người mình, sau đó đưa cậu vào trong thang máy.
Kỷ Lăng nhảy tới cửa nhà, cậu đang định lấy chìa khóa ra mở cửa thì đột nhiên cánh cửa lại mở ra từ bên trong, Dương Vy thò đầu ra nói: “Vừa rồi mẹ nghe thấy tiếng bước chân rất quen nên mới ra cửa nhìn thử xem, không ngờ đúng là con về. Sao vậy, sao đột nhiên lại về giờ này?” Bà vừa nói vừa quét mắt nhìn qua, thấy chân Kỷ Lăng cà nhắc thì vội vàng hỏi: “Chân con làm sao vậy?”
Kỷ Lăng nói: “Không sao ạ, con không cẩn thận bị trẹo chân thôi.”
Dương Vy nhìn qua thấy quả thực không nghiêm trọng lắm mới yên lòng. Sau đó, bà nhìn về phía Ninh Ngọc, nhận ra đây là anh trai cô bạn gái nhỏ kia của Kỷ Lăng, trong lòng thầm nghĩ lẽ nào hôm nay Tiểu Lăng ra ngoài chơi với bạn gái bị thương sao? Nhưng mà cô gái nhà người ta xấu hổ không dám tới, cho nên để anh trai đưa Tiểu Lăng về?
Dù thế nào thì Dương Vy vẫn rất biết ơn Ninh Ngọc vì đã đưa Kỷ Lăng về nhà, bà nhiệt tình nói: “Tiểu Ninh đúng không, mau vào trong ngồi đi.”
Nói rồi bà tránh ra, xoay người lấy dép lê cho hai người.
Ninh Ngọc đỡ Kỷ Lăng vào phòng, anh thay dép lê rồi để Kỷ Lăng ngồi xuống ghế sô pha. Dương Vy rót một chén trà mang tới cho anh, Ninh Ngọc đưa hai tay nhận lấy, lễ phép nói: “Dì à, dì không cần phải khách sáo vậy đâu.”
Dương Vy rất thích người thanh niên nhã nhặn lễ phép này, bà cười nói: “Đúng rồi, đúng lúc dì đang nấu cơm, cháu ở lại cùng ăn đi.”
Ninh Ngọc nói: “Vậy thì làm phiền dì quá ạ.”
Dương Vy cười nói: “Dì còn muốn cảm ơn cháu đã đưa Tiểu Lăng về mà. Quyết định vậy đi, nếu không ở lại là không nể mặt dì rồi.”
Ninh Ngọc nghe vậy liền lộ ra dáng vẻ không yên, trả lời: “Dạ, vậy thì… được ạ.”
Lúc này Dương Vy mới hài lòng, xoay người đi vào phòng bếp.
Kỷ Lăng trên sô pha nhìn cảnh này, cậu nhìn Ninh Ngọc ánh mắt tỏ vẻ khinh bỉ. Hừ, diễn đi, chỉ có anh là biết diễn thôi! Không hổ là ảnh đế, nhớ ngày đó lúc ở Đế Tinh tôi cũng bị anh lừa thảm. A, không đúng... phải là toàn thế giới đều bị anh lừa thảm! Ai có thể tưởng tượng được vị thần tượng chính trực dũng cảm, lương thiện của toàn dân, hình mẫu quân nhân mẫu mực cao lớn vĩ đại đó lại là Gabriel, thủ lĩnh quân phiến loạn chứ?
Cả người trên dưới đều là dáng vẻ diễn kịch thành thần!
Thánh diễn kịch, muốn diễn là diễn được ngay, nghĩ như vậy thì... còn không biết lời anh ta nói với cậu có bao nhiêu phần là sự thật đấy.
Ninh Ngọc quay đầu lại liền bắt gặp đôi mắt đen láy của cậu thiếu niên, trong đó lóe lên vẻ nghi ngờ nho nhỏ. Anh bước tới cúi đầu nhìn Kỷ Lăng, trên môi nở một nụ cười nhẹ, giọng nói rõ ràng dễ nghe: “Em đang suy nghĩ gì đó?”
Kỷ Lăng cười ha hả: “Tôi đang nghĩ diễn xuất của anh vừa rồi không tệ đâu.”
Ninh Ngọc cũng không có biểu hiện tức giận hay buồn bực gì, ánh mắt vẫn ôn hòa, anh thở dài, nói chậm rãi: “Em cho là tôi chỉ đang diễn kịch sao?”
Kỷ Lăng do dự một lúc rồi gật đầu.
Ninh Ngọc lại nói: “Vậy em cảm thấy dáng vẻ thực sự của tôi nên như thế nào?”
Kỷ Lăng chợt sửng sốt, cậu chợt phát hiện ra mình lại không thể nghĩ ra nổi. Vì trong trí nhớ của cậu, trừ lúc đeo mặt nạ ngụy trang thành Gabriel thì bất cứ lúc nào Ninh Ngọc cũng đều có dáng vẻ ôn hòa, lịch sự, không hề có tỳ vết nào, anh luôn có dáng vẻ đó…
Vì vậy anh mới trở thành người tốt nhất trong tâm trí mọi người.
Nếu đó là dáng vẻ ngụy trang thì nó cũng đã ăn sâu vào tận trong xương tủy anh.
Ninh Ngọc cúi người tới gần Kỷ Lăng, giọng điệu chậm rãi mà trầm thấp, anh nói: “Ở thế giới này tôi không cần ngụy trang cho bất cứ ai xem, cũng không ai có thể ép tôi làm chuyện gì, tôi chỉ làm việc tôi nghĩ mình cần phải làm, yêu người tôi muốn yêu, cũng bao gồm cả việc tôn trọng em ấy và người nhà của em ấy... Điều này không liên quan gì đến việc giả bộ hay ngụy trang, chỉ liên quan tới việc tôi có sẵn lòng làm như vậy hay không, em hiểu chứ?”
Kỷ Lăng lại đỏ mặt, cậu bị anh nói cho sửng sốt một lúc lâu, không thể phản bác.
Một lát sau, cậu hơi dịch người về phía sau, cách xa người Ninh Ngọc, nói lắp bắp: “Đừng áp sát như thế, anh, anh chú ý một chút đi, mẹ tôi có thể ra ngoài này bất cứ lúc nào đó...”
Trên môi Ninh Ngọc có vẻ như muốn nở nụ cười, nhưng anh không tiếp tục xông tới nữa, mà quay người ngồi trong phòng khách xem TV như một người bạn bình thường.
Anh ngồi đó một lát, không bao lâu sau lại chủ động đi vào phòng bếp giúp Dương Vy bưng đồ ăn, dọn chén đũa.
Dương Vy không từ chối sự giúp đỡ của Ninh Ngọc, bà cảm thấy người thanh niên này trông có vẻ hiểu chuyện, thân thiết, mà bản thân bà lại là trưởng bối nên ngược lại cũng không ngại để anh giúp đỡ. Gia giáo của Ninh Ngọc thật sự rất tốt, nếu vậy thì xem ra em gái anh nhất định cũng là một cô bé hiểu chuyện, ngoan ngoãn. Vậy thì sau này nếu hai nhà kết thông gia cũng là một việc tốt. Từ người nhà của cô bé cũng có thể nhìn ra hoàn cảnh gia đình đối phương tốt xấu thế nào…
Hơn nữa, bây giờ con trai mình vẫn còn là quan hệ bạn bè với đối phương, bà là mẹ thì sao có thể cản chân con trai mình, con dâu chưa vào cửa đã xây dựng hình tượng mẹ chồng độc ác chứ? Đó là chuyện tuyệt đối không có khả năng!
Bởi vậy Dương Vy càng đối xử thân thiện hơn với Ninh Ngọc.
Kỷ Lăng thấy mẹ mình cười nói vui vẻ với Ninh Ngọc, hai người thân thiết như đã quen từ lâu, quả thực cậu chỉ muốn che mắt mình lại, không đành lòng nhìn thẳng. Nhưng cậu cũng không có cách nào nói với mẹ rằng mình không có bạn gái gì cả, mà người đàn ông này mới là người đang theo đuổi cậu đó…
Trên bàn bày vài món ăn đơn giản thường ngày, tay nghề nấu ăn của Dương Vy không được tính là quá tốt, nấu vài món ăn chỉ có thể nói là ở mức trung bình, nhưng Kỷ Lăng lại rất thích. Dù đã được ăn bao nhiêu sơn hào hải vị ở bên ngoài thì đồ ăn ở nhà vẫn là món khiến người ta nhớ mãi không quên.
Không biết Ninh Ngọc có ăn quen không nữa.
Nhưng anh ta là người có thể chịu đựng gian khổ làm cách mạng, nên chắc hẳn cũng sẽ không kén ăn nhỉ? Kỷ Lăng không lo lắng lắm cho Ninh Ngọc, nhưng nếu là hai tên Carlos và Cảnh Tùy thì đoán chừng họ sẽ ăn không quen thức ăn như vậy đâu, Kỷ Lăng cúi đầu suy nghĩ lung tung...
Dương Vy ngồi trò chuyện liên tục với Ninh Ngọc.
Dương Vy: “Cháu là người ở đây à?”
Ninh Ngọc: “Đúng ạ.”
Dương Vy: “Năm nay bao nhiêu tuổi rồi, trong nhà có anh chị em nào nữa không?”
Ninh Ngọc: “Cháu hai tư tuổi, có hai anh trai, một chị gái, và… một em gái.” Em gái là vừa được tạm thời thêm vào.
Dương Vy: “Ồ, vậy thì rất tốt, vốn dĩ dì cũng muốn sinh thêm một đứa nữa để Tiểu Lăng có bạn, nhưng lúc đó công việc bận rộn quá, cuối cùng thì không đẻ thêm được nữa, thành ra Tiểu Lăng từ bé ở nhà đã được nuông chiều. Theo ý dì thì nhà có nhiều anh chị em mới tốt, vậy thì tụi nhỏ mới càng hiểu chuyện hơn...”
Kỷ Lăng vốn đang buồn bực cắm cúi ăn cơm, nhưng thế nào mà hai người nói chuyện lại bắt đầu “diss” cả cậu vậy?
Ninh Ngọc cố nén lại khóe môi đã cong lên, giọng điệu ôn hòa: “Dì khách sáo rồi, Tiểu Lăng rất tốt, cũng rất hiểu chuyện.”
Dương Vy: “Nó ấy à, cháu đừng nói thay cho nó, nó là cái thằng bé đầu gấu con đấy.”
Kỷ Lăng: “?” Từ lúc nào nào mà còn đã thành đầu gấu con rồi? Con còn chưa đủ nghe lời sao?
Ninh Ngọc: “Vậy ạ? Đúng là nhìn không ra đó ạ.”
Dương Vy thở dài: “Cháu không biết đâu, lúc bé thằng nhóc này ngứa đòn lắm. Nhưng cả nhà chiều nó thành quen, mỗi lần dì muốn đánh nó là nó lại khóc, vừa khóc liền có người thân chạy đến ngăn dì lại, nói là trẻ con còn nhỏ không đánh được, cứ như vậy đến tận lúc nó lớn luôn.”
Kỷ Lăng: “...”
Ninh Ngọc quay đầu liếc nhìn cậu ý tứ sâu xa, anh nói chậm rãi: “Giờ chắc là không thích khóc nữa rồi ạ, cháu chưa thấy cậu ấy khóc lần nào đâu.”
Kỷ Lăng thiếu chút nữa đã đứng dậy vỗ bàn, anh có dám nói kháy rõ hơn chút nữa không?
Đủ rồi đó nha!
Dương Vy cười nói: “Ừ, giờ đã khá hơn rồi, đứa trẻ lớn lên, hiểu chuyện hơn cũng bớt lo, câu này đúng là không sai.” Nhất là từ sau vụ tai nạn xe cộ đó, có đôi khi Kỷ Lăng hiểu chuyện quá cũng làm cho bà đau lòng, đến bây giờ còn chưa thấy quen.
Mặt Kỷ Lăng nóng bừng, chỉ hận không thể vùi cả mặt vào bát.
Ăn xong một bữa cơm cậu đã không còn gì để nói nữa, cảm thấy đến cả chuyện mình tè dầm khi còn bé mẹ cũng sắp nói ra đến nơi…
Cho đến khi Dương Vy thu dọn bát đĩa đi vào bếp.
Ninh Ngọc mới hơi nghiêng đầu, mắt chứa ý cười: “Tôi không nên bắt nạt em mãi nhỉ, hứa với em sau này sẽ không để em khóc nữa đâu.”
Kỷ Lăng mặt xám như tro tàn, cậu đã không còn mặt mũi gì nữa: “Biến đi.”
Ninh Ngọc lại thấp giọng cười nhẹ.
Sau đó anh cười mãi rồi cũng ngừng, nhắm mắt lại thở dài ra một hơi... Đứa trẻ này thật sự rất đáng yêu, nhưng nếu không phải là bị bắt nạt quá thảm, tức giận, khổ sở thì ai lại đi khóc chứ? Việc đó dù sao cũng là tại anh đã làm quá mức, đã dọa sợ cậu rồi phải không?
Cho dù không có ác ý nhưng tất cả hành động của anh về bản chất hoàn toàn không khác gì Carlos và Cảnh Tùy... Anh đã để mặc cho mình bị dục vọng chi phối.
Anh còn chưa đủ kiềm chế.
Nếu thực sự đủ kiềm chế thì căn bản không nên đến gần cậu khi cậu không muốn…
Ninh Ngọc mở mắt, chậm rãi nói: “Xin lỗi.”
Mặc dù vừa rồi Kỷ Lăng có hơi tức giận, nhưng phần nhiều là vì cậu bị mẹ mình bêu xấu, cậu không ngờ Ninh Ngọc lại đột nhiên nói xin lỗi mình, rất nhanh sau đó cậu đã ý thức được Ninh Ngọc đang nói điều gì, trong lòng chợt giật mình.
Một lát sau, Kỷ Lăng nói nhẹ nhàng: “Những lời này anh đã nói với tôi rồi.”
Nếu tôi có thể không so đo với sự vô tình của Cảnh Tùy, với việc Carlos làm tổn thương tôi, với sự phản bội của Văn Ngạn và sự hiểu lầm của Brendon thì... đương nhiên cũng có thể tha thứ cho anh.
Nếu đối với sai lầm của mỗi người tôi đều tính toán chi li thì có lẽ sẽ sống vô cùng mệt mỏi đấy? Nếu nhất định phải truy đến cuối cùng thì có thể nói được rõ ràng ai lừa gạt ai, ai làm tổn thương ai, ai hoàn toàn không có sai lầm nào sao?
Khi tôi quyết định từ bỏ các anh, quyết định rời khỏi thế giới đó bằng phương pháp dứt khoát, quyết liệt như vậy thì tôi đã không còn để bụng nữa, chúng ta đã sớm thanh toán xong từ lâu rồi.
Hơn nữa, tuy rằng... từ góc độ tình cảm việc khó chấp nhận nhất là thân phận của anh thay đổi chóng mặt, nhưng nếu xét trên góc độ lý trí thì anh lại chính là người mà tôi không có tư cách để trách cứ nhất.
Ninh Ngọc nhìn Kỷ Lăng một lúc lâu, không ngờ cậu thiếu niên lại thật sự không hề để trong lòng, anh lại bất chợt thở dài, nói: “Tôi thấy hơi hối hận vì đi nói chuyện đạo lý với em rồi đấy.”
Kỷ Lăng: “?”
Ninh Ngọc cúi xuống, nhìn chằm chằm vào mắt cậu, nói chậm rãi: “Bởi vì tôi hy vọng em có thể càng tùy hứng hơn nữa trước mặt tôi mà không cần phải tính toán rõ ràng như vậy. Nhưng đây không phải lỗi của em...”
Là lỗi của tôi.
Là tại tôi ngay từ đầu đã tính toán quá rõ ràng, tôi có thói quen làm chủ mọi thứ, dù yêu một người, dù đang trong một mối quan hệ tôi cũng không chịu trao vận mệnh của mình vào tay đối phương, không muốn còn chưa bắt đầu đã thất bại thảm hại...
Anh đã có thói quen tính toán mọi thứ, ngay cả tình cảm cũng có thể dùng để tính toán.
Cũng giống như kiếp đầu tiên, anh quyết định có hôn ước với Cảnh Tùy cũng chỉ để đạt được mục đích của mình, không có cái gọi là phải lòng, chỉ có sự hợp tác vì lợi ích.
Cho đến gặp được Kỷ Lăng.
Cho đến khi cậu thiếu niên dứt khoát rời khỏi anh.
Khi đó anh mới biết có một loại tình cảm không thể tính toán được, cũng không thể bị tính kế.
Kỷ Lăng rơi vào trong đôi mắt đen láy của Ninh Ngọc, đối diện với hai mắt dịu dàng thâm thúy của anh, nghe giọng nói trầm thấp của anh, cậu hơi thất thần, dường như cả người sắp chìm vào trong đó...
Dường như cậu đã hiểu ra điều gì, nhưng cũng không quá rõ ràng.
Ninh Ngọc nhìn đôi mắt ngây thơ của cậu thiếu niên, anh trầm mặc nửa ngày rồi nở một nụ cười bất đắc dĩ lại có vẻ cưng chiều, nói: “Đồ mẹ em nấu rất ngon, con người dì ấy cũng rất tốt, tôi đã hiểu vì sao em lại khăng khăng muốn trở về như vậy rồi... Nếu là tôi thì tôi cũng sẽ muốn trở về.”
Kỷ Lăng thấy Ninh Ngọc đột nhiên thay đổi chủ đề, cậu cũng lấy lại tinh thần, thuận thế chuyển đề tài, tránh khỏi cảm giác ngượng ngùng kỳ quái vừa rồi, cậu mở miệng nói: “À...”
“Em và thế giới của em đều rất tốt.” Ninh Ngọc nói.
Kỷ Lăng mặt đỏ tim đập giơ tay ra đẩy Ninh Ngọc, nhìn anh chằm chằm, nói: “Anh nên đi rồi đó.”
Mẹ cậu đang ở ngay trong phòng bếp, nếu đi ra thấy được thì phải làm sao.
Ninh Ngọc gật đầu đứng thẳng người dậy, dường như định rời đi, nhưng bỗng nhiên anh lại nắm lấy cổ tay Kỷ Lăng, kéo cậu đến trước mặt mình, ghé vào tai cậu cười khẽ một tiếng: “Đúng rồi, có một việc tôi vẫn luôn muốn nói cho em biết...”
Kỷ Lăng nhủ thầm anh đủ rồi đó, đã hết chưa vậy, tỏ tình có thể chọn lúc thích hợp hơn không? Tôi biết anh yêu tôi rồi được chưa! Kết quả, cậu lại nghe thấy Ninh Ngọc ghé vào tai mình nói một câu, một lát sau, hốc mắt đã hơi chua xót.
Ninh Ngọc nói: “Tôi vẫn luôn muốn nói cho em biết, thế giới kia bây giờ cũng rất tốt, đúng như những gì em kỳ vọng.”
Ninh Ngọc chợt giật mình, sau đó trong đôi mắt đen láy của anh hiện lên ý cười nhẹ, khóe môi nhếch lên: “Cậu cũng biết mà, không phải sao?”
Kỷ Lăng cắn môi, lông mi run rẩy, cậu cố chấp nhìn anh, nói từng chữ: “Đây không phải là một câu trả lời.”
Ninh Ngọc khẽ thở dài, vẻ mặt cưng chiều dịu dàng, bàn tay có lực của anh nắm lấy tay Kỷ Lăng, giọng điệu trở nên trầm thấp: “Vậy cậu nghe rõ nhé...”
Kỷ Lăng nhìn anh.
Ninh Ngọc nói thật chậm rãi và trịnh trọng: “Ở một thế giới khác, tôi còn có một cái tên là… Ninh Ngọc. Tôi thực sự rất vui vì có thể gặp lại em ở thế giới này.”
“Xin chào, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Tay Kỷ Lăng khẽ run lên, cậu nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt... Lúc này anh đã nói rất rõ ràng, những tiếng động ầm ĩ huyên náo xung quanh chợt biến mất. Anh nói anh tên là Ninh Ngọc.
Chính miệng anh nói cho cậu biết, anh đến từ thế giới kia.
Trong lòng Kỷ Lăng đã không còn chút nghi ngờ nào.
Thật ra ngay từ lần đầu tiên hai người chạm mặt cậu nên nhận ra luôn mới phải... Lần đó thay vì nói là thăm dò thì thà nói rằng anh đang ám chỉ thân phận của mình cho cậu biết. Ngay từ lần đầu đó Ninh Ngọc đã lập tức nhận ra cậu, nhưng cậu lại ngây ngô coi như mình đang hiểu lầm...
Không chịu đối mặt với sự thật rành rành trước mắt.
Lừa mình dối người đến tận bây giờ...
Lúc này, phía trước vang lên tiếng bước chân dồn dập.
Văn Ngạn bước nhanh xuống sườn đồi, lo lắng đi về phía bên này. Cách đó không xa, phía sau anh là Vương Nhất Hâm đang chật vật bò xuống.
Kỷ Lăng đang ngơ ngác liền lấy lại tinh thần, cậu vội vàng rút tay khỏi tay Ninh Ngọc, mặt hơi phiếm hồng.
Văn Ngạn bước tới, bởi vì đi rất gấp gáp nên lồng ngực anh ấy còn đang phập phồng kịch liệt. Thấy Kỷ Lăng bị thương anh ấy không còn lòng dạ nào chú ý tới Ninh Ngọc ở bên cạnh nữa, giọng điệu dồn dập hỏi: “Cậu thế nào rồi?”
Kỷ Lăng nhìn ánh mắt lo lắng của anh ấy, cậu trầm mặc một lát rồi nói: “Tôi không sao, anh không cần lo lắng đâu.”
Vương Nhất Hâm đi theo sát phía sau, vẻ mặt hối hận tự trách. Chỉ tại cậu ta nhờ Kỷ Lăng giúp mình chụp ảnh nên mới dẫn đến tai nạn ngoài ý muốn lần này. May mà đúng lúc anh Ninh ở gần kịp thời ra tay, nếu không thì hậu quả khó mà lường được. Cậu ta áy náy cúi đầu: “Xin lỗi cậu…”
Kỷ Lăng nói: “Là tự tôi không cẩn thận, hơn nữa cũng không bị sao hết, cậu đừng suy nghĩ nhiều.”
Vương Nhất Hâm hiểu là Kỷ Lăng đang an ủi mình, tuy lần này cậu may mắn không có việc gì, nhưng nếu có thì phải làm sao? Vậy cậu ta nhất định sẽ không thể tha thứ cho bản thân, nghĩ đến hậu quả có thể xảy ra mà trong lòng cậu ta vẫn còn thấy sợ hãi.
Ninh Ngọc thấy mắt cá chân Kỷ Lăng vì bị trật mà đã nhanh chóng trở nên sưng đỏ, mặt anh lập tức biến sắc, giơ tay ra trực tiếp ôm ngang Kỷ Lăng lên. Kỷ Lăng trở tay không kịp bị đụng vào trong ngực anh, chóp mũi va phải cổ anh, ngửi được hơi thở mạnh mẽ của đàn ông, mặt cậu lập tức nóng bừng lên, theo bản năng muốn vùng vẫy tránh đi...
Nhưng cậu còn chưa đưa tay ra thì động tác đã đột ngột dừng lại. Cậu nhớ tới bây giờ chân mình đang bị trật, hơn nữa còn có mặt Vương Nhất Hâm ở đây. Vốn là không có chuyện gì, nếu cậu cứ cố từ chối đưa đẩy thì không biết tên này có thể suy nghĩ linh tinh gì không... Vì vậy, Kỷ Lăng liền không tiếp tục cử động gì nữa, ngoan ngoãn mặc kệ Ninh Ngọc bế mình lên.
Vương Nhất Hâm vẫn còn đang áy náy nên quả nhiên không suy nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy anh Ninh đúng là một người đáng tin cậy. Cậu ta chỉ mải lo lắng cho vết thương của Kỷ Lăng, nói: “Em đưa cậu ấy về với anh.”
Ninh Ngọc mỉm cười: “Không cần đâu, mình tôi đưa về là được rồi.”
Vương Nhất Hâm vẫn kiên quyết muốn đi cùng, vào lúc này sao cậu ta có thể trọng sắc khinh bạn mà bỏ qua Kỷ Lăng được chứ! Cậu ta kiên quyết nói: “Như vậy sao được, em vẫn nên đi cùng hai người mới phải.”
Kỷ Lăng ở trong lòng Ninh Ngọc vừa thẹn thùng vừa không được tự nhiên, hoàn toàn không muốn Vương Nhất Hâm đi theo. Cậu sợ Vương Nhất Hâm sẽ nhìn ra manh mối, làm ầm làm ĩ lên, vậy thì mọi người đều sẽ biết chuyện, tên này là kẻ không biết giữ mồm miệng gì cả. Bỗng nhiên cậu đảo mắt, nói với vẻ rất săn sóc, chu đáo: “Có phải bạn gái nhỏ của cậu vẫn còn đang chờ cậu không...”
Biểu cảm trên mặt Vương Nhất Hâm lập tức cứng đờ.
Kỷ Lăng nói: “Một vết thương nhỏ thôi mà, không có vấn đề gì đâu. Cậu đi làm việc của cậu đi, có anh Ninh đưa tôi về là được rồi.”
Vương Nhất Hâm nhớ tới chuyện tình mới manh nha của mình, trong lòng cũng hơi dao động. Trong nội tâm cậu ta đang đấu tranh tâm lý dữ dội giữa việc chọn tình yêu hay tình bạn, vô cùng xoắn xuýt, cậu ta hỏi: “Cậu thực sự không sao à...”
Kỷ Lăng nghiêm túc gật đầu: “Có thể nặng đến đâu chứ.”
Vương Nhất Hâm do dự cả nửa ngày, cuối cùng mới cắn răng nói với Ninh Ngọc: “Vậy thì, anh Ninh, anh nhất định phải chăm sóc cậu ấy thật tốt đấy.”
Ninh Ngọc cười nói: “Cậu yên tâm đi.”
Anh không có ý định tiếp tục trì hoãn nữa, lập tức ôm Kỷ Lăng đi về phía trước. Khi lướt qua người Văn Ngạn, ánh mắt anh cũng lướt qua phía đối phương, sau đó thản nhiên thu hồi tầm mắt.
Văn Ngạn đứng tại chỗ, nhìn Ninh Ngọc ôm Kỷ Lăng rời đi trước mặt mình, tay phải anh ấy nắm chặt lại, trong mắt lóe lên vẻ hung ác rồi lập tức biến mất, sau đó lại bị nỗi thống khổ đau đớn bao trùm.
Tuy rất muốn bước tới cướp cậu thiếu niên về, nhưng cuối cùng anh ấy vẫn không thể cử động.
Bởi vì anh ấy biết việc mà cậu thiếu niên ấy không thích nhất chính là bị bọn họ cướp đoạt và dây dưa, không thích bị ép buộc, không thích bị làm cho khó xử... Nếu lúc này anh ấy mà bước tới, gây ra việc trái với mong muốn của cậu thì sẽ chỉ làm cho bản thân càng bị chán ghét hơn mà thôi.
Nhưng anh ấy thực sự không cam lòng, anh ấy chỉ chậm hơn một bước mà thôi...
Giống như ở kiếp trước, như khi ở thế giới kia.
Chỉ vì kiếp đầu tiên phạm phải sai lầm liền bỏ lỡ cơ hội. Dù về sau anh ấy có bỏ ra nỗ lực gấp trăm nghìn lần nhưng cũng khó có thể lấy lại niềm tin đã mất. Dù cuối cùng được tha thứ... thì thế nào chứ?
Chuyện tình cảm không thể dùng quy tắc, khuôn phép để làm rõ, càng không thể coi như tiền tài, số liệu để đong đếm.
Dù anh ấy là người đầu tiên yêu cậu.
Nhưng cũng không thể có được trái tim người mình yêu.
Văn Ngạn từ từ mở bàn tay ra, nhìn lòng bàn tay trống rỗng của mình.
Mỗi khi anh ấy cho rằng mình đã sắp nắm bắt được thì cơ hội lại tiếp tục vuột khỏi bàn tay anh ấy... cuối cùng không thể nắm được thứ gì.
Vương Nhất Hâm thấy Kỷ Lăng và Ninh Ngọc đã rời đi thì cũng định đi khỏi chỗ này, khi sắp đi cậu ta lại phát hiện ra đàn anh Uất đang đứng tại chỗ, thần sắc lạnh lẽo, đôi mắt u ám, cậu ta không khỏi lo lắng hỏi han: “Đàn anh Uất, anh làm sao vậy? Không đi sao?”
Đôi mắt đen của Văn Ngạn như vực sâu không đáy, khoảnh khắc anh ấy ngước mắt nhìn lên, Vương Nhất Hâm thấy mà trong lòng cả kinh, tê dại cả da đầu.
Có chuyện gì vậy? Sao bỗng dưng người này trông đáng sợ thế?
Ngay khi Vương Nhất Hâm còn đang vô cùng sợ hãi thì cậu ta lại nhìn thấy người thanh niên đẹp trai nở một nụ cười nhạt ôn hòa, quét sạch mọi mây mù trên mặt, giống như cảm giác lạnh sống lưng vừa rồi chỉ là ảo giác của cậu ta.
Văn Ngạn nói: “Không có gì.”
Nói xong liền quay người rời đi.
Vương Nhất Hâm gãi đầu, ngu ngơ như con bò đội nón, chẳng lẽ vì đàn anh Uất quá quan tâm đến Kỷ Lăng nên mới như vậy à?
Thôi bỏ đi, không quan tâm nữa!
Bạn gái nhỏ vẫn đang đợi cậu ta kia kìa!
Bây giờ chuyện này mới là quan trọng nhất.
...
Ninh Ngọc trực tiếp ôm Kỷ Lăng rời khỏi đây. Hôm nay một mình anh lái xe đến nên bây giờ đã có đất dụng võ. Chỗ ngồi phía sau xe việt dã rất rộng, động tác Ninh Ngọc nhẹ nhàng, anh đặt Kỷ Lăng xuống chỗ ngồi phía sau, sau đó mở cửa xe ngồi vào ghế lái phía trước.
Kỷ Lăng thấy Ninh Ngọc chuẩn bị khởi động xe thì đột nhiên phát hiện ra sau bả vai anh có vết máu chảy mơ hồ. Cậu lập tức nói: “Đợi một chút, anh bị thương rồi.”
Vừa rồi Ninh Ngọc luôn quay mặt về phía cậu nên cậu hoàn toàn không phát hiện ra anh bị thương, cho đến giờ mới nhận ra.
Kỷ Lăng tức giận nói: “Anh bị thương mà sao không nói một tiếng?”
Ninh Ngọc cười tỏ vẻ không sao cả đáp: “Chỉ là vết thương ngoài da, không quan trọng nên không cần nói.”
Kỷ Lăng: “Nhưng...”
Ninh Ngọc đột nhiên quay đầu lại, anh nhìn vào mắt Kỷ Lăng, trong mắt có ý cười trêu tức, giọng hơi cao lên: “Em đang lo lắng cho tôi à?”
Mặt Kỷ Lăng đỏ lên, nghẹn họng, lời còn chưa nói cũng không nói ra được nữa…
Ninh Ngọc nói: “Thật ra đây là một chuyện tốt.”
Kỷ Lăng: “?”
Ánh mắt Ninh Ngọc thản nhiên, anh nói: “Chuyện này chứng tỏ bây giờ tôi và em giống nhau, đều có thể bị thương… Đúng, bây giờ chúng tôi đều giống em.”
Kỷ Lăng hơi ngẩn ra.
Sau đó cậu đột nhiên hiểu ra Ninh Ngọc đang nói cho cậu biết bây giờ anh chỉ là một người bình thường, bọn họ đều là người bình thường, đã không còn là những cường giả cấp độ SSS của thế giới Tinh Tế nữa, cho dù thể chất có hơi khác biệt nhưng bản chất đều giống nhau.
Bây giờ là bây giờ, quá khứ là quá khứ.
Bây giờ các anh cũng chỉ giống như tôi nên tôi không cần phải sợ.
Kỷ Lăng im lặng một lúc lâu.
Sau đó, cậu bỗng nhiên quay mắt đi chỗ khác, nói với vẻ hung dữ: “Đã bị thương còn không chú ý như vậy, còn không biết xấu hổ nói tôi là đồ đần!”
Anh đã biết bây giờ mình chỉ là một người bình thường vậy mà còn xông tới không hề nghĩ ngợi, lấy thân bảo vệ cho tôi. Chẳng lẽ anh không biết mình cũng có thể bị thương à?
Tức giận!
Ai bảo anh làm như vậy, nếu anh thật sự xảy ra chuyện thì anh cho rằng tôi sẽ vui mừng sao?
Kỷ Lăng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng rất khó chịu, không muốn để ý tới tên này nữa.
Phía trước truyền đến tiếng cười nhẹ của người đàn ông.
Sau đó là tiếng khởi động động cơ ô tô rền vang.
Không bao lâu sau xe đã dừng ở chân núi, Ninh Ngọc đi vào hiệu thuốc bên đường mua một ít thuốc, sau đó quay lại mở cửa ghế sau nói với Kỷ Lăng: “Vết thương của em cần xử lý một chút.”
Kỷ Lăng nhắm mắt giả bộ ngủ.
Ninh Ngọc cười không nói gì, chỉ đứng ở bên cửa xe, nhẹ nhàng nắm lấy mắt cá chân Kỷ Lăng, cẩn thận sát trùng, bôi thuốc, xoa bóp cho cậu. Sau đó, anh lại đi tất vào cho Kỷ Lăng, rồi thả chân cậu về, dáng vẻ hết sức tập trung.
Thật ra Kỷ Lăng vẫn đang tỉnh, cậu có thể cảm nhận được động tác của người đàn ông rất nhẹ nhàng, ngón tay mang theo nhiệt độ mát lạnh nhẹ nhàng lướt qua miệng vết thương nóng rát, như đã mang đi cả sự đau đớn.
Kỷ Lăng đột nhiên mở to mắt, nói: “Đứng lại.”
Ninh Ngọc đang định rời đi, anh nghe vậy thì quay người lại, cười nhìn cậu: “Tỉnh rồi à?”
Mặt Kỷ Lăng nóng bừng, rõ ràng anh biết tôi không ngủ! Cậu tức giận hất cằm, giả bộ hung dữ nói: “Vết thương của anh cũng phải xử lý.”
Ninh Ngọc nhìn cậu chằm chằm, trong đáy mắt anh bỗng nhiên lại hiện lên ý cười một lần nữa.
Anh thấp giọng mở miệng: “Được.”
Nói rồi liền dang tay ra tay, đưa lưng về phía Kỷ Lăng, cởi áo khoác, rồi tháo cúc áo sơ mi, tuột áo đến chỗ thắt lưng, lộ ra nửa vai sau. Da trên vai anh bị trầy xước, đang rỉ máu. Thân hình người đàn ông cao lớn rắn chắc, cơ bắp cân đối, có lực... Vẫn là một thân thể hoàn hảo như vậy, nhưng so với thân thể lúc trước thì bây giờ trên người anh đã ít đi rất nhiều vết thương. Cho nên, dù đây không phải là vết thương nặng nhưng nhìn qua lại thấy có vẻ khá nghiêm trọng.
Đây là cơ thể của một con người được sống an nhàn sung sướng.
Hoàn toàn khác với trước đây…
Kỷ Lăng giật mình, cậu lại nhớ tới chuyện ở thế giới kia, nhớ tới cuộc gặp gỡ ở thành phố Loan Thủy.
Khi đó tên này rõ ràng bị thương không nặng nhưng lại giả vờ như không thể nhúc nhích nổi, chỉ vì muốn lừa gạt cậu bôi thuốc, đút cơm cho anh ta... Quá đáng giận! Tên bịp bợm này!
Kỷ Lăng nghĩ tới đây lại thấy tức giận, động tác trên tay không tránh khỏi nặng hơn một chút. Sau đó cậu liền cảm giác được cơ thể người đàn ông hơi căng cứng, nhưng anh vẫn không hé răng, không nhúc nhích gì. Kỷ Lăng dừng lại động tác, lập tức lại thấy hối hận... Quả thật cậu hơi quá đáng, Ninh Ngọc bị thương vì cậu, vậy mà cậu lại vì ghi hận chuyện đã qua mà ra tay độc ác với anh. Như vậy thành ra cậu lại trở thành một kẻ tiểu nhân tính toán chi li rồi...
Kỷ Lăng thả nhẹ động tác, cẩn thận bôi thuốc cho Ninh Ngọc, dáng vẻ tự trách: “Được rồi...”
Ninh Ngọc chậm rãi mặc quần áo vào, khóe môi cong lên. Dù không quay đầu lại nhưng dường như anh cũng có thể tưởng tượng được bộ dạng xoắn xuýt, do dự, tức giận, mềm lòng của cậu thiếu niên...
Đúng là một đứa trẻ không giấu được cảm xúc.
Thật đúng là làm khó cho em phải ngụy trang khi ở thế giới kia.
Nhưng tôi rất vui vì bây giờ em không còn phải giả vờ nữa, có thể thoải mái bộc lộ bản thân mình. Cho dù chỉ là một vài cảm xúc nhỏ nhặt, một vài sự khó chịu nhỏ tôi cũng đều rất thích...
Sâu trong đáy mắt Ninh Ngọc là ý cười.
Anh biết bây giờ tâm trạng Kỷ Lăng đang rất phức tạp nên cũng không nói thêm gì, tránh cho cậu càng thêm khó xử. Anh quay lại ghế tiếp tục lái xe đi.
Ninh Ngọc đã tới nhà Kỷ Lăng hai lần vì vậy nên nhớ rất rõ. Động tác của anh quen thuộc dừng xe lại trước lầu nhà Kỷ Lăng, giơ tay ra định bế cậu ra ngoài.
Nhưng Kỷ Lăng lại đẩy người Ninh Ngọc ra, đè thấp giọng: “Thả tôi xuống, anh đỡ tôi đi là được rồi.”
Đây là nhà cậu, xung quanh toàn người quen và hàng xóm, bị một người đàn ông ôm kiểu công chúa như vậy thì xấu hổ lắm.
Không phải chỉ bị trẹo mắt cá chân thôi sao? Chỉ vậy mà cũng để người ta ôm đi thì quá không có khí khái đàn ông rồi!
Cậu có thể tự đi!
Ninh Ngọc thấp giọng cười một tiếng, anh buông tay thả Kỷ Lăng xuống, để cậu nắm cổ tay mình, dựa vào người mình, sau đó đưa cậu vào trong thang máy.
Kỷ Lăng nhảy tới cửa nhà, cậu đang định lấy chìa khóa ra mở cửa thì đột nhiên cánh cửa lại mở ra từ bên trong, Dương Vy thò đầu ra nói: “Vừa rồi mẹ nghe thấy tiếng bước chân rất quen nên mới ra cửa nhìn thử xem, không ngờ đúng là con về. Sao vậy, sao đột nhiên lại về giờ này?” Bà vừa nói vừa quét mắt nhìn qua, thấy chân Kỷ Lăng cà nhắc thì vội vàng hỏi: “Chân con làm sao vậy?”
Kỷ Lăng nói: “Không sao ạ, con không cẩn thận bị trẹo chân thôi.”
Dương Vy nhìn qua thấy quả thực không nghiêm trọng lắm mới yên lòng. Sau đó, bà nhìn về phía Ninh Ngọc, nhận ra đây là anh trai cô bạn gái nhỏ kia của Kỷ Lăng, trong lòng thầm nghĩ lẽ nào hôm nay Tiểu Lăng ra ngoài chơi với bạn gái bị thương sao? Nhưng mà cô gái nhà người ta xấu hổ không dám tới, cho nên để anh trai đưa Tiểu Lăng về?
Dù thế nào thì Dương Vy vẫn rất biết ơn Ninh Ngọc vì đã đưa Kỷ Lăng về nhà, bà nhiệt tình nói: “Tiểu Ninh đúng không, mau vào trong ngồi đi.”
Nói rồi bà tránh ra, xoay người lấy dép lê cho hai người.
Ninh Ngọc đỡ Kỷ Lăng vào phòng, anh thay dép lê rồi để Kỷ Lăng ngồi xuống ghế sô pha. Dương Vy rót một chén trà mang tới cho anh, Ninh Ngọc đưa hai tay nhận lấy, lễ phép nói: “Dì à, dì không cần phải khách sáo vậy đâu.”
Dương Vy rất thích người thanh niên nhã nhặn lễ phép này, bà cười nói: “Đúng rồi, đúng lúc dì đang nấu cơm, cháu ở lại cùng ăn đi.”
Ninh Ngọc nói: “Vậy thì làm phiền dì quá ạ.”
Dương Vy cười nói: “Dì còn muốn cảm ơn cháu đã đưa Tiểu Lăng về mà. Quyết định vậy đi, nếu không ở lại là không nể mặt dì rồi.”
Ninh Ngọc nghe vậy liền lộ ra dáng vẻ không yên, trả lời: “Dạ, vậy thì… được ạ.”
Lúc này Dương Vy mới hài lòng, xoay người đi vào phòng bếp.
Kỷ Lăng trên sô pha nhìn cảnh này, cậu nhìn Ninh Ngọc ánh mắt tỏ vẻ khinh bỉ. Hừ, diễn đi, chỉ có anh là biết diễn thôi! Không hổ là ảnh đế, nhớ ngày đó lúc ở Đế Tinh tôi cũng bị anh lừa thảm. A, không đúng... phải là toàn thế giới đều bị anh lừa thảm! Ai có thể tưởng tượng được vị thần tượng chính trực dũng cảm, lương thiện của toàn dân, hình mẫu quân nhân mẫu mực cao lớn vĩ đại đó lại là Gabriel, thủ lĩnh quân phiến loạn chứ?
Cả người trên dưới đều là dáng vẻ diễn kịch thành thần!
Thánh diễn kịch, muốn diễn là diễn được ngay, nghĩ như vậy thì... còn không biết lời anh ta nói với cậu có bao nhiêu phần là sự thật đấy.
Ninh Ngọc quay đầu lại liền bắt gặp đôi mắt đen láy của cậu thiếu niên, trong đó lóe lên vẻ nghi ngờ nho nhỏ. Anh bước tới cúi đầu nhìn Kỷ Lăng, trên môi nở một nụ cười nhẹ, giọng nói rõ ràng dễ nghe: “Em đang suy nghĩ gì đó?”
Kỷ Lăng cười ha hả: “Tôi đang nghĩ diễn xuất của anh vừa rồi không tệ đâu.”
Ninh Ngọc cũng không có biểu hiện tức giận hay buồn bực gì, ánh mắt vẫn ôn hòa, anh thở dài, nói chậm rãi: “Em cho là tôi chỉ đang diễn kịch sao?”
Kỷ Lăng do dự một lúc rồi gật đầu.
Ninh Ngọc lại nói: “Vậy em cảm thấy dáng vẻ thực sự của tôi nên như thế nào?”
Kỷ Lăng chợt sửng sốt, cậu chợt phát hiện ra mình lại không thể nghĩ ra nổi. Vì trong trí nhớ của cậu, trừ lúc đeo mặt nạ ngụy trang thành Gabriel thì bất cứ lúc nào Ninh Ngọc cũng đều có dáng vẻ ôn hòa, lịch sự, không hề có tỳ vết nào, anh luôn có dáng vẻ đó…
Vì vậy anh mới trở thành người tốt nhất trong tâm trí mọi người.
Nếu đó là dáng vẻ ngụy trang thì nó cũng đã ăn sâu vào tận trong xương tủy anh.
Ninh Ngọc cúi người tới gần Kỷ Lăng, giọng điệu chậm rãi mà trầm thấp, anh nói: “Ở thế giới này tôi không cần ngụy trang cho bất cứ ai xem, cũng không ai có thể ép tôi làm chuyện gì, tôi chỉ làm việc tôi nghĩ mình cần phải làm, yêu người tôi muốn yêu, cũng bao gồm cả việc tôn trọng em ấy và người nhà của em ấy... Điều này không liên quan gì đến việc giả bộ hay ngụy trang, chỉ liên quan tới việc tôi có sẵn lòng làm như vậy hay không, em hiểu chứ?”
Kỷ Lăng lại đỏ mặt, cậu bị anh nói cho sửng sốt một lúc lâu, không thể phản bác.
Một lát sau, cậu hơi dịch người về phía sau, cách xa người Ninh Ngọc, nói lắp bắp: “Đừng áp sát như thế, anh, anh chú ý một chút đi, mẹ tôi có thể ra ngoài này bất cứ lúc nào đó...”
Trên môi Ninh Ngọc có vẻ như muốn nở nụ cười, nhưng anh không tiếp tục xông tới nữa, mà quay người ngồi trong phòng khách xem TV như một người bạn bình thường.
Anh ngồi đó một lát, không bao lâu sau lại chủ động đi vào phòng bếp giúp Dương Vy bưng đồ ăn, dọn chén đũa.
Dương Vy không từ chối sự giúp đỡ của Ninh Ngọc, bà cảm thấy người thanh niên này trông có vẻ hiểu chuyện, thân thiết, mà bản thân bà lại là trưởng bối nên ngược lại cũng không ngại để anh giúp đỡ. Gia giáo của Ninh Ngọc thật sự rất tốt, nếu vậy thì xem ra em gái anh nhất định cũng là một cô bé hiểu chuyện, ngoan ngoãn. Vậy thì sau này nếu hai nhà kết thông gia cũng là một việc tốt. Từ người nhà của cô bé cũng có thể nhìn ra hoàn cảnh gia đình đối phương tốt xấu thế nào…
Hơn nữa, bây giờ con trai mình vẫn còn là quan hệ bạn bè với đối phương, bà là mẹ thì sao có thể cản chân con trai mình, con dâu chưa vào cửa đã xây dựng hình tượng mẹ chồng độc ác chứ? Đó là chuyện tuyệt đối không có khả năng!
Bởi vậy Dương Vy càng đối xử thân thiện hơn với Ninh Ngọc.
Kỷ Lăng thấy mẹ mình cười nói vui vẻ với Ninh Ngọc, hai người thân thiết như đã quen từ lâu, quả thực cậu chỉ muốn che mắt mình lại, không đành lòng nhìn thẳng. Nhưng cậu cũng không có cách nào nói với mẹ rằng mình không có bạn gái gì cả, mà người đàn ông này mới là người đang theo đuổi cậu đó…
Trên bàn bày vài món ăn đơn giản thường ngày, tay nghề nấu ăn của Dương Vy không được tính là quá tốt, nấu vài món ăn chỉ có thể nói là ở mức trung bình, nhưng Kỷ Lăng lại rất thích. Dù đã được ăn bao nhiêu sơn hào hải vị ở bên ngoài thì đồ ăn ở nhà vẫn là món khiến người ta nhớ mãi không quên.
Không biết Ninh Ngọc có ăn quen không nữa.
Nhưng anh ta là người có thể chịu đựng gian khổ làm cách mạng, nên chắc hẳn cũng sẽ không kén ăn nhỉ? Kỷ Lăng không lo lắng lắm cho Ninh Ngọc, nhưng nếu là hai tên Carlos và Cảnh Tùy thì đoán chừng họ sẽ ăn không quen thức ăn như vậy đâu, Kỷ Lăng cúi đầu suy nghĩ lung tung...
Dương Vy ngồi trò chuyện liên tục với Ninh Ngọc.
Dương Vy: “Cháu là người ở đây à?”
Ninh Ngọc: “Đúng ạ.”
Dương Vy: “Năm nay bao nhiêu tuổi rồi, trong nhà có anh chị em nào nữa không?”
Ninh Ngọc: “Cháu hai tư tuổi, có hai anh trai, một chị gái, và… một em gái.” Em gái là vừa được tạm thời thêm vào.
Dương Vy: “Ồ, vậy thì rất tốt, vốn dĩ dì cũng muốn sinh thêm một đứa nữa để Tiểu Lăng có bạn, nhưng lúc đó công việc bận rộn quá, cuối cùng thì không đẻ thêm được nữa, thành ra Tiểu Lăng từ bé ở nhà đã được nuông chiều. Theo ý dì thì nhà có nhiều anh chị em mới tốt, vậy thì tụi nhỏ mới càng hiểu chuyện hơn...”
Kỷ Lăng vốn đang buồn bực cắm cúi ăn cơm, nhưng thế nào mà hai người nói chuyện lại bắt đầu “diss” cả cậu vậy?
Ninh Ngọc cố nén lại khóe môi đã cong lên, giọng điệu ôn hòa: “Dì khách sáo rồi, Tiểu Lăng rất tốt, cũng rất hiểu chuyện.”
Dương Vy: “Nó ấy à, cháu đừng nói thay cho nó, nó là cái thằng bé đầu gấu con đấy.”
Kỷ Lăng: “?” Từ lúc nào nào mà còn đã thành đầu gấu con rồi? Con còn chưa đủ nghe lời sao?
Ninh Ngọc: “Vậy ạ? Đúng là nhìn không ra đó ạ.”
Dương Vy thở dài: “Cháu không biết đâu, lúc bé thằng nhóc này ngứa đòn lắm. Nhưng cả nhà chiều nó thành quen, mỗi lần dì muốn đánh nó là nó lại khóc, vừa khóc liền có người thân chạy đến ngăn dì lại, nói là trẻ con còn nhỏ không đánh được, cứ như vậy đến tận lúc nó lớn luôn.”
Kỷ Lăng: “...”
Ninh Ngọc quay đầu liếc nhìn cậu ý tứ sâu xa, anh nói chậm rãi: “Giờ chắc là không thích khóc nữa rồi ạ, cháu chưa thấy cậu ấy khóc lần nào đâu.”
Kỷ Lăng thiếu chút nữa đã đứng dậy vỗ bàn, anh có dám nói kháy rõ hơn chút nữa không?
Đủ rồi đó nha!
Dương Vy cười nói: “Ừ, giờ đã khá hơn rồi, đứa trẻ lớn lên, hiểu chuyện hơn cũng bớt lo, câu này đúng là không sai.” Nhất là từ sau vụ tai nạn xe cộ đó, có đôi khi Kỷ Lăng hiểu chuyện quá cũng làm cho bà đau lòng, đến bây giờ còn chưa thấy quen.
Mặt Kỷ Lăng nóng bừng, chỉ hận không thể vùi cả mặt vào bát.
Ăn xong một bữa cơm cậu đã không còn gì để nói nữa, cảm thấy đến cả chuyện mình tè dầm khi còn bé mẹ cũng sắp nói ra đến nơi…
Cho đến khi Dương Vy thu dọn bát đĩa đi vào bếp.
Ninh Ngọc mới hơi nghiêng đầu, mắt chứa ý cười: “Tôi không nên bắt nạt em mãi nhỉ, hứa với em sau này sẽ không để em khóc nữa đâu.”
Kỷ Lăng mặt xám như tro tàn, cậu đã không còn mặt mũi gì nữa: “Biến đi.”
Ninh Ngọc lại thấp giọng cười nhẹ.
Sau đó anh cười mãi rồi cũng ngừng, nhắm mắt lại thở dài ra một hơi... Đứa trẻ này thật sự rất đáng yêu, nhưng nếu không phải là bị bắt nạt quá thảm, tức giận, khổ sở thì ai lại đi khóc chứ? Việc đó dù sao cũng là tại anh đã làm quá mức, đã dọa sợ cậu rồi phải không?
Cho dù không có ác ý nhưng tất cả hành động của anh về bản chất hoàn toàn không khác gì Carlos và Cảnh Tùy... Anh đã để mặc cho mình bị dục vọng chi phối.
Anh còn chưa đủ kiềm chế.
Nếu thực sự đủ kiềm chế thì căn bản không nên đến gần cậu khi cậu không muốn…
Ninh Ngọc mở mắt, chậm rãi nói: “Xin lỗi.”
Mặc dù vừa rồi Kỷ Lăng có hơi tức giận, nhưng phần nhiều là vì cậu bị mẹ mình bêu xấu, cậu không ngờ Ninh Ngọc lại đột nhiên nói xin lỗi mình, rất nhanh sau đó cậu đã ý thức được Ninh Ngọc đang nói điều gì, trong lòng chợt giật mình.
Một lát sau, Kỷ Lăng nói nhẹ nhàng: “Những lời này anh đã nói với tôi rồi.”
Nếu tôi có thể không so đo với sự vô tình của Cảnh Tùy, với việc Carlos làm tổn thương tôi, với sự phản bội của Văn Ngạn và sự hiểu lầm của Brendon thì... đương nhiên cũng có thể tha thứ cho anh.
Nếu đối với sai lầm của mỗi người tôi đều tính toán chi li thì có lẽ sẽ sống vô cùng mệt mỏi đấy? Nếu nhất định phải truy đến cuối cùng thì có thể nói được rõ ràng ai lừa gạt ai, ai làm tổn thương ai, ai hoàn toàn không có sai lầm nào sao?
Khi tôi quyết định từ bỏ các anh, quyết định rời khỏi thế giới đó bằng phương pháp dứt khoát, quyết liệt như vậy thì tôi đã không còn để bụng nữa, chúng ta đã sớm thanh toán xong từ lâu rồi.
Hơn nữa, tuy rằng... từ góc độ tình cảm việc khó chấp nhận nhất là thân phận của anh thay đổi chóng mặt, nhưng nếu xét trên góc độ lý trí thì anh lại chính là người mà tôi không có tư cách để trách cứ nhất.
Ninh Ngọc nhìn Kỷ Lăng một lúc lâu, không ngờ cậu thiếu niên lại thật sự không hề để trong lòng, anh lại bất chợt thở dài, nói: “Tôi thấy hơi hối hận vì đi nói chuyện đạo lý với em rồi đấy.”
Kỷ Lăng: “?”
Ninh Ngọc cúi xuống, nhìn chằm chằm vào mắt cậu, nói chậm rãi: “Bởi vì tôi hy vọng em có thể càng tùy hứng hơn nữa trước mặt tôi mà không cần phải tính toán rõ ràng như vậy. Nhưng đây không phải lỗi của em...”
Là lỗi của tôi.
Là tại tôi ngay từ đầu đã tính toán quá rõ ràng, tôi có thói quen làm chủ mọi thứ, dù yêu một người, dù đang trong một mối quan hệ tôi cũng không chịu trao vận mệnh của mình vào tay đối phương, không muốn còn chưa bắt đầu đã thất bại thảm hại...
Anh đã có thói quen tính toán mọi thứ, ngay cả tình cảm cũng có thể dùng để tính toán.
Cũng giống như kiếp đầu tiên, anh quyết định có hôn ước với Cảnh Tùy cũng chỉ để đạt được mục đích của mình, không có cái gọi là phải lòng, chỉ có sự hợp tác vì lợi ích.
Cho đến gặp được Kỷ Lăng.
Cho đến khi cậu thiếu niên dứt khoát rời khỏi anh.
Khi đó anh mới biết có một loại tình cảm không thể tính toán được, cũng không thể bị tính kế.
Kỷ Lăng rơi vào trong đôi mắt đen láy của Ninh Ngọc, đối diện với hai mắt dịu dàng thâm thúy của anh, nghe giọng nói trầm thấp của anh, cậu hơi thất thần, dường như cả người sắp chìm vào trong đó...
Dường như cậu đã hiểu ra điều gì, nhưng cũng không quá rõ ràng.
Ninh Ngọc nhìn đôi mắt ngây thơ của cậu thiếu niên, anh trầm mặc nửa ngày rồi nở một nụ cười bất đắc dĩ lại có vẻ cưng chiều, nói: “Đồ mẹ em nấu rất ngon, con người dì ấy cũng rất tốt, tôi đã hiểu vì sao em lại khăng khăng muốn trở về như vậy rồi... Nếu là tôi thì tôi cũng sẽ muốn trở về.”
Kỷ Lăng thấy Ninh Ngọc đột nhiên thay đổi chủ đề, cậu cũng lấy lại tinh thần, thuận thế chuyển đề tài, tránh khỏi cảm giác ngượng ngùng kỳ quái vừa rồi, cậu mở miệng nói: “À...”
“Em và thế giới của em đều rất tốt.” Ninh Ngọc nói.
Kỷ Lăng mặt đỏ tim đập giơ tay ra đẩy Ninh Ngọc, nhìn anh chằm chằm, nói: “Anh nên đi rồi đó.”
Mẹ cậu đang ở ngay trong phòng bếp, nếu đi ra thấy được thì phải làm sao.
Ninh Ngọc gật đầu đứng thẳng người dậy, dường như định rời đi, nhưng bỗng nhiên anh lại nắm lấy cổ tay Kỷ Lăng, kéo cậu đến trước mặt mình, ghé vào tai cậu cười khẽ một tiếng: “Đúng rồi, có một việc tôi vẫn luôn muốn nói cho em biết...”
Kỷ Lăng nhủ thầm anh đủ rồi đó, đã hết chưa vậy, tỏ tình có thể chọn lúc thích hợp hơn không? Tôi biết anh yêu tôi rồi được chưa! Kết quả, cậu lại nghe thấy Ninh Ngọc ghé vào tai mình nói một câu, một lát sau, hốc mắt đã hơi chua xót.
Ninh Ngọc nói: “Tôi vẫn luôn muốn nói cho em biết, thế giới kia bây giờ cũng rất tốt, đúng như những gì em kỳ vọng.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất